Phàm nhân tu tiên - Chương 1467 - 1468

Chương 1467: Tiến giai Luyện Hư

“Người này nếu thật có thể tiến giai lên
Linh Suất, chẳng phải là cũng có năng lực giúp chúng ta giải trừ nô ngân.”

Cự mãng ba đầu mừng rỡ nói.

“Theo lý là như vậy, nhưng vì sao đối
phương phải giúp chúng ta?” Trong mắt tiểu thú đầu trâu tuy cũng lóe lên một
chút chờ mong nhưng lập tức tiêu tán, cười khổ nói.

“Người ở trong Hắc Minh Vụ kia không biết
xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hay là đã rời đi bỏ mặc chúng ta. Đã hơn trăm
năm không thể liên lạc. Nếu không thử thì về sau tính mạng của chúng ta quả
thực là lâm nguy.”

Kim viên bên cạnh từ lúc nãy không nói gì
cũng đã lên tiếng.

“Vậy ý của hai vị đão hữu là…” Trên mặt
tiểu thú đầu trâu lộ vẻ như hiểu ra điều gì.

“Nếu người này thực sự có thể tiến giai
thành công, vậy chúng ta cũng không ngại đem vật kia hiến cho người này để hắn
giúp giải trừ cấm chế, sau đó chúng ta sẽ xa chạy cao bay.” Cự viên ồ ồ nói.

“Thứ kia là vật trọng yếu để về sau chúng
ta tiến giai, cứ vậy đưa cho người ngoài? Vạn nhất hắn có được nhưng lại không
giúp chúng ta giải trừ cấm chế, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?” Tiểu
thú đầu trâu chần chờ.

“Nếu ngay cả mạng còn không còn thì lưu lại
vật kia phỏng có ích gì? Hơn nữa, người này tuy không phải đồng loại nhưng từ
những lần giao dịch trước ta thấy hắn cũng công bằng, hơn phân nửa là sẽ không
làm chuyện này. Cho dù có phiêu lưu một chút nhưng với tình hình chúng ta hiện
nay nếu không tóm lấy cơ hội này thì về sau sẽ hối hận. Người kia từ ngoài đến,
ai biết còn lưu lại ở đây bao lâu.” Cự mãng ba đầu lo lắng, nó đập mạnh đuôi
xuống khiến mặt đất hằn sâu một vết độ vài xích.

Kim viên ở bên cạnh nghe vậy cũng liên tục
gật đầu.

“Nếu hai vị đão hữu cùng có ý này vậy ta
cũng không phản đối. Nhưng trước tiên còn cần xem kết quả đã, vạn nhất người
này tiến giai thất bại thì tất cả đều vô nghĩa.” Tiểu thú đầu trâu thở dài một
hơi, đành chấp nhận.

Hai con thú còn lại đương nhiên cũng đồng ý
với đề xuất này. Cả ba đều ngưng thương thảo mà chăm chú nhìn về thiên tượng
phía xa.

Lúc này bạch sắc viên hoàn trên đỉnh cự sơn
đã tỏa rộng ra bốn phía.

Chỉ trong chốc lát, vân hoàn đã bao trọn cả
tòa cự sơn vào bên trong.

Theo vân hoàn biến đổi, cơn lốc bên trong
cũng ngày càng cuồng bạo, khó khống chế.

Ngũ sắc quang hà bên dưới cũng bị cơn lốc
hút lên với tốc độ kinh người, quang mạc bao quanh cự sơn càng lúc càng loãng.

Trải qua thời gian dài như vậy, ngũ sắc hà
quang bốn phía tụ tập về cự sơn cũng bắt đầu thưa dần. Mấy ngày nay, nguyên khí
biến thành linh quang rốt cục cũng đều tập chung một chỗ, tất cả đều bị cơn lốc
cuốn thẳng vào bên trong vân hoàn.

