Phàm nhân tu tiên - Chương 1584 - 1585

Chương 1584: Chặn đường

Nghe lão giả nói như vậy, dị tộc nhân tóc
xanh trong mắt hung quang chợt loé, đột nhiên tiến lên một bước, bộ dáng muốn
động thủ nhưng vào lúc này, tên hán tử khô gầy kia đột nhiên chạy đến bên gã dị
tộc nhân tóc xanh rồi khẽ mấp máy truyền âm vài câu, tựa hồ đang nhắc nhở cái
gì.

Dị tộc nhân tóc xanh sắc mặt âm trầm bất
định, một lát sau sát khí trên người mới nhạt đi, đồng thời lạnh lùng nói:

“Hảo, trước tiên nên xem trong cốc cất giấu
cái gì rồi đã rồi nói sau. Không phải Chi tiên thì chúng ta mạnh ai nấy đi. Nếu
mà phải thì, hắc hắc...”

Dị tộc nhân tóc xanh cười lạnh một trận rồi
căn bản không để ý tới hai người lão giả mà mang theo hán tử khô gầy hoá thành
lưỡng đão cầu vồng bay đi.

“Ngạn thúc, chúng ta làm sao bây giờ, thật
sự đi cùng bọn họ vào cốc sao?”

Cung trang nữ tử thấy cảnh này, sau khi hít
sâu một hơi nhìn lão giả hỏi.

“Tự nhiên là phải đi vào. Pháp bàn đã có
phản ứng, sao có thể dễ dàng buông tha được.”

Lão giả họ Ngạn không chút do dự trả lời.

“Nhưng hai người này...”

Cung trang nữ tử có chút chần chờ nói.

“Bên trong nếu không có Chi tiên thì hai
người này tự nhiên không có hành động gì. Nếu có mà nói thì lại càng không thể
thối lui, nếu không ngươi cho rằng chúng ta vì sao phải mạo hiểm tiến vào nơi
đây?”

Lão giả lắc đầu, sắc mặt âm trầm nói.

“Chính xác, là Ny nhi không có cân nhắc chu
đáo. Chúng ta vào sơn cốc tìm kiếm một phen.”

Cung trang nữ tử sau khi hơi trầm ngâm thì
cắn răng nói.

“Ngươi cũng không cần quá mức lo lắng! Tuy
rằng thương thế trước kia của ta chưa hồi phục nhưng vì việc này mà đã cố ý
chuẩn bị một kiện dị bảo, nếu thật sự chiếm được Chi tiên mà nói thì đến lúc đó
sẽ đảm bảo cho chúng ta toàn thân trở ra.”

Lão giả tự tin nói.

Lấy thân phận cùng quan hệ với lão giả,
cung trang nữ tử tự nhiên rất tin tưởng, nghe nói như thế thì sự bất an trong
lòng giảm đi vài phần, gật gật đầu không nói gì nữa. Hai người độn quang chợt
loé lên mà bay đi. Bất quá vừa tiến vào sơn cốc này lão già họ Ngạn lập tức
phát hiện ra điều kỳ hoặc.

Từ bên ngoài nhìn vào, sơn cốc này không có
gì dị thường nhưng càng vào lại càng thấy sâu không lường được. Phía trên sơn
cốc đều là hắc sắc ma khí mà phía dưới lại giống như một cái vực sâu dài, cho
dù sử dụng pháp bảo xâm nhập xuống phía dưới hơn ngàn trượng mà vẫn không nhìn
thấy đáy. Điều này làm cho lão giả vừa mừng vừa sợ.

Mừng chính là sơn cốc kỳ lạ như thế thì Chi
tiên kia rất có thể thật sự giấu mình ở phía dưới. Sợ chính là phía dưới sâu
như thế, cộng thêm ma khí dày đặc thì việc tra xét rất là không tiện.

Trong lòng nghĩ như thế, lão giả họ Ngạn
cùng cung trang nữ tử đều lấy ra một cái pháp bàn nhằm thắng đến chỗ sâu nhất
trong sơn cốc bay đi. Nếu không có gã dị tộc nhân tóc xanh thì để đề cao hiệu
suất, hai người nói không chừng còn có thể phân công nhau làm việc nhưng hiện
giờ thì không thể vì nguy cơ bị đối phương đánh lén. Hai người một trước một
sau, sau mấy cái chớp động liền biến mất trong hắc khí.

