Phàm nhân tu tiên - Chương 0683 - 0684

Chương 683: Mật Hội

“Thật là làm
phiền Quân Hầu phải chờ lâu!” Hàn Lập khách khí nói ra rồi cùng với Nam Lũng
Hầu đi vào bên trong.

Khi vào bên trong rồi Hàn Lập liền rùng
mình, bên trong trống rỗng không có ai cả?

Nhưng hắn dùng thần quét qua thì phát hiện
có cấm chế dao động trong phòng.

Cùng lúc đó, Nam Lũng Hầu cũng phát hiện ra
hành động của Hàn Lập liền cười nói:

“Ở  chỗ này Bổn hầu có động tay động chân một
chút. Tất nhiên không cách nào dấu được đạo hữu. Hàn đạo hữu xin đi theo ta.”

Nam Lũng Hầu nói xong liền tiện tay bắt
pháp quyết, một mảnh kim hà từ trong tay áo hắn bắn ra.

Kim hà đi qua, trong phòng bạch quang chớp
động, huyễn tượng biến mất sau đó xuất hiện ra một cái thềm màu ngăm đen.

Nam Lũng Hầu không nói lời nào liền đi
xuống, Hàn Lập nhíu mày cũng không do dự theo hắn đi xuống luôn.

Thềm đá này rất ngắn, chỉ cần bước vài cái
thì tới một cái đại sảnh rộng lớn dưới lòng đất. Có vài khối nguyệt quang tỏa
ra ánh sáng bàng bạc chợt sáng chợt tối cho nên nhìn cũng không rõ ràng lắm.

Ở bên trong có bảy tám gã tu sĩ, hiện có
sáu gã đang ngồi trong đó có một nam và một nữ sóng vai ngồi bên nhau.

Mấy người này vừa thấy Nam Lũng Hầu cùng
Hàn Lập đi vào liền đưa mắt nhìn tới.

“Là ngươi!”

Một nam tử đang đứng, vừa thấy Hàn Lập sắc
mặt không khỏi đại biến kêu lên.

Nghe như vậy, dường như hắn đã nhận ra được
Hàn Lập.

Hàn Lập nghe vậy liền sửng sốt, tinh quang
trong mắt lóe lên rồi dừng lại trên người này thì ra là một gã Kết Đan Hậu Kỳ.
Nhưng kết quả lọt vào mắt hắn là một c mặt nạ màu bạc, Hàn Lập thấy vậy liền
ngẩn người ra sau đó nhếch miệng lên nở ra một nụ cười bông đùa.

Thì ra vị nam tử này trước đây đã từng đuổi
giết hắn, làm cho hắn gần như không còn đường thoát chính là Thiếu chủ của Quỷ
Linh Môn. Cũng chính cái mặt nạ này, cũng là bộ dạng này. Năm đó chính là một
thiếu niên càn rỡ mà bây giờ đã xuất hiện ra một vẻ mặt tang thương kinh sợ.

“Không nghĩ tới, ở trong này lại còn gặp
lại được cố nhân ngày xưa. Thực sự làm cho Hàn mỗ không thể nào nghĩ ra.”

“Làm sao có thể chứ? Ngươi đã ngưng kết
thành nguyên anh?”

Giọng nói của vị Thiếu chủ của Quỷ Linh Môn
so với trước đây có chút khàn khàn, nhưng trong lòng vô cùng sợ hãi, bất luận
ai nghe qua cũng biết rõ.

“Sao lại thế này, ngươi biết vị đạo hữu này
sao?” Ngồi ở trước Vương Thiền là một gã hắc bào lạnh lùng hỏi.

“Nhị bá. Người này chính là người họ Hàn mà
ta đã từng nói qua vào năm đó là một tu sĩ của Hoàng Phong Cốc.”

“Không cần phải nói nữa. Bây giờ Hàn đạo
hữu đã là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thì làm sao có thể so đo với một kẻ vãn bối như
ngươi chứ.” Vị hắc bào trung niên này với bộ mặt nho nhã, trên mặt lộ ra một
tia kinh ngạc. Sau khi nhướn mày một cái không chút chần chờ nói.

