Phàm nhân tu tiên - Chương 1590 - 1591

Chương 1590: Vung tay đánh lớn

Hai người này trước đây đã chứng kiến một
phần thần thông chân chính của Hàn Lập nên khi thấy người trong huyết quang bị
thiệt thòi không nhỏ thì cũng không có quá mức bất ngờ nhưng ánh mắt nhìn về
phía Hàn Lập thì đều trở nên âm trầm bất định. Về phần dung mạo của bóng người
trong huyết quang kia, Hàn Lập sau khi dùng linh mục nhìn chăm chú một lát thì
cũng đã thấy rõ ràng. Đó là một mi anh nử tử, một thân huyết sắc cung trang.

Giờ phút này tuy nàng đã thu hồi hai thanh
phi kiếm nhưng trên ngọc dung vẫn tràn đầy vẻ giật mình. Hiển nhiên sự lợi hại
của Nguyên từ thần quang vừa rồi đã làm cho nàng hoảng sợ, đồng thời hết sức
kiêng kị. Ba người đem Hàn Lập vây vào giữa, trong lúc nhất thời bầu không khí
im lặng một cái quỷ dị nhưng không có ai có ý tứ muốn rời đi. Hàn Lập thấy vậy
thì mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xa.

Chích thấy bên kia hoả vân vẫn đang bao
trùm cả bầu trời, thanh thế so với lúc trước tựa hồ còn cường thịnh hơn vài
phần nhưng lúc này phía dưới đang có một làn sóng nước màu đen dâng lên va chạm
với hoả vân. Hai cái này tựa hồ là tương khắc với nhau, sau khi va chạm thì đều
phát ra tiếng nổ liên hồi khiến cho nửa bầu trời đều chấn động không ngừng, giống
như bất cứ lúc nào đều có thể bị xé rách ra. Hàn Lập ánh mắt chớp động mà trong
lòng chuyển động.

“Hàn đão hữu, ta nhớ rõ là có Việt hiền
chất đi cùng đão hữu một đường tiến vào sơn mạch, lúc này không biết Việt hiền
chất có ở đây không?”

Sau khi giằng co một lát thì lão giả họ
Ngạn mở miệng trước.

“Có chút đáng tiếc. Trước đây không lâu,
Việt đão hữu đã bị người ta hạ độc thủ nên đã bất hạnh vẫn lạc rồi.”

Hàn Lập nghe hỏi vậy thì thần sắc khẽ biến
nhưng không có ý giấu diếm nói.

“Đã vẩn lạc. Đão hữu có thể nói là do người
phương nào hạ độc thủ không?”

Lão giả họ Ngạn cả kinh hỏi không ngớt.

“Lúc Việt đão hữu ngộ địch thì tại hạ không
có ở bên cạnh nên tại hạ thật sự không thể nói rõ ràng.”

Hàn Lập nhướn mày chậm rãi nói.

“Nga, như vậy sao.”

Sắc mặt lão giả họ Ngạn trở nên âm trầm,
hiển nhiên có chút không tin tưởng.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng không khỏi cười
khổ một tiếng, xem ra phân nửa vị này cho là chuyện Việt Tông vẩn lạc có liên
quan tới mình. Bất quá, hắn cùng lão giả này căn bản không có giao tình gì nên
tự nhiên cũng sẽ không cố gắng đi giải thích cái gì mà nhìn hai người khác đảo
qua rồi bình tĩnh hỏi:

“Tư thế của ba vị hiện tại như vậy, chẳng
lẽ là tính toán không để cho Hàn mỗ rời đi sao?”

“Hừ, các hạ biết rõ mà còn cố hỏi. Đem Chi
tiên giao ra đây thì ngươi tự nhiên có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

Dị tộc nhân tóc xanh trong mắt hung quang
chợt loé rồi hung tợn nói.

“Chi tiên? Hắc hắc, nhị vị đão hữu còn lại
cũng muốn như thế sao?”

Hàn Lập cười lạnh một tiếng nhìn hai người
còn lại hỏi một câu.

