Phàm nhân tu tiên - Chương 1620 - 1621

Chương 1620: Ám thú rừng rậm

“Không tốt, hung cầm này khẳng định không
kém Trấn Hải Viên. Nhanh chạy thôi, chỗ này không an toàn.”

Vừa thấy cảnh này, ngọc dung Liễu Thuý Nhi
biến đổi liên tục, tiếp theo không chút do dự bắt quyết niệm chú hoá thành một đão
lam hồng phá không mà chạy.

Không cần nữ tử này nhắc nhở, Hàn Lập và
Thạch Côn cũng biết một khi hai thượng cổ hung vật này tranh đấu, vô luận là uy
lực hay phạm vi ảnh hưởng hiển nhiên đều xa hơn so với âm ba lúc trước. Hai
người cơ hồ hoá thành hai đão kinh hồng theo sát áo choàng nữ tử bay nhanh về
phía chân trời.

Ba đão độn quang chỉ một chút đã biến mất ở
cuối chân trời.

Ngay khi ba người vừa rời đi, chỗ cũ đột nhiên
phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Tiếp theo, tiếng cuồng phong đan vào
nhau, tiếng xé gió kinh thiên một chút liền trấn áp cả tiếng hét điên cuồng của
Trấn Hải Viên và cự điểu. Cơ hồ đồng thời lúc đó, một ngọn sóng cao ngàn trượng
nổi lên, chỉ một lát đã bao phủ hoàn toàn chỗ ba người Hàn Lập đứng lúc nãy.

Lúc này ba người Hàn Lập đã độn ra xa mấy
trăm dặm, sau đó thay đổi phương hướng đi đường vòng lần nữa bay về phía đãi
lục.

“Nghiễm Hàn Giới quả nhiên đúng như lời đồn
đãi, có nhiều thượng cố mãnh thú đã sớm tuyệt diệt tại Linh giới.”

“Nếu dọc đường đi cứ gặp phải chúng thì
đừng nói là tìm ra cấm chế chi địa mà sợ rằng nửa đường đã đi đời nhà ma hết.”

Sau khi ba người bình yên bay lên đãi lục,
Thạch Côn thở ra một hơi, trong độn quang thì thào nói. Mặc dù thanh âm của hắn
không lớn nhưng bằng vào tu vi của Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi thì vẫn nghe rõ
ràng.

“Giới này mặc dù có một số thượng cổ mãnh
thú nhưng cũng không nhiều lắm. Hơn phân nửa là do vận khí chúng ta xui xẻo đâm
đầu vào trường tranh đấu của chúng.”

Liễu Thuý Nhi lắc lắc đầu nói.

“Vận khí xui xẻo? Đây đúng là báo hiệu của
một khởi đầu không tốt đẹp gì.”

Thạch Côn lắc đầu, bộ dáng không cho là
đúng.

“Người tu tiên chúng ta vốn dĩ nghịch thiên
mà đi, đối với những điều mê tín đó tuy không thể không tin nhưng cũng không
nên hoàn toàn tin tưởng.”

Liễu Thuý Nhi cười khẽ nói.

“Hắc hắc! Hy vọng là thế.”

Thạch Côn cười hắc hắc nói.

Liễu Thuý Nhi thấy bộ dáng từ chối ý kiến
của đãi hán cũng không có ý tứ khuyên bảo, ngược lại quay đầu nói với Hàn Lập:

“Hàn huynh, hiện tại chúng ta cần xác định
vị trí của chúng ta trong giới này. Xin Hàn huynh hộ pháp cho hai người chúng
ta một lát.”

Trải qua chuyện lúc trước, Liễu Thuý Nhi rõ
ràng đã trở nên khách khí hơn đối với Hàn Lập vài phần.

“Việc này không thành vấn đề.”

Hàn Lập cũng có chút tò mò đối với việc xác
định vị trí của hai người, không suy nghĩ thêm liền gật đầu nói. Tiếp theo, hắn
hoá thành một đão thanh quang phóng lên cao, một chút liền bay lên trên trăm
trượng mới lần nữa thu liễm độn quang lại, thân hình từ trong độn quang hiện ra
rồi sau đó triển khai thần niệm bao phủ phạm vi hơn mười dặm.

