Phàm nhân tu tiên - Chương 1594 - 1595

Chương 1594: Tam ma

Ngũ sắc quang kiếm vừa động đã lao xuống.
Cự thừ thầm kêu một tiếng bất hảo, thân trong hắc hồng phong hoả trụ “oanh.”
một tiếng mà nhằm trên không trung cuốn đi. Không gian nơi nào phong hoả chi
lực đi qua đều bị bóp méo vặn vẹo, âm thanh vù vù vang lớn dường như cả hư
không cũng bị xé rách. Chỉ chợt loé lên nó đã đem ngũ sắc quang kiếm quấn vào
trong đó.

Tử mang chợt hiện rồi bên trong truyền ra
tiếng nổ vang kinh người, cả kiếm trận biến thành quầng sáng đều kịch liệt run
rẩy, tựa hồ tuỳ thời có thể vỡ vụn ra. Cự thừ thần sắc buông lỏng, trên mặt
không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Nó nghĩ, chiêu này của nó hơ mồ đã phát huy
ra toàn bộ tiềm lực của phụ thân Cự thừ, đồng thời cũng đã mượn đến uy năng của
viên linh châu trên trán mà thi triển một loại đãi thần thông dung hợp lại cho
nên tuyệt đối không phải kiếm trận này có thể ngăn được. Cho dù là bản thể của
nó đối mặt với chiêu này cũng phải tạm lánh đi.

Bất quá, vẻ tươi cười của Cự thừ vừa lộ ra
thì trong phong hoả chi lực bỗng nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm, tiếp theo
hắc trụ đột nhiên quỷ dị chia ra để lộ ra ánh ngũ sắc linh quang chớp động, bên
trong là một thanh cự kiếm dài hơn một trượng. Quang hoa chợt loé, cự kiếm run
lên mà phát ra thanh âm vù vù.

Tại phụ cân, phong hoả chi lực giống như
gặp phải lực lượng bất khả tư nghị phản kích lại nên phát ra âm thanh quái dị
vang ra tứ phía, đồng thời để cự kiếm hoàn toàn hiển lộ ra. Ngũ sắc cự kiếm vào
lúc này đang quay tròn và nhắm ngay vào cự thâu nhẹ nhàng trảm tới. Nhát chém
này vô thanh vô tức, nhìn như không có mấy uy lực nhưng viên châu màu xám trên
trán cự thừ lại bịch một tiếng rồi đột nhiên vỡ vụn ra.

“Không có khả năng!”

Cự thừ bỗng nhiên phát ra một tiếng thét
chói tai thê lương, hai mắt đang nhắm chặt liền lập tức mở ra. Con mắt đỏ tươi
như máu, ẩn hiện như có máu chảy ra nhưng ngay sau đó, thân hình to lớn của ma
thú này không hề có chút dấu hiệu nào đột nhiên phân thành hai. Một cỗ hoả diễm
đỏ đậm từ trong thân thể bị chia lìa mà tuôn ra rồi hoá thành một biển lửa đỏ
đậm mà tàn thi của cự thừ thì giống như trong nháy mắt bị phong hoá, ở trong
hoả diễm hoá thành hai luồng khói xám trắng rồi biến mất trong thiên địa vô ảnh
vô tung.

Cự thừ bị phụ thân này dưới uy năng của
Nguyên Khí Chi Kiếm lại vô pháp ngăn trở nổi một trảm, nguyên thần cũng không
thể chạy ra được. Trên không, thanh quang chợt loé rồi thân hình Hàn Lập hiện
lên trong kiếm trân, hắn đưa mắt nhìn về biển lửa đang rào rạt thiêu đốt phía
dưới khẽ thở dài một hơi:

“Mượn thiên địa chi lực quả nhiên không
phải là bí thuật bình thường có thể sánh bằng. Lúc trước đối mặt với ma viên
kia, nếu không phải thân ở trong thông đão ma khí nên không thể tụ tập đủ thiên
địa nguyên khí. Bằng không dùng Nguyên Khí Chi Kiếm này hẳn là cũng có thể đủ
chém giết ma viên này không cần vận dụng đến Huyền Thiên chi bảo làm cho pháp
tướng lỗ lã quá mức.