Lão giả họ Ngạn thần sắc hơi ngưng tụ, vẫn
chưa tiếp lời gì thì nữ tử trong huyết quang hai mắt hàn quang phóng ra, cất
giọng như băng nói:

“Chúng ta không có nhiều thời gian. Ba ng
ười chúng ta đồng loạt ra tay đánh chết người này, sau đó chia đều Chi tiên,
nếu không con Ma ngạc kia cùng thủ hạ của Thiết sí đuổi theo thì đồ vật này
chưa chắc đã đến trong tay.”

Nói xong, hai tay nàng lập tức chà xát,
huyết quang chợt loé rồi một cây quạt màu huyết diễm hiện len quay cuồng ở
trong tay. Cái quạt này to bất quá hơn một thước nhưng toàn thân trong suốt,
hình như được tạc từ bạch ngọc mà thành nhưng trên bề mặt quạt ẩn hiện có vô số
huyết sắc ký hiệu, thoạt nhìn giống như hoả diễm lóng lánh màu đỏ, thật sự là
vô cùng quỷ dị.

“Hảo, có thể được một phần ba còn hơn là
cái gì cũng không chiếm được.”

Dị tộc nhân tóc xanh tuy rằng hung hãn
nhưng thật ra cũng không phải là kẻ ngu dốt nên lập tức đôgnf ý nói, hơn nữa
bàn tay vừa lật lấy ra một cái cổ đỉnh nhỏ, cái đỉnh này quay tròn vừa chuyển
động liền biến to thêm vài thước rồi trôi nổi trước người hắn không nhúc nhích.

Lão giả họ Ngạn vừa thấy hai người kia hành
động như vậy thì sau khi chần chờ một chút thì cũng cắn răng một cái, tay áo
bào run lên, từ trong đó có một đoàn ngân quang bắn ra, đó là một cái ấn ngân
quang chói lọi. Vật này mới bay ra thì to chỉ hơn một tấc nhưng vừa lăn xuống
thì lập tức liền biến to mấy trượng, đồng thời từ phía trên phát ra phong lôi
chi âm.

Thế cục ba người liên thủ đã hình thành!
Hàn Lập thấy vậy thì khoé miệng khẽ run rẩy một chút, đồng thời trong lòng thở
dài một hơi. Ba người này đều là Luyện Hư đỉnh giai, độn tốc tuyệt không chậm
hơn hắn bao nhiêu, muốn phòng thủ mà không chiến mà nói thì chỉ sợ là không có
khả năng. Biện pháp thoát thân duy nhất là phải chân chính đánh bại hoặc diệt
sát ba người thì mới có thể thoát thân.

Điểm này, trước khi hắn động thủ bắt Chi
tiên thì cũng đã sớm tiên liệu nên vừa thấy ba người hành động thì trong lòng
cũng không kinh hoảng, thậm chí không đợi ba người phát động công kích hắn đã
phất tay đánh ra. Nhất thời trên hư không hư ảnh hắc sắc tiểu sơn trước người
kia lập tức cuồn cuộn nổi lên một tầng hôi quang nhằm thẳng lão giả áp xuống.
Tiểu sơn trong vạn đão hào quang bỗng nhiên biến thành cao hơn mười trượng đen
thui lùi áp xuống.

Lão giả họ Ngạn cả kinh, không kịp suy nghĩ
nhiều thân hình bay vọt ra đồng thời một tay chỉ vào ngân sắc đãi ấn trước
người điểm ra một cái. Bảo vật này kêu lên một tiếng vù vù rồi thể tích cuồng
trước lên mấy lần nhằm về phía ngọn núi trên không phi tới.

“Oanh.” một tiếng kinh thiên động địa, dưới
đáy ngọn núi phát ra một đoàn hào quang chói mắt. Cả không trung rung mạnh, từ
tâm trận nổ có một trận sóng dao động vô hình tản ra.