Sau đó người này hướng tới Hàn Lập với vẻ
mặt ôn hòa nói:

“Tại hạ Quỷ Linh Môn Vương Thiên Cổ. Sự
việc năm đó tiểu chất của ta không biết trời cao đất dày nên đã mạo phạm. Nhưng
bây giờ xin nể mặt tại hạ, hy vọng đạo hữu không so đo lại việc này.”

Nghe khẩu khí của người này, dường như
hướng tới Hàn Lập giải thích cho rõ ràng.

“Năm đó ta cùng Vương đạo hữu có chút hiểu
lầm nhỏ. Nhưng sự việc cũng đã xảy ra nhiều năm Hàn mỗ cũng không còn nhớ nữa.
Các hạ không cần phải lo lắng” Hàn Lập hướng mắt tới người hắc bào ngoài miệng
cười khẽ nói. Dường như không quan tâm tới việc xưa nữa. Nhưng trong lòng hắn
lại thầm nhủ cười lạnh một tiếng.

Năm đó vị Thiếu môn chủ của Quỷ Linh Môn
này hai ba lần muốn lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, thậm chí hắn còn phải mạo hiểm
dùng tới Truyền tống trận mà rời đi Thiên Nam. Mối hận này làm sao có thể dể
dàng bỏ qua được chứ.

Nếu không phải trước mắt có nhiều tu sĩ
Nguyên Anh Kỳ, hơn nữa môn chủ của Quỷ Linh Môn cũng có ở đây. Nếu không thì
hắn đã lập tức ra tay lấy đi cái mạng nhỏ của đối phương.

Nhưng lúc này chỉ có thể ngước mắt mà nhìn
xem những người ở đây là ai, có phải là người của ma đạo hay không?

Nếu có thù mà không báo thì sợ rằng sẽ bị
đối phương sẽ liên kết với nhau tiêu diệt.

“Ha ha, Hàn đạo hữu thì ra xuất thân từ
Hoàng Phong Cốc, ta còn tưởng đạo hữu xuất thân từ Lạc Vân Tông nữa chứ. Nhưng
mà, đạo hữu có thể bỏ qua thù cũ thì đây cũng là một việc tốt. Dù sao Bổn hầu
mời các vị đến đây cũng không hy vọng là có bất cứ việc gì không hay xảy ra.”
Lúc này Nam Lũng Hầu mới ngắt lời nói ra.

Vương Thiên Cổ nghe vậy liền cười. Là một
người tâm cơ thâm trầm thì hắn không thể nào dể dàng tin được những lời Hàn Lập
vừa nói.

Dù sao thì hắn cũng ra vẻ gật gật đầu nói:

“Đạo hữu lòng dạ rộng, Vương mỗ thật là
khâm phục. Nhưng mà Hàn đạo hữu hãy yên tâm khi về nhà ta sẽ nghiêm khắc dạy
bảo lại tiểu chất của ta. Nhưng mà đạo hữu làm sao chỉ trong khoảng thời gian
ngắn hai trăm năm mà từ Trúc Cơ Kỳ tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ. Việc này thật sự
làm cho người ta không thể tin được. Vì vậy có thể nói trong vòng không quá một
trăm năm thì đạo hữu chắc chắn có thể tu luyện tới Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng không
phải việc khó. Ta tư chất ngu độn thực sự còn lâu mới theo kịp.”

Lời nói này vừa ra khỏi miệng, các tu sĩ
khác bao gồm cả Nam Lũng Hầu sắc mặt đều biến đổi.

Hàn Lập thầm kêu không ổn. Trong lòng thật
sự là căm hận vị Quỷ Linh Môn tu sĩ này.

Mình nếu khen ngợi chính mình. Nhưng mà
những lời này đã nói rồi liền làm cho hắn trở thành một bia ngắm cho mọi người.

