Phàm nhân tu tiên - Chương 0813 - 0814

Chương 813: Nội Cốc Chi Địa

      “Đây là nội cốc?” Nhìn khung cảnh phía
trước, Hàn Lập không tự kìm hãm được tự nói, trên mặt tràn đầy vẻ khác thường.

Phía sau hắn hơn mười trượng là một ngọn núi cao hơn ngàn trượng. Trên vách
núi có một cái động khẩu không lớn.

Đó chính là nơi mà hắn vừa đi ra.

Nam Lũng Hầu cùng lão giả họ Lỗ sóng vai đứng ở một bên, nhìn phong cảnh
trước mắt, trên mặt đồng dạng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Trước mắt mọi người là một sơn mạch (dãy núi) mênh mông vô cùng, gồm có rất
nhiều ngọn núi lớn nhỏ và cũng là một thế giới đầy màu sắc.

Vô luận thiên không hay mặt đất, khắp nơi nơi đều có hào quang mờ ẩn.

Những mảng hào quang kia màu sắc và diện tích khác nhau. Lớn thì chừng vài
dặm giống như ráng chiều mà nhỏ thì dài chừng vài thước, giống như một tấm lụa
mỏng, vô cùng diễm lệ. Tuy nhiên khiến cho ba người Hàn Lập giật mình không
phải cảnh tượng mỹ lệ đó mà là do thiên linh khí cực kỳ hỗn loạn. Vô luận là
loại linh khí thuộc tính nào đi nữa cũng rất hỗn tạp, đan xen vào nhau, hơn nữa
làm cho người ta có một loại cảm giác bất an. Dường như chỉ cần một cử chỉ nhẹ
cũng có thể làm cho chúng tức giận.

“Nơi đây không hổ là địa phương mà tu sĩ thượng cổ tranh đấu. Ngay cả thiên
linh khí cũng hoàn toàn bị phá hủy, cho nên việc thi pháp sợ rằng đều bị ảnh
hưởng đôi chút.” Nam Lũng Hầu sau khi xem xét một lúc lâu, mới thở dài nói.

“Cái đó chỉ là chuyện thứ yếu. Những thứ kia mới chân chính là đại phiền
toái.” Hàn Lập lại đột nhiên ngẩng đầu, chỉ tay lên trên, cười khổ nói.

Cách bọn họ khoảng trăm trượng trên không trung mơ hồ có một dải hào quang
màu trắng, dài mười mấy thước, đang chậm rãi di chuyển.

Nam Lũng Hầu cùng lão giả họ Lỗ khi thấy rõ thì đồng thời thất kinh.

“Khe hở không gian!!! Sao lại nhiều như vậy? Chúng còn di chuyển nữa
chứ???” Lỗ Vệ Anh lúc này thất thanh kêu lên.

Giờ phút này sắc mặt Nam Lũng Hầu cũng cực kỳ khó coi.

“Việc này rất bình thường, nơi đây nếu là chiến trường thời thượng cổ thì
khe hở không gian xuất hiện so với bên ngoài nhiều hơn một chút cũng là chuyện
có thể đoán trước được. Nếu không tại sao có nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ kinh
diễm tuyệt thế tiến vào lại không thể toàn vẹn trở ra. Để phòng ngừa chuyện
ngoài ý muốn, từ giờ trở đi chúng ta chỉ có thể hoàn toàn dựa theo lộ tuyến
(đường đi) của Thương Khôn Thượng Nhân để đi mà thôi. Nếu không hắc hắc...” Hàn
Lập nhìn Nam Lũng Hầu liếc mắt một cái rồi cười nói.

“Hàn huynh nói rất đùng. Chúng ta ngàn vạn lần không nên mạo hiểm đi lệch
ra khỏi lộ tuyến. Ai có thể biết được khe hở không gian vô hình sẽ xuất hiện ở
đâu. Tuy khe hở không gian di động rất đáng sợ nhưng chỉ cần cẩn thận chú ý thì
với tốc độ của chúng hoàn toàn không thể tạo thành uy hiếp.” Nam Lũng Hầu trầm
ngâm một chút, cũng trấn định nói.

