Phàm nhân tu tiên - Chương 1461 - 1462

Chương 1461: Ly khai

Hai ngày nhanh chóng trôi qua, tại trên một
đỉnh núi vô danh của bạch sắc sơn mạch có bố trí một pháp trận cực lớn to hơn
trăm trượng.

Bên cạnh pháp trận này do tám tòa cao thai
tổ thành, mỗi một tòa đều cắm một cây phiên kỳ cực lớn, phù văn kim ngân sắc
không ngừng chớp động.

Ở phía trung tâm pháp trận, Hàn Lập đang
đứng yên trong đó.

Bên ngoài có vài người đang đứng, đúng là
Khương lão giả và hai người Nguyên Dao Nghiên Lệ.

Trên không trung vụ khí mênh mông.

Giữa không trung, một đão bạch ngân thật
lớn hơn trăm trượng di động như ẩn như hiện.

“Hàn đão hữu, ta tuy rằng mượn khe hở không
gian ở Minh Hà chi địa dùng truyền tống trận đem ngươi ra ngoài nhưng ngươi
truyền tống tới nơi nào ở ngoại giới thì ta không cách nào cam đoan. Chỉ là
ngươi yên tâm, tuyệt đói sẽ không đem ngươi truyền tống tới đãi lục khác, hơn
phân nửa sẽ ở phụ cận khu vực Phi Linh Tộc.” Một lúc sau, lão giả cúi đầu nói
với Hàn Lập.

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối đã biết.”
Trong lòng Hàn Lập rùng mình, cung kính trả lời.

“Khá lắm, thời gian cũng không sai biệt,
bây giờ ta sẽ thi pháp đưa ngươi rời khỏi Minh Hà chi địa. Đúng rồi, vật này
cất kỹ. Đến khi ngươi thu thập đủ muốn tiến vào nơi đây thì cứ theo phương pháp
ở đó tiến nhập Minh Hà chi địa. Thứ này ta chỉ có một khối thôi, hơn nữa lại là
tiêu hao phẩm.” Lão giả vung tay lấy ra hai đồ vật.

Hàn Lập vôi đưa tay nhận lấy, ngưng thần
nhìn lại rồi lên tiếng:

“Nghịch Tinh Bàn! Tiền bối lại có vật này?”

Trong tay hắn là một viên cầu tỏa ra bạch
quang cùng một khối lam sắc ngọc giản.

“Ồ, ngươi cũng biết đến vật này, quả là bất
ngờ. Chẳng qua đây cũng không phải Nghịch Tinh Bàn chân chính mà chỉ là một
kiện phỏng chế phẩm mà thôi. Nhưng tài liệu luyện chế cực kỳ khó tìm, ta ban
đầu chế được mấy khối nhưng hơn phân nửa đã dùng hết. Hiện tại chỉ còn một kiện
này. Trong ngọc giản có ghi lại phương pháp để ngươi tiến vào Minh Hà chi địa,
về sau ngươi xem kỹ là được. Ngoài ra, hai con Phệ Kim Trùng ngày đó ngươi đem
dò đường cũng thu lại đi.” Trên mặt lão giả thoáng lộ vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ
nhàn nhạt nói vài câu rồi khẽ vung tay áo.

Nhất thời một bảo vật thanh sắc từ trong
tay áo bay ra, đây là một bảo tháp bằng gỗ toàn thân phủ một màu thúy lục.

Bảo vật này quay tròn một vòng, nhất thời
hai đóa kim hoa từ trong đáy tháp phóng ra.

Đây đúng là hai con Phệ Kim Trùng bị lão
giả thu lấy lúc trước.

Hàn Lập thấy vậy thì cũng vui vẻ vẫy tay,
tức thì hai con Phệ Kim Trùng giương cánh bay trở về.

