Phàm nhân tu tiên - Chương 0601 - 0602
Chương 601: Giải Trừ Hậu Hoạn
Hàn Lập
chờ cho nữ tử lạnh lùng kia độn quang đi khỏi không thấy bóng dáng, bàn tay lúc
này vừa lật, nhìn một vật trong tay.
Một khối ngọc giản màu lam, một khối ngọc giản màu
xanh biếc cùng một lệnh bài màu vàng.
Trong ngọc giản màu xanh biếc là phương pháp tâm đắc
để bồi dưỡng vườn dược thảo.
Bời vì cấp độ, phẩm chất dược thảo nơi này tương đối
bình thường, hơn nữa chủng loại không nhiều lắm, chỉ cần không ngu dốt thì cũng
dễ dàng thực hiện.
Một khối ngọc giản màu lam khác chính là công pháp
Huyền Băng Quyết do nữ t nọ lưu
lại.
Công pháp này hiển nhiên không có khả năng là công
pháp đỉnh cấp, thậm chí ngay cả nhị lưu công pháp cũng chưa chắc đạt tới, uy
lưc thật sự thấp đáng thương.
Ưu điểm duy nhất chính là tu luyện dễ dàng đột phá
chướng ngại bình cảnh.
Lại nói tiếp nữ tử này cũng không có ý xấu.
Hàn Lập thân là ngoại môn đệ tử, tư chất trong mắt
nàng tất nhiên là không tốt, cho nên mới chọn cái công pháp đơn giản này cho
hắn.
Về phần khối lệnh bài nọ chính là dùng để khống chế
trận pháp thô thiển bên ngoài dược viên.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không để trong mắt.
Sau khi thu tay lại, Hàn Lập chậm rãi đi vào ba gian
nhà tranh, di chuyển quanh một vòng rồi bình thản đi tới.
Hàn Lập đứng trước ngôi nhà tranh, ánh mắt đảo qua,
dừng lại phía tiểu thạch sơn (núi đá nhỏ) ở sau dược viên, trên mặt lộ ra ý
cười nhàn nhạt.
Hắn trước tiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, đem thần
thức cường đại từ từ thả ra, bao lại phạm vi xung quanh hơn mười dặm. Sau khi
xác định không có tu sĩ khác chú ý tới nơi này, không khách khí vung hai tay
lên.
Một trận âm thanh vang lên, mười mấy thanh phi kiếm từ
trong cổ tay áo bay ra, sau đó dưới thần niệm thao túng, bắn nhanh về phía tiểu
thạch sơn.
Thạch sơn bị đám phi kiếm loạn trảm một trận, giống
như miếng đậu hủ, trong nháy mắt hiện ra một cái động khẩu thật sâu.
Thần niệm Hàn Lập phân ra thao túng từng phi kiếm, tạo
ra từng gian thạch thất.
Mấy cái thạch thất này lớn nhỏ không đồng nhất, công
hiệu khác nhau, Hàn Lập đã vô cùng thuần thục, căn bản không cần suy nghĩ.
Mấy canh giờ sau, một tòa động phủ nhỏ, mới tinh, thần
không biết quỷ không hay xuất hiện trong núi đá.
Vừa thấy động phủ mới thành lập, Hàn Lập lộ vẻ vui
mừng, lập tức lấy ra mấy bộ trận kỳ trận bàn.
Tại xung quanh tiểu thạch sơn, bận rộn bay lên bay
xuống một lúc để bày mấy trận pháp ẩn nặc cao cấp.
Trận pháp này mặc dù không cách nào giấu được tu sĩ
Nguyên Anh Kỳ muốn dò xét, nhưng nếu là tu sĩ Kết Đan Kỳ thì không thể nhanh
chóng phát hiện sự khác thường được.
Đối với Hàn Lập mà nói, tạm thời cũng đủ.
Dù gì thì tu sĩ cao cấp cũng không vô duyên vô cớ đến
đây phá dược viên được.
Huống hồ bố trí bây giờ chỉ là tạm thời mà thôi, chờ
hắn sau khi nghiên cứu thấu triệt phương pháp bố trí Câu Linh Trận rồi sau đó
bố trí nó ra ngoài tạo thêm một tầng nữa.