“Nhưng mật độ khe hở không gian nơi này tối thiểu cũng cao hơn bên ngoài
mười lần. Hơn nữa theo như lời Nam Lũng huynh thì chỉ dưới tình huống khe hở
không gian vô hình không di động, việc đi theo lộ tuyến mới khả thi. Nếu chúng
giống khe hở không gian bình thường, có thể di chuyển tán loạn khắp nơi thì chỉ
dẫn do Thương Khôn Thượng Nhân lưu lại cũng không nhất định toàn.” Lỗ Vệ Anh
cau mày, nhìn một chỗ có khe hở không gian dày đặc chằm chằm nói.

Hàn Lập nghe xong liền ngẩn ra, đầu khẽ ngẩng lên, lam mang trong mắt phóng
ra, phát hiện ra một đạo hào quang mơ hồ, đang lơ lửng trên không trung không
nhúc nhích cách nơi ba người đứng khoảng một trăm trượng.

Hàn Lập nhìn khe hở không gian vô hình kia một lát rồi định tâm lại.

Nhưng ngay lúc hắn đang trầm ngâm suy nghĩ xem liệu có nên đem tin tức và
phương pháp phát hiện thổ lộ với hai người hay không thì Nam Lũng Hầu khi chứng
kiến vẻ trầm tư của Hàn Lập lại có chút hiểu lầm. Sau khi do dự một chút hắn
liền nói ra một chuyện làm cho Hàn Lập ngạc nhiên.

“Hai vị đạo hữu không cần lo lắng. Cái loại khe hở vô hình sẽ không di
động. Trong di thư của Thương Khôn Thượng Nhân đã xác nhận qua việc này.”

“Nam Lũng huynh có chắc chắn hay không? Thương Khôn Thượng Nhân làm sao
biết được?” Tinh thần Lỗ Vệ Anh trở nên phấn chân nhưng vẫn có chút hoài nghi
hỏi.

“Lỗ huynh suy nghĩ thử xem, năm đó Thương Khôn Thượng Nhân nguyên khí đại
thương nhưng vẫn có thể bình yên thoát khỏi Trụy Ma Cốc. Toàn bộ việc này đều
dựa vào một loại thần thông mà Thượng nhân tu luyện mới giúp cho hắn có thể cảm
ứng được sự tồn tại của khe hở không gian, an toàn thoát thân. Nếu không đừng
nói sau khi trọng thương mà cho dù đang còn sung mãn, Thương Khôn Thượng Nhân
cũng không có cách nào bình bình an an rời khỏi!” Nam Lũng Hầu bình tĩnh giải
thích với hai người.

Nghe vậy thần sắc lão giả buông lỏng, an tâm hơn rất nhiều.

“Trên đời lại có loại mật thuật như thế sao?! Vậy thì việc Thương Khôn
Thượng Nhân năm đó có thể rời khỏi Trụy Ma Cốc cũng không phải là may mắn!”

Thần sắc Hàn Lập cũng khẽ động, thở phào một hơi.

Nam Lũng Hầu thấy vậy thì rất yên lòng. Hắn đang sợ hai người Hàn Lập lúc
này sinh ra tâm tư thối lui.

Đặc biệt hắn hôm nay căn bản không có cách nào nhìn thấu được Hàn Lập, biết
Hàn Lập tuyệt đối là chủ lực để đối phó với Hỏa thiềm thú kia nên nhất định
phải kéo hắn nhập bọn.

“Được rồi! Chúng ta đi tiếp đi. Theo di thư thì dưới tình huống không phi
độn nhanh thì sào huyệt của Hỏa Thiềm thú (cóc lửa) cách nơi đây khoảng một ngày
lộ trình. Dọc đường đi, hai vị phải cẩn thận!” Nam Lũng Hầu nghiêm sắc mặt dặn
dò.

“Nam Lũng đạo hữu cứ yên tâm. Tại hạ và Lỗ đạo hữu chắc chắn sẽ quý trọng
tính mạng của chính mình.” Khóe miệng Hàn Lập nhếch lên, mỉm cười nói.