Hàn Lập nói xong mấy câu thì trên mặt hiện
ra vẻ tiếc nuối nhưng trong mắt lam mang chợt loé lên rồi hướng xuống biển lửa
cẩn thận nhìn một cái, đột nhiên đuôi lông mày nhướn lên, giơ tay đánh ra một
trảo.”Sưu.” một tiếng, từ trong biển lửa bay vụt ra một vật, sau mấy cái chớp
động đã bị Hàn Lập nhiếp tới trong tay. Đây là một cái túi màu lam nhạt, mặt
ngoài minh ẩn nhiều loại phù văn bất đồng, ánh sáng loè loè, tựa hồ không phải
là phàm vật.

“Túi trữ vật?”

Trên mặt Hàn Lập hiện ra một tia ngạc
nhiên, bộ dáng có chút không quá khẳng định.

Hắn hơi trầm ngâm rồi bàn tay cầm túi đột
nhiên trở nên đen như mực, đồng thời phiến phiến ánh sáng màu xám từ trong lòng
bàn tay phun ra đem cái túi to bao vây nghiêm mật. Tiếp theo lại giơ tay lên
bắn ra một đão pháp quyết màu xanh, pháp quyết chợt loé lên rồi biến mất vào
trong túi. Cái túi to màu xanh nhất thời hoảng loạn một trận, trong miệng túi
linh quang chợt loé rồi từ từ mở ra.

“Phốc xuy.” một tiếng.

Một đoàn lam quang từ bên trong kích bắn
ra, sau khi chợt loé lên bộ dáng sẽ phá không bay đi nhưng Hàn Lập sớm đã có
phòng bị, sao có thể để cho nó độn đi mất. Hắn hừ lạnh một tiếng, hôi sắc quang
hà đột nhiên bành trướng ra rồi vòng lại phía sau, nhanh chóng đem lam sắc
quang đoàn kia vây vào trong đó. Hôi sắc và lam mang đan vào nhau khiến cho nó
nhất thời hiện nguyên hình.

Đây là một viên châu trong suốt, lam quang
mênh mông, to cỡ ngón tay cái, mặt ngoài có quang mang kỳ lạ lưu chuyển, trông
giống như ngọc lưu ly.

“Đây là...”

Hàn Lập dùng thần niệm hướng lên trên mặt
đảo qua, bộ dáng có chút ngoài ý muốn.

“Nội đan? Không đúng nhưng hình như cũng
không phải là pháp khí.”

Hàn Lập vươn tay đem viên châu hút lại, sau
đó dùng hai ngón tay kẹp lại đưa lên tới trước mắt nhìn kỹ một lần nhưng nhất
thời không thể xác định được lai lịch của nó.

“Quên đi, sau này nghiên cứu kỹ thêm một
chút. Hiện tại nên mau ly khai khỏi nơi đây đã.”

Hàn Lập sau khi hơi cân nhắc một chút thì
một tay liền lật lấy ra một cái hộp ngọc, đem hạt châu bỏ vào trong đó. Sau đó
hắn nhìn hoả diễm đỏ đậm phía dưới, thần sắc vừa động. Cũng không thấy hắn có
hành động dị thường gì mà quầng sáng màu xanh trên không trung bỗng nhiên ngân
quang chợt loé rồi Phệ Linh hoả điểu bay vọt ra, nghiêng đầu chui vào trong
biển lửa.

Hoả diễm rào rạt trong nháy mắt công phu đã
bị Phệ Linh hoả điểu thôn phệ biến mất. Theo sau nó kêu lên một tiếng vui mừng,
hai cánh mở ray bay về phía Hàn Lập rồi lại tiến vào trong thân mình biến mất.

Mà Hàn Lập hai tay bắt quyết, quầng sáng
màu lam nhạt chợt tắt rồi thanh liên đầy trời hiện ra. Đám thanh liên đó hơi
chuyển liền một lần nữa hoá thành bảy mươi hai thanh tiểu kiếm màu xanh. Hàn
Lập thân hình vừa động đã hoá thành một đão kinh hồng màu xanh, bay múa một
trận trên không trung. Chúng phi kiếm nhất thời bị thu vào. Theo sau độn quang
không chút dừng lại, trực tiếp nhằm phía chân trời bay đi, chỉ sau mấy cái chớp
động đã biến mất vô ảnh vô tung.