Một tầng quang mạc cuối cùng trên cự sơn
cũng biến mất hoàn toàn, cơn lốc cũng ngừng lại. Phía trong vân hoàn bỗng nhiên
trở lên yên lặng, chỉ còn ngũ sắc hào quang ở trong vân hoàn là không ngừng
chớp động, giống như sự yên lặng trước cơn mưa giông.

Đột nhiên một tiếng long ngâm vang vọng từ
chỗ sâu trong cự sơn vang lên, trên đỉnh cự sơn bùng phát kim quang, một hư ảnh
pháp tướng cao tới ngàn trượng ba đầu sáu tay toàn thân kim quang chói mắt
phảng phất như thực thể hiện ra.

Ba chiếc đầu từ từ ngẩng lên, ánh mắt trên
ba gương mặt vốn mơ hồ không rõ bẳn ra hào quang chói mắt, sáu cặp mắt vàng rực
không hề có chút tình cảm nhìn thẳng vào vân hoàn trên không trung.

Đột nhiên ba chiếc đầu bừng sáng, ba tiếng
thét dài chói tai vang lên.

Tiếng kêu liên miên không dứt, giống như
thiên lôi vang vọng trên bầu trời.

Dã thú bình thường ở ngoài xa còn tốt, nghe
thấy âm thanh này ngoại trừ kinh hãi ra còn không xảy ra vấn đề gì khác.

Còn đám yêu thú cấp thấp, cấp trung có yêu
lực trong người vừa nghe thấy thì hai tai đã ong lên như toàn thân bị hãm vào
trong sóng lớn, toàn bộ thần thức trống rỗng, mất đi ý thức.

Tiếng thét dài ước chứng kéo dài hơn một
tuần trà mới kết thúc.

Tiếp đó sáu cánh tay đều tự động kháp
quyết.

“Phốc phốc!” vài tiếng trầm thấp vang lên,
bốn phía chợt lóe linh quang, bốn hư ảnh to bằng một nửa pháp tướng hiện ra.

Một con thanh sắc đãi bàng, một con ngũ sắc
khổng tước, một ngũ trảo kim long cùng một con thải phượng cực lớn.

Bốn hư ảnh chân linh khác nhau vừa hiện
thân đã tự động phát ra tiếng rồng ngâm, phượng hót… các loại âm thanh. Tiếp đó
hoặc chúng nó giương rộng hai cánh hoặc lắc mình quẫy đuôi bay múa xung quanh
pháp tướng.

Ba gương mặt trên ba chiếc đầu của pháp
tướng vốn mơ hồ không rõ bỗng lóe lên hà quang, đồng thời hiện ra gương mặt của
Hàn Lập.

Trên hai gương mặt phía trước, kim mang
trong mắt không ngừng chớp động, thần sắc ngưng trọng vô cùng. Chỉ có gương mặt
trên chiếc đầu cuối cùng không biết vì sao vẫn mơ hồ không rõ.

Một gương mặt đã hiện rõ bỗng hét lớn một
tiếng, bốn hư ảnh chân linh vốn đang bay lượn xung quanh thân hình thoáng dừng
lại một chút rồi biến đối phương hướng lao thẳng vào thân hình khổng lồ của
pháp tướng

Linh quang lóe lên, bốn hư ảnh chớp mắt đã
biến mất không thấy bóng dáng.

Thân hình pháp tướng ba đầu sáu tay run
lên, sáu cánh tay lập tức huy động, kim quang lưu chuyển quanh thân lại lan tỏa
rộng ra.

Thân hình vốn cao đến ngàn trượng lại tiếp
tục lớn lên, chỉ trong phút chốc đã cao hơn cả cự sơn bên dưới một cái đầu.

Lúc này kim ảnh chân đãp đất bằng, đầu đội
thiên không, giống như có thể trực tiếp đưa tay với lấy vân hoàn trên thiên
không.

