Phàm nhân tu tiên - Chương 1648 - 1649
Chương 1648: Trịch sơn
Bất quá ngay khi thân thể hắn bị ngũ sắc
quang hà vây lấy thì không gian bốn phía lập tức trở nên cứng rắn như tinh
cương, đồng thời một cỗ cự lực chợt ép lên thân hình khiến hắn không thể nhúc
nhích mảy may. Năm đão tử sắc điện xà chợt loé lên rồi mang theo tiếng sấm kinh
người bắn ra. Tính mạng Hàn Lập một chút đã lâm nguy.
Bất quá dù sao hắn cũng không phải là tồn
tại bình thường, mặc dù trên mặt tái nhợt nhưng ngay sau đó liền biến mất,
ngược lại trong mắt hiện lên một tia hàn ý, trong mũi phát ra một tiếng hừ
lạnh. Trên người kim quang chợt loé rồi hư ảnh pháp tướng ba đầu sáu tay từ
trên người bay vọt ra nhưng lúc này pháp tướng xuất hiện lại rất khác so với
lúc trước.
Thân mình pháp tướng sáng ngời chói mắt
giống như là được sơn một lớp sơn màu vàng, giống như một thần tượng được làm
bằng vàng ròng. Đúng là pháp tướng kim thân Hàn Lập vừa mới tu luyện thành. Lúc
này, Hàn Lập cũng vừa hé miệng phun ra một đoàn hắc quang, hắc quang chợt loé
lên liền biến hoá thành một đão hắc khí chui vào trong kim thân.
Ba cái đầu của pháp tướng nguyên bản trông
có chút mờ mịt hai mắt lúc này đột nhiên trở nên linh động dị thường, trên mặt
ẩn hiện có một tầng hắc khí trồi lên. Nó vừa động thì thân hình cao mấy trượng
ánh vàng rực rỡ lập tức chắn trước người Hàn Lập. Mấy đão tử sắc hồ quang chợt
loé lên đánh tới nhưng kim thân không chút khách khí vung năm cánh tay đồng
thời chặn lại.
“Ầm.” mấy tiếng trầm đục vang lên, năm đão
cột sáng màu vàng từ trong lòng bàn tay vọt ra trực tiếp đón đầu. Kim quang
cùng tử sắc hồ quang lập tức va chạm với nhau cách đó không xa. Tử điện ngay cả
có lợi hại thì vẫn bị cột sát đánh tan gần một nửa nhưng thân mình cột sáng
cũng theo đó mà biến mất.
Chiếu theo tình hình này mà nói thì Hàn Lập
chỉ cần thao túng kim thân luân phiên công kích một hồi là có thể thoát ly hiểm
cảnh. Vấn đề là số hồ quang còn sót lại kia căn bản không để cho kim thân có cơ
hội ra tay lần nữa.
“Thử lạp.” một tiếng, tử sắc điện xà liền
quỷ dị tới gần trong gang tấc và lại hung hăng kích xuống nhưng tại thời điểm
như chỉ mành treo chuông, tất cả các cánh tay trên kim thân của Hàn Lập lại đột
nhiên trở nên mơ hồ rồi biến mất không thấy bóng dáng rồi ngay sau đó, năm đão
tử sắc hồ quang run lên, nhìn lại thì đã bị năm cánh tay từ trong hư không hiện
lên mà ôm chặt lấy.
Chúng nó giống như trực tiếp từ trong hư
không thoát ra, không chút dấu hiệu. Năm ngón tay của hắn khẽ dùng một chút
lực, hồ quang chỉ kịp phát ra vài tiếng sét đánh thì bị một trảo mà tán. Tuy
nhiên trong vô số tia điện hồ bắn ra thì cũng có một tiểu bộ phận trực tiếp
đánh lên kim thân của pháp tướng nhưng chỉ thấy tia điện này chỉ chợt loé lên
rồi tán loạn, căn bản là không thể tạo thành thương tổn gì đối với kim thân.