“Hàn đão hữu, không ngờ ngươi lại có thể
đào tạo ra Phệ Kim Trùng thành thục thể, quả là thiên đãi cơ duyên. Chẳng qua
ta cũng cho đão hữu một lời khuyên, Phệ Kim Trùng thành thục thể tuy vô cùng
đáng sợ nhưng dù sao cũng là loại linh trùng quần cư, chỉ khi đãt tới một số
lượng nhất định mới có thể chân chính phát huy uy lực. Còn nếu ít ỏi quá sẽ bị
tu sĩ cấp cao dùng bảo vật mộc – thạch thuộc tính khắc chế; hơn nữa chỉ có dùng
làm đòn bất ngờ chế thắng mà thôi. Đão hữu tiêu phí tâm tư trên đám kim trùng
này không bằng đặt tâm tư trên việc tu luyện của bản thân. Đương nhiên nếu có
thể đào tạo ra cả ngàn đầu Phệ Kim Trùng thành thục thể hơn nữa sử dụng như tay
chân thì có thể tung hoành khắp nửa Linh giới. Bảo vật mộc – thạch thuộc tính
cũng không thể vây khốn nhiều Phệ Kim Trùng thành thục thể như vậy. Chỉ là sử
dụng chúng với số lượng lớn như vậy khiến cường độ thần niệm tiêu hao quá
nhiều, ngay cả tu sĩ Đãi Thừa như ta cũng không thể chịu được. Nếu ngươi có thể
đào tạo ra Phệ Kim Trùng Vương trong truyền thuyết thì không chỉ tu sĩ Đãi Thừa
như ta mà chỉ sợ ngay cả chân tiên trên Tiên giới cũng phải thối lui ba thước.”
Lão giả cười khẽ vài tiếng, nhắc nhở.

“Phệ Kim Trùng Vương!” Hàn Lập nghe xong
thì ngẩn ra, hắn quả thực lần đầu tiên nghe nói đến tên này.

“Thế nào, ngươi không biết? À mà cũng phải,
biết về Phệ Kim Trùng Vương cũng chỉ có Phù Du Tộc cùng vài dị tộc có liên quan
đến trùng loại mà thôi, nên không biết cũng không có gì ngạc nhiên. Những việc
có liên quan ta cũng không nói nhiều, có cơ hội thì ngươi tự mình tìm tư liệu
liên quan. Phệ Kim Trùng Vương chỉ là một truyền lưu lâu đời mà thôi, chưa từng
nghe nói có ai thực sự bồi dưỡng ra được. Ngươi cũng không nên suy nghĩ quá
nhiều.” Lão giả cười nói. Tiếp đó không hề nói thêm điều gì, một tay bắt đầu
huy động pháp quyết.”Ầm ầm…!” bầu trời quang đãng bỗng rền vang tiếng sấm,
khoảng không phụ cận chợt trở lên u ám, cuồng phong gào thét.

Ở trong gió, tiếng chú ngữ mơ hồ từ trong
miệng lão giả từ từ vang lên, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng vô cùng rõ
ràng.

Một màn kinh người xuất hiện.

Tuy không thấy lão giả có bất cứ hành động
gì nhưng tám cao thai đồng thời rung lên, trên pháp trận nổi lên từng trận ông
minh.

Linh ti đủ mọi màu sắc ở phụ cận pháp trận
hiện lên, hóa thành vô số quang hà cuốn đến tám cây cự phiên.

Linh quang trên tám cây cự phiên chớp động,
dần dần tỏa ra vạn đão quang hà, từng đợt linh áp kinh người truyền đi khắp
pháp trận, vô số phù văn xuất hiện trong pháp trận dần dần sáng lên.

Thân ở trung tâm pháp trận, Hàn Lập có thể
cảm nhận được rõ ràng uy năng ấn chứa trong đám phù văn này đáng sợ cỡ nào.

Nếu đám phù văn này đồng thời bạo liệt thì
cho dù hắn có mình đồng da sắt cũng tuyệt đối không thể ngăn cản.

Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, hít sâu một hơi.

Nguyên Dao ở bên ngoài pháp trận nhìn thấy
cảnh này thì sắc mặt cũng trở lên biến đổi, ánh mắt nhìn Hàn Lập không khỏi lộ
ra vẻ lo lắng.

Tám cây cự phiên bắt đầy quay tròn, từ trên
mặt lá cờ đồng thời bắn ra tám đão quang trụ to bằng cái bát ăn cơm lên thẳng
trên trời, thoáng chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.

Nhất thời đão bạch ngân trên không trung
bùng lên tỏa ánh sáng rực rỡ mạnh hơn lúc trước đến mấy lần.

Lão giả thấy vậy thì phất một tay lên không
trung.

Pháp trận trên không vang lên từng tràng âm
thanh trầm thấp, thanh quang chói mắt. Một cây thanh sắc kiếm quang hiện ra.

“Trảm!” Vẻ mặt lão giả không chút thay đổi,
quát lên một tiếng chói tai. Hai ngón tay hướng về phía kiếm quang khẽ điểm.