Ngân sắc đãi ấn kia ngay cả cũng là bảo vật
có đãi uy lực nhưng làm sao có thể so với Nguyên từ thần sơn đã qua lần luyện
chế thứ hai. Nó chỉ hơi ngăn được Nguyên từ thần sơn một chút thì lập tức phát
ra một tiếng vỡ thanh thuý, căn bản không thể ngăn cản được trọng lượng của hắc
sắc tiểu sơn. Ngọn núi thật lớn nhất thời hùng hổ rơi xuống đồng thời đãi phiến
quầng sáng màu xám phun ra đánh đến lão giả.

Lão giả họ Ngạn sắc mặt đãi biến, há mồm
phun ra một tấm lụa màu nhũ bạch. Tấm khăn này vừa động thì nhất thời hoá thành
một mảnh bạch vân che trên đỉnh đầu đồng thời trên mặt lão giả bạch hà chớp động,
mười ngón tay nhằm lên không trung liên tục búng ra. Vô số đão lục sắc pháp
quyết chợt loé lên rồi biến mất trong mây. Ngọn núi màu đen khi rơi xuống đến
bạch vân thì lại giống như đè lên một tảng bông, hơn phân nửa lực đão bị tá lực
bặt vô âm tín. Đám mây mù màu trắng khẽ chấn động vậy mà lại nâng được ngọn núi
lên.

Hàn Lập thấy vậy thì trong lòng nao nao.
Bất quá chỉ một chút trì hoãn này, dị tộc nhân tóc xanh cùng nữ tử trong huyết
quang không hẹn mà cùng ra tay. Dị tộc nhân tóc xanh kia há mồm phun ra một
đoàn tinh khí màu xanh lên trên cái đỉnh. Cự đỉnh kêu lên một tiếng vù vù rồi
bay vọt lên trời.

Ngay sau đó, một cỗ sáng mờ từ trong đỉnh
phi ra, sau khi tản ra thì thiên địa phụ cận cũng phải biến sắc, một cỗ hoàng
phong âm trầm gào thét nổi lên sau đó hoá thành vài con hoàng sắc phong long
lao thẳng tới chỗ Hàn Lập. Về phần nữ tử trong huyết quang kia, trong tay cũng
nhẹ nhàng miết một cái.

Nhất thời ký hiệu trên mặt quạt chớp động
một trận sau đó “phốc xuy.” một tiếng lớn, vô số huyết diễm từ trên mặt quạt
tròn tuôn ra rồi nhằm thẳng Hàn Lập bắn đến.

Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt không chút
biểu tình nhưng một tay vừa lật. Nhất thời thanh quang chợt loé lên rồi một cái
tiểu đỉnh thanh quang loè loè hiện ra. Đúng là Hư Thiên bảo đỉnh! Sau đó hắn há
mồm phun ra một đoàn ngân diễm, ngân diễm quay tròn vừa chuyển rồi hoá thành
một con ngân sắc đãi hoả điểu dài chừng một thước.

“Đi.”

Hàn Lập vung tay áo lên, trong miệng quát
khẽ một tiếng.

Thanh sắc tiểu đỉnh run lên rồi bay lên
không, nhoáng một cái cái đỉnh bỗng nhiên biến mất không thấy. Trên không trung
chợt vang lên một tiếng thanh minh thẳng lên cửu thiên rồi đồ án mặt ngoài hình
một loài chim nào đó chợt trở nên mơ hồ không rõ.

Linh quang màu xanh mênh mông đãi phóng rồi
một cái hư ảnh quái điểu bỗng nhiên hiện lên ở bốn phía tiểu đỉnh, sau đó rống
lên một tiếng mà phỉ ra, nghênh đón mấy cái hoàng sắc phong long kia. Hai
phương vừa tiếp xúc lập tức lao vào cắn xé nhau, bộ dáng nhất thời khó phân
thăng bại. Mà bên kia, ngân sắc hoả điểu lại mở hai cánh rồi tự động lao về
phía huyết sắc hoả cầu đầy trời đang bay đến.