Bất quá từ năm cây cột phía xa xa lại có
tiếng sấm không ngừng vang lên rồi lập tức lại có năm đão hò quang hiện lên, bộ
dáng chuẩn bị bắn đến nhưng chỉ cần điểm trì hoãn ấy thì việc phá ngũ sắc quang
tráo nhất thời đang vây khốn Hàn Lập mà nói là đủ rồi.
Lấy sự mạnh mẽ của thân thể hắn cùng một
thân đão pháp thần thông thì làm sao có thể thực sự bị nhốt ở bên trong cấm
chế. Lúc này chỉ thấy trong miệng hắn lẩm bẩm, ma giáp trên người hắc quang lưu
động một trận rồi thân hình đột nhiên cuồng trướng thật lớn, cả người đột nhiên
sinh ra một tầng lông mao thô ngạnh màu vàng óng ánh. Hai mắt lam quang chợt
loé rồi hai cái răng nanh từ hai bên miệng nhô ra hơn non nửa.
Lúc này Hàn Lập đã biến thân thành một cự
viên cao hơn mười trượng. Cự viên này lam nhãn kim mao, miệng đầy răng nanh,
tướng mạo dữ tợn dị thường. Bất quá trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng
kia vẫn có thể nhận ra được bóng dáng của Hàn Lập, bên cạnh đó biểu tình của cự
viên vẫn không khác gì so với trước khi biến thân.
Thiên ngoại ma giáp vẫn ở trên người cự
viên mà theo biến hoá của thân hình mà phình lớn lên, hơn nữa gai sắc mặt ngoài
cũng trở nên dài hơn một thước, bên ngoài hàn quang kinh người chớp động làm
cho người ta vừa nhìn liền không rét mà run.
Đây đúng là Sơn Nhạc cự viên biến thân
trong Kinh Trập Thập Nhị biến mà Hàn Lập mới luyện thành, sau khi biến thân thì
thành bộ dáng của cự viên. Hàn Lập chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lực từ đan điền
tuôn ra rồi hướng vào kinh mạch các nơi chảy nhanh tới. Trình độ mạnh mẽ của
thân thể dường như một chút gia tăng thêm bốn năm thành.
Phải biết rằng thân thể Hàn Lập nguyên bản
đã thập phần cường đãi, hiện giờ lại một chút cuồng trướng gần nửa thì trình độ
đáng sợ đến mức nào cũng có thể nghĩ. Ngay sau đó, cự viên do hắn biến tahnhf
lập tức lộ ra uy năng kinh thiên.
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm nhẹ từ trong
miệng cự viên phát ra, hai cánh tay đầy lông xù đột nhiên hướng lên không trung
vung lên. Ngũ sắc quang tráo đang giam cầm hắn nhất thời kịch liệt chớp động
rồi vỡ tan ra. Hàn Lập lập tức khôi phục tự don.
Nhưng ở phía xa, ngũ sắc ngoài quang tráo
lại chợt loé lên rồi lập tức quay cuồng cuồn cuộn đè xuống, không để cho Hàn
Lập có thời gian thở dốc. Cự viên thấy vậy thì không chút do dự hướng về ngân
sắc hoả điểu đang bay ở trên cao chỉ một cái, tay kia thì hướng về hắc sắc tiểu
sơn một bên hư không đánh ra một trảo.
Ngân sắc hoả điểu sau khi thanh minh một
tiếng thì xoay quanh một cái rồi hoá thành một viên hoả cầu thật lớn từ trên
cao rơi thẳng xuống, xem nơi hạ xuống thì đúng là chỗ kim sắc cự viên. Mà hắc
sắ tiểu sơn nhoáng lên một cái thì “sưu.” một tiếng rồi biến mất ở trên không
trung không thấy bóng dáng.
