Phàm nhân tu tiên - Chương 1576 - 1577

Chương 1576: Huyền thiên luyện khí thuật

Viên châu này to bằng quả trứng chim, mặt
ngoài tản ra chân ma khí cực kỳ tinh thuần. Đây đúng là mục tiêu của Hàn Lập,
ma hạch của thánh giai ma thú! Có vật ấy là hắn có thể đem kiện Thiên ngoại ma
giáp kia tu bổ lại. Tuy chưa thể phỏng đoán chính xác uy năng của ma giáp nhưng
nghĩ đến sẽ không hơn kiện Tử sắc chiến giáp vừa thu hồi kia. Đáng tiếc là kiện
chiến giáp này rõ ràng đã bị luyện hoá hoàn toàn, cho dù hắn có tế luyện lại
thì phỏng chừng uy năng cũng giảm đi. Đối với hắn mà nói thì nó có chút vô
dụng!

Hàn Lập có chút tiếc nuối. Bàn tay hắn vừa
lật thì bỗng nhiên trong tay có thêm một cái hộp ngọc màu đen. Hàn Lập mở nắp
hộp ra bỏ ma hạch vào, nhất thời trong hộp ngọc xuất hiện một quầng sáng, sau
khi chớp động một cái thì đem ma hạch hút vào trong đó. Sau khi đóng nắp hộp
lại trong tay kia Hàn Lập lại nhoáng lên một cái mà rút ra thêm hai cái phù lục
màu bạc đem dán lên trên mặt hộp ngọc.

Ánh sáng màu bạc phóng ra, ma khí của ma
hạch nguyên bản vẫn xuyên thấu qua vỏ hộp ngọc lúc này đã hoàn toàn bị phong bế
bên trong. Hàn Lập đem hộp ngọc kia thu hồi lại rồi lúc này mới bắt đầu đánh
giá một đồ vật khác. Đó là kiện tử sắc tàn nhận kia!

Hàn Lập nhìn vật này, trên mặt có chút quái
dị. Vừa có chút hưng phấn lại có chút nghi hoặc.

“Huyền Thiên Chi Bảo nhưng uy năng so với
cái của chính mình thì tựa hồ kém hơn rất nhiều, bộ dáng lại có chút không
giống. Chẳng lẽ bởi vì vật này không còn trọn vẹn?”

Hàn Lập hai mắt nhíu lại, thì thào tự nói
hai câu.

Hắn vẫn chưa khởi động tàn nhận mà chỉ nhắm
mắt dùng thần niệm đem nó tra xét tỉ mỉ. Cuối cùng thậm chí hay tay bấm quyết,
trên người kim quang đãi phóng rồi đem cả pháp tướng ba đầu sáu tay thả ra mà
dùng thần niệm đảo qua.

Kết quả sắc mặt Hàn Lập có chút khó coi.
Hiện giờ trong cơ thể pháp lực đã còn lại không đến non nửa, phỏng chừng không
có mấy chục năm công phu tu luyện thì không thể phục hồi lại. Có thể nói là tổn
thất thật lớn. Điều may mắn duy nhất lúc này chính là việc vận dụng bảo kiếm do
Huyền Thiên quả thực biến thành vẫn chưa làm cho máu huyết cũng như chân nguyên
trong cơ thể mất đi.

Bất quá Hàn Lập rất rõ ràng nguyên nhân uy
năng một trảm lần này của Huyền Thiên chi kiếm kém xa lần trước phỏng chừng là
do hắn không trực tiếp dùng thân thể thúc giục Huyền Thiên chi bảo mà là dùng
lực lượng của pháp tướng thay thế để khu động bảo vật. Một nguyên nhân khác là
việc Huyền Thiên chi kiếm tự động hiện thân là do bị pháp tắc chi lực của thanh
tàn nhận kia kích động. Theo đó uy năng lúc vận dụng Huyền Thiên chi kiếm giảm
đi nhưng may mắn là vẫn chém chết được Ma viên mà không làm cho pháp lực của
mình mất hết.