Đám hoả cầu kia mặt ngoài huyết diễm quay
cuồng, màu đỏ tươi ướt át, thoạt nhìn đã thấy đây không phải là hoả diễm bình
thường. Mà cung trang nữ tử một thân huyết sắc kia vẻ mặt vẫn trấn định, tựa hồ
đối với uy lực của huyết phiến rất là tự tin nhưng ngay sau đó trên mặt bỗng
nhiên cả kinh bởi vì ngân sắc hoả điểu kích thước tầm một thước, mắt thấy chuẩn
bị chui đầu vào trong hoả cầu thì bỗng nhiên trong miệng thanh minh một tiếng
rồi hai cánh đột nhiên vỗ một cái, hình thể nhất thời giống như quả bóng được
thổi phồng lên, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi cuồng trướng lên.

Một trượng, ba trượng, năm trượng, mười
trượng,...

Đảo mắt công phu, ngân sắc hoả điểu thể
tích liền biến thành ba mươi trượng, một cây lông chim vậy mà lại ngân trung
mang bạch, bạch trung lại có ngân sắc ký hiệu chớp động hiện lên. Từ xa nhìn
lại giống như một con ngân sắc phượng hoàng bình thường loè loè sáng lên, làm
mọi người không dám nhìn thẳng.

Hàn Lập thấy cảnh này thì trong lòng cũng
nhảy dựng lên. Tuy hắn biết Phệ Linh hoả điểu sau khi thôn phệ Kim Ô chân hoả
kia thì khẳng định là sẽ có tiến hoá nhưng việc biến thành bộ dáng kinh người
như vậy thì cũng khiến trong lòng hắn cả kinh. Hơn nữa lúc này hẳn là nó vẫn
chưa hoàn toàn luyện hoá xong Kim Ô chân hoả.

Phệ Linh hoả điểu tự thân đã có linh tính
nhất định nên căn bản không cần Hàn Lập thúc dục, hai cánh đột nhiên run lên.
Ngân vũ phía mặt ngoài cánh lập tức kích bắn ra, từ xa xa nhìn lại giống vô số
mũi tên bạc đồng thời rời nỏ bắn ra, chỉ chợt loé lên thì đã chuẩn xác xuyên
thủng mỗi một khoả huyết sắc hoả cầu.

Thanh âm “phanh phanh.” vang lên không dứt.
Mặt ngoài đám hoả cầu này lập tức bị biến dạng rồi nứt toác ra và hoá thành vô
số điểm huyết diễm tản ra. Nữ tử trong huyết quang kinh sợ dị thường nhưng vẫn
chưa thực sự trở nên thất thố, huyết phiến cầm trong tay vứt lên không trung
còn tay kia thì lại bấm quyết, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.

Linh quang chợt loé lên rồi một đão huyết
sắc quang trụ từ đầu ngón tay bắn ra, sau khi lướt qua thì tiến vào trong
huyếtp hiến không thấy bóng dáng. Trên huyết phiến ký hiệu quay cuồng một trận,
sau đó lưu chuyển lướt đi, nhìn trông như một cái đồ án pháp trận cổ quái, biến
hoá không chừng.

Nhất thời từ bốn phía xa xa, huyết diễm
chợt loé lên rồi từ bốn địa phương bất đồng lại tựa hồ như muốn ngưng tụ lại
cùng nhau. Bất quá lúc này, ngân vũ sau khi xuyên thủ thì lại rào rạt bốc cháy
rồi biến thành một viên đãi ngân sắc hoả đoà to cỡ nắm tay. Ngân đoàn này run
lên rồi phát ra tiếng xé gió nhắm huyết diễm đang rơi rụng kích tới.

Kết quả phàm là huyết diễm bị ngân sắc hoả
đoàn đánh lên thì lập tức vô thanh vô tức loé lên mà biến mất rồi nhanh chóng
bị ngân sắc hoả đoàn thôn phệ vào trong, bộ dáng một chút lực chống cự cũng không
có. Trong phút chốc, huyết diễm khắp bầu trời đã tiêu thất hơn phân nửa. Nữ tử
trong huyết quang thấy tình hình này mặt cắt không còn giọt máu.