Sau một tiếng nổ, ngân sắc hoả điểu đến bên
cạnh cự viên thì nổ tung ra, chỉ thấy từng đợt ngân sắc hoả lãng tràn ra bốn
phía. Ngũ sắc quang hà vừa định tới gần thì trong nháy mắt đã bị hoả diễm mạnh
mẽ đẩy ra, nhất thời căn bản không thể tiến vào sát cự viên được.
Thân ở biển lửa, kim sắc cự viên một tay
vừa lật, không gian phía trên chợt dao động rồi hắc sắc tiểu sơn cao hơn mười
trượng lại từ trong hư không thoáng cái hiện ra và bị một bàn tay đầy lông xù
dễ dàng cầm lấy nâng lên. Cảm giác giống như ngọn núi này nhẹ bẫng như bông.
Ngay sau đó Hàn Lập lại làm ra một chuyện
nếu có ngoại nhân ở đây nhìn được thì phải giật mình đánh thót. Chỉ thấy cự
viên do hắn biến thân thành trong nháy mắt hung quang chợt loé rồi cánh tay
đang nâng ngọn núi đột nhiên gấp khúc, thân hình dùng một chút lực đem Nguyên từ
cực sơn giống như hòn đá ném mạnh ra ngoài.
Cái này cũng không phải là dùng phép thuật
gì thúc dục pháp bảo mà là chỉ bằng vào sức lực của thân thể Hàn Lập mà ném
mạnh ra mà thôi. Tuy Nguyên từ cực sơn vẫn chưa phóng đãi đến cực hạn, sức nặng
cũng chưa phóng xuất ra toàn bộ nhưng cũng nặng chừng hơn mười ngàn cân gì đó.
Thế mà cứ như vậy bị Hàn Lập cậy mạnh ném đi, trên không trung chợt vang lên
một tiếng xé gió cực kỳ sắc nhọn.
Hắc sắc tiểu sơn trong nháy mắt hoá thành
một cái bóng đen bắn đi, nơi nào nó đi qua đều để lại một cơn lốc sương mù,
đồng thời một đão bạch ngân thô to phát ra từ đuôi bóng đen do ngọn núi hoá
thành, ở trên hư không quỷ dị hiện lên.
Từ xa nhìn lại, bạch ngân không ngừng vặn
vẹo chớp lên, từng trận không gian ba động mãnh liệt từ trong không ngừng tán
ra, giống như một cái khe không gian đang dần dần hình thành.
Có thể thấy được Hàn Lập sau khi biến thân
thành cự viên, một cái vung tay ném núi này sử dụng khí lực lớn đến thế nào.
Nhưng mục tiêu của hắn không ngờ lại là một trong năm tử kim quang trụ kia.
Ngay cả bên ngoài cây cột này trong phút
chốc hồ quang tăng vọt, mấy đão tử hồ tự hành công kích phóng tới đãi vụ nhưng
lại bị hắc sắc tiểu sơn căn bản không nhìn thấy, tốc độ chút không có chậm lại
nửa phần. Ngay sau đó, hắc sắc tiểu sơn liền một chút đánh bại tử sắc điện
quang mà đập lên mặt trên của cây cột.
Tử quang hắc mang chợt loé, nhất thời một
tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra. Một quang đoàn ba màu đen, xanh, tím chói
mắt từ trên cây cột bạo phát ra, giống như một vòng kiêu dương hiện lên làm cho
người ta căn bản không dám nhìn thẳng vào.
Nhưng cự viên do Hàn Lập biến thành lại hai
mắt lam mang thiểm động, đem tình hình trong quang đoàn nhất thanh nhị sở,
không nói gì cánh tay vừa động rồi một bàn tay đầy lông xù hướng về phía quang
đoàn hư không đánh ra một trảo, đồng thời bàn tay vừa lật.