Thanh sắc kiếm quang thoáng chốc nhắm thẳng
đão bạch ngân trên bầu trời chém lên.

Không trung gần đó bỗng nhiên nổ vang, ông
ông không dứt. Dường như thiên địa nguyên khí gần đó đều bị một kiếm này hút
sạch.

Thanh sắc cự kiếm trong lúc chém tới đã
không ngừng lớn lên như một thanh kình thiên thần binh che kín hơn nửa thiên
không.

“Xoạt!” một tiếng, giây phút này dường như
vang vọng trong khắp thiên không.

Thanh sắc cự kiếm chém mở đão bạch ngân.

Ở trong bạch ngân hiện ra một khe nhỏ màu
đen.

Một tay lão giả vung lên, cự kiếm lập tức
tiêu thất.

Cùng lúc đó, tại phụ cận khe nứt màu đen đó
hiện ra tám đão phù văn thật lớn, mỗi đão đều to bằng cả một gian nhà, kim
quang chói mắt không ngừng chuyển động.

Hàn Lập chỉ cảm thấy không khí bốn phía
căng lên, phù văn dưới chân cũng đồng thời bay lên trên người hắn.

Trong lòng đang kinh hãi, phù văn lại lập
tức biến thành hà quang đủ mọi màu sắc vây kín Hàn Lập rồi bắt đầu xoay chuyển.

Hàn Lập cảm thấy trời đất bốn phía như đang
xoay chuyển.

Sau một tiếng rít quái dị, một đão ngũ sắc
quang trụ từ trung tâm pháp trận phóng lên lao thẳng vào vết nứt màu đen biến
mất không thấy bóng dáng.

Cùng thời gian đó, quang mang trên pháp
trận cũng chợt tắt, đình chỉ vận hành.

Trong pháp trận trống rỗng, không hề thấy
bóng dáng Hàn Lập.

“Sư phụ, Hàn huynh đã ra ngoài rồi sao?”
Nguyên Dao tuy quan sát hết thảy nhưng lúc này cũng không tiếp tục che dấu sự
quan tâm của mình, trục tiếp hỏi lão giả.

“Dao nhi không cần lo lắng, thi pháp đã
thành công. Hiện tại hẳn là hắn đã về tới Linh giới. Nếu như có duyên thì ngắn
thì mấy trăm năm lâu là hơn ngàn năm hắn tất nhiên sẽ trở lại Minh Hà chi địa.
Bản thân con sẽ còn cơ hội gặp lại.” Lão giả họ Khương ha ha cười nói.

Xem ra ông ta cũng đã nhìn thấu một số điều
nên trong lời nói có vài phần trêu chọc! Vẻ mặt Nguyên Dao hồng lên, không khỏi
đưa mắt nhìn về không trung.

Chỉ thấy vết nứt màu đen kia đã gần khép
lại như cũ, một lần nữa hóa thành một đão bạch ngân, sau đó dần dần trở nên mơ
hồ.

“Sư muội, chúng ta trở về thôi. Khương tiền
bối nói không sai, có duyên tất gặp lại. Đừng nhìn tu vị thần thông của sư muội
hiện tại không bằng Hàn đão hữu, có Khương tiền bối chỉ dẫn, tin tưởng sau trăm
năm tu vị cảnh giới của sư muội nhất định không dưới hắn.” Nghiên Lệ bước tới
khẽ đặt tay lên vai Nguyên Dao, mỉm cười nói.

“Hắc hắc, nha đầu kia nói không sai, cho dù
Hàn tiểu tử không đơn giản chút nào nhưng lão phu tự mình ra tay trợ giúp Dao
nhi thì việc tiến vào Luyện Hư kỳ là nắm chắc. Ngay cả việc giúp ngươi tiến vào
cảnh giới Hợp Thể lão phu cũng có bốn thành nắm chắc.” Khương lão giả tỏ ra vô
cùng tự tin nói.

“Để đền đáp đãi ân của sư phụ, Dao nhi sẽ
tận tâm tu luyện!” Nguyên Dao dù sao cũng không phải nữ tử yếu mềm, nghe vậy
liền điều chỉnh tâm tình, quay về phía lão giả thi lễ.

