Phàm nhân tu tiên - Chương 0875 - 0876

Chương 875: Ác khách

Bên dưới Liêu Châu Ngũ Nguyên phủ, ở phía
Tây có một toà thành nhỏ an bình, có hai nữ tử mặc thanh sam đạo bào dáng đi
yểu điệu, sánh vai nhau đi lên một ngọn núi nhỏ hẻo lánh.

Cước bộ của các nàng lập loè bạch quang,
ngón chân điểm nhẹ trên mặt đất, người hướng về phía trước như không dùng chút
lực nào phiêu hốt bay xa vài trượng. Bởi vì mặc trường bào, các động tác nhỏ
diễn ra trong một phạm vi rộng, từ xa nhìn lại hai nữ tử trông như đang bay lên
trời vậy, tư thế cực kỳ ưu mỹ.

“Lỗ sư tỷ, lần này thật sự sư phụ không
xuất thủ hỗ trợ sao? Chỉ dựa vào chúng ta cho dù có thêm Tào sư muội, chỉ sợ
không đối phó được người Tê Linh Tông đó. Người kia là tu sĩ luyện khí kỳ tầng
tám, nghe nói được chưởng môn Tê Linh Tông rất coi trọng, mà chúng ta một người
là tầng sáu, một là tầng bảy, hợp lực lại cũng có thể đánh một trận, nhưng nếu
đối phương có người giúp đỡ, chúng ta sẽ không là đối thủ. Nếu thua, Tào sư
muội sẽ không được nhúng tay vào việc cứu người. Mà người hắn phải cứu chính là
tội phạm quan trọng của quan phủ. Chỉ sợ hoạ này sẽ đến với cha của Tào sư
muội.”

Nữ tử thanh tú ước chừng mười bảy mười tám,
giọng có chút buồn bực hướng sang một nữ tử lớn tuổi hơn nói.

“Nếu như vậy cũng không có biện pháp. Tông
môn tu tiên chúng ta không quan hệ với những việc của quan phủ. Tào sư muội đối
với Huyền Ngọc chúng ta chỉ là ký danh đệ tử, sư phụ chỉ truyền thụ cho nàng
một chút pháp thuật thô thiển, tại phương diện này ta không nói thêm gì nữa. Dù
sao bản thân quan phủ cũng cung phụng không hề ít những tán tu thấp tầng, để họ
cùng xử lý các sự vụ. Nhưng lần này tên Tê Linh Tông đó, người hắn cứu có quan
hệ rất sâu xa, hơn nữa hắn đã biết Tào sư muội cùng bổn môn có quan hệ, lại tự
mình tìm tới cửa, phái Huyền Ngọc chúng ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ được.
Nhưng sư phụ đã lấy cớ là ký danh đệ tử, không trách phạt chuyện của Tào sư
muội, làm cho người nọ tự mình đến xử lý. Người nọ đi rồi, sư phụ lập tức gọi
hai người chúng ta đến, chỉ rõ ràng tất cả về người đó, hắn đã dùng phương thức
khiêu chiến bức Tào sư muội rời đi. Sư phụ biết rõ chúng ta cùng Tào sư muội
quan hệ không hề đơn giản, nên chúng ta sẽ thông tri cho sư muội biết. Chẳng
phải ý định làm cho hai người chúng ta trợ giúp sư muội một tay sao. Nếu không,
rõ ràng đã dùng linh điểu đưa tin tức đến cho sư muội, cần gì phải cho chúng ta
đi một chuyến. Dư sư tỷ các nàng ấy tuy rằng tu vi cao thâm, nhưng không cùng
một sư phụ với chúng ta, cùng Tào sư muội quan hệ cũng bình thường, nên sẽ
không vì thế mà ra tay đắc tội với người khác. Sư phụ cũng coi như đã hết sức,
dù sao Tê Linh Tông cùng Huyền Ngọc phái chúng ta cũng có chút giao tình, làm
trưởng bối, nàng thật sự không thể trực tiếp xuất thủ một cách thiên vị được.”

