Phàm nhân tu tiên - Chương 0625 - 0626

Chương 625: Tam Phái Thí Kiếm (hạ)

      Bên
ngoài quang tráo náo động, rất nhiều người trợn mắt há mồm.

Chính là đại hán đầu bóng lưỡng đảm nhiệm trọng tài,
mặt cũng mang vẻ cổ quái liếc thanh niên một cái, sau đó mới lớn tiếng tuyên
bố:

“Lạc Vân Tông Hàn Lập chiến thắng.”

Thần sắc Hàn Lập không đổi hướng đại hán thi lễ, rồi
ung dung rời khỏi quang tráo.

Sau đó có hai gã đệ tử Cổ Kiếm Môn xông tới trong sân,
đem gã đang bất tỉnh đi ra ngoài, sau đó tìm biện pháp cứu tỉnh.

Lúc này, lão giả thấp bé bên ngoài trận, hai mắt trợn
tròn không thể tin, sắc mặt khó coi dị thường.

Hắn mặc dù biết, tên tiểu tử đối phương này có thể lấy
tu vi thấp như vậy tham gia đại hội, khẳng định có một ít cổ quái bên trong.
Nhưng là tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương lại dùng phù lục làm thủ đoạn
công kích, mà đệ tử hắn kỳ vọng mới đối mặt một cái đã bị đối phương đánh bại.
Điều này làm cho hắn mới vừa rồi giễu cợt hồng sam lão giả, thật sự là mất thể
diện.

Trong lúc nhất thời, thần sắc trên khuôn mặt dị động
xấu hổ, bụng đầy buồn bực, nhưng cũng không thể nói cái gì.

“Ha ha! Đoàn huynh, vị đệ tử này của các ngươi thật có
chút ý tứ. Vừa ra tay chính là hơn mười linh thạch phù. Mặc dù có chút mưu lợi,
nhưng có thể đồng thời kích phát nhiều hỏa đạn phù như vậy, thủ pháp như vậy
thật khó, đệ tử bình thường rất khó thực hiện.” Lão giả họ Phó sau khi xem Hàn
Lập tỉ thí trong quang tráo, cười lớn nói.

“Không có gì. Vị đệ tử này của chúng ta, thân là một
gã Chế phù sư, sử dụng phù công kích thật ra rất bình thường. Đương nhiên hắn
có thể một lần bỏ ra nhiều phù như vậy, Đoạn mỗ cũng có chút ngoài ý muốn.”
Hồng sam lão giả thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cổ Kiếm Môn Khương Vân, trong lòng
tự nhiên thoải mái, nhưng miệng vẫn hời hợt nói

“Hừ. Bất quá là phù chỉ nhiều một chút mà thôi, bây
giờ những người khác điều biết thủ đoạn này. Trận đấu sau, khẳng định vị đệ tử
này không qua được.” Khương Vân hậm hực nói thầm hai câu.

“Có đúng không?” Hồng sam lão giả cười hắc hắc, sau đó
không nói gì nữa.

“Bất quá, thân pháp vị đệ tử này của quý tông, giống
như là khinh thân thuật của thế tục, nếu không cũng không có khả năng nhanh như
vậy mà đánh Điêu sư điệt ứng phó không kịp.” Thanh bào nho sinh nhìn Hàn Lập
quay trở lại nhóm Lạc Vân Tông, không chút để ý gật đầu nói.

“Bạch đạo hữu cũng nhìn ra, vốn trước kia vị đệ tử bổn
tông này là một gã tán tu, một thân sở học hỗn tạp, làm cho mọi người chê cười.”
Hồng sam lão giả lộ vẻ ngoài ý muốn nói.

“Không có gì, trước kia ta đối với vũ kỹ thế tục, cũng
từng có chút hứng thú, có nghiên cứu qua vài điểm. Loại vũ kỹ của phàm nhân mặc
dù đối với tu sĩ cao cấp không có tác dụng gì, nhưng đối với đệ tử Luyện Khí Kỳ
có thể vận dụng xảo diệu mà nói, thì có thể tăng thêm ba phần thực lực. Huống
hồ thủ pháp vị đệ tử quý tông này thuần thục như thế, bộ dáng hình như đã trải
qua không ít kinh nghiệm thực chiến. Đệ tử bổn môn bị thua, cũng không oan
uổng” Nho sinh mỉm cười nói.