Ngay tại lúc Hàn Lập được lão giả họ Khương
phá toái hư không đưa ra khỏi Minh Hà chi địa thì cách hôi bạch sắc sơn mạch
không biết bao nhiêu ngàn dặm, tại một phiến hoang nguyên mênh mông, Lục Túc,
mỹ phụ đầu bạc, huyết bào nhân cùng với tử huyết khôi lỗi đang khổ sở chống đỡ
một phiến trùng hải.

Vô luận là trên không hay dưới đất đều có
một loại quái trùng giống như con rết nhưng trên lưng lại có một đôi cánh, phần
đuôi có một cái móc câu – bọn chúng che kín đất trời vây công đám yêu vương
này.

Quái trùng này lớn độ ba bốn thước, vô cùng
dỡ tợn, hung hãn không sợ chết.

Lúc này Lục Túc cũng đã hóa thân thành một
hắc sắc cự trùng, trên người bắn ra vô số đão hắc sắc tiêm mang xuyên thủng
thân thể đám quái trùng xông tới.

Tử huyết khôi lỗi dưới sự thôi động của
huyết bào nhân cũng nhanh chóng biến lớn đến nghìn lần, trên người kim hồ lượn
lờ, sáu mắt không ngừng phóng ra huyết sắc quang trụ.

Mỹ phụ đầu bạc cũng đã mặc vào hắc sắc
chiến giáp, không ngừng thôi động quái chùy trên đỉnh đầu, hơn nữa toàn thân mỹ
phụ cũng được bao phủ trong một biển lửa lục sắc ngăn cản đám quái trùng ở bên
ngoài.

Đám người Lục Túc tuy đang chiếm thượng
phong nhưng vẻ mặt cả ba lại âu sầu vô cùng.

Bởi vì vô luận bọn họ tiêu diệt nhiều ít
bao nhiêu thì quái trùng bốn phía vẫn không ngừng lao tới, dường như vô cùng vô
tận.

Ở cách chiến đoàn hơn mười dặm, có một con
quái trùng thân thể giống bọ ngựa nhưng mang một bộ mặt người đang đứng giữa hư
không, hai mắt nó lạnh như băng nhìn tới chiến đoàn chỗ đám người Lục Túc, vẻ
âm hàn trong mắt không ngừng chớp động.

Mà tại phía trên con quái trùng này lại là
một vật thể hình quạt rộng đến trăm trượng đang lơ lửng phía trên, ngân quang
chói lọi, vô số quái trùng từ đó tuôn ra liên tục lao tới đám người Lục Túc
phía kia.

Chương 1462: Vụ trung

“Không xong! Đây là Thánh Sào của Phù Du
Tộc chúng ta, không thể giết hết được. Một gã Kim Phù sao có thể có vật này,
cần lập tức phá vây!” Từ trong miệng cự trùng do Lục Túc hóa thành phát ra
tiếng rống to kinh nộ.

Trong khoảnh khắc này, lại có đến hàng trăm
quái trùng bị hắc mang xuyên thủng người mà chết.

“Trốn về hướng nào, đám quái trùng đó tốc
độ không hề chậm hơn chúng ta bao nhiêu, nếu tiếp tục bị chúng cuốn lấy thì
chẳng phải chúng ta sớm muộn sẽ hao hết pháp lực hay sao.” Huyết bào nhân đứng
trên đầu vai tử huyết khôi lỗi ngưng trọng nói.

“Trực tiếp quay trở lại lối vào thông đão,
chúng ta chỉ cần kiên trì đến đó là có thể trở về Minh Hà chi địa, tránh khỏi
trùng hải do Thánh Sào biến thành.” Lục Túc không chút do dự trả lời.

“Lục Túc đão hữu, ngươi điên rồi. Cho dù
chúng ta toàn lực bỏ chạy theo lối đường cũ thì ước chừng tốn mất hai ba tháng
thời gian, chẳng lẽ cứ như vậy tiếp tục chém giết cùng đám quái trùng này hay
sao. Huống hồ, còn ma phần nữa, chúng ta vẫn chưa lấy được ma khí!” Mỹ phụ đầu
bạc rít lên chói tai.

“Hừ, Lam đão hữu! Nếu ngay cả tính mạng còn
không giữ được thì ma khí có hữu dụng gì? Cùng lắm sau khi trở về ta vẫn xuất
ra một ít bảo vật để bồi thường cho ngươi và Địa Huyết đão hữu. Hiện tại Thánh
Sào chỉ hóa ra thánh trùng cấp thấp nhất mà thôi, chúng ta còn miễn cưỡng có
thể thoát khỏi trùng hải. Đợi đến khi nó tiếp tục hóa ra thánh trùng cấp cao
thì chúng ta muốn chạy cũng không kịp.” Lục Túc tức giận nói lớn.