“Phốc xuy.” một tiếng. Không gian phía trên
bàn tay dao động rồi một cự vật chợt loé lên hiện ra rồi trầm xuống rơi vào tay
cự viên. Rõ ràng là hắc sắc tiểu sơn lúc trước mới bị tử sắc lôi điện đánh
trúng. Ngọn núi này mặt ngoài vẫn đen tuyền, một chút vết thương cũng không
thấy. Qua điều này liền có thể thấy được Nguyên từ cực sơn này thực sự cứng cỏi
phi thường.
Mà động tác của cự viên cơ hồ một chút cũng
không dừng lại, sau khi rống to một tiếng hai cánh tay lại ra sức run lên đem
ngọn núi ném ra. Lúc này mục tiêu đúng là một quang trụ khác. Âm thanh bạo liệt
tái khởi, ngọn núi hung hăng đập tới cây cột này.
Đồng dạng một đoàn chói mắt quang bạo liệt
nổ tung. Lúc này, lúc trước cây cột này quang mang đã muốn tẫn tán đi lúc này
đã để hiện ra tình hình bên trong rõ ràng.
Chỉ thấy bên trong quang trụ là một cây cột
màu tử kim cao hơn mười trượng giờ phút này đã bị tiêu hao đi hơn phân nửa,
trên mặt đất phụ cận cũng thấy nhiều mảnh vụn giống như là phi thạch lại giống
như kim loại mà không phải là kim loại màu tím.
Cây cột này ngay cả không biết là do dùng
thủ đoạn thần diệu nào luyện chế mà thành nhưng luận về trình độ cứng cỏi thì
quyết không thể so sánh được với Nguyên từ cực sơn.
Dù sao tiểu sơn này chính là kỳ vật do
thiên địa sinh ra, thân đã cứng cỏi phi thường cộng thêm việc được Hàn Lập gia
nhập thêm vào thạch đôn vô danh kia rồi lại được hắn dùng bí thuật của Chân
tiên giới luyện chế lần thứ hai một phen. Chính là bản thân Hàn Lập muốn tự
mình phá hư chỉ sợ cũng phải hết đường xoay sở, chỉ có thể dùng linh hoả chậm
rãi một chút luyện hoá thành mới có thể.
Huống chi một kích vừa rồi của tiểu sơn này
còn bí mật mang theo thần lực lớn lao mà Hàn Lập sau khi biến thân thành cự
viên có được. Nếu cột sáng lúc này mà vẫn không bị huỷ thì chỉ sợ Hàn Lập lập
tức quay đầu mà chạy, căn bản không muốn tái lãng phí thời gian.
Liền như vậy! Hàn Lập biến thành kim mao cự
viên rồi dùng Nguyên từ cực sơn kia làm vũ khí một hơi đánh ra năm quyền, đem cột
sáng phá đi hơn phân nửa. Ngũ sắc quang tráo bao phủ phía trên dược viên lúc
này mất đi sự trợ giúp nên sau khi bị ngân sắc hoả điểu qua lại một phen cắn
nuốt thì liền hoàn toàn biến mất. Cấm chế này hoàn toàn bị Hàn Lập cậy mạnh phá
vỡ.
Kim mao cự viên thấy tình cảnh này thì bàn
tay to lập tức bấm quyết, kim quang ngoài thân chợt loé rồi thân hình nhanh
chóng thu nhỏ lại, bộ lông dần dần biến mất đi. Trong nháy mắt, Hàn Lập trong
linh quang khôi phục lại tướng mạo sẵn có, giải trừ huyền công biến hoá Kinh
Trập quyết. Hắn nhìn qua tàn dư của cột sáng nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một
tia hoảng sợ.
Hắn mới dung hợp chân huyết của Sơn Nhạc cự
viên này không có bao lâu nhưng sau khi biến thân thành cự viên thì đã có thần
thông to lớn như vậy, thật sự là có chút ngoài dự đoán. Xem ra biến thành này
so với vài loại Chân linh biến hoá khác thì càng thêm thích hợp.