Ngay lúc cao nhân ba phái này đang định thần nhàn nhã
nói chuyện, trọng tại giữa sân đã đổi thành lão giả áo xám Lạc Vân Tông, hắn
mặt không thay đổi nói:

“ Trận thứ hai, Bách Xảo Viện Nguyễn Thiên Tứ đấu Cổ
Kiếm Môn Chu Húc.”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai gã thanh niên phân biệt từ
Bách Xảo Viện và Cổ Kiếm Môn liền bước ra. Sau khi ôm quyền thi lễ, ngay lúc
lão giả hô “bắt đầu.” một tiếng, đều tự động bắt quyết, thả ra pháp khí đấu
nhau.

Tu sĩ Kết Đan ba phái, lập tức đem trận đấu vừa rồi ra
phía sau, tập trung tinh thần chú ý trận tỷ thí này.

Không biết có phải là do chịu ảnh hưởng của trận chiến
Hàn Lập lúc nãy hay không, hai gã đệ tử này đánh rất dè dặt, làm cho người xem
ngoài trận có chút bực mình.

Cuối cùng, kiếm tu đệ tử Cổ Kiếm Môn, vũ kỹ cao hơn
một bậc, sử dụng kiếm khí kích phá phòng hộ đối phương, chiến thắng trở về.

Sau đó, đến phiên Lạc Vân Tông cùng Bách Xảo Viện tỷ
thí.

Cứ như thế, vòng tỷ thí thứ nhất phải qua hai ngày mới
xong.

Trong đó thực lực kiếm tu của Cổ Kiếm Môn, thật đúng
là không phải thổi phồng.

Ngoại trừ Hàn Lập, những đệ tử khác của hai phái đụng
phải Cổ Kiếm Môn, rõ ràng ở vào thế hạ phong, đều bị thua.

Loại tình hình này xuất hiện, cuối cùng làm cho tu sĩ
họ Khương nọ, mặt mày hớn hở lần nữa, cảm giác buồn bực trôi đi.

Cũng may mấy vị tu sĩ Kết Đan Bách Xảo Viên cùng hồng
sam lão giả Lạc Vân Tông đối với việc này sớm đã đoán trước, bởi vậy mặc dù cảm
giác được mặt mũi không được tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng không biểu hiện ra,
bộ dáng ra vẻ không để ý. Nhìn khí độ mà xem, tựa hồ hơn xa lão giả thấp bé.

Trận đấu vòng hai, đối thủ của Hàn Lập là một vị nữ tu
sĩ Luyện Khí kỳ mặt đầy anh khí.

Nữ tử này đã thấy trận đấu lúc trước của Hàn Lập, nên
sau khi vừa động thủ, liền trước hết thả ra phi hành pháp khí, bay lên giữa
không trung.

Nàng nghĩ, như vậy sẽ có thể tiến lùi tránh né phù lục
công kích của Hàn Lập, huống hồ thân pháp Hàn Lập cực nhanh, nàng cũng có chút
kiêng kỵ.

Hàn Lập chứng kiến loại tình huống này, thở nhẹ một
hơi, một lần nữa không nói lại đem Hỏa đạn phù ném ra.

Kết quả nữ tử này đắc ý định nhẹ nhàng né tránh những
quả hỏa cầu thì Hàn Lập hai tay bắt quyết, hồng quang tại đám hỏa cầu đang bay
đến chợt lóe, hóa thành hơn mười con chim lửa lớn nhỏ cỡ nắm tay, bay múa xoay
quanh.

Nữ tử Bách Xảo Viên vừa thấy cảnh này, liền cả kinh,
muốn khu động pháp khí hộ thân, nhưng căn bản Hàn Lập không cho cơ hội, trên
mặt biểu hiện như niệm khẩu quyết, nhưng là thần niệm vừa động, nhất thời Hỏa
Điểu bay múa đến xung quanh nữ tử, từ bốn phương tám hướng. đánh thẳng.