Nếu không phải trong tình hình trước mắt
cần ba người hợp lực mới thoát được thì chỉ sợ hắn đã sớm mang Minh Hà thần nhũ
một mình bỏ chạy.

Dù sao không một ai hiểu rõ sự lợi hại của
Thánh Sào – một đãi sát khí có thể diệt tộc.

Chẳng qua Lục Túc không thể biết được thứ
hắn gặp không phải Thánh Sào chân chính mà chỉ là một vật phỏng chế mà thôi.
Chỉ là uy năng của nó cũng không phải nhóm người Lục Túc có thể nghạnh kháng,
hơn nữa do tâm lý sợ hãi Thánh Sào sẵn có nên vừa tiếp xúc hắn đã muốn rời khỏi
Minh Hà chi địa.

Nghe lời này của Lục Túc, mỹ phụ đầu bạc
không cam lòng nhưng cũng không thể nói gì.

Về phần huyết bào nhân cũng không có bất cứ
dị nghị gì, hiển nhiên cũng đồng ý với lời này của Lục Túc.

Vì thế ba người đồng thời thi triển thần
thông.

Lục Túc biến hành cự trùng, thân hình vốn
trơn nhẵn đột nhiên đãi phóng hắc quang, vô số gai xương dài hơn một trượng mọc
ra. Tất cả tối đen như mực, sắc bén dị thường.

Thân hình cự trùng bỗng co lại, nó tiếp tục
há mồm phun ra một quầng hắc sắc quang hoàn mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Quang hoàn này vừa ra khỏi miệng đã lập tức
hóa lớn lên vô số lần, cuồng bạo lao trực tiếp vào đàn quái trùng, lướt nhẹ
trên người chúng.

Một màn kinh người xuất hiện! Tất cả những nơi
quang hoàn đi qua, quái trùng ở đó nháy mắt mất đi khả năng khống chế, từ không
trung rơi thẳng xuống đất.

Phía trước mặt lập tức mở ra một khu đất
trống lớn.

Tử huyết khôi lỗi to như một tòa núi lớn há
miệng phun ra một đoàn tử hồng quang trụ chói mắt về phía đàn trùng.

Nơi quang trụ đi qua, tất cả thân thể quái
trùng đều lập tức tan biến thành tro bụi.

Tử huyết khôi lỗi quét ngang một cái, quang
trụ cũng nhoáng lên, nhất thời lại có vô số quái trùng biến mất.

Đòn tấn công trong nháy mắt nhưng phạm vi tựa
hồ còn rộng hơn so với công kích của Lục Túc rất nhiều.

Cuối cùng đến lượt mỹ phụ đầu bạc ra tay.

Bà ta thấy hai người bên cạnh cũng không
bảo lưu thủ đoạn nên không chút do dự ném quái chùy trong tay về phía đàn
trùng, hai tay liên tục kháp quyết.

Nhất thời quái chùy trong lục diễm trùng
trùng bỗng nhiên nổ tung, tám đầu bạch cốt khô lâu hiện lên quay tròn trên
không hóa thành một bánh xe cực lớn, sau đó chúng lại há to miệng.

Lần này khô lâu không chỉ còn phun ra lục
sắc quỷ diễm mà là một cỗ quái phong lạnh thấu xương, những nơi quái phong này
đi qua thì quái trùng nơi đó đều nháy mắt hóa thành từng bông tuyết trắng lớn
nhỏ không đều, tiếp theo không một tiếng động từ không trung rơi xuống như mưa.

Dưới sự liên thủ ra tay của ba tu sĩ Hợp
Thể, ngay cả quái trùng bốn phía có vô cùng vô tận nhưng thế công cũng không
khỏi bị chậm đi một chút. Ở phụ cận lập tức xuất hiện một khu vực trống cực
lớn.

Con bọ ngựa mặt người ở hơn mười dặm bên
ngoài thấy vậy thì khẽ hừ lạnh một tiếng, một cánh tay như liêm đao của nó khẽ
điểm về ngân sắc vật thể trên hư không.