Ở chỗ sâu trong sơn cốc có một dòng sông
đang chảy ào ào. Ở đáy lòng sông có một con thú nửa thân mình chôn sâu dưới bùn
đất chỉ để lộ ra hai con mắt phóng ra luồng lục mang mênh mông, trong ánh mắt
chớp động không hề có cảm tình.

Tại nơi cách sơn cốc mấy vạn dặm, một gã Cự
thử nhân thân cao mấy trượng cầm trong tay một cái pháp bàn đồng thời mang theo
bảy tám con ma thú hình thù kỳ quái đang phi độn đi. Cự thử hai mắt thỉnh
thoảng quét về phía pháp bàn, tốc độ không quá mau nhưng phương hướng đi tới rõ
ràng là chỗ sơn cốc này.

Theo sát Cự thử là một con ma thú hình thể
to gấp trăm lần, hình dáng giống như một con chuồn chuồn màu đỏ đậm, một tay
đồng dạng cầm một cái pháp bàn, trong miệng hàm hàm hồ hồ nói cái gì đó.

“Đãi nhân, ta xác thực được ở sơn cốc bên
kia có dao động dị thường nhưng nơi đây là hang ổ của Ma ngạc kia. Nó hung hãn
dị thường, ta không nhất định là đối thủ của nó, hay là bẩm báo cho đãi nhân để
đãi nhân tự mình đến xử lý.”

“Hừ, cái gì mà không phải nhất định, trong
quá khứ ngươi khẳng định đã bị không ít thiệt thòi. Ma ngạc kia chỉ còn kém một
bước nữa là bước vào thánh giai, nga cả tam vị đãi nhân cũng không dễ dàng trêu
chọc vào. Ngươi có thể khẳng định là không nhìn lầm chứ, nhân tộc pháp khí có
phản ứng chỉ ra là phía sơn cốc kia? Nếu sai lầm thì cũng đừng trách ta không
khách khí.”

Cự Thử phát ra thanh âm lạnh lẽo nói, biểu
tình tựa hồ không cho là đúng.

“Đãi nhân yên tâm. Ta đã tra xét hơn mười
lần, có thể mười thành khẳng định, nhân tộc pháp khí đúng là nhằm vào sơn cốc
kia mà nổi lên phản ứng.”

Ma thú chuồn chuồn hai mắt chớp động vài
cái, cơ hồ vỗ ngực cam đoan nói.

“Hảo, nếu có thể tìm được Chi tiên kia ở
trong sơn cốc thì phần thưởng cho ngươi cũng tuyệt không thiếu được.”

Cự thử hiển nhiên cũng không hy vọng nhiều
đối với lời nói của tên ma thú phía sau nên thản nhiên nói một câu.

Việc này cũng khó trách! Nó mang theo đám
trung giai cao ma thú, sau khi từ Ma Kim Sơn Mạch lao ra tuy đã một hơi đánh
chết hơn phân nửa Linh giới nhân từ bên ngoài tiến vào và sử dụng pháp bàn điều
tra mọi nơi để tìm Chi tiên kia nhưng cũng không có được manh mối hữu dụng gì.

Căn cứ hơn mười lần pháp bàn phản ứng mà
tìm nhưng vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của Chi tiên kia. Kể từ đó, tâm tư
con ma thú này khó tránh khỏi nản lòng đối với hành động lần này. Nó thậm chí
bắt đầu lo lắng, nếu lúc này đi sơn cốc mà không có thu hoạch gì thì nên đi
theo phương hướng nào để tiếp tục đều tra nữa.

Về phần đám cao giai ma thú đi theo phía
sau bởi vì mấy ngày nay liên tiếp vồ hụt mà bộ dáng có chút uể oải. Đám Cự thử
không yên lòng chạy đi nhưng không phát giác ra cách chúng nó hơn mười dặm phía
trước có một đoàn huyết vụ mỏng, từ xa xa theo chúng. Mà ở trong huyết vụ có
một bóng dáng thon thả như ẩn như hiện.

