Phàm nhân tu tiên - Chương 1975 - 1976

Chương 1975:
Phiền Toái Ngoài Ý Muốn

Lúc này, Hàn
Lập lập tức đi ra khỏi truyền tống trận, nghênh ngang đi thẳng đến đại môn. Mà
bạch quang trong truyền tống trận lần nữa chớp động, hai đạo nhân ảnh khác hiện
lên, rõ ràng là bạch phát lão giả và lão phụ nhân xấu xí. Lập tức, mấy tên vệ
sĩ dưới sự dẫn đầu của tên Kim vệ tiến tới nghênh đón.

Hàn Lập đối với những việc này không hề
quan tâm tới, khi vừa ra khỏi điện phủ liền bay về nơi ở của mình. Trong độn
quang, hắn một bên bay về phía trước, một bên thả thần niệm ra không ngừng quét
về bốn phía.

Hiện tại, Thiên Uyên thành so với lúc trước
khi hắn vừa rời đi thì yên tĩnh hơn nhiều, trong thành ngoại trừ từng đội vệ sĩ
đi tuần tra ra thì rất ít nhìn thấy tán tu bình thường đi lại. Đám vệ sĩ tuần
tra này so với lần trước rõ ràng nhiều hơn mấy lần, hơn nữa gặp tu sĩ nào đều
tra hỏi một chút thì mới để đi tiếp.

Cả Thiên Uyên thành tràn ngập một loại không
khí trầm mặc.

Nhưng lấy linh áp cường đại mà Hàn Lập phát
ra hiển nhiên sẽ không có đơn vị tuần tra nào dám tiến lên cản lại, làm hắn
thuận lợi vào đến thạch tháp cao lớn của mình. Độn quang thu lại trực tiếp tiến
vào tầng cao nhất, thân ảnh hắn xuất hiện trong thính đường không tính là quá
lớn.

Ánh mắt sau khi đảo qua, khóe miệng Hàn Lập
lộ ra một tia cười thản nhiên.

Tất cả vẫn không khác gì so với trước khi
hắn rời đi, bất quá khắp nơi không có một hạt bụi, hiển nhiên là do thường
xuyên có người đến đây quét dọn.

Xem ra hai gã đệ tử của hắn cũng có tâm.

Trong lòng tự định giá như thế, Hàn Lập
không khách khí ngồi xuống vị trí trung tâm đại sảnh, đồng thời phất tay lên.
Một đạo phù lục chợt lóe bắn ra, sau khi xoay quanh một vòng liền hóa thành hai
luồng hỏa quang biến mất vào hư không.

Tiếp theo, Hàn Lập ngồi yên trên ghế nhắm
mắt lại, cứ thế không nhúc nhích.

Một lát sau, ngoài cửa chợt lóe độn quang,
hai đạo nhân ảnh thoáng hiện ra trong thính đường. Một gã mặc lam bào đầu đội
quan ngọc (cái mũ ngọc), một gã mặc đạo bào, bộ dáng cả hai đều hi hi cười.

Đúng là hai gã đệ tử Hải Đại Thiếu và Khí
Linh Tử của Hàn Lập.

Hai người vừa thấy Hàn Lập trên mặt tràn
đầy mừng rỡ, vội vàng tiến lên thi lễ.

“Sư phụ có thể quay về, thật sự tốt quá!”

“Chúc mừng sư phụ bình yên trở về!”

“Sao vậy? Nghe giọng các ngươi thì chẳng lẽ
muốn ta xảy ra chuyện gì phải không?”

Hàn Lập khoát tay, tựa cười mà không phải
cười, nói một câu.

“Sư phụ, thời gian dài như thế người không
thể trở về Thiên Uyên thành, trong thành đúng là có chút tin đồn không tốt lắm.
Nghe nói sư phụ đã chết trong tay Thánh tổ Ma tộc, bất quá hiện tại tận mắt
nhìn thấy sư phụ vô sự, hiển nhiên mấy tin đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi.”

Khí Linh Tử ở bên cạnh liên tục gật đầu, bộ
dáng hết sức đồng ý.

“Cũng không phải hoàn toàn là lời đồn, lúc
ta ra ngoài đích xác gặp một số phiền toái, cũng cùng với đám hóa thân Thánh tổ
Ma tộc đánh nhau một phen, đích xác vạn phần hung hiểm.”

Hàn Lập vừa nghe nói thế thì khẽ nhíu mày.