Ngay lúc Hàn Lập đánh chết cự thừ thì đồng
thời ở một nơi sâu trong Ma Kim Sơn Mạch, trong một toà cung điện hùng vĩ, một
gã thanh bào nam tử đang cùng hai người khác sóng vai đứng cùng một chỗ, ngóng
nhìn về một cái hắc ô đãi môn cách đó không xa, trên mặt đột nhiên biến sắc,
thần sắc trở nên khó coi dị thường.

“Như thế nào, Thiết huynh có chuyện gì
sao?”

Bên cạnh một gã huyết bào nhân, vừa thấy vẻ
khác thường của nam tử thì liền hỏi một câu.

“Không có gì, một cái phụ thân của ta vừa
bị huỷ.”

Thanh bào nam tử cũng không có ý giấu diếm,
chậm rãi nói.

“Ký phụ hoá thân? Thiết huynh dùng Ma cốt
châu kia luyện chế tạo hoá thân sao?”

Một lão già khác cả người ngân sắc lóng
lánh, khuôn mặt nho nhã trong mắt hiện lên quang mang kỳ lạ hỏi.

“Hắc hắc, Đa Nhãn huynh đối với thần thông
của Thiết mỗ thật sự hiểu biết thật nhiều a.”

Thanh bào nam tử tựa hồ xem lão già không
thuận mắt, cười hắc hắc nói.

“Ma cốt châu hoá thân nếu ký phụ vào một gã
thủ hạ thích hợp mà nói thì hẳn là có thể phát huy được hai ba thành thông của
bản thể. Lấy loại thực lực này, trong Ma Kim Sơn Mạch ngoại trừ ba người chúng
ta ra thì không có người nào có thể huỷ diệt cái hoá thân này.”

Ngân bào lão giả lại không thèm để ý tiếp
tục nói.

“Cái này cũng không nhất định. Đa Nhãn ma
huynh chả lẽ đã quên, năm đó trừ bỏ chúng ta mấy người đi theo Thánh tổ vào
Linh giới ra thì còn một gã cùng giai với chúng ta sao? Thần thông của đầu ma
viên kia cũng không thua ba người chúng ta.”

Huyết bào nhân lại cười khẽ nói.

“Hừ, đầu ma viên kia dám trộm Huyền Thiên
tàn bảo mà Thánh tổ giao cho chúng ta cùng bảo quản. Hắn sao lại dám hiện diện
tại nơi đây.”

Ngân bào lão giả cười lạnh một tiếng nói.

“Cái này cũng không nhất định. Ta phỏng
chừng nó sở dĩ làm như thế, hơn phân nửa là muốn ra bên ngoài tìm kiếm phương
pháp chữa trị Huyền Thiên tàn bảo kia, sau đó mượn bảo vật này mà phản hồi
Thánh giới.”

Huyết bào nhân lơ đễnh trả lời.

“Chữa trị Huyền Thiên tàn bảo! Nó nghĩ nơi
này còn là Cổ ma giới của chúng ta sao? Người đó có đãi thần thông và thực lực
cũng không kém so với Thánh giới Thánh tổ của chúng ta chút nào. Kha, nếu không
phải chúng ta thật sự bị ép buộc không còn cách nào khác thì Thánh tổ đãi nhân
cũng không liều mạng huỷ diệt Huyền Thiên Chi Bảo để phá vỡ giới diện, đem
chúng ta mạnh mẽ xuyên xuống tới đây.”

Ngân bào lão giả ánh mắt chớp động nói.

“Không cần đoán, muốn biết hoá thân của
ngươi bị huỷ bởi người nào thì chờ tay quay lại dùng bí thuật tra xét liền biết
được ngay thôi. Huống chi, theo lần truyền tin cuối cùng về của hoá thân này
thì tựa hồ lệnh ái của Huyết Tí huynh có mặt ở phụ cân.”

Thanh bào nam tử thản nhiên nói.

“Huyết tục! Thiết huynh có phải muốn nói ký
phụ hoá thân của ngươi bị huỷ trong tay tiểu nữ?”

Huyết bào nhân cười ha ha, tựa cười tựa
không cười nói.

