Phàm nhân tu tiên - Chương 1485 - 1486
Chương 1485: Dùng hỏa hóa đan
Dùng ngón tay vuốt ve dấu ấn màu vàng một
lúc sau đó Hàn Lập lại hạ tay xuống, trầm ngâm trong chốc lát rồi lại lần nữa
lấy ra vài loại đan dược mà ăn vào.
hắn tuy rất có hứng thú đối với Liệt Dương
đan, hơn nữa hiệu lực của nó theo lời phụ nhân kia thì vô cùng kì diệu nhưng
hắn tuyệt đối sẽ không thực sự đem mọi hy vọng ký thác vào cái này.
Sau đó không lâu hắn lại lần nữa nhắm hai mắt
lại mà chìm vào nhập định.
Hai ngày sau, trên trời cao phía chân trời
đột nhiên có một đóa bạch vân đang phi hành rất nhanh, trên đóa bạch vân này
đang có hai người đang đứng, đó là một phụ nhân và thiếu nữ Châu nhi nọ.
Trên lưng thiếu nữ này vẫn đang mang theo
cây đãi cung màu vàng và ba cây Bạch cốt tiễn còn trên tay phụ nhân thì cầm một
cái hộp ngọc màu đỏ thẫm.
Một lát công phu sau hai người dừng lại
trên không, đứng lơ lửng bất động.
“Người nọ thì ra lại ở đây? Tựa hồ đã bày
ra cấm chế gì đó. Hừ, người này vẫn hoàn toàn không yên tâm đối với chúng ta.”
Đôi mắt đẹp của Châu nhi nhấp nháy hiếu kỳ nhìn xuống phía dưới dò xét vài căn
nhà gỗ rồi ánh mắt lập tức tập trung vào một căn phòng trong đó được bạch quang
bao phủ, trong mũi hừ một tiếng.
“Hàn tiên sinh pháp lực bị hao tổn, hơn nữa
đối với chúng ta lại khôgn có thâm giao nên làm như thế cũng không có gì kỳ
quái. Nếu đổi lại trong tình huống trốn tránh này mà lại không có bất kỳ cấm
chế nào thì ta lại có chút kỳ quái.” Phụ nhân khẽ cười một tiếng tỏ vẻ không e
ngại.
Rồi lập tức nàng khu động Bạch VÂn lập tức
đem hai người hạ xuống.
“Hàn tiền bối, thiếp thân đã mang Liệt
Dương đan đến đây. Mong được gặp qua tiên sinh!”. Phụ nhân hướng về phía cửa
phòng thi lễ ung dung truyền âm nói.
“Nguyên lai là Hỏa đão hữu, Hàn mỗ không
tiện dứng dậy đón chào, mời đão hữu vào a.” Thanh âm của một nam nhân từ trong
phòng nhàn nhạt truyền ra.
Vừa dứt lời, màn bạch quang lóe lên, thoáng
một chút đã tan đi đồng thời cửa phòng từ từ mở ra. Phụ nhân thấy tình hình này
thì cũng không hề chần chờ, lập tức mang theo thiếu nữ cùng nhau đi tớit iến
vào trong cửa.
“Ồ, đây là...” Phụ nhân sau khi tiến vào
trong phòng thì có nhìn lướt qua, sau đó trên mặt bỗng nhiên khẽ biến đổi lộ ra
vẻ giật mình.
Trên đầu một cái giường gỗ ở trong phòng
đang có hai gã “Hàn Lập.” cùng ngồi song song. Một tên trong đó đang mỉm cười
nhìn bọn họ, một tên khác thì mặt vô biểu tình nhắm chặt hai mắt.
Thiếu nữ cũng khẽ giật mình, trên mặt lộ ra
vẻ nghi ngờ, ánh mắt quét qua trên người hai gã “Hàn Lập.” nhưng cũng không
biết có phát hiện ra cái gì hay không.
“Đão hữu mời ngồi, vị này chính là...?”.
Tên Hàn Lập mở mắt kia chỉ vào một cái ghế nói đồng thời lại nhìn thiếu nữ này
liếc mắt một cái lộ ra một tia thăm hỏi.
“Đây là tiểu nữ Bạch Châu nhi, trước kia
một mực ở bên ngoài tu luyện, hai ngày trước vừa mới quay về trong tộc.” Phụ
nhân vẻ mặt mang theo một tia kính cẩn trả lời, đồng thời thần niệm hướng tới
trên người hai gã Hàn Lập mà quét qua một cái, trong nội tâm nhất thời thầm
giật mình.