Nghe Hàn Lập nói như thế, ý cười trên mặt
hai người Khí Linh Tử không khỏi đều thu lại.

“Bất quá đây đều là chuyện đã qua, không
phải là ta đã bình yên trở về rồi sao? Hơn nữa, chuyến xuất ngoại lần này, sư
phụ các ngươi cũng coi như nhân họa đắc phúc, có được một phen cơ duyên, hiện
tại trở về sẽ bắt đầu đánh sâu vào bình cảnh Hợp Thể hậu kỳ.”

Hàn Lập cười cười nói.

“Sư phụ muốn đánh sâu vào Hợp Thể hậu kỳ!
Đúng là chuyện đáng mừng, như vậy danh hiệu đệ nhất tu sĩ Thiên Uyên thành sẽ
vào tay sư phụ.”

“Đồ nhi chúc mừng sư phụ đạt thành đại đạo,
lấy thần thông sư phụ, sau khi tiến giai Hợp Thể hậu kỳ, nghĩ rằng ngay cả hóa
thân Thánh tổ cũng có thể nhấc tay tiêu diệt.”

Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu cực kỳ mừng
rỡ, luôn miệng chúc mừng, một bộ vỗ mông ngựa Hàn Lập.

Hàn Lập lập tức cười phá lên, sau khi hướng
hai người lắc lắc đầu một cái, đột nhiên hỏi một câu:

“Phượng sư cô các ngươi hiện tại vẫn mạnh
khỏe chứ? Mới vừa rồi ta dùng thần niệm quét một chút, nhưng nàng dường như
không có ở trong tháp.”

“Sư phụ, Phượng sư cô đã được mời đi tham
gia một hồi tụ hội rồi.”

Vừa nghe Hàn Lập hỏi như vậy, Hải Đại Thiếu
và Khí Linh Tử thần sắc nhất thời có chút khác thường, sau khi nhìn nhau một
cái thì có chút chần chờ, đáp.

“Sao? Có gì giấu ta sao?”

Hàn Lập là người như thế nào chứ, ánh mắt
chợt lóe lên, thanh âm bỗng trầm xuống, hỏi.

“Đồ nhi nào dám gạt sư phụ. Chỉ là nhất
thời không biết nói như thế nào mới tốt! Lần này Băng Phượng sư cô ra ngoài
tham gia tụ hội cũng không phải là tình nguyện.”

KTử rùng mình một cái, vội vàng trả lời.

“Không phải tự nguyện? Chẳng lẽ là bị kẻ
nào ép buộc?”

Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, thần sắc có
chút kinh ngạc, hỏi.

“Dường như chân thân Phượng sư cô bị người
ngoài biết. Kẻ nọ trong khoảng thời gian sư phụ mất tích đã không ngừng dây dưa
với Phượng sư cô. Bởi vì sư phụ không có ở đây nên sư cô cũng chỉ có thể giả bộ
đối phó với người nọ.”

Lúc này đây Hải Đại Thiếu có chút oán hận
mở miệng.

“Băng Phượng thân là tu sĩ Luyện Hư kỳ,
người thường sao dám làm càn như thế? Đặc biệt hiện tại là lúc Nhân Yêu hai tộc
liên thủ đối kháng ma kiếp. Thân phận Yêu tộc hẳn không trở thành nhược điểm
quá lớn. Như vậy, thân phận kẻ này cũng không tầm thường, trưởng lão trong
thành ta đều quen biết, ngay cả khi ta tạm thời không có trong thành thì cũng
không nên làm ra chuyện xấu mặt này. Chẳng lẽ gần đây Thiên Uyên thành có tu sĩ
bên ngoài đến gia nhập?”

Hàn Lập híp mắt, một lát lâu sau mới lạnh
lùng hỏi.

“Sư phụ sáng suốt! Nghe sư cô nói, kẻ này
đúng là một Thái thượng trưởng lão Ỷ Thiên thành vừa đến gia nhập. Sư phụ ngày
đó không tiếc mạo hiểm xuất lực giúp đỡ bọn họ, vậy mà không ngờ bọn họ lại
quay mặt gây bất lợi với sư cô, thật sự rất vong ân bội nghĩa.”

Khí Linh Tử lộ ra vẻ giận dữ, nói.