Hàn Lập cùng Tinh Tộc nữ tử sau khi ly khai
chỗ ở của con Ma viên thì lộ trình tiếp theo thuận lợi dị thường. Trên đường đi
không gặp phải phiền toái gì nên trong ngắn ngủi năm ngày đã một hơi đi được
hơn phân nửa lộ trình, hôm nay đã đi tới nơi ngày trước đánh chết đám Nhân diện
thứu kia.

Nhìn thấy đám sương mù này, cho dù hắn nôn
nóng vội chạy đi thì cũng không thể đem độn tốc chậm lại, sau khi thoáng thương
lượng vài câu thì liền cẩn thận bay vào trong đám sương mù. Trong độn quang,
Hàn Lập không chút thay đổi nhưng trong mắt lam mang khẽ lấp loé đồng thời hai
tay đều cầm lấy một cái linh thạch cực phẩm trong suốt mà không ngừng hấp thu linh
khí tinh thuần.

Tuy rằng phải bay đi không thể hảo hảo ngồi
xuống khôi phục pháp lực nhưng mấy ngày nay nhờ có đãi lượng đan dược quý hiếm
cùng với đỉnh giai linh thạch phụ trợ, pháp lực tổn thấy của hắn đã bù lại được
hơn phân nửa. Bất quá việc gia trì Phạm Thánh Chân Ma pháp tướng thì kết quả
lại cực kỳ bé nhỏ. Mặc dù vậy, Hàn Lập cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu có
gặp phải ma thú nào cường đãi mà nói thì cuối cùng cũng có chút vốn liếng.

Nhưng khi thần niệm của hắn ngẫu nhiên đảo
qua tay áo bào thì trong lòng lại có vài phần buồn bực. Đề Hồn thú này sau khi
đột nhiên đãi triển thần uy thì đến hiện tại vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Hắn phát hiện pháp lực, thể lực của nó đã
khôi phục được hơn phân nửa, điều này làm cho thấy khả năng khôi phục kinh
người nhưng khi hắn dùng thần niệm trực tiếp muốn câu thông với thần thức của
nó để đánh thức nó thfi lại không chút phản ứng nào. Nếu không phải hắn có thể
cảm nhận được mối liên hệ với Đề Hồn chưa đứt đoạn thì cơ hồ cho rằng đang đối
mặt với một vật chết.

Đương nhiên, điều này cũng không phải nói
Hàn Lập thực sự không có biện pháp để thức tỉnh con thú này. Sau khi lo lắng
vài lần cuối cùng hắn cũng nghĩ hay là cứ để cho nó ngủ tiếp. Bởi vì lấy lịch
duyệt của hắn thì khi linh thú xuất hiện tình trạng tự động ngủ say thì thường
là một loại bảo hộ cho quá trình tiến hoá, đều cực kỳ kiêng kị việc dùng sức
mạng quấy rầy khiến nó tỉnh lại.

Mà Hàn Lập nguyên bản đối với Đề Hồn thú
này rất coi trọng, mấy ngày nay, sau khi nó xuất hiện dị biến thì càng thêm coi
trọng. Tốt nhất là thuận theo tự nhiên, cứ để cho nó tự tỉnh lại thì hay hơn.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Lập cũng đem chuyện của con thú này tạm thời gác
sau đầu, đem thần niệm thu lại sau đó soi lại tình hình trong nội thể của mình.

Giờ phút này chỗ đan điền, đệ nhị Nguyên
anh đang lơ lửng bên trong, bên ngoài thâ nó phóng ra ánh linh quang vàng rực
nhưng lớp da bên ngoài lại có màu xanh nhạt, hai tay khép lại trước ngực, bên
trong có một đoàn hoả cầu màu bạc. Ngân sắc hoả cầu này có chút quái dị!

Hoả cầu này nguyên bản có màu bạc thế nhưng
bên trong có thể thấy được từng đợt từng đợt ngọn lửa màu trắng, hơn nữa ở
trung tâm hoả cầu ẩn hiện có ngân sắc phù văn chớp động không thôi. Hàn Lập
nhìn thấy cảnh này thì khoé miệng vừa động, không khỏi mỉm cười. Hoả diễm màu
trắng kia không cần hỏi, tự nhiên là Kim Ô chân hoả mới thu được từ đám Nhân
diện thứu kia.