Chương 1591: Đánh chết Lục Phát

Dưới tình thế cấp bách, nữ tử này quát to
một tiếng rồi há miệng phun ra một đão sáng mờ bắn về phía cây quạt nhưng đão
sáng còn chưa kịp tiến nhập vào mặt quạt thì trên mặt ngọc phiến huyết quang
chợt loé rồi bỗng nhiên phát ra một tiếng vỡ vụn giòn tan, sau đó cứ như vậy mà
hoá thành một đống mảnh vụn tan đi trong hư không.

Lúc này ngân diễm đối diện đã đem huyết
diễm cắn nuốt không còn một mảnh. Thấy vậy nữ tử trong huyết quang nhất thời lộ
ra thần sắc cực kỳ kinh sợ. Huyết phiến này không phải là bảo vật bình thường,
huyết diễm nó thả ra kỳ thật là môt loại âm hoả ác độc dị thường, tồn tại bình
thường chỉ cần dính phải một chút thì cho dù có bảo vật hộ thân thì cũng sẽ lập
tức bị âm độc lực trực tiếp thấm nhập vào pháp thể rồi từ bên trong đó mà bắt
đầu phát tác, cho nên căn bản khó lòng phòng bị được.

Bình thường nàng thả ra loại huyết diễm này
thì căn bản mọi việc đều thuận lợi nhưng thứ huyết diễm này còn chưa kịp tiếp
cận với Hàn Lập thì đã bị đối phương thả ra hoả diễm quỷ dị đem toàn bộ cắn
nuốt sạch sẽ, thật sự khiến nàng hoảng sợ dị thường, đồng thời bởi vì bảo vật
này có mối liên hệ tâm thần tương liên với nàng nên huyết quang ngoài thân rối
loạn một trận, nhất thời không nhịn được mà phun ra một ngụm tiên huyết mà sắc
mặt cũng tái nhợt đi ba phần.

Bất quá nàng cũng không dám lơi lỏng chút
nào bởi vì hoả điểu màu bạc đối diện đã đem ngân vũ đầy trời thu lại sau đó
hùng hổ bắn lại đây. Cung trang nử tử đưa tay gạt vết máu nơi khoé miệng, lông
mày nhíu lại rồi đột nhiên đưa tay vỗ lên thân hình mảnh mai của mỉnh.”Bịch.”
một tiếng, một đoàn huyết quang nhất thời phi ra, sau khi xoay quanh một vòng
thì biến thành một cái huyết hồng hồ lô to cỡ bàn tay. Đây đúng là một kiến chí
bảo khác của nàng.

Chỉ thấy trong miệng nàng lầm bầm sau đó
miệng hồ lô nhất thời mở ra, bên trong huyết quang đãi phóng.”Phốc.” một tiếng,
một đám huyết thuỷ tuôn ra sau đó hoá thành một cỗ huyết lãng ngập trời nhắm
thẳng đến ngân điểm đối diện cuốn đến. Huyết lãng này toả ra mùi tanh gay mũi
đồng thời bên trong còn có hắc khí nhè nhẹ ngầm ẩn bên trong đó, tất cả đều tản
ra một khí tức băng hàn âm trầm dị thường.

Phệ Linh hoả điểu vừa thấy đám huyết lãng
này thì lại có vài phần kiêng kị, thân hình không có trực tiếp xông tới huyết
sắc cự lãng mà né sang một bên sau đó há mồm phun ra một đão sáng màu trắng ngà
(bạch hà).

Ở giữa không trung bạch hà, huyết thủ va
chạm vào nhau mà phát ra thanh âm xì xì quái dị, sau đó từng bộ phận huyết thuỷ
một chút hoá thành hơi nước mờ mịt mà bay đi. Bạch hà này là do Kim Ô chân hoả
biến thành, bởi vì là vật thuần dương cho nên khi đối mặt huyết thuỷ có thuộc
tính âm tà thì có sự khắc chế. Từ miệng ngân điểu, bạch hà liên tục được phun
ra mà từ trong huyết sắc hồ lô huyết thuỷ cũng được phun ra thao thao bất
tuyệt.