Một nữ tử tướng mạo dịu dàng, cũng thở dài
nói.

“Ta nhớ rõ Tào huyền uý trước đây khi nhậm
chức tại đạo quan phụ cận, tựa hồ là một vị quan không tồi, đối với sư phụ các
nàng cũng thật cung kính. Nếu bởi vậy mà bị liên luỵ thì thật là tai bay vạ
gió!” Nữ tử trẻ tuổi bộ dáng có chút không đành lòng nói.

“Vạn nhất thật sự như thế, cũng chẳng có
biện pháp nào. Cũng may tội làm phạm nhân trốn thoát, hắn thân là huyền uý
nhưng không phải là quan viên trực tiếp phụ trách. Cùng lắm là mất chức quan,
tội không đến phải chết. Bất quá, Tào sư muội có nhã hứng quá đi, đã biết tin
tức này, sao còn hẹn chúng ta tại địa phương này, chẳng lẽ là có đối sách.”

Nữ tử nhiều tuổi có chút trầm ngâm, chần
chừ đứng lên.

“Sư tỷ cần gì phải hao tâm tốn sức. Trong chốc
lát tới đỉnh núi, gặp mặt rồi hỏi không phải là rõ ràng sao.”Nữ tử nhỏ tuổi mỉm
cười đứng lên nói.

“Sư muội nói cũng đúng!” Nữ tử lớn tuổi gật
đầu nói.

Sau đó hai nữ tử gia tăng cước bộ, chừng
bữa cơm công phu, cuối cùng hai người cũng tới đỉnh núi, kết quả không hẹn mà
cùng kêu khẽ một tiếng. Nơi này không lớn, chỉ có hơn trăm trượng mà thôi,
nhưng tại đỉnh núi lại xuất hiện một gian nhà tranh. Phía trước gian nhà tranh,
có một toà thạch đình đơn sơ, bên trong có một đôi nam nữ vây quanh chiếc bàn, ngồi
trên những chiếc ghế cũng bằng đá đang nói chuyện gì đó.

Nam tử khuôn mặt bình thường, hơn nữa còn
có chút tái nhợt vô huyết, nữ tử tướng mạo tú lệ, bộ dáng cung kính ngưng thần
chăm chú lắng nghe. Hai nữ tử vừa mới xuất hiện trên đỉnh núi. Nam tử kia lập
tức nhận ra cái gì đó. Đình chỉ những lời định nói. Xoay người nhìn lại đây.

“Tào đạo hữu. Xem ra người ước hẹn đã tới
rồi.” Nam tử mỉm cười nói. Đồng thời đứng lên đi tới.

“Hai vị sư tỷ tới rồi. Thật sự là quá tốt!” Nữ tử vừa nhìn lại.
Lập tức sắc mặt lộ vẻ vui mừng chuyển thân nghênh đón...

“Khí sắc sư muội thật không tồi. Di! Hình như tu vi muội tinh tiến thêm một
tầng. Thật sự là một việc đáng mừng.!” Nữ tử lớn tuổi mặt vui vẻ cười khanh
khách nói. Sau đó cẩn thận đánh giá người ở đằng sau vị sư muội. Nhưng không
khỏi có chút ngoài ý muốn.

“Ta cũng vậy, trước đó vài ngày mới có đột phá. So với hai vị sư tỷ, ta còn
kém xa lắm!” Tào sư muội hé miệng mỉm cười. Đồng dạng phi thường cao hứng nói.

“Tào sư muội. Vị đạo hữu này ở tông môn nào thế. Tu vi lại cao như vậy. Giống
như cảnh giới tầng mười vậy.” Nữ tử trẻ tuổi tò mò đánh giá nho sam nam tử đằng
sau. Bỗng nhiên kinh ngạc hỏi han.

Vừa nghe lời ấy, nữ tử lớn tuổi tâm lý có chút chấn kinh, dụng thần thức
đảo qua phía sau, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi.

