Phàm nhân tu tiên - Chương 1588 - 1589

Chương 1588: Đắc kính

Trong nháy mắt nguyên thần thanh phong bị
tiêu diệt, bên ngoài thân đám ma phong đông đảo đang bay vù vù trong sương mù
cách đó mấy trăm trượng có ánh hào quang loé lên.”Phốc.” một tiếng, cả đám cứ
như vậy nổ tung mà chết đi. Sau khi thanh sắc cự phong bị huỷ đi bản thể thì
đến lượt hai cái ma hồn cũng hồn phi phách tán, bị tiêu diệt trong sát na công
phu.

Hàn Lập không thèm nhìn vào thi thể ma ưng
đang rơi xuống mà xoay chuyển ánh mắt nhìn về gã cao giai ma thú cuối cùng đang
đứng ở phía xa nhìn lại. Mục quang băng hàn rét thấu xương. Song giác ma thú tự
nhiên thấy hết màn này, lúc này có thể thấy được trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt,
sắc mặt ẩn hiện tái xanh.

Tuy tu vi của thanh phong cùng ma ưng không
bằng hắn nhưng cũng không đến mức cách biệt một trời một vực. Thế mà chỉ đối
mặt trong nháy mắt hai người này đã bị đối phương đánh chết một cách rất đơn
giản, ngay cả nguyên thần cũng không thể chạy thoát. Điều này không khỏi làm
cho hắn toàn thân phát lạnh.

Mặc dù đốip hương đắc thủ cũng là do xuất
kỳ bất ý đánh lén nhưng hắn tự hỏi nếu ở vào địa vị đối phương thì tuyệt vô
pháp đánh chết hai gã đồng bạn gọn gàng như thế. Bất quá, hắn cũng có chút kỳ
quái.

Kim ảnh vừa rồi xuất hiện dẫn dụ bọn họ sau
đó bị nhất chuỳ đánh chết là cái gì. Bọ họ rõ ràng cảm ứng được trên người nó
tản ra linh khí không kém, nếu không cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại như thế.
Bất kể thế nào mà nói, trong tình huống hắn lẻ loi một mình tiến lên giao thủ
thì có thể nói mười phần sẽ vẩn lạc. Không bằng đợi viện binh đến rồi nghĩ biện
pháp khác đánh chết đối phương.

Nếu thật sự không được thì phải dứt khoát
mạo hiểm đi tới khu vực ngoại vi sơn mạch, là vùng giáp ranh cùng với ngoại tộc
ước định mai phục tại lối vào để đem người này đánh chết. Thiết nghĩ những một
số đỉnh giai tồn tại ngoại giới cũng sẽ không vì một người này mà tìm đến lý
luận với vài vị thánh giai đãi nhân trong sơn mạch.

Song giác ma này tâm cơ quả thực rất cao,
sau khi tỉnh lại thì lập tức nghĩ ra kế sách ứng đối. Vì vậy vừa thấy Hàn Lập
nhìn tới thì hắn đột nhiên hai tay hư không đánh ra một trảo. Sau hai tiếng
“sưu sưu.” thì hai thanh thiết chuỳ loé lên rồi thu nhỏ lại và bay về đến trên
tay hắn. Tiếp theo hắn há miệng phun ra cái gương đồng tam giác kia đồng thời
một tay nhanh chóng điểm lên một cái. Mặt ngoài gương đồng phát ra một thanh âm
vù vù một tiếng rồi phun ra một đoàn hàn quang lao xuống.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Hàn quang vừa lao xuống thì thân ảnh cao
lớn của song giác ma tại chỗ cũ đã biến mất. Sau đó gương đồng khẽ run lên rồi
hoá thành một đão tàn ảnh bỗng chốc tiến vào trong hư không không thấy bóng
dáng. Một màn này làm cho Hàn Lập từ xa xa khẽ giật mình, có chút không ngờ
nhưng ngay lập tức sắc mặt hắn trầm xuống, trong đồng tử lam mang loé lên, hai
mắt hiện ra kỳ cảnh như dòng nước xoáy làm cho người ta vừa nhìn vào hai mắt
hắn phảng phất liền như hồn phách đều bị hút vào trong đó.