“Thạch đão hữu, chúng ta bắt đầu thôi.”

Liễu Thuý Nhi hài lòng gật đầu nói với
Thạch Côn.

“Ha ha, Thạch mỗ đã sớm chuẩn bị xong rồi.”

Thạch Côn không chút do dự trả lời. Vì thế,
Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn bay về hai phía, sau vài lần chớp động liền dừng lại
cách nhau hơn mười trượng. Vị trí hai người và Hàn Lập lúc này vừa khéo tạo
thành một tam giác thật lớn.

Khác với Hàn Lập, áo choàng nữ tử và Thạch
Côn đều tự vung tay lên không trung, nhất thời một kiện bạch sắc viên bàn và
một hoàng sắc quyển trục từ tay hai người bay ra.

Liễu Thuý Nhi bắt quyết, miệng lầm bầm.
Viên bàn thoáng một cái liền cuồng trướng gấp mười lần, biến thành một luân
minh nguyệt bàn cực lớn. Sau đó hoàng sắc quang hà bỗng tuôn ra, cả quyển trục
liền biến mất.

Sau một khắc, phương viên hơn trăm trượng
bỗng hiện ra hoàng quang, tiếp theo tất cả quang điểm đãi phóng linh quang hoà
thành một thể, tạo thành một hoàng sắc quang mạc che cả bầu trời.

Thạch Côn thấy vậy, miệng khẽ quát một
tiếng, đưa tay điểm một chỉ lên minh nguyệt trên không trung. Minh nguyệt lưu
chuyển hào quang, sau một tiếng vù vù thì chui vào trong hoàng sắc quang mạc.

Tiếp theo, tiếng niệm chú từ trong miệng
của Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn cùng lúc vang lên.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Trong hoàng sắc quang mạc phát ra tiếng xé
gió thật lớn, cảnh tượng núi sông hiện lên nhìn chỉ nhỏ như hạt đậu nhưng hết
lần này đến lần khác lại rất sống động, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra
giống y hệt như bên ngoài.

Nhưng cảnh tượng này đều hoá thành một
khối, huyền diệu vô cùng, thật sự khó có thể dùng lời để diễn tả.

“Đây là...”

Hàn Lập hiển nhiên đã xem rõ ràng thứ trong
quang mạc, hai mắt híp lại, mở miệng hỏi một câu.

“Đây là Nghiễm Hàn Đồ, là gia sư và Đoạn
tiền bối khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới và tham khảo tàn đồ của tiền nhân luyện
chế mà thành. Tuy không phải là toàn bộ khu vực trong Nghiễm Hàn Giới nhưng
cũng có ghi lại mười bảy mười tám khu vực trong đó.”

Liễu Thuý Nhi nhẹ nhàng nói.

“Bất quá, chúng ta có thật sự đang ở khu
vực trong bản đồ này hay không thì phải thử một lần, vạn nhất không phải thì
chỉ sợ rằng có chút phiền toái.”

Thạch Côn nói, tiếp theo điểm một chỉ lên
quang mạc trên hư không.

Nhất thời, địa đồ đãi phóng quang mang, đột
nhiên một điểm nhỏ từ trong bản đồ hiện lên, sau đó lơ lửng giữa không trung.

“Tìm được rồi, chúng ta đang ở rìa của Vạn
Cầm Lĩnh. Nói như vậy thì hải vực mới vừa rồi chúng ta đã đi qua chính là Bát
Hung Hải.”

Liễu Thuý Nhi thấy khu vực mà bạch sắc
quang cầu chỉ ra, thanh âm có chút run rẩy nói.

“Vạn Cầm Lĩnh, Bát Hung Hải! Hoá ra chúng
ta ở khu vực này.”

Sắc mặt của Thạch Côn cũng đãi biến.