“Chỉ bằng vào một người thiên kim thì tự
nhiên là không được nhưng nếu thêm một kẻ mới tiến giai lên thánh giai là ma
ngạc thì cũng rất có thể.”

Thanh bào nam tử nhìn huyết bào nhân gằn
từng chữ nói ra.

“Cái gì, tiến lên thánh giai?”

“Ngươi nói chính là đầu ma ngạc kia?”

Lúc này đây, huyết bào nhân và ngân bào lão
giả đồng thời cả kinh thất thanh hỏi.

“Nhị vị đão hữu không cần kinh ngạc, ta
nghĩ sau đây không lâu, thủ hạ của các ngươi sẽ tự mình bẩm báo tin tức này. Về
phần đầu ma ngạc kia thì có thể còn có ai khác. Tự nhiên là đầu Hắc uyên ngạc
kia.”

Thanh bào nam tử lại cười khổ một tiếng
nói.

“Nguyên lai là nó, như thế mới đúng!”

Vừa nghe nói thân phận của ma ngạc, ngân
bào lão giả sắc mặt ngưng trọng vài phần nói.

“Là người nầy mà nói thì có thể có chút
phiền phức. Nó chính là toạ kỵ năm đó của Minh La Thánh tổ, mà Thánh tổ của
chúng ta năm đó cùng Minh La Thánh tổ rất có giao tình. Hiện tại tuy rằng mang
theo chúng ta ly khai Thánh giới nhưng chúng ta cũng không tiện trực tiếp ra
tay đối phó với ma ngạc này. Tuy nhiên, kẻ này năm đó không phục sự quản thúc
của bọn ta mà hiện tại đã tiến giai lên thánh giai thì chỉ sợ là càng thêm
không kiêng nể gì. Bất lợi là chúng ta quản lý cả toà sơn mạch.”

Huyết bào nhân cũng chau mày, có chút buồn
bực nói.

“Việc này cũng không có gì khó. Ma ngạc này
nếu đã tiến giai lên thánh giai thì Thánh tổ đãi nhân lại không thể tiếp tục
mặc kệ không hỏi được. Đến lúc đó, giao cho Thánh tổ đãi nhân xử lý là được,
chúng ta không cần quan tâm làm gì.”

Thanh bào nhân như đã định liệu trước nói.

“Lời này có lý. Thánh tổ đãi nhân sắp thức
tỉnh rồi, tốt nhất là nghe lão nhân gia ngài phân phó.”

Ngân bào lão giả sờ sờ chòm râu trên cằm
gật đầu nói.

“Ân, cứ theo lời nhị vị đão hữu nói vậy.”

Huyết bào nhân nghĩ ngợi một lúc rồi cũng
không có ý phản đối nỏi.

“Tại hạ chỉ là muốn nghe xem, trong lúc
Thánh tổ lão nhân gia sắp thức tỉnh thì hai người ngươi, một người đem một cái
ký phụ hoá thân phái ra ngoài, một người sai ái nữ ly khai nơi đây. Không biết
bên ngoài có chuyện gì phát sinh và nhị vị đão hữu có tính toán gì không.”

Ngân bào lão giả hai mắt nhíu lại, bỗng
nhiên hỏi.

Nghe được ngân bào lão giả hỏi như thế,
thanh bào nam tử cùng huyết bào nhân nao nao, không khỏi liếc nhìn nhau một
cái. Song mục của huyết bào nhân xoay chuyển rồi lập tức cười nhẹ hỏi ngược
lại:

“Đa Nhãn, ngươi cần gì phải ra vẻ không
biết! Thủ hạ của ngươi không phải là đãi bộ phận đã xuất động sao. Không muốn
nói cho ta là ngươi không biết gì về chuyện Chi tiên nha?”

Thanh bào nhân đứng ở bên sắc mặt âm trầm
nói.

“Chi tiên, cái gì Chi tiên? Lão phu phân
phó thủ hạ dưới tay xuất động chính là muốn bắt lại kẻ hại tánh mạng của con ta
kia mà hảo hảo báo thủ rửa hận.”

Ngân bào lão giả sửng sốt, không khỏi kinh
ngạc nói.