Đến lúc đó cho dù là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cũng không
cách nào nhìn ra cái gì khác thường. Chờ pháp trận bố trí xong, Hàn Lập cũng
không có ý nghỉ ngơi mà đem Cửu Khúc Linh Sâm di dời đến tiểu dược viên bên
trong động phủ, cũng cẩn thận bày bố cấm chế xung quanh, sau đó mới yên tâm.
Muốn ngưng kết Nguyên Anh, tuyệt không thể để mất Cửu
Khúc Linh Sâm này.
Tiếp theo, Hàn Lập đem Kim ngân sắc Phệ Kim Trùng bỏ
vào trong trùng thất.
Về phần tam sắc Phệ Kim Trùng, bởi vì không có cách
nào dùng Nghê Thường Thảo thúc dục sinh trưởng nên Hàn Lập đành mang theo trên
người.
Tại cách vách trùng thất, Hàn Lập mở một gian linh thú
thất chuyên dùng để cấp cho Đề Hồn Thú.
Bởi vì sau khi con thú này cắn nuốt một lượng lớn tinh
hồn âm thú, liền lâm vào hôn mê, thậm chí bản thân Hàn Lập cũng không cách nào
thức tỉnh nó.
Tình hình của nó tựa hồ không giống như lúc ngủ trước
đây.
Bất quá, Hàn Lập tự suy đoán cũng được vài phần. Do
liên tục cắn nuốt rất nhiều tinh hồn nên Đề Hồn Thú này bắt đầu tiến cấp.
Đối với loại chuyện này, Hàn Lập đương nhiên muốn cầu
cũng không được, hôm nay đã có chỗ an cư liền lập tức an bài cho chú khỉ nhỏ
này.
Đồng thời trong lòng lại quyết định, thừa dịp con thú
này mê man bất tỉnh, nhân tiện liền đem Minh Hồn Châu còn chưa luyện hóa trong
bụng, hoàn toàn luyện hóa.
Bởi vì theo thần thông tăng cao của con thú này, Hàn
Lập có chút lo lắng mình không thể khống chế được Đề Hồn Thú tiến cấp lần nữa.
Ngày đó Đề Hồn Thú tại chỗ âm minh, khi hóa thành cự
vượn màu bạc điên cuồng hấp thu tinh hồn âm thú, Minh Hồn Châu trong bụng liền
xuất hiện dấu hiệu động đậy mấy lần muốn di chuyển.
Vì đang ở trước mặt hai nữ tử nên thần sắc Hàn Lập như
thường nhưng trong lòng đã sớm kinh hãi.
Hôm nay, hắn cũng không dám tiếp tục mạo hiểm, liền
luyện hóa Minh Hồn Châu cho tốt.
Vế phần lời nói của Nguyên Dao ngày đó, tình trạng đau
đầu muốn nứt ra sau khi luyện hóa Minh Hồn Châu, hắn tự nghĩ pháp lực cùng thần
thức hơn xa nàng, chắc hẳn không có trở ngại.
Huống hồ sau khi Đề Hồn Thú trải qua hai lần tiến cấp
ngoài ý muốn, còn có hay không bệnh trạng trên là hai chuyện khác biệt. So với
thần thông kinh người của Đề Hồn Thú hiện tại thì mạo hiểm một chút căn bản
không đáng kể.
Trong lòng Hàn Lập bình tĩnh, nhưng không có lập tức
xử lý chuyện Minh Hồn Châu. Hắn còn có một chuyện trong yếu khác muốn ưu tiên
xử lý trước.
Đó là trong cơ thể hắn vẫn chưa tán đi Phong Linh
Kính.
Cửu cấp Liệt Phong Thú Phong Hi nọ hiển nhiên không có
khả năng đuổi tới nhưng đồ vật này ở trong cơ thể vẫn làm cho Hàn Lập có chút
lo lắng đề phòng, sợ trong thời gian này phát sinh chuyện gì.
Bất quá lấy tu vi trước mắt của hắn, muốn trực tiếp
luyện hóa tà khí trong cơ thể thực không có nhiều khả năng.
Trước kia hắn đã từng thử qua mấy lần, không hề hiệu
quả.
Hiện tại chỉ có một phương pháp đó là dùng pháp lực
mạnh mẽ bức ra mới có thể thành công được.
Nhưng không phải chỉ trong thời gian ngắn mà quá trình
này có thể hoàn thành. Cho nên Hàn Lập mới trì hoãn đến nay.