“Tại hạ Hàn Lập, là một tán tu mà thôi, đang ở tại nhà Tào cô nương làm
khách mà thôi.” Hàn Lập ung dung nói.

“Thì ra là vậy, xem ra sư muội trấn định như vậy. Nguyên lai có Hàn huynh
là cao nhân tọa trấn ở đây, vị Ngô Hiểu Vũ kia có đến cũng chỉ tự mình chuốc
khổ mà thôi.” Nữ tử lớn tuổi sắc mặt vui mừng nói.

“Hai vị sư tỷ mời ngồi, chúng ta chậm rãi bàn bạc. Hàn huynh mặc dù là tán
tu, nhưng trên con đường tu đạo lại có kinh nghiệm phong phú. Tiểu muội trong
thời gian ngắn như thế đột phá bình cảnh, thật sự là chịu ơn Hàn huynh chỉ điểm
rất nhiều.” Sau khi Tào Mộng Dung mời hai nữ tử vào đình, mới cười dài nói.

“Ồ, hai người chúng ta cũng phải nhờ Hàn đạo hữu nhiều...” Vừa ngồi xuống,
nữ tử lớn tuổi đang muốn nói vài câu khách sáo, đột nhiên một trận thét dài từ
chân núi truyền đến, thanh âm hùng hậu vang dội.

“Người nọ đến đấy!”

“Hắn như thế nào mà tới nhanh như vậy!?”

Hai nữ tử cả kinh đồng thời đứng lại nhìn.

“Hai vị sư tỷ, không cần kinh hoảng. Là ta hẹn người này tới. Vị Ngô đạo
hữu này mấy ngày trước tới tìm tiểu muội. Sau khi được Hàn huynh đồng ý, ta đã
cố ý hẹn hắn đến đây.” Trong lòng đã có dự tính nên sắc mặt Tào Mộng Dung không
có gì sợ hãi nói.

“Thì ra là thế, hai người chúng ta tuy kiêm trình chạy đi, vẫn tới chậm một
bước.” Nữ tử có chút ngoài ý muốn đứng lên, nhưng trong lòng có chút an tâm.

Dù sao một vị tu sĩ luyện khí kì tầng mười, đủ để ứng phó với khiêu chiến
của một tu sĩ tầng tám. Đúng lúc này, một đoàn bạch quang theo cơn gió xông
lên, ẩn ẩn trong đó có hai bóng người đứng song song.

“ Phi hành pháp khí! Hắn sao lại có loại pháp khí này, tên còn lại là ai
kia?” Nử tử trẻ tuổi nhìn thấy một cảnh này, thất thanh kêu lên.

Tào Mộng Dung cùng nữ tử kia trao đổi một cái liếc mắt, đồng thời thấy
trong mắt đối phương sự lo lắng. So với các loại hình pháp khí mà nói, phi hành
pháp khí đích thực là rất thưa thớt.

Cho dù là phi hành pháp khí phổ thông giá cả cũng hơn xa trung giai pháp
khí của tu sĩ. Tu tiên cơ sở như các nàng thì nào có linh thạch để mua trung
giai pháp khí. Có thể có một kiện phổ thông pháp khí, cũng phần lớn là do sư
môn ban cho. Nếu không thể tiến giai nhanh, phỏng chừng cả đời cũng chỉ có thể
có một kiện pháp khí mà thôi.

Phổ thông tu sĩ mà được ban phi hành pháp khí, khẳng định đều là người rất
có lai lịch. Đối với tiểu tông môn như các nàng mà nói cũng vô cùng khó khăn.
Hai người kia khí thế hung hãn xuất hiện tại đỉnh núi, Hàn Lập thản nhiên liếc
mắt một cái, thần sắc không đổi.