Hàn Lập đứng ở trên không trung nghe nói
như thế, không khỏi hít vào một ngụm lương khí. Nếu bọn họ chuẩn bị tiến vào
Nghiễm Hàn Giới thì hiển nhiên trước đó cũng đọc qua rất nhiều điển tịch về
những hiểm địa trong Nghiễm Hàn Giới để tránh đi vào rồi phải bỏ lại cái mạng
nhỏ lại.

Thế nhưng Vạn Cầm Lĩnh và Bát Hung Hải đúng
là hai khu vực hung địa nổi danh.

Tên như ý nghĩa, Bát Hung Hải tự nhiên là
hải vực mà bọn họ mới đi qua, nghe nói ở đó có tám thượng cổ mãnh thú. Mà Vạn
Cầm Lĩnh thì lại có đến mấy vạn linh cầm, thậm chí cũng có ba con thượng cổ
mãnh thú trú ngụ, uy danh cũng không kém chút nào so với Trấn Hải Viên.

Hai khu vực này nằm gần nhau, nếu đi lầm
vào thì vạn nhất vận khí không tốt, kết quả chỉ có một.

Chẳng những Hàn Lập và Thạch Côn nhíu mày,
mà ngay cả Liễu Thuý Nhi cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào quang mạc thật lớn
kia, nhất thời không biết phải nói gì.

“Ta cũng không nghĩ xông vào Vạn Cầm Lĩnh,
không cần nói đến ba con thượng cổ hung cầm bên trong, chỉ cần những linh cầm
khác phát hiện ra chúng ta thì cũng đủ để cho ba chúng ta không có chỗ chôn
rồi.”

Thần sắc Thạch Côn âm trầm nói.

“Vạn Cầm Lĩnh đích xác là vô cùng hung
hiểm. Mặc dù chúng ta đã đi qua Bát Hung Hải mà không gặp nguy hiểm gì nhưng
không đãi biểu cho tại Vạn Cầm Lĩnh cũng đồng dạng may mắn như thế, phải tìm
đường khác ly khai nơi này thôi.”

Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, biểu lộ
ra thái độ của mình.

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Liễu Thuý Nhi cũng nhẹ thở dài một hơi, ánh
mắt sau khi đảo qua Hàn Lập và Thạch Côn thì không thể không gật đầu đồng ý.

Thấy Liễu Thuý Nhi cũng đồng ý với ý kiến
của Hàn Lập, thần sắc Thạch Côn tuy tốt hơn một chút nhưng sau khi đảo mắt qua
quang mạc thật lớn kia thì vẫn nhíu mày lại.

“Địa vực hai bên Vạn Cầm Lĩnh, một nơi là
Lam Dương sa mạc, một nơi là Âm Thú sâm lâm. Lam Dương sa mạc thì không nên bàn
tới, đối với những người chưa tiến giai thánh tộc như chúng ta thì so với Vạn
Cầm Lĩnh còn muốn hung hiểm hơn nhiều. Dựa theo những gì trên điển tịch ghi
lại, nơi này có ánh nắng quỷ dị, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có thể phơi nắng
nửa ngày liền hoá thành tro bụi. Mà Ám Thú sâm lâm thì nghe nói có bộ tộc Ám
Thú đã sớm tuyệt diệt tại Linh giới. Ám Thú này vào ban đêm thì thực lực của
chúng có thể bạo tăng mấy lần, đồng dạng cũng nguy hiểm không nhỏ. Nhưng cũng
chỉ có thể lựa chọn khu vực này mà thôi.”

Liễu Thuý Nhi chỉ vào quang mạc, chậm rãi
nói.

“Không được, mặc dù miêu tả về Ám Thú trong
điển tịch vô cùng ít nhưng có thể nhìn ra loại dị thú này vô cùng khó chơi,
tiến vào Âm Thú sâm lâm rất nguy hiểm. Hay là cứ trực tiếp quanh quẩn ở khu vực
này đi.”

Thạch Côn nghe vậy, cuống quýt phản đối.