Lão giả họ Lỗ nghe vậy cũng gật đầu.

“Cũng nên đi thôi, chúng ta đã chậm trễ không ít thời gian rồi. Xuất phát!”
Nam Lũng Hầu hài lòng nói.

Sau khi phân biệt phương hướng xong thì kim quang trên người Nam Lũng Hầu
chợt lóe, bao lấy toàn bộ thân hình, chậm rãi bay về một hướng.

Hàn Lập cùng lão giả nhìn nhau liếc mắt một cái, linh quang hộ thể cũng
xuất hiện, bay lên giữa không trung, theo sát sau Nam Lũng Hầu.

Chỉ cần bọn họ đi lệnh so với lộ tuyến khoảng mấy trượng thì cũng có thể
kích động khe hở không gian hoặc thượng cổ cấm chế nên Hàn Lập cùng lão giả tự
nhiên vô cùng cẩn thận.

Lộ tuyến phi hành của Nam Lũng Hầu cực kỳ cổ quái, lúc thì đi thẳng, lúc
thì ẽ quẹo nhưng vô luận như thế nào thì sau khi phi hành được một thời thần,
Nam Lũng Hầu nhất định phải dừng lại, phân biệt phương hướng thêm lần nữa rồi
mới tiếp tục di chuyển.

Trên đường đi Nam Lũng Hầu không bao giờ lấy ngọc giản ra xem, rõ ràng là
hắn đã thuộc lòng như cháo.

Thần sắc Hàn Lập vẫn như thường nhưng âm thầm ghi nhớ mỗi một bước hành
trình ở trong đầu. Vạn nhất có gì kinh biến, đây chính là đường rút lui để bảo
vệ tánh mạng. Mà hắn phỏng chừng, Lỗ Vệ Anh cũng đang làm chuyện này.

Dù sao tu tiên giả cũng đã tu luyện qua công pháp ngũ hành cơ bản nên bọn
họ cơ hồ đều có thần thông đã gặp qua là không quên được. Nên việc nhớ kỹ lộ
tuyến này tự nhiên không cần tốn nhiều sức lực.

Cứ như vậy phi hành hơn nửa ngày, đúng như Nam Lũng Hầu nói, quả nhiên ba
người không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

Trong lòng Hàn Lập dần dần trỏ nên an tâm. Xem ra Nam Lũng Hầu thực sự có
được bản đồ lộ tuyến của Thương Khôn Thượng Nhân năm đó.

Lúc này đi theo phía sau Nam Lũng Hầu, hắn dùng phương pháp nhất tâm nhị
dụng, vừa dùng thần thức ghi nhớ đường đi, vừa cảm ứng hết thảy mọi thứ xung
quanh.

Theo như hắn đánh giá thì dọc đường tối thiểu có ba, bốn chỗ phát ra ba
động (sóng) mãnh liệt của cấm chế, còn một số chỗ khác thì như có như không,
khiên cho hắn không có cách nào phán đoán được đó là pháp trận cấm chế hay linh
khí vặn loạn tạo thành dị trạng.

Hàn Lập tự nhiên cảm thấy hứng thú đối với những chỗ kia, biết rằng hơn
phân nửa ở đó có bảo vật của tu sĩ thượng cổ lưu lại. Nếu thập nhập một chuyến
thì rất có thể có nhiều thu hoạch.

Bất quá hắn chỉ thoáng động tâm rồi lập tức đè nén lòng tham của bản thân.

Bởi vì hắn càng nghiên cứu về thượng cổ kỳ trận thì càng kiêng kỵ đối với
loại cấm chế kia.

Thông qua những hiểu biết của mình, hắn biết rõ chỗ lợi hại của thượng cổ
cấm chế chỉ có thể hơn chứ không thể kém so với khe hở không gian.

Cho dù hắn có được linh nhãn thần thông, có thể tránh được khe hở không
gian nhưng nếu đụng chạm đếnloại thượng cổ cấm chế mà mình không rõ thì chẳng
phải là đang đùa giỡn với mạng sống hay sao?! Hơn nữa trong con mắt của hắn hôm
nay thì cổ bảo bình thường đã không có nhiều giá trị nữa.

