Phàm nhân tu tiên - Chương 0627 - 0628
Chương
627: Đồng Tử
Đoàn
người mới bay đến trước cửa đá, đám khói vàng trên lệnh bài tán đi, trong nháy
mắt thông đạo biến mất vô ảnh vô tung.
“Theo cho tốt.” Vị này liếc mắt nhìn mọi người một
cái, sau đó lạnh lùng nói.
Theo sau mười ngón tay của hắn không ngừng đánh ra,
hai tay kết thành hình phức tạp, sau đó đột nhiên xoay người, vươn hai tay lên.
Hai tia thứ mang đỏ vàng bắn ra khỏi tay, trực tiếp
đánh vào cấm chế dày đặt trên cửa.
Nhất thời đại môn vốn đóng chặt, phù văn bỗng chớp
động sáng ngời. Tại một tiếng trầm thấp, cánh cửa chậm rãi mở ra, lộ ra bên
trong một thông đạo hình vuông rất dài.
Tu sĩ áo vàng không nói hai lời liền bước vào.
Những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái, liền theo
sát.
Hàn Lập đi trong đám đệ tử, bộ dáng nhìn không chớp
mắt, nhưng kỳ thật thần thức đang quét hết thảy phụ cận.
Thoạt nhìn thông đạo hình vuông này, là trực tiếp dùng
pháp khí mở ra trong núi này, chẳng những bốn vách tường bóng loáng dị thường,
hơn nửa cứ cách mỗi vài bước, trên mặt bích liền có khắc một ít phù chú văn
thâm ảo.
Hắn mặc dù nhất thời không cách nào nghiên cứu chúng,
nhưng cũng biết mấy thứ này cũng không phải dùng để trang trí.
Th đạo không dài lắm, khoảng chừng hơn trăm trượng,
mọi người liền thấy sáng lên, xuất hiện tại một gian phòng đá sạch sẽ.
Gian phòng đá này ước tính rộng khoảng năm sáu mươi
trượng, cao khoảng bảy tám trượng, có thể nói là không nhỏ.
Mà trong gian thạch sảnh, lộ ra một bàn đá màu xanh
khoảng vài thước, mười sợi dây bạc giăng ngang dọc khắp nơi, lộ ra một bàn cờ
rất lớn, quân cờ hai màu trắng đen trải rộng khắp bàn, tựa hồ đến chỗ mấu chốt.
Mà ở hai bên bàn cờ, có một già một trẻ cầm trong tay
quân cờ đen, trắng đang ngồi xếp bằng tại đây. Người già là một lão giả mặt dài
mặc cẩm y, ước chừng hơn năm mươi tuổi. Đứa trẻ chỉ có bảy tám tuổi, môi hồng
răng trắng, phản phất như ngọc đồng chuyển thế.
“Lam sư thúc! Lão nhân gia người sao lại ở chổ này?”
Tu sĩ họ Bạch vừa thấy đồng tử nọ, bỗng nhiên thất
thanh gọi ra khỏi miệng. Sau đó liền bước lên thi lễ.
“Lam sư thúc?”
Lão giả áo xám cũng tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện,
vừa thấy có một đồng tử lạ mặt ngồi ở chỗ này đầu tiên là ngẫn ra, nhưng sau
khi nghe tu sĩ họ Bạch xưng hô, thần sắc đại biến. Lại nhìn lại bộ dáng đồng tử
đi chân không, búi tóc, tay đeo vòng vàng, nhất thời trong đầu hiện lên một nhân
vật tiến bối được nghe đồn.
“Vãn bối Đỗ Hối, Vũ Sơn bái kiến Lam tiền bối!” Trong
lòng hai người liền cả kinh, không suy nghĩ tiếp, vội vàng thi lễ.
“Đứng lên đi. Không thấy ta cùng Hồ sư điệt đang đánh
đến chỗ mấu chốt sao, đừng lên tiếng, có chuyện gì chờ ta đánh xong bàn cờ này
đã.” Làn da đồng tử rõ ràng mềm mại, thanh âm non nớt, nhưng lời nói lại như
người lớn, rất bề trên.