“Đạo hữu năm nay chưa đến ba trăm tuổi
sao?” Một vị hán tử nước da ngăm đen đang ngồi im lặng ở một góc phòng lên
tiếng hỏi.

“Vương môn chủ thật là biết nói đùa. Tại hạ
cũng mới vừa kết anh không lâu, làm sao có hy vọng tới mức Nguyên Anh Hậu Kỳ
chứ. Việc này không biết cần thêm mấy trăm năm mới có thể đây.” Hàn Lập hời hợt
trả lời, rồi đưa mắt quét nhìn một lượt hết mọi người trong phòng.

Lúc này hắn mới phát hiện ngoài Vương Thiền
ra bên cạnh còn có một vị mỹ phụ dung mạo thật là xinh đẹp cũng có tu vi Kết
Đan Hậu Kỳ đứng song song với Vương Thiên phía sau Vương Thiên Cổ.

Vị nữ tu này có bộ dáng thật là bình tĩnh
không giống như những nữ tu bình thường khác.

Nghe nói năm đó đệ nhất gia tộc là Yến gia
của Việt Quốc, cũng đã đi khỏi Việt Quốc. Sau khi gia nhập vào Quỷ Linh Môn,
cũng đã đem nữ tử của gia tộc có Thiên Linh Căn là Yến Như Yên gả cho Vương
Thiền.

Chẳng lẽ chính là người này? Hàn Lập không
khỏi nghĩ đến việc này.

Còn về sáu người kia toàn bộ đều là tu sĩ
Nguyên Anh Kỳ. Thậm còn có cả một vị lão giả không râu mặc bạch bào giống như
Nam Lũng Hầu đều có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ.

Hàn Lập liếc mắt nhìn qua nhóm người này
một cái, sau đó gặp phải ánh mắt của một lão giả liền giật mình một cái. Chỉ
cần nhìn một cái đối phương đã làm cho hắn cảm thấy trong lòng lạnh như cắt,
dường như muốn vỡ cả tâm can. Làm cho Hàn Lập vô cùng lo lắng nhưng bề ngoài
vẫn giữ vẻ bình thường như không có gì. Rồi nghiên đầu một cái tránh đi ánh mắt
của đối phương.

Lão giả thấy vậy khóe miệng nhếch lên, cười
nhạt.

Lúc này, Nam Lũng Hầu sắc mặt vẫn như
thường, vẫn bắt chuyện mời Hàn Lập ngồi xuống.

Hàn Lập cũng không khách khí tìm một chỗ trống
rồi ngồi xuống. Sau đó cười cười, đưa mắt liếc nhìn Vương Thiền một cái.

Vị Thiếu chủ của Quỷ Linh Môn này do có
Vương Thiên Cổ mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại như
thường. Khi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Lập hắn cũng vô cùng kiêng kỵ.

Khi xưa tu vi so với hắn giống nhau còn bây
giờ đã ngưng kết thành nguyên anh rồi. Điều này làm cho hắn thực sự kinh sợ,
căm ghét và ganh tỵ với hắn. Khi ánh mắt nhìn tới Yến Như Yên, Hàn Lập thấy hai
mắt trong suốt dị thường, không biết là đang nghĩ gì nữa.

Hàn Lập thấy vậy chú ý tới họ nữa.

Nam Lũng Hầu là người đầu tiên chuẩn bị đi
ra. Khi đó cất giọng lên nói:

“Mấy vị đạo hữu đây có vị vị là tu sĩ chính
đạo có vị đến từ ma đạo tông phái. Còn có độc lai độc vãn tán tu. Nhưng tất cả
các vị đây giống nhau một điểm đó là ai ai cũng thần thức vô cùng cường đại. Ta
mời các vị tới đây là có một nguyên nhân. Trong đây một số đã biết rồi nhưng
phần lớn là chưa biết rõ được sự tình. Cho nên bản hầu một lần nữa đem sự việc
nói cho các vị hiểu rõ thêm một số chi tiết. Rồi sau đó mọi người hãy tự quyết
định là lần này có tham gia hay không. Nếu là không muốn tham gia thì bản hầu tuyệt
đối không dám cưỡng ép.”

