Phàm nhân tu tiên - Chương 1499 - 1500

Chương 1499: Chữa trị pháp trận

Cự kình hải thú thấy vậy trong lòng cực kỳ
hoảng hốt.

Lam quang nó phun ra lúc trước thoạt nhìn
như không có gì đáng chú ý nhưng đó là một loại hộ thân thần thông thu thập quỳ
tinh trong nước mà tu luyện ra, uy lực thật lớn, trước kia không biết đã cứu
mạng nó bao nhiêu lần. Thế nhưng hiện giờ lại bị bao đão kim quang này dễ dàng
một kích mà tán như thế làm cho trong lòng nó giật mình, nhất thời cảm thấy có
chút không ổn.

Tuy nhiên thương tổn do kim quang này tạo
thành đối với nó thực ra chưa đủ khiến nó để vào trong mắt. Thân hình phảng
phất như quả núi nhỏ của nó chỉ nhoáng lên một cái thì mặt biển xung quanh đã
dấy lên một trận sóng lớn mãnh liệt, tiếp theo từ trong nước biển lập tức bay
vụt ra vô số điểm sáng màu xanh, trong nháy mắt nhập vào miệng vết thương. Tiếp
theo linh quang chợt lóe lên, vết thương bị xuyên thủng lập tức hồi phục như
lúc ban đầu.

Hàn lập thấy vậy thì hai mắt hơi hơi nhíu
lại. Bên kia, ba đão cột sáng màu vàng đồng dạng chợt lóe lên rồi chui vào trong
huyết sắc quang diễm. Mặc dù dễ dàng tiến vào trong quang diễm nhưng sau khi
đánh lên lớp vỏ cứng rắn của con tôm lớn thì chỉ thấy huyết quang chợt lóe lên,
cột sáng không hiểu sao đột nhiên bị nhỏ đi rất nhiều, uy lực giảm đi quá nửa.

“Phanh phanh phanh.”, ba tiếng vang trầm
đục truyền ra, thân hình con tôm lớn chấn động rồi liền bị đánh bay ra ngoài.
Trên vỏ của nó hiện ba vết lõm sâu đến cả tấc nhưng vẫn không có bị quang trụ
màu vàng xuyên thủng.

Hàn lập nhìn thấy cảnh này thì trong lòng
rất kinh ngạc, nhưng lập tức liền khôi phục như thường mà hắc sắc tiểu sơn theo
sau lúc này đã áp sát con tôm lớn.

Lớp huyết quang phía ngoài con tôm lớn đãi
phóng rồi lớn lên gấp mấy lần, nó dụng lực hướng lên trên, bộ dáng tính toán
dựa vào lực lượng thân thể để đón đỡ Nguyên từ thần sơn đang hạ xuống.

Cũng khó trách con tôm này lại lớn mật như
thế. Lấy thân mình khổng lồ dài chừng hai trăm trượng đối mặt với một cái tiểu
sơn cao hơn trăm trượng thì đích xác nhìn như là có thể một kích đánh bại. Tuy
nhiên con tôm lớn nhìn như căn phòng lớn vừa tiếp xúc với hắc sắc tiểu sơn thì
mặt ngoài tiểu sơn chợt hiện ra quang mang màu xám kỳ lạ rồi nhất thời có hai
tiếng kêu “răng rắc.” truyền đến.

Con tôm kia run lên một cái rồi đã lập tức
bị ép bẹp xuống. Các bộ phận của nó tấc tấc bị vỡ vụn ra. Tuy nhiên thế rơi của
hắc sắc tiểu sơn vẫn chưa dừng lại, sau khi phát ra một tiếng nổ ầm ầm đã đem
con tôm ép xuống phiến đá ngầm mà cả khối đá ngầm dưới sức ép kinh khủng này
cũng run lên rồi lún xuống mấy trượng.