Bây giờ sau khi thu xếp ổn thỏa, hắn liền muốn giải
quyết hoàn toàn mối họa tâm phúc này. Trước tiên thả ra vài con khôi lỗi cự
vượn cho chúng nó canh giữ trong vườn, phòng có ai đột nhiên tìm tới cửa, còn
bản thân thì tiến vào bên trong phòng luyện công.
Thần sắc Hàn Lập trong tĩnh thất ngưng trọng, khoanh
chân ngồi xuống, đem tâm thần chìm vào trong cơ thể quan sát tình huống Phong
Linh Kính một chút.
Viên cầu vàng sáng chói nằm tại đan điền cũng không có
gì dị thường.
Sau khi đánh giá một chút, Hàn Lập liền thao túng Ích
Tà Thần Lôi bên ngoài, chậm rãi đem Ích Tà Thần Lôi hóa thành kim hồ mở ra một
khe hở.
Tà khí vốn an tĩnh trong thần lôi lập tức dao động,
hướng khe hở tuôn ra.
Tà khí mới vừa xuất ra, thần niệm Hàn Lập khẽ động,
từng tia kim hồ bao quanh, đem khe hở bít lại, sau đó khống chế số tà khí dư ra
thêm lần nữa.
Cũng không biết Phong Linh Kính sở hữu hỗ độn tà khí
rút cuộc là loại gì.
Cho dù chỉ thoát ra một chút nhưng vẫn làm cho kinh
mạch Hàn Lập đau nhức không thôi.
Mạnh mẽ chịu đựng thân thể bất ổn, hắn điều động toàn
bộ pháp lực, cường hành khu trừ tà khí ra.
Hắn ngồi xếp bằng bên trong không nhúc nhích, mồ hôi
hột từ trên trán chảy nhễ nhại xuống, sắc mặt có chút trắng bệch.
Bất tri bất giác hai canh giờ đã qua.
Hai mắt đóng chặt của Hàn Lập mở ra, tinh quang trong
mắt bắn ra bốn phía, sau đó lật tay, từ đầu ngón tay bắn ra hai giọt dịch thể
màu xám.
Trên tường đá đối diện xuất hiện hai cái lỗ nhỏ.
Hàn Lập thở phào một hơi, sau khi lau mồ hôi trên
trán, thần sắc hòa hoãn lại.
Mặc dù vừa rồi vận công làm cho hắn thống khổ không
chịu nổi, thậm chí hao tổn rất nhiều tâm lực nhưng phương pháp này cuối cùng
cũng có hiệu quả.
Như vậy mỗi ngày bức một chút, phỏng chừng nữa năm
sau, tà khí trong cơ thể s bị khu trừ hoàn toàn sạch sẽ.
Điều này làm cho hắn cuối cùng bỏ đi một mối lo lắng
trong lòng.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Hàn Lập bình tĩnh
lấy ra một khối ngọc giản màu đen từ trong Túi trữ vật, bên trong có phương
pháp bố trí Câu Linh Trận.
Lúc trước hắn đối với pháp trận này cảm thấy rất hứng
thú, nhưng vẫn không có thời gian xem kỹ, vừa lúc hôm nay nghiên cứu một chút.
Dù sao chỉ có đem Câu Linh Trận bố trí ngoài động phủ
thì mới thật sự ổn thỏa.
Những ngày tiếp theo Hàn Lập chia thời gian mỗi ngày
ra làm vài phần.
Ngoại trừ hai canh giờ để bức tà khí ra ngoài, thời
gian còn lại một phần dùng để nghiên cứu Câu Linh trận pháp, một phần khác thì
dùng để luyện hóa Minh Hồn Châu trong cơ thể.
Về phần dược viên, Hàn Lập ra lệnh vài con khôi lỗi
giúp hắn làm việc để che mắt.
Mặt khác Hàn Lập không ngừng sử dụng lục dịch thúc dục
Nghê Thường Thảo tăng trưởng, tất cả để làm thức ăn cho kim ngân sắc Phệ Kim
Trùng.
Hắn mơ hồ cảm thấy chúng tựa hồ sắp tiến hóa.
Cuộc sống như thế không đổi nháy mắt đã qua mấy tháng.
Trong lúc này, vị Mộ Phái Linh kia có đến hai lần.
Thấy dược viên được Hàn Lập quản lý tốt, đạt yêu cầu
của mình nên nàng cũng không hỏi nhiều.