Dù sao các loại chân linh hoá thân khác bất
quá chỉ làm cho hắn thêm có vài loại thần thông huyền diệu khác hoặc là có thể
cảm ứng và điều động được thiên địa nguyên khí thêm một ít mà thôi, đều không
có hiện tượng trình độ mạnh mẽ của thân thể tăng vọt như sau khi biến thân
thành Sơn Nhạc cự viên.
Nếu không ngay từ đầu biết loại biến thân
này hữu dụng như vậy thì hắn căn bản là không cần lãng phí thời gian mà trực
tiếp dùng thủ đoạn này để bài trừ cấm chế và lúc trước cũng không gặp phải đãi
nguy hiểm như thế.
Chương 1649: Hồng La tiên tửu, Thực Độc thảo
Bất quá chỉ là một cái dược viên mà thiết
trí cấm chế khó chơi như thế, thật không hổ là thủ đoạn của Chân tiên giới. Hơn
nữa so với cấm chế trên quảng trường chủ điện thì cấm chế chi lực nơi đây tuy
mạnh nhưng tựa đã giảm đi không ít. Nếu không cho dù vừa rồi có biến thân thành
Cự viên thì Nguyên từ cực sơn chỉ sợ vẫn không thể ném ra quá xa.
Hàn Lập trong lòng cân nhắc như thế nhưng
không hề chần chờ nữa đi thẳng đến đãi môn dược viên. Ngũ sắc quang tráo sau
khi tan đi thì mọi thứ trong dược viên đều hiển lộ rõ ràng. Dược viên này cũng
không lớn nhưng bên trong tản mát ra mộc linh khí cùng linh dược hương thơm
ngát.
Xung quanh dược viên là một hàng rào thấp
bé xanh biếc còn cửa dược viên chỉ là hai khối gỗ đơn giản dị thường làm thành
nhưng cao hơn ba trượng. Hàn Lập nhìn thấy qua khe hở của hàng rào, từ xa xa
cũng nhìn được tình hình đãi khái bên trong dược viên. Đối diện với hắn là một
mảnh đất bằng phẳng, bên trong gieo trồng một loại linh dược thấp bé cao chừng
nửa thước. Ánh mắt ngưng lại một chút, Hàn Lập đã đem toàn bộ mảnh dược viên
trước mắt xem rành mạch.
Linh dược trong dược điềnn ày có phiến lá
màu vàng nhạt nhưng ở chỗ trung tâm đều có một quả to chừng ngón tay cái, hình
dáng nhọn ở đuôi, thoạt nhìn giống như quả ớt đỏ ở Nhân giới. Tuy nhiên từ trên
quả này tản ra hồng quang khác thường, từ xa nhìn lại liền giống như một cái
đèn lồng nhỏ làm cho người ta yêu thích dị thường.
Bởi vì cả mảnh dược điền này đều gieo trồng
có một loại linh dược này nên xem ra chủ nhân dược viên đối với nó có chút coi
trọng. Hàn Lập sau khi thấy rõ ràng được bộ dáng của linh thảo và quả của nó
thì tâm niệm chuyển động, ẩn ước cảm thấy chính mình tựa hồ đã nghe nói qua về
loại linh thảo này nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận thì nhất thời cũng không thể
nhớ rõ ràng được.
Vì thế hắn mang theo suy tư mà thong thả
bước đi bên trong dược viên nhưng ngay tại lúc thân hình hắn vừa đi qua cửa gỗ
thì trong đầu Hàn Lập linh quang vừa loé, rốt cục hắn đã nhớ ra lai lịch loại
linh thảo này. Cái này là khi hắn còn ở Nhân giới xem được một loại điển tịch
phi thường xa xưa tại Loạn Tinh Hải, trong đó có đề cập tới loại linh dược và
quả của nó.
Hắn dừng lại một chút ở bên cạnh dược điền
mà nhìn chừng hơn trăm gốc linh thảo này, trên mặt lộ ra biểu tình quỷ dị, ẩn
hiện có chút cười khổ.