Trước mắt tàn nhận này tuy cũng có thể
khống chế một phần thiên địa pháp tắc chi lực nhưng rõ ràng là không thể so
sánh với bảo vật do Huyền Thiên quả thực biến thành. Điều này làm cho Hàn Lập
hoài nghi liệu nó có phải thật sự là Huyền Thiên chi bảo hay không, tuy nhiên
một trảm có thể phá tan Xuân Lệ kiếm trận thì cho dù nó không phải là Huyền
Thiên chi bảo hay không thì tuyệt đối không phải là Thông thiên linh bảo bình
thường.

Tuy nhiên trong lòng hắn vẫn cho rằng thanh
tàn nhận này bởi vì không được đầy đủ nên uy năng bị giảm đi mà nhờ vào đó Ma
viên mới sử dụng được. Đương nhiên cũng có thể là do bên trong tàn nhận này có
ẩn chứa pháp tắc chi lực nhưng về thứ bậc nó là tồn tại thấp nhất trong số các
Huyền Thiên chi bảo hoặc là vừa rồi bị pháp tắc chi lực trong Huyền Thiên chi
kiếm khắc chế nên lúc lướng chủng pháp tắc chi lực va chạm vào nhau thì không
chịu nổi một kích.

Hàn Lập tâm niệm nhanh chóng chuyển động,
chỉ khoảng nửa khắc sau đã đem hết thảy việc này phân tích thấu triệt nhưng
càng như thế, ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía tử sắc tàn nhận lại càng nóng bỏng.

Huyền Thiên chi kiếm phong ấn trong cánh
tay hắn vẫn không thể tuỳ tâm thao tác nhưng lại có tàn phiến của Huyền Thiên
chi bảo, mặc dù uy năng có giảm đi nhưng lại có hi vọng có thể dễ dàng khống
chế được. Nếu không đầu Ma viên kia tu vi rớt xuống đến bực này đồng thời cũng
mất đi thân thể mà lại có thể sử dụng được tàn nhận này.

Sau khi hít dài một hơi kiềm chế sự hưng
phấn trong lòng. Hàn Lập khoát tay, từ đầu năm ngón tay thoáng bắn ra ngũ sắc
quang hà trực tiếp tiến vào trong tử sắc tàn nhận.

“Phốc.” một tiếng trầm muộn!

Hôi sắc quang hà vừa tiếp cận tàn nhận thì
lập tức bị một mảnh từ quang từ bên trong thân phát ra chặn lại. Sau đó tàn
nhận quay tròn chuyển động, quang hà lập tức tán loạn biến mất nên không thể
tiếp cận được tàn nhận này.

Hàn Lập nhướn mày, một bàn tay trắng noãn
như ngọc thò ra rồi ngũ sắc hàn diễm cuồn cuộn phun đến nhưng sau khi va chạm
với nhau thì ngũ sắc hàn diễm đồng dạng không thể làm gì được tàn nhân này. Rốt
cuộc trên mặt Hàn Lập hiện ra vẻ kinh ngạc, sau khi sờ sờ cằm thì trầm ngâm một
chút thì bỗng nhiên giật mình nhấc một tay, lòng bàn tay chợt có kim quang chói
mắt phát ra đồng thời một cỗ kim hà từ trong lòng bàn tay phun ra nhắm thẳng
tàn nhận bay đến.

Lúc này đây, thanh tàn nhận này lại thành
thành thật thật đứng im mặc cho kim quang cuốn vào, rồi trong nháy mắt bị kéo
đến trước mặt Hàn Lập. Hàn Lập lộ ra vẻ vui mừng ngưng thần nhìn vào trong bảo
vật trước mặt. Chỉ thấy vật này gần như trong suốt, bên trong có một vật gì đó
trông rất sống động đang di chuyển. Mà thanh tàn nhận này vốn có màu tím thì
lúc này lại dần dần lộ ra một tia kim mang, dường như là đang bị Phạm Thánh
Chân Ma Công của Hàn Lập đồng hoá. Thấy vậy, Hàn Lập giật mình đánh thót một
cái nhưng rồi trong lòng lại mừng rỡ.

