Phàm nhân tu tiên - Chương 1483 - 1484

Chương 1483: Châu nhi cùng Ô La Tộc

Phía dưới chân núi nhỏ này là một ngôi nhà
gỗ màu lục.

Phụ nhân khống chế bạch vân dừng lại trước
tiểu viện, sau đó quay đầu lại cười hỏi Hàn Lập:

“Hàn tiền bối cảm thấy nơi này thế nào?”

Hàn Lập hít sâu một hơi, cảm thấy linh khí
nồng đậm, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, liền gật đầu.

Phụ nhân thấy vậy thì vui vẻ, lúc này thúc
dục bạch vân trực tiếp tiến vào trong viện, bàn tay hư không đẩy cửa gỗ ra,
muốn trực tiếp đưa Hàn Lập vào trong.

Nhưng lúc này Hàn Lập đột nhiên cười nói:

“Tiếp theo không cần làm phiền đão hữu, tại
hạ có thể tự mình đi được.”

Hàn Lập vừa nói, thân hình thoáng một cái,
chậm rãi đứng lên, sau đó từ từ bay xuống.

“Hả, đão hữu, người…” Phụ nhân ngẩn ra, vẻ
mặt trở nên kinh ngạc.

“Mặc dù thương thế vẫn như trước, nhưng
hành động cử chỉ hiện tại không có gì đáng ngại.” Hàn Lập cười nói.

“Chúc mừng tiền bối, vãn bối nguyên bản
nghĩ rằng sẽ phái vài tên đệ tử đến hầu hạ tiền bối, xem ra hiện tại không cần
nữa, chắc tiền bối cũng không muốn có người quấy rầy.” Thần sắc phụ nhân như
thường nói.

“Ưh, ta không muốn khi chữa thương lại có
người ngoài bên cạnh. Nơi này không tệ, ta sẽ ở đây nghỉ ngơi một đoạn thời
gian. Liệt Dương Thần Đan mà ngươi nói, tốt nhất nên sớm đưa tới, nếu thật sự
công hiệu, sớm khôi phục được thần thông thì ta mới có thể ra tay bảo vệ bộ tộc
các ngươi.” Thần sắc Hàn Lập nghiêm túc nói.

“Tiền bối yên tâm, việc này đương nhiên.
Bất quá Liệt Dương Thần Đan vẫn được bồi luyện trong địa hỏa, vãn bối phải tốn
chút thời gian mới có thể lấy ra, tiền bối không nên trách tội.” Phụ nhân gật
đầu, sau đó giải thích hai câu.

“Một chút thời gian thì ta có thể chờ,
ngươi đi lấy thần đan đi, hiện tại ta cần tĩnh dưỡng.” Hàn Lập gật đầu, bình
tĩnh nói.

Nghe thấy Hàn Lập muốn mời khách đi, phụ
nhân hiển nhiên sẽ không chần chờ lưu lại đây, lúc này sau khi thi lễ thì lập
tức khu động bạch vân bay ra ngoài.

Hàn Lập lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn không
trung, cho đến khi bạch vân hoàn toàn biến mất cuối chân trời thì mới quay
người lại, mở cửa gỗ đi vào phòng.

Phòng không tính là lớn, bài biện cũng vô
cùng đơn giản, tất cả đều làm từ gỗ.

Hàn Lập căn bản không xem xét những thứ đồ
vật khác, trực tiếp đi đến giường gỗ, khoanh chân ngồi xuống.

Hàn Lập thở dài một hơi, trên mặt hiện ra
một tia mệt mỏi.

“Không nghĩ tới chỉ đứng lên một lát mà đã
tiêu hao toàn bộ thể lực đã tích tụ. Xem ra đã mất máu quá nhiều.” Hàn Lập thì
thào một câu, tiếp theo sờ vào túi trữ vật, bạch quang chợt lóe, bốn năm bình
nhỏ không đồng nhất xuất hiện trong tay.

Hàn Lập không cần nhìn là đan dược gì, cho
toàn bộ vào miệng, tiếp theo lẳng lặng nhắm mắt hóa giải dược lực.