Vật thể hình quạt kia lập tức quay tròn,
quái trùng từ bên trong chen chúc lao ra lại nhiều hơn phân nửa.

Nhưng trong lúc này, ba người Lục Túc đang
vọt thẳng vào khoảng trống vừa tạo ra, pháp lực cả ba liên kết thành một thể,
đột nhiên hóa thành một quang đoàn cực lớn bắn đi. Chỉ sau vài lần chớp lên đã
vọt tới mép ngoài trùng hải.

Sau đó quang đoàn lại giải thể hóa thành ba
đão kinh hồng cực nhanh thoát khỏi trùng hải phóng về phía chân trời nhanh
chóng đáo tẩu.

Bọ ngựa mặt người không ngờ rằng đối thủ
không đánh mà chạy, nét mặt lộ rõ vẻ giận dữ. Trong miệng rít lên một tiếng
dài, tất cả quái cùng cũng lập tức cuồn cuộn đuổi theo.

Chỉ thấy hai cánh của thanh sắc quái trùng
chớp động phá không bay đi, không ngờ độn tốc của chúng quá kinh khủng không hề
kém hơn đám người Lục Túc bao nhiêu.

Thân hình bọ ngựa mặt người cũng trở lên mơ
hồ rồi biến mất tại chỗ. Ngay sau đó nó lại xuất hiện trên vật thể hình quạt,
chớp mắt đã chui vào trong đó.

“Thánh Sào.” vang lên từng tiếng ông ông,
đình chỉ phun ra quái trùng rồi tự hóa thành một đoàn ngân quang bay đi.

Lúc này bốn phía quanh nó có vô số quái
trùng vây quanh.

Chỉ một thoáng, ba người Lục Túc cùng đám
trùng hải một chạy một đuổi biến mất ở khu vực phụ cận không còn thấy bóng
dáng.

Tại nơi khác, ngay lúc Hàn Lập bị cuốn vào
trong khe hở không gian thì thân hình Mộc Thanh được vô số lục sắc quang điểm
bao phủ đang lơ lửng ở hải vực. Nàng nhìn phiến hắc sắc vụ khí bên dưới, vẻ mặt
trù trừ khó quyết.

oOo

“Nơi này hình như là…” Tại một phiến hắc
sắc vụ khí khác, có một bóng người đứng trong hôi sắc quang hà đang đánh giá
xung quanh, trong miệng thốt lên một tiếng.

Người này toàn thân thanh bào, độ khoảng
hơn hai mươi tuổi đang nhíu mày đánh giá. Đây chính là Hàn Lập mới rời khỏi
Minh Hà chi địa.

Hắn qua cơn choáng váng khi truyền tống
tỉnh lại thì lập tức phát hiện thân mình đang ở trong màn hắc vụ này.

Cũng may hắn đã sớm tu luyện Nguyên Từ Thần
Quang đến mức thu phát tùy tâm nên không cần thôi động cũng tự động bảo hộ hắn
vào bên trong.

Hiện tại, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn lên
trên trời.

Chỉ thấy phía trên bầu trời, khe hở không
gian đã khép lại hơn một nửa, dưới sự quan sát của hắn trong chớp mắt đã biến
mất không thấy bóng dáng, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt khi khe hở
không gian khép lại nhưng Hàn Lập phát hiện có vô số hắc vụ theo đó tuôn ra
dung nhập vào hắc vụ nơi này, không thể phân biệt.

“Chẳng lẽ vụ khí nơi này đều tuôn ra theo
khe hở không gian đó?” Trong lòng Hàn Lập tự hỏi. Tiếp đó hắn lại quan sát xung
quanh để tìm hiểu nơi mình đứng là đâu.

Chỉ là thần niệm của hắn mới vượt qua được
trăm trượng thì lập tức bị đầy ngược lại, không thể tiến xa hơn.

Hàn Lập nhíu mày, khẽ sờ cằm, hắn dường như
chợt nhớ ra điều gì, nét mặt hiện rõ vẻ kỳ quái.

Hai tay hắn nhanh chóng áp lại rồi tách ra,
bông nhiên trên bàn tay hắn lóe lên thanh quang, một gốc linh thảo cao vài tấc
xuất hiện trên tay.

Hắn phất tay ném gốc linh thảo này từ trong
hà quang ra ngoài.