Hai gã “Hàn Lập.” này tuy có một gã khí tức
rất yếu, một gã khí tức mạnh hơn nhưng cả hai nàng đều vô pháp khám phá ra tu
vi cảnh giới. Trong khi đó hết lần này tới lần khác hai người vô luận là về
phục sức hay tướng mạo đều tuyệt đối độc nhất vô nhị!
Điều này làm cho trong lòng nàng có chút sợ
hãi.
Tuy nhiên bên ngoài có thần thông hóa thân
thuật, điều này nàng cũng đã nghe nói qua nhưng cũng không phải một tên Tế tự
của một chi nhánh tiểu tộc như nàng có thể học được. Nhưng chỉ dựa vào một điểm
này đã có thể khẳng định thần thông của đối phương không phải bình thường. Lúc
này có nên để cho thiếu nữ tiến hành thử hay không, điều này làm cho nàng có
chút do dự bất định.
Đúng lúc này, thiếu nữ Châu nhi kia lại
thướt tha tiến lên một bước, xông tới phía “Hàn Lập.” thi lễ đồng thời ngon
ngọt cười nói: “Châu nhi nghe gia mẫu nói trong tộc mới có một vị thượng tộc
tiền bối đến cho nên đặc biệt đến bái kiến một lần. Mong tiền bối ngàn vạn lần
không nên trách tội!”.
“Nguyên lai là thiên kim của Hòa đão hữu,
tuổi còn trẻ mà tu vi đã cao như vậy, thật sự là thật đáng mừng a!”. Vị Hàn Lập
mở mắt nọ cười hắc hắc rồi thuận miệng tán thưởng hai câu.
“Đâu có! Điểm tu vi ấy của tiểu nữ đâu có
đáng để tiền bối để ở trong mắt. Đúng rồi, khôgn biết tiền bối trong này có chỗ
nào không quen không, nếu có chỗ nào không ổn thì cứ việc nói ra. Vãn bối lập
tức đổi cho tiền bối một chỗ ở khác.” Phụ nhân tạm thời đem tâm tư trong lòng
bỏ qua, trên mặt tươi cười nói ra.
“Chỗ này linh khí không tệ, khôgn cần phiền
toái như thế. Vật trong tay đão hữu chính là Liệt Dương thần đan sao?”. Vị Hàn
Lập nọ khôgn nói thêm gì mà nhìn chằm chằm vào cái hộp ngọc màu đỏ sẫm trong
tay phụ nhân, có phần cảm thấy hứng thú nói.
“Không sai, đúng là vật ấy. Đan dược này là
do Đãi Tế Ti đời thứ nhất của tộc ta tại phụ cận Hải Vực chém giết một trận mà
lấy được.”, phu nhân đem hộp ngọc nâng lên sau đó cười thừa nhận nói đồng thời
cũng giới thiệu sơ qua về lai lịch viên đan dược này.
Trong lòng Hàn Lập tuy cảm thấy kỳ quái
nhưng vẫn bất động thanh sắc lẳng lặng nghe tiếp. Đúng lúc này, thiếu nữ đứng
một bên trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hai bàn tay nhỏ giấu ở trong
tay áo, đột nhiên trên một tay xuất hiện một mảnh là xanh biéc dị thường còn
tay kia thì đột nhiên niết nấn một cái cái pháp quyết cổ quái.
Lập tức một cỗ thần niệm vô hình nhằm hướng
hai gã Hàn Lập lặng yên đánh tới nhưng hai gã Hàn Lập phản ứng hoàn toàn bất
đồng.
Gã “Hàn Lập.” hai mắt nhắm nghiền thì vẫn
đang không chút cử động, phảng phất như không nhận ra cái gì, tỏ vẻ khôgn có gì
xảy ra.
Nhưng thiếu nữ dùng bí thuật thúc dục thần
niệm rơi trên người Hàn Lập lại cảm thấy phảng phất như rơi trên vật chết, cũng
không phát giác bất luận cái gì thần niệm chấn động trên người đối phương.
Trong lòng thiếu nữ khẽ giật mình, không
khỏi cảm thấy kỳ quái. Loại tình hình này không biết là do đối phương biết một
loại bí thuật khôgn thể tưởng tượng nổi, có thể đem thần niệm của chính mình
triệt để che đậy hoạt hoặc đối phương thật sự chỉ là một cái nhục thân mà thôi.