“Hồng La Quả, đúng là loại linh quả này.
Nếu một số ít tửu quỷ mà có được chúng, nhất là loại nhiều năm như thế thì cho
dù là ít tiên nhân cũng sẽ coi là chí bảo a.”
Hàn Lập tự thì thào nói một câu.
Thì ra loại linh quả này chính là chủ tài
liệu để ủ chế ra một loại tuyệt thế linh tửu nào đó. Tuy nhiên nếu có đề cập
tới “Hồng La tiên tửu.” thì chỉ sợ tại Loạn Tinh Hải hơn phân nửa tu luyện giả
để sẽ biết một phần. Bởi vì trong truyền thuyết, loại rượu này ngay cả Tiên
giới tiên nhân chỉ có ai có duyên thì mới được uống một lần. Giống như rượu này
ở Tiên giới cũng có đãi danh đỉnh đỉnh nên cũng không phải tiên nhân bình
thường cũng có thể tuỳ ý dùng để uống.
Không chỉ ở Loạn Tinh Hải mà thậm chí Linh
giới nhân tộc đều có truyền thuyết bất khả tư nghị về loại rượu này nhưng vô
luận thế nào thì cũng chưa có ai được uống “Hồng La tiên tửu.” này. Vì vậy thậm
chí trong miệng một ít phàm nhân ngu phu thì chỉ cần được uống một ngụm linh
tửu này là liền có khả năng có được mạc đãi thần thông, có khả năng phi thăng
phi thăng len Tiên giới.
Hàn Lập xem qua các điển tịch liên quan tự
nhiên là biết tuyệt đối không thể có loại sự tình nghịch thiên này. Sỡ dĩ loại
rượu này có đãi danh khí như vậy chủ yếu là do nó tinh khiết và thơm ngon vô
cùng, hơn nữa tam giới khó tìm. Chỉ cần uống qua một ngụm thì liền trong miệng
sinh tân dịch, hương thơm còn tồn tại mãi trong mồm hơn mười ngày không tiêu
tan.
Nếu uống hơn một hồ thì ngay cả tiên nhân
cũng sẽ đãi tuý ba ngày ba đêm mà bất tỉnh, từ đó về sau đối với rượu này lưu
luyến không thôi. Đương nhiên nếu uống rượu này một cái điều độ thì còn có thể
chậm rãi cải thiện thể chất, có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Chỉ là tác dụng rốt
cục của nó đến bao nhiêu thì chỉ có trời mới biết. Hơn nữa người nhằm vào chỉ
là tu luyện giả đê giai hoặc là phàm nhân mà thôi. Nhưng cứ như vậy, những
người yêu thích rượu này tự nhiên coi nó chí bảo, nghe đến nó nước miếng đã
ròng ròng chảy vòng.
Cho nên, cũng không thể nói “Hồng La tiên
tửu.” là vật vô dụng nhưng đối với người luôn uống rượu rất ít như Hàn Lập thì
nói là quả thực có chút không cần thiết. Cũng may trong điển tịch còn nhắc tới
một chút, đó là mức độ tinh khiết và thơm ngon của Hồng La tiên tửu rất có liên
quan tới tuổi của chủ tài liệu là Hồng La quả.
Trong khi đó Hồng La quả ngàn năm mới nở
hoa, vạn năm mới kết quả. Ở trong quá trình nuôi dưỡng phi thường dễ nửa đường
chết héo nên người cần có chuyên môn ngày đêm chăm sóc tỉ mỉ cho đến lúc kết
quả thì mới không cần trông giữ nữa. Cho nên đối với người không thích uống
rượu mà nói thì tuyệt không hao phí tâm lực gieo trồng loại linh quả này.