“Tuân mệnh!” Tu sĩ họ Bạch cùng hai gã tu sĩ Kết Đan,
không chần chờ ứng tiếng, sau đó khoanh tay đứng xung quanh, không dám có vẻ gì
bất mãn.
Lão giả mặt dài đang cùng đồng tử đánh cờ, nhìn ba
người cười khổ, nhưng không mở miệng nói gì.
Về phần tu sĩ áo vàng sau khi tiến vào gian phòng,
liền cung kính đứng phía sau đồng tử một chút, bộ dáng lễ nghĩa
Các tu sĩ trẻ theo vào, nghe ba vị sư tổ dĩ nhiên xưng
hô đứa trẻ trước mặt là sư bá, nhất thời dao động một trận.
Kiểu xưng hô này có ý nghĩa gì, mấy đệ tử Luyện Khí Kỳ
này sao lại không biết, đám người lúc này mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm
đồng tử nọ, trong lòng kích động dị thường.
Trong phút chốc nhìn thấy đồng tử này, trong lòng Hàn
Lập cũng bị hù dọa giật mình. Đây chính là một Nguyên Anh sơ kỳ hàng thật giá
thật, như thế nào gặp phải ở chỗ này?
Bất quá, sau đó hắn liền khôi phục trấn định.
Hắn bây giờ, mặc dù không phải đối thủ của tu sĩ
Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng muốn chạy thoát từ trong tay đối phương, cũng không
phải là việc khó. Huống hồ hắn tin tưởng đối phương ở nơi này, hẳn là không
phải vì hắn mà đến.
Bởi vậy sắc mặt Hàn Lập biểu hiện ra vẫn không thay
đổi. Nhưng trong lòng lại tự đánh giá sự xuất hiện của đối phương, sẽ có thể
khiến cho kế hoạch của hắn xảy ra biến cố gì đó.
Cuối cùng. Khoảng mười lăm phút sau khi đồng tử cùng
lão giả mặt dài đánh cờ, lão giả mặt dài mới đẩy bàn cờ, cung kính nói.
“Kỳ nghệ của L tiền bối cao siêu, đệ tử không phải đối
thủ, cam bái hạ phong!”
Đồng tử vừa nghe lời này, trên mặt lộ ra một tia cao
hứng, nhưng sau khi đôi mắt đen xoay tròn vừa chuyển, liền hoài nghi nói:
“Hồ sư điệt, ngươi thật không có cố tình thua chứ hả?
Lão nhân gia ta đã nói với ngươi, đánh cờ với ta quyết không thể nương tay mà.”
“Vãn bối sao dám lừa gạt tiến bối, kỳ nghệ của tiền
bối đích xác hơn xa lúc trước.” Lão giả mặt dài nghe vậy, khuôn mặt tựa hồ dài
hơn, vội càng mở miệng nói.
“Hì hì, ta cũng cảm thấy kỳ nghệ so với trước kia tiến
bộ không ít. Xem ra cùng vài tên cao thủ đánh cờ ở tục thế luận bàn, không phải
không có ích.” Đồng tử nghe vậy, vẻ tươi cười càng thêm vài phần.
“Tốt. Thu cờ lại đi. Chúng ta nói chuyện chính.” Đồng
tử đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, lời vừa chuyển nói.
Sau đó xoay thân thể nhỏ nhắn cùa mình, mặt hắn hướng
tới các tu sĩ đang đợi đã lâu, đôi mắt to tương phản nháy vài cái, đảo qua vài
tên tu sĩ Kết Đan Kỳ, ánh mắt rơi vào trên mặt nho sinh.
“Bạch sư điệt, ngươi gia nhập Cổ Kiếm Môn đã mấy năm?”
Đồng tử chậm rãi hỏi.
“Vãn bối nhập môn có hơn một trăm năm.” Tu sĩ họ Bạch
nghe vậy ngẩn ra, co chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Hơn một trăm năm. Thực có điểm làm khó cho ngươi.”