Mặc cho con tôm lớn phát ra tiếng rống kinh
sợ dị thường, ánh sáng xanh ngoài thân thể liều mạng chớp lên nhưng hắc tiểu
sơn không chút lay động, giống như nó cùng phiến đá ngầm là một thể.

Cự tôm mới đối mặt với hàn lập đã lập tức
bị trấn trụ không thể thoát thân.

Con Hải thú kia thoáng nhìn thấy một màn
này thì trong mắt chợt lóe lộ ra một tia sợ hãi, lúc này không hề chần chờ, cái
đuôi lớn đột nhiên vỗ lên mặt biển. Mặt biển phụ cận quay cuồng một trận rồi có
hai tiếng “phốc phốc.” phát ra, vô số thủy thương dài hơn một trượng, giống như
mũi tên từ trong biển ào ào bay ra nhằm thẳng Hàn Lập bay đến.

Lam mang rậm rạp giống như bạo phong mưa
rào phô thiên cái địa mà đến. cùng lúc đó, từ trong biển phụ cận có vô số điểm
sáng màu xanh bay ra đem thân hình khổng lồ của Hải thú bao bọc ở trong đó rồi
bắt đầu chợt lấp lóe không ngừng.

Con thú này giảo hoạt dị thường, thấy Hàn
Lập khí thế rào rạt, tu vi tựa hồ không thấp nên sau khi đánh ra một chiêu thì
liền tính toán thi triển độn thuận trốn chạy.

Hàn Lập nhìn thấy trong mắt con thú này lộ
ra một tia khác thường thì bỗng nhiên tay áo bào hướng về trước người vung lên.
Một tảng lớn ánh sáng màu xám hiện lên rồi hình thành một cái quầng sáng màu
xám rộng vài trượng.

Quầng sáng này quay tròn một vòng, vô số
thủy thương bắn tới nhất thời đều lao vào trong đó rồi biến mất không thấy bóng
dáng.

Nguyên từ thần quang chuyên khắc ngũ hành
thuật nên việc xua tan đám thủy thương này đối với Hàn Lập mà nói là việc rất
dễ dàng. Hàn lập căn bản không thèm nhìn đám thủy thương này mà thủy chung vẫn
nhìn chằm chằm vào con hải thú lúc này bên ngoài thân thể lam quang đãi phóng.

Ai cũng không biết lúc hắn thi triển Nguyên
từ thần quang thì trong lòng đồng thời lặng yên thúc giục kiếm quyết. Mắt thấy
thân thể cự kình hải thú bắt đầu trở nên mơ hồ, rõ ràng là muốn bỏ chạy.

Xung quanh hải thú này, trong vòng mấy trăm
trượng, đột nhiên hiẹn ra một đoàn linh quang màu xanh, sau khi lóe lên thì
biến ảo thành bảy mươi hai đóa liên hoa màu xanh to cỡ nắm tay.

Đám liên hoa này mơ hồ đi một chút rồi lại
huyễn hóa mấy trăm đóa. Thanh liên quay tròn vừa chuyển rồi từ trong đó bay ra
một luồng sáng mờ màu xanh, trong nháy mắt lien kết một mạch hình thành một
quần sáng màu xanh.

Một cỗ mộc linh khí cực kỳ nồng đậm trong
nháy mắt từ trong quầng sáng hiện ra, một chút đã đem cự kình hải thú bao vây ở
trong đó. Hết thảy việc này đều hình thành trong phút chốc. Nhưng hải thú này
nếu có thể nhiều lần thoát khỏi sự truy sát của ngoại tộc thì tự nhiên là linh
trí cực cao.

Nó vừa thấy cảnh này, tự nhiên biết là bất
diệu, con mắt màu bạc vừa động, lam quang bên ngoài thân lập tức vỡ toác ra rồi
biến thành một đoàn linh quang chói mắt. tiếp theo nhoáng lên một cái, thân
hình khổng lồ của nó liền tiêu tán trong quang đoàn đồng thời ngay sau đó, một
bên quầng sáng màu xanh mênh mông bỗng nhiên phát ra một đoàn lam mang chói
mắt, tiếp theo là một tiếng gầm nhẹ rồi một con kình ngư dài hơn một trượng quỷ
dị hiện ra, bộ dáng như bị quầng sáng màu xanh ngăn trở.