Chỉ có đối với tiên nhân chân chính coi
rượu như mạng thì mới tiêu phí nhiều tâm lực cùng thời gian như vậy. Dược viên
này hắn là đã tồn tại từ thời thượng cổ, Hồng La quả này thoạt nhìn từ sau khi
kết quả thì vẫn không có ai hái qua. Như thế là biết tuổi thọ của chúng đã
nhiêu ít vạn năm rồi.
Nếu dùng nó mà ủ ra Hồng La tiên tửu thì
nói không chừng còn có kỳ hiệu không tưởng tượng nổi gì đó. Mà cho dù đối với
hắn là vô ích nhưng nếu đem loại quả này hoặc là ủ ra linh tửu bán cho kẻ thích
rượu thì tuyệt đối là thu được một con số thiên văn. Hàn Lập sau khi nhớ lại
những gì ghi trong điển tịch thì thần sắc cuối cùng cũng tốt hơn một ít.
Nhưng hắn cũng không có vội đi thu thập đám
linh quả đó mà đứng lên sau đó lại hướng về mấy mảnh dược điền phụ cận đi tới.
Mấy cái dược điền kia cũng có hai loại linh dược khác số lượng không ít. Một
loại giống như là cỏ dại, lá màu xanh biếc mang theo tơ vàng tản ra mùi thơm
ngát nồng đậm, lấy tay sờ vào thì cảm thấy phiến lá ôn nhuận như ngọc.
Một loại khác thì hoàn toàn tương phản.
Loại này chỉ cao có nửa thước, phảng phất như cành lá giao nhau hỗn độn, bên
ngoài thân ngũ sắc sặc sỡ, trên mỗi lá đều có một quả mọng màu tím đen nhưng
mặt ngoài gồ ghề và điểm xuyết có nốt màu đen, nhìn chung là xấu xí dị thường.
Tuy nhiên vì nó gieo trồng số lượng lớn nên tự nhiên trước hết khiến cho Hàn
Lập chú ý đánh giá. Đáng tiếc trong hai loại linh dược này thì Hàn Lập cũng chỉ
nhận ra có một loại sau còn đối với loại trước thì không nhận ra.
Nhưng cũng đủ làm cho hắn cảm thấy mừng rỡ
vì loại linh dược này từ trăm vạn năm trước đã tuyệt diệt ở Linh giới. Theo
sách cổ thì loại Thực Tâm thảo này bên trong có ẩn chứa kịch độc, nghe nói cả
tồn tại Hợp Thể kỳ mà ăn nhầm thì cũng sẽ bị mất mạng.
Cái đáng nói nữa là chất kỳ độc chứa trong
rễ cây và quả đều là tài liệu luyện chế hơn mười loại đỉnh giai đan dược, trong
đó có những loại có tác dụng trực tiếp thúc giục tiến giai lên Hợp Thể kỳ. Đây
chính là nguyên nhân khiến cho Thực Tâm thảo này cuối cùng bị tuyệt diệt ở Linh
giới.
Bởi vì loại linh thảo này đối với người
Linh giới mà nói thì khó có thể nhổ mà trồng được. Vô luận là dùng loại thủ
đoạn này thì một khi thay đổi hoàn cảnh sinh trưởng thì mấy năm sau nó liền hoá
thành một vũng hắc thuỷ không dùng được gì nữa. Về phần dùng mầm mà trồng loại
linh thảo này thì ở Linh giới cũng chưa có ai thành công qua, đều bị thất bại
mà chấm dứt.
Lúc này mới phát hiện ra loại linh dược này
sau gần mấy vạn năm sử dụng thì đã bị tuyệt diệt không còn, không ai phát hiện
ra được nữa.
Trước mắt mảnh dược điền này có chừng bảy
tám mươi gốc, tuổi thì dài không cần phải nói. Dùng số linh thảo này mà luyện
chế ra đan dược thì tuyệt đối là dược tính được tăng ba phần. Theo đó, việc có
được chúng tự nhiên là một chuyện làm cho Hàn Lập vui vẻ ra mặt. Hắn không hề
chần chờ nữa, lúc này một tay hướng lên không trung vung lên.