“Ỳ Thiên thành, đúng là có chút ý tứ! Ngày
đó ta và Thánh tổ Ma tộc đánh một trận, bọn họ dẫn theo đệ tử tinh nhuệ tông
môn chạy trốn tới Thiên Uyên thành. Bất quá, hai trưởng lão Ỷ Thiên thành ta đã
đều gặp qua một lần. Không biết là ai làm ra loại chuyện này?”

Hàn Lập sờ sờ cằm, có chút ngoài ý muốn,
hỏi.

“Chính là Thanh Long thượng nhân của Cửu
Tinh tông!”

Hải Đại Thiếu không suy nghĩ, đáp.

“Thanh Long thượng nhân, quả nhiên là hắn!”

“Nguyên nhân hắn dây dua sư cô các ngươi là
gì, nếu biết Phượng sư cô các ngươi có quan hệ sâu xa với ta mà vẫn dám làm
loại chuyện này thì không có chỗ tốt thật lớn thì hắn tuyệt không dám làm như
vậy.”

Hàn Lập nhíu mày, thần sắc âm trầm hỏi một
câu.

“Điều này đệ tử chưa từng nghe Phượng sư cô
nói qua, nhưng nghe đồn là Thanh Long có ý muốn song tu với sư cô, dường như
còn nguyện ý cấp cho danh phận nhất định.”

Hải Đại Thiếu sau khi suy nghĩ một chút,
liền trả lời.

“Song tu! Hắc hắc, lão gia hỏa này có ý
định hay thật!”

Hàn Lập vừa nghe tới đó tâm niệm nhanh
chóng xoay chuyển, liền đoán ra tám chín phần nguyên nhân bên trong, cười lạnh
nói.

Mặc dù hắn không biết vì sao Băng Phượng bị
lộ chân thân trước mặt Thanh Long thượng nhân, nhưng vị Thái thượng trưởng lão
Cửu Tỉnh tông này dường như biết hiệu dụng nguyên âm chi khi của Băng Phượng,
lúc này mới không để ý gì, muốn cùng Băng Phượng song tu.

Về phần đến nay vẫn chưa đắc thủ chắc là do
bản thân Băng Phượng không muốn. Còn về phương diện khác thì phỏng chừng do
thời gian Hàn Lập mất tích không dài, hắn vừa mới tiến vào Thiên Uyên thành cho
nên không thể không để ý đến ý kiến của những tu sĩ Hợp Thể kỳ khác. Đương
nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là tên Thanh Long thượng nhân này cho rằng Hàn
Lập hắn hơn phân nửachết trong tay Ma tộc, lúc này mới không kiêng nể gì.

“Thái độ Băng Phượng sư cô các ngươi đối
với việc này ra sao? Có thật là không muốn đồng ý không?”

Sắc mặt Hàn Lập âm tình bất định một lát
sau đó bỗng nhiên hỏi một câu.

“Phượng su cô hiển nhiên không đồng ý nên
bắt đầu lẩn tránh trong tháp không muốn gặp tên Thanh Long thượng nhân kia.
Nhưng không biết đối phương dùng quỷ kế gì mà khiến sư cô không thể không ra
ngoài gặp đối phương vài lần. Nhưng sư cô cũng rất cẩn thận, nơi gặp đối phương
nhất định phải là chỗ đông người thì mi có thể miễn cưỡng ứng phó. Nhưng đệ tử
nghe nói tên Thanh Long thượng nhân kia dường như đã có chút không kiên nhẫn,
nhiều lần sai người truyền lời uy hiếp, muốn dùng sức mạnh bức sư cô vào khuôn
khổ. Hai sư huynh đệ chúng ta vì thế rất lo lắng, không biết nên làm thế nào,
những trưởng lão khác trong thành lại không ra mặt khuyên giải. Đệ tử nghĩ, tên
Thanh Long thượng nhân này hơn phân nửa cũng cố kỵ điểm này cho nên mới có thể
trì hoãn đến nay.”

Đầu óc Khí Linh Tử rõ ràng tốt hơn Hải Đại
Thiếu nhiều, một bên trả lời Hàn Lập một bên nói ra phán đoán bản thân.

“Có thể là thế, bất quá địa điểm tụ hội mà
sư cô các ngươi tham gia ở đâu? Các ngươi có biết không?”

Hàn Lập gật đâu từ chối cho ý kiến nhưng
trên mặt đột nhiên hiện lên một tia sát khí, hỏi một câu.