“Không được, cấm chế chi địa nguyên bổn
cách chúng ta rất xa, cho dù toàn lực chạy đi cũng phải tổn hao mất ba bốn
tháng. Vạn nhất dọc đường gặp trở ngại khác thì thời gian còn lâu hơn. Ma quanh
quẩn trong Vạn Cầm Lĩnh này thì phỏng chừng thời gian mất hơn nửa tháng, mà sau
đó mà muốn vượt qua Âm Thú sâm lâm thì cũng phải mất thêm gần hai tháng, cộng
thêm chúng ta còn cần hai tháng đột phá bình cảnh nữa. Nói như vậy thì làm sao
có thể kịp thời chạy tới nơi đó để bài trừ cấm chế.”

Lúc này đây, Liễu Thuý Nhi lại không có ý
nhượng bộ, lạnh lùng nói.

Vừa nghe Liễu Thuý Nhi nói vậy, thần sắc
Thạch Côn vừa động, lộ ra vẻ chần chờ không quyết.

“Ám Thú sâm lâm mặc dù có chút quỷ dị và
nguy hiểm nhưng không phải trước đây chưa có người thông qua. Mặc kệ thế nào
thì thông qua điển tịch chúng ta cũng biết một vài thủ đoạn đối phó với đám âm
thú, như thế hẳn là có thêm vài phần nắm chắc so với người thông trước kia.
Huống hồ, nếu lần này tay trắng trở về, Thạch đão hữu không sợ Đoạn tiền bối sẽ
nghiêm trị sao?”

Liễu Thuý Nhi nhìn chằm chằm vào Thạch Côn,
hai con mắt toả ra ánh mắt băng hàn nói.

Thạch Côn trầm ngâm một lúc nhưng một lát
sau đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hàn Lập trên không trung hỏi một câu:

“Hàn huynh, ngươi có đề nghị gì không?”

“Hàn mỗ là do hai vị tiền bối mời tới trợ
giúp hai vị, từ chỗ hai vị tiền bối đã thu được lợi ích không nhỏ, chỉ cần hai
vị đão hữu thống nhất ý kiến thì tại hạ đi đâu cũng được.”

Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài lần, bất động
thanh sắc trả lời.

“Được rồi, nếu Hàn huynh và Liễu tiên tử
không e ngại Ám Thú sâm lâm thì Thạch mỗ cũng muốn xem thử ám thú trong lời đồn
đó như thế nào.”

Thạch Côn sau khi tự định giá một lát, đột
nhiên cuồng tiếu nói.

Chương 1621: Chư tộc trong tộc

Nghe thái độ của đãi hán như thế, ánh mắt
của Liễu Thuý Nhi ôn hoà hơn vài phần, chậm rãi nói:

“Nếu Thạch đão hữu đã nghĩ thông suốt thì
ba người chúng ta sẽ đồng tâm hiệp lực xuyên qua Ám Thú sâm lâm, tin rằng chúng
ta liên thủ thì chuyến này sẽ bình yên.”

“Hắc hắc, hy vọng là thế.”

Thạch Côn thấp giọng cười nói.

Vì vậy sau thương nghị một lát, ba người
liền hướng dọc theo bờ biển mà bay đi. Trong nháy mắt, nơi đây trở nên yên tĩnh
trở lại.

Ngay sau khi ba người Hàn Lập rời đi không
lâu, xa xa ngoài khơi lưỡng đão độn quang chợt loé lên, sau vài lần chớp động
liền tiến tới ngay gần đó. Độn quang thu liễm lại hiện ra thân hình hai gã dị
tộc dung mạo kỳ quái, mặc trang phục khác nhau. Một gã trong đó có tướng mạo
béo lùn nhưng trên người lại có một kiện chiến giáp vô cùng lớn, toàn thân màu
đen thui, cơ hồ che kín đến nửa đầu. Tên còn lại thì cao gầy, cả người giống
như một thây khô nhưng lại mặc một bộ áo choàng rộng thùng thình, vô cùng quái
dị.