Hàn Lập nghe vậy tinh thần liền rung lên,
bắt đầu chú ý lắng nghe.

“Hắc hắc! những người ta không nói tới.
Những hai tên tiểu bối của Quỷ Linh Môn này sao lại ở đây chứ, đây là ý gì.
Không muốn nói tới bản thân ta thì lấy thần thức hai người không thề so sánh
được.” Ngồi đối diện với hắc bào tu sĩ là một gã tu sĩ mặt lạnh như băng đột
nhiên nói ra mà không có dấu hiệu gì báo trước. Trong lúc nói chuyện hắn đưa
mắt nhìn tới Vương Thiên Cổ, dường như có gì đó coi thường.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng vừa động.

“Vưu đạo hữu, ngươi lần này nhìn không đúng
rồi. Mặc dù hai người này tu vi không cao nhưng lại tinh thông bí thuật, một
khi liên thủ thì có thể hợp nhất hai thần thức lại với nhau trong khoảng thời
gian cũng không kém gì với ta đâu. Phải biết rằng ta đây chính là tìm kiếm
những tu sĩ có thần thức cường đại. Nhưng thực sự lại không giống nhau. Có vài
vị đạo hữu tu luyện các loại công pháp đặt biệt, hoặc là trời sinh thần thức
cường đại hơn người, hoặc là còn có các loại pháp bảo có thể cường hóa thần
thức mà thôi. Nếu như không bản hầu cũng không mời tới đây làm chi.” Nam Lũng
Hầu dường biết trước việc này nên liền nói ra.

“Một khi đã như vậy thì xem như lời vừa rồi
của Vưu mỗ xem như là chưa nói đi.” Tu sĩ mặt lạnh mặt không thay đổi nói.

Những tu sĩ khác cũng không có ý kiến gì
nữa, nhìn tới Nam Lũng Hầu im lặng nghe nam Lũng Hầu nói chuyện.

“Lần này ta mời mọi người tới đây kỳ thật
là muốn mọi người cùng ta đi tới Mạc Lan thảo nguyên một chuyến.” Nam Lũng Hầu
nhìn qua mọi người một lần rồi chậm rãi nói.

“Mạc Lan thảo nguyên?”

Sau khi nghe Nam Lũng Hầu nói vậy phần lớn
các tu sĩ liền kinh ngạc.

Hàn Lập nghe vậy sắc mặt liền thay đổi.

Chương 684: Thương Khôn
Di Bảo

“Nam Lũng
huynh, không có nói sai chứ, muốn đi Mạc Lan thảo nguyên?” Vị tu sĩ mặt lạnh nọ
nhướn mày lên hỏi, dường như không tin chính mình đã nghe những lời này vậy.

Còn những tu sĩ khác sắc mặt cũng đồng thời
thay đổi. Những người này đều là những vị lão quái Nguyên Anh Kỳ, ai cũng đã
trải qua rất nhiều phong ba, bảo táp nên mới còn sống tới bây giờ. Mặc dù hoảng
sợ nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, chờ xem Nam Lũng Hầu trả lời như thế
nào.

“Đạo hữu hiểu lầm rồi. Ta nên đi Mộ Lan
thảo nguyên nhưng chỉ ở vòng ngoài khoảng một trăm dặm mà thôi chứ không có đi
vào sâu bên trong đó.” Nam Lũng Hầu bình tỉnh giải thích.