Chương 1595: Hoa Thụ cùng Thánh Tổ

Ngân bào lão giả này tự nhiên chính là vị
thánh giai Đa nhãn ma kia. Ngày đó hắn vì báo thù cho quí tử bị chém chết mà
không tiếc sai hai vị thủ hạ đắc lực là Cửu Dạ và Ngũ Khấp ra ngoài điều tra
hung thủ. Kết quả trong đó Cửu Dạ bởi vì một mình truy tung mà kinh động đến
Thiên ngoại Ma quân phụ thân vào huyệt linh nên bị một kích mà chết.

Ngũ Khấp tuy chỉ huy đông đảo ma thú ngăn
chặn Hàn Lập nhưng bởi vì bị dẫn dụ phân tán nhau nên kết quả là bản thân cùng
hai gã thủ hạ dưới tay khác bị Hàn Lập dùng Giáp nguyên phù biến thành khôi lỗi
mê hoặc, đồng dạng xuất kỳ bất ý bị đánh chết.

Về phần đám ma thú khác thì dưới sự dẫn dắt
của ma thú ngọc lưu ly kia chuẩn bị đuổi bôn ba đến lối vào tại ngoại vi Ma Kim
Sơn Mạch mà mai phục, chuẩn bị phục kích đám người Hàn Lập. Theo đó vị Đa nhãn
lão ma này mặc dù thủ hạ không ít nhưng vẫn chưa biết việc liên quan tới Chi
tiên nên hiện tại vừa nghe thấy lời này thì hắn tự nhiên ngẩn ra. Về phần hai
người còn lại thì tự nhiên chính là Thiết sí ma cùng Huyết tí, đều là thánh
giai ma thú.

Vừa thấy thần sắc Đa nhãn ma không giống
như giả tạo thì đến phiên Huyết tí bất ngờ. Trong mắt hắn huyết quang chợt loé
rồi ngưng trọng nói:

“Như thế nào, Đa nhãn huynh công tử vẫn
lạc, việc này sao hai người ta lại không biết một chút nào.”

“Hừ, việc con ta bị hại chẳng lẽ là việc
vinh quang sao. Vì sao phải cho mọi người đều biết. Huống chi các ngươi đã
nhiều ngày nay đều bận rộn, không được biết tin tức này thì có gì kỳ quái.”

Sắc mặt Đa nhãn ma trầm xuống, hơi châm
chọc nói.

“Khụ khụ... như thế lão phu đã hiểu lầm đão
hữu.”

Huyết bào nhân nghe vậy thì ho nhẹ một
tiếng có chút xấu hổ nói.

“Việc khác không cần nhiều lời. Ta hiện tại
đối với chuyện của con ta cảm thấy vô cùng đau lòng, còn về chuyện Chi tiên thì
cũng cảm thấy rất hứng thú. Không biết nhị vị đão hữu có suy nghĩ gì không?”

Đa nhãn ma đãm bạc nói.

“Ha ha, kỳ thật không có gì, bất quá là một
cái thiên địa linh vật nho nhỏ xông vào trong sơn mạch, cho dù chúng ta không
nói thì thiết nghĩ đão hữu sau đó không lâu cũng sẽ biết được việc này.”

Thiết sí ma cười ha ha, nhìn như tuỳ ý nói.

“Nga, không biết một thiên địa linh vật như
thế nào mà có thể đồng thời làm cho Thiết huynh cùng Huyết tí đão hữu động tâm.
Ngay cả hoá thân cùng huyết mạch đều phái ra để mà sống mái với nhau. Nhị vị
nói không sao chẳng lẽ thực sự cho rằng ta không thể tra xét ra việc này sao!..
Người đâu tới đây!”

Sắc mặt Đa nhãn ma trầm xuống rồi bỗng
nhiên hai tay vỗ vào nhau “ba ba.” hai cái, trong miệng phát ra một tiếng quát
chói tai.

Ngoài đãi điện, một tên nam tử dáng người
gầy yếu, trong tay ôm lấy một kiện giáp y màu xanh biếc nhoáng lên một cái đã
đi đến, sau khi đi vài bước đến trước người ngân bào lão giả thì chắp hai ôm
quyền cung kính nói:

“Tham kiến chủ nhân, không biết có gì phân
phó.”