Tựa hồ như đã nhìn rõ cái gì đó, Hàn Lập
vươn tay bấm quyết, lại đưa hai ngón tay hướng vào hai đầu lông mày điểm một
cái. Một đoàn hắc khí hiện ra sau đó ngưng tụ biến ảo thành một con mắt đen
kịt.

Đúng là Phá diệt pháp mục.

Yêu mục vừa mới thành hình thì con mắt lập
tức cử động chớp chớp, hào quang đen kịt lưu chuyển một hồi, bên trong con
ngươi ẩn hiện có phù văn quay cuồng tuôn ra. Sau một tiếng vang nhỏ thì một đão
ô quang to cỡ ngón tay từ trong Phá diệt pháp mục bắn ra, nó chỉ loé lên một
cái rồi biến mất vô ảnh vô tung.

Một lát sau, ở chỗ hư không phía ngoài hơn
trăm trượng đột nhiên có một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra rồi một vầng
sáng hiện ra mang theo không gian ba động kịch liệt tản ra. Sau một âm thanh
muộn hưởng thì một đoàn hàn quang ảm đãm dị thường từ trong vầng sáng bắn ra,
sau khi bay ra ngoài hơn mười trượng thì loạng choạng dừng lại.

Sau khi hào quang thu liễm thì thấy song
giác ma kinh sợ hiện thân. Cơ hồ cùng lúc đó, trên không bỗng nhiên có một
tiếng sét đánh truyền ra, một đão hồ điện hai màu xanh trắng loé lên, bên trong
ẩn hiện có một đão nhân ảnh.

“Không tốt.”

Thân hình song giác ma còn chưa đứng vững
nhưng mục quang vừa quét qua trên đầu thì trong lòng chợt trầm xuống, cơ hồ vô
ý thức vung hai tay lên. Hai cái đãi chuỳ trong tay lập tức gào thét một tiếng
rồi nhằm thẳng đỉnh đầu nhân ảnh điên cuồng đập xuống, đồng thời trước ngực
tinh quang loé lên, một cái lam sắc phiên kỳ bay ra, nhoáng một cái liền biến
thành một màn sáng màu xanh đem thân hình bao bọc trong đó.

Mà trên thân mình song giác ma hắc quang
chợt loé, thân hình phảng phất như tên rời nỏ bắn ra, bộ dáng muốn trước tiên
kéo giãn khoảng cách với Hàn Lập nhưng Hàn Lập sao để cho ma thú này đắc ý chứ,
chỉ thấy trong không trung lôi quang hai màu xanh trắng bạo liệt ầm ầm một
tiếng, điện quang biến sắc rồi hoá thành một đão ngân quang hồ lập loè.

Ngân quang này hình thể điên cuồng tăng
lên, sau khi lăn một vòng thì biến ảo thành một con thanh sắc đãi bằng dài mấy
trượng, đãi bằng vỗ hai cánh một cái, từng đão ngân hồ thô to hung hăng bổ nhào
về phía dưới. Tốc độ cực nhanh, cơ hồ ngân quang vừa mới loé lên thì cự trảo đã
chộp lấy đãi chuỳ màu đen đang bay tới. Tiếng va chạm như tiếng sấm nổi lên!

Cự chuỳ vừa gặp cự trảo thì loé lên, nơi
hai cái va chạm xuất hiện từng đão ngân xà bắn ra. Sau đó một khắc, cự trảo
không ngưng lại chút nào tiếp tục đè xuống, bỗng chốc đã dính vào lam sắc quang
tráo trên người song giác ma. Tuy nhiên có chút ngoài dự liệu là cái quang tráo
nhìn như bình thường này lại có hào quang loé lên rồi bỗng chốc biến ảo thành
một màn hào quang như thuỷ tinh. Vô luận là điện hồ hay là cự trảo khi chạm đến
nó thì đều như trâu đất xuống biển, có vẻ không có chút hiệu dụng nào.