Hải thú đang thủy độn thì bất ngờ bị cản
lại nên tự nhiên kinh sợ dị thường. Nó há mồm, một âm thanh như tiếng sấm nổi
lên, một đão quang hồ chói mắt phun tói hung hăng đánh lên quầng sáng màu xanh.
Nhưng quầng sáng kia chỉ hơi nhoáng lên một cái, không hề có gì khác thường xảy
ra.

Hải thú khẩn trương lúc lắc đầu, đột nhiên
từ trên đỉnh đầu có một đoàn sáng mờ màu hồng bay ra. Bên trong rõ ràng bao vây
lấy một vật hình vuông màu hỏa hồng, vật này trong suốt sáng bóng như ngọc.
Trong nháy mắt thể tích của vật này cuồng trướng lên vài thứoc, sau khi lóe lên
thì liền phát ra tiếng sét đánh lên quầng sáng màu xanh.

Sau một tiếng vang thật lớn thì một đoàn
hỏa diễm đỏ đậm cùng vật này đan vào nhau, nhưng kết quả lại không khác gì lúc
trước. Chỉ thấ quầng sáng màu xanh chớp động hai cái rồi liền dường như không
có việc gì.

lần này, hải thú này thực bắt đầu có chút
kinh hoảng. Thân hình nó nhoáng lên một cái, lại bành trướng phồng to như một
quả núi nhỏ, tiếp theo lam quang đãi phóng, nó dùng chính thân hình khổng lồ
của nó đánh tới.

Hàn Lập trên không trung nhìn thấy cảnh này
thì khóe miệng mỉm cười.

Xuân Lê kiém trận quả nhiên là huyền diệu,
mặc dù là lấy huyễn thuật làm chủ nhưng trên phương diện cấm chế các loại độn
thuật thì còn hơn xa Đãi Canh kiếm trận. Hải thú này tuy thủy độn thuật có chút
biến dị nhưng vẫn bị chính mình nhanh như chớp bày ra kiếm trận, mạnh mẽ đem
vây khốn.

Con thú này nếu một khi không cẩn thận rơi
vào kiếm trận thì sinh tử tự nhiên là phụ thuộc vào một ý niệm của mình. Mà
kiếm trận này còn chưa được kích thích uy lực, vừa lúc dùn con thú này để tập
luyện.

Trong lòng cân nhắc như thế. Hàn Lập vừa
nhấc một tay, năm ngón tay niết pháp quyết, trong miệng niệm động một câu gì
đó. Nhất thời quầng sáng màu xanh phía xa mơ hồ dao động khó có thể phát hiện
ra.

Hải thú một lần nữa hóa thành con cá voi
thật lớn, dùng thân mình xô vào quầng sáng. Lúc này một màn giật mình xuất
hiện.

Thân hình thật lớn của Hải thú vừa tiếp xúc
với quầng sáng màu xanh thì lại thấy không chút bị ngăn cản, giống như đâm vào
không khí, một chút đã chui tọt vào trong đó. Cả thân hình cự thú giống như bị
một quầng sáng màu xanh thôn phệ.

Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, thân hình
Hải thú nhoáng lên một cái, biến mất từ phía trước rồi ngay sau đó lại bỗng
nhiên từ một bên quầng sáng màu xanh lóe lên lao ra.

Hải thú ngẩn ra, nhưng lập tức con mắt chợt
lóe lên rồi nó thay đổi phương hướng lại nhảy vào trong cấm chế.

Liên tiếp mấy lần, tình hình đều không sai
biệt lắm, con thú này trong lòng biết là bất diệu nên rốt cục dừng độn quang
lại. Mà đúng lúc này, Hàn Lập lại đem kiếm trận thúc dục lên.