Mặc dù vị nữ đệ tử này vội vàng sử dụng phù lục phóng
xuất ra một vòng bảo hộ thủy thuộc tính, nhưng dưới công kích mãnh liệt như
thế, sau một chút công phu, vòng bảo hộ liền vỡ vụn.

Bất đắc dĩ, nữ tử này chỉ có thể nhận thua.

Sau cuộc chiến này, đệ tử hai phái khác vốn tưởng Hàn
Lập không có vũ kỹ, chỉ dựa vào phù lục để thắng, rốt cục cũng có chút động
dung.

Chẳng qua trong đó có một ít tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có pháp
khí mạnh, đối với thể hiện bộc phát vửa rồi của Hàn Lập, rõ ràng có ý khinh
thường. Kết quả...

Năm ngày sau lúc hoàng hôn, giữa Vân Mộng Sơn, một sơn
cốc vô danh tựa vào núi.

Chỗ hẻo lánh này, nhiều năm bị sương mù ẩm ướt bao
phủ, nhìn tay không thấy ngón, cực kỳ u ám. Mà ở trong sương mù này, bò cạp
độc, rắn độc cùng trùng độc chiếm cứ trong đó, nhiều không đếm xuể.

Hơn nữa bởi vì sơn cốc này thật sự không lớn, cho nên
cho dù ngẫu nhiên có tu sĩ từ trên cốc bay qua, cũng không để ý, lại càng không
có người bay xuống xem xét.

Nhưng tại ngày này, sương mù trong cốc so với lúc xưa
càng thêm dày đặc, nhưng tại chỗ sâu trong sơn cốc, một dao động như hỗn độn
phóng ra, nhưng trên thực tế chỗ loạn thạch có huyền cơ khác, đột nhiên có bạch
quang chớp động, tiếp theo không biết khi nào liền xuất hiện hai bóng người.

Hai người này, một vị mặt áo bào xám tro, diện mục dữ
tợn, một người khác thì mặc thanh bào, tướng mạo nho nhã.

“Đây không phải là Cổ Kiếm Môn Bạch huynh cùng Lạc Vân
Tông Vũ đạo hữu sao? Như thế nào, Thí Kiếm Đại Hội đã chấm dứt?” Bốn phía rõ
ràng không có một bóng người, nhưng lại tự dưng truyền đến tiếng nam tử uể oải,
nghe có chút khàn khàn.

“Thì ra hôm nay là Việt huynh canh gác. Đại hội đích
xác đã chấm dứt, hai người chúng ta trước đến xem qua thánh địa Minh Thanh Linh
Thủy chuẩn bị như thế nào. Nếu đã chuẩn bị thỏa đáng, liền cho mười tên đệ tử
nọ trực tiếp truyền tống lại đây. Sợ có gì không ổn, xảy ra ngoài ý muốn.” Tu
sĩ Cổ Kiếm Môn họ Bạch nọ, không chút dị sắc cười nói.

Về phần lão giả áo xám kế bên nọ, mặt vẫn không chút
thay đổi, không nói lời nào.

“Có thể ra cái gì ngoài ý muốn? Nơi đây đều là tu sĩ
Kết Đan Kỳ như nhau, do ba người ngày đêm thủ hộ tại chỗ này. Hơn nữa đến lúc
đó, các người mấy người đồng loạt tới đây. Còn sợ một đám tu sĩ cấp thấp xảy ra
chuyện gì sao?” Nam tử truyền ra tiếng như xé gió, bộ dáng không cho là đúng.

“Sự tình Linh Nhãn Chi Thụ trọng đại, cẩn thận vẫn tốt
hơn. Càng huống chi Minh Thanh Linh Thủy tích nhập Thuần dịch, phải tới bước
cuối cùng mới tiến hành. Mà một khi điều phối hoàn thành, sẽ lập tức tiến hành
tẩy mắt, nếu không linh hiệu sẽ giảm đi. Bằng không, ta cần gì mang mười tên đệ
tử tới đây.” Tu sĩ họ Bạch khẽ lắc đầu nói.