Chưa đợi nàng hiểu chuyện gì xảy ra thì kết
quả thần niệm dò xét một vị “Hàn Lập.” khác lại khiến cho thiếu nữ thần sắc đãi
biến, đột nhiên miệng khẩn cấp hớp hớp vài cái, trên mặt thóagn một chút đã tái
nhợt không còn chút máu.
Thần niệm của nàng thúc giục đến gần thân
thể đối phương thì phảng phất như tiến vào trong một cái vòng xoáy khổng lồ,
tất cả thần niệm thoáng một chút khôgn tự chủ được nhằm hướng thân thể đối
phương mà bị cuốn vào. Lần này làm cho thiếu nữ kinh hãi hồn phi phách tán vội
vàng đem bí thuật thu lại, điên cuồng thu thần niệm của mình về.
Tuy nhiên thần niệm nhìn như không có cách
nào cứu trở về lại rất dễ dàng được nàng thu trở về, cũng không gặp chút trở
ngại nào. Điều này lại làm cho thiếu nữ khẽ giật mình.
Mà đúng lúc này, vị “Hàn Lập.” đang nói
chuyện cùng thiếu nữ nói ánh mắt lại liếc một cái nhìn thiếu nữ, trong ánh mắt
lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười.
Thiếu nữ nhìn thấy vậy thì cái miệng anh
đào nhỏ nhắn hé ra, có chút khôgn biết làm sao. Thoạt nhìn quẫn bách dị thường.
Phụ nhân tựa hồ đối với việc này hết thảy
không phát giác ra chút nào, trong miệng lại tiếp tục nói giới thiệu với Hàn
Lập về đan phương Liệt Dương thần đan cùng một số vấn đề cần kiêng kị khi sử
dụng rồi liền đem cái hộp ngọc màu đỏ dâng lên cho “Hàn Lập.”
“Hàn Lập.” nghiêm nghị cảm ơn một tiếng rồi
mới khẽ vẫy một tay đem hộp ngọc thu vào trong tay.
Kế tiếp phụ nhân không hề muốn nán lại lâu,
thập phần thức thời nói ra lời cáo từ rồi lôi thiếu nữ đứng bên cạnh thần hồn
vẫn còn có chút kinh hãi bất định ra khỏi phòng.
“Đề Hồn, ngươi cũng đáo để thật, như thế
nào lại vô duyên vo cớ hù dọa nha đầu kia nhảy dựng lên.” Vị Hàn Lập ngồi nhắm
mắt một bên sau khi phụ nhân và thiếu nữ vừa lui ra thì đột nhiên giương đôi
mắt nhàn nhạt nói một câu.
Tiếp theo đó hắn vung tay lên, cả căn nhà
gỗ lập tức bị bạch quang bao phủ bên ngoài.
“Chủ nhân! Nha đầu kia lá gan không nhỏ, tu
vi bất quá chỉ có Kết Đan kỳ mà cũng dám dò xét chủ nhân nên ta tự nhiên muốn
làm cho nàng biết khó mà lui!”. Một gã “Hàn Lập.” khác hì hì cười trả lời.
Lập tức gã “Hàn Lập.” này trên người hắc
quang chợt lóe lên, hình thể co rụt lại rồi hóa thánh một con Hắc Tiểu Hầu.
Con khỉ nhỏ này thân hình nhảy chồm lên,
nhảy lên đầu vai Hàn Lập rồi có chút nịnh nọt đem hộp ngọc dâng lên trước mặt
Hàn Lập. Hàn Lập mỉm cười lắc đầu, cũng không nói thêm cái gì, đem hộp ngọc
nhận lấy.
Đề Hồn từ sau khi linh trí sơ khai tại
Thiên Uyên Thành lại được Hàn Lập đem các loại tri thức và điển tịch trong thần
thức của hắn rót vào. Sau một thời gian dài dần dần tiêu hóa thì ngay cả thân
hình cũng biến thành giống hình dạng của hắn, càng ngày càng không cách nào
phân biệt được thiệt giả.
Hàn Lập đem hộp ngọc nhẹ nhàng mở ra. Một
phiến hồng hà phát ra mang theo một cỗ nhiệt khí ập tới trước mặt khiến cho hắn
phảng phất như đang ở cạnh lò nướng.