Trên mặt đồng tử hiện lên dị sắc, nhẹ thở dài một hơi nói.
“Sư thúc, lời này là có ý tứ gì?” Nho sinh áo xanh sắc
mặt khẽ biến, nhưng lập tức cười lớn hỏi.
“Có ý tứ gì? Các hạ thân là nhập môn đệ tử của chính
đạo Hạo Nhiên Các các chủ, nhưng lại ở tại bổn môn bao nhiêu năm tháng như vậy,
Cổ Kiếm Môn chúng ta không có khả năng chứa đệ tử của một nhân vật lớn như vậy.
Có hay không nghĩ tới nên trở về gặp lệnh sư một chút.” Đồng tử nhìn chằm chằm
nho sinh, âm hàn nói.
Nho sinh họ Bạch nghe đồng tử nói như vậy, sắc mặt tái
nhợt.
Lão giả áo xám cùng tu sĩ trung niên Bách Xảo Viện bên
cạnh, trong mắt bắn ra tia kinh ngạc, đồng thời theo bản năng rời xa tu sĩ họ
Bạch vài bước.
“Bach đạo hữu, lời Lam tiền bối nói là sự thật?” Tu sĩ
trung niên khó tin hỏi một câu.
Sắc mặt nho sinh họ Bạch lúc trắng lúc đỏ, trong chốc
lát cũng không nói gì.
“Nếu ngay cả lai lịch của tại hạ sư thúc cũng tra ra
rõ ràng, xem ra nếu Bạch mỗ phủ nhận cũng vô dụng. Bất quá, tại hạ cũng sẽ
không thúc thủ chịu trói!” Sau khi thần sắc khó coi trong chốc lát, nho sinh
rốt cục mở miệng nói chuyện.
Nhưng chữ “trói.” cuối cùng vừa mới ra khỏi miệng,
bạch quang trên người hắn chợt lóe, người như nỗ tiễn bắn về đám đệ tử phía
sau, một tay hạ xuống, lập tức quang thủ mịt mờ hướng một người trong đó trùm
tới.
Chính là người thanh niên áo đen Mạnh Địch thân có Cửu
Linh Kiếm Thể.
“Ngươi muốn làm gì?” Lão giả áo xám cùng tu sĩ trung
niên nổi giận gầm lên một tiếng, quang hoa trên người cũng chớp động, bộ dáng
muốn ra tay cứu giúp, nhưng rõ ràng là chậm một bước.
Mạnh Địch giật mình nhưng bất loạn, liền nâng tay xuất
ra một đạo kiếm khí lành lạnh, hướng bàn tay to hung hăng chém tới.
Nhưng tu vi hai người vô cùng cách xa, kiếm khí trảm
đến quang thủ cũng không cách nào làm bị thương mảy may, ngược lại trong nháy
mắt bị ép vỡ vụn. Mắt thấy Mạnh Địch sắp bị nho sinh bắt được, bỗng nhiên thân
thể tu sĩ họ Bạch rung lên, vô lực ngã trên mặt đất.
Quang thủ lập tức hóa thành các điểm sáng, biến mất vô
ảnh vô tung.
Thanh niên áo đen không khỏi kinh ngạc đứng tại chỗ,
không hiểu chuyện gì.
“Hừ! Ngươi đem Thái bạch hóa khí thủ của bổn môn tu
luyện quả thật rất tốt. Nhưng ngươi lại quên, lão nhân gia ta cũng không phải
thực sự là đến đây đánh cờ” Sắc mặt đồng tử không chút thay đổi, chà xát bàn
tay nhỏ bé, trong miệng thì thào nói.
Ngoại trừ Hàn Lập, không người nào trong phòng đá thấy
đồng tử ra tay như thế nào, lại như thế nào chế trụ nho sinh.
Hai tròng mắt Hàn Lập híp lại nhìn nho sinh ngã xuống
đất không dậy nổi một chút, vừa lại nhìn đồng tử, nét mặt hiện lên một tia cổ
quái.