Hiện tại kể từ khi hắn được Tào Mộng Dung cứu, đã là sự tình của sáu tháng
trước. Không biết rằng thương thế không nghiêm trọng đến như vậy, có những loại
đan dược đem lại hiệu quả vượt trên sự mong đợi. Dành hơn nửa năm thời gian,
Hàn Lập đã đem đại bộ phận nguyên khí bổ sung, làm cho tu vi âm thầm trở về
trúc cơ kì cảnh giới. Tuy nguyên khí của hắn vẫn đang thương tổn nghiêm trọng,
máu huyết hơn phân nửa chưa bổ sung hoàn toàn, nhưng tại tu tiên giới vẫn có
thể tự bảo vệ mình.

Tất nhiên lấy tu vi của Tào Mộng Dung, tự nhiên không thể nhìn ra những
biến hóa kinh người mà hắn che dấu. Trong khoảng thời gian khi hắn ở tạm gần
đây, nàng thường xuyên tìm đến hắn hỏi về những chỗ khó hiểu trong tu luyện mà
nàng không biết làm thế nào.

Lấy kinh nghiệm tu luyện Nguyên Anh trung kì của Hàn Lập, chỉ cho tu sĩ
luyện khí kì, tự nhiên là dùng giao mổ trâu mà giết gà. Thường là chỉ nói mấy
câu, khiến cho nàng bừng tỉnh, bỗng nhiên đốn ngộ.

Làm cho Tào Mộng Dung hưởng lợi rất nhiều, nên đối với Hàn Lập càng cung
kính, đặc biệt chờ đợi Hàn Lập chỉ điểm, nàng đã hoàn thành xong luyện khí kì
tầng ba rất mong chờ tiến giai nhanh chóng lên tầng bốn, nên đã âm thầm chuẩn
bị làm lễ đệ tử. Hàn Lập thấy tình hình như vậy, một chút khác thường cũng
không có. Nhưng trong lòng đã có sự chuẩn bị, chờ tiếp qua hơn một tháng nữa sẽ
rời đi ngay.

Dù sao trong mấy tháng này, hắn cũng từ miệng nữ tử này mà có hiểu biết đại
khái về Đại Tấn tu tiên giới. Nói chung cũng không phải mắt nhắm mắt mở mà đi.
Về phần đan dược của luyện khí kì, hắn mặc dù có một chút, nhưng sẽ không ở thế
suy yếu thế này mà dễ dàng tùy tiện đưa cho người khác. Dù sao sự tình giết
người đoạt bảo, ở Đại Tấn tu tiên giới đồng dạng nhiều không đếm xuể, thậm chí
so với Thiên Nam còn loạn hơn vài phần.

Nhưng mấy ngày trước đây, Tào Mộng Dung nhận được tin tức của sư môn. Nàng
cả kinh, tự nhiên tìm đến Hàn Lập. Vừa nghe đối thủ là kuyện khi kì tầng tám,
hơn nữa không phải là sinh tử báo thù, Hàn Lập liền không chút do dự đáp ứng
thay nàng ra tay. Làm xong việc này, sẽ là một cơ hội tốt để lấy cớ li khai.

Mà trước mắt xông lên đỉnh núi tới hai gã nam tử, tuy rằng pháp khí chói
mắt, nhưng Hàn Lập trong mắt thấy rất rõ ràng, chẳng qua là một gã luyện khí kì
tầng tám cùng một gã tầng mười một mà thôi, tự nhiên không để trong lòng. Ngay
khi ba nữ tử đều lộ vẻ kinh ngạc, sợ hãi, hắn lại chậm rãi bước ra ngoài đình,
nhìn lại không trung, thong dong nói:

“Tại hạ thay Tào đạo hữu trợ quyền, hai vị ai xuất thủ thì ta luận bàn một
chút, hay là tất cả cùng lên một lượt đi?”

“Hừ! May mắn tại hạ đến đây. Nếu không Ngô sư đệ gặp phiền toái rồi. Gương
mặt các hạ đích thực xa lạ, tu vi cũng không kém. Nhưng một người Hoàng mỗ cũng
đủ để đối phó rồi. Đồng loạt lên đi. Không đến lúc thua lại lấy cớ.”