Chỉ thấy bốn phía quầng sáng màu xanh chợt
lóe lên rồi tấc tấc vỡ vụn ra, trên không trung thúy mang, chớp động liên tục,
bốn phía đều có khí tức thảo mộc truyền đến, cả người như ở trong hoa hương
điểu ngữ.

Tuy nhiên ở trong mắt hải thú thì lúc này
nó đang ở trong một khu rừng rậm, mọi vật trông rất sống động, cơ hồ khó phân
biệt thiệt giả.

Trong lúc nó đang mờ mịt cúi đàu thì mới
chấn động phát hiện ra ở dưới chân nó không biết khi nào đã hiện ra một đóa
thanh liên thật lớn, rộng gần trăm trượng, đóa hoa tỏa ra màu xanh mênh mông
phát sáng lập lòe.

Hải thú thầm kêu một tiếng không tốt nhưng
chưa kịp phản ứng gì thì liên hoa phía dưới đã chậm rãi chuyển động. Quang hà
màu xanh ở không trung phụ cận liên tiếp hiện lên, xoay quanh rồi vây quanh
thân thể Hải thú, nhất thời một cỗ cự lực vô hình buông xuống thân thể nó.

lực lượng to lớn làm cho thân hình cự thú
bị ngưng trệ không thể nhúc nhích mảy may mà ngay sau đó, ánh sáng màu xanh
chợt lóe, đột nhiên từ trong đó có hơn mười con thanh mãng thô to lao thẳng tới
cự thú.

Chúng nó nhất loạt há mồm để lộ ra cái
miệng đầy răng nanh sắc bén, một đám dữ tợn dị thường.

Nửa ngày sau một đão thanh hồng lại từ mặt
biển phụ cận bắn lên, hướng về phía không trung xa xa lóe lên rồi biến mất mà
trên mặt biển lúc này hết thảy các dấu vết đều không còn sót lại chút gì. Chỉ
có khối đá ngầm kia vô duyên cớ chìm xuống đáy biển là còn ẩn chứa dấu vết về
trận tranh đấu vừa rồi.

Hai năm sau, từ Hỏa Hô quần đảo bỗng nhiên
có tin truyền ra. Truyền tống pháp trận nguyên bản đã hủy hoại không biết bao
nhiêu năm kia không ngờ đã được chữa trị và cũng có người đã sử dụng pháp trận
này mà truyền tống trở về Lôi Minh đãi hỏa lục.

Nhất thời các tồn tại thượng tộc tu luyện
thành công đều sôi nổi vui mừng quá đỗi, lúc này kết bè kết đội nhằm về hướng
Truyền tống pháp trận hội tụ đến.

hàn Lập mí mắt vừa động, cuối cùng từ trong
mê muội thanh tỉnh lại đồng thời chậm rãi mở hai mắt ra. Tiếp theo ánh mắt hắn
đảo qua xung quanh một chút thì trong lòng hơi có chút buông lỏng.

hắn đang đứng trong một cái phòng rộng hơn
trăm trượng, phụ cận im ắng, một bóng người cũng không có. Bốn vách tường có
ánh sáng trắng nhạt của cấm chế và một cái cửa đá phong bế nghiêm mật.

ở giữa cái phòng hình tứ giác này có mấy
cái cột đá cao hơn một trượng, phía trên mặt được khảm một tảng đá sáng lòe lòe
không biết tên là gì khiến cho cả đãi sảnh đều chiếu sáng rõ ràng dị thường.

Hắn cúi đầu, ở dưới chân rõ ràng là một tòa
Truyền tống pháp trận thật lớn. Hàn Lập thở ra một hơi, không hề chần chờ đi ra
khỏi pháp trận, đi thẳng đến chỗ cửa đá. Một tay khẽ đẩy, cái cửa đá thoạt nhìn
như rất nặng nề lại dễ dàng bị đẩy ra, tựa hồ như không hề có trọng lượng vậy
đồng thời một tiếng ồn ào bỗng nhiên ập đến làm cho Hàn Lập không kịp đề phòng,
thật đúng là hơi kinh hãi.