Lúc nho sinh bạo nhiên ra tay, hắn thông qua thần thức
liền kinh ngạc phát hiện, có một tuyến tơ tằm màu đỏ từ đồng tử đồng thời chợt
bắn ra, kết quả tuyến tơ tằm bắn vào thân thể nho sinh, đối phương liền đảo
người ngã quỵ.
Vừa mới bắt đầu, hắn tưởng rằng đây là pháp bảo phi
châm âm hiểm, nhưng khi thần thức đảo qua lại kinh ngạc phát hiện, tuyến tơ tằm
màu đỏ này được bao bọc bởi hàn khí lành lạnh như có như không, đúng là kiếm
khí luyện hóa thành tơ.
Điều này làm cho Hàn Lập cảm thấy động dung.
Trước kia hắn cũng từng nghe nói qua, kiếm tu tu luyện
đến một trình độ cực cao nhất định, có thể tùy tâm sở dục hóa kiếm thành tơ, có
thể lấy một kiếm phá vạn pháp.
Hôm nay, hắn mới có thể tận mắt nhìn thấy. Có thể đem
kiếm khí tu luyện thành dạng như thế, thật sự là chuyện khó tin.
“Hồ sư điệt, đưa hắn nhốt lại trong long quật, người
này tạm thời không thể giết. Mấy lão già chúng ta, còn cần chỗ hữu dụng của
hắn!” Đồng tử quay đầu, hướng lão giả mặt dài vừa rồi đánh cờ cùng hắn nói.
Lão giả mặt dài giật mình, vâng một tiếng. Sau đó tiến
lên vài bước, đem tên nho sinh từ trong thạch thính tới một cánh cửa đi vào,
biến mất không thấy bóng dáng.
Thấy tình hình này, ánh mắt Hàn Lập xoay chuyển nhìn
Đỗ Đông liếc một cái.
Chỉ thấy thần sắc hắn tựa hồ như thường, nhưng cẩn
thận lưu ý thì phát hiện hai tay bên dưới bấc giác nắm chặt, có thể thấy được
trong lòng rất khẩn trương.
Hàn Lập thấy vậy, âm thầm mỉm cười, cũng không quản
người này nữa.
Chương 628: Linh Nhãn Chi Thụ
“Tốt,
công việc đã được giải quyết. ba người các ngươi không cần đứng đây làm gì. Không
cần quan tâm đến việc của Lão bất tử ta. Ta còn muốn nghiên cứu kỹ thêm bàn cờ
này cho tốt nữa.” Đồng tử nhìn tu sĩ trước mặt khoát tay chặn lại, lắc đầu nói.
Sau đó dường như hắn thực sự muốn nghiên cứu nên đã cúi đầu nhìn xuống bàn cờ
dò xét.
Lão giả áo xám vừa nghe nói thế, không dám chậm trễ
liền gật đầu đồng ý.
Sau đó liền theo sau hoàng y tu sĩ theo cái cửa bên
hông đại sảnh.
“Thực không nghĩ tới lại là Bạch đạo hữu... Việt sư
huynh, ngươi làm sau mà biết được vệc này chứ?” Trung niên tu sĩ của Bách xảo
Viện đi ra không xa phía trước, nhịn không được thở dài nói.
“Không biết, chính Lam tiền bối nói là muốn ở đây xử
lý một chút việc, nên ta không dám hỏi nhiều?” Sắc mặt của Hoàng y tu sĩ nhìn
có chút không tốt.
Nghe xong lời này, trung niên tu sĩ cũng không nói gì
thêm mà chỉ im lặng.
Phía sau là một đám đệ tử trẻ tuổi. Sau khi trải qua
những việc này lại càng không dám lên tiếng nói nữa.
Không khí có chút nặng nề xuất hiện. Hàn Lập cùng với
những người này sau khi đi qua một cái hành lang thật dài đến cuối thì quẹo qua
một bên rồi đi tới một cái cửa đá màu vng xỉn.