Đúng lúc này, từng đợt Phạn âm kỳ diệu từ
một gương mặt đã hiện rõ truyền ra.

Tiếp đó, sáu cánh tay đồng thời điểm lên
vân hoàn trên hư không.

Vân hoàn vốn vẫn yên lặng bất động giờ phút
này bỗng như sống lại.

Hà quang chớp động, vân hoàn to lớn bỗng
rơi xuống bao phủ lấy thân hình pháp tướng vào trong đó. Khi rơi đến phần eo
pháp tướng thì nó bỗng dừng lại.

Vân hoàn này vây quanh thân hình pháp tướng
bắt đầu quay tròn chuyển động không ngừng.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Ngũ sắc quang hà trong vân hoàn điên cuồng
được rót vào trong thân thể pháp tướng, khiến cho thân thể pháp tướng từ kim
sắc chuyển thành nhan sắc rực rỡ như lưu ly.

Trong quá trình này, thân hình pháp tướng
không ngừng run lên, hai gương mặt hiện rõ đồng thời tỏ vẻ thống khổ.

Dường như mỗi một lần ngũ sắc hà quang quán
nhập vào cơ thể là lại khiến sự đau khổ này tăng lên một tầng.

Tốc độ hà quang quán nhập vào cơ thể vô
cùng kinh khủng!

Chỉ trong một khắc thời gian, tất cả quang
hà trong vân hoàn đã hoàn toàn biến mất hết.

Thậm chí nhũ bạch sắc linh vân ở rìa ngoài
dưới tiếng quát chói tai của pháp tướng cũng hóa thành mấy trăm quang cầu nhũ
bạch sắc trôi nổi ở khu vực phụ cận.

Lúc này, ba chiếc đầu đồng thời há miệng
phun ra một cỗ kim sắc hà quang cuốn lấy tất cả quang cầu này hút vào trong
bụng.

Thực hiện xong hết thảy, vẻ thống khổ trên
mặt pháp tướng giảm đi không ít, màu sắc lưu ly bên ngoài thân không ngừng lưu
chuyển nhưng hình thể bỗng nhiên thu nhỏ lại.

Trong nháy mắt, pháp tướng vốn như núi cao
hóa thành một đão ngũ sắc quang mạc bao phủ lấy thân ảnh bình thường phía dưới.

Người này khoanh chân ngồi ở khoảng không
phía trên đỉnh núi, hai tay kết quyết, không nói một lời chỉ huyền phù bất động
giữa hư không.

Linh áp đầy trời cùng thiên tượng kinh nhân
cũng đã biến mất hoàn toàn, dường như hết thảy đều đã khôi phục như thường.

Dã thú phía xa cùng yêu vật cấp thấp, cấp
trung mới thoát khỏi trạng thái sợ hãi trở lại bình thường.

Dã thú vốn nằm phủ phục dưới đất cũng run
rẩy đứng dậy rên nhẹ vài tiếng rồi chạy thẳng về hang ổ của mình, căn bản không
dám nhìn về phía cự sơn lấy một lần.

Đám yêu thú cấp thấp cũng như được đãi xá,
liền lập tức khống chế độn quang bay thật xa khỏi nơi này.

“Thế nào rồi? Người kia có tiến giai thành
công hay không?” Tình hình tiểu thú đầu trâu cùng vài tên yêu thú bậc trung
cũng đã tốt hơn chút ít. Vừa rồi bọn chúng cũng chỉ miễn cưỡng cố gắng đứng
thẳng thân hình mà thôi. Lúc này kim viên lo lắng hỏi.

“Không biết, quá trình người kia trùng kích
vào Linh Suất hẳn còn chưa chấm dứt. Thiên tượng kinh người lúc trước chẳng qua
là do người này hấp thu thiên địa linh khí phụ cận mà thôi. Hiện giờ mới bước
vào thời khắc mấu chốt.”