Hơn nữa nếu lần này vào cốc có thể lấy được yêu đan của Hỏa Thiềm cùng bảo
vật lưu lại bên hài cốt cổ tu sĩ kia, cộng thêm Linh Chúc quả và một lượng lớn
Cương Ngân Sa ở động khẩu thì đã xem như thu hoạch rất nhiều rồi.

Cho nên sau khi cân nhắc lợi hại, Hàn Lập không chút do dự, dứt bỏ ý nghĩ
mạo hiểm.

Lúc này hắn phát hiện sắc mặt lão giả họ Lỗ bên cạnh có chút âm trầm,
thường xuyên nhìn về những nơi ở phía xa xa.

Hàn Lập trong lòng thở dài.

Xem ra nếu lão không tìm được thứ cần thiết
ở trong đám bảo vật chỗ tu sĩ thượng cổ kia thì hơn phân nửa sẽ tìm kiếm những
chỗ khác.

Việc này cũng không thể nói đối phương có
lòng tham. Nếu đại hạn sắp rơi xuống đầu mình thì Hàn Lập cũng sẽ chớp lấy cơ
hội này để mạo hiểm một phen.

Dù sao nếu thành công thì thọ mệnh sẽ kéo
dài thêm hoặc công pháp sẽ tăng mạnh.

Hàn Lập ngẫm nghi vậy, trong lòng không
khỏi cảm thấy một chút bi ai.

Nhưng lúc này, Nam Lũng Hầu đang dẫn đường
đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt có chút âm tình bất định.

Hàn Lập thấy vậy, nhướn mày, mơ hồ cảm giác
có chút không ổn.

Ánh mắt hắn quét xung quanh một vòng rồi
lập tức nhìn chăm chú nhìn bóng lưng của Nam Lũng Hầu, im lặng không nói gì.

Phía dưới bọn họ cách hơn trăm trượng có
một ngọn núi nhỏ, trông rất bình thường không có gì đặc biệt cả. Mà xa xa phía
trước, hai bên trái phải ẩn hiện hai ngọn núi vô cùng cao lớn, cực kỳ bắt mắt.

Rõ ràng Nam Lũng Hầu đã nói việc đi tới sào
huyệt của Hỏa Thiềm thú phải mất một ngày đường, bây giờ mới qua hơn nửa ngày
nên nơi đó tự nhiên không phải là mục tiêu.

Lỗ Vệ Anh nguyên bản đã có chút không yên
lòng, khi thấy vậy thì lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Nam Lũng huynh, chuyện gì vậy? Vì sao
không đi tiếp?” Trong mắt lão giả họ Lỗ xuất hiện vẻ cẩn thận, khó hiểu hỏi.

Nam Lũng Hầu nghe thấy vậy, chậm rãi xoay
người lại liếc mắt nhìn hai người Hàn Lập và lão giả một cái, đột nhiên cười
khổ nói.

“Hai vị, ta nghĩ chúng ta có thể gặp phải
một ít phiền toái. Nói không chừng còn nguy hiểm nữa!”

“Sao? Nam Lũng huynh, lời này là có ý gì
vậy?” Lão giả nhíu mày, có chút kinh nghi hỏi.

Hàn Lập sờ sờ mũi, yên lặng không nói nhưng
trên mặt cũng hiện ra vẻ muốn hỏi.

“Hai vị đạo hữu có nhìn thấy hai ngọn núi
xa xa kia không?” Nam Lũng Hầu giơ tay chỉ về phía trước, chậm rãi nói.

“Tất nhiên là thấy. Chẳng lẽ phiền toái có
liên quan đến chúng?” Lỗ Vệ Anh kinh ngạc hỏi.

“Không sai! Chính là do chúng.” Nam Lũng
Hầu khẳng định nói.

Chương 814: Thập
Tuyệt Độc

      “Hai tòa sơn
phong này có vấn đề gì?” Lão giả họ Lỗ liếc mắt một cái về phía chúng nhưng
cũng không nhìn ra được điều khác thường nên kỳ quái hỏi.