Cái này chứng tỏ đến tám chín phần mười rằng
thanh Huyền Thiên tàn nhận này đã mất đi sự khống chế, hắn có thể rõ ràng cảm
ứng được chỉ cần đem một ít ma khí có chứa Phạm Thánh Chân Ma Công rót vào
trong đó là tựa hồ có thể lập tức sử dụng được. Hiện tại hắn cơ hồ có mười
thành khẳng định được thanh tàn nhận này tuyệt đối là Huyền Thiên chi bảo xuất
xứ từ Ma giới, nếu không tuyệt đối không mẫn cảm đối với ma khí tinh thuần như
vậy.

Trong lòng sau khi hơi do dự thì Hàn Lập đã
có quyết định, lúc này trên người kim quang đãi phóng đồng thời một mảnh lân
phiến ánh vàng rực rỡ hiện ra trên da thịt. Hắn đã đem Phạm Thánh Chân Ma Công
vận hành tới cực điểm, từng đão kim quang giống như thuỷ triều nhằm hướng tàn
nhận điên cuồng kéo đến mà thanh tàn nhận này cũng không chút khách khí cắn
nuốt kim quang, cơ hồ chỉ trong mấy cái hô hấp tử sắc đã biến thành màu vàng
ròng nhưng tốc độ cắn nuốt của nó vẫn không chậm lại chút nào, ngược lại linh
vật vô danh bên trong kia trở nên vui vẻ dị thường, thân hình cũng đồng dạng
biến thành màu ánh vàng rực rỡ.

Đến lúc này HÀn Lập lại cảm thấy có chút ăn
không tiêu, trong chốc lát công phu đó pháp lực của hắn đã bị thanh tàn nhận
này hút đi một phần ba. Thấy vậy hắn quyết đoán tán đi kim quang trên người,
tuỳ theo kim sắc tàn nhận trong tay chợt loé lên rồi chui vào trong tay áo
không còn thấy bóng dáng. Hàn Lập tuy rằng chưa hoàn toàn đồng hoá nhưng vẫn có
thể miễn cưỡng khống chế được nó, như vậy tạm thời là đủ rồi. Trong lúc này hắn
sẽ không ngu ngốc mà đem toàn thân pháp lực tiêu hao vào đó.

Hàn Lập vừa nghĩ vừa thò tay vào trong trữ
vật trạc lấy ra mấy cái bình nhỏ màu sắc khác nhau rồi liên tục lấy ra mấy khoả
đan hoàn mà ăn vào. Số đan dược này nếu có tác dụng gia tăng tốc độ khôi phục
pháp lực, tuy rằng không thể lập tức làm cho pháp lực khôi phục đến trạng thái
tốt nhất nhưng có còn hơn không.

Sau khi ăn xong đan hoàn, trong tay Hàn Lập
chợt có thuý mang loé lên, một khối đỉnh giai linh thạch xanh biếc hiện lên.
Thuý quang chớp động rồi Hàn Lập bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực tinh thuần
trong linh thạch.

Ở trong loại địa phương nguy cơ tứ bề này
hắn tuyệt đối không tiếc rẻ linh thạch. Bất quá ánh mắt Hàn Lập sau khi rơi
xuống chỗ đan điền Ma viên vừa mới bị phanh ra thì thần sắc vừa động, tựa hồ
nhớ tới cái gì đó. Hắn đưa mắt nhìn cái thây khô cẩn thận đánh giá vài lần thế
nhưng vẫn không phát hiện ra trữ vật trạc hay đồ linh tinh gì khác. Hàn Lập nhướn
mày, một tay giương lên rồi một viên hoàn màu đen bay ra, sau khi bay quanh
thây khô một vòng thì bỗng nhiên thả đãi phiến bạch quang, trực tiếp đem thây
khô hút vào trong đó rồi bay vụt trở về.

Theo sau thân hình Hàn Lập nhoáng lên một
cái rồi biến thành một đão độn quang màu đỏ bắn ra, sau khi chớp động mấy cái
thì bỗng nhiên hiện ra giữa đãi sảnh. Cả gian đãi sảnh, ngoại trừ cái pháp trận
bị hư tổn bảy tám phần ra thì cơ hồ không còn vật gì nữa. Sở dĩ nói là “cơ hồ.”
là bởi vì Hàn Lập liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái huyết sắc ngọc sàng kia
đang lẳng lặng nằm ở một góc, huyết quang thi thoảng lai loé lên.