Lại nói tiếp, việc Phệ Linh Thiên Hoả có
thể hấp thu được linh hoả cùng một ít năng lượng kỳ dị khác sau đó tự động dung
hợp mà tiến hoá thì đúng là một thần thông khó lường. Cứ như thế, rốt cục nó có
thể phát triển đến trình độ này, liệu có thể làm cho người ta sợ hãi, điều này
thật sự làm cho Hàn Lập rất chờ mong. Thấy Phệ Linh Thiên Hoả đang từ từ luyện
hoá Kim Ô chân hoả ở đan điền vẫn chưa có vấn đề gì thì Hàn Lập đem thần niệm
thu lại rồi đem tâm tư đặt ở bốn phía mà cảnh giới.

Phạm vi đám sương mù này bao phủ tuy không
nhỏ nhưng sau khi Hàn Lập cùng Tiêm Tiêm tiến vào một đường bay qua mà vẫn chưa
gặp phải ma thú nào đánh lén. Xem ra những con Nhân diện thứu lúc trước chính
là đám cao giai ma thú thống trị trong đám sương mù này. Bởi vì bị giết chết
quá mức nên đột nhiên ngắn ngủn trong vòng mấy ngày cũng chưa có cao giai ma
thú khác chuyển đến khu vực này. Như thế mà nói, lần này hai người trở về tự
nhiên thông suốt không bị ngăn trở. Bởi vì một đường vô sự, hơn nữa Hàn Lập
cùng Tiêm Tiêm đều đi qua một lần nên tốc độ tự nhiên là nhanh hơn so với trước
nhiều.

Nửa ngày công phu sau, bọn họ xuyên qua đám
sương mù tới rìa bên này. Bất quá, ngay sau khi thanh hồng từ trong đám sương
mù phi ra thì liền dừng lại ở không trung, tuỳ theo độn quang chợt tắt, thân
ảnh Hàn Lập hiện ra. Nhưng giờ phút này hắn nhìn tình hình phía trước rồi sắc
mặt có chút trắng bệch. Cách hắn hai trăm trượng phía trước, hắc phong cuồn cuộn,
trên không có hàng trăm cao giai trung cấp ma thú đang lơ lửng.

Đứng đầu phía trước đám ma thú này là một
đầu ma thú biến ảo thành nhân hình, thân hình cao lớn vạm vỡ, trên đầu có một
cặp cự sừng màu đen, trên người mặt một cái áo giáp màu đen, nửa người trên
giống như nhân tộc còn hạ thân lại dài đầy lông đen, nó cũng đang dùng ánh mắt
ngạc nhiên nhìn lại đây.

Mà đối diện với gã thủ lĩnh ma thú này cũng
có một gã thân mặc ngân giáp, chân đãp huyết sắc phi xa, sắc mặt âm trầm đang
giằng co.

Chương 1585: Đoạt lộ

Lại nói tiếp, nam tử họ Khuê kia đừng nhìn
bề ngoài trấn định mà trong lòng lại lo âu vạn phần. Hắn tự hỏi vừa ly khai đám
người Hàn Lập, ở trên đường một khắc cũng không dừng lại mà đến chỗ này lại bị
nhiều ma thú bỗng nhiên xuất hiện ngăn chặn như vậy thì trong lòng kinh sợ phải
biết.

Trong đám ma thú đối diện thì chủ yếu là
trung giai nhưng cao giai ma thú cũng có hơn ba mươi con, cộng thêm gã cầm đầu
có hai sừng tu vi không kém hắn. Hắn tuy tự phụ nhưng cũng biết nếu động thủ
thì tuyệt đối chỉ có ngã xuống mà thôi. Hy vọng duy nhất là nghĩ cách thoát
khỏi đám cao giai ma thú này sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy nhưng sau đó
hắn lại thấy trong đám cao giai ma thú này có đến bảy tám con phi trùng ma thú,
sau lưng có một đôi hoặc mấy đôi cánh thì trong lòng lại lặng đi.