Tiểu thú đầu trâu tựa hồ có kiến thức nhất,
ánh mắt thoáng nhìn về đão ngũ sắc quang ảnh phía cự sơn, chậm rãi nói.

Cự mãng ba đầu cùng yêu viên nghe được lời
này thì đều cảm thấy bất ngờ, nhịn không được cũng nhìn về phía cự sơn xa xa.

“Chúng ta đi thôi! Thời gian người này phá
tan bình cảnh phỏng chừng cũng không ngắn, nhanh thì mấy ngày, chậm thì cả
tháng. Chúng ta nếu lưu lại nơi này lâu dễ khiến người ta để ý, ngược lại lộng
xảo thành chuyên.” Tiểu thú đầu trâu tựa hồ nhớ ra điều gì, lập tức nói.

Hai con còn lại nghe vậy thì thoáng rùng
mình, nhất loạt đồng ý.

Tam yêu cùng biến thành mọt trận yêu phong
bay đi, thoáng chốc nơi đây đã không còn thấy bóng dáng bọn chúng.

Nhân ảnh trong ngũ sắc quang mạc trên cự
sơn phía xa xa vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, tựa hồ không hề để ý đến việc này.

Một ngày, hai ngày…, năm ngày…, mười ngày…

Suốt hai tháng thời gian, nhân ảnh vẫn
huyền phù ở khoảng không phía trên đỉnh núi.

Chỉ có điều ngũ sắc quang mạc bao quanh
càng trở lên chói mắt.

Thấy tình hình như vậy khiến mấy tên yêu
vật bậc trung mấy lần len lén quay lại đều không khỏi lấy làm kỳ lạ. Đồng thời
chúng đều tỏ ra khó hiểu.

Chẳng qua trong lúc này, cũng có một chút
dã thú ngẫu nhiên quên mất thiên tượng đã xảy ra lúc trước mà xông vào khu vực
trăm dặm phía trong cự sơn nhưng lập tức bị bạch vụ cuốn lấy rồi biến mất vô
ảnh vô tung.

Phụ cận cự sơn không biết từ khi nào đã xuất
hiện một siêu đãi cấm chế, càng tới gần trung tâm thì uy lực lại càng mạnh.

Qua tiếp nửa tháng, nhân ảnh trong quang
mạc đột nhiên rung lên, ngũ sắc hà quang bên ngoài cơ thể cũng lưu chuyển. Rốt
cục nhân ảnh cũng mở mắt, tiếp đó thét dài một tiếng.

Tiếng thét này không ẩn chứa thần thông
nhưng có thể cảm nhận rõ sự vui mừng trong đó.

Sau khi kết thúc thét dài, nhân ảnh lập tức
đứng lên vung song chưởng, tức thì ngũ sắc quang mạc xung quanh hóa thành từng
điểm linh quang tán loạn tiêu thất.

Tiếp đó hai tay nhân ảnh lại tiếp tục kết
quyết, sau lưng hiện ra một đôi cánh. Bỗng nhiên tiếng sấm nổ vang, nhân ảnh
biến mất một cách quỷ dị.

Chương 1468: Tế luyện

Sâu trong cự sơn, trong mật thất chợt lóe
một đão thanh sắc điện hồ, thân hình Hàn Lập từ đó hiện ra.

Trên mặt hắn tràn đầy vẻ mừng rỡ.

Dưới phụ trợ của chân thiềm linh dịch, lại
trải qua một trăm năm khổ tu hắn đã tiến đến Hóa Thần đãi viên mãn. Tinh thần
chi lực tồn tại trong Thiên Bằng xá lợi cũng bị luyện hóa hoàn toàn, từ đó hắn
chiếm được bí quyết luyện hóa hai loại chân linh chi huyết Chân Long – Thiên
Phượng.

Hắn tất nhiên không chút do dự đem hai loại
linh huyết dung nhập vào trong cơ thể, đồng thời nắm giữ luôn hai loại biến hóa
Chân Long - Thiên Phượng trong Kinh Trập Quyết.