Sau một khắc, hắn cảm thấy đan điền nóng
lên như bị lửa đốt, một luồng khí lạnh lập tức vận chuyển dọc theo kinh mạch
đến các nơi khác, không ngừng xoa dịu lỗ chân lông.

Trong lòng Hàn Lập vui vẻ.

Những đan dược này không hổ là thánh dược
chữa thương dùng linh dược ngàn năm luyện chế, dược lực vô cùng mạnh.

Một lát sau, trên người Hàn Lập hiện lên
một tầng kim quang, đồng thời trên đỉnh đầu cũng hiện ra một kim ảnh mơ hồ,
chợt sáng chợt tối, chớp động không ngừng.

Trong nhà gỗ, phút chốc lâm vào trong yên
tĩnh.

Đồng thời trong lúc đó, phụ nhân cũng điều
khiển bạch vân về lại thổ thành, hạ xuống đãi điện.

Mười mấy tên bạch bào cấp thấp vẫn đang
đứng im nơi đó.

“Viêm Vũ, ngươi đi theo ta. Còn những người
khác, các ngươi trước tiên gọi đội ngũ đã phát hiện ra Hàn tiên sinh khi đi
săn, ta muốn hỏi chi tiết vài câu.” Câu đầu tiên mà phụ nhân nói lại là lời ra
lệnh.

“Vâng!”

Trong đám bạch bào xà nhân lập tức có người
lĩnh mệnh, mà diễm lệ xà nữ đưa Hàn Lập đến thì lại ngoan ngoãn đi theo phụ
nhân vào trong đãi điện.

“Ngươi cũng đi với người này một đoạn
đường, trước tiên hãy nói cho ta biết ấn tượng của ngươi về người này, một chi
tiết nhỏ cũng không được bỏ qua.” Sắc mặt phụ nhân ngưng trọng nói.

“Đệ tử nhất định bẩm báo chi tiết! Lúc ấy
đệ tử đang ở bến tàu…..” Viêm Vũ nghe vậy thì trong lòng có chút khẩn trương,
nhưng cũng một mạch kể lại rõ khoảng thời gian Hàn Lập đồng hành, cùng những
lưu ý của mình.

Chuyện này nghe ra có vẻ buồn tẻ vô vị,
nhưng phụ nhân ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, chăm chú lắng nghe….

Mấy canh giờ sau, đãi hán cùng đoàn người
lần đầu phát hiện ra Hàn Lập cưỡi một thằn lằn thú tiến vào trong thổ thành, đi
thẳng tới trước đãi điện.

Sau khi cùng thủ vệ xà nhân ngoài điện nói
vài câu thì bọn họ lập tức tiến vào trong điện. Đám người này đi vào, ước chừng
nửa canh giờ sau, mới cùng Viêm Vũ đi ra.

Giờ phút này phụ nhân ngồi trên ghế chủ vị,
lưng dựa vào ghế, sắc mặt âm tình bất định, tựa hồ có chút không thể giữ được
bình tĩnh.

“Sao vậy, mẫu thân có chỗ gì khó giải quyết
à?” Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên trong đãi điện.

“Châu nhi, con đã trở về sao? Trở về lúc
nào vậy?” Phụ nhân vừa nghe thanh âm thì ngẩn ngơ, lập tức vẻ mặt trở nên vui
mừng.

Ngay lúc này, bạch quang trước người phụ
nhân chợt lóe, một thân ảnh xà nhân mảnh khảnh mơ hồ hiện ra trong linh quang.

Đây là một nữ xà ước chừng mười sáu mười
bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp vô cùng, mái tóc đen và dài.

Sau lưng thiếu nữ đeo một cây cung lớn màu
vàng và ba bạch sắc cốt tiễn, bên hông là một túi da đen thui, trong tay lại
cầm một cây phiên kỳ.

Nửa người dưới thiếu nữ là thân rắn, nhưng
lại không hề thấy có lân phiến.

Thiếu nữ thướt tha đứng, hướng phụ nhân
cười, trên gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu.

“Thật sự là Châu nhi, không nghĩ tới nhiều
năm không gặp, tu vi con đã tinh tiến đến mức này.” Phụ nhân vô cùng vui mừng,
vội vàng đứng dậy, ôm thiếu nữ vào lòng, vẻ mặt từ ái.