Nhìn mấy con thú này đã biết độn tốc tuyệt
đối không chậm. Nếu là hai ba con thì hắn còn có thể cố sức một chút nhưng
nhiều như vậy thì hắn tuyệt đối không hề chạy thoát. Lúc này Hàn Lập lại xuất
hiện tương đương với việc lập tức đem áp lực san sẻ đi hơn phân nửa, sinh cơ
ban đầu không đủ một thanh nay đã được mấy thành. Điều này khiến nam tử họ Khuê
mừng rỡ.

Tiêm Tiêm nhìn thấy tình hình này thì sắc
mặt cực kỳ khó coi. Sắc mặt Hàn Lập thì đỡ hơn một chút nhưng ánh mắt chớp động
không thôi, hắn huyền phù tại chỗ không nhúc nhích mà cũng không biết đang nghĩ
cái gì.

Đám ma thú đối diện tuy rằng đông nhưng đều
là mới khai mở linh trí cho nên tuy rằng cả đám ô hợp tụ tập một chỗ nhưng cũng
không có xuất hiện tình trạng la ó hỗn loạn. Ngược lại cả đám dùng ánh mắt như
nhìn người chế hung hăng nhìn chằm chằm vào ba người.

Quỷ dị chính là, nơi đây đang im ắng thì
ngay sau đó sự yên lặng đã bị một gã đánh vỡ.

“Ha ha, đúng là ngươi. Đúng vậy, đây chính
là kẻ đã giết thiếu chủ. Chỉ cần đem ngươi diệt sát hoặc là bắt giữ trở về, chủ
nhân nhất định sẽ trọng thưởng. Sát! Hai người kia cũng làm thịt đi. Còn người
này tận lực bắt sống cho ta.”

Tên ma thú có hai sừng tên là Ngũ Khấp kia
sau khi thấy rõ ràng tướng mạo của Hàn Lập thì bỗng nhiên mở to mồm cười rộ
lên, sau đó bỗng nhiên dừng tiếng cười lại, phát ra sát khí đằng đằng lên tiếng
phân phó.

Lời này vừa ra khỏi miệng, trong đám trung
cao giai ma thú phía sau các loại tiếng hô đồng thời phát ra, sau đó hắc phong
cuồn cuộn kéo thẳng đến ba người Hàn Lập mà ở phía trước hắc phong cũng có hơn
mười đão độn quang loé lên, đi trước hắc phong mà lao thẳng tới chỗ Hàn Lập.
Trong hắc quang chính là một con quái cầm ba đầu, sau lưng có hai cánh chim
thật lớn.

Về phần ma thú hai sừng, bên ngoài thân lục
mang một trận loé lên, dưới chân xuất hiện một cái lục hoàn nhìn như bình
thường nhưng chỉ nhoáng lên một cái liền bắn ra ngoài hơn mười trượng, độn tốc
không kém lại phi trùng ma thú là mấy. Phương hướng nó bay đến đúng là chỗ Hàn
Lập, chỉ thấy loé lên thì đã tới trước mặt.

“Chia nhau mà chạy!”

Hàn Lập thấy đối phương nhận ra mình thì
kinh ngạc, trong miệng lạnh lùng nói một tiếng nhỏ rồi hoá thành độn quang phá
không mà bay vọt đi. Thanh quang vừa loé lên thì đã độn được hơn mười trượng
rồi không hề dừng lại mà cấp tốc vọt đi.

Hắn cũng không chạy về hướng đám ma thú đối
diện mà cũng không có lui lại vào trong đám sương mù mà nhắm một bên phi độn
đi. Tiêm Tiêm cùng nam tử họ Khuê động tác cũng không chậm, cơ hồ trong nhất
thời, nam tử họ Khuê há mồm phun ra một đoàn huyết khí, huyết khí này chui vào
phi xa dưới chân, nhất thời phát ra một tiếng “sưu.” liền biến mất không thấy
bóng dáng. Ngay sau đó, cách đó hơn trăm trượng huyết xa chợt loé lên rồi quỷ
dị hiện ra, tiếp theo nó phát ra một tiếng rít rồi hoá thành một đoàn hắc khí
phá không mà chạy.

Về phần Tiêm Tiêm, sau khi nghe Hàn Lập nói
thì cũng cắn răng, tay áo bào run lên rồi lấy ra một cái tiểu kỳ trong suốt
ngoài thân bạch quang chợt loé, trong nháy mắt nàng cũng đã hoá thành một đoàn
quang cầu màu trắng thật lớn, sau khi quay tròn thì “phanh.” một tiếng chia làm
mấy trăm khoả bạch cầu giống như nhau đồng thời bắn ra bốn phía.