Thấy tình hình này, song giác ma trong màn
hào quang thở dài một hơi, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười nhưng không chờ hắn có
bất kỳ cử động gì, bên ngoài màn hào quang đột nhiên có âm thanh chói tai bén
nhọn vang lên rồi thấy cái mỏ của thanh sắc đãi bằng hoá thành từng đão thanh
mang loé lên mà mổ xuống.

“Ầm ầm ầm.”

Ba tiếng nổ vang lên, trên màn hào quang có
thanh âm bộc phát ra rồi tiếp theo là một tiếng vỡ giòn tan, màn hào quang
trong suốt bị mổ vỡ một điểm mà từ đó lan ra, cuối cùng hoá thành điểm điểm lam
quang tán loạn tiêu thất.

“A!”

Song giác ma đồng thời vung hai cánh tay
lên trên, theo âm thanh xé gió là vô số trảo mang màu đen thoáng hiện ra tạo
thành một cái trảo võng rậm rạp chằng chịt chắn ở trên đỉnh đầu nó nhưng thanh
sắc đãi bằng chỉ khẽ dùng mỏ mổ một cái, một đão thanh quang loé lên rồi chui
vào trong trảo mang. Theo đó, ngân sắc điện quang đãi tác, trảo võng cứ như vậy
mà bị kéo rách ra, mà thanh mang vừa loé lên thì lại như ảo ảnh không thấy đâu.

Thân hình song giác cự ma rung mạnh, hai
cánh tay thoáng cái dừng cử động đồng thời cúi đầu nhìn xuống thân thể mình.
Chỉ thấy chỗ lồng ngực hắn có một cái lỗ máu to cỡ cái chén ăn cơm, từ trong đó
máu phun ra đồng thời trong đó có một cái gai bạc chớp động.

Trên mặt nó lập tức hiện ra vẻ hoảng sợ khó
có thể tin được nhưng không chờ hắn kịp phát ra tiếng kêu thảm thì lỗ máu trước
ngực chợt có tiếng sấm nổ rồi từng đão ngân hồ bắn ra. Ngân sắc điện quang
thoáng cái đã đem song giác ma triệt để bao phủ vào trong đó.

Tiếng sấm vang vọng một hồi lâu sau mới
ngừng lại, thân thể và nguyên thần của song giác ma trong lôi quang hung mãnh
dị thường đã sớm biến thành tro bụi, biến mất vô tung vô ảnh trong gian chỉ để
lại chỗ này một cái mặt gương đồng tam giác quái dị!

Thân thể thanh sắc đãi bằng đột nhiên co
rụt lại, trong ánh linh quang chớp động mà lần nữa hoá thành nhân hình. Hàn Lập
đưa mắt nhìn cái gương, đồng thời sau đó đưa tay khẽ chỉ một cái, lập tức một
cỗ hấp lực lăng không sinh ra đem cái bảo vật vô chủ này thu vào trong tay, sau
đó cúi đầu nhìn kỹ. Tuy nhiên trong lúc vội vàng cũng không nhìn ra được cái
gì.

Bất quá, hắn đối với vật này lại rất có
hứng thú. Cái kính này có thể đem pháp lực của nhiều người liên kết thành một
mạch hơn nữa gặp địch nhân còn có thể tiến vào trong hư không mà độn đi, hiển
nhiên cũng không phải là bảo vật tầm thường. Không biết con ma thú này làm thế
nào mà có được. Một tay hắn vung lên, cái gương bỗng nhiên phát ra một đoàn
hoàng quang rồi biến mất không thấy.