“Mã Công, ngươi mau đi thăm dò tra xét lai
lịch một linh vật tên là Chi tiên. Xem nó hiện tại ở chỗ nào.”

Đa nhãn ma lạnh lùng phân phó nói.

“Vân, chủ nhân.”

Lục giáp nam tử không chút do dự ứng đáp,
sau đó bên ngoài thân hắc quang nhất thiểm hoá thành một đão độn quang từ đãi
môn bắn đi.

Hai người Thiết sí cùng Huyết tí thấy tình
hình này thì không nói được một lời, một mặt tươi cười tựa hồ không thèm để ý
tới hành động này của Đa nhãn ma.

Ngân bào lão giả quay đầu lại thấy vẻ mặt
của hai người như vậy thì sắc mặt càng âm trầm, sau khi hừ nhẹ một tiếng thì
lại nói:

“Tốt lắm, chuyện Chi tiên dừng ở đây thôi,
tiếp theo nên nói chuyện chính sự. Mấy ngày trước ta thu được một tin tức,
nguyên bản thông đão giới diện bị chúng ta ngăn chặn tựa hồ có điều dị thường.
Giống như thánh giới bên kia còn chưa từ bỏ ý định lại có hành động mới.”

“Giới diện thông đão lúc trước không phải
đã bị Thánh tổ đãi nhân một kiếm phá vỡ sao, bọn hắn sao có thể còn dám kích
thích.”

Huyết bào nhân sắc mặt hơi biến đổi, bộ
dáng có chút giật mình nói.

“Như thế nào, Huyết tí huynh không tin lời
tại hạ nói sao!”

Đa nhãn ma liếc mắt nhìn hắn một cái hỏi.

“Chuyện giới diện trọng đãi như vậy, Huyết
mỗ nào dám không tin.”

Huyết bào nhân cười ha ha trả lời.

“Nếu thánh giới bên kia có thêm một thánh
tổ khác, hơn nữa trong tay cũng có thể có Huyền Thiên chi bảo thì ta cảm thấy
không phải không thể đả thông được thông đão.”

Thiết sí ma sau khi sờ sờ cằm thì bộ dáng
cân nhắc nói.

“Không thể nào. Năm đó Thánh tổ đãi nhân
lúc nguy cấp vạn phần, mắt thấy ta cùng đường bị truy binh bao vây xung quanh
mới bất đắc dĩ huỷ diệt Huyền Thiên chi bảo cùng tu vi bản thân tổn hao nhiều
để phá vỡ giới diện. Hơn nữa thánh tổ ngay cả cũng có Huyền Thiên chi bảo thì
sao lại phải hy sinh nhiều như vậy.”

Huyết bào nhân không chút do dự phủ nhận
nói.

“Việc này cũng không nhất định. Nếu bên kia
có hai vị thượng sĩ Thánh tổ dùng Huyền Thiên chi bảo luân phiên công kích
thông đão mà nói thì có lẽ thật sự là không mất cọng lông tóc nào mà vẫn có thể
đả thông được giới diện.”

Đa nhãn ma ánh mắt chớp động vài cái rồi
ngưng trọng nói.

Vừa nghe lời này, Huyết tí cùng Thiết sí ma
ngẩn ra, lập tức thần sắc trở nên cực kỳ khó coi.

“Quên đi, dị biến tại thông đão còn rất
nhẹ, cho dù có thể đả thông cũng là chuyện tình nhiều năm nữa. Là chiến hay là
trốn vẫn nên giao cho Thánh tổ lão nhân gia quyết định đi. Lão nhân gia lúc này
bất cứ lúc nào đều có thể thức tỉnh.”

Thiết sí ma thở ra một hơi, cười khổ một
tiếng nói.

“Đích xác là như thế. Lấy thần thông của
chúng ta căn bản là không thể ngăn cản được biến hoá của giới diện thông đão.
Bất quá, Thánh tổ đãi nhân thì có lẽ có biện pháp ngăn cản.”

Huyết bào nhân tinh thần rung lênn ói.

Đa nhãn ma nghe xong thì cũng nhất thời
miết chòm râu gật đầu, môi vừa nhấp nháy tựa hồ muốn nói gì thì lúc này cái cửa
đá cao ước chừng hơn mười trượng đen thui phía trước ba người kia đột nhiên hào
quang đãi phóng, vô số phấn hồng kinh văn hiện lên, bộ dáng sáng ngời chớp động
không chừng.