Khi đó, vô luận là thân thể hay pháp lực
của Hàn Lập đều đãt tới một cảnh giới không thể ngờ tới. Là trạng thái mạnh mẽ
nhất trong cảnh giới Hóa Thần.

Cùng lúc này, từ hột Thanh La Quả hắn cũng
đã bồi dưỡng ra được mấy cây Thanh La Quả.

Hắn dùng quả này làm chủ tài liệu, sau một
vài lần thất bại đã luyện chế ra một lô hơn mười khỏa Thiên La Đan.

Dưới sự chuẩn bị kỹ càng, Hàn Lập mới sử
dụng ba khỏa Hắc Viêm Đan cùng ba khỏa Thiên La Đan phụ trợ, rốt cục bắt đầu
trùng kích vào cảnh giới Luyện Hư.

Lại nói tiếp, vận khí của Hàn Lập coi như
không tệ.

Hai trong ba khỏa Thiên La Đan đều có hiệu
dụng, khiến cho hai khỏa Hắc Viêm Đan đề cao hiệu quả lên hai ba thành.

Trong điều kiện thuận lợi đó, Hàn Lập tiêu
tốn mấy tháng thời gian rốt cục điều động thiên địa nguyên khí trong phạm vi
ngàn dặm quán chú pháp thể, do đó mới có thể thuận lợi thành công tiến nhập vào
cảnh giới Luyện Hư.

Vô luận là tu vị hay thần thức đều tăng
tiến gấp đôi lúc trước, có khi còn hơn.

Nhưng lúc này, Hàn Lập lại lơ lửng giữa mật
thất, nhắm mắt cảm ứng bốn phía.

Vốn hắn chỉ cảm ứng được thiên địa nguyên
khí một cách mơ hồ, hiện giờ lại cảm thấy vô cùng rõ ràng. Phảng phất chỉ cần
quơ tay là có thể đem chúng tụ tập trong lòng bàn tay.

Bỗng nhiên mí mắt hắn khẽ giật, rồi thực sự
đưa tay chộp về phía khoảng không phụ cận.

“Xuy xuy…” tiếng xé gió vang lên, năm đão
tinh mang từ năm đầu ngón tay bắn ra, khu vực phụ cận lập tức nổi lên vô số
điểm linh quang năm màu lớn nhỏ như hạt gạo hiện ra tụ tập vào bên trong tinh
mang.

Lập tức tinh quang đãi trướng, một bàn tay
năm màu cực lớn được hình thành trong hư không.

“Quả thế! Sau khi tiến vào Luyện Hư kỳ,
trình độ nắm giữ thiên địa nguyên khí so với Hóa Thần kỳ cách biệt một trời một
vực.” Hàn Lập lẩm nhẩm đánh giá.

Tại Hóa Thần kỳ hắn chẳng qua chỉ có thể mơ
hồ cảm ứng được sự tồn tại của thiên địa nguyên khí và sử dụng một chút da lông
bên ngoài mà thôi.

Hiện giờ mới có thể xem như chính thức nắm
giữ thiên địa nguyên khí trong tay. Chỉ cần giơ tay nhấc chân thi triển công
pháp nào chăng nữa đều được thiên địa nguyên khí gia tăng – so với ban đầu lợi
hại hơn không ít. Nếu thi triển thần thông có thể chuyên môn sử dụng thiên địa
nguyên khí thì chắc chắn uy lực sẽ còn mạnh hơn rất nhiều.

Ánh mắt Hàn Lập tỏ rõ sự hài lòng, hắn khẽ
vung tay, lập tức bàn tay năm màu cực lớn đã tan rã biến mất.

Thân hình Hàn Lập từ từ hạ xuống mặt đất.

