Phàm nhân tu tiên - Chương 1658 - 1659

Chương 1658: Giáp sĩ

Liễu Thuý Nhi thấy cảnh này thì trong mắt
lộ ra ý cười nhưng cũng đồng dạng giương tay lên phóng ra một cái viên hoàn màu
xanh biếc. Cái viên hoàn này kêu lên một tiếng ông minh rồi lập tức hoá thành
một đoàn thuý quang hướng về phía một bên của đãi điện bắn nhanh đi.

Thuý quang chớp động rồi cũng nhằm vào đám
binh khí cùng khôi giáp mà cuốn vào trong. Theo đó, cả toà chủ điện ngoại trừ
tấm bình phong nằm trơ trọi ra thì cũng không còn bất cứ đồ vật gì khác. Hai
người vội vã dùng thần niệm quét qua cả toà đãi điện nhưng sau đó cũng không
phát ra cái gì thêm nữa thì đều không hề chần chờ tiến ra cửa điện đi ra ngoài.

Đối với bọn họ mà nói, việc Hàn Lập đơn
thân xâm nhập vào một không gian xa lạ nói không chừng lại là một chuyện có
lợi, vì dù sao bên trong cũng không nhất định là có bảo vật, thậm chí có khả
năng bị cấm chế lợi hại nào đó tạm thời ngăn trở hoặc vây khốn bên trong. Mấy
chỗ thiên điện còn lại cùng một số lầu các với bảo vật bên trong không có người
tranh đoạt thì bọn họ khẳng định sẽ thu hoạch rất phong phú.

Trong lòng cân nhắc như thế thì Thạch Côn
cũng tâm bình khí hoà lại. Lúc này cùng Liễu Thuý Nhi đứng tại cửa điện thương
lượng với nhau gì đó rồi biến đổi phương hướng nhằm một chỗ thiên điện khác
bước đi.

Bên trong tấm bình phong vô danh.

Hàn Lập chạy tới cạnh cánh cửa cực lớn, hai
tay cùng nhau giơ lên, một cỗ ngũ sắc hàn diễm cùng một cỗ sáng mờ màu xám từ
trong lòng bàn tay tuôn ra rồi liên tục trùng kích lên cánh cửa lớn trước mặt
nhưng lúc này phù văn kim ngân lẫn lộn trên cửa đã hoá thành một mảnh sáng mờ
diễm lệ vững vàng chống lại những đòn công kích của hai loại thần thông này.

Chỉ thấy quầng sáng mờ cùng hàn diễm liên
tục chớp động đem quang hà từng tầng từng tầng xuyên thủng mà qua nhưng phù văn
trên cửa toát ra phảng phất như vô cùng vô tận rồi lập tức lại hoá thành vô tận
quang mà chen chúc mà tới.

Hàn Lập sau khi thôi động hai loại thần
thông một lúc lâu nhưng đối với cấm chế trên cửa lại không có chút hiệu quả
nào. Nhìn thấy tình hình này Hàn Lập cau mày, trên hai tay linh quang vụt tắt
mà đem thần thông ngừng lại rồi đổi tư thế hai tay tụm lại mà nhằm hướng đối
diện phóng ra.

“Oanh!”

Hai đão kim hồ to bằng miệng chén từ trong
lòng bàn tay đồng thời bắn ra, chỉ thấy nó hơi chợt loé qua rồi dồn dập kích
lên trên quang hà của đãi môn. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa thì kim hồ
triệt để bạo liệt mà ra. Một đoàn điện quang chói mắt một chút đã đem phân nửa
cánh cửa lớn bao phủ vào trong đó. Chỉ một lát sau, kim sắc điện quang vụt tắt,
cánh cửa một lần nữa hiện ra.

Lúc này trên cánh cửa lớn vẫn có quang hà
chớp động, bộ dáng như vẫn bình yên vô sự. Một kích sắc bén như thế nhưng lại
không thể gây ra bao nhiêu ảnh hưởng. Sắc mặt Hàn Lập cũng vì đó mà trầm xuống.

Trước khi tiến vào đây, khi hắn đi vòng qua
mặt sau tấm bình phong thì Phá diệt pháp mục trong cơ thể đột nhiên rục rịch,
thiếu chút nữa là mất đi khống chế. Nếu không như thế thì hắn khó có thể phát
hiện ra trên tấm bình phong có tồn tại không gian cấm chế lối vào. Kết quả
trong lòng hắn khẽ động thi pháp thôi động Phá diệt pháp mục kích vào bình
phong mà phá vỡ cấm chế và dễ dàng vào được nơi đây.