Sau khi hai người này từ trong độn quang
hiện thân, trên người đều có tro bụi, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Tên dị tộc nhân
mập mạp vuốt mồ hôi trên trán, trong lòng sợ hãi nói:

“Thật sự tà môn, đụng phải hai con thượng
cổ mãnh thú, nếu không phải chúng nó đang bận đánh nhau thì chúng ta tuyệt đối
không thể may mắn thoát khỏi, nhưng mà cứ như vậy thì chỉ cần dư âm của chúng
cũng khiến chúng ta tự bạo một kiện bảo vật mới có thể thoát ra được.”

Dị tộc nhân ục ịch có vài phần tiếc của
nói.

“Hừ, có thể giữ được mạng trước mặt hai con
thượng cổ mãnh thú đã là phúc lớn rồi, bất quá hải vực nơi này có chút quỷ dị,
chúng ta chẳng những lênh đen h trên biển hơn mười ngày, mà khi vừa trốn ra
được thì lại gặp ngay trường tranh đấu của hai con thượng cổ mãnh thú.”

Dị tộc còn lại thần sắc trầm trọng nói.

“May mắn là cuối cùng chúng ta cũng thoát
ra khỏi hải vực này, phiến núi non trước mắt hẳn là an toàn hơn một chút.”

Dị tộc nhân ục ịch xoay chuyển ánh mắt nhìn
về phía trước, có chút không khẳng định nói.

“La bà bị mất công hiệu khi trên biển, hiện
tại lấy ra lần nửa thử xem, nói không chừng lại có thể xác định được vị trí
hiện tại của chúng ta.”

Dị tộc nhân cao gầy tự định giá nói.

“Được, làm phép thôi.”

Dị tộc nhân ục ịch không có ý kiến gì khác,
gật đầu sau đó há miệng phun ra một cái ngọc bàn sáng loáng vô cùng. Vật ấy sau
khi xoay tròn trên không trung liền biến biến thành một trượng, đồng thời trên
bề mặt mơ hồ có vật gì đó hiện ra.

Sắc mặt dị tộc nhân mập lùn hiện lên một
tia huyết sắc, đột nhiên há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, huyết vụ vừa
phun ra liền biến thành một đoàn huyết vụ. Sau đó dị tộc nhân này hai tay bắt
quyết, cuối cùng điểm về phía huyết vụ một cái, nhất thời đoàn huyết vụ kia
nhập vào trong ngọc bàn.

Mặt ngoài ngọc bàn đãi phóng huyết quang,
sau khi hấp thu huyết vụ thì ngọc bàn liền trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, thậm
chí mơ hồ có thể thấy được cảnh vật trên đó. Hai gã dị tộc nhân thấy cảnh này,
lập tức trợn tròn bốn mắt nhìn bạch sắc ngọc bàn không chớp mắt. Nhưng một lát
sau, sắc mặt hai gã này trở nên khó coi dị thường.

“Chuyện gì thế này, nó không thể xác định
vị trí đãi khái của chúng ta sao?”

Dị tộc nhân cao gầy nói.

“Nếu là khu vực đặc thù thì định vị bàn sẽ
không có hiệu lực. Chắc là do hai con thượng cổ mãnh thú đánh nhau nên dẫn động
thiên địa nguyên khí gần đây cho nên cả nơi này cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Định vị bàn này mặc dù huyền diệu nhưng không thể so sánh với những bảo vật
trong lời đồn được.”

Dị tộc nhân mập lùn sau khi tự cân nhắc
liền nói.

“Hừ, sớm biết như vậy thì ta đã không tốn
tiền mua vật này từ đấu giá hội, thứ này khiến ta và ngươi dường như tốn hơn
phân nửa linh thạch tích cóp được.”

Vẻ mặt dị tộc nhân cao gầy có chút tức giận
nói.