Quang đoàn trên không trung rơi xuống mặt đất, hào quang chợt lóe, hiện ra
hai người. Trong đó có một trung niên nhân hai mắt ti hí, cầm trong tay pháp
khí có hình dạng là một tấm ván gỗ, không khách khí nói.

Bên cạnh có một gã đại hán ngoài ba mươi tuổi, đang lạnh lùng nhìn chằm
chằm đám người Hàn Lập. Xem ra chính là Ngô Hiểu Vũ!

“Mã Ngọc Lâm! Tại sao là ngươi, ngươi là chấp pháp đệ tử của Tê Linh Tông,
có thể nào tùy tiện cùng người khác giao đấu?” Nữ tử lớn tuổi sắc mặt đại biến,
cất tiếng chất vấn.

“Xem ra Lỗ tiên tử không biết rồi, tại hạ cũng không phải là ngoại nhân.
Ngô sư đệ cùng tại hạ có chút quan hệ họ hàng. Thay mặt xuất thủ, không hề vấn
đề gì chứ.”Trung niên nhân mặt không đổi sắc, cứng nhắc nói.

Vừa nghe những lời ấy, vị Lỗ sư tỷ lời nói đột nhiên ngừng lại. Nữ tử trẻ
tuổi mặt hiện lên vẻ lo âu. Tào Mộng Dung âm tình bất định, đồng dạng không
biết nói cái gì cho phải.

“Chúng ta lập tức bắt đầu đi. Luận bàn kết thúc. Tại hạ còn có việc khác
cần hoàn thành gấp!” Ngẩng mặt nhìn trời, lại nhìn trung niên nhân đối diện,
Hàn Lập vẻ mặt cười mà như không nói, sau đó từng bước tiến lên.

Trung niên nam tử kia thấy vậy, cười lạnh một tiếng, khoát tay đem pháp khí
tấm ván gỗ kia thu hồi, tay kia cho vào túi trữ vật lấy ra một tiểu xoa(cái
nĩa, cái xiên) mỏng màu vàng.

Chương 876: Đại hội Tham Vương

Nhìn hai người muốn động thủ, những người khác lập tức lùi lại vài bước
đứng xem. Các tu sĩ luyện khí kỳ đánh nhau đối với bọn họ mà nói là một chuyện
khó gặp.

Nhưng với Hàn Lập, đối phó với một tên Luyện khí kỳ thật không có gì hứng
thú, chỉ chắp tay sau lưng thản nhiên chờ đối phương xuất thủ.

Tên trung niên Mã Ngọc Lâm kia nhìn thấy bộ dạng xem thường của Hàn Lập thì
đại nộ. Hắn không nói hai lời, thôi động tiểu xa, trong miệng lại lẩm bẩm pháp
quyết. Một lát sau, tiểu xoa có chút rung động, sau đó thì linh quang phóng
xuất, đột nhiên hóa thành một đạo hoàng mang phóng đến Hàn Lập.

Hàn Lập thần sắc không đổi, hắn vốn cũng không có ý tứ dùng pháp khí, vung
tay lên, mười mấy đạo phù lục đồng thời từ ngón tay bắn ra sau đó hóa thành
mười mấy đạo hỏa cầu liên tiếp bắn tới. Mã Ngọc Lâm thấy cảnh này không khỏi
cười lạnh. Phong xoa này là một trung giai pháp khí hắn được sư môn ban tặng,
như thế nào có thể bị đám hỏa cầu này ngăn chặn.