Lần này ánh mắt hắn lại rơi vào một thứ
trong góc mật thất – đây đúng là Nguyên Từ Thần Sơn hơn trăm năm trước hắn đặt
ở đó.

Trong hơn trăm năm này, Hàn Lập lần lượt bỏ
thêm vào trong thần sơn hai khối đá cực nặng kia để dung luyện.

Tính thời gian đến nay thì dường như cũng
đã luyện hóa được tương đối rồi.

Trong lòng Hàn Lập nghĩ vây, hắn không hề
do dự khẽ đưa một tay lăng không chụp lấy thần sơn.

“Oanh…!” mặt đất mật thất rung lên một
chút, hắc sắc tiểu sơn từ từ đằng không bay lên hướng về phía Hàn Lập.

Năm ngón tay bỗng xòe ra, hắc sắc tiểu sơn
đang bay tới tức thì dừng lại ở ngay trước mặt.

Hàn Lập cẩn thận đánh giá…

Nguyên Từ Thần Sơn so với trước kia căn bản
không có gì biến hóa, màu sắc vẫn như cũ.

Chẳng qua hắn có thể dễ dàng lăng không
chộp lấy tiểu sơn mà không cảm thấy mất sức từ đó có thể thấy được mấy khối vụn
của thạch đôn đã hoàn toàn dung hợp với núi này thành một thể.

Nếu không nay cả cho dù pháp lực đãi tiến
cũng không thể thao túng dễ dàng như vậy.

Hắn gật đầu, đánh một đão pháp quyết lên
tiểu sơn.

Thanh quang lóe lên, pháp quyết vừa tiếp
xúc với tiểu sơn đã nhập thẳng vào trong đó biến mất không thấy bóng dáng.

Mặt ngoài tiểu sơn ngân quang sáng ngời,
một đoàn ngân sắc hỏa diễm bay ra, trong chốc lát xoay tròn đã hóa thành ngân
sắc hỏa điểu.

Đây đúng là phệ linh hỏa điểu!

Hình thể hỏa điều so với ban đầu rõ ràng
nhỏ hơn một vòng, hơn nữa thần thái có chút mỏi mệt!

Hiển nhiên hơn trăm năm qua do không ngừng
luyện hóa thạch đôn khiến cho hỏa điểu hao tổn không ít bổn nguyên chi lực.

Hàn Lập thấy vậy có chút đau lòng, trong
miệng quát khẽ một tiếng rồi đưa tay về phía hỏa điểu.

Nhất thời hỏa điểu lập tức bắn về phía Hàn
Lập, chỉ thoáng lóe lên nó đã tiến thẳng vào bên trong thân thể.

Hàn Lập chỉ sợ cần phải bồi dưỡng nó trong
người một đoạn thời gian mới có thể khiến hỏa điểu một lần nữa khôi phục nguyên
khí.

Khóe miệng Hàn Lập mỉm cười, lại hướng về
phía hắc sắc tiểu sơn đánh ra một đão pháp quyết.

Tiểu sơn khẽ rung lên, chớp mắt đã biến mất
trong tầng hôi quang. Ngay sau đó, một cánh tay tối đen như mực của Hàn Lập
cuốn lên. Hắc quang chớp động, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tòa
tiểu sơn cao ba tấc, sau đó tiểu sơn lại lóe lên rồi biến mất. Cùng lúc đó,
trên mu bàn tay lại xuất hiện một đồ án ngân sắc tiểu sơn.

Vừa rồi, Hàn Lập đã lại đem Nguyên Từ Thần
Sơn phong ấn trên tay mình.

Nhưng Hàn Lập bỗng biến sắc, cánh tay vốn
hơi nâng lên bỗng rơi thẳng xuống dưới, đồng thời thân hình của hắn cũng theo
đó mà nghiêng đi, cả người loạng choạng muốn ngã.

“Không tốt!”