“Nếu từ đây xuất phát, sau khi đi qua hai
ngọn núi kia thì sẽ đến cùng một nơi. Đó chính là sào huyệt của Hỏa Thiềm thú
nhưng ngọn núi bên trái có một đám Phi Thiên Tử Vân hạt (bò cạp vằn tím biết
bay) trong truyền thuyết. Mặc dù chỉ có mười mấy con nhưng con nào cũng cực kỳ
hung ác. Nếu đi qua mà kinh động đến chúng thì sẽ gặp phiền toái không nhỏ.”
Nam Lũng Hầu sau khi chần chừ gần nửa ngày mới dám nói ra ngọn nguồn.

“Tử Vân hạt? Là loại kỳ trùng hung ác trước
đây đã từng xuất hiện ở Vọng Thủy Quốc, chỉ trong một lần đã diệt sát toàn bộ
tu sĩ Lam Hải tông ư?” Lỗ Vệ Anh bị hù dọa giật mình, thất thanh kêu lớn.

Hàn Lập khi nghe được tên “Phi Thiên Tử Vân
hạt.”, sắc mặt cũng thay đổi, trong lòng cả kinh.

“Không sai! Chính là loại độc trùng đó. Hơn
nữa mỗi con phi hạt nơi đây hình như còn lợi hại hơn so với con đã xuất hiện ở
Vọng Thủy Quốc. Chúng đã sống hơn mấy vạn năm, toàn thân đều có màu tím đen.”
Nam Lũng Hầu thở dài nói tiếp.

“Nam Lũng đạo hữu chẳng lẽ lại nói đùa?! Há
chúng ta có thể trêu chọc loại Tử Vân hạt như thế sao? Nếu là hai hay ba con
thì được, chỉ cần ba người chúng ta cẩn thận một chút, cũng có khả năng đi qua.
Nhưng nơi đó lại có hơn mười mấy con thì tiến lên chẳng khác nào đi chết cả!”
Lỗ Vệ Anh thiếu kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Nam Lũng Hầu, không khách khí nói.

“Xem ra thì Lỗ huynh muốn đi theo con đường
khác nhưng ngọn núi bên phải còn nguy hiểm hơn bởi vì chúng ta phải đối mặt với
một vùng có rất nhiều khe hở không gian vô hình tồn tại. Bởi vì chúng qua nhiều
nên chúng ta căn bản không thể thành công, càng không có cách nào xác định được
vị trí của chúng. Nếu đi theo đường kia thì nguy hiểm trong đó không cần tại hạ
nhiều lời, hai vị đạo hữu cũng có thể hiểu rõ.” Nam Lũng Hầu mặt lộ vẻ bất đắc
dĩ nói.

Lỗ Vệ Anh lập tức trở nên ngây ngốc.

Khe hở không gian lại còn vô hình, quả thực
cũng chẳng an toàn hơn so với việc đối mặt với mười mấy con Tử Vân hạt.

Trong lúc lão giả giật mình ngẩn ra thì Hàn
Lập sau khi nghe nói về khe hở vô hình liền nhìn về phía xa xa, ánh mắt không
khỏi lóe lên.

“Xem ra lộ tuyến năm đó mà Thương Khôn
Thượng Nhân đi chính là vượt qua khu vực có khe hở không gian kia. Dù sao hắn
cũng có thần thông có thể cảm ứng được sự tồn tại của chúng.” Hàn Lập trầm
giọng nói, trong thanh âm không lộ ra cảm giác buồn vui gì.

Nam Lũng Hầu nghe xong thì ngẩn ra nhưng
rồi lập tức cười khổ ứng lời:

“Hàn đạo hữu nói không sai. Đây chính là
chỗ bất đắc dĩ của bản hầu. Bản hầu không có thần thông năm đó của Thượng nhân
nên so với việc đi qua vùng có khe hở vô hình kia thì việc đối mặt với Tử Vân
hạt còn nắm chắc hơn.”