Mặc dù nghĩ thế nhưng hắn vẫn không muốn va chạm trực tiếp tránh tổn thương
pháp khí, hai tay lại bắt quyết, hoàng quang đột nhiên chuyển hướng vẽ thành
một đường vòng cung quanh đám hỏa cầu, muốn từ một bên công kích đối phương.
Hàn Lập cười nhẹ, tiện tay điểm một chỉ vào không khí. Đám hỏa cầu lập tức tập
trung lại thành một đám hỏa vân, sau đó hóa thành một con hỏa mãng (rắn lửa),
hồng mang lóe lên, trong chớp mắt hỏa mãng đã quấn chặt lấy phi xoa.

Mã Ngọc Lâm kinh hoảng vội vận toàn bộ linh lực điên cuồng đưa vào pháp khí
muốn đưa phi xoa thoát ra. Nhưng hoàng mang chỉ giãy giụa được một lát, sau đó
hỏa mãng siết lại ngày càng chặt, linh quang phi xoa trong nháy mắt ảm đạm hẳn,
sau đó một vài âm thanh trầm thấp vang lên, pháp khí đã đến cực hạn sắp bị phá
hủy.

“Dừng tay! Đạo hữu pháp lực cao cường, Mã mỗ nhận thua!”

Hắn cảm thấy không ổn, không muốn nhìn pháp khí của mình bị hủy nên lập tức
nhận thua.

Hàn Lập nghe thế cười nhẹ, điểm một chỉ lên trời, hỏa mãng xoay một vòng
bạo liệt thành một đám lửa, sau đó biến mất. Hàn Lập không phí chút sức mà đánh
bại đối thủ, điều này khiến tam nữ vừa mừng vừa lo. Mà Ngô Hiểu Vũ đối diện,
nhìn khuôn mặt sư huynh mình thì thào:

“Mã sư huynh, việc này…”

“Được rồi, Ngô sư đệ, ta ngay cả Liên Hoàng Phượng xoa cũng đã xuất ra
nhưng cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể trách mệnh thôi.”

Thanh âm Mã Ngọc Lâm vang lên cắt ngang lời nói của đại hán. Hắn thu hồi
pháp khí, kiểm tra lại, thấy không hảo tổn gì mới an tâm một ít, nhưng đối với
thần thông của Hàn Lập lại sợ hãi vô cùng, đương nhiên không muốn tiếp tục
tranh đấu.

Ngô Hiểu Vũ nghe sư huynh nói thế, tuy trong lòng không phục nhưng đến sư
huynh đã đạt đến Luyện khí kỳ tầng mười mà cũng không đánh lại, hắn hiển nhiên
không làm được gì.

Phía dưới cũng không còn ai lên tiếng. Hai tên đệ tử Lợi Linh tông hậm hực
hạ sơn. Mà tam nữ Tào Mộng Dung lại vây lấy Hàn Lập, hỏi về màn biểu diễn vừa
rồi. Hàn Lập tùy tiện tìm một lí do khéo léo giải thích, lại giảng giải một
chút kỹ thuật tiểu xảo thi triển pháp thuật hàm hồ ứng phó.

Nhưng sau đó lại có hai người xin Hàn Lập chỉ điểm những chỗ khó hiểu trong
công pháp của mình, hắn cũng đành chú tâm giảng giải một chút. Thoáng cái, trời
đã đến tối, tam nữ vẫn còn luyến tiếc không muốn rời đi.

Một thời gian sau, tam nữ lại đến đó, nhưng trong gian nhà tranh lúc này đã
không còn ai, chỉ còn lại một phong thư. Tào Mộng Dung nhìn phong thư không
khỏi giật mình, Hàn Lập dùng cách này để từ biệt khiến trái tim thiếu nữ trống
rỗng, có chút khó chịu. Hai vị sư tỷ của nàng tựa như nhận ra điều gì, quay
sang nhìn nhau.

Tại một địa phương khác, Hàn Lập đang chậm rãi phi hành, thần thức lại đang
trò chuyện với Đại Diễn thần quân

“Hàn tiểu từ, phải chăng ngươi muốn đến Giang Lăng phủ khai mở Phùng gia
mật quật?” Đại Diễn thần quân hỏi

“Tất nhiên, công hiệu của Ngũ quỷ tỏa thần không hiểu tại sau biến mất, lúc
này ta đành phải tìm công pháp phật môn giải trừ sát khí. Việc này như là gai
trong mắt ta, nếu không giải quyết thì không cách nào an tâm khôi phục pháp
lực.”