“Thánh tổ đãi nhân tỉnh!”

Vừa thấy cửa đá có dị thượng, Huyết bào
nhân thất thanh kêu lên. Lập tức trên mặt ba gã thánh giai ma thú đều hiện ra
hỉ sắc rồi hướng về phương hướng cửa đá thúc thủ mà đứng.

Trên cửa đá hào quang lưu chuyển ước chừng
một chén trà nhỏ công phu sau thì cuối cùng linh quang cũng thu liễm lại, đồng
thời vô số phù văn ở trên trong nháy mắt đã lặn sâu vào trong biến mất vô ảnh
vô tung.

Thấy tình hình này, thần sắc tam ma nghiêm
nghị, mắt nhìn không chớp vào cửa đá, có chút lo lắng.

Cánh cửa đá lớn trong lúc nhất thời trở nên
yên tĩnh không tiếng động nhưng tam ma cũng không có bất cứ biểu hiện dị thường
nào. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ sau, đột nhiên âm thanh nổi lên “két.” một
tiếng, cánh cửa đá mở ra. Tam ma tinh thần đều rung lên.

“Nga, cả ba người lại đều ở trong này. Thực
là mệt cho các ngươi, vào đây đi.”

Một thanh âm nữ tử bỗng nhiên từ trong cửa
đá truyền ra, thanh âm cực kỳ uyển chuyển êm tai, có một sự mềm mại ý nhị không
nói lên lời làm cho chúng nhân vừa nghe thấy đều không khỏi hứng khởi tìm tòi
tưởng tượng ra hình dáng của chủ nhân.

Mà cửa đá sau khi mở ra một nửa thì để lộ
ra bên trong một phiến không gian màu phấn hồng mờ chớp động không chừng, có vẻ
cực kỳ quỷ dị.

“Chúc mừng Thánh tổ đãi nhân thức tỉnh, ba
người chúng ta tới yết kiến điện hạ.”

Đa nhãn ma đãi biểu cho những người còn lại
khẽ khom người cung kính dị thường trả lời.

Theo sau tam ma đều đè nén cảm giác hưng
phấn, sóng vai nhanh chóng đi đến phía cửa đá nhưng bọn hắn vừa bước vào cửa đá
thì chỉ cảm giác thấy trước mắt phấn hồng quang mang chợt loé lên rồi như tiến
vào một phiến thiên địa xa lạ. Trên không trung bầu trời xanh thẳm không thấy
mây, còn trên mặt đất là một màu xanh biếc khôn cùng kéo dài xa liên miên một
đường, cả thiên địa giống như vô cùng vô tận.

Mà ở trên mặt cỏ một chỗ cực xa có một gốc
cây cao chừng hơn trăm trượng. Trên đầu cây này nở ra một loại linh hoa màu
hồng nhạt, giống như hoa sen. Lúc này dưới tàng cây đang có một đão nhân ảnh
màu trắng, hình dáng thướt tha tuyệt vời giống như không phải là người chốn
nhân gian đang lẳng lặng đứng ở nơi này.

Tuy rằng cây hoa thụ nọ giống như ở cực xa
mà nữ tử này đưa lưng về phía ba người nhưng một nét bóng dáng thoáng hiện này
đã đủ làm cho hơn phân nửa nam tử trong thiên hạ lâm vào điên cuồng si mê. Tam
ma vừa thấy cô gái này thì lại đồng thời cung kính đứng từ xa thi lễ.

“Nên đến gần đây, đến gần đây nói chuyện
đi.”

Nàng kia cười nhẹ một tiếng, một cánh tay
trắng như ngọc bích tao nhã nhấc lên, nàng vươn tay hái một đoá hoa màu hồng
phía trên đỉnh đầu sau đó nhìn như tuỳ ý vứt về phía sau.