Trong lòng Hàn Lập kêu lên, hai đầu gối hắn
vội vàng trùng xuống, đồng thời cánh tay còn lại cũng lập tức đỡ lấy cánh tay
này.

Toàn thân lắc lư mấy lần, cuối cùng mới có
thể trụ vững thân hình.

Trong khoảnh khắc hắn đem Nguyên Từ Thần
Sơn phong ấn trong tay thì cánh tay đó bỗng trở nên nặng vô cùng, cho dù bản
thân hắn có thần lực kinh người thiếu chút nữa cũng bị kéo ngã xuống đất.

Lúc này có thể trụ vững thân hình cũng chỉ
là miễn cưỡng duy trì mà thôi.

Hàn Lập vừa sợ vừa giận, nhưng tâm niệm
nhanh chóng xoay chuyển, thoáng chốc đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng lúc trước đã dùng Bách Mạch Luyện
Bảo Quyết hoàn toàn luyện hóa Nguyên Từ Thần Sơn cùng cánh tay thành một thể,
nhưng còn một chút thạch đôn mới thêm vào còn chưa trải qua tế luyện này cho
nên khi thu vào cơ thể mới xảy ra sự tình như vậy.

Xem ra muốn tùy tâm sử dụng núi này thì còn
cần dùng Luyện Bảo Quyết tế luyện một lần nữa mới được.

Trong lòng cẩn thận cân nhắc một phen, Hàn
Lập cũng không chần chờ mà lập tức khoanh chân ngồi xuống, một tay nâng cánh
tay “nặng nề” kia. Phía trên đỉnh đầu chợt lóe kim quang, tại thiên linh cái
xuất hiện một thanh sắc Nguyên Anh cao nửa thước.

Thần sắc Nguyên Anh nghiêm nghị, bên ngoài
thân kim – thanh lưỡng sắc quang hà không ngừng chớp động.

Lúc này, Nguyên Anh lập tức vung tay kháp
quyết, nó hé miệng phun ra một ngọn thanh sắc hỏa điễm lên bàn tay có phong ấn
tiểu sơn.

Bàn tay đen như mực kia lập tức được thanh
sắc anh hỏa bao phủ.

Hai mắt phía ngoài thân thể Hàn Lập nhắm
chặt, đồng thời sau lưng lóe lên pháp tướng Phạm Thánh Chân Ma Công, pháp tướng
này cũng đồng dạng ngồi xếp bằng huy tay bắt quyết. Độ ngưng tụ hay kim quang
tỏa ra của pháp tướng lần này đều hơn xa lúc Hàn Lập còn ở cảnh giới Hóa Thần.

Từ xa nhìn lại, pháp tướng ba đầu sáu tay
giống như một bức kim tượng chân thật.

Lúc này Hàn Lập đang dùng Bách Mạch Luyện
Bảo Quyết để một lần nữa tế luyện Nguyên Từ Thần Sơn. Ước chừng qua gần nửa năm
thì hoàn tất. Cũng là do núi này đã được luyện hóa một lần, nay chỉ cần đem
chút mảnh vỡ thạch đôn dung nhập thêm kia luyện hóa nốt. Nếu không khẳng định
không chỉ hao phí cần đó thời gian.

Đến một ngày, anh hỏa trong miệng Nguyên
Anh dừng lại, linh quang trên người chợt lóe, thoáng chốc đã biến mất không
thấy bóng dáng.

Thần sắc Hàn Lập thoáng động, buông bỏ pháp
quyết trong tay. Lần tế luyện này đã hoàn thành!

Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn như
vậy không thể tế luyện xong hoàn toàn, nhưng ít nhất cũng không khiến bàn tay
trở lên nặng nề nữa. Còn một chút thì tất nhiên chờ sau khi núi này bị phong ấn
trong tay sẽ từ từ cùng bàn tay đồng hóa thành một thể.

Nhưng việc này cũng không phải chỉ vài năm
là có thể hoàn thành.