Hàn Lập không kinh sợ mà còn lấy làm mừng,
ngưng thần nhìn lại. Chỉ thấy trong phiến hồng quang có một viên đan dược to cỡ
ngón tay cái, phía trên có xích mang chói mắt chớp động không thôi.
“Đây là Liệt dương thần đan, quả nhiên có
chút kỳ lạ.”Hàn Lập thì thào một tiếng, duỗi hai ngón tay ra không chút hoang
mang nhằm hướng hộp ngọc tiến vào.
“Phốc phốc.” một tiếng vang nhỏ!
Khi hai ngón tay vừa mới tới gần viên đan
dược thì trong nháy mắt có một đoàn xích diễm phóng ra, thoáng một chốc đã đem
bàn tay Hàn Lập bao trùm trong đó.
Nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ sợ lần này
đã bị ngọn lửa quỷ dị làm bỏng không nhẹ nhưng Hàn Lập hôm nay thân thể cường
hoành, tự nhiên khôgn xem điểm ngọn lửa ấy vào đâu. Trên ngón tay ngay cả tia
sưng do bị phỏng cũng không xuất hiện, rồi liền đã đem viên châu kẹp trong tay.
Đề Hồn ngồi xổm trên đầu vai Hàn Lập, hai
tròng mắt cũng chằm chằm nhìn vào viên châu chớp chớp không ngừng, bộ dạng tựa
hồ đối với viên thuốc này cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.
hàn Lập ánh mắt chớp động nhìn chằm chằm
vào viên thuốc này, sau một lúc lâu trên mặt hiện ra vẻ đánh giá. Nếu như lời
phụ nhân nói thì viên thuốc này có tính hỏa chúc vô cùng bá đão, quá trình và
thủ tục phục dùng thập phần phức tạp, hơn nữa cũng chỉ cần không cẩn thận là dễ
dàng bị thuốc cắn trả, theo đó mà bị thiêu cháy.
Tốt nhất là trước tiên dùng đãi lượng hàn
chúc linh đan linh dược trung hòa viên thuốc này, sau đó mới dùng là tốt nhất.
Đúng vậy, hắn tinh tường cảm thấy trong viên thuốc này chứa Cực Hỏa chi lực rất
lớn, thật sự không nhỏ, nếu cứ như thế mà dùng thì không khỏi có chút lãng phí.
Trong lòng nghĩ xong, Hàn Lập không lưỡng
lự há miệng phun ra một đoàn hỏa cầu màu bạc. Đúng là Phệ Linh Thiên Hỏa.
Ngọn lửa này kêu “Phanh.” một tiếng rồi
thoáng cái hóa thành đầu Hỏa Điểu màu bạc to cỡ nắm tay bay quanh Hàn Lập mấy
vòng.
Hàn Lập nhướn lông mày, ngón tay khẽ ngúc
nhích thoáng một chút, viên châu màu hồng đỏ thẫm trong tay chậm rãi bay ra.
Trong miệng Hỏa Điểu màu bạc lập tức kêu lên một tiếng thanh minh, hai cánh mở
ra rồi lập tức nhào tới chỗ viên châu trên.
Sau một khắc, ngọn lửa màu bạc liền đem
Liệt Dương thần đan triệt để bao vây vào trong đó.
Bên kia, cách quả núi nhỏ hơn mấy chục dặm,
phía trên bầu trời, phụ nhân và thiếu nữ đang khống chế Bạch Vân Phi phi độn
đi. Đột nhiên bạch quang lóe lên, đóa bạch vân thoáng một chút tự nhiên chậm
lại.
“Châu nhi, thần niệm có bị hao tổn không?”.
Phụ nhân khẽ thở dài, mở miệng hỏi.”Mẫu thân, ta không sao. Con chỉ bị một chút
kinh hãi thôi.” Thiếu nữ hiển nhiên còn có chút nghĩ lại mà sợ không thôi, miễn
cưỡng cười nói.
“Đúng vậy.”, thiếu nữ hai mát đỏ lên tựa hồ
muốn nói gì đó nhưng Phụ nhân lại tựa hồ như không muốn nói cái gì nữa, hai tay
bấm pháp quyết, Bạch Vân dưới bàn chân sau khi quay cuồng một cái thì lập tức
đem hai người bao phủ vào trong đó.