“Phốc xuy.” một tiếng, cự hoa màu hồng quay
tròn chuyển động liền phát ra một tiếng vù rồi hoá thành một quầng sáng màu
hồng nhạt bay cuộn lên. Tam ma chỉ cảm thấy phía trước mắt phấn quang chợt loé,
cảnh sắc bốn phía trở nên mơ hồ rồi ngay sau đó bỗng nhiên cả ba người đều xuất
hiện ở cách cây hoa thụ không đầy mười trượng.

Ba người cả kinh nhưng theo sau lại vừa
mừng vừa sợ, vội vàng làm đãi lễ chiêm bái.

“Đứng lên đi. Các ngươi cũng theo ta nhiều
năm như vậy, hẳn là biết ta cũng không thích đa lễ.”

Nữ tử không có trở thân quay lại nhưng
thanh âm ôn nhu dị thường làm cho chúng nhân nghe xong thì lại thêm kính yêu.

“Đa tạ Thánh tổ đãi nhân, chúc mừng đãi
nhân thần thông hồi phục.”

Tam ma cũng không dám sơ ý, vẫn khom người
một cái rồi mới dám đứng thẳng dậy.

“Thần thông khôi phục có thể không nói đến,
ta hiện tại vẫn bất quá chỉ có non nửa pháp lực so với lúc trước mà thôi, tu vi
là thứ không phải chỉ dựa vào ngủ say tĩnh tu là liền có thể khôi phục được,
nhất định mượn lực ngoại vật mới được.”

Nữ tử khẽ thở dài một hơi, tựa hồ cũng có
chút bất đắc dĩ nói.

“Ngoại vật?”

Vừa nghe lời này. Đám người ngân bào lão
giả không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

“Không sai, hơn nữa không phải là ngoại vật
bình thường. Nhưng Linh giới này hẳn là không thua kém thánh giới chúng ta nên
hẳn là có hi vọng tìm được.”

Bạch y nữ tử thì thào một câu, ngẩng đầu
nhìn lên đám hoa thật lớn trên cây, bộ dáng tựa hồ cũng có chút không quá khẳng
định.

“Đãi nhân người cứ việc mở miệng, vô luận
là cái gì, chỉ cần Linh giới có được thì thuộc hạ nhất định sẽ tìm được.”

Thiết sí ma bỗng nhiên nắm chặt hai tay, lên
tiếng khẳng định dị thường nói. Nhị ma còn lại cũng đồng dạng giơ tay một phen
biểu lộ trung tâm.

“Ha ha, tâm ý của các ngươi ta biết nhưng
nơi này không phải là thánh giới của chúng ta. Các ngươi nay đều đã là thánh
giai tồn tại, những kẻ có tu vi thấp tại Linh giới không thể nhìn thấu thân
phận các ngươi nhưng nếu gặp kẻ có pháp lực không sai biệt lắm thì lại không
cách nào cam đoan là không bại lộ thân phận. Đến lúc đó bản thân các ngươi đều
khó bảo toàn thì sao có thể thay ta đi tìm đồ vật nọ. Cũng chỉ có thể tự ta ra
ngoài một chuyến.”

Nữ tử hơi trầm ngâm một chút thì liền ra
quyết định nói.

“Đãi nhân muốn đích thân ra ngoài?”

“Trăm triệu lần không thể! Thánh tổ đãi
nhân tu vi chưa khôi phục, vạn nhất đụng phải tồn tại cùng giai thì làm như thế
nào!”

“Đãi nhân nhất định phải nghĩ lại.”

Tam ma vừa nghe nữ tử nói như vậy thì nhất
thời không ngớt lời cát tường được thốt ra, dáng vẻ trung thành và tận tâm với
nàng.

“Yên tâm. Tại Linh giới này cơ hội gặp được
tồn tại cùng giai với ta là cực kỳ bé nhỏ. Tu vi đã tới trình độ như ta bình
thường đều chỉ tránh ở trong động phủ một lòng tu luyện để ứng phó với các loại
thiên kiếp. Làm sao dễ dàng đi lại bên ngoài. Huống chi, cho dù ta chỉ có non
nửa pháp lực, nếu đụng tới tồn tại cùng giai thì có lẽ không đủ khắc địch nhưng
chạy trốn thì vẫn dư dả. Tồn tại như ta bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá bình
cảnh cuối cùng, làm sao dễ dàng bị người ta diệt sát như vậy.”

Bạch y nữ tử thản nhiên nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3