Tuy rằng không biết nơi đây là chỗ nào, lại
càng không rõ ràng phía sau cánh cửa kia có bảo vật gì hay không nhưng chỉ bằng
vào bản thân cái Tu di động thiên này cũng đã là một kiện dị bảo hiếm thấy ở
Linh giới. Nghĩ đến những nơi mà tiên nhân muốn dùng để cất giấu đồ vật hoặc là
che dấu bí mật gì đó, đều tuyệt đối không thể coi thường.

Vì vậy biết rõ cấm chế này không tầm
thường, thậm chí là Liễu Thuý Nhi cùng Thạch Côn lưu lại bên ngoài có thể sẽ có
hành động khác nhưng hắn vẫn muốn ở lại đây, không có chút thối ý nào.

Bất quá lúc trước Nguyên từ thần quang đến
ngũ sắc hàn diễm, Ích Tà Thần Lôi và các loại thần thông luân phiên khác kích
lên đãi môn mà vẫn không làm gì được cấm chế làm cho hắn rất là đau đầu.

Sau khi hơi cân nhắc một chút thì cuối cùng
hắn hé miệng phun ra một đoàn ngân diễm. Hoả diễm này sau khi quay cuồng một
cái rồi biến thành một đầu ngân sắc hoả điểu. Sau đó Hàn Lập hai tay bấm quyết
nhằm vào hoả điểu liên tiếp bắn ra hơn mười đão pháp quyết. Chỉ thấy các loại
pháp quyết linh quang chợt loé rồi dồn dập tiến vào trong cơ thể hoả điểu không
thấy tung tích.

Nhất thời hoả điểu này giương cổ khẽ hót
một tiếng rồi thể hình bắt đầu cuồng trướng khoảng một trượng, sau đó vỗ mạnh
hai cánh nhắm thẳng đãi môn lao tới. Chưa thật sự va chạm với đãi môn mà bên
ngoài thân hoả điểu ngân quang đã loé lên rồi, vô số hoả vũ trong suốt phô
thiên cái địa kích bắn đi, đem quang hà trên đãi môn đánh cho tán loạn.

“Oanh.” một tiếng thật lớn, ngân điểu sau
khi đâm đầu vào trong quang hà thì trên người ngân diễm đột nhiên tăng vọt lên.
Kim ngân phù văn vừa tiếp xúc với Phệ linh thiên hoả thì giống như nước bị đun
sôi mà trào lên. Chỗ nào hoả diễm đi qua thì quang hà dồn dập tán loạn mà tan
rã. Cho dù phù văn từ trên cửa vẫn không ngừng toát ra nhưng rõ ràng là không
còn sức chống đỡ nữa.

Hàn Lập thấy cái này thì nét mặt tự nhiên
vui mừng, tiếp theo trong miệng quát khẽ một tiếng, bên ngoài thân có một trận
ô quang lưu chuyển rồi bỗng chốc thân hình tăng vọt mấy lần, cả người sinh ra
một tầng lông màu vàng nhạt rồi trực tiếp hoá thành một đầu cự viên răng nanh
bén nhọn, dữ tợn dị thường. Đây chính là biến thân cự viên mà Hàn Lập không lâu
trước đã thi triển ra.

Cự viên vừa hiện thân đã vung nắm đấm lên,
chợt thấy Nguyên từ thần sơn biến thành ngọn núi màu đen một chút hiện ra trong
lòng bàn tay đầy lông, đồng thời trong mắt cự viên lam mang chợt loé, cánh tay
vòng một vòng xuống phía dưới lấy đà rồi ném ngọn tiểu sơn phá không mà bay đi.
Trên đường đi, ngọn núi tạo thành một cơn lốc nhỏ rồi gào thét mà cuốn theo,
lấy bản thân trọng lượng của Nguyên từ thần sơn cộng thêm thần lực của cự viên
ở trong đó nên một cái ném này có uy năng to lớn đến mức nào có thể nghĩ được.

Chỉ thấy tầng quang hà mỏng manh kia trong
nháy mắt đã bị ngọn núi xé rách mà qua rồi cường hoành đập lên trên cánh đãi
môn. Một tiếng kinh thiên động địa truyền ra, một tầng hôi sắc khí lãng từ trên
cánh cửa bạo phát ra.

Lúc này hư không xung quanh đều bị vặn vẹo
biến hình, từ trong đó xuất hiện một làn khí lãng màu bạc bằng mắt thường có
thể thấy được đang lan ra nhưng sau lại lập tức bị khí lãng màu đen từ phía sau
lan tới cắn nuốt mà triệt để tiêu thất trong bóng tối.

Lấy thần thông của Hàn Lập mà vừa thấy uy
thế một kích này trong lòng cũng rùng mình không thôi, vội vàng thối lui lại
vài bước, trên người hắc khí loé lên rồi một kiện hắc giáp hiện lên, chính là
Thiên ngoại ma giáp.