Hàn Lập dùng thần niệm quét qua, sau khi
xác định ngoại trừ vật này ra thì nơi này xác định là không còn vật gì khả nghi
nữa thì lúc này không khách khí nâng tay điểm tới một cái. Nhất thời cái giường
nhì như trầm trọng đột nhiên bay lên trời, sau khi quay tròn vừa chuyển thì
liền bay đến nhưng khi đến trước người Hàn Lập thì bị hắn vung tay hư không
chụp xuống, cái giường này lập tức huyền phù bất động ở xa xa.

Hàn Lập đưa mắt nhìn kỹ nhưng không phát
hiện ra cái gì dị thường, thần niệm tuỳ theo liền đảo qua nhưng vừa tiếp xúc
với vật ấy thì lập tức bị bắn ngược trở lại. Cái giường này không cho thần niệm
tiến nhập vào trong đó. Hàn Lập không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng,
trong mắt lam mang chợt loé lên mà thi triển ra linh mục thần thông.

Sau khi nhìn kỹ hắn bỗng nhiên kêu khẽ một
tiếng, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng, nhấc cánh tay lên rồi nhằm vào cái
giường đánh ra một đão pháp quyết.

Một màn kỳ dị xuất hiện!

Cái giường đột nhiên huyết quang đãi phóng,
một đám cổ văn to cỡ nắm tay hiện lên sau đó hơi chuyển động một chút thì dừng
lại ở phía trước mặt Hàn Lập đồng thời tập hợp xếp thành một thiên kinh văn
thần bí dị thường.

“Ngân khoa văn!”

Hàn Lập liếc mắt một cái liền nhìn ra lai
lịch của ngân sắc văn tự này chợt thất thanh kêu lên, lúc này mới kinh hỉ nhảy
dựng lên. Cái văn tự này sao lại hiện ra từ cái giường đồng thời sao lại rơi
vào tay đầu thánh giai Ma viên này. Trong lòng Hàn Lập lúc này tự nhiên tràn
ngập nghi vấn nhưng cũng không có nghĩ nhiều đến việc này mà ánh mắt nhìn
chuyên chú vào thiên kinh văn này. Kết quả làm biểu tình của hắn trở nên cổ
quái dị thường

“Huyền Thiên luyện khí thuật.”

Một hồi lâu sau, hắn mới thì thào một câu,
trên mặt tràn đầy vẻ không tin được.

Chương 1577: Núi lở

Tuy rằng Hàn Lập vẫn chưa đọc kỹ lắm nhưng
vẫn đãi khái hiểu được nội dung của thiên Ngân khoa văn này, đúng là một loại
luyện khí thuật thần bí chưa bao giờ gặp qua. Chỉ một số nội dung trong đó đã
làm cho hắn có một loại cảm giác hoang đường dị thường bởi vì vô luận là tài
liệu hay là phương pháp luyện chế hắn đều chưa bao giờ nghĩ tới. Đoạn cuối của
kinh văn còn tự xưng là nếu dùng bí thuật này để luyện chế bảo vật thì uy năng
thậm chí có thể so sánh với Huyền Thiên chi bảo, vì thế thuật này mới dám xưng
là Huyền Thiên luyện khí thuật.

Thủ đoạn “Luyện nhật.” “Dong hải.” nghịch
thiên trong kinh văn này lại được thể hiện là phương pháp luyện khí đơn giản
nhất nhưng phương pháp này đãi khái chỉ có Chân tiên tại Tiên giới mới có năng
lực thi triển ra, còn đối với Hàn Lập mà nói thì căn bản chỉ là việc mơ mộng
hão huyền.

Tuy rằng vẫn chưa đọc kỹ nhưng trong lòng
Hàn Lập đã thoáng thất vọng. Nếu không phải thiên kinh văn này viết bằng Ngân
khoa văn thì hắn cơ hồ cho rằng thiên kinh văn này là do đầu Ma viên kia cố ý
bịa đặt ra. Hàn Lập có chút không cam lòng, sau khi hơi trầm ngâm thì bỗng
nhiên hai mắt lam mang lại loé lên nhìn về phía cái giường. Một lát sau, thần
sắc hắn vừa động có vẻ như đã phát hiện ra được cái gì đó.