Lập tức Bạch Vân hóa thành một đoàn bạch
quang bắn đi, không lâu sau đã biến mất vô ảnh vô tung nơi chân trời.
Chương 1486: Ô giáp thú
Căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi được bao phủ
trong bạch quang từ sau khi phụ nhân và thiếu nữ rời đi thì liên tiếp trong
mười ngày sau vẫn chưa mở ra lần nào nữa.
Lúc này, sự đề phòng trên Hỏa Vân đảo đã
trở nên sâm nghiêm gấp mấy lần.
Chẳng những Hỏa Dương Tộc xà nhân trên đảo
không hề rời đảo đi săn thú hay tìm kiếm tài liệu mà hơn mười vạn tộc nhân tất
cả đều co cụm lại ở trong thổ thành. Mà mấy tòa đãi hình cấm chế trong thành
cũng không tiếc linh thạch mà đều mở ra.
Tường đất nguyên bản nhìn như không chịu
nổi công kích nhất thời được ba tầng quầng sáng xích hoàng lục bao phủ trong
đó. Mà trong thổ thành còn có mấy ngàn xà nhân tinh nhuệ và một đám võ trang
hạng nặng thay phiên nhau tuần tra các nơi trong thành. Mà ở chỗ trung tâm
thành, tất cả tế tự của Hỏa Dương Tộc đều tề tụ cùng nhau, dưới sự dẫn dắt của
phụ nhân cùng thiếu nữ, cả đám đều kéo đến đãi điện ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng
sức.
Đãi điện này đồng dạng cũng được một tầng
ngũ sắc quang hà bao phủ trong đó, tựa hồ có một sự huyền diệu khác mà nơi phát
ra ngũ sắc quang hà rõ ràng là cái pháp khí hình nón ở giữa sân kia.
Về phần đám xà nhân bình thường trong thổ
thành đã được cao tầng trong tộc phân phó nên rất ít khi xuất môn, đãi bộ phận
đều ở trong nhà không ra. Dưới sự đề phòng như thế làm cho cả thổ thành bất
giác sinh ra một cỗ sát khí kinh người.
Một ngày, trong đãi điện, phụ nhân, thiếu
nữ cùng đám tế tự có liên quan đang ngồi tĩnh dưỡng thì bỗng nhiên có một âm
thanh thản nhiên trực tiếp xuyên qua cấm chế vang vọng vào trong đãi điện nói:
“Hỏa đão hữu, tại hạ đã luyện hóa xong đan dược mà xuất quan. Xin mở cấm chế
cho Hàn mỗ tiến vào.”
Thanh âm đàm thoại này đúng là thanh âm của
Hàn Lập.
Vừa nghe thấy thanh âm này, đám tế tự áo
bào trắng ở đây đều xôn xao một trận, ngay cả phụ nhân vẻ mặt cũng lộ ra vẻ
mừng rỡ.
Nếu nói nàng lúc trước không lo lắng việc
Hàn Lập hủy ước thì tự nhiên là có chút giả dối nhưng lúc này nguy cơ diệt tộc
đang như lửa sém lông mày, căn bản không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể đem
đan dược cấp cho đối phương thì mới có thể mượn một cánh tay đắc lực. Nếu
không, ngay cả một đường cơ hội cũng khôgn có.
Lúc này có vẻ như nàng đã thành công, Hàn
Lập quả nhiên không phải hạng người xuất ngôn phản ngữ.
Phụ nhân vui sướng một tay vừa lật chuyển,
trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cát ngọc bàn màu hồng, một tay nhắm ngọc bàn
điểm chỉ vài cái. Ngũ sắc quang hà bảo vệ đãi điện chợt lóe lên rồi nhất thời
tách ra, để lộ ra một cái khe hở nhưng chỉ trong mấy cái hô hấp, quang hà lại
chợt lóe lên rồi hợp lại như lúc ban đầu.
Mà trong một khắc công phu này, chỗ cửa
điện chợt có ánh kim quang lóe lên, một đão nhân ảnh quỷ dị đã hiện ra tại nơi
đó và từ từ hướng vào trong điện không chút hoang mang tiêu sái đi đến.
Bóng người này mặc thanh bào, khuôn mặt
bình thường nhưng hai mắt oánh quang lưu chuyển, đúng là Hàn Lập. Khí tức của
hắn so với hơn mười ngày trước hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên dược lực của Liệt
Dương thần đan hoàn toàn bất phàm.