“Được. Minh Thanh Linh Thủy đã điều chế xong, đến lúc
đó để cho bọn họ tẩy trừ hết hai mắt, lập tức rời đi. Cấm chế trong này rất
mạnh, bọn họ thông qua truyển tống đến đây, sẽ không biết nơi này là nơi nào.”
Sau khi nam tử nọ cười hắc hắc, phi thường tự tin nói.

“Như thế là tốt nhất, Vũ huynh trước tạm thời lưu lại,
ta đi thông tri cho đạo hữu khác, để cho đám đệ tử truyền tống tới đây.” Tu sĩ
họ Bạch khẽ gật đầu nói.

“Đúng rồi! Lần này người thắng Thí Kiếm Đại Hội, lại
là Cổ Kiếm Môn hả?” Nam tử đột nhiên nhớ tới cái gì, liền mở miệng truy hỏi.

“Quán quân đại hội lần này, là Sư điệt Mạnh Địch của
Cổ Kiếm Môn chúng ta. Chỉ sợ làm Việt huynh có chút thất vọng” Thanh bào nho
sinh cười nhẹ nói.

“Hừ! Kiếm tu tại Trúc cơ kỳ các người so với tu sĩ
bình thường chúng ta mạnh hơn một chút, cái này chẳng có gì lạ. Nhưng là sau
khi đến Kết Đan Kỳ, ai mạnh ai yếu, mới thật khó nói. Có cơ hội nói với tam sư
huynh ngươi một tiếng, Việt mỗ rất muốn tái luận bàn một chút.” Thanh âm nam tử
lộ ra một chút không phục.

Nho sinh họ Bạch nghe lời này, im lặng một chút, nhưng
lập tức khẽ cười một tiếng nói:

“Xem ra năm đó Việt huynh thua trên tay tam sư huynh,
vẫn canh cánh trong lòng. Bất quá, chỉ sợ làm đạo hữu thất vọng, hôm nay tam sư
huynh đang muốn đánh sâu vào cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, vừa mới bế quan.”

Chương 626: Tam Phái Cấm Địa

      “Kết
Đan hậu kỳ? Bế quan?” Tiếng nam tử rõ ràng giật mình ngớ ra, sau đó thở dài một
hơi, không thấy âm thanh nào truyền ra nữa.

Tu sĩ Cổ Kiếm Môn họ Bạch, cũng không nói nhiều khoát
tay, một đạo bạch quang đánh tới xung quanh một khối đá nhìn như bình thường,
nhất thời quang mang trong đống loạn thạch chớp động, một mảnh bạch quang hiện
lên, sau đó người này biến mất vô ảnh vô tung.

Đống loạn thạch này đúng là truyền tống trận pháp được
che dấu xảo diệu.

Mà lão giả áo xám thấy đối phương đi rồi, thì tự mình
tìm xung quanh một phiến đá khoanh chân ngồi xuống.

Tại chỗ khác của truyền tống trận, trong một gian
thạch thất diện tích không lớn ở Bách Xảo Viện, thân ảnh nho sinh trong bạch
quang hiện ra, xung quanh là lão giả họ Phó cùng vài tên tu sĩ cao cấp ba phái
đang chờ.

“Thế nào sư đệ, bên kia chuẩn bị tốt chứ?” Tu sĩ họ
Khương vừa thấy thân hình nho sinh hiện lên, không suy nghĩ hỏi.

“Sư huynh yên tâm, hết thảy tại thánh địa đều thỏa
đáng. Bây giờ có thể bắt đầu truyền tống” Nho sinh cười trả lời.

“Tốt! phiền toái Đoàn huynh đem mười mấy tên hậu bối
kia mang vào đi. Dựa theo ước định, ba phái chúng ta mỗi phái một gã tu sĩ Kết
Đan đi theo, bên chúng ta do Uông trưởng lão đi theo, Lạc Vân Tông cũng đã có
Vũ phong chủ. Khương huynh, bên các người là ai cùng nhau đi vào?” Lão giả họ
Phó hài lòng gật đầu một cái, nói.