Là bạch hà đem toàn bộ huyết lãng cho bốc
hơi sạch sẽ hay là huyết thuỷ sẽ đem toàn bộ bạch hà làm cho tiêu hao thì trong
lúc nhất thời còn chưa thể biết được. Huyết hồ lô và ngân sắc hoả điểu bên nào
có thể kiên trì lâu hơn, hai bên nhất thời lâm vào thế giằng co.

Bất quá Hàn Lập đảo mắt nhìn qua nữ tử
không ngừng thúc dục huyết hồ lô sau đó lại lập tức quay nhìn dị tộc nhân tóc
xanh cùng lão giả họ Ngạn, cuối cùng trong mắt hắn hàn quang chợt loé lên rồi
chĩa về phía dị tộc nhân tóc xanh.

Tuy rằng ba người này đều có tu vi Luyện Hư
đỉnh giai nhưng rõ ràng lão giả họ Ngạn có khí tức yếu nhất, huyết sắc cung
trang nữ tử cao nhất mà người này có nằm giữa ba người. Chỉ cần có thể đánh
chết người này thì thế ba người liên thủ lập tức bị phá.

Trong lòng nghĩ như thế, lúc này Hàn Lập
hít sâu một hơi, sau lưng đột nhiên có tiếng lôi minh, sau đso một đôi cánh
trong suốt hiện lên đồng thời trên người kim quang chợt loé, từng miếng kim sắc
lân giáp hiện lên. Hắn khẽ vẫy hai cánh một cái rồi thân hình bỗng nhiên hoá
thành một đão hồ quang xanh trắng biến mất trong hư không đồng thời đoá thanh
liên dưới chân Hàn Lập kia cũng hoá thành hơn trăm đão thanh quanh kích bắn ra.
Sau đó cũng chia làm lưỡng đão kiếm quang nhằm hướng lão giả họ Ngạn cùng cung
trang nữ tử kia kích tới.

Lão giả họ Ngạn cùng nữ tử thấy đão kiếm
quang mênh mông bắn đến, kiếm chưa đến mà thanh âm kiếm khí phá không như xé
vải đã vọng đến trên không trung khiến sắc mặt của hai người đều biến đổi. Thân
hình lão giả họ Ngạn đột nhiên quay tròn, trên người có cái ngân bàn bay ra,
sau khi nhoáng lên một cái thì biến ảo thành hơn mười cái, ngân quang chói mắt
bay tới đương đầu với kiếm quang màu xanh.

Trong huyết quang, cung trang nữ tử há mồm
phun ra một chùm tơ máu, sau khi bắn ra thì hoá thành một cây tế châm nhỏ như
sợi lông màu đỏ tươi ướt át. Thanh âm “leng keng đương đương.” liên tục vang
lên, tế châm cùng vô số đão kiếm quang va vào nhau, chỗ hai bên va chạm phát ra
vô số đoá hoa lửa. Kể từ đó, nữ tử này và lão giả họ Ngạn đều lâm vào khổ chiến
với thanh sắc kiếm quang mà không còn tâm trí chiếu cố đến mặt khác nữa.

Dị tộc nhân tóc xanh vừa thấy Hàn Lập biến mất
thì lập tức cảm giác không ổn, lúc này hắn quyết đoán, một tay bắt quyết, đầu
vai run lên, hoàng mang đãi phóng rồi một cây giáo màu vàng chợt hiện lên mà cơ
hồ đồng thời trên đỉnh đầu hắn trời không mây mà đột nhiên có một tiếng sét
đánh vang lên, điện quang chớp động rồi một đão nhân ảnh màu xanh hiện lên, tay
áo nhân ảnh này khẽ phất một cái rồi thò ra một cái bàn tay trắng như ngọc.