“Không được! Quyết không thể trêu chọc Tử
Vân hạt. Các ngươi chỉ nghe kể lại sự tình về Vọng Thủy quốc năm đó mà thôi.
Còn ta thì không chỉ nghe mà còn trực tiếp nhìn thấy. Khi còn trẻ, ta đã đại
biểu cho Thiên Cực Môn tham gia vây sát Tử Vân hạt. Sự đáng sợ của chúng vượt
xa tưởng tượng. Một lần trêu chọc vào mười mấy con thì tuyệt đối là đi chịu
chết!” Lão giả họ Lỗ lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận đề nghị này.

Sự sợ hãi của lão giả họ Lỗ đối với Tử Vân
hạt đến mức này thực nằm ngoài dự liệu của Nam Lũng Hầu.

Ban đầu hắn còn cho rằng ba người liên thủ
có thể đánh một trận cùng đám phi hạt đã có chút dao động. Nét mặt không khỏi
hiện ra vẻ do dự.

Lúc này Hàn Lập nhíu chặt lông mày, trong
đầu hiện lên tư liệu về phi hạt ở trong Kỳ Trùng bảng.

Phi Thiên Tử Vân hạt đứng ở vị trí thứ mười
bốn, bám sát sau Phệ Kim Trùng. Trong ngọc giản của vị tu sĩ Ngự Linh Tông chết
trong tay Hàn Lập kia, phi hạt rất được tán dương. Nếu không phải loại phi hạt
kia sinh sản rất ít, khó có thể chiếm ưu thế về số lượng thì sợ rằng bài danh
còn trên Phệ Kim Trùng.

Mặc dù chúng không có thần thông “vô vật
bất phệ” như Phệ Kim Trùng nhưng thân thể vô cùng cứng rắn, đao kiếm pháp bảo
khó đả thương, sánh ngang với Phệ Kim Trùng. Hơn nữa sau lưng còn có hai cánh,
bay nhanh như gió, thân mang kịch độc. Bằng vào những cái đó cũng đủ để có thứ
hạng cao trong Kỳ Trùng bảng.

Mà Tử Vân hạt trên đỉnh núi không biết đã
sống ở trong Trụy Ma Cốc bao nhiêu vạn năm đã tiến giai đến cảnh giới thành
thục cuối cùng, biến thành màu tím đen. Mực độ đáng sợ như thế nào, ai ai cũng
tưởng tượng được.

Nhưng theo cách suy nghĩ của Nam Lũng Hầu
thì lão ta chỉ hiểu được chút ít về chúng. Còn Lỗ Vệ Anh vì đã nếm phải trái
đắng nên khi nói về phi hạt thì bộ dáng rất sợ hãi. Xem sắc mặt âm trầm của Nam
Lũng Hầu, trong lòng Hàn Lập cười lạnh mấy tiếng.

Đến lúc này vị Nam Lũng Hầu kia mới đột
nhiên nói ra chuyện Tử Vân hạt thì chỉ sợ cũng không phải là có hảo ý gì, giống
như đã đào sẵn hố cho hai người Hàn Lập và Lỗ Vệ Anh nhảy vào.

Dù sao cũng đã đi tới bước này, vô luận là
Hàn Lập hay lão giả họ Lỗ cũng tuyệt đối không vì gặp phải nguy hiểm mà quay
đầu lại, chỉ có thể kiên trì giải quyết đến cùng nan đề mà thôi.

Chung quy bọn họ không thể tay không mà về
được!

Sau khi tự đánh giá như vậy, Hàn Lập liền
trầm ngâm, hồi tưởng đến mọi thứ có liên quan đến Tử Vân hạt, xem thử có cái gì
có thể lợi dụng hay không. Dù sao nếu đi theo con đường khác thì hắn sẽ bại lộ
Linh nhãn thần thông kia. Đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn ở trong Trụy Ma Cốc.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối không để cho người khác biết
được. Lúc Hàn Lập cúi đầu trầm ngâm thì lão giả họ Lỗ sắc mặt âm trầm đứng ngẩn
ra, trong mắt ẩn hiện vẻ lo âu, còn Nam Lũng Hầu thì nhìn về phía có Tử Vân hạt
ở xa xa, thần sắc âm tình bất định.