Trong lòng Hàn Lập tự định giá và không
tiếp tục có ý dừng lại nữa mà độn quang hoá thành một đão thanh sắc cầu vồng
hướng vào chỗ sâu trong vụ hải bắn đi. Vài khắc sau, một phiến ma phong đen kịt
từ phía bên cạnh gào thét mà đến. Sau khi đến vụ hải thì xoay quanh một hồi sau
đó lập tức thu lại, bên trong hiện ra năm tên ma thú hình thù kỳ quái.

“Địa phương ba người biến mất là chỗ này.”

Con ma thú như ngọc lưu ly chế thành sau
khi nhìn lướt qua vụ hải thì nói. Bốn con còn lại thì trong mắt cũng hiện lên
vẻ cảnh giác.

“Ba người Ngũ Khấp đãi nhân liên thủ sao có
thể trong một thời gian ngắn như vậy mà đã không có tin tức? chẳng lẽ trên
đường gặp phiền toái khác?”

Con mãng thú thấp giọng hỏi một câu.

“Cái này không rõ lắm, bất quá như thế nào
mà nói thì mọi người cần giữ vững tinh thần, chúng ta nên cẩn thận hơn một
chút.”

Tiểu thú lắc lắc đầu, sau đó dùng khẩu khí
không thể tin phân phó nói.

“Dạ!”

Đám ma thú còn lại đều cúi đầu cung kính
đáp, sau đó ma phong tái khởi, cả đám chui đầu vào trong vụ hải. Nửa khắc đồng
hồ sau, tại nơi Hàn Lập đánh chết song giác ma những ma thú này hiện thân ra.
Chúng nó dùng ánh mắt kinh nghi đảo qua hết mọi nơi. Trong đó có một con ma thú
trông giống như con vịt nhưng trên đầu có một cái sừng, nó nhìn quanh một vòng
sau đó hoá thành một đão bạch quang lao xuống phía dưới, chỉ một thoáng đã
không thấy tăm hơi.

Hành động này tự nhiên khiến đám ma thú
khác chú ý mà đưa mắt nhìn nhưng chỉ một lát công phu sau, ma khí dao động rồi
con ma thú hình vịt bầu bay ra. Trong tay có màng của nó có một đoạn sừng vỡ
nhìn như sừng trâu to cỡ nắm tay.

“Đây là mảnh sừng của Ngũ Khấp đãi nhân mà,
sao lại rơi xuống phía dưới như thế này, chẳng lẽ thật sự đã quy thiên?”

Mặt con ma thú trông như hổ, sắc mặt run sợ
lẩm bẩm nói.

“Xem ra ba người bọn họ thật sự đã vẩn lạc
rồi, người bị truy đuổi thậm chí lại có thần thông như thế sao?”

Tiểu thú thần sắc âm trầm nhắm hai mắt,
thấp giọng tự nói một câu.

“Chúng ta sau đây phải làm như thế nào đây.
Tên ngoại lai nhân kia đã sỡm vô tung vô ảnh, chúng ta lại vô pháp truy tung
được.”

Mãng thú kia sắc mặt âm tình bất định không
khỏi tự hỏi một tiếng.

“Hừ, cho dù là có thể định vị được người
này thì ta cũng không có khả năng truy đuổi được. Đối phương đã có thể đánh
chết ba người Ngũ Khấp thì chúng ta hơn phân nửa cũng không phải là đối thủ.
Theo đường cũ trở về thôi!”

Tiểu thú hừ lạnh một tiếng, không chút do
dự nói.

“Nhưng cứ như vậy mà nói, sau khi trở về sẽ
không ổn cho lắm. Chủ nhân nhất định sẽ tức giận dị thường.”

Một ma thú khác lại có vẻ rất cố kỵ, chậm
rãi nói.