Bỗng nhiên thân hình Hàn Lập nhoáng lên một
cái rồi trở nên mơ hồ, sau đó lại hiện ra bên cạnh cái giường. Năm ngón tay
duỗi ra vỗ vào cái giường.

“Ầm.” một tiếng lớn, vô số đão kim hồ từ
đầu ngón tay bắn ra rồi hoá thành một cái lưới điện lớn màu vàng đem cái giường
gắn vào trong. Ngân sắc phù văn nhất thời giống như gặp phải khắc tinh co lại
quay về, trong phút chốc đã biến mất ở trong lôi quang mà sau bị kim hồ cuồng
kích thì cái giường tấc tấc vỡ vụn ra đồng thời lan ra một cỗ huyết khí nồng
đậm làm cho người ta có cảm giác buồn nôn.

Hàn Lập khẽ nhíu mày, kim hồ theo năm đầu
ngón tay hợp lại, lôi võng lập tức thu lại, hồ quang chớp động rồi huyết khí đã
bị lôi quang rung động đánh cho tán loạn. Theo sau trong kim sắc điện võng đã
hiện ra một cái ngọc bài màu trắng ngà to cỡ bàn tay, trên mặt ẩn hiện có ngân
sắc cổ văn quay cuồng không chừng.)

“Quả nhiên là bên trong còn có vật khác,
xem ra đồ vật này thật ra không giả. Bất quá Kim khuyết ngọc thư có xuất xứ từ
nhân yêu hai tộc, sao lại lưu lạc ra ngoại giới mà còn rơi vào trong tay đầu Ma
viên này?”

Hàn Lập cũng không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn
mà ngược lại nhíu mày rồi tự nói một câu.

Lại nói tiếp, cái Kim khuyết ngọc thư này
là cái thứ ba mà Hàn Lập có được nhưng đáng tiếc là những thứ ghi trên đó đối
với hắn mà nói lúc này thật sự có chút vô dụng. Nếu hắn có thể tiến giai lên Đãi
Thừa kỳ thì nói không chừng là mới có thể dùng được một hai điểm gì đó. Bất quá
cái Huyền Thiên luyện khí thuật này dù sao cũng có thể để hắn tham khảo một
phần, vạn nhất có thể từ đó mà cảm ngộ ra được cái gì thì vẫn là vô cùng hữu
ích.

Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Lập biết trước
mắt không phải là lúc nghiên cứu kỹ cái này nên phất tay áo, một mảnh thanh hà
bay cuộn xuống, thoáng chốc nhìn như quang hà sẽ đem ngọc bài cuốn vào trong đó
thì vật ấy lai quay tròn vừa chuyển động rồi bỗng nhiên né sang một bên bay đi
nhưng Hàn Lập sớm đã có ý phòng bị, một bàn tay khác như tia chớp hư không chộp
một trảo. Nhất thời có một cỗ vô hình chi lực bắn ra đem không gian trong phạm
vi hơn mười trượng bao lại trong đó.

“Sưu.” một tiếng, ngọc bài đã bị mãnh mẽ
hút tới trong tay. Hàn Lập lúc này mới lấy từ trong trữ vật trạc ra một cái hộp
ngọc, đem ngọc bài cẩn thận đặt vào trong đó và liên tiếp dán lên đó mấy tấm
phù lê rồi mới thu lại. Làm xong hết thảy thì trong đãi sảnh không còn vật gì
đáng lưu ý nữa.

Thân hình hắn vừa động rồi hoá thành một đão
thanh hồng hướng ra cửa đãi sảnh mà bay đi, sau mấy cái chớp động thì đã tiến
vào trong thông đão ma khí. Trong độn quang, Hàn Lập mỗi tay cầm một khối đỉnh
giai mộc thuộc tính linh thạch. Thuý mang chớp động không ngừng! Cùng lúc đó,
đan dược ăn vào lúc trước cũng bắt đầu có hiệu lực, từng đợt từng đợt linh khí
tinh thuần xuất hiện rồi từ từ bị hút vào trong kinh mạch.