Chương 1500: Khốn cảnh

Hàn Lập vội vàng đảo mắt qua, kết quả làm
hắn ngạc nhiên

Trước mắt rõ ràng là một cái quảng trường
lớn rộng vài nghìn trượng, tất cả đều dùng một loại bạch thạc làm thành, mà bên
trong bộ dáng có vô số người. Những người này đãi bộ phận đều mặc các loại
chiến giáp, đãi thể đều có nhân hình nhưng có những chỗ nhỏ thì lại khác biệt

Có người có hai cái tai dài giống như tai
thỏ. Có người toàn thân đầy lông đen, thân hình cao lớn giống như hắc tinh
tinh, còn có người toàn thân tất cả đều là kim quang chớp động giống như toàn
thân được một tầng kim giáp bao trùm, căn bản là không thấy rõ dung mạo. Thậm
chí bên trong còn có người phía trên là nhân hình còn phía dưới là thân rắn
nhưng nhiều nhất là một loại người có làn da màu lục nhạt, khuôn mặt trắng
bệch. Bọn họ người nào người ấy đều mặc một loại chiến giáp thống nhất màu xah
lục, trong tay cầm một thanh giáo màu hồng

Đám dị tộc nhân này nam nữ đều có, lúc này
đang tụ tập châu đầu ghé tai, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ lo âu. Trên người những
kẻ này nhiều ít đều có một chút pháp lực dao động, tu vi cao thấp khác nhau
nhưng đãi bộ phận đều là tồn tại Trúc Cơ kỳ cùng Kim Đan kỳ. Nguyên Anh kỳ cùng
Hóa Thần kỳ không phải là không có nhưng chỉ có ít ỏi hơn trăm người và đám
người này cũng đang tụ tập lại cùng một chỗ tạo thành một cái vòng lớn

Đãi bộ phận bọn họ đều đứng ở trước đám
người thấp giọng nói nhỏ cái gì đó. Hàn Lập dùng thần niệm đảo nhanh qua thì
phát hiện ra trong đám tồn tại cao giai có ba gã dị tộc nhân cấp Luyện Hư thì
trong lòng cả kinh

Theo lời Thanh Tiểu thì Truyền Tống trận
nơi đến là một tòa thành nhỏ do cộng đồng quản lý. Vì vậy theo lý thuyết thì
người tọa trấn có tu vi cao nhất cũng bất quá là một hai gã Hóa Thần kỳ mà
thôi. Đâu có thể xuất hiện nhiều tu luyện giả như vậy.

Mà hiện tại, trên quảng trường chẳng những
tụ tập mấy vạn tu luyện giả mà ngay cả số lượng cùng giai với hắn còn có mấy
người. Điều này không khỏi làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn. Chẳng lẽ sau
mấy ngàn năm không liên hệ, chỗ “Lục Quang Thành.” này đã xảy ra biến hóa gì.

Hơn nữa thần niệm của hắn còn cảm ứng được
phía trên quảng trường có cấm chế dao động như ẩn như hiện mà tất cả mọi người
đều đang đứng trên mặt đất, không thấy có ai bay lên không, hiển nhiên nơi đây
còn có cấm chế cấm không tồn tại.

Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, hít sâu
một hơi rồi từ từ nhằm hướng đám người đi tới. Ngay lúc Hàn Lập đang muốn hỏi
thăm xem nơi đây đã xảy ra chuyện gì thì trong đám dị tộc Luyện Hư kỳ, một gã
đầu to, hơn nữa trên đầu lại không có sợi tóc nào đột nhiên trong miệng kêu lên
một tiếng đưa tay vào trong ngực rồi lấy ra một cái mộc bàn. Phía trên có nhiều
điểm linh quang màu sắc khác nhau, tuy nhiên trong đó lúc này đã xuất hiện một
cái phù văn xa lạ đang lơ lửng không động đậy

“Như thế nào, Nguyên huynh phát hiện cái gì.”
Một gã dị tộc nhân da màu lục nhạt bên cạnh mở miệng hỏi

“Nơi đây bỗng nhiên nhiều ra thêm một đồng đão
thượng tộc thượng ta giai. Nếu ta nhớ không nhầm mà nói thì Truyền Tống trận
trong thành có thể sử dụng đã sớm bị Giác Xi Tộc chặt đứt. Sao còn có người có
thể truyền tống đến nơi đây!”. Tên dị tộc nhân đầu to kia trên mặt hiện ra vẻ
kỳ quái.

“Có chuyện như vậy sao, chẳng lẽ Giác Xi
Tộc nhất thời sơ ý để lọt tòa Truyền Tống trận kia. Nếu là như thế thì mau tìm
ra người này cẩn thận mà hỏi.” Gã dị tộc nhân da màu lục nhạt thần sắc vừa động
mừng rỡ nói.

“Điều đó không có khả năng. Ta đã đích thân
thí nghiệm qua tất cả các Truyền tống pháp trận một lần, xác thực là đều mất đi
tác dụng.”. Gã dị tộc đầu to hai mắt nhìn chằm chằm vào mộc bàn trong tay, liên
tục lắc đầu nói

“Không cần nhiều lời, nhanh đem người này
tìm ra rồi chúng ta hỏi rõ không phải là xong sao. Nguyên huynh, bằng vào Linh
quang bàn của người thì hẳn là có thể dễ dàng tìm được người này chứ.” Một gã
dị tộc khác cả người có ánh lửa đỏ bảo phủ nghe xong hai người nói thì không
nhịn được hỏi.”Hắc hắc, người này vừa mới xuất hiện bên trong quảng trường. Ta
sớm đã dùng cấm chế tập trung vào hắn, là ở chỗ này.” Trong mắt dị tộc nhân đầu
to tinh quang chợt lóe lên rồi nhìn vào vị trí chỗ Hàn Lập đang đứng

Hai người khác tự nhiên cũng quay đầu lại
nhìn

Cho dù số lượng người trong quảng trường
rất đông, hơn nữa Hàn Lập cũng dùng bí thuật che dấu tu vi nhưng dù sao vẫn
không thể hòa lẫn với đám tồn tại thấp giai phụ cận nên lập tức đã bị vài tên
dị tộc cấp Luyện Hư tìm ra

Hàn Lập lúc này mới tiến đến bên cạnh vài
tên dị tộc, mới vừa nghe được một hai câu thì lập tức cảm ứng thấy việc bị đám
dị tôc cấp Luyện Hư nhìn tới nên vừa lúc nhìn lại

Hắn nhướn mày, việc mấy người này có thể
tìm ra hắn nhanh như vậy hơi có chút kinh ngạc. Bất quá sau khi hơi trầm ngâm
thì liền nghênh ngang trực tiếp nhằm hướng ba người này đi tới

Một lát công phu sau, hắn liền đứng trước
mặt bốn gã Dị tộc nhân cấp Luyện Hư đồng dạng đưa mắt đánh giá đối phương vài
lần

“Đão hữu chắc là vừa đến Lục Quang Thành!
Không biết xưng hô như thế nào?” Cái Linh quang bàn trong tay dị tộc nhân đầu
to chợt lóe lên rồi biến mất không thấy, sau đó hắn bình tĩnh hỏi

“Tại hạ họ Hàn, xác thực là vừa đến thành
này. Nơi này đang xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là khai chiến cùng với người
nào.” Ánh mắt Hàn Lập đảo qua rồi bất động thanh sắc hỏi ngược lại