“Nghe nói là ở Đâu Nguyên các có một giao
dịch hội nhỏ có chút thần bí. Bất quá, chỉ có tu sĩ ngoài Luyện Hư kỳ mới có
thể tham gia. Nếu không chúng đệ tử khẳng định đã đi cùng sư cô.”

Hải Đại Thiếu có chút bất đắc dĩ, nói.

“Chút tu vi của hai người các ngươi thì cho
dù đi cũng chẳng làm được gì. Ta sẽ tự mình đi một chuyến đem sư cô các ngươi
trở về.”

Thần sắc Hàn Lập âm trầm, thản nhiên nói
một câu, sau đó đứng lên.

Tiếp đó độn quang nổi lên, hắn trực tiếp
hóa thành một đạo thanh hồng thật dài bắn đi.

Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu dường như
không ngờ Hàn Lập lại dứt khoát như thế, lúc này mới vội khom người đưa tiễn.
Nhưng chờ khi hai người ngẩng đầu lên ngoài cửa đã trống trơn không còn nhìn
thấy độn quang Hàn Lập đâu nữa.

Hai người không khòi hai mặt nhìn nhau!

“Bình thường sư phụ hình như không tiếp xúc
nhiều với Phượng sư cô, nhưng không nghĩ tới sư phụ lại quan tâm Phượng sư cô
nhiều như vậy. Ngươi nói lão nhân gia người có phải đã sớm để ý tới sư cô hay
không? Sư cô có khi nào sau này lại trở thành sư nương của chúng ta không?”

Hải Đại Thiếu trừng mắt nhìn, đột nhiên nói
với Khí Linh Tử, nét cười trên mặt tràn đầy vẻ quỷ dị, nói.

“Hắc hắc, mặc kệ có phải hay không thì đó
cũng là chuyện của trưởng bối, chúng ta ít bàn luận thì tốt hơn. Bất quá, ta
nghĩ cũng không phải là không có khả năng a!”

Khí Linh Tử nghiêm nghị nói, nhưng vẻ mặt
thì rõ ràng là cũng muốn biết.

Hải Đại Thiếu thấy vậy hiển nhiên trợn mắt
không biết nói gì.

Lúc này, Hàn Lập đã sớm ở trên không trung
cách đó hơn mười dặm đang nhận thức một phương hướng bay đến. Hắn ở Thiên Uyên
thành cũng lâu, đối với cái tên Đâu Nguyên các danh khí không nhỏbiết không ít,
thậm chí cũng từng đi đến hai ba lần. Nơi đó cách chỗ hắn không xa, nhưng thân
đang ở trong thành cho nên không thể toàn lực bay đi, đoán chừng phải mất một
chút thời gian. Cho nên hắn vừa khống chế độn quang bay đi, ánh mắt vừa chớp
động không ngừng, dường như đang tự định giá chuyện gì đó.

Chương 1976:
Uy Bức

Đâu Nguyên
các là một nơi chuyên dùng để cao giai tu sĩ bàn bạc, nơi này chủ yếu là vì thể
diện của một vị trưởng lão Hợp Thể kỳ Thiên Uyên thành, cho dù là ai cũng cấp
cho nơi này vài phần mặt mũi, tuyệt không dám gây sự, đánh nhau ở đây. Cho nên
danh khí nơi này tại Thiên Uyên thành cũng không tệ. Bình thường, nếu tu sĩ
bình thường nào đó muốn mở giao dịch hội nhỏ hoặc bàn bạc chuyện tình có chút
bí ẩn thì đều thuê một tầng trong lầu các để người tham gia yên tâm.

Sau khi phi hành một lúc, phía trước bỗng
nhiên xuất hiện một phiến rừng rậm rộng chừng trăm mẫu.

Trung tâm rừng rậm, bất ngờ có ba bốn lầu
các lớn. Lầu các lớn nhất cao chừng ngàn truợng, độ cao không hề thấp so với
một số thạch tháp ở Thiên Uyên thành, ba tòa lầu các còn lại cũng cao đến ba
bốn trăm trượng, từ xa nhìn lại có chút hùng vĩ.

Hàn Lập vừa thấy những kiến trúc này thần
sắc không đổi nhưng độn quang lại nhanh hơn gấp bội.

Lúc này, mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ mặc
hoàng bào đang canh giữ ở lối vào tòa lầu các cao nhất tán gẫu chuyện gì đó.
Đột nhiên, đám người này cảm thấy mắt hoa lên một trận, dường như có thứ gì đó
từ giữa chợt lóe bay qua tiến vào trong cánh cửa. Mấy tên tu sĩ ở đây không ai
nhìn rõ thứ đó là gì.