Khí lãng màu đen cuối cùng cũng tan đi. Hàn
Lập cũng vươn tay ra đem Nguyên từ thần sơn thu lại trong tay, sau đó hai mắt
khẽ nhíu lại ngưng thần nhìn về phía trước. Kết quả làm hắn giật mình.

Chỉ thấy trên đãi môn chỉ có thêm một vết
lõm lớn, giống như một cái nồi sâu chừng một trượng, hình dáng giống y như một
góc của Nguyên từ thần sơn. Tuy nhiên cánh cửa này đã bị mãnh kích biến dạng
như thế mà vẫn chưa vỡ vụn ra, chỉ thấy trên cánh cửa phù văn kim ngân lưỡng
sắc chớp động không ngừng mà bắt đầu khôi phục lại hình thái ban đầu.

Cái đãi môn này không biết làm bằng tài
liệu gì mà dẻo dai kinh người. Xem ra cũng có thể dùng đến chiêu kia mà thôi.
Hàn Lập thở dài một hơi, không khỏi cười khổ một tiếng nhưng hắn cũng không hề
chần chờ, trên người hắc quang chớp động rồi giải trừ trạng thái biến thân hiện
tại, một lần nữa khôi phục lại nhân hình sau đó hai tay bấm quyết, trên người
kim quang đãi phóng mà ra.

Mặt ngoài thân từng khối lân phiến hoàng
kim hiện lên, trên mặt cũng bị một tầng kim hà mơ hồ bao phủ lấy. Một tay bỗng
nhiên hướng ra sau đầu vỗ nhẹ một cái, nhất thời một đão kim ảnh chợt hiện lên,
chính là kim thân pháp tướng ba đầu sáu tay.

Sáu cánh tay của pháp tướng này đồng thời
khẽ động mà bấm quyết, mặt ngoài lập tức trở thành kim quang sáng rực mà ngưng
tụ thành kim thân thực thể. Sau một khắc, cái kim thân này bỗng nhiên vươn một
cánh tay ra phía trước người mà đánh ra một trảo, nhất thời một thanh kim sắc
tàn nhận quỷ dị hiện ra trong tay.

Đúng là thanh Huyền Thiên tàn nhận!

Hàn Lập trong miệng lầm bầm niệm chú, một
lúc sau trên kim thân có thêm một tầng quang mang kỳ lại lưu chuyển rồi hiện ra
vô số phù văn cùng nhau hướng về phía tàn nhận trong tay pháp tướng điên cuồng
chui vào trong.

Mặt ngoài tàn nhận có một trân kim quang
chớp động nhưng hơi mơ hồ, một lát sau đoạn tàn nhận nguyên bản bị khuyết được
biến oả mà ra. Lúc đầu thì còn có chút mơ hồ không rõ nhưng theo thời gian kim
sắc phù văn rót vào thì trở nên chân thật vô cùng, không khác gì các bộ phận
khác.

Kim thân đem cái tàn nhận này nhẹ nhàng run
lên, nhất thời một vòng kim sắc quang lãng từ trên tàn nhận nhộn nhạo mà ra,
trong nháy mắt đã tràn ngập không gian phụ cận. Chỉ thấy nơi nào kim quang đi
qua thì thiên địa nguyên khí đều bị chấn động sôi trào quay cuồng.

Trong khoảng khắc, vô số ngũ sắc quang diễm
từ trên không trung rậm rạp hiện lên sau đó nhưu con thiêu thân lao về phía kim
nhận bay đi rồi dồn dập tiến vào trong kim nhận không thấy bóng dáng. Kim nhận
liền phát ra một tiếng thanh minh dễ nghe.

“Trảm!”

Một tiếng quát khẽ từ trong miệng Hàn Lập
phun ra, trong chốc lát một cỗ sát tinh chi khí trùng thiên xông ra. Kim thân
pháp tướng lập tức cầm kim nhận trong tay xoay ngang rồi hướng về phìa đãi môn
cách đó không xa trảm xuống. Một đão quang mang sáng rực từ tàn nhận chợt loé
lên mà chém ra.

Quang mang này ngay từ đầu chỉ dài bất quá
khoảng vài xích nhưng sau khi bay ra mấy trượng thì phình lên khoảng một trượng
mà tiếp tục bay đi. Từ xa nhìn lại quang mang này tạo thành cảm giác như ánh
trăng trong mộng ảo im lìm vọt tới đãi môn.

Chỉ thấy đãi môn thoạt nhìn cứng cỏi vô bì
nhưng dưới một kích này lại không một chút kháng cực mà bị chém thành hai phần
rồi hướng vào trong mà rơi xuống. Hàn Lập mừng rỡ, không do dự liền thu lại kim
thân pháp tướng cùng tàn nhận rồi thân hình khẽ động mà tiến vào bên trong đãi
môn. Tàn ảnh chợt loé lên, Hàn Lập đã xuyên qua đãi môn mà tiến nhập vào trong.