“Nguyên lai là Hàn đão hữu. Xem ra đão hữu
là từ địa phương cực xa truyền tống đến đây, nếu không thì sao lại không biết
việc Giác Xi Tộc bắt đầu thâu tóm Thiên Vân mười ba tộc chúng ta.” Dị tộc nhân
đầu to nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, sau một lúc lâu mới lộ ra vẻ kỳ quái nói

“Giác Xi Tộc!”, sắc mặt Hàn Lập bỗng nhiên đãi
biến. Tộc này tại Linh giới đủ có thể nằm trong số mười tộc siêu cấp

“Hàn huynh, mọi việc ngươi có thể từ từ tìm
hiểu sau nhưng ngươi rốt cuộc làm như thế nào mà có thể truyền tống đến Lục
Quang Thành này. Theo lý thuyết, tất cả các Truyền Tống trận có liên hệ tới đây
đều sớm đã bị Giác Xi Tộc chặt đứt mới đúng.” Tên dị tộc da xanh nhạt kia nhịn
không được hỏi

“Tại hạ từ hải ngoại truyền tống đến đây.”
Hàn Lập không có gì phải giấu diếm nên từ từ trả lời

“Hải ngoại? Thành phố như Lục Quanh Thành
này mà cũng có loại Truyền Tống trận này sao.” Vừa nghe lời này, gã dị tộc toàn
thân có hồng quang bao phủ có chút kinh ngạc nói

“Hải ngoại truyền tống trận đích xác có hai
cái, bất quá từ nhiều năm trước đã bị phá hỏng rồi. Đão hữu là từ chỗ nào ở hải
ngoại đến đây.” Dị tộc nhân đầu to đồng dạng lộ ra vẻ giật mình

“Tử Hỏa hô quần đảo.” Hàn Lập tâm niệm
nhanh chóng xoay chuyển nhưng vẫn lưu loát trả lời

“Nguyên lai là nơi đó! Nếu ta nhớ không
nhầm thì tòa Truyền Tống trận này đã bị hủy hoại mấy ngàn năm, sớm đã mất đi
liên hệ với Lục Quang Thành. Đão hữu có thể giải thích qua một chút được không.”.
Gã đầu to thì thào nói, biểu tình không thể tránh khỏi vẻ hồ nghi

“Kỳ thật rất đơn giản..”, Hàn Lập thần sắc
không thay đổi đem chuyện năm đó truyền tống trận bị phá hủy thoáng giải thích
lại một lần nhưng ở trong lời nói lại không hề đề cập đến lai lịch của mình,
tránh làm cho mấy người này thắc mắc về việ Hàn Lập xuất thân có phải từ tu
luyện giả ở hải vực này.

“Cuối cùng tại hạ tuy gặp cơ duyên xảo hợp
mà đoạt lại được Không Vân Tinh nhưng khi sửa chữa pháp trận thì lại gặp chuyện
ngoài ý muốn. Không biết là do phương pháp có sai lầm hay là do Không Vân Tinh
sau thời gian dài nằm trong bụng Hải thú mà xảy ra một ít biến dị. Trải qua thí
nghiệm thì pháp trận này một lần chỉ có thể truyền tống một người, hơn nữa mỗi
lần truyền tống phải cách nhau bảy ngày, nếu miễn cưỡng truyền tống trước thì
sẽ lập tức bị hủy.” Hàn Lập rất là buồn bực nói

Hiện tại nếu hắn muốn dùng pháp trận lập
tức rời đi thì cũng không thể được. Nghe được nửa trước, trên mặt ba gã gị tộc
cùng toát ra vẻ hưng phấn nhưng khi nghe đến đoạn cuối cùng thì sắc mặt đều
biến đổi

“Như vậy, truyền tống trận đão hữu sử dụng
hiện tại không thể mở ra được ư”. Dị tộc nhân da màu lục nhạt thất vọng nói

“Đích xác là như thế!” Hàn Lập thở dài một
hơi

“Không phải bọn ta không tin Hàn đão hữu,
chỉ do việc này rất quan trọng nên bọn ta muốn đích thân thẩm tra qua một lần.
Hàn huynh không có ý kiến gì chứ” Ba gã dị tộc sau khi nhìn nhau liếc mắt một
cái thì gã đầu to cười gượng hai tiếng nói