Hiện giờ hắn đang cảm ứng vị trí Phệ Kim
Trùng theo dõi Tiêm Tiêm. Tuy không biết đối phương mưu đồ cái gì nhưng nghĩ
đến cũng không phải là vật đơn giản. Hàn Lập hiện tại đã xử lý xong việc củam
ình nên tự nhiên cảm thấy đai hứng thú mà tính toán muốn tham gia một chân.

Vừa rồi cùng Ma viên trước sau một phen
tranh đấu cực kỳ hung hiểm nhưng thời gian trên thực tế cũng không quá dài,
trước sau bất quá chỉ là công phu một bữa ăn mà thôi. Phệ Kim Trùng kia vẫn
đang đứng yên không nhúc nhích, hiển nhiên Tinh Tộc nữ tử kia vẫn chưa hoàn
toàn đắc thủ, hiện tại vẫn là thời cơ tham gia. Tuy rằng hắn hiện giờ pháp lực
hao tổn không ít, pháp tướng cũng rút nhỏ đi gần nửa nhừng Tinh Tộc nữ tử tu vi
quá thấp nên tự nhiên trong lòng hắn không có gì cố kỵ.

Nếu không phải đối mặt với một gã có tu vi
xấp xỉ với hắn mà tu vi Hàn Lập lại hao tổn nhiều thì nói không chừng liền ra
vẻ không biết mà trực tiếp chạy ra khỏi nơi đây, không muốn rước phiền toái vào
thân. Hàn Lập độn quang phi thường nhanh chóng nhưng mới phi hành được một lúc
thì đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa từ dưới đất truyền ra, tiếp theo
dị biến nổi lên!

Trong thông đão ma khí đột nhiên mất khống
chế mà kịch liệt quay cuồng đồng thời bên trong có tiếng gầm rú nổi lên, cuồng
phong cuồn cuộn, vô số phong nhận loé lên rồi bắn ra khắp thông đão. Hàn Lập cả
kinh, tay áo phất một cái phun ra một tầng hôi sắc quang hà. Phong nhận này
nhìn như cuồng bạo nhưng sau khi bị Nguyên Từ Thần Quang quét qua thì tán loạn
biến mất không thấy.

Hàn Lập nhướn mày suy nghĩ xem có chuyện gì
xảy ra thì một thanh âm quái dị giống như tiếng tuấn mã tê minh vang lên bên
tai. Vừa nghe thấy thanh âm này, hắn bỗng nhiên cảm thấy pháp lực trong cơ thể
như ngưng lại, không thể điều động được chút nào. Tiếp theo toàn thân hôi quang
tán đi, thân hình Hàn Lập từ trên không trung rớt thẳng xuống, mà trong quá
trình này phong nhận bốn phía thông đão bắn đến giống như bão tố bắn lên trên
người Hàn Lập.

Nếu là một gã tu sĩ bình thường khác thì tự
nhiên trong nháy mắt sẽ bị bầm thây vạn đoạn nhưng Hàn Lập thân thể mạnh mẽ
không thau gì ma thú Hợp Thể Kỳ nên chỉ nghe một trận thanh âm “bang bang.”
trầm đục phát ra. Thân hình hắn ở trong thanh quang vẫn bình yên vô sự. Bất quá
như vậy, trong lòng Hàn Lập vẫn cực kỳ kinh sợ, thần niệm vừa động Đãi Diễn
Quyết nhất thời hoá thành một cỗ hàn khí lưu chuyển, sự khác thường trong cơ
thể liền biến mất. Sau đó hắn lại độn quang hoá thành một đão thanh hồng bay
lên không. Mà đúng lúc này, nền thông đão phía dưới đột nhiên tấc tấc vỡ vụn
ra, tuỳ theo có thanh âm như tiếng sấm nổi lên, vô số hồ quang điên cuồng phun
ra. Vô luận là ma khí hay là vách tường thông đão hễ tiếp xúc với hồ quang này
là lập tức hoá thành tro bụi.

Hàn Lập cả kinh, linh thạch trong tay liền
biến mất rồi một tay bấm quyết, sau một tiếng sét đánh thì một cái lôi y màu
bạc hiện ra ở bên ngoài thân. Ngay cả hắc sắc hồ quang kia có bắn đến nhưng
được hồ quang các màu đan vào nhau tạo ra một lớp chắn bên ngoài Hàn Lập. Nhưng
lúc này sau vô số tiếng nổ kinh lôi liên miên không dứt thì nền đất dưới chân
cùng tất cả ma khí trong thông đão đều bị hắc sắc hồ quang cuốn xuống dưới.