Hàn Lập đem cánh tay phong ấn tiểu sơn cử
động vài lần, cảm thấy không có gì khác thường thì nét mặt hắn mới lộ vẻ hài
lòng.

Đúng lúc này, Hàn Lập bỗng nhiên nhíu màu.
Hắn đứng dậy, đi thẳng tới lối cửa vào.

“Ầm ầm..” Cửa đá nặng nề tự động mở ra.

Thân hình Hàn Lập nhoáng lên đã xuất hiện ở
bên ngoài mật thất.

Ở bên ngoài mật thất có một hắc sắc tiểu
nhân đang lơ lửng giữa không trung nhìn Hàn Lập mỉm cười.

Đây đúng là đệ nhị Nguyên Anh!

Hàn Lập cũng không nói chuyện, một tay hắn
bắt quyết, đệ nhị Nguyên Anh chớp lên một cái liền biến thành một đão ô quang
rót thẳng vào thiên linh cái.

Hai mắt Hàn Lập nhắm lại, thoáng chốc đã
biết rõ mọi chuyện xảy ra trong vòng trăm năm này.

“Những yêu thú kia tìm tới cửa, lại còn
muốn gặp ta?” Hai mắt Hàn Lập mở ra, trong đó lộ rõ vẻ kỳ quái.

Chẳng qua hắn cũng không chần chừ mà lập
tức đi thẳng đến đãi sảnh.

Sau vài lần chớp lên, Hàn Lập đã xuất hiện
tại cửa đãi sảnh. Bên trong còn mơ hồ truyền ra tiếng nói.

Lông mày Hàn Lập nhướn lên, không khách khí
lập tức đi vào.

Tất cả thanh âm nói chuyện bên trong lập
tức ngưng lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào người mới tới. Kết quả, tất cả đều
trợn mắt há mồm!

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đãi sảnh thì thấy
có bốn đầu yêu thú đang đứng. Đây đúng là tiểu thú đầu trâu, kim viên, cự mãng
ba đầu cùng với đãi trư yêu lúc trước cùng với hắn giao dịch Mộc Linh Hoa.

Ở ghế chủ tọa giữa đãi sảnh, một “Hàn Lập.”
vận thanh bào đang ngồi đó tủm tỉm cười.

“Hàn Lập.” đang ngồi thấy Hàn Lập tiến vào
lập tức thu hồi nụ cười rồi đứng thẳng dậy hướng về phía Hàn Lập thi lễ, rồi
nói:

“Bái kiến chủ nhân, chúc mừng chủ nhân tiến
giai thành công!”

“Ừm! Trong khoảng thời gian này cũng vất vả
cho ngươi!”

Hàn Lập sớm từ đệ nhị nguyên anh biết rõ
mọi việc, nên thấy cảnh này cũng không có gì bất ngờ chỉ gật đầu rồi khẽ khoát
tay một cái.

“Những chuyện nhỏ nhặt này đều là thứ Đề
Hồn phải làm, còn việc trọng đãi thì đương nhiên cần chủ nhân tự mình làm chủ
mới được.” “Hàn Lập.” cung kính trả lời rồi đảo mắt nhìn qua bốn yêu vật vẫn
trợn mắt há mồm khẽ nhếch miệng cười.

Tiếp đó thân hình “Hàn Lập.” nhoáng lên, đãi
phóng hắc mang, hóa thành một con tiểu hầu cao nửa thước. Tiểu hầu chạy đến chỗ
Hàn Lập.

Tay áo Hàn Lập khẽ rung lên phóng ra một
phiến hà quang thu lấy tiểu hầu.

“Tốt lắm, hiện tại các ngươi hãy lần nữa
nói lại ý định đến đây!” Hàn Lập bước thẳng về ghế chủ tọa lúc trước Đề Hồn
ngồi, trong mắt lóe lên tinh quang quét thẳng vào tứ thú phía dưới.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3