“Nơi đó thực sự là một nơi rất nguy hiểm.
Ta nghe nói người Mạc Lan vài năm qua đã tích súc dưỡng sức rất nhiều giờ muốn
quật khởi lên. Mặc dù chỉ là bên ngoài của thảo nguyên nhưng cũng rất là nguy
hiểm. Sợ rằng so với chúng ta cùng cấp pháp sĩ tu luyện cũng rất nhiều. Mà cho
dù pháp bảo của pháp sĩ có ít một chút nhưng tu vi cùng công pháp lại không
dưới các tu sĩ chúng ta. Hơn nữa bọn họ lại thinh thông Địa linh thuật, uy lực
vô cùng thần kỳ. Ngoài ra bọn họ còn am hiểu việc phối hợp liên kết đánh địch.
Nếu như không may bị phát hiện thì dù có giữ được tính mạng nhưng cũng khó mà
toàn thân chạy ra được.” Tu sĩ mặt lạnh lắc đầu nói, xem ra đối việc này cũng
rất là e ngại.

“Pháp sĩ thực sự là khó đối phó, ta như thế
nào lại không biết? Nhớ lại năm xưa ta cùng với một gã pháp sĩ Nguyên Anh Kỳ
đánh nhau tới ba ngày ba đêm, hắn mặc dù kém hơn ta một bậc còn pháp bảo thì
lại hơn ta rất xa. Nhưng khi đánh nhau thì hai bên cũng không gì được nhau cả.”
Nam Lũng Hầu sắc mặt đanh lại nói.

“Đã như vậy thì đạo hữu xin hãy hoãn lại ý
định đi đến Mộ Lan thảo nguyên đi. Xem ra nơi đó chắc có thứ gì quý giá. Nếu
không Nam Lũng Hầu huynh cũng sẽ không dám mạo hiểm đi tới đâu.” Vương Thiên Cổ
bổng nhiên mỉm cười, sau đó chậm rãi nói ra.

“Ha ha, Vương Huynh đúng là hiểu rõ ý ta.
Các vị đây có ai nghe nói đến tên của Thương Khôn Thượng Nhân chưa vậy.” Nam
Lũng Hầu vừa nói ra xong tên người này thì mọi người dường như đã có biết qua
rồi.

“Thương Khôn Thượng Nhân! Năm nghìn năm trước
chính là một người đã làm cả chánh ma lưỡng đạo ở Thiên Nam phải khiếp sợ?” Thì
ra lời này là của một vị lão phụ nhân, nghe được này lời này liền động dung,
lúc này hai mắt bắn ra một lũ tinh quang, rồi mở miệng nói.

“Thai phu nhân đúng là như vậy. Đó chính là
vị đã làm náo động cho cả người của chánh ma lưỡng đạo phải gọi là người điên.
Nhưng cũng không ai chính thức thừa nhận việc này, nhưng mà vị cuồng tu này
đúng là ăn to nói lớn. Lúc đó được xem là một vị tán tu đệ nhất ở Thiên Nam
này. Một thân thần thông cao thâm khó lường, khắp cả Thiên Nam không có ai là
đối thủ cả. Cho dù năm đó Đại trưởng lão của Hợp Hoan Tông cùng với chánh đạo
Minh chủ được mọi người công nhân là hai vị cao thủ đứng đầu ở Thiên Nam mà
cũng không chắc thắng được vị cuồng tu nửa điên nửa tỉnh này. Việc đó ai cũng
biết cả.” Nam Lũng Hầu với vẻ mặt căng ra rồi trầm giọng nói.

“Bây giờ đạo hữu nói ra tên người này chẳng
lẽ việc này có liên hệ với người này sau chứ?” Vương Thiên Cổ với vẻ mặt cổ
quái nói.

“Hắc hắc! Vương huynh nói vậy lần này nơi
chúng ta đến chính là nơi tọa hóa của Thương Khôn Thượng Nhân. Mà nơi này đã
được bố trí cẩn thận ở một động phủ bí mật.” Nam Lũng Hầu ngưng trọng nói.

“Không có khả năng! Năm đó không phải vị
cuồng tu này đã bị mọi người phẫn nộ vây công và bị đánh chết tại đương trường
hay sao chứ?” Lão phụ nhân này lắc lắc đầu như một cái trống rung ra vẻ không
tin những lời nói này.