“Đa tạ tiên sinh đã đến tương trợ, pháp lực
của tiền bối đã được khôi phục.” Phụ nhân chủ động đứng dậy đón chào, nhiệt
tình dị thường hỏi thăm.
Thiếu nữ Châu nhi kia mặc dù có chút khôgn
tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể chu miệng đồng dạng dứng dậy.
“Liệt Dương đan tuy rằng bất phàm nhưng
thương thế của ta cũng thật sự không tầm thường, mới chỉ khôi phục được bảy tám
phần mà thôi. Bộ phận còn lại không phải chỉ dùng đan dược là có thể chữa khỏi.
Bất quá nếu địch nhân của quý tộc không phải là quá mạnh mẽ mà nói thì tại hạ
tự hỏi là còn có thể xuất ra một chút khí lực.” Hàn Lập mỉm cười nói.
Phụ nhân lúc mới đầu nghe nói pháp lực của
Hàn Lập chưa khôi phục toàn bộ thì sắc mặt khẽ biến đổi một chút, nhưng sau khi
nghe được khẩu khí tự tin của Hàn Lập thì trong lòng lại vui vẻ.
Xem ra thần thông của đối phương hẳn là con
trên phỏng chừng của nàng, nếu khôgn như thế nào lại có khẩu khí lớn như vậy.
Trong điện có không ít tế tự Hòa Dương Tộc
đã từng gặp qua Hàn Lập nhưgn cũng có một số khác lại là lần đầu tiên nhìn thấy
vị “Hàn tiên sinh.” này.
Hàn Lập đã đến tự nhiên khiến cho họ vang
lên một trận thảo luận khe khẽ.
Hàn Lập không để ý đến đủ loại ánh mắt vui
mừng lẫn kinh nghi ở hai bên.
Hắn được phụ nhân nghênh đón tới ngồi bên
cạnh, sau khi khách khí vài câu thì liền nhắm mắt không nói thêm câu nào nữa.
Ánh mắt của phụ nhân lành lạnh hướng sang hai bên đảo qua một vòng, đám xà nhân
đang xì xầm thảo luận lập tức cả kinh ngậm miệng lại.
Cả tòa đãi điện lại hồi phục sự yên tĩnh
nhưng vào lúc này, Hàn Lập lại cảm thấy một đão ánh mắt vẫn đang thật cẩn thận
nhìn vào mình thì hắn nhướn mày, bỗng nhiên giương đôi mắt nhìn thấy một đôi
song nhãn đen dị thường. Dĩ nhiên đây là Châu nhi ngồi cạnh phụ nhân đang chăm
chú nhìn lén lại đây. Vừa thấy Hàn Lập nhìn lại, trong mắt thiếu nữ nhất thời
hiện lên vài phần kinh sợ và lập tức đem ánh mắt dời đi.
Xem ra lúc trước khi tặng đan dược, một màn
Đề Hồn thiếu chút nữa đã đem thần niệm hút đi đã làm cho thiếu nữ chấn kinh
không nhẹ.
Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, trên mặt hiện
lên một tia cười khẽ rồi lại khép hai mắt lại sau đó âm thầm cân nhắc suy nghĩ
về hết thảy mọi việc trước mắt.
Viên Liệt Dương thần đan kia đã bị hắn dùng
Phệ linh hỏa điểu đem hỏa linh lực hấp thu hết, theo đó liền bị hắn dễ dàng luyện
hóa.
Dược lực của đan dược này xem ra phụ nhân
cũng không có quá mức khuếch đãi, tuy rằng không có thể làm cho hắn lập tức hồi
phục như thường nhưng xác thực là không phải đan dược trên người hắn có thể
sánh bằng. Vô luận là tổn thương về máu huyết hay là thần niệm thực sự trong
khoảng thời gian ngắn đã có thể khôi phục hơn phân nửa. Về phần khôi phục pháp
lực, cho dù không có đan dược tương trợ thì chỉ cần mấy ngày này cũng đủ cho
hắn hoàn toàn phục hồi như cũ.
Nếu linh đan của đối phương thật sự thần hiệu
thì Hàn Lập tự nhiên sẽ không cố ý bội ước không đến. Hắn đã tiến giai lên
Luyện Hư kỳ, hơn nữa nhiều loại thần thông đãi tiến nên cho dù có đụng tới tồn
tại cấp Hợp Thể kỳ cũng có lực tự bảo vệ mình nhất định.