Lần này, mấy tên thủ vệ nhất thời kinh hãi
thất sắc.

Có mấy người vội vàng quay đầu lại nhìn vào
trong cửa, cũng có người nhấc tay lên, linh quang chớp động, giữa ngón tay xuất
hiện phù lục cảnh báo. Đúng lúc này, từ trong cửa truyền ra một tiếng hừ lạnh,
một cỗ linh áp cường đại từ bên trong tuôn ra.

Mấy tên thị vệ chỉ cảm thây không khí gần
đó như đông cứng lại, thân hình lập tức bị một cỗ vô hình cự lực đè lên, thân
thể theo đó mà không thể nhúc nhích chút nào.

Đám người không khỏi kinh hoảng một trận.

Lúc này, bọn họ mới nhìn rõ trong đại sảnh
tâng một không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người mặc áo xanh. Mặc dù
thân ảnh này đứng xoay lưng về phía bọn họ nhưng linh áp trên thân người kia
phát ra cực mạnh, đối với bọn họ mà nói thì quả thực giống như ma thần, khiến
mấy tên vệ sĩ đều đổ mồ hôi.

“Ta đến đây tìm bằng hữu, các ngươi trong
khoảng thời gian này không cần làm gì cả, cứ đàng hoàng ở chỗ này là được. Ta
tìm được người, hiển nhiên sẽ rời đi.”

Nhân ảnh không quay đầu lại mà chỉ thản
nhiên nói một câu, trong giọng nói tràn đầy vẻ áp bức, không thể không nghe
lệnh.

Sau một khắc, thân hình nhân ảnh thoáng mơ
hồ một chút liền không coi cấm chế trong lầu các ra gì mà biến mất trên hư
không. Trong nháy mắt, khi nhân ảnh biến mất, mấy tên thủ vệ chỉ cảm thấy cự áp
trên người buô lần nữa khôi phục hành động.

“Vị tiền bối này là người phương nào sao
dám trực tiếp xông vào Đâu Nguyên các? Chẳng lẽ không biết chủ nhân bổn các là
ai sao?”

Một gã thủ vệ tuổi còn trẻ trong nháy mắt
khi khôi phục tự do, không khỏi kinh sợ hét lớn.

Mấy người khác mặc dù miệng không nói gì,
nhưng sắc mặt hiển nhiên cũng cực kỳ khó coi.

“Hừ, ngươi nên ngậm miệng lại thì tốt hơn,
coi chừng dẫn đến họa sát thân đó.”

Một lão giả đầu đầy tóc xanh lên tiếng, sắc
mặt sau khi âm tình bất định một lát, đột nhiên thấp giọng cắt đứt lời tên đồng
bạn trẻ tuổi kia.

“Đạo hữu, ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng
lẽ ngươi nhận ra người này?”

Tên thủ vệ trẻ tuổi kia nghe vậy ngẩn ngơ
một chút nhưng một vị trung niên nam tử thoạt nhìn có chút già dặn bên cạnh lại
giật mình hỏi một câu.

“Không sai, mấy người các ngươi đều gia
nhập bổn các không lâu, không nhận ra vị tiền bối này cũng không có gì ngạc
nhiên, nhưng năm đó ta đã từng ở xa gặp qua vị tiền bối này một lần. Vị tiền
bối này là một tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, tu vi so với lão nhân gia các chủ thì còn
cao hơn một tầng. Chúng ta đắc tội chẳng phải là tự tìm đường chết sao.”

Lão giả sau khi thở dài một hơi mới ngưng
trọng nói.

“Cái gì, tu sĩ Họp Thể trung kỳ?”

Những thủ vệ khác vừa nghe lời ấy đều hít
một ngụm lương khí, còn thủ vệ trẻ tuổi mới vừa hét lên sắc mặt thoáng cái liền
trắng bệch.

Tu sĩ Hợp Thể kỳ nếu ra tay với bọn họ thì
tuyệt đối dễ dàng giống như giết con kiến.

Thủ vệ trẻ tuổi nọ càng nghĩ càng sợ!

“Họ Hàn, lại là tiền bối Hợp Thể trung kỳ.
Chẳng lẽ vị tiền bối này là...”

Nam tử già dặn kia sau khi hết giật mình, dường như nghĩ tới
điều gì, thoáng cái liền thất thanh nói.