Mỗi một khoả đều có tốc độ mau lẹ kinh
người, chỉ nhoáng lên một cái đã chỉ còn lại tàn ảnh kéo dài qua hai ba mươi
trượng. Mặc dù khá nhiều bạch sắc quang cầu bị đám ma thú hoặc há mồm phun khí
hoặc giơ tay đánh đều tán loạn tiêu thất nhưng đãi đa số bạch quang cầu vẫn
trốn được ra hơn trăm trượng. Ở đây rất nhiều cao giai ma thú nhưng lại không
có kẻ nào có thể nhìn ra cái quang cầu nào mới là chân thân của Tinh Tộc nữ tử.

Vừa thấy ba người Hàn Lập vô luận là tu vi
mạnh yếu nhưng đều có thủ đoạn như vậy, trong lòng ma thú hai sừng cực kỳ giận
dữ, trong miệng rống to, hai tay vung ra đem hai khoả bạch sắc quang cầu bay
qua bên người đánh nát tiếp theo dưới chân lục bàn chợt loé lên mà biến ảo
thanh một cái thuyền độc mộc xanh biếc gào thét mà truy theo Hàn Lập. Ở phía
sau có một con ma ưng màu đen dài hơn một trượng cùng với một con thanh phong
dài vài thước, trên người ẩn hiện có lôi quang chớp động. Ba kẻ này tựa hồ nhận
thức chuẩn Hàn Lập nên đều lấy tốc độ không thua độn quang của Hàn Lập mà gắt
gao đuổi theo.

Ở phía sau nam tử họ Khuê đồng dạng có mấy
con cao giai ma thú độn tốc không chậm đuổi theo. Về phần mấy con ma thú am hiểu
phi hành khác sau khi hơi do dự thì nhằm hướng bạch cầu đang chạy tứ tán mà
đuổi theo. Về phần đám ma phong, ma ưng thì vẫn phi hành thành bộ ba mà nhằm
hướng Hàn Lập cùng nam tử họ Khuê mà đuổi theo.

Hàn Lập tự nhiên đem mọi phát sinh phía sau
xem rõ ràng. Mắt thấy Tinh Tộc nữ tử quả nheien còn lưu lại hậu thủ ở sau thì
trong lòng buông lỏng, lúc này một lòng khống chế độn quang mà chạy.

Lấy tốc độ hiện tại của Hàn Lập, có thể nói
là cực nhanh. Ngay lập tức đã ra ngoài ngàn dặm. Đảo mắt công phu đã phi độn ra
mấy vạn dặm nhưng quay đầu nhìn lại vẫn thấy phía xa có ba đầu ma thú dai dẳng
đuổi sát phía sau, căn bản là không có bị bỏ xa mà ở chỗ xa hơn thấy có một cỗ
hắc phong đồng dạng đang đuổi theo không bỏ.

Hàn Lập trong mắt hàn quang chợt loé. Đối
với ba con cao giai ma thú ở phía sau hắn thật ra không sợ nhưng nếu bị ba gã
này cuốn lấy một lát rồi lại bị mấy chục con ma thú khác ở phía sau chạy đến
vây quanh thì không ổn. Lấy tu vi chưa khôi phục hiện giờ của hắn thì quả thật
là ăn không tiêu.

Trong lòng nghĩ như vậy nên Hàn Lập ở trong
độn quan không hề chần chờ, một tay bấm quyết, sau lưng nhất thời có tiếng sấm
nổi lên rồi một đôi cánh trong suốt hiện lên. Hai cánh hơi hơi run lên mà có
một tiếng sét truyền ra. Theo đó độn quang run lên mà hoá thành một đão hồ
quang xanh trắng bắn ra, sau khi chợt loé lên thì bỗng nhiên biến mất không
thấy.