Chương 1589: Xảo hoạch

“Không có gì. Chúng ta cũng không phải cứ
như vậy mà buông tha cho. Sau khi trở về tụ tập cùng những người khác, chúng ta
sẽ lập tức kéo đến chỗ lối ra mà tổ chức mai phục. Người này muốn rời khỏi Ma
Kim Sơn Mạch thì khẳng định sẽ gặp lại chúng ta.”

Tiểu thú sau khi do dự một chút thì dùng
ngữ khí khẳng định nói.

Nghe tiểu thú nói như thế, ngay cả mãng thú
cùng bốn con ma thú còn lại đều không phản đối gì, tựa hồ đối với lưu ly tiểu
thú này cực kỳ tin phục. Sau đó ma phong tái khởi, ngũ ma lập tức hướng theo
đường cũ bay trở về.

Lúc này, Hàn Lập đã sớm ở ngoài trăm vạn
dặm, hắn vừa phi độn vừa cẩn thận cảnh giác quan sát bốn phía. Tuy rằng đã
thoát khỏi truy binh thành công nhưng thần sắc của hắn cũng không có quá mức
thoải mái mà vẫn hơi nhíu mày. Trải qua hơn nửa ngày bỏ chạy, hắn đã hoàn toàn
đi lệch khỏi quỹ đão lúc trước. Muốn bay trở về đến lối vào Ma Kim Sơn Mạch thì
chỉ có thể đi đường khác. Nói như thế mà nói, thứ nhất là không quen đường, thứ
hai là có thể gặp phải ma thú mới thì có thể có chút phiền phức.

Bất quá so với hàng trăm trung cao giai ma
thú kia thì hắn vẫn tình nguyện mạo hiểm một phen. Đương nhiên đám ma thú đó có
thể ngăn chặn tại lối vào nhưng hắn chỉ chợt lo lằng qua sau đó lập tức không
để ý nữa. Đối với hắn mà nói, nếu không có xuất hiện thánh giai ma thú thì vô
luận là vận dụng Thái Nhất Hoá Thanh Phù hay là dựa vào độn tốc quỷ dị của mình
thì đều có thể dễ dàng giải quyết được việc này, căn bản không cần để ở trong
lòng.

Chuyện tối trọng yếu hiệ tại chính là không
biết Tiêm Tiêm có thuận lợi thoát thân hay không. Nếu nàng bất ngờ vẩn lạc thì
Thiên Ngoại Ma Giáp có thể nhất thời không thể tu bổ được. Nhưng loại chuyện
này cũng không phải là hắn có thế thể quản đượng. Hơn nữa từ chuyện nữ tử này
lúc trước thi triển hậu thủ thoát thân thì xem ra tựa hồ nàng còn lưu lại không
ít chuẩn bị ở phía sau nên quá nửa là có thể phản hồi vô sự.

Về phần nam tử họ Khuê kia thì Hàn Lập ước
gì đối phương vẩn lạc trong tay đám ma thú thì tốt. Hàn Lập sau khi cân nhắc
xong thì mới đem tâm tư thu lại rồi hết sức chạy đi. Chỉ thấy độn quang màu
xanh đãi phóng, tốc độ của kinh hồng nhanh thêm ba phần, sau mấy cái chớp động
liền biến mất ở tại chân trời.

Hàn Lập lần này một mình đi đã phi hành qua
một ngày một đêm. Trên đường tuy có đụng phải mấy tên đê giai ma thú nhưng chỉ
vung đãi thủ hư không đánh ra một trảo liền dễ dàng nhất kích tất sát, căn bản
là chưa có gì phiền toái.

Cứ như vậy, lúc này Hàn Lập đang phi độn phía
trên một khu vực đồi núi thấp, phía dưới ma khí màu đen quay cuồng cơ hồ đem
phân nửa đồi núi này bao phủ vào trong đó, nhìn lại chỉ thấy một đỉnh núi cao
hơn trăm trượng nằm trong đám ma khí màu đen như ẩn như hiện.