“Hắc hắc, đạo hữu cũng biết sao?”

“Không sai, chính là vị Hàn tiến bối nghe
đồn hai năm trước đã chết. Hiện tại vị tiền bối này bình yên xuất hiện nơi đây,
vậy thì lời đồn hiên nhiên chỉ là lời đồn.”

Lão giả vuốt râu, gật đầu nói.

“Nhưng trên người vị tiền bối này đầy sát
khí, dường như có ý định không tốt, sợ rằng không chỉ đơn giản chỉ là đến tìm
người. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì quy tắc bổn các chẳng phải sẽ bị hủy sao?”

Thủ vệ trẻ tuổi kia thì thào hai tiếng.

Vừa nghe lời ấy, sắc mặt những người khác
lần nữa biến đổi, trong mắt đều hiện một ý sợ hãi.

“Hàn tiền bối đến đây làm gì thì đâu phải
chúng ta có thể quản, ngay cả hủy Đâu Nguyẻn các thì các chủ cũng không vì vậy
mà trách tội chúng ta. Quy tắc chỉ áp dụng cho tu sĩ bình thường, há có thể áp
dụng đối với tồn tại như vị Hàn tiền bối này.”

Lam phát lão giả khẽ cười một tiếng liền
trở lại vị trí trước đó rồi không nói thêm gì nữa.

Nghe lão giả nói thế, những thủ vệ khác
cũng liên tục gật đầu nói phải, không hề bàn luận chuyện mới vừa rồi, phảng
phất tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ đều không phát sinh. Chỉ có thủ vệ trẻ
tuổi là còn có chút thất thần, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn vào trong cửa.

Cơ hồ cùng lúc đó, trong đại sảnh một tầng
lầu các b bao phủ nghiêm ngặt đang có bảy, tám nam nữ vây xung quanh một bạch
bào nữ tử, bộ dáng dường như đang khuyên giải gì đó. Bạch bào nữ tử nọ da thịt
trong suốt như tuyết, mắt phượng mày ngài nhưng thần sắc lại lạnh như băng.

Đúng là Băng Phượng bị yêu cầu tham gia tụ
hội nơi đây.

Nàng vừa đến đây, kết quả không thấy người
nào mở hội, hơn nữa nếu cảm thấy không ổn nguyên bổn sẽ lập tức rời đi, nhưng
lại không ngờ lại bị người khác phát động cấm chế phong tỏa cả tầng lầu. Tiếp
đó, những người tham gia hội này bắt đầu thay phiên khuyên bảo nàng, bộ dáng
như sớm đã bị Thanh Long mua chuộc.

“Phượng đạo hữu, nói đến Băng Phượng chi
thân của muội thì xem như cũng có chút sâu xa với Hắc Phượng nhất tộc của chúng
ta, nếu không mấy ngày này tỷ tỷ ta cũng không ở đây chu toàn cho muội và Thanh
Long tiền bối. Nhưng muội cứ như thế này thì có thể sẽ khiến Thanh Long tiền
bối tức giận. Lấy thần thông Hợp Thể trung kỳ của Thanh Long tiền bối, nếu muốn
áp bức muội thì muội ngay cả chút lực phản kháng cũng không có, không bằng đáp
ứng cho rồi. Lấy thân phận địa vị của Thanh Long tiền bối mà so với Hàn tiểu tử
xui xẻo kia cũng không kém hơn chút nào, muội cần gì phải cố giữ mình như thế.”

Người nói là một thiếu phụ xinh đẹp mặc váy
đen, trên trán ẩn hiện sát khí. Đúng là nữ tử Tiểu Hồng của Hắc Phượng tộc,
nhiều năm trước bị Hắc Phượng Yêu vương ra lệnh bế quan, hiện tại lại xuất hiện
trong Thiên Uyên Thành, bộ dáng xem ra tu vi đã tăng tiến không ít.

Những người khác đều là người của Nhân Yêu
lưỡng tộc, hơn nữa hoặc ít hoặc nhiều đều quen biết Băng Phượng, giờ phút này
bộ dáng đang cố sức làm bà mối. Yêu tộc ở nơi này tự nhiên là vì sau khi Ma tộc
công thành, trong thành đã hủy ranh giới phân chia hai tộc, hai bên cũng có thể
đến khu vực của nhau.