Hồng sam lão giả nghe vậy, không nói hai lời đẩy cửa
đi ra ngoài.

“Chỗ Thánh địa có cái gì tốt, cũng không phải chưa
từng đi qua. Vậy thì cho Bạch sư đệ đi một chuyến.” Lão giả họ Khương tùy tiện
trả lời.

“Cũng được. Nhớ lại mặc dù Bạch đạo hữu chưa từng đến
trông coi qua, nhưng lúc trước cũng là một trong mười tên đệ tử Thí Kiếm Đại
Hội, hôm nay cũng xem như thăm lại chốn xưa.” Lão giả họ Phó cười nói.

Thanh bào nho sinh thần sắc bình thản gật đầu đáp ứng,
không nói gì thêm.

Nhưng bạch y thiếu phụ lại đi tới bên cạnh nho sinh
cười quyến rũ, cùng hắn sóng vai, bộ dáng cực kỳ ân ái.

Lúc này có tiếng bước chân truyền đến ngoài thạch
thất, hồng sam lão giả thần sắc bình tĩnh tiêu sái tiến vào, đi theo phía sau
là mười tên đệ tử ba phái.

Lúc này đây, mặc dù Lạc Vân Tông không chiếm được giải
quán quân. Nhưng trong số mười tên đệ tử tiến vào, lại có tới bốn người, đứng
đầu ba phái.

Điều này làm cho lão giả họ Đoạn vẻ ngoài bình tĩnh,
nhưng trong lòng có chút tự đắc.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không khỏi hướng tới bồn
người đệ tử bổn môn nhìn lại, nữ tử họ Mộ của Thiên Tuyền Phong, một gã sắc mặt
lạnh lùng của Hỏa Vân Phong, gọi là Tôn Hỏa.

Về phần hai người khác, chính là Hàn Lập cũng Đỗ Đông.

Hàn Lập thì không nói, nhưng vừa thấy Đỗ Đông, thần
sắc vị phong chủ Hỏa Vân Phong dù không đổi, nhưng trong lòng không khỏi hừ
lạnh một tiếng. Một tia châm chọc trong lòng hiện lên.

Về phần đệ tử lần này lấy được chức quán quân, là một
gã thanh niên áo đen có ánh mắt như lợi kiếm ra khỏi vỏ, thanh niên này chính
là đệ tử Cổ Kiếm Môn có được “Cửu Linh Kiếm Thể” tên là Mạnh Địch.

“Cửu Linh Kiếm Thể” được xưng là một trong tam đại
kiếm tu linh thể trong tu tiên giới, điểm này không phải chuyện đùa. Người này
bằng vào một thanh kiếm khí đỉnh cấp, không có đối thủ nào dưới sự tung hoành
của phi kiếm cầm cự được nhất thời nửa khắc. Cuối cùng với ưu thế hoàn toàn
tuyệt đối lấy được danh hiệu đệ nhất.

Nghĩ tới đây, hồng sam lão giả có chút đố kỵ Cổ Kiếm
Môn thật là vận tốt.

Hàn Lập lạnh lùng nhìn đám “cao nhân Kết Đan.”, trong
lòng không mừng không lo.

Sau ba vòng toàn thắng, hắn cố ý bại bởi một gã Bách
Xảo Viện tu vi cỡ Trúc Cơ Kỳ, sau đó cùng năm tên khác, cũng thua đối thủ, tham
gia tiến hành tranh đoạt vị trí thứ bảy đến thứ mười.

Cuối cùng, hắn làm ra một bộ dạng phù lục sử dụng hầu
như không còn, miễn cưỡng mới có thể vượt qua kiểm tra, lấy được vị trí thứ
chín.

Về phần vị Đỗ Đông kia, không biết có phải có ý định
giống hắn hay không. Cũng bị thua ở trận thứ tư, sau đó lại cố ý thua hắn, xếp
hạng chót.

Điều này làm cho Hàn Lập không biết nói gì.