Phía trước cánh cửa này có một người với mái tóc bù xù
rối tung đang ngồi xếp bằng không cử động.
Mặt dù bị mái tóc che không thấy rõ được diện mạo của
người này, nhưng với mái tóc trắng xám thì tuổi của người này dám chắc là không
còn nhỏ nữa.
Hoàng y tu sĩ vừa thấy người này, trên mặt liền lộ ra
vẻ cung kính.
“Vệ huynh, ta đã đem tới các đệ tử tham gia Thí kiếm
đại hội. Không biết bây giờ có cho họ đi vào hay không?”
“Đã tới đây rồi thì hãy vào đi. Thuần dịch hiện chảy
ra rất ít, mấy đệ tử này chắc là phải chờ thêm một chút.” Người tóc rối này
nhàn nhạt nói ra. Âm thanh cực kỳ hùng hậu.
Hàn Lập đưa mắt nhìn qua người này liếc nhanh một cái.
Hàn quang trong mắt chợt lóe lên lướt qua.
Vị tu sĩ tóc rối này chính là một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ,
hơn thế lại đang vào cảnh giới giả anh.
Điều này làm cho hắn đối với người này càng phải chú ý
nhiều hơn.
Lão giả áo xám nghe tiếng nói của vị tu sĩ tóc rối này
trên mặt liền lộ ra vẻ kích động. Sau khi đi tới trước vài bước với âm thanh có
chút run lên hỏi.
“Vệ sư huynh người có khỏe không?”
Người này chính là tu sĩ của Lạc Vân Tông
“Vũ sư đệ đã nhiều năm không gặp, trông ngươi có vẻ
già đi một chút.” Tu sĩ tóc rối than nhẹ một tiếng rồi ung dung nói.
“Sư huynh, ngươi tại sao...”
“Được rồi, ngươi và ta, sư huynh đệ, lúc này còn có
thể gặp nhau coi như là duyên phận chưa hết. Sự việc năm đó ta cũng không muốn
nhắc tới nữa. Khi tiến vào đây rồi ta đã thề độc nếu như ta một ngày chưa kết
anh thì ta sẽ không rời khỏi nơi đây. Hơn nữa ta từ hai vị sư thúc cho biết thì
hiện tại bổn tông đã được Phùng sư đệ quản lý rất tốt, công việc đâu ra đó thật
là trôi chảy. Vì vậy ta lại càng không có gì phải lo lắng nữa.” Vị Vệ sư huynh
này bình tỉnh nói.
Lão giả áo xám nghe vậy thần sắc có chút ảm đảm, hắn
dự định nói gì đó nhưng lời vừa ra tới miệng liền nuốt nó vào trong.
“Mấy vị sư đệ này chờ ta một chút để ta mở cấm chế này
ra rồi dẫn các vị vào trong thánh địa.” Vị Vệ sư huynh này đứng dậy, từ trong
tay áo bắn ra một đạo pháp quyết đánh thẳng tới cánh cửa màu vàng xỉn. Lập tức
cánh cửa liền mở ra.
Hàn Lập còn chưa thấy rõ tình hình bên trong thì liền
cảm thấy có một luồng linh khí tinh thuần từ bên trong bay ra đập vào mặt.
Quả nhiên, bên trong chính là chỗ của .
Lúc này trong lòng hắn đang tự đánh giá so sánh. Nơi
này linh khí tinh thuần chắc chắn không dưới Linh Nhãn Chi Ngọc của hắn, thậm
chí nơi này còn cao hơn một bậc. Thật không hổ danh là tối cao Linh nhãn chi
vật.
Sau khi lão giả tóc rối hướng dẩn, đám người của Hàn Lập
đi vào bên trong. Trước mắt bổng nhiên xuất hiện một cái hang động chung nhũ
thật lớn.
Cái hang động này rộng vài trăm trượng, cao khoảng hai
ba mươi trượng. Nơi này mới nhìn giống như là đã đi vào thế giới của lòng đất.