Về phần Huyền Băng Quyết kia, Hàn Lập không có hỏi han
gì cả mà nữ tử này càng không có hứng thú chủ động giảng giải.
Chương 602: Huyết Ảnh Độn
Bộ dáng
vị nữ tử họ Mộ này đối với Hàn Lập không nóng không lạnh, Hàn Lập ngược lại
càng hài lòng, tốt nhất nữ tử này xem nơi này như không có, không đến quấy rầy
hắn tu hành, hắn càng thêm cao hứng.
Một tháng như vậy lại qua đi, Hàn Lập rút cuộc đã hiểu
được toàn bộ Câu Linh Trận nọ.
Một khi tìm hiểu xong, Hàn Lập không chần chờ, lập tức
dựa theo điều lĩnh ngộ bày ra Câu Linh Trận bên ngoài động phủ.
Kể từ đó, linh khí pháp trận này ba động như có như
không, biến mất không thấy.
Từ ngoài nhìn vào tiểu thạch sơn, cũng không nhìn ra
một tia khác thường.
Hàn Lập đối với việc này rất hài lòng. Hai ba tháng
sau việc luyện hóa Minh Hồnh Châu cùng khu trừ Phong Linh Kính, trước sau đại
công cáo thành.
Làm cho Hàn Lập ngoài ý muốn chính là tình trạng của
mình sau khi luyện hóa Minh Hồn Châu cũng không có cảm thấy đau đầu hay là
không ổn chút nào. Xem ra Đề hồn thú nọ tiến hóa ngoài ý muốn cùng biến hóa của
Minh Hồn Châu liên quan sinh tử với nó không quan hệ.
Hàn Lập vô cùng vui mừng.
Về phần tà khí Phong Linh Kính mặc dù lúc đầu rất khó
có thể trục xuất ra khỏi cơ thể, thường sau mỗi lần thực hiện cả người đều trở
nên sức cùng lực kiệt.
Nhưng sau khi bức ra hơn phân nửa, chỗ còn thừa kia
liền có thể dễ dàng xử lý.
Chẳng những thống khổ do tà khí phát tác bớt đi rất
nhiều mà thời gian trục khí ra cũng rút ngắn đi không ít.
Cuối cùng sau mấy lần, Hàn Lập dễ dàng đem tà khí còn
thừa bức ra sạch sẽ.
Cẩn thận kiểm ra vài lần, xác định trong cơ thể cũng
không có phát sinh dị trạng gì, cuối cùng hắn cũng an tâm.
Sau khi xử lý tốt vài sự tình cấp bách, Hàn Lập đem sự
chú ý chuyển tới việc luyện chế đan dược Cửu Khúc Linh Sâm.
Tại việc tu luyện, hắn tự suy tính, chuẩn bị đồng thời
tu luyện Đại Diễn Quyết tầng thứ tư, cùng Thanh Nguyên Kiếm Quyết.
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm Kết Đan lúc trước, tựa hồ
thần thức cường đại đối với đột phá chướng ngại vô cùng hữu ích.
Đại Diễn Quyết tầng thứ tư cho dù cực kỳ khó luyện
nhưng Hàn Lập vẫn định thử một chút.
Dù sao thần thức cường đại quyết định việc kết Nguyên
Anh không lớn nhưng tại đối địch chế thắng cũng có chỗ tốt.
Cho dù thời gian tiến vào Nguyên Anh cảnh giới kéo dài
một chút, hắn cũng không thấy mình lựa chọn sai lầm.
Một chút thời gian đó hắn cũng không lo lắng.
Về phần luyện chế đan dược Cửu Khúc Linh Sâm, Hàn Lập
càng không vội vàng.
Thứ khác thì không nói chứ Cửu Khúc Linh Sâm cùng bát
cấp Bạn Yêu Thảo và Mã Não Giác, ba dạng tài liệu này tại Thiên Nam căn bản là
không thể tìm thấy, cho dù có linh thạch cũng chẳng mua được.
Vạn nhất luyện đan thất bại, Hàn Lập việc trừng mắt
thì cũng không có biện pháp nào.
Bởi vậy khi Hàn Lập tu luyện cũng bắt đầu nghiên cứu
cách điều chế đan dược Cửu Khúc Linh Sâm. Cũng thường xuyên luyện chế các loại
đan dược khác sử dụng thủ pháp tương tự để nâng cao thuật luyện đan của mình.