“Con mới là người hoảng sợ đây, mẫu thuân,
mấy năm không gặp, tu vi người đã đột phá đến giai đọan hóa hình.” Thiếu nữ gọi
là Châu nhi cười khúc khích.

“Ta nào có năng lực ấy, ngay cả trăm năm
vẫn không thể đột phá, bất quá chỉ là dùng Luyện Tiên Quả mà thôi.” Phụ nhân
thu lại vẻ tươi cười, nhẹ thở dài một hơi.

“Cái gì, mẫu thân đã dùng…Luyện Tiên Quả!
Như vậy chẳng phải sẽ tổn hao tuổi thọ rất nhiều sao.” Thần sắc thiếu nữ đãi
biến, bắt lấy cổ tay phụ nhân, sau khi dùng linh lực dò xét một phen thì sắc
mặt hoàn toàn không còn chút máu.

“Nếu không giữ được tính mạng thì có sống
lâu cũng vô dụng. Được rồi, sư phụ con không cùng quay về sao?” Phụ nhân cười
khổ một tiếng, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì đó, trong lòng tràn đầy hy vọng.

“Sau khi con nhận được thư của mẫu thân thì
sư phụ vừa lúc rời đảo, con sợ trong tộc gặp chuyện không may nên trước hết
mang theo mấy món bảo vật trấn đảo vội trở về. Mới vừa rồi khi tiến vào, vừa
lúc thấy mẫu thân hỏi chuyện có liên quan tới Hàn tiên sinh nào đó, cho nên vẫn
chưa hiện thân.” Vẻ mặt thiếu nữ sầu lo, nhưng lại giải thích rõ ràng.

“Sư phụ con không tới thì quả thật có chút
không tốt.” Phụ nhân nghe vậy, vẻ mặt chợt biến.

“Mẫu thân, trong tộc thật sự bất ổn sao.
Con mang theo Phá Thiên Cung của sư phụ tới. Ngay cả người có thần thông gấp
đôi con, con cũng có thể một tiễn bắn chết.” Thiếu nữ mở to mắt, bộ dáng tự tin
nói.

“Châu nhi, mặc dù tu vi con tăng tiến
nhanh, nhưng bất quá cũng chỉ bằng cảnh giới trước kia của ta, ngay cả khi tu
vi gia tăng gấp bội thì chỉ sợ vẫn không thể đối phó đãi nạn lần này. Nếu sư
phụ con đến thì nói không chừng còn vài phần sống sót.” Phụ nhân sờ đầu thiếu
nữ an ủi, nhẹ giọng nói.

“Lần này mặc dù con trở về vội vàng, nhưng đãi
nạn mà mẫu thân nói rất mơ hồ. Rốt cuộc đãi kiếp như thế nào mà làm cho mẫu
thân lo lắng như thế, thậm chí không tiếc ăn vào Luyện Tiên Quả, cùng mượn sức
tên thượng tộc vô danh kia.” Thiếu nữ dựa vào lòng phụ nhân, ngẩng đầu nhìn
gương mặt mẫu thân, trên mặt không giấu được vẻ đau lòng.

“Con đã trở lại đão thì phỏng chừng bảo con
rời đi sẽ càng nguy hiểm hơn, ta sẽ đem việc này nói cho con rõ….” Phụ nhân do
dự một chút, cuối cùng vỗ vai thiếu nữ nói.

“Chuyện hai tộc khác bị diệt, chắc con cũng
biết rồi.”

“Vâng, trong thư mẫu thân đã nhắc đến một
chút. Nhưng cho dù là vậy, mẫu thân cũng không cần sợ hãi. Hai tộc kia vốn yếu
hơn Hỏa Dương Tộc chúng ta một chút, tu vi đãi tế ti của tộc họ khi ăn Luyện
Tiên Quả cũng yếu hơn mẫu thân.” Mặc dù thiếu nữ rùng mình, nhưng lời nói lại
hời hợt.