Trên đầu ngón tay ngũ sắc quang diễm tuôn
ra, sau khi chợt loé lên thì trong nháy mắt ngưng kết thành một cái ngũ sắc đãi
thủ quang mang mênh mông rồi hung hằng vỗ xuống. Mà trong lúc nhất thời, phía
xa xa tử Hư Thiên đỉnh đột nhiên có tiếng ầm ầm vang lên rồi từ trong có một
chùm thanh ti bắn ra, nhưng sau khi bay ra khỏi nắp đỉnh thì lại loé lên mà
biến mất không thấy bóng dáng.

Dị tộc nhân tóc xanh sớm đã cảnh giác vạn
phần, Hàn Lập vừa xuất hiện đã bị thần niệm của hắn phát hiện. Khi vừa mới thấy
ngũ sắc đãi thủ vỗ xuống thì không chút do dự thúc giục chiến giáo màu vàng vừa
mới tế ra. Cây giáo này run lên thì trên thân liền bộc phát ra hoàng mang chói
mắt rồi bỗng nhiên hoá thành một đão hoàng hồng phóng lên cao, chỉ thấy loé lên
một cái rồi nhằm thẳng đãi thủ trảm tới.

Cây giáo này là một kiện dị bảo do dị tộc
nhân tóc xanh tìm được trong một di tích thời thượng cổ, chẳng những sắc bén dị
thường mà còn có uy năng chuyên môn phá pháp diệt công, nếu đụng tới huyền công
biến hoá bình thường thì một trảm như vậy hơn phân nửa liền lập tức kiến công,
có thể phá vỡ được nhưng ngũ sắc đãi thủ này chính là do Hàn Lập dùng ngũ sắc
quang diễm ngưng kết mà thành, huyền công bình thường sao mà có thể sánh bằng.

Hoàng hồng vừa trảm lên thì chỉ làm cho hoả
diễm trên đãi thủ nhoáng lên một cái, nó chỉ chạm được một chút vào lớp da thì
liền bị ngăn lại không thể tiến thêm được nữa. Trong lúc này, trong mắt Hàn Lập
tinh quang chợt loé, trong lòng nhanh chóng thúc dục pháp quyết. Nhất thời thể
tích ngũ sắc đãi thủ bành trướng, năm ngón tay đột nhiên hợp lại đem chiếc giáo
gắt gao giữ lại.

Dị tộc nhân tóc xanh hít vào một luồng
lương khí, pháp lực trong cơ thể vừa chuyển đã nghĩ muốn thi triển thần thông
khác. Đúng lúc này, trong hư không phụ cận có sóng dao động rồi một chùm thanh
ti quỷ dị hiện lên, chỉ chợt loé lên thanh ti liền như thuấn dị đem dị tộc nhân
tóc xanh trói lại.

Dị tộc nhân tự nhiên chấn động, không kịp
nghĩ ngợi gì nhiều, trong lòng mãnh liệt thúc dục pháp quyết, nhất thời một
tầng hoả diễm màu xanh biếc từ trên người hiện ra.

Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện. Mặc cho hoả
diễm màu xanh biếc tăng vọt quay cuồng thì trên thanh ti nọ chỉ thấy linh quang
chớp động không chừng mà không bị thiêu đốt chút nào.

Trên không trung, Hàn Lạp thấy vậy thì khoé
miệng lộ ra một tia châm biếm, một tay vừa lật thì đột nhiên thanh âm vù vù
phát ra rồi một cái tiểu đỉnh hiện lên. Hư Thiên đỉnh ở phía xa hơn mười trượng
bỗng nhiên bị nhiếp lại đây. Tay kia của Hàn Lập vừa nhấc, một ngón tay búng
ra.

“Đương.” một tiếng vang nhỏ từ trên đỉnh
truyền ra. Thanh ti nguyên bản đang bám trói trên người dị tộc nhân tóc xanh
nhất thời hào quang đãi phóng, mỗi sợi thanh ti chợt phình to hơn lúc trước mấy
lần đã làm cho dị tộc nhân không thể nhúc nhích mảy may.

Theo sự tăng lên của pháp lực của Hàn Lập,
uy lực của Hư Thiên đỉnh này cũng tăng lên nhiều so với trước kia, có thể nói
là thần diệu hơn van phần. Mà đồng thời ngũ sắc đãi thủ cũng ập xuống.