Nam Lũng Hầu nghe vậy chỉ cười nhẹ. Đang
định lên tiếng giải thích thì vị lão giả Nguyên Anh Trung Kỳ mặc áo trắng đột
nhiên lên tiếng.

“Năm đó Thương Khôn Thượng Nhân không bị
đánh chết tại chỗ. Mà hắn bị buộc phải tự bạo đi một cái Khôi Lỗi, sau đó thi
triển đạo thuật dấu trời qua biển rồi mượn cơ hội chạy thoát đi. Năm đó những
tu sĩ vây công đánh hắn cũng không biết được việc này. Vì vậy bọn họ vẫn lấy
việc là đã đánh chết được Thương Khôn Thượng Nhân mà truyền ra ngoài. Nhưng mà
thực ra sau trận chiến ấy vị Thương Khôn Thượng Nhân này nguyên khí cũng bị đại
thương, rất khó bình phục được tất cả thần thông của mình. Vì vậy sau khi tĩnh
dưỡng mấy năm thời gian cùng với động phủ của mình biến mất không còn chút tông
tích gì cả. Từ đó về sao không còn ai nhắc tới nữa. Rồi sau đó ta cùng với Nam
Lũng đạo huynh tìm được nơi tọa hóa cuối cùng của hắn rồi từ đó mới tìm được
một số tin tức còn lưu lại nên mới biết được nơi năm đó Thương Nhân mất tích
chính là Trụy Ma Cốc. Nhưng lúc đó hắn đã liều chết xông vào trong cốc này mà
vẫn sống rồi trở thành đệ nhất nhân ở trong Trụy Ma Cốc.”

“Xông vào Trụy Ma Cốc mà còn sống! Điều này
sao có thể chứ?” Lão phụ nhân giọng nói có chút the thé kêu lên, mắt đầy vẻ
kích động.

Những người khác, ngoại trừ Nam Lũng Hầu,
kể cả Hàn Lập cũng đều phải hít một hơi khí lạnh.

Đại bộ phận bọn người họ, một số thì khiếp
sợ khi nghe tin tức kinh người này còn phần khác thì chỉ biết đoán già đoán non
mà thôi. Lúc này mọi người chỉ biết nhìn nhau.

“Cho dù việc này là có thật thì nó với Mộ
Lan thảo nguyên có gì liên hệ với nhau chứ. Chẳng lẽ vị Thương Khôn Thượng Nhân
này lấy được bảo vật từ trong Trụy Ma Cốc xong rồi đem tất cả đi chôn dấu đi ở
một nơi bí mật khác sao?” Vị tu sĩ với khuôn mặt ngăm đen, sau một hồi trầm
ngâm suy nghĩ rồi cười lạnh hỏi thăm, ra vẻ không tin lắm.

“Bỉnh đạo hữu nói vậy mặc dù không chính
xác nhưng đúng khoảng bảy tám phần. Theo nơi mà Thương Khôn thượng nhân chết
còn lưu lại một số tin tức. Dường như hắn đã ở trong Trụy Ma Cốc không lâu, rồi
vài năm sau thì lại đi ra bên ngoài rồi tọa hóa. Không biết là do vết thương cũ
tái phát hay là do lúc ở trong Trụy Ma Cốc bị thương nặng nữa. Nhưng chắc chắn
là người này đã lấy đi ra khỏi Trụy Ma Cốc không ít bảo vật. Mà vào năm đó nếu
những bảo vật mà được vị tán tu này chọn lấy thì khẳng định không phải tầm
thường. Hơn nữa, năm đó thân phận người này chỉ là tán tu mà đã có thể trấn áp
được các thế lực mạnh khác thì công pháp cùng với pháp bảo của hắn thì chắc
chắn là thuộc loại quý hiếm rồi. Lần này đi Mộ Lan thảo nguyên tìm kiến nó,
không biết các vị có thích đi hay không?” Nam Lũng Hầu nói một hơi dài mà sắc
mặt vẫn không đổi.