“Nhưng con có biết thứ gì đã diệt hai tộc
bọn họ không?” Phụ nhân chậm rãi nói.

“Mẫu thân không phải nói rằng không có manh
mối sao?” Thiếu nữ ngẩn ra, không khỏi hỏi.

“Suốt cả quá trình hai tộc kia bị diệt vẫn
là bí ẩn, vẫn không thể tìm ra dấu vết gì lưu lại. Nếu như ta đoán không sai
thì kẻ động thủ sợ rằng chính là tử địch của Oa Thị nhất tộc trước kia, Ô La
Tộc.”

Nét mặt phụ nhân hiện lên một tia sợ hãi.

“Ô La Tộc, không có khả năng, theo điển
tịch ghi lại, tộc này đã bị Oa Thị bộ tộc chúng ta hoàn toàn diệt trừ từ rất
nhiều ngàn năm trước, như thế nào lại xuất hiện tại hải vực!” Thiếu nữ hiển
nhiên cũng nghe qua cái tên Ô La Tộc, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng dạng trắng bệch,
đồng thời giọng nói run rẩy.

“Không sai, theo lý thuyết thì năm đó Ô La
Tộc cùng Oa Thị Tộc chúng ta đánh nhau một trận tại Lôi Minh đãi lục, đích xác
là đã giết hết tất cả Ô La Tộc. Nhưng nếu trong đó có vài tên dư nghiệt ẩn núp
chạy thoát ra hải ngoại thì việc này không phải là không thể. Hơn nữa ngoại trừ
Ô La Tộc thì còn có bộ tộc nào có thể thôn phệ huyết nhục nữ tử của chúng ta.
Điều duy nhất làm ta có chút không rõ chính là ba tộc chúng ta đặt chân ở đây
đã mấy ngàn năm, Ô La Tộc nếu sinh sống ở gần đó thì tại sao đến tận hôm nay
mới gây khó dễ.” Sắc mặt phụ nhân âm trầm, nhưng khi nói ra lời cuối cùng thì
lại hiện ra một tia kinh nghi.

Chương 1484: Huyền kiếm phụ tí

Thiếu nữ hiển nhiên không thể giải đáp nghi
hoặc trong lòng phụ nhân, nhưng sau khi hít sâu một hơi thì hỏi ngược lại:

“Cho dù thật sự là Ô La Tộc hạ độc thủ với
hai tộc kia, thì hiện tại mẫu thân đã tiến giai lên thượng tộc, còn có con trợ
giúp, chẳng lẽ không đối phó được bọn họ?”

“Nếu là Ô La Tộc bình thường, sau khi ta ăn
Luyện Tiên Quả hiển nhiên có vài phân tin tưởng, mấu chốt là ở chỗ, từ dấu vết
bọn họ ra tay, tựa hồ trong đó còn có người của Ô La Vương Tộc.” Phụ nhân lắc
đầu nói.

“Ô La Vương Tộc? Không có khả năng, năm đó
vài Thiên Tế Ti của Oa Thị bộ tộc chúng ta thông qua nghịch thiên thần thông dò
xét, tất cả huyết mạch Ô La Vương Tộc không phải đã bị cắt đứt sao?” Thiếu nữ
kinh hô, có chút khó có thể tin.

“Nếu ngay cả Ô La Tộc đã bị diệt tuyệt mà
vẫn có thể lần nữa xuất hiện, thì khả năng vài Ô La Vương chạy thoát năm đó hẳn
không phải là không có khả năng. Mà vương tộc này trời sinh có khả năng khắc
chế Oa Thị bộ tộc chúng ta, ngoại trừ người hoàng tộc, thì những tộc khác đứng
trước mặt Ô La Vương tộc đều không thể phát ra được một thành thần thông. Hơn
nữa tốc độ tu luyện của Ô La Vương tộc cực nhanh. Mà hiện tại khi đã động thủ
với ba tộc chúng ta, nhất định đã tu luyện đãi thành.” Trên mặt phụ nhân thủy
chung vẫn là vẻ lo lắng.