Đệ tử Lạc Vân Tông bài danh cao nhất, chính là vị
thanh niên gọi Tôn Hỏa kia. Tu vi có chút không tệ, hiển nhiên chiếm được vị
trí thứ ba.

Nhưng lấy ánh mắt Hàn Lập xem ra, người này ngoại trừ
thanh niên áo đen đệ nhất danh ra, nếu pháp khí cùng công pháp của hắn tương
hợp, cho dù là muốn đánh bại tên đệ tử Bách Xảo Viện đứng thứ hai kia, thì hoàn
toàn không thành vấn đề.

Khi đại hội chấm dứt, mỗi tên trong mười tên đệ tử
cũng được phát một kiện đỉnh cấp pháp khí. Mà thanh niên áo đen tên Mạnh Địch
kia, thì được nhiều hơn một cái hộp ngọc, bên trong chứa một quả Định Linh Đan.

Khi Hàn Lập thấy hộp ngọc, trong lòng không cần nghĩ
ngợi đã có quyết định.

Nếu chuyến này thuận lợi, có thể có được linh căn của
Linh Nhãn Chi Thụ cùng phương thuốc thì không nói. Nếu là không được, hắn không
ngại mượn đồ vật trong tay vị Cổ Kiếm Môn này dùng một lát.

ngưng kết Nguyên Anh, có Định Linh Đan sẽ dễ dàng hơn không
ít.

Trong lúc Hàn Lập tự đánh giá, lão giả họ Phó bắt đầu
cho bọn đệ tử truyền tống đi.

Tu sĩ ba phái mấy năm nay đếu biết là sẽ đi đâu, nên
vẻ mặt mọi người đều vui vẻ.

Tại trong bạch quang chớp động, tu sĩ họ Bạch cùng một
vị tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện sắc mặt hồng nhuận truyền tống trước, tiếp
theo, chúng đệ tử các phái cũng đồng dạng truyền đi.

Sau khi đám người Hàn Lập bị một trận váng đầu hoa
mắt, liền hiện ra giữa một đám đống đá hoang vu, sương mù dày đặc, không khí ẩm
ướt.

Hai tròng mắt Hàn Lập híp lại, thần thức theo bản năng
muốn thả ra dò xét nơi đây. Nhưng thần niệm vừa mới vươn xa hơn mười trượng,
liền bị cấm chế nào đó ngăn cản trở lại.

Trong lòng hắn liền rùng mình, biết nơi đây đã bố trí
một pháp trận lợi hại phi thường, tốt nhất là bí mật hoàn thành mục đích cho
tốt.

Lão giả áo xám thấy tất cả bọn họ đều đã truyền tống
lại đây, không chút vội vàng đứng dậy, khoát tay, đánh ra một đạo pháp quyết
màu vàng, bay tiến vào trong sương mù không thấy bóng dáng.

Sương mù bốn phía dày đặc quay cuồng, sau đó che trước
mặt bọn họ, lát sau sương mù đột nhiên tan hết, cách đó không xa lộ ra một
thạch bích đầy rêu, chừng như chưa từng có người tới đây.

“Các người nghe kỹ đây, bởi vì linh thủy luyện chế
xong, phải lập tức dùng để tẩy mắt, cho nên các ngươi mới có cơ duyên tiến vào
cấm địa ba phái này. Nếu không bình thường, cho dù là ta cũng không được tới
gần đây. Sau khi các ngươi tiến vào, chỉ có thể ở bên trong một ngày một đêm,
ngày thứ hai nhất định phải lập tức rời đi. Mà cấm chế bên trong rất mạnh,
quyết không nên xông loạn trong đó, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Nho sinh họ
Bạch tựa hồ phi thường quen thuộc hết thảy bên trong, không đợi hai người khác
nói cái gì, đã lên tiếng cảnh báo trước.

Mấy đệ tử cấp thấp này, tự nhiên trong miệng mỗi người
cũng đáp ứng.

Mà lúc này từ hướng của thạch bích màu xanh, truyền
đến thanh âm xé gió của nam tử lúc nãy.