Cứ như vậy, với việc không ngừng tu luyện cùng luyện
đan, thời gian qua đi.
Trong lúc này, Hàn Lập còn học văn tự yêu tộc để biết
rõ ràng miếng đồng phiến trong tay cùng quyển sách da thú rút cuộc ghi nội dung
gì.
Lấy khả năng gặp qua một lần là không quên của mình,
Hàn Lập tự nhiên rất thuận lợi học hiểu được cổ văn yêu tộc, trước tiên dịch
nội dung trên miếng bìa sách da thú.
Trên miếng da thú ghi lại công pháp yêu tộc gọi là Tật
Phong Cửu Biến. Sau khi xem một lát, phát hiện công pháp này chuyên môn dùng
cho loại yêu cầm tu luyện. Ngoài bộ pháp quyết, thân pháp, còn có hai loại mật
thuật. Pháp quyết cùng thân pháp không tính, hoàn toàn dành riêng cho yêu thú,
trừ phi hắn có thể có thân hình mạnh mẽ của yêu tộc nếu không chỉ cần tu luyện
được một nửa sẽ bạo thể mà chết.
Mà Nặc Phong thuật trong hai loại mật thuật kia căn
bản chính là Liễm Tức thuật vô danh trước kia có học qua. Bất quá liễm tức
thuật vô danh kia đã bị sửa đổi một ít để thích hợp cho nhân loại tu luyện.
Đối với Hàn Lập ngoại trừ có chút tác dụng tham khảo,
cũng không có giá trị gì chính thức.
Nhưng loại bí thuật còn lại “Huyết Ảnh Độn.” mới làm
cho Hàn Lập chính thức cảm thấy hứng thú, Huyết Ảnh Độn này kỳ thật chính là
một loại độn thuật quỷ dị mượn lực lượng máu huyết trong nháy mắt chạy trốn
ngoài trăm dặm.
Loại mật thuật mượn lực lượng máu huyết rồi trong nháy
mắt kích phát uy lực thần thông kỳ thật rất nhiều tông phái đặc biệt là tu sĩ
ma đạo đều có.
Nhưng Huyết Ảnh Độn này cùng mấy cái bí thuật của nhân
loại có chút không quá giống nhau.
Đầu tiên thi triển mật thuật này thì không cách nào
khống chế khoảng cách, chỉ cần thi triển, liền trong chốc lát hóa thành một
huyết ảnh, bắn nhanh ra ngoài trăm dặm. Thứ hai thi triển bí thuật này, cần rất
nhiều tinh huyết, một khi thi triển ra thì máu huyết trong cơ thể thi thuật lập
tức tự động mất đi. Nếu như máu huyết không đủ, da thịt người thi thuật nửa
đường sẽ bị nổ tung, hóa thành một đoàn huyết vụ mà chết. Thực sự là một loại
mật thuật cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng, thi triển thuật này cần phải có một đôi
cánh mới được.
Bởi vì tốc độ Huyết Ảnh Độn thực sự quá nhanh, nếu như
không có cánh duy trì thăng bằng, tạo ra một loại khinh thân thuật đặc thù thì
người thi thuật sẽ không thể bay xa ra ngoài mà có thể đầu bị đập vào đất, hoặc
có thể đảo quanh tại chỗ. Tóm lại là không cách nào một đường chạy thoát. Hàn
Lập tỉ mỉ xem một chút, như thế nào tựa hồ cảm giác được mình có thể tu luyện.
Cánh người khác không có nhưng hắn có một Phong Lôi
Sí.
Bảo vật này biến ảo tùy tâm, cũng không có gì khác
biệt Huyết Ảnh Độn, nếu thứ này thần kỳ như vậy tuyệt đối chính là loại độn
thuật tốt nhất dùng để chạy trốn cường địch.
Dù sao cho dù hắn sử dụng Phong Lôi sí tiến hành lôi
độn cũng chỉ bất quá là ở một địa phương nhỏ, không ngừng chớp động mà thôi,
không cách nào hoàn toàn trốn như thế. Hàn Lập âm thầm đem phương pháp tu luyện
Huyết Ảnh Độn nhớ kỹ lại bắt đầu xem đồng phiến nọ.
Yêu văn trên đồng phiến cũng không có tên công pháp
cùng chú thích lai lịch và cũng chỉ là một đoạn khẩu quyết không đầu không
đuôi, cùng tư thế tu luyện quái dị. Điều này làm cho Hàn Lập xem không hiểu gì
hết.