Ba người giống như đang ở trạng thái giằng
co, có chút tiến thoái lưỡng nan.

Không biết yên lặng bao lâu thì sắc mặt Hàn
Lập khẽ động, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.

Mặc dù Nam Lũng Hầu cùng trưởng lão họ Lỗ
nhìn như có chút không yên lòng nhưng trên thực tế cả hai đều âm thầm chú ý
động tĩnh của người khác. Hàn Lập vừa mới có cử động khác thường thì Nam Lũng
Hầu đã lập tức quay đầu lại hỏi:

“Sao? Chẳng lẽ Hàn huynh có chủ ý gì hay?”
Trong thanh âm của vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ này ẩn hàm một tia chờ đợi.

Lỗ Vệ Anh nghe vậy, trong lòng cũng khẽ
động ngưng thần nhìn Hàn Lập nhưng Hàn Lập không có lập tức trả lời, mà đưa tay
vỗ vào Túi Trữ Vật, lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh biếc.

“Không biết hai vị đạo hữu đã từng nghe qua
danh tự Thập Tuyệt độc chưa?” Hàn Lập thản nhiên nói.

“Thập Tuyệt độc? Ta đã tưng nghe qua. Đó
đều là những thứ cực độc, không thể tưởng tược được. Cho dù là tu tiên giả, nếu
trúng độc cũng có khả năng lập tức bỏ mạng. Nghe nói đạo hữu Ngụy Vô Nhai chủ
tu độc công, có thể sinh ra Phúc Thi chi độc (độc rắn) - một loại trong Thập
Tuyệt độc. Các tu sĩ khác khi đánh nhau với hắn, tuyệt không dám tiền tới gần
trong vòng mười trượng. Về phần những loại độc khác, tại hạ rất ít nghe qua.”
Lão giả họ Lỗ có chút giật mình nói.

“Nhưng ta nghe nói ngoại trừ độc tính mãnh
liệt ra thì Thập Tuyệt độc còn có diệu dụng khác. Chẳng lẽ đạo hữu có một loại
trong tay?” Nam Lũng Hầu tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, nhìn cái bình nhỏ trong tay
Hàn Lập chằm chằm, thanh âm có chút khẩn trương.

“Xem ra không cần ta nói, Nam Lũng huynh
cũng đoán được ít nhiều. Trong bình này chính là Bích Cưu một Thập Tuyệt độc.
Nghe nói loại độc này là dùng dãi của yêu cầm Bích Chủy Cưu luyện thành. Chẳng
những vô cùng độc mà mùi vị còn rất cay, khiến người ta khó quên, là thứ yêu
thích của các loại đại độc trùng trong thiên hạ.” Tay Hàn Lập cầm cái bình nhỏ
giơ lên, chậm rãi nói.

“Ý Hàn huynh là...” Lỗ Vệ Anh bừng tỉnh,
mặt lộ vẻ vui mừng ứng lời.

“Hà tất phải liều mạng với Tử Vân hạt nọ!
Chúng ta chỉ cần đem loại độc vật này dẫn dụ chúng rời đi rồi chớp thời cơ đi
qua.” Hàn Lập nói rõ ràng.

“Làm sao để dẫn dụ bọn phi hạt kia? Ha
ha... ta thật hồ đồ, Hàn đạo hữu tinh thông Khôi lỗi Thuật, bôi một ít độc lên
vài con khôi lỗi là được.” Nam Lũng Hầu tươi cười nói.

Nghe thấy vậy, thần sắc Hàn Lập tuy không
thay đổi nhưng trong lòng lại ngầm mắng to.

“Tên Nam Lũng Hầu này nói nghe rất nhẹ
nhàng, chỉ cần vài câu là đã đem hết thảy mọi việc đổ lên người mình. Dù sao
Thiên Lý ly kia của hắn cũng có thể sử dụng được mà. Lần trước khi đối mặt với
cự mãng ba đầu, hắn đã hủy diệt mấy con khôi lỗi rồi.”