Hàn Lập lo lắng trả lời.

“Ta khuyên ngươi đừng nên quá hi vọng, ta thực sự không tin được một tiểu
gia tộc Phật tu có thể có công pháp cao giai giải trừ sát khí.” Đại Diễn thần
quân ném cho Hàn Lập một gáo nước lạnh.

“Điều này ta tất nhiên hiểu rõ, nhưng mật quật Phùng gia là chuyện dễ dàng
xử lý nhất lúc này, còn nếu vẫn không thành công thì đành phải đến Phật gia
tông viện một chuyến, lấy tu vi hiện tại của ta tuy có chút khó khăn nhưng
không phải chuyện lớn.”

Hàn Lập nhăn mặt chậm rãi nói.

“Hừ! Ngươi sau khi tu vi bị tụt giảm, nhiều chuyện đơn giản cũng trở nên
khó khăn, nếu ngươi còn giữ tu vi Nguyên Anh trung kỳ, trực tiếp đi đến Phật
tông, mấy tên trọc kia không chừng trực tiếp cấp cho ngươi.”

Đại Diễn thần quân lầm bầm.

Hàn Lập nghe vậy cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Phật tông nghe nói là vô
cùng bài ngoại, cho dù là Nguyên Anh trung kỳ tu vi cũng thế, Phật giáo tông
môn sao có thể dễ dàng truyện thù công pháp cao cấp của mình cho người ngoài.
Hiện tại nếu thất bại ở Phùng gia, hắn cũng chỉ còn biện pháp lẻn vào Phật môn
tìm cơ hội đánh cắp.

Bất quá muốn gia nhập Phật môn thì phải chịu giới quy, điều này khiến Hàn
Lập có chút không thoải mái. Cũng nên đến Nho môn một lần tìm phương pháp hóa
giải sát khí, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút, Hàn Lập buồn bực thầm nghĩ.

Trữ phủ ở tại Liêu châu, cách Ngũ Nguyên phủ phía tây cũng không xa lắm,
Hàn Lập ngự khí phi hành đi hơn mười ngày rốt cuộc cũng đến địa giới Trữ phủ.
Suốt đoạn đường Hàn Lập cũng không gặp phải tu tiên cấp cao nào, chỉ ngẫu nhiên
cảm ứng được vài tu sĩ Luyện khí kỳ cùng Trúc cơ kỳ phía xa, Hàn Lập cũng không
tiến tới, chỉ đổi hướng từ xa.

Sau khi phi hành vài ngày, khung cảnh phía dưới ngày càng hoang vu, phảng
phất như Hương Tích Nhưỡng trước kia. Nhưng hai ngày sau Hàn Lập cũng tìm được
một trấn nhỏ “Chuẩn Vân trấn.”, rời khỏi pháp khí hạ xuống, chậm rãi vào trấn.

Trấn này so với các thành trấn hắn từng gặp qua đơn sơ hơn nhiều, chẳng
những diện tích nhỏ hẹp, khắp trấn cũng chỉ có ba bốn con đường, phòng ốc đều
dùng bùn vàng cùng cây gỗ dựng nên, thoạt nhìn có vẻ bẩn loạn khó chịu.

Hàn Lập nhíu mày đi trên đường trấn không ngừng quan sát.

Lúc này trời lạnh vô cùng nhưng Hàn Lập chỉ mang một kiện quần áo nho sinh,
người khác nhìn vào chắc chắn sẽ thấy dị thường.

Nhưng những người bình thường trong các gian nhà xung quanh vẫn tự nhiên
sinh hoạt, đối với việc này xem như bình thường, không người nào cảm thấy kinh
ngạc. Hàn Lập trầm ngâm, cảm giác được có chút cổ quái, đột nhiên thần sắc
thoáng động, từ phía đối diện xuất hiện hai gã bạch bào nhân một cao một thấp.