Thiếu nữ nghe giọng phụ nhân, nhất thời hết
chỗ nói. Nhưng một lát sau, nàng đảo đôi mắt to vài vòng, đột nhiên nói thêm:

“Bất quá mẫu thân không nên lo lắng, nếu Ô
La tộc đáng sợ như thế thì như thế nào lại để cho Hỏa Dương tộc chúng ta sống
lâu như vậy, sợ rằng lần trước diệt hai tộc kia cũng có chút tổn thất. Chúng ta
cũng không phải là không có lực đánh một trận.”

“Nếu đúng như thế thì tốt, nhưng đừng quên
hai tộc khác bị bắt hết nam nhân.”

“Ý mẫu thân nói là…chúng đang…” Thiếu nữ
nhất thời nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại thêm hai phần trắng bệch.

“Ưh, năm đó tộc này cùng Oa Thị bộ tộc
chúng ta trở thành tử địch cũng bởi vì điều này. Sợ rằng sau khi chúng làm xong
việc này thì mới có thể xuống tay với chúng ta. Dù sao Hỏa Dương Tộc chúng ta
mạnh nhất trong ba tộc, hơn nữa phòng thủ trên đảo cũng vượt xa hai tộc còn
lại. Chúng chuẩn bị chu đáo toàn bộ rồi mới ra tay với chúng ta cũng là chuyện
bình thường. Nếu tu vi vị Hàn tiên sinh kia thật sự đúng như ta dự đoán, thì
tồn vong của chúng ta nói không chừng phải dựa vào người này.” Ánh mắt phụ nhân
chớp động nói.

“Người nọ thật sự có thần thông cao đến thế
sao? Mới vừa rồi nghe mẫu thân cũng những người khác đàm luận, người này bị
thương rất nặng, đến lúc đó sợ rằng không có tác dụng gì.” Đôi mi thanh tú của
thiếu nữ nhíu lại, bộ dáng có chút khó hiểu.

“Ta đã quyết định đem Liệt Dương Thần Đan
đưa cho người này.” Phụ nhân thản nhiên nói.

“Cái gì, mẫu thân muốn đem thần dược này
cho hắn, tuyệt đối không thể. Mẫu thân ngay cả khi ăn vào Luyện Tiên Đan, nhưng
nếu dùng Liệt Dương Đan thì có thể khôi phục lại thọ nguyên. Nếu cho người này
thì chẳng phải không thể vãn hồi thọ nguyên sao.” Thiếu nữ rời khỏi lòng phụ
nhân, lớn tiếng phản đối.

“Mới vừa rồi ta do dự cũng là vì việc này,
nếu người này có tu vi tương đương với sư phụ của con thì đem thần đan cho hắn
cũng đáng giá. Nhưng nếu chỉ cao hơn ta một hai tầng thì chỉ có thể dùng dị bảo
mới che dấu được ta, như thế thì có chút lãng phí.” Phụ nhân cười khổ một
tiếng.

“Người này sao có thể so sánh với sư phụ
con! Sư phụ con đã tu luyện đến thượng tộc tầng thứ năm, tại hải vực gần đây
được xếp vào nhóm năm người mạnh nhất.” Thiếu nữ hơi lo lắng, không muốn tin.

“Mặc dù ta nhìn không thấu tu vi đối
phương, nhưng đối phương khẳng định là tồn tại cao hơn ta. Bởi vì cho dù người
này bị thương, ta vẫn mơ hồ cảm thấy đối phương chỉ cần nhấc tay là có thể dễ
dàng giết ta. Nếu không ta cũng không nguyện ý khẩn cầu đối phương như thế.
Nhưng chỉ cần người này thật sự có trọng dụng đối với kiếp nạn này thì một viên
Liệt Dương Đan cũng không tính là gì.” Phụ nhân do dự một chút mới cẩn thận
nói.

“Mới vừa rồi con nghe những người đó đàm
luận, từ đầu tới cuối người này cũng không thể hiện thần thông trước mặt bất cứ
ai. Cứ như vậy đem Liệt Dương Thần Đan giao cho hắn thì không phải rất cẩu thả
sao. Cho dù muốn giao thì cũng phải thử xem mới được.” Thiếu nữ nhíu mày, đột
nhiên nói.