“Chúng ta nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng đi
như vậy, pháp sĩ bình thường làm sao dám ngăn cản chúng ta chứ. Nếu mà thật sự
gặp phải việc ngoài ý muốn thì chúng ta vẫn có thể phá vòng vây mà chạy. Vì vậy
vấn đề nguy hiểm sẽ không còn nữa. Còn bây giờ nếu vị đạo hữu nào không đồng ý
thì có thể rời đi. Còn ta sẽ tì một hai vị cho đủ để đi. Ta đây có vài lời xin
nói rõ cho các vị biết.” Bạch sam lão giả sắc mặt không đổi bổ sung thêm.

Nghe xong lời nói của hai người Nam Lũng
Hầu và Bạch sam lão giả, thì trên mặt của Vương Thiên Cổ, Lão phụ nhân cùng với
những vị tu sĩ khác có vẻ trù trừ không dám quyết định. Đúng lúc này, Hàn Lập
lại mở miệng hỏi:.

“Hàn mỗ có chút khó hiểu là hai vị đã biết
rõ vị trí rồi. Vì sao lại còn muốn triệu tập bọn ta đến đây làm gì chứ. Không
bàn đến việc thần thức cường đại hay nhân tài. Chẳng lẽ nơi đó rất khó đi tới
sao, hay là những việc đó cùng với việc mở ra cửa động phủ có gì liên hệ với
nhau.” Hàn Lập chầm chậm nói ra những nghi hoặc trước giờ hắn giữ trong lòng.

“Hàn đạo hữu không hỏi vần đề này thì chút
nữa bản hầu cũng sẽ nói rõ tất cả. Hai người bọn ta một khi có thể chiếm được
các loại bảo vật đó, thì tất nhiên sẽ không muốn người khác có được. Nhưng mà
lần trước, chúng ta lặng lẽ tiến vào Mộ Lan thảo nguyên kiếm được động phủ đó.
Mặc dù địa phương đó rất là bí ẩn, nhưng do dựa vào những chỉ dẫn còn lại của
Thương Khôn Thượng Nhân thì sao một thời gian tìm kiếm thì cũng tìm ra được.
Nhưng có một vần đề phiền toái đó chính là bên ngoài động phủ lại có cái pháp
trận thượng cổ rất là thần diệu, bọn ta hai người đã hao tốn không biết bao
nhiêu là công sức và thời gian nhưng cũng không cách nào phá vỡ được cấm chế để
đi vào. Bởi vì nơi đó là Mộ Lan thảo nguyên nên hai ta cũng không dám ở lâu. Vì
vậy không gì khác hơn là phải nhớ rõ những đặt thù của trận pháp này rồi trở về
Thiên Nam tìm kiếm các loại điển tịch pháp trận để nghiên cứu loại thượng cổ
pháp trận này. Nhưng cuối cùng mới phát hiện được pháp trận này tạo ra cấm chế
đúng là một loại thượng cổ pháp trận đã bị thất truyền. Tên gọi là ‘Thái Diệu
Thần Cấm.” Nam Lũng Hầu nói tới đây trên mặt lộ ra vẻ bất đắt dĩ.

“Thái Diệu Thần Cấm! Đây không phải là một
trong thập đại thượng cổ cấm chế sao? Sao nó lại xuất hiện ở nơi này chứ?”
Vương Thiên Cổ biến sắc, có chút giật mình nói ra.

Còn những người khác mặc dù chưa từng nghe
qua “Thái Diệu Thần Cấm.”, nhưng sau khi nghe nói vậy, trong lòng cũng phải
giật mình.

Thập đại cổ cấm! vừa nghe tên này thôi, thì
cũng biết nó không phải là một cái dễ dàng bài trừ.

Còn lúc này trong mắt Hàn Lập cũng hiện lên
một tia kinh ngạc, nhưng sau đó liền biến mất không thấy nữa, còn thần sắc thì
vẫn như thường.