Đột nhiên có một tiếng nổ kinh thiên động
địa truyền đến, sức nổ mạnh đến mức nửa ngày sau trên không trung vẫn còn đọng
lại thanh âm tác hưởng. Hàn Lập một lòng đi đường thấy vậy thì cả kinh, thanh
quang chợt loé, độn quang dừng lại xoay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nổ.

Chỉ thấy phía xa không biết chỗ nào giờ
phút này hoàn toàn bị hoả vân đỏ đậm bao phủ mà ở bên trong hoả vân ẩn hiện có
một đoàn bạch sắc hoả cầu hiện lên sau đó cuồn cuộn nứt toác mà hoá thành xích
hồng yêu dị hoả diễm. Tiếng nổ ầm ầm trầm thấp vang lên liên miên không dứt,
giống như vô cùng vô tận.

Khoé mắt Hàn Lập chợt nhảy dựng lên, tuy
không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng thanh thế thật là kinh
người, không phải cấp Luyện Hư bình thường có thể làm được. Bất quá trong mắt
Hàn Lập lam mang chuyển động vài cái, sau khi hơi trầm ngâm thì bỗng nhiên độn
quang tái khởi nhằm hướng ban đầu tiếp tục đi tới, độn tốc thậm chí so với ban
đầu còn nhanh hơn vài phần. Bộ dáng của hắn xem ra căn bản không muốn phát sinh
thêm phiền toái.

Bản ý của Hàn Lập đích xác là như thế.
Chuyến đi Ma Kim Sơn Mạch này hắn đã thu hoạch không ít, hiện tại nên sớm thoát
ly khỏi nơi này, đối với những chuyện phiêu lưu khác hắn không có chút hứng thú
nào nhưng Hàn Lập vạn lần không nghĩ tới chính mình không muốn gây chuyện thì
ma phiền lại tìm tới cửa.

Thanh hồng do Hàn Lập biến thành mới bay ra
được hơn trăm trượng thì trong hoả vân quay cuồng bỗng nhiên linh quang chợt
loé rồi từ đó có bốn đão độn quang bắn ra. Đão phía trước là một đoàn tử quang
huỳnh chói mắt lao thẳng đến Hàn Lập. Ba đão phía sau, một đão lục quang loè
loè, một đão ngân quang chói mắt, một đão thì đỏ tươi như máu. Tốc độ so với tử
quang còn kém một bậc nhưng thanh âm phá không nghe rợn cả người. Tiếng xé gió
vừa truyền đến thì đã đến sát bên cạnh Hàn Lập.

Hàn Lập thấy tình hình này thì không khỏi
ngẩn ra, trong lòng nhất thời không biết là nên lập tức né tránh hay là đón đầu
mà lên. Bất quá hắn chỉ ngẩn ngơ trong phút chốc công phu rồi tay áo lập tức
run lên, nhất thời một tầng hôi quang lập tức vô thanh vô tức hiện lên, tiếp
theo dưới chân có tiếng thanh minh rồi vô số thanh tiểu kiếm màu xanh từ hư
không hiện lên, hơi vừa chuyển đã hoá thành một đoá thanh liên từ từ nở rộ ra.

Trong lúc nhất thời, hai mắt Hàn Lập lam
mang chợt loé lập tức đem vật từ trong tử quang đang bắn đến nhìn rõ ràng, kết
quả thần sắc trở nên cực kỳ quái dị. Chỉ thấy trong tử quang rõ ràng là một
gương mặt xanh biếc, hai tay cùng chân đều là các xúc tu màu tím, trông như
quái vật. Nhân ảnh này cao đến hai trượng, khuôn mặt bình thường, hơn nữa hơi có
vẻ đờ đẫn, hai tay chân đang ôm lấy một cái chiến giáp màu vàng giống như khô
mộc, bên ngoài thân mơ hồ có tử sắc ký hiệu hiện lên quay cuồng đồng thời có
một cỗ dược hương truyền ra.

“Chi tiên!”