Hai người này niên kỷ không lớn, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng trên
người linh khí lưu động, tu vi đã là Luyện khí kỳ bảy tám tầng. Hai người nhìn
thấy Hàn Lập, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, đến cách hắn ba trượng mới dừng lại.
Người cao đột nhiên chắp tay cung kính:

“Không biết tôn tính đại danh của tiền bối, nhưng mừng ngài đã tham gia đại
hội Tham Vương.”

“Đại hội Tham Vương? Chưa từng nghe qua, Hàn mỗ chỉ là nghe nói quanh đây
có nhiều linh thảo nên đến tìm chút linh dược.” Hàn Lập tuy giật mình nhưng
không hề để lộ ra ngoài.

“Ta đã hiểu, đại hội đã bắt đầu hơn một ngày, tiền bối nếu muốn tham gia
nên đi Tuyết Lăng sơn từ sớm, nhưng nhìn qua tiền bối quả thật vừa đến đây.”
Bạch bào thanh niên lộ ra vẻ đã hiểu.

“Nhưng cũng không quan hệ, hiện tại tiền bối vẫn có thể tham gia. Đại hội
lần này là do chúng ta Giang Trữ tam đại gia liên hợp tổ chức, tại đây không
những có nhiều linh dược, còn có hơn mười mấy gốc linh dược trăm năm và một gốc
Nhân sâm thiên niên (nhân sâm ngàn năm?) cũng được đấu giá. Hiện tại đại hội
mới tiến hành hơn nửa, những thứ quý giá hẳn còn chưa bắt đầu, tiền bối tham
gia đấu giá có khi còn tốt hơn một mình lên núi tìm linh dược. Tại đại hội còn
có nhiều tán tu, một vài tiểu tông môn còn trao đổi dược liệu, chúng ta cũng
không hề thu phí gì cả.”

Nam tử lùn nói, thanh âm có chút dễ nghe. Không chỉ Hàn Lập để lộ ra tu vi
Trúc cơ kỳ, mà túi trữ vật trên thân cùng túi linh thú đều hiện ra bên ngoài,
hai người này tất nhiên không dám chậm trễ.

“Tam đại gia, chẳng lẽ là ba nhà Khổng, Triệu, Đổng.”Ánh mắt Hàn Lập thoáng
chớp động, có chút bất ngờ.

“Không sai, hai người chúng ta là đệ tử Khổng gia, chuyên tiếp đãi các tiền
bối đến dự hội. Nguyên nghĩ rằng lúc này sẽ không còn ai đến, vừa muốn trở lại
tham gia thịnh hội không ngờ lại gặp tiền bối.” Thanh niên cười nói.

“Trấn này do Khổng gia quản lý sao? Ta thấy những người thường đối với việc
thấy người tu tiên xem như bình thường.” Hàn Lập không trực tiếp đáp ứng đối
phương mà lại nhìn về phía khác, sau đó mở miệng hỏi.

“Tiền bối quả nhiên ánh mắt như thần, trấn này tại năm sáu năm trước đã
thuộc về sở hữu của ba nhà chúng ta, cư dân trong trấn cũng có quan hệ với
những con cháu ngoại hệ ba nhà, cho nên đối với người tu tiên không cảm thấy sợ
hãi.” Thanh niên cao lớn mở miệng giải thích.

“Thì ra là thế, nhưng ta quả thật có chút phiền phức.” Hàn Lập trầm ngâm
một chút, khuôn mặt lại lộ vẻ khó xử.

“Có việc gì, tiền bối nếu gặp khó khăn gì có thể nói với hai người vãn bối,
biết đâu chúng ta có thể giúp ngài!” Người lùn thần sắc khẽ động, ân cần nói.

Báo cáo nội dung xấu