Làm cho mọi người càng ngạc nhiên hơn đó là trên mặt
đất có một cái chung nhũ trụ đá không giống bình thường, theo đó mà hình thành
nên một đám rừng đá trông rất là tự nhiên, giống như cái động đá này được tạo
thành bởi đám thạch nhũ, nhìn như một cái mê cung nhỏ.
Hàn Lập cẩn thận nhìn xuống phía dưới thì thấy có ẩn
một lớp linh quang màu trắng chớp động. Vừa nhìn liền biết nó bị ai đó dùng cấm
chế phong ấn lên đó.
Hàn Lập còn đang suy nghĩ thì lão giả tóc rối dẩn bọn
họ tới bên cạnh thạch lâm. Bàn tay vừa lật liền xuất hiện ra một cái kính nhỏ
bằng bàn tay màu trắng.
Sau đó lão giả này chỉ lẩm nhẩm mà không phát thành
lời, vung tay một cái một đạo ánh sáng màu trắng từ cái cổ kính hướng cái thạch
lâm trước mắt mà phóng tới.
“Bụp.” một tiếng, đạo ánh sáng vừa chạm vào liền biến
mất trong đám thạch lâm không còn tăm tích.
Sau đó lão giả liền thu cái kính nhỏ về, hai tay để
sau lưng đứng đó không nói thêm nữa.
Một số đệ tử tuổi trẻ còn đang cảm thấy kỳ quái thì
lúc này mặt đất có chút run lên, tiếp theo làm cho cả đám tu sĩ này một phen
trợn mắt há mồm kinh ngạc xuất hiện.
Những cái trụ đá lớn nhỏ này phóng ra ánh sáng màu
trắng sữa, sau đó một đám hoàng mang từ trong rừng xông lên. Một số cột đá
trước mắt bọn họ liền bắt đầu phi độn dời đi làm cho đám đệ tử tuổi trẻ một lần
nữa trợn mắt há mồm kinh ngạc, rồi đám thạch lâm này liền tách ra tạo thành một
con đường nhỏ thẳng tắp trước mắt.
Thấy vậy, trong lòng Hàn Lập có chút xao động, nhưng
ngoài mặt thì vẫn như thường.
Mọi người liền đi theo con đường nhỏ này tới trung tâm
của thạch lâm. Nơi này liền thấy Linh Nhãn Chi Thụ như trong truyền thuyết.
“Cái này thực sự là Linh Nhãn Chi Thụ sao.”
Nhìn thấy cái trụ cao cao phía trước, Hàn Lập liền hỏi
trong lòng.
Nhìn cái này giống như một cánh tay màu xanh nhạt,
thực sự mà nói nó giống như là một cái trụ đá. Khi thấy nó chắc chắn mọi người
sẽ nghĩ rằng nó không liên quan gì đến kỳ thụ.
Nhưng mà cả tòa động quật này linh khí thật là nhiều,
mà linh khí này đều do cái “trụ đá.” đó phát ra. Hơn nữa bên ngoài cái trụ đá
này còn có một tầng hào quang màu vàng đem cái trụ đá này bao vào trong từ đầu
cho tới chân. Nhìn nó được bảo vệ cẩn thận như vậy thì nó chắc chắn là Linh
Nhãn Chi Thụ rồi.
Hàn Lập suy nghĩ và tự nói trong lòng mình như vậy.
Lúc này lão giả áo xám thấy cái cây này, ánh mắt liền sáng lên. Nếu tu sĩ có
thể ngồi dưới thân cây này mà tu luyện, nếu không tới bình cảnh thì có thể rút
ngắn thời gian tu luyện của mình lại một nữa.
Hàn Lập không cLinh Nhãn Chi Thụ nhiều, mà liền đưa
mắt nhìn xuống phía dưới gốc linh thụ thì thấy có một cái bình ngọc.
Cái bình này cao khoảng nữa thước. Bên trong ẩn chứa
một cổ hương dược với khí tức quen thuộc, từ từ tản ra.