Ngay sau đó, ở một chỗ cách đó hơn trăm
trượng, hồ quang xanh trắng lấp loé mà thoáng hiện ra nhưng nó chỉ dừng lại một
chút rồi lại lập tức bắn đi không thấy bóng dáng. Cứ như vậy, Hàn Lập điên
cuồng thúc dục Phong Lôi Sí đem Lôi độn thuật thi triển đến mức xuất thần nhập
hoá.

Hồ quang xanh trắng chỉ loé lên mấy cái mà
đã đem ba con ma thú phía sau bỏ xa hơn trăm trượng. Ngũ Khấp thấy vậy thì đầu
tiên là cả kinh, trong lòng khẩn trương. Nếu hắn thực sự để cho kẻ phía trước
chạy thoát thì khi trở về kết cục như thế nào cũng có thể nghĩ ra. Lúc này nó
bỗng nhiên há mồm phun ra một cái gương đồng hình tam giác. Hoàng quang mênh
mông, mặt ngoài nhìn như mơ hồ dị thường!

Con ma thú hai sừng này quay đầu lại nhìn
hai con ma thú cao giai kia, trong miệng gầm nhẹ một tiếng. Vừa nghe tiếng hô
này, ma ưng cùng thanh phong nhìn liếc mắt một cái, trong mắt đều lộ ra bộ dáng
chần chờ nhưng ma thú hai sừng trên mặt hung quang chợt loé rồi bỗng nhiên rống
tao một tiếng. Lúc này trong tiếng rống lại tràn ngập sát khí. Thấy vậy ma ưng
cùng thanh phong run lên, bộ dáng miễn cưỡng đến cực điểm há mồm phân biệt phun
ra hai viên châu to cỡ nắm tay, hai viên châu sau khi hiện ra thì bay vào trong
gương.

Gương đồng hình tam giác lập tức rung lên
phát ra tiếng động vù vù đồng thời trên mặt kính linh quang chợt loé lên rồi
bỗng nhiên đổi hai màu xanh đen. Ngũ Khấp thấy vậy thì mừng rỡ, cầm gương đồng
trong tay ném lên không trung đồng thời cũng há mồm phun ra một viên châu màu
xám. Viên châu này vây quanh gương đồng một cái rồi loé lên tiến vào trong mặt
kính. Nhất thời tấm gương đồng chấn động phát ra thanh âm sắc bén đồng thời
linh quang phát ra lại biến thành màu xám xịt.

Tiếp theo, chỉ thấy ma thú hai sừng vươn ra
một ngón tay nhắm hướng gương đồng hung hăng điểm ra. Nhất thời mặt ngoài gương
linh quang đãi phóng mà phun ra một đão tam sắc quang hà. Quang hà này giống
như du long rời bến, sau khi loé lên đã đem ba con ma thú quấn vào trong đó mà
thân mình gương đồng nhoáng lên một cái cũng tiến vào trong quang hà. Tiếp
theo, quang hà vừa động liền vô thanh vô tức lướt qua khoảng cách tám mươi
trượng, giống như u linh nhằm hướng hồ quang đuổi theo.

Tam ma mượn bảo vật, đem lực lượng ba người
ngưng tụ cùng nhau khiến độn tốc một chút tăng lên gấp bội. Tuy rằng thoạt nhìn
còn hơi chậm hơn so với Hàn Lập một chút nhưng Ngũ Khấp lại thở dài nhẹ nhõm
một hơi. Đối phương tu vi không bằng hắn mà bọn họ lại dùng biện pháp đem pháp
lực ngưng tụ cùng nhau thúc giục bảo vật. Trong quãng thời gian dài không tin
đối phương còn có thể bảo trì tốc độ quỷ dị trước mắt, việc bắt kịp đối phương
chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Trong hồ quang xanh trắng phía trước, tiếng
sấm trầm thấp như ẩn hiện còn tam giác quang hà lại yên lặng như quỷ mị. Hai
cái một trước một sau bay vọt đi, không lâu sau đã biến mất phía cuối chân
trời. Mà cỗ ma phong đen tuyền đuổi theo mấy vạn dặm nhưng mắt thấy Hàn Lập
cùng ba con ma thú độn tốc càng nhanh cuối cùng bóng dáng biệt tăm thì hắc
phong tán đi, hơn ba mươi đầu trung cao giai ma thú hiện thân ra đứng tại chỗ
hai mặt nhìn nhau.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3