“Thử! Hiện tại đối phương bị hao tổn pháp
lực, thử như thế nào.”

Phụ nhân trầm ngâm một chút, có chút dao
động.

“Cho dù tu vi bị hao tổn, nhưng nếu thật sự
là tồn tại thượng tộc cấp cao thì thần niệm phải rất cường đãi. Mẫu thân nếu
yên tâm thì cứ giao Liệt Dương Thần Đan cho con, đến lúc đó con sẽ hành sự theo
hoàn cảnh. Nếu người này thật sự có thần thông cao thì vì tương lai Hỏa Dương
Tộc, đem Liệt Dương Đan giao cho hắn cũng không sao. Nhưng nếu chỉ là hổ giấy
thì đan dược này quan trọng như vậy, hiển nhiên không thể để cho một gã ngoại
nhân dùng.” Thiếu nữ quả quyết nói.

“Việc này…” Phụ nhân nghe thiếu nữ nói thế
thì có chút chần chờ không quyết.

Liệt Dương Thần Đan có thể một lần nữa phục
hồi thọ nguyên gần như lúc đầu, trong lòng nàng cũng không nỡ xuất ra.

“Được rồi, Châu nhi con có thể thử một lần,
nhưng vô luận thế nào cũng không nên quá phận, ngàn vạn lần đừng đắc tội với
người này.” Cuối cùng phụ nhân gật đầu đồng ý.

“Mẫu thân yên tâm, con tự biết chừng mực.”
Thiếu nữ nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào.

“Ba ngày sau ta hẳn là có thể đem thần đan
lấy ra từ địa hỏa, đến lúc đó con cùng đi với ta. Nếu đối phương thật sự có đãi
thần thông thì thiết nghĩ sẽ không dò xét và trách tội đối với một tiểu bối.
Mặt khác việc Ô La Tộc gây khó dễ hẳn sẽ không trì hoãn lâu, ta sẽ hướng vài
tộc khác cầu viện. Trong lúc ở đây, ta sẽ cùng mấy vị trưởng lão trong tộc đem
phòng ngự gia tăng gấp đôi.” Cuối cùng phụ nhân quyết định nói.

Thiếu nữ nghe xong cuống quýt gật đầu, kế
tiếp hai người ở trong điện trò chuyện chi tiết một lát về Ô La Tộc.

Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua một
ngày.

Tại chân núi cách đó trăm dặm, Hàn Lập đang
khoanh chân ngồi, mí mắt vừa động liền mở ra, đồng thời kim quang trên người
cũng thu lại.

Chỉ thấy nguyên bản đôi mắt ảm đãm, hiện
tại có thêm vài phần sáng lạng.

Hàn Lập mặt không biểu tình, giơ tay lên
đánh giá vài cái, tiếp theo năm ngón tay nhẹ huy động, chậm rãi nắm lại.

Hắn nhẹ thở dài một hơi.

Hiện tại mặc dù hắn khôi phục được một chút
pháp lực, nhưng tinh huyết và thần niệm thật sự đã tiêu hao rất nhiều, cho dù
có nhiều linh đan trong người thì chỉ sợ cũng phải mất ba bốn năm mới có thể
khôi phục đến trạng thái đỉnh điểm.

Bất quá hắn có dũng khí đáp ứng phụ nhân ở
lại thì hiển nhiên cũng có vài phần nắm chắc tự bảo vệ được bản thân.

Trong lòng tự định giá, Hàn Lập đột nhiên
vung tay lên, một hắc sắc viên hoàn bắn ra, sau khi xoay tròn thì quang mang
chợt lóe, bên ngoài hiện ra một đão ô quang cùng một đoàn kim quang.

Hai đão độn quang xoay quanh trước người
Hàn Lập, trên mặt đất cũng hiện ra một hắc sắc tiểu hầu và một

Đúng là đề hồn và báo lân thú.

Hai linh thú này, một con thì ngay cả Hàn
Lập cũng không thể nắm rõ ràng cực hạn thần thông của nó rốt cuộc như thế nào,
một con thì đã tương đương với tồn tại Hóa Thần Kỳ.