Cho nên đối với chuyện của Hỏa Dương Tộc tự
nhiên hắn không có gì phải sợ hãi. Cũng không biết có phải là trùng hợp hay
không, Hàn Lập mới đến chỗ này bất quá được nửa ngày thì địch tung rốt cục xuất
hiện.
“Ầm.” một tiếng như dộng đất, thanh âm này
bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng thổ thành đồng thời vang lên, giống như có đãi
đàn quái vật thân hình to lớn nhằm hướng thổ thành chạy như điên mà đến.
Đám tế tự Hỏa Dương Tộc nguyên bản đang
ngồi tĩnh tọa trong điện cơ hồ đồng thời lập tức đứng lên, trong đó hơn phân
nửa đều biểu hiện biểu tình cực kỳ khẩn trương.
Tuy phụ nhân vẫn chưa để lộ ra tin tức cụ
thể về Ô La Tộc nhưng lần này địch nhân rất cường đãi nên bọn họ cũng có thể tự
đoán được vài phần. Nhưng biểu hiện của phụ nhân lại bình tĩnh dị thường, cho
dù cảm nhận được mặt đất chấn động không ngừng thì cũng chỉ là nhíu mày một
chút.
“Hoảng cái gì mà hoảng! Bản tộc sớm đã làm
tốt toàn sách. Phía ngoài có ba tầng cấm chế phòng hộ, ngay cả địch nhân thế
mạnh thì cũng quyết khó mà nhất thời công kích được vào trong thành. Trước tiên
xem rõ ràng địch nhân là ai, đến đây bao nhiêu người rồi nói sau.” Phụ nhân ra
uy trưởng lão bộ tộc, lớn tiếng trách mắng.
Hàn Lập đuôi lông mày vừa động, cũng giương
đôi mắt nhìn nhưng mặt lại khôgn chút thay đổi.
Hắn trải qua quá nhiều đãi trận trượng
giống như thế nên việc trước mắt căn bản không thể làm cho hắn phải động tâm.
Mà lúc này, tay áo bào của phụ nhân run
lên, rồi đột nhiên trong tay xuất hiện một cái lệnh bài màu hồng nhắm ngay
trung gian đãi điện nhẹ nhàng khua lên một vòng.
Nhất thời mặt ngoài lệnh bài hồng mang chợt
lóe, một đoàn hồng quang kích bắn ra, lập tức chui vào trên mặt đất đãi điện
biến mất khôgn thấy bóng dáng.
Có âm thanh vù vù nổi lên, một phiến vân hà
màu đỏ trên mặt đất chớp động không thôi sau đó dĩ nhiên hiện ra một tòa pháp
trận màu đỏ đậm, ở trung tâm lại có một ngọn lửa đang quay cuồng.
Lệnh bài trong tay phụ nhân lại lay động
nhanh vài cái thì ngọn lửa chỗ trugn tâm chợt ngưng lại đồng thời hiện ra một
viên xích tinh cầu đường kính đến một trượng.
Tinh cầu này mặt ngoài trong suốt để lộ ra
hỏa diễm đang từ từ chuyển động bên trong.
Tám gã xà nhân mặc áo bào trắng đột nhiên
men theo hai bên đi ra, khi đến cạnh pháp trận thì đồng thời ngồi xuống. Tiếp
theo trong miệng lẩm bẩm, hai tay thì liên tiếp đánh ra các đão pháp quyết vào
tinh cầu.
Nhất thời trong pháp trận ánh lửa đãi
thịnh, vô số ngọn lửa hóa thành vô số hỏa xà to cỡ đầu ngón tay rồi đều chui
vào trong tinh cầu.
Một màn làm cho người ta giật mình xuất
hiện.
Chỉ thấy tinh cầu nguyên bản đang hồng lóng
lánh mặt ngoài đột nhiên chợt lóe lên vài cái sau đó trong ánh lửa bỗng nhiên
hiện ra hình ảnh trông hết sức sống động. Hình ảnh này quen thuộc dị thường, rõ
ràng là các nơi trogn thổ thành đang xảy ra chuyện.
Trong hình ảnh xuất hiện một đội xà nhân
được võ trang hạng nặng đang hướng lên tường thành mà đi, ngoài ra còn có một
đội xà nhân cưỡi thằn lằn đang từ các nơi tụ tập lại.