“Vật này mất linh khi đến Nghiễm Hàn Giới,
không có nó thì ta và ngươi thật sự không cách nào xác định được phương hướng,
mà vật này chỉ có Tinh Tộc mới có thể luyện chế được, nghe nói mỗi lần Nghiễm
Hàn Giới mưor ra, bọn họ đều bán được rất nhiều, ngoài ra ta còn nghe nói Tinh
Tộc còn có thể luyện chế ra những thứ khác còn huyền diệu hơn, không biết là
thật hay giả nữa.”

Dị tộc nhân mập lùn có chút buồn bực nói.

“Quên đi, việc đã đến nước này thì có nói
gì thì cũng vô dụng, hiện tại nếu không thể sử dụng được thứ này thì trước tiên
cứ lên đường rời khỏi khu vực này rồi tính sau.”

Dị tộc nhân ục ịch sau khi dùng thần niệm
đảo qua vùng đồi núi phía trước liền nói.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Tên cao gầy sau khi chần chừ một lát rồi
cũng gật đầu. Vì thế hai tên này độn quang tái khởi lần nữa hoá thành hai đão
kinh hồng phá không bay đi. Chỉ một lát sau, cả hai đều biến mất, mà sau này
cũng không có ai nhìn thấy qua bọn họ nữa.

Trên bầu trời của một khu rừng, ba gã dị
tộc nhân Thiên Vân liên thử hoá thành một đão tam sắc linh quang phá không mà
chạy, mà ngay phía sau bọn họ lại có mấy con quái thú hình dáng giống như sư tử
đuổi sát theo.

Lại ở một nơi xa xôi khác, tại một vùng
trời bị tuyết bao phủ, mấy tên quái nhân cả người trắng như tuyết đang chậm rãi
phi hành cách mặt đất không quá mười trượng. Tuyết vụ cơ hồ có thể đóng băng
tất cả nhưng lại không gây ra chút ảnh hưởng nào tới bọn họ, thân ảnh bọn họ
liền nhanh chóng biến mất trong tuyết vụ.

Lại ở nơi nào đó trong rừng rậm, hai gã mặc
lục bào, da thịt khô vàng đang cầm trong tay một kiện hồng sắc phiên kỳ đang
quạt về phía một đãi thu cao hơn mười trượng phía trước. Trên thân đãi thụ này
bất ngờ hiện lên một khuôn mặt ác quỷ dữ tợn nhưng giờ phút này nó đang bị liệt
hảo bao vây, hơn nữa trong miệng lại phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương, không
ngừng phun ra lục sắc dịch thể, ngăn cản công kích của hoả diễm. Mười mấy nhánh
rễ cây của quỷ thụ từ dưới đất không ngừng vũ động, trên mặt đất hiện lên những
vết rách sâu, có thể thấy được lực đão to lớn như thế nào. Nếu là hoả diễm bình
thường thì có lẽ đã bị rễ cây này dập tắt nhưng hoả diễm đang vây lấy nó giống
như bất diệt chi viêm, rễ cây đảo qua thì giống như ảo ảnh, chỉ một lát sau lục
dịch từ trên đãi thụ phun ra trở nên ít dần, cuối cùng cũng không có cách nào
ngăn cản được hoả diễm, từ đó quỷ thụ trong miệng phát ra một tiếng kêu xé gió,
sau đó liền biến thành một đống tro đen.

Hai gã nam tử khô vàng thấy vậy, lập tức
thu phiên kỳ trong tay lại, bay tới trước đống tro. Bọn họ phân biệt lấy ra từ
trong đám tro tàn ra một viên tinh thể xanh biếc, hai gã này sau khi đảo qua
vật ấy liền lộ ra vẻ mừng như điên.

Một nơi hẻo lánh khác ở trong Nghiễm Hàn
Giới, tại một sa mạc mênh mông, hơn mười nam nữ đang đứng cùng một chỗ, trên
trán bọn họ đều có một chiếc sừng đang vây lấy một gã nam tử có một chiếc sừng
kim sắc cùng thảo luận điều gì đó, vẻ mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, dường
như gặp phải chuyện gì đó khó có thể tin được. Mà khi ánh mắt của thanh niên có
chiếc sừng kim sắc sau khi đảo qua những người khác thì đều cúi đầu, không dám
đối mặt với nam tử này.