Ngay cả khi như vậy, một số tồn tại bình
thường của hai tộc cũng không vô cớ chạy đến khu vực đối phương, chỉ có tồn tại
cao giai mới có thể không thèm để ý mà vãng lai. Mấy tên Yêu tộc trong này trên
cơ bản đều là tu sĩ Luyện Hư kỳ, hiển nhiên hoàn toàn có tư cách xuất hiện nơi
đây.

Bất quá đề tài của bọn họ không có gì mới,
vẫn là không ngừng nói Thanh Long thượng nhân là tu sĩ Hợp Thể kỳ, song tu tự
nhiên là chuyện tốt, cực kỳ có lợi cho hai bên, trong thành không biết có bao
nhiêu nữ tu đối với chuyện tốt này có mơ cũng không thấy.

Nhưng, vô luận Tiểu Hồng nói gì hay những
người khác khuyên bảo ra sao đi chăng nữa, Băng Phượng giống như không hề nghe
thấy, cứ ngồi trên ghế không nói một lời nhưng khuôn mặt lại hiện ra một tầng
hàn ý, cơ hồ có thể trực tiếp ngưng kết ra băng sương.

“Băng Phượng muội muội, những lời nên nói
thì mấy người tỷ tỷ cũng nói hết rồi, hiện tại muội cũng nên quyết định đi.
Cuối cùng muội có nguyện ý song tu với Thanh Long tiền bối hay không?”

Tiểu Hồng thấy cảnh này hiển nhiên thầm
nhíu mày, sau một lát liền khoát tay ngăn mấy người khác lại, thanh âm bỗng
nhiên trở nên có chút âm trầm.

Mấy người xung quanh hiển nhiên lấy nàng
làm chủ.

“Đạo hữu cho dù nói hay đến thế nào đi nữa
thì ta cũng không đồng ý. Ta thật kỳ quái, đạo hữu thân là một thành viên Yêu
tộc, chẳng lẽ không biết đạo lý Nhân Yêu khác đường là quy tắc của đại tộc, như
thế nào ngươi cứ mở miệng ra là nhắc đến Thanh Long thượng nhân uy hiếp ta,
không sợ sau khi trở về sẽ bị Hắc Phượng Yêu vương đại nhân trị tội sao?”

Băng Phượng rốt cục thần sắc vừa động,
nhưng lời nói lại bén nhọn giống như đao kiếm, đâm thẳng về phía yêu nữ Tiểu
Hồng.

Tiểu Hồng vừa nghe nói thế, sắc mặt hơi đổi
nhưng lập tức khôi phục như thường, một tay vuốt tóc, âm điệu trở nên vô cùng
lãnh đạm, khẽ cười nói:

“Băng Phượng muội muội còn không biết,
trong người Thanh Long tiền bối nguyên bổn có linh huyết của Yêu tộc nhất mạch
chúng ta, nguyên bổn xuất thân nửa người nửa yêu. Bất quá, lúc đầu lão nhân gia
chọn ở lại Nhân tộc cho nên mới trở thành đại trướng lão Cửu Tinh tông, cho nên
tỷ tỷ ta căn bản không lo lắng việc này. Huống hồ, cho dù không có chuyện Thanh
Long tiền bối là nửa yêu thì hiện tại Nhân Yêu hai tộc đang phải liên thủ kháng
địch, mấy vị trưởng lão Hợp Thể kỳ và tộc chủ cho dù biết cũng sẽ xem như không
biết. Bất quá, câu trả lời của muội khiến cho tỷ tỷ ta rất thất vọng, chuyện ở
đây chỉ có thể thả tay giao cho người ngoài.”

“Giao cho người ngoài?”

Băng Phượng nghe được lời ấy trên mặt không
khỏi trắng bệch, dường như đã biết ý tứ đối phương.

Quả nhiên, Tiểu Hồng lập tức quay người
hướng cánh cửa bên cạnh cung kính nói:

“Thanh Long tiền bối, ta đã cố hết sức,
nhưng xem ra Băng Phượng đạo hữu vẫn cần tiền bối tự mình khai thông.”

“Nếu tiểu Băng Phượng này vẫn mê muội như
vậy thì lão phu cũng chỉ có thể tự mình ra tay, nhưng loại thủ đoạn này lão phu
nguyên bổn không muốn sử dụng.”

Một thanh âm lo lắng của nam tử từ sau cánh
cửa truyền ra, tiếp theo cánh cửa tự mình mở ra, từ bên trong đi ra một cẩm bảo
nam tử.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3