Hai linh thú này cũng là do hắn ngồi xuống
khôi phục pháp lực cùng thần niệm một hồi lâu, mới có thể miễn cưỡng triệu hồi
ra. Nếu là khi vừa mới tỉnh lại, thần niệm và pháp lực khô kiệt hầu như không
còn, tự nhiên không thể dễ dàng triệu hồi ra.

Hai linh thú sau khi hiện thân. Đề hồn thì
thân hình thoáng một cái, lập tức ngồi trên đầu vai Hàn Lập cười hì hì, con kia
thì tàn ảnh chợt lóe, lao thẳng vào trong lòng Hàn Lập, dùng đầu lưỡi màu hồng
phấn liếm bàn tay Hàn Lập, cảm giác có chút nóng, cũng có chút tê dại.

Hàn Lập mỉm cười, hai tay phân biệt vỗ vài
cái lên hai con thú, sau đó miễn cưỡng dùng thần niệm phân phó chúng vài câu.

Nhất thời đề hồn nhảy từ trên vai xuống,
tiếp theo hình thể cuồng trước, hắc quang chợt lóe, hóa thành một người giống y
đúc Hàn Lập. Tiếp theo vị “Hàn Lập.” này cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh Hàn
Lập.

Mà báo lân thú thì từ trong lòng Hàn Lập
vọt ra, trong hư không hóa thành mấy đão tàn ảnh, sau đó không biết đã ẩn vào
chỗ nào.

Làm xong tất cả, Hàn Lập lại vỗ một cái vào
vòng trữ vật, linh quang chợt lóe, một bộ trận kỳ xuất hiện.

Hắn phất ta, trận kỳ hướng bốn phía vách
tường bắn đi, hóa thành linh quang nhập vào trong vách tường không thấy bóng
dáng.

Cùng lúc đó, bên ngoài nhà gỗ của Hàn Lập
bỗng nhiên hiện ra bạch quang chớp động không thôi.

Sau khi làm xong tất cả, Hàn Lập mới chính
thức buông lỏng trong lòng, sau khi thoáng trầm ngâm thì đột nhiên giơ tay lên,
ngưng thần nhìn lại.

Chỉ thấy trên đó là một hoàng sắc ấn ngân
mờ ảo như có như không.

Lam mang trong mắt Hàn Lập liên tiếp chớp
động, sau khi cẩn thận nhìn ấn ngân này thì chần chờ một lúc, sau đó thanh
quang trên tay chợt lóe, đem linh lực ít ỏi trong thể nội truyền tới ấn ngân.

Kết quả hoàng sắc ấn ngân vốn vô cùng mơ
hồ, nhất thời dần hiện ra rõ ràng.

Xem hình dạng thì đúng là Huyền Thiên Quả
Thật đã biến mất sau khi Hàn Lập chém ra một kiếm. Chỉ là không biết Quả Thật
như thế nào lại ở trên cánh tay Hàn Lập khi hắn bị hôn mê.

Hàn Lập chau mày, nét mặc không ngừng biến
đổi.

Lấp pháp lực ít ỏi hiện tại, nhiều lắm chỉ
có thể làm cho hoàng sắc ấn ngân rõ lên vài phần. Về chuyện khác thì hiển nhiên
hắn không thể làm được vào lúc này.

Điều này làm Hàn Lập cảm thấy bất an.

Trước tiên không nói đến uy lực của trường
kiếm mà Huyền Thiên Quả Thật biến thành, chỉ riêng đãi giới mà kiếm này chém ra
đến bây giờ vẫn làm cho hắn ớn lạnh.

Một kiếm bổ ra, mặc kệ địch nhân như thế nào,
chỉ sợ mạng nhỏ của hắn trước tiên đã vứt đi hơn phân nửa.

Sau một lúc lâu, Hàn Lập mới dời ánh mắt
khỏi cánh tay.

Trong lòng hắn đã có quyết định, sau khi
pháp lực khôi phục thì trước tiên lập tức bức bảo vật này ra khỏi cánh tay.

Nếu không thì cái loại đả thương bản thân
trước khi đả thương địch thủ này thật sự không biết là họa hay là phúc.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3