Vô số tảng đá lớn từ trên không trung trút
xuống, ngay cả Hàn Lập với một thân thần thông không kém nhưng cũng không kịp
đề phòng mà bị vô số cự thạch đánh trúng, sau một tiếng nổ ầm vang thì bị chôn
sâu dưới đống đá lớn.

Ở bên ngoài nhìn vào thì thấy cả ngọn núi
đang đổ ập xuống với tốc độ kinh người, giống như có một bàn tay vô hình đem cả
ngọn núi lớn lật lại sau đó dùng lực đè xuống. Mà theo những vết vỡ vụn ma khí
từ trong vách núi thoát ra liều mạng hướng ra bốn phía tràn đi. Lúc này một
tiếng tê minh từ trong ngọn núi sập truyền ra.

Hơi mười đão điện quang màu đen phá tan núi
đá mà ra rồi hoá thành một đám lôi kim điện màu đen dài hơi trăm trượng, ở trên
không trung nhảy múa không ngừng. Từ xa nhìn lại trông giống như hơn mười cái
xúc tu thô to của một con bạch tuộc đang múa may trên không trung. Tiếp theo
một tiếng nổ như trời sụp phát ra, vô số đá vụn từ chỗ núi bắn ra, cả toà núi
lớn giống nhưu là vừa bị san bằng mà ở nơi đó có một con quái vật hình thể dài
hơn nghìn trượng hiện ra.

Quái vật này toàn thân đều do hắc quang tạo
thành nhưng bên ngoài thân lại có vô số hắc sắc lôi điện loé lên không thôi,
hơi mười cái “xúc tu.” thoát ra trước kia bất quá chỉ là mười cái to nhất trong
đó mà thôi. Mà ở trung tâm hắc quang không ngờ có một bộ mặt rộng đến một
trượng, bộ mặt này màu trắng, hai mắt trợn to, bên trong có hàn quang lành lạnh
chớp động.

Đột nhiên một tiếng rồng ngâm từ trong hắc
quang phát ra, ở một chỗ bên ngoài thân cự đãi quái vật này đột nhiên huyết
quang chợt loé, một đầu giao long màu đỏ phá vỡ thân hình quái vật mà từ bên
trong bắn ra, sau khi chớp động một cái thì hắn đã ra ngoài hơn trăm trượng,
sau khi xoay quanh một cái thì bỗng nhiên hiện ra một gã nam tử cả người mặc
ngân giáp.

Đúng là tên nam tử họ Khuê kia. Chỉ là lúc
này trên mặt không còn vẻ âm ngoan lạnh lùng ban đầu mà sắc mặt trở nên tái
nhợt dị thường đồng thời trong mắt tràn đầy vẻ cuồng nộ. Mà lúc này, trong thân
thể cự đãi quái vật phía dưới lại có một thanh âm muộn hưởng phát ra, tiếp theo
thân hình lại nổ tung ra rồi từ bên trong quái vật có một cơn lốc màu xanh bay
ra, sau khi ngưng lại thì hoá thành một hư ảnh Kỳ lân màu xanh. Quái vật gầm
lên giận dữ, một đão hắc sắc hồ quang đột nhiên vọt ra trảm xuống hư ảnh Kỳ lân
nhưng hư ảnh Kỳ lân chỉ loé lên thì liền giống như vô hình hoá thành một cơn
gió nhẹ biến mất.

Ngay sau đó, ở một nơi khác cạnh đó hơn
trăm trượng, thanh phong thổi qua rồi hu ảnh Kỳ lân hiện ra, nhưng bên ngoài
thân linh quang đãi phóng, thân hình thu nhỏ vô số lần, kích thước chỉ có mấy
trượng nhưng hình ảnh trở nên ngưng thật dị thường, giống như là có thực thể
vậy.

Lúc này mới thấy rõ, tại vị trí mắt trên
đầu thanh sắc Kỳ lân có một viên tinh thạch sáng loè loè mà trong hai mắt lúc
này cũng lộ ra vẻ kinh sợ.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3