Hàn Lập đã sớm xem qua hình ảnh của nó
trong ngọc giản nên trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch của quái vật đang bay
tới, trong lòng không khỏi kinh hỉ. Tuy hắn chưa bao giờ nghĩ tới điều này
nhưng nếu linh vật này tự động đưa tới cửa thì tự nhiên là một chuyện khác. Hơn
nữa xem ra Chi tiên này ngay cả tứ chi cũng chưa biến ảo thành công thì hiển
nhiên là thương thế vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, lúc này đã bị những người khác
phát hiện nên mới vội vàng chạy trốn.

Hàn Lập tâm niệm vừa động, trong nháy mắt
đã có quyết định, thậm chí còn chẳng quan tâm xem vài đão độn quang mặt sau
đang bay đến. Một tay hư không đánh ra một trảo, một quầng sáng màu xám cuốn đi
rồi hoá thành một cái đãi thủ màu xám chộp xuống tử quang.

Trong tử quang Chi tiên thấy vậy, trên mặt
mặc dù không chút biểu tình nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tuyệt vọng. Mắt thấy đãi
thủ màu xám chụp đến mà lại tựa hồ như không thể khống chế được độn quang, sau
khi loé lên thì vẫn lao thẳng về phía Hàn Lập. Kết quả là đãi thủ chụp tới.

“Phanh.” một tiếng muộn hưởng, tử quang
nhất thời tản ra, đãi thủ liền đem Chi tiên bắt lấy, sau đó nhoáng lên một cái
liền hoá thành một cố quang hà màu xám quay về.

Hàn Lập bắt được Chi tiên dễ như trở bàn
tay, đối phương không có tý sức phản kháng nào. Hào quang chợt loé, Chi tiên đã
bị từng đão quang hà xám gắt gao trói lấy lôi lại gần chỗ Hàn Lập trong gang
tấc trước người.

Hàn Lập mừng rỡ, lập tức không lưỡng lự tay
áo run lên, nhất thời mười mấy tấm phù lên màu sắc khác nhau bắn ra.”Phốc phốc.”
mấy tiếng nổ lớn, đám phù lên này chỉ loé lên đã vây lấy thân hình Chi tiên,
tiếp theo đủ lại ký hiệu màu sắc khác nhau hiện lên cơ hồ cả thân hình linh vật
này bao vây trong đó.

“Dừng tay.”

“Muốn chết!”

Hai tiếng quát lớn từ trong ba đão độn
quang phía sau ầm ầm truyền ra, hiển nhiên là những người này vừa thấy con mồi
bị Hàn Lập bắt đi thì trong lòng giận giữ thế nào cũng biết.

“Thu.”

Tuy nhiên Hàn Lập căn bản không thèm để ý,
một tay lật lại, nhất thời trên tay xuất hiện một cái bình ngọc màu xanh, trong
miệng khẽ quát một tiếng. Nhất thời cái bình ngọc run lên mà phun ra một đão
thanh hà đem Chi tiên đã bị cấm chế cuốn vào trong đó. Chỉ thấy linh quang chớp
động, Chi tiên nguyên bản còn cao hơn Hàn Lập trong nháy mắt đã thu nhỏ hình
thể lại, cuối cùng chỉ còn cao nửa thước rồi nhanh chóng bị thanh hà thu vào
trong bình. Bàn tay vừa lật chuyển, cái bình ngọc hoá thành mấy điểm linh quang
mà biến mất.

Lúc này, ba đão độn quang phía sau mới tới
nơi, chỉ sau mấy cái chớp động thì đều hiện ra cách Hàn Lập khoảng ba mươi
trượng, vây quanh lấy hắn. Hàn Lập lúc này mới ngẩng đầu đảo qua mọi nơi, thần
sắc thản nhiên, nhìn không ra chút khác thường nào. Vừa rồi tuy chưa thấy rõ
ràng dung mạo của những người đuổi theo này hưng linh áp trên người tuyệt đối
không có Hợp Thể tồn tại cho nên hắn mới thong thả như thế.