Nhất thời một cỗ cự lực từ hư không xuất
hiện áp lên thân thể dị tộc nhân tóc xanh khiến thân thể hắn phát ra thanh âm
“dát băng.” liên tục. Giống như bất cứ lúc nào đều có thể bị ép đến tan xương
nát thịt.

Đây cũng là do gã dị tộc này có tu luyện
một bộ công pháp đặc thù, thân thể cũng có chút mạnh mẽ, nếu là một gã tu sĩ
bình thường khác thì thân hình sớm đã bị cự lực ép cho hỏng mất. Bất quá, như
vậy thì trên mặt gã dị tộc nhân này cũng đỏ tươi như máu, chỉ có thể trơ mắt
nhìn đãi thủ ngưng tụ mà hạ dần xuống đỉnh đầu mình mà căn bản không thể tránh
né mảy may.

Sau một tiếng “phanh.”, đầu của dị tộc nhân
giống như quả dưa hấu bị đãi thủ vỗ nát vụn, trên người hắn thanh quang tán
loạn rồi thân hình lập tức không còn hơi thở xoay người ngã quỵ, nhắm thẳng mặt
xuống đất mà rơi xuống nhưng tàn thi mới rơi được hơn một trượng thì có thanh
âm muộn hưởng truyền ra rồi một đoàn lục hoả bỗng nhiên từ trong thân thể bay
ra, sau khi loé lên thì bỗng nhiên biến mất ở xa xa.

Ngay sau đó, ở một chỗ cách đó hơn ba mươi
trượng, không gian đột nhiên dao động rồi lục hoả hiện lên, bên trong mơ hồ có
một nhân ảnh tồn tại nhưng không chờ cho nhân ảnh này làm phép thuấn di mà đi
thì bỗng nhiên trước mắt thanh quang chợt loé, một thanh phi kiếm dài vài thước
quỷ dị hiện lên rồi chém xuống, động tác cực kỳ nhanh như chớp giật.

Sau khi làm xong hết thảy, hắn xoay người
chuyển ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía huyết sắc cung trang nử tử cùng lão giả
họ Ngạn xa xa, trên mặt tràn ngập sát khí. Lão giả họ Ngạn cùng nữ tử vừa bị
một trận tấn công điên cuồng thì có chút luống cuống tay chân nhưng một màn Hàn
Lập thoáng cái đã dễ dàng chém giết một gã cùng giai với bọn họ thì tự nhiên
đều lọt vào trong mắt.

Hai người trong lòng đều trầm xuống rồi
không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy vẻ kinh sợ trong
mắt đối phương. Hàn Lập hai mắt nhíu lại, tiểu đỉnh trong tay vừa động thì trên
không trung xa xa bỗng nhiên có từng trận rống lớn truyền đến, thanh âm vang
lên ầm ầm không ngừng. Cả ba người thấy vậy thì đều ngẩn ra nhất tế nhìn ra
hướng xa xa.

Chỉ thấy phía xa xa, hắc thuỷ cùng hoả vân
nguyên bản đang va chạm cùng nhau thì giờ phút này đã chia ra làm hai nửa rõ
ràng mà lại cùng hướng về phía bọn họ hùng hổ cuồn cuộn kéo đến.

Bất quá Hàn Lập khống nói gì, tiểu đỉnh
trong tay nhoáng lên một cái rồi biến mất, tiếp theo hai tay bấm quyết nhằm
hướng lão giả cùng cung trang nữ tử ngưng trọng điểm ra một chỉ.

Ở phía nữ tử trong huyết quang, sau khi
vang lên tiếng muộn hưởng thì bên ngoài thân hoả diễm màu bạc linh quang lưu
chuyển một trận rồi đột nhiên vỡ tung ra mà hoá thành vô số đoá ngân diễm tiêu
tán trong hư không. Mà trên đỉnh đầu lão giả họ Ngạn, vân đoàn đang đè xuống
cùng với ngọn núi màu đen cũng nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3