Hàn Lập trong lòng có chút bất mãn nhưng
ngoài mặt vẫn bình tĩnh gật đầu đáp ứng. Hắn không muốn vì chuyện nhỏ này mà
cùng đối phương trở mặt. Dù sao nửa đoạn đường cuối cùng cũng cần có đối phương
chỉ dẫn, ngoài ra bình độc dược Bích Cưu kia cũng chính là một trong những hộp
bảo vật của Thương Khôn Thượng Nhân.

Với sự hiểu biết về dược đạo của mình, ngay
hôm đó Hàn Lập chỉ vừa ngửi thấy liền lập tức nhận biết được loại độc dược này.
Lúc ấy hắn cũng cả kinh.

Bây giờ ngẫm lại, Thương Khôn thượng nhân
đã đem loại độc này cất trong hộp, chẳng lẽ là chuẩn bị trước để đối phó với Tử
Vân hạt kia? Nếu không tại sao lại trùng hợp như thế.

Rõ ràng Thương Khôn thượng nhân đã tiêu tốn
nhiều tâm huyết để chuẩn bị kỹ càng cho mỗi một bước tìm bảo vật trong Trụy Ma
Cốc. Điều này thực sự có chút không đúng lắm, tựa hồ hắn đã quá nhiệt tình.

Hàn Lập vẫn nhớ ngày đó trong di chỉ của
Thương Khôn Thượng Nhân, phía trên lầu các hắn đã thấy được tượng yêu thú ba
đầu sáu tay.

Hàn Lập mơ hồ cảm giác được có huyền cơ ở
bên trong.

Mà Nam Lũng Hầu từng nói qua, Thương Khôn
thượng nhân là tổ tiên hắn, xem ra hắn phải biết được cái gì đó mới đúng.

Nhưng mặc kệ là gì đi nữa, chỉ cần bản thân
mình lấy được yêu đan của Hỏa Thiềm thú thì chẳng có vương vấn gì nữa, hắn sẽ
lập tức chia tay hai người để tránh phiền toái.

Hàn Lập tuy trong lòng suy nghĩ nhưng động
tác trên tay thủy chung vẫn không dừng lại.

Chỉ thấy hắn tùy ý vỗ Túi Trữ Vật bên hông
một cái, nhất thời bốn, năm đạo hào quang màu trắng bay ra, một vài con cự viên
khôi lỗi xuất hiện.

Hàn Lập lúc này mới lấy ra mấy cái bình
ngọc nhỏ, nhỏ vào từng cái một giọt độc dịch rồi lập tức phong ấn tất cả lại.
Sau đó hắn giao cho mấy con cự viên, ra lệnh cho chúng cầm chặt trong tay.

Lúc này Hàn Lập mới dùng thần thức âm thầm
điều khiển. Với sự chỉ dẫn của Nam Lũng Hầu, tất cả cự viên vô thanh vô tức bay
lên đỉnh núi ở bên trái.

Sau khi khôi lỗi phi hành được một khoảng
cách khá xa, Hàn Lập mới quay lại trầm giọng nói:

“Chúng ta cũng đi thôi! Không nên cách quá
xa chúng. Dù sao những con khôi lỗi kia có thể đem phi hạt dẫn dụ ra xa hay gần
cũng rất khó nói. Chúng ta phải lợi dụng cơ hội, nhanh chóng vượt núi.”

Nam Lũng Hầu cùng lão giả, tự nhiên không
có bất cứ ý kiến gì, lập tức bám sát theo cự viên phía trước.

Khi đám khôi lỗi bay vào trong núi thì ba
người Hàn Lập cũng chỉ còn cách ngọn núi kia vài dặm, lúc này bọn họ lập tức
thi triển pháp thuật ẩn giấu khí tức, đồng thời đám cự viên cũng bóp nát tiểu
bình chứa độc dịch ở trong tay.

Nhất thời một cổ khí tức
cực kỳ gay mũi lan tỏa khắp nơi xung quanh đỉnh núi. Đám khôi lỗi lập tức hóa
thành từng đạo bạch quang, nhanh chóng bay đi theo một hướng khác.

Báo cáo nội dung xấu