“Di, là Hàn đão hữu.”

“Là ngươi.”

Bởi vì chuyện vừa rồi phát sinh chỉ trong
nháy mắt, thêm vào đó vừa rồi Hàn Lập lại dùng Nguyên từ thần quang che hơn
phân nửa thân hình nên đám người phía sau đến bây giờ mới nhìn rõ dung mạo của
Hàn Lập, kết quả là hai cái thanh âm hoàn toàn bất đồng đồng thời thất thanh
truyền ra.

Một cái tràn ngập vẻ kinh ngạc!

Một cái lại đầy vẻ kinh nghi bất định!

Về phần người cuối cùng toàn thân huyết
quang loè loè lại không nói lời nào mà hai tay chỉ hướng về Hàn Lập giương lên.
Nhất thời hai đão huyết quang kích bắn ra, chỉ loé lên đã hoá thành lưỡng đão
huyết quang chém đến Hàn Lập.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, quang hà màu
xám trước người bành trướng lên mà hoá thành cao mấy trượng cũng nhằm về phía
trước cuốn đi.

“Bịch.” một tiếng, lưỡng đão huyết quang
kia cũng bất phàm, chỉ một chút đã chém đứt hơn phân nửa quang hà màu xám, bộ
dáng muốn trực tiếp xuyên thủng mà qua nhưng ngay sau đó, trong quang hà màu
xám đột nhiên có một bóng đen loé lên, đó là hư ảnh của một cái tiểu sơn màu
đen tuyền.

Lưỡng đão huyết quang vừa chém lên tiểu sơn
thì lập tức bị cự lực hất quay ngược trở về. Theo sau hôi quang bốn phía đột
nhiên ngưng tụ mà hoá thành vô số tia sáng màu xám hết sức nhỏ hướng về phía
huyết quang bắn tới. Kết quả hai cái huyết nhậ kia lúc đầu giống như giao long
dũng mãnh phi thường nhưng khi bị vô số tia sáng màu xám chụp xuống thì động
tác bắt đầu chậm chạp, hào quang cũng trở nên ảm đãm dị mà hiện nguyên hình.

Đây rõ ràng là hai thanh huyết sắc trường
kiếm dài vài tấc nhưng hào quang loá mắt co duỗi không ngừng, có vẻ linh tính
mười phần. Hai thanh trường kiếm này trong nháy mắt đã bị đám tia sáng màu xám
bao vây tầng tầng lớp lớp, cuối cùng kêu lên một tiếng rồi không thể nhúc nhích
mảy may.

Người đứng trong huyết quang phía xa lúc
này mới cả kinh nhưng cũng không hoảng hốt mà trong miệng quát lớn một tiếng.

“Phanh phanh.” hai tiếng trầm đục bỗng
nhiên từ trong quang hà màu xám truyền ra. Hai thanh trường kiếm nguyên bản bị
trói buộc lại tự động vỡ vụn ra sau đó hoá thành vô số điểm huyết quang biến
mất vô ảnh vô tung trong Nguyên từ thần quang. Ngay sau đó, không gian phía
trước huyết quang bao phủ người nọ chợt dao động sau đó huyết quang chớp động
và hai thanh trường kiếm nọ quỷ dị hiện lên.

“Kiếm linh hoá hư!”

Hai mắt Hàn Lập chợt híp lại, gắt gao nhìn
về bóng người trong huyết quang, sắc mặt âm trầm dị thường. Lúc này, hắn mới
nhìn rõ dung mạo của hai người khác. Một người trong đó sắc mặt tái nhợt, tóc
xám trắng, một người đầu đầy tóc xanh, bộ dáng hung ác dị thường. Đúng là đám
người lúc trước đã gặp ở trong Lôi Vân Các, lão giả họ Ngạn và dị tộc nhân tóc
xanh.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3