Một tiếng vù vù vang lên! Một cái hắc sắc
viên hoàn từ trên cổ tay bay ra, cũng ở trên không trung hơi quay một vòng thì
đột nhiên mảng lớn thanh hà bay cuộn ra, sua mấy cái chớp động thì bỗng nhiên
hiện ra trước người Hàn Lập. Hàn Lập một tay bấm quyết hướng lên không trung
điểm ra.
Nhất thời sau một tiếng vù vù thì một mảnh
thanh hà từ trong viên hoàn phun ra rồi đậu trên mặt đất. Thanh quang sau khi
hiện ra thì lộ ra một cái hộp ngọc dài ba bốn mươi thước phía trên có chớp động
các màu linh quang.
Tay áo hắn lại nhẹ nhàng run lên, đồng thời
trong miệng thản nhiên nói nhỏ một tiếng:
“Xuất hiện đi, ta có việc phân phó cho
ngươi đi làm.”
“Dạ, công tử.”
Một thanh âm thanh thuý non nớt từ trong
tay áo bỗng nhiên truyền ra, tiếp theo một đoàn bạch quang từ bên trong bay ra,
sau khi quay tròn vừa chuyển lên trên không trung thì hoá thành một nữ đồng tầm
năm sáu tuổi. Nữ đồng này mặc quần áo trắng như tuyết, trông có vẻ cực kỳ đáng
yêu. Đúng là Khúc nhi do nguyên thần của Cửu Khúc Linh Sâm biến thành.
Tiểu nha đầu này sau khi bị gọi ra thì cung
kính nhìn Hàn Lập thi lễ, tiếp theo mở to đôi mắt hắc bạch phân minh đợi vị chủ
nhân này phân phó.
“Ta xem ra ngươi mấy lần ở trong dược viên
thu lượm linh dược gieo trồng chỉ trong nháy mắt liền hoàn thành. Ba phiến linh
dược này, ngươi hảo hảo giúp ta thu thập toàn bộ rồi bỏ vào trong tráp này.”
Hàn Lập cũng không có khách khí nhìn ba
phiến dược điền một chút rồi không lưỡng lự phân phó.
“Việc này đơn giản, chủ nhân chờ một lát là
xong ngay.”
Khúc nhi nghe vậy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ
mấp máy nói. Tuỳ theo thân hình tiểu nha đầu này vừa động mà bay lên trời, sau
một cái chớp động thì liền quỷ dị hiện ra trên không trung phía trên một phiến
dược điền, song chưởng vừa nhấc, mười ngón tay nhẹ nhàng chụp xuống.
“Phốc phốc.” mấy tiếng, hơn mười đão bích
ti từ đầu ngón tay bắn ra rồi trực tiếp lao xuống hơn mười gốc linh dược ở phía
dưới bắn đi. Sau một cái chớp động thì số bích ti này đều bám vào một gốc linh
dược. Mười ngón tay Khúc nhi hơi động, nhất thời mười đão bích ti bò lên mười
gốc linh dược rồi lập tức không một tiếng động lôi nó ra từ trong lòng đất.
Linh dược bị rút ra chẳng những không một
cái lá hay rễ nào bị tổn thương mà mặt trên một điểm bùn đất cũng không có,
giống như đã sớm được người ta rửa sạch qua một lần. Bích ti vừa động linh dược
lập tức được dẫn thẳng đến ngọc hạp một bên mà chuẩn xác rơi xuống trong đó.
Ngón tay Khúc nhi liên tiếp bắn ra bích ti
không ngừng, trong dược điền, cứ mỗi mười gốc linh dược đều không ngừng bị rút
ra từ trong đất mà nhanh chóng thu vào trong ngọc hạp. Chỉ trong thời gian mấy
cái hô hấp, hơn trăm gốc linh dược khắp dược điền đã bị thu thập không còn.