Kết quá xảy ra thật khó có thể tin! Chỉ
thấy gốc linh thảo vừa mới tiếp xúc với hắc sắc vụ khí đã lập tức khô vàng héo
úa, khi rơi xuống mặt đất đã hóa thành tro bụi biến mất.

“Hắc Minh Vụ!” Hàn Lập hít sâu một hơi, rốt
cục cũng biết nơi mình đang đứng là đâu.

Hắn lại bị truyền tống đến nơi này - Hắc Ẩn
sơn mạch trên cự đão trong khu vực của Phi Linh Tộc. Rõ ràng đây là Hắc Minh vụ
hải mà ngày đó hắn không đi vào.

Ngày đó hắn cũng kiểm tra qua một chút phát
hiện âm khí bên trong rất nặng, có khả năng hấp thu linh khí của cây cỏ. Hắn
lúc đó do nóng lòng đột phá bình cảnh nên có chút kiêng kỵ vụ hải quỷ dị này,
cho nên mới không mạo hiểm đi vào trong xem xét.

Hiện giờ hắn vừa rời khỏi Minh Hà chi địa
thì lại bị truyền tống tới đây. Liên hệ với hắc khí tuôn ra từ khe hở không
gian mà nói thì vụ hải nơi này hình thành hẳn là có liên quan đến Minh Hà chi
địa.

Chẳng qua cho dù âm khí ở Minh Hà chi địa
cũng không đáng sợ như hắc vụ nơi đây.

Trong hắc vụ này khẳng định còn có điều gì
đó cổ quái.

Ánh mắt Hàn Lập chớp động, trong nháy mắt
đưa ra phán đoán của mình.

Cho dù thế nào đi nữa thì đây cũng không
phải nơi tốt lành, hắn cần nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong lòng nghĩ vậy, thanh quang trên người
Hàn Lập chợt léo, lập tức đằng không bay lên.

Kết quả, hai chân hắn vừa mới rời mặt đất
được hơn một trượng thì vụ khí xung quanh liền ập đến khiến độn quang trên
người Hàn Lập tản đi, cả người hắn mất trọng tâm rơi thẳng xuống dưới.

“Cấm không cấm chế!” Trong lòng Hàn Lập
rùng mình.

Hiện tại, rốt cục hắn cũng có phần hiểu
được vì sao người Thiên Bằng Tộc lại kiêng kỵ vụ hải này như vậy, thậm chí
không cử người tới ở trên đảo này.

Đối với Thiên Bằng Tộc thờ phụng Côn Bằng
như thần linh mà nói thì cấm không cấm chế đương nhiên là cực kỳ nguy hiểm. Hơn
phân nửa công pháp của Thiên Bằng Tộc đều nằm ở đôi cánh sau lưng, một khi
không thể phi hành thì chỉ sợ cũng phế hơn một nửa công pháp thần thông.

Đây có thể là một trong những nguyên do.

Cũng có thể từ khe hở không gian tràn ra vụ
khí mang theo khí tức Minh Hà chi địa khiến Thiên Bằng Tộc không cảm thấy thoải
mái, dù sao Minh Hà chi địa có đến chín phần mười là do thân thể La Hầu biến
thành. Bởi vậy Thiên Bằng Tộc mang huyết mạch Côn Bằng cảm thấy khó chịu là
đương nhiên.

Chẳng qua hết thảy mới chỉ là suy đoán của
Hàn Lập mà thôi, còn cụ thể còn có nguyên nhân cổ quái nào thì chỉ trưởng lão
trong Thiên Bằng Tộc mới biết.

Hắn tuy từng làm Thánh Tử Thiên Bằng Tộc
nhưng v ẫn không thể tiếp xúc với việc này nên không thể biết được nguyên do
bên trong.

Nhưng cho dù không thể phi độn quả thực tạo
ra không ít ảnh hưởng cho Hàn Lập nhưng cũng không thể giữ chân được hắn.

Lấy thân thể mạnh mẽ của hắn, cho dù chạy
dưới mặt đất cũng rất nhanh có thể đi ra khỏi vụ hải này. Điều duy nhất cần cẩn
thận chính là ở hắc vụ này không biết còn có thứ cổ quái gì hay cấm chế khó lòng
phòng bị nào không.

Hàn Lập đương nhiên không đứng nguyên tại
chỗ mà chờ đợi, sau khi hắn phân tích kỹ càng thì lập thức phóng xuất toàn bộ
thần niệm xác định phương hướng rồi sải chân bước đi

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3