“Đương nhiên không có vấn đề” Hàn Lập khẽ
nở nụ cười nói

“Hoằng huynh, ngươi tạm thời lưu lại ước
thúc những người khác, bọn ta đi trước kiểm tra cái pháp trận kia một chút.” Gã
đầu to nhìn gã dị tộc nhân có hồng quang trịnh trọng nói

“Được rồi. Nhị vị đi nhanh về nhanh!” Gã dị
tộc nọ sau khi do dự một chút thì vẫn gật gật đầu đáp ứng nói

Hai người kia đi theo Hàn Lập nhằm một bên
quảng trường đi đến. Không lâu sau, ba người đã đi đến tòa truyền tống trận
trong đãi sảnh. Lúc này toà truyền tống pháp trận này im lặng dị thường.

“Có dấu vết không gian dao động lưu lại,
đúng là vừa mới có người khởi động Truyền Tống trận này.” Gã dị tộc nhân da màu
xanh dùng thần niệm đảo qua cả tòa đãi sảnh rồi lập tức nói một câu

Gã dị tộc nhân đầu to lập tức đi vào Truyền
Tống trận, sau khi vòng vo mấy vòng thì một tay niệm pháp quyết bắn ra một đão
lục quang kích lên pháp trận

Truyền Tống trận nguyên bản đang im lặng
lập tức nổi lên một tiếng vù vù rồi có bạch quang nổi lên. Vừa thấy cảnh này,
gã dị tộc da màu xanh lập tức hai mắt trợn lên, trên mặt hiện ra vẻ kinh hỉ
nhưng ngay sau đó, pháp trận đang phát ra thanh âm vù vù thì mặt ngoài linh
quang chợt tán loạn rồi một lần nữa khôi phục lại vẻ ban đầu

“Không được, pháp trận các nơi khác không
xong rồi, chắc là đã bị đóng cửa.” Dị tộc nhân đầu to sắc mặt trầm xuống, chậm
rãi nói

Nghe được lời này, dị tộc nhân da màu lục
nhạt thần sắc cũng âm trầm xuống

“Nhị vị đão hữu, tình hìn trong thành có
thật sự nguy cấp không? Chuyện về Giác Xi Tộc, có thể giải thích cho tại hạ một
chút không.”. Hàn Lập bình tĩnh hỏi

“có gì không thể nói chứ. Đão hữu cũng thấy
tại sao Lục Quang Thành nho nhỏ của chúng ta tự nhiên lại tụ tập nhiều tu luyện
giả như vậy. Bọn họ đãi bộ phận là người phụ cận chạy trốn đến đây. Nguyên bản
là muốn mượn Truyền Tống trận mà rời đi nhưng không ngờ rằng Giác Xi Tộc hành
động cực nhanh, tất cả các pháp trận truyền tống có liên hệ với bản thành liên
tiếp đều đồng thời mất đi hiệu lực. Phỏng chừng không phải các thành thị kia đã
bị phá mà Giác Xi Tộc đã phái người thi pháp chặt đứt. Nhưng đão hữu nếu vừa
rồi có thể đến đây xem ra hơn phân nữa là từ nơi khác đến vì quân tiên phong
của Giác Xi Tộc đã tới dưới thành chờ đợi đãi quân đến. Mà chúng ta đang định
tụ tập nhân thủ bỏ thành mà đi nhưng điểm mấu chốt là có quân tiên phong của
Giác Xi Tộc kiềm chế, nên có thể rời đi được hay không lại là chuyện khác. Tối
thiểu, những tồn tại cao giai như chúng ta bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng
buông tha.” Gã dị tộc đầu to cười khổ giải thích nói

Hàn Lập nghe xong những lời này thì sắc mặc
trở nên khó coi

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3