Sau một lúc nghiền ngẫm, hắn cảm thấy mơ mơ hồ hồ,
không biết gì.
Sau lại ngẫm nghĩ, Hàn Lập mới nhớ Độc Giao nọ từng
nói qua, vật này giống như là thứ Phạm Thánh Chân Phiến gì gì đó hình như đã
không đầy đủ, khó trách công pháp bên trên không thể hiểu được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, trong lòng rất uể oải.
Không thể làm gì khác hơn là đem thu lại.
Tiếp theo Hàn Lập tại tu luyện Đại Diễn Quyết cùng
Thanh Nguyên Kiếm Quyết, đồng thời bắt đầu kiêm tu mật thuật Huyết Ảnh Độn.
Mặc dù sau đó tự cảm thấy có thể nắm giữ mật thuật này
nhưng còn không dám tùy tiện thực hành. Dù sao tốn hao máu huyết nhiều không
phải là chuyện giỡn chơi. Cứ như vậy, bất tri bất giác đã qua nửa năm.
Hôm nay Hàn Lập đang nhắm mắt tu luyện Đại Diễn Quyết
ở bên trong.
Đột nhiên thần sắc hắn khẽ động, mở hai mắt ra, trên
mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Thanh quang quanh thân người hắn chợt lóe, người liền
trực tiếp hóa thành một đạo thanh hồng trực tiếp từ tĩnh thất bay ra, thẳng đến
dược viên ngoài động phủ.
Một lát sau, Hàn Lập đem khôi lỗi trong dược viên thu
lại, người liền đứng trước nhà tranh.
Hắn nhìn hướng đông nam, sau khi trầm ngâm một chút,
quay người lại đi vào một gian nhà tranh ngồi xuống, tự rót cho mình một chén
trà, bộ dáng thong dong không chút hoang mang.
Lát sau, cấm pháp bên ngoài dược viên truyền đến thanh
âm khách khí dị thường.
“Xin hỏi Viên sư tỷ có ở bên trong không? Ta là Khuê
Hoán ở Ẩn Kiếm Phong.” Đây là thanh âm một nam tử tuổi còn trẻ, tiếng nói hơi
có chút bén nhọn.
“Viên sư tỷlai là tên của nữ đệ tử trông coi dược viên
kia.”
Thần sắc trên mặt Hàn Lập như thường, sau khi chờ đối
phương hô lại vài tiếng, mới cầm chén trà xanh trong tay uống cạn rồi chậm rãi
trả lời.
“Sư huynh không cần kêu nữa. Một năm trước Viên sư tỷ
đã rời khỏi nơi này, bây giờ dược viên là do tại hạ quản lý. Nếu muốn tìm sư
tỷ, hãy tới động phủ Mộ sư thúc hỏi một chút.”
“Cái gì, dược viên thay đổi người.” Nam tử tuổi trẻ có
chút kinih ngạc.
Nghe khẩu khí hình như không phải tìm người mà là đến
dược viên này có chuyện khác.
“Ha ha, nếu Viên sư tỷ không còn ở đây, ta đây tìm sư
đệ cũng như nhau, không biết sư đệ có thể cho ta tiến vào một chút được không?”
Nam tử cười cười, rất hòa nhã nói. Hàn Lập sờ sờ cằm, đối phương nói uyển
chuyển như thế, nếu hắn cự tuyệt, thật sự có chút hơi quá.
Sau khi ngẫm lại, Hàn Lập đi ra khỏi phòng, lấy ra
khối lệnh bài màu vàng nọ, một đạo quang hoa bắn ra, đem sương mù bốn phía dược
viên chậm rãi tán đi.
Kết quả tại phương hướng đông nam ngoài cấm chế, một
gã nam tử áo vàng tuổi còn trẻ, mày rậm mắt nhỏ, mũi to hếch lên nhưng đầu lại
nhỏ hơn so với thường nhân vài phần, mặc dù thoạt nhìn cả người không thể nói
cái gì xấu, nhưng thật sự có chút tức cười.
Mà bộ dáng tu vi hắn chỉ có tám chín tầng Luyên Khí
kỳ, so với tu vi Hàn Lập biểu hiện ra còn thấp hơn.
Thật không biết người này như thế nào lại hỗn nhập vào
Lạc Vân Tông.