Trong đội ngũ ở đây có một số xà nhân địa
vị cao trong miệng không ngừng quát lớn, mặt mang đầy sát khí. Trong nháy mắt,
mấy ngàn xà nhân đã tập kết xong.
Xem đến nơi đây, trong mắt Hàn Lập hiện lên
một tia kỳ lạ.
Pháp trận và tinh cầu này cũng không tệ
nhưng thật ra thì cũng chỉ tương đương với Vạn Lung châu của hắn. VẤn đề là một
cái Hỏa Dương Tộc nho nhỏ mà cũng có vật huyền diệu này. Điều này thật là có
chút ra ngoài dự đoán.
“Đem cảnh tượng chuyển đến phía ngoài tường
thành.” Phụ nhân thần sắc âm trầm, trogn miệng phân phó nói. Thanh âm làm cho
mặt đất run rẩy càng lúc càng lớn, hiển nhiên đám quái vật này còn cách thổ
thành không xa.
Tám gã xà nhân phụ trách thúc dục tinh cầu
mặc áo bào trắng kia nhất thời đều gia tăng thúc dục pháp quyết, trong tinh cầu
các hình ảnh hơi mờ đi như bị một mảnh phiến hồng hà bao phủ, một lát sau thì
hiện ra hình ảnh mới.
Rõ ràng đây là cảnh tượng bốn phía bên
ngoài thành.
lúc này trời đã chạng vạng tối nên hình ảnh
trong tinh cầu nhìn từ xa rất là hôn ám, chúng xà nhân đều ngưng thần chăm chú
nhìn vào nhưng nhất thời đều không thể phát hiện ra cái gì.
Nhưng hô hấp của đám xà nhân trong điện lúc
này lai cũng không khỏi đình trệ lại. Chỉ có Hàn Lập vẫn lạnh lùng nhìn hết
thảy cảnh này, biểu tình so với lúc trước thì không có gì thay đổi.
Mọi người chờ đợi không bao lâu thì mặt đất
bỗng nhiên chấn động một chút, ầm một tiếng vang động rồi đột ngột yên tĩnh một
cách quỷ dị.
Không bao lâu sau, hơn phân nửa xà nhân áo
bào trắng trong miệng phát ra thanh âm hít thật sâu một hơi lương khí, một nửa
khác thì sắc mặt đều đãi biến. Chỉ thấy từ trong bóng đêm mờ mịt bỗng nhiên
chui ra một đàn cự ngưu cao ước chừng bảy tám trượng, thân dài vài chục trượng,
cả người mặc hắc lân giáp.
Mà ở trên lưng quái vật này lại có một cái
bành to như cái nhà, bên trong đều có một bóng người cao thấp bất động đang
đứng, mà trên lưng mỗi một đầu cự ngưu đều có rất nhiều cái bành như vậy mà
hình thể cự ngưu này tuy rằng thật lớn nhưng giờ phút này lại đang chậm rãi mà
đi, dĩ nhiên cả đám giống như u linh một chút tiếng vang cũng không có phát ra,
từ từ tiếp cận tường thành thổ thành.
“Cái này hình như là Ô Giáp thú, chẳng phải
phía trên chính là.”, một gã xà nhân áo bào trắng hai mắt trợn lên, có chút nói
lắp bắp thì thào.
“Ô La Tộc, điều đó khôgn có khả năng! Chúng
nó sớm đã bị Oa Thị tộc chúng ta diệt sát sạch sẽ rồi mới đúng.”. Một gã xà
nhân khác dưới tình thế cấp bách lớn tiếng phủ nhận nói.
“Đúng vậy, như thế nào có thể là tộc nhân
này.”
“Đúng rồi, chúng nó sớm đã nên biến mất
cách đây mấy vạn năm rồi.”
Đám xà nhân áo bào trắng bên cạnh dường như
đều có thêm can đảm liên thanh đồng ý nói.
Nhưng lúc này bóng người trên lưng cự ngưu
hoàn toàn thoát ra khỏi bóng đêm tiếp cận đến tường thành, hình dáng mỗi người
trên lưng đều có thể nhìn thấy rõ ràng thì đám tế tự xà nhân đang nói chuyện
nhất thời đều ngậm chặt miệng khôgn nói gì nữa, vẻ mặt khó coi dị thường.