“Đã từng nghe qua là Vương huynh sớm nổi
danh là am hiểu tất cả các loại trận pháp, hôm nay xem ra là danh bất hư
truyền, vừa mới nghe qua là biết ngay nó là một loại thượng cổ cấm chế!” Nam
Lũng Hầu có chút kinh ngạc, cùng với Bạch sam lão giả nhìn nhau một cái, trên
mặt hiện lên vẻ mặt rất là vui mừng.

“Nam Lũng huynh quá khen, tại hạ cũng chỉ
biết qua cái tên mà thôi. Cụ thể như thế nào thì phải tới nơi xem thì mới biết
được.” Vương Thiên Cổ dường như cảm nhận ra việc gì đó, lập tức khách khí trả
lời ngay.

Bạch sam lão giả thấy vậy, không nhịn được
cười cười, rồi nói tiếp.

“Hai người bọn ta phải nghiên cứu mấy năm
mới phát hiện ra. Nếu muốn bài trừ này cấm chế này thì chúng ta cần phải dùng
biện pháp mạnh công kích vào nó thì nó sẽ mở ra. Vì vậy cần tới tám vị tu sĩ
thần thức cường đại, rồi dùng thần thức cường đại biến hóa thần thông để giải
cấm chế này. Dùng biện pháp mạnh mà phá cấm chế này chắc chắn sẽ thành công.
Bởi thượng cổ cấm chế này rất thần diệu, bọn ta hai người đã ngày đêm không
ngừng công kích điên cuồng vào pháp trận cả mấy tháng trời, nhưng cũng không
thể mở ra được. Mà ở Mộ Lan thảo nguyên, hai người bọn ta lại không dám thi
triển thần thông mạnh nhất để phá vỡ! Nhưng nếu dùng thần thức biến hóa có thể
phá giải cấm chế này, chỉ cần chư vị đạo hữu đây thần thức mạnh mẽ, có thể chỉ
trong một ngày là phá được đại trận này.”

Nghe đến đây, mọi người đều hiểu lý do vì
sao mà hai người Nam Lũng Hầu lại mời họ đến đây.

Có lẽ những tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ thần
thức cũng đủ cường đại có thể bài trừ cấm chế này. Nhưng hai người bọn họ lại
không muốn các đại tu sĩ cường đại tham gia do sợ không khống chế được tình
hình.

Dù sao hai người bọn họ đều là tu sĩ Nguyên
Anh Trung Kỳ cho nên nếu hai người liên thủ thì cũng dể dàng thủ thắng bọn
người Hàn Lập. Vì vậy có thể duy trì được thế cục cân bằng cho hai bên. Xem ra
hai người này cũng đã lao tâm khổ tứ rất nhiều cho việc này.

Nhưng mà đối với bảo vật ở trong Trụy Ma
Cốc thì tất cả các tu sĩ bao gồm luôn Hàn Lập cũng phải động tâm.

Đi Mộ Lan thảo nguyên mặc dù có chỗ nguy
hiểm, nhưng dù sao như Bạch sam lão giả nói so với những bảo vật mà nơi này có
thì những nguy hiểm này là không đáng kể. Cơ hội tốt như vầy, các tu sĩ khác
cầu mà không có nữa là.

Vì vậy trong lòng mọi người đều âm thầm
tính kế cho riêng mình, sau khi Nam Lũng Hầu nói xong như vậy, mà không thấy ai
chịu rời đi, trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười nói.

“Còn có một chuyện ta muốn cùng với các vị
nói rõ một tiếng. Nếu như mọi việc thuận lợi chúng ta có thể tiến vào bên trong
động phủ thì hai người bọn ta là những người trước nhất chọn ra mỗi người một
cái bảo vật. Phần còn lại mới chia đều ra các vị đạo hữu?” Nam Lũng Hầu đưa ra
đề nghị cho bản thân mình trước nói.

Báo cáo nội dung xấu