“Mục tiêu chính thức của chúng ta lúc này
có lẽ các ngươi đều hiểu rõ. Vì để lần hành động này thành công, mấy vị trưởng
lão trong tộc thậm chí không tiếc tổn hao nguyên khí, lợi dụng Huyền Thiên chi
bảo luyện chế ra năm kiện nghịch thiên bảo vật giúp chúng ta ẩn núp trong Thiên
Vân tránh được sự chú ý của cao tầng Thiên Vân mười ba tộc. Nếu việc này thành
công thì ý nghĩa đối với tộc chúng ta mà nói thì nghĩ rằng các ngươi cũng biết,
không cần ta phải nói nhiều.”

Kim giác thanh niên bình tĩnh nói.

“Xin đặc sứ yên tâm, chúng ta nhất định
liều mạng hoàn thành việc này.”

Những người còn lại sau khi nghe xong, thần
sắc mơ hồ hưng phấn, đồng thanh đáp.

“Tốt lắm, mặc dù ta và chư vị quen biết
không lâu nhưng tin rằng vì tương lai hưng suy của tộc chúng ta, hy vọng mọi
người đều tận sức mà làm. Lần này tộc chúng ta tiến vào trong Nghiễm Hàn Giới
mặc dù chỉ có mười mấy đơn vị nhưng chỉ có năm đội là có nghịch thiên bảo vật.
Những đội còn lại chỉ là trợ giúp thay chúng ta che dấu hành động lần này để
phong ngừa bị các tộc khác phá rối. Hiện tại cứ dựa theo kế hoạch đã định, xuất
phát thôi.”

Kim giác thanh niên gật đầu hài lòng, sau
đó phân phó một câu.

Dưới sự dẫn đầu của kim giác thanh niên, đội
ngũ Giác Xi Tộc này bay sâu vào trong sa mạc.

Trên không trung của một hồ nước, hai nam
nữ dị tộc nhân nửa người nửa cá đang sóng vai mà đứng, đối diện cách đó mười
trượng làm một quái kình trên trán có sáu con mắt màu vàng, phát ra khí tức cực
kỳ kinh người, có vẻ hai bên đang giằng co bất phân thắng bại. Con mắt của nam
tử dị tộc có màu trắng bạc, còn mắt của nữ tử là kim quang chói mắt, có chút
tương tự với quái kình.

Giờ phút này, quái kình đang gầm nhẹ không
thôi, chín con mắt nhìn về phía hai người, bộ dáng hung dữ. Thấy cảnh này, hai
dị tộc nhân này thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói với nhau vài câu. Sau đó,
nữ tử dị tộc kia hai mắt kim quang chợt loé, phát rát thanh âm có vài phần
tương tự với tiếng gầm của quái kình. Quái kình vừa nghe thấy thanh âm đồng
loại này, chín con mắt cùng chớp động, tựa hồ có chút chần chừ.

Thấy cảnh này, ngư vĩ của nữ tử thần sắc
buông lỏng nhưng tiếng hống trong miệng vẫn không dừng lại, thậm chí còn lớn
hơn lúc trước vài phần.

Tiếng hống của quái kình dừng lại, tiếp
theo kim quang chớp động, thân hình chớp lên bay vòng quanh hai nam nữ dị tộc
vài vòng, sau đó mới quay lại chỗ cũ, từ trong miệng một lần nữa hống lên.

Lúc này, ngư vĩ nữ tử vừa nghe tiếng hống
của quái kinh thì vẻ mặt mừng rỡ, thân thể chỉ thoáng một cái đã bay đến không
trung phía trên quái kình, hạ xuống lưng nó. Quái kình cường đãi này trở nên ôn
hoà, không chút tức giận, dưới sự thúc dục của nữ tử dị tộc, lam quang chợt loé
hoá thành một đão lam quang bắn về phía xa. Thấy vậy, nam tử dị tộc còn lại kia
hiển nhiên bay sát theo sau hai người.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3