“Tốt! Có cái gì chờ tiến vào hãy nói sau, ta cũng nên
đem đại trận tạo ra một thông đạo.”

Nam tử họ Việt vừa nói xong, mặt nước trên thạch bích
chớp lên một trận mơ hồ, theo sau là sáu mũi nhọn bắn ra bốn phía, làm cho mọi
người không thể nhìn thẳng.

Một lát sau, khi mọi người phục hồi liền lại nhìn phía
trước, mới ngạc nhiên phát hiện.

Thạch bích màu xanh bỗng nhiên biến mất, thay thế nó
là một cánh cửa đá thật lớn đang đóng chặt.

Chú văn trên cửa đá dày đặc, linh quang đủ màu sắc lại
không ngừng chớp động, cũng không biết trên mặt bố trí một cấm chế uy lực cỡ
nào. Tại bên ngoài cửa đá, lại có nhiều tầng vách, đem cánh cửa bao lại, căn
bản không cách nào dễ dàng tiếp xúc cửa đá.

Nhưng lúc này, tại trên cao khoảng mười trượng trước
cửa, một gã tu sĩ áo vàng đứng chắp tay sau lưng.

Tu sĩ này phảng phất khoảng bốn mươi tuổi, hai đôi
lông mày đen có chút dựng thẳng, sát khí trên mặt cực kỳ kinh người, làm cho
người bình thường vừa nhìn, liền cảm thấy kinh hãi, không dám mảy may đối mặt.

“Ha ha! Quỷ Sát Quyết của Việt sư huynh tựa hồ tiến
triển không ít. Xem ra sư huynh tại xung quanh thánh thụ tu luyện, tu vi quả
thật tiến triển cực nhanh.” Tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện, vừa thấy bộ dáng tu
sĩ áo vàng sát khí tận trời, trên mặt lúc này lộ ra vài phần hâm mộ, thốt lên.

Thanh âm hắn không lớn, nhưng tu sĩ họ Việt lại nghe
được rõ ràng. Tu sĩ áo vàng lúc này một mắt trợn trắng, không chút khách khí
nói.

“Hừ! Nếu ngươi nguyện ý thủ vệ cấm địa năm sáu mươi
năm, tự nhiên cũng có thể tiến vào khổ tu. Chỉ sợ đến lúc đó sư đệ không chịu
nổi.”

Tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện nghe vậy, mặt lúc này
lộ ra vẻ ngượng ngùng.

“Sư đệ chỉ thuận miệng nói một chút, Việt sư huynh
cùng Ngô, Điền hai vị sư huynh trấn thủ nơi này, hiển nhiên cực kỳ khổ cực. Mới
vừa rồi ta chỉ...”

“Tốt! Không cần nhiều lời. Cấm địa này là mấy vị sư
thúc Nguyên Anh Kỳ ba phái cùng làm phép thiết lập, ta cũng chỉ có thể mở ra
cấm chế một chút thời gian, các ngươi hãy tận dụng thời gian này cho tốt.”

Tu sĩ áo vàng nói xong lời này, bàn tay lúc này vừa
lộn, trên tay xuất hiện một cái lệnh bài màu vàng.

Mặt hắn lộ vẻ ngưng trọng, trong miệng lẩm bẩm.

Một tia màu vàng trên lệnh bài đột nhiên phóng ra, tiếp
theo một mảnh khói vàng từ đó cuộn tới, bay khắp nơi, nhất thời bức vách biến
mất, lộ ra một thông đạo lớn nhỏ khoảng vài trượng.

“Tất cả hãy đi vào đi, nhanh lên một chút.” Nho sinh
vửa thấy cảnh này, không cần suy nghĩ mở miệng thúc dục. Sau đó hóa thành một
đạo bạch hồng dẫn đầu bay vào.

Lão giả áo xám cùng tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện,
trong miệng cũng phân phó một tiếng, cùng nhau bắn nhanh vào.

Đám người Hàn Lập thấy vậy, càng không dám chậm trễ,
đều ngự khí theo vào.

Báo cáo nội dung xấu