Chẵng lẽ cái này dùng để phối chế ra Minh Thanh Linh
Thủy, Hàn lập tự nói một mình như vậy.
Khi mọi người đi tới cách Linh Nhãn Chi Thụ khoảng một
trượng thì liền đứng lại.
Chỉ có lão giả tóc rối thì không hề cố kỵ bước lên
trước thêm vài bước, màn hào quang màu vàng bảo vệ dường như không có tác dụng
với hắn mà để cho hắn tự nhiên bước vào.
Lão giả đi vài bước, tới trước Linh Nhãn Chi Thụ vài
vòng liền đưa tay ra vươn tới giữa linh thụ, tiếp theo thúc giục linh lực trên
đầu năm ngón tay xuất hiện một màn lục quang chớp động.
Bên ngoài màn hào quang những người đi theo đều thấy
cảnh này, nhưng hầu hết mọi người đếu không biết hắn đang làm gì, trong lòng
không kìm hãm được liền nín thở im lặng sợ làm kinh động đến lão giả tóc rối.
Một hồi lâu sau, lão giả tóc rối mới lắc đầu thu hồi
năm ngón tay lại, lục quang chợt lóe lên rồi biến mất.
“Thuần dịch trong Linh thụ còn chưa tích đủ, nên chưa
tới lúc lấy. Vì vậy phải chờ khoảng ba, bốn canh giờ nữa mới được. Các ngươi đi
tới phía trước ngồi nghỉ chờ ta. Giờ ta sẽ lấy Minh Thanh Linh Thủy điều phối
cho xong, trong lúc chờ cho thu thập đầy đủ Thuần dịch.” Lão giả tóc rối quay
đầu lại, trầm giọng nói.
“Tất cả làm theo lời của Vệ sư huynh!” lão giả áo vàng
liền gật đầu đồng ý, đối với Vệ lão giả hắn không có ý kiến gì cả.
Vì thế Hàn Lập, mấy vị tu sĩ tuổi trẻ cùng với mấy vị
Kết Đan kỳ tu sĩ chia nhau, tìm chổ ngồi xuống ở trung tâm của thạch lâm, hoặc
là nhắm mắt dưỡng thần hay tu luyện.
Còn lão giả tóc rối thì cúi người xuống nắm lấy cái
bình ngọc dưới gốc Linh thụ, vung tay áo lên một đạo hào quang màu vàng phát ra
sáng chói làm cho mọi người không biết việc gì xảy ra bên trong.
Thấy vậy mọi người không biết phải làm gì nữa. Còn Hàn
Lập thì nhướng mày rồi âm thầm kêu Ngân Nguyệt ra.
“Hàn huynh kêu ta có việc gì vậy?” Âm thanh của Ngân
Nguyệt từ từ truyền đến.
“Ta còn nhớ rõ ngươi rất là tinh thông thổ độn thuật,
ngươi có thể từ dưới đất đi vào trong màn hào quang màu vàng đó, không cần biết
việc gì xảy ra, việc cần làm là ngươi phải lấy cho được cái linh căn của Linh
Nhãn Chi Thụ ra đây cho ta.” Hàn Lập bình tĩnh nói.
“Hàn huynh chờ một chút để ta lấy khí linh thân thử
xem thế nào.”
Sau khi nói xong, Ngân Nguyệt liền hóa thành một con
tiểu lang nhỏ bằng nắm tay, từ phía dưới Hàn Lập mà độn ra làm cho không ai
thấy gì hết.
Còn Hàn Lập thì vẫn như bình thường không biểu hiện
gì, hai mắt khép lại ra vẻ đang dưỡng thần tu thân.
Bổng nhiên mí mắt Hàn lập cau lại, sáng lên chuyển
hướng nhìn tới tên đại hán Đỗ Đông mà không ai hay biết.
Người này ngồi xếp bằng cùng với đám người khác trong
một góc, cúi đầu kết ấn dường như là đang thổ nạp tu luyện.
Gặp cảnh này, khóe miệng của Hàn Lập nhếnh lên, ẩn
chứa một tia