Hắn vừa hiện thân ra đã đưa mắt nhìn quét
tới mọi nơi, đồng thời cũng phóng ra thần niệm dò xét. Kết quả Hàn Lập trở nên
cực kỳ kinh ngạc. Thế giới phía sau đãi môn chỉ là một khoảng không gian tràn
ngập thanh quang, bốn phía tất cả đều là những bức vách màu xám tạo thành một
cái sân rộng. Ngoại trừ đãi môn kia thì không còn bất cứ cánh cửa nào khác nữa.

Mà khắp nơi trên sân rộng đều trống không,
duy chỉ có tại chỗ trung tâm thì có một cái đài cao hình tròn cổ quáy, trên mặt
mơ hồ có một đồ vật gì đó. Hàn Lập thu thần niệm lại, con ngươi nhìn lên phía
đài cao hơi co rụt lại rồi cất bước đi lên. Một lát sau hắn đã tới phụ cận đài
cao, thân hình nhoáng lên một cái đã tới chỗ bên cạnh đài để quan sát mà hướng
lên mặt trên đảo qua.

Cái đài này diện tích không tính là quá
nhỏ, rộng chừng khoảng hơn ba mươi trượng. Trên mặt đất ẩn hiện một bộ đồ án
tinh mỹ vẽ ra hình ảnh của nhật nguyệt tinh không với vô số ngôi sao lớn nhỏ
không đồng nhất nhưng trông có vẻ rất sống động. Bức hoạ này cơ hồ trải rộng
khắp cả đài cao mà ở trung tâm đồ án lai có đặt một cái ghế bành màu xanh biếc,
thoạt nhìn khí phái dị thường.

Ngoại trừ cái đó ra thì trên đài cao còn có
chín con khôi lỗi nhân hình cao bằng bằng người thường đứng tại chỗ không nhúc
nhích. Rõ ràng là chín gã ngân sắc giáp sĩ, tay cầm ngân thương, cả người mặc
đỉnh khôi quan giáp. Chúng ngoại trừ lộ ra một đôi mắt màu đen thì cả người
không lộ ra chút da thịt nào. Thoạt nhìn không phải khôi lỗi mà chính là những
pho tượng.

Tuy nhiên tư thế của mấy tên giáp sĩ này
tựa hồ có chút quái dị. Không phải hai tay cầm giáo thì một tay cầm ngân
thương, một tay đặt ở trước ngực làm thành động tác bấm quyết, một tay kia nắm
chặt giữa ngân thương rồi hướng mũi thương nhằm thẳng hướng lên trên cao mà
chín ngân sắc giáp sĩ này đều có loại động tác này.

Chương 1659: Tinh không đồ cùng pháp quyết

“Đây là...”

Hàn Lập sau khi đảo qua đồ án trên mặt đất
cùng giáp sĩ thì nhịn không được nhìn theo hướng mũi ngân thương chỉ lên trên
không trung. Kết quả phía trên nguyên bản là bầu trời xanh mênh mông thì lúc
này phái trên rất cao có một cái quang đoàn màu vàng óng ánh, bên trong có
quang hà từ từ chuyển động, trông có vẻ huyền bí dị thường. Thấy cái này lập
tức khiến cho Hàn Lập liên tưởng đến sự tồn tại của không gian tiết điểm.

Quang đoàn này cho dù không phải là không
gian tiết điểm chân chính nhưng tuyệt không phải là một không gian liệt phùng.
Hàn Lập nhìn vào quang đoàn vàng óng ánh, trong mắ lam mang chớp động mà lộ ra
mấy phần kinh nghi.

“Lẽ nào địa phương này còn thông tới một
nơi thần bí gì đó hay sao?”

Một lúc lâu sau hắn cũng không phát hiện ra
cái gì khác liền thu hồi lại ánh mắt rồi lại quan sát chín gã giáp sĩ kia vài
lần. Những giáp sĩ này cả người ngân quang loè loè, ăn mặc giống như một khối
ngân giáp nhưng vô luận là áo giáp hay là ngân thương trong tay đều có phong
cách của thượng cổ pháp khí độc đáo biến phức tạp thành đơn giản, mặt trên
không có ẩn hiện phù văn gì, chỉ có mấy bộ vị trọng yếu trên người mới ẩn hiện
một chút kim sắc phù văn.

Những cái kim sắc phù văn này cái nào cái
ấy đều huyền ảo dị thường, rõ ràng chính là Kim triện văn. Hàn Lập hai mắt híp
lại, bỗng nhiên cánh tay vừa nhấc lên rồi một ngón tay hướng vào một gã giáp sĩ
gần đó nhẹ nhàng búng ra.

“Phốc xuy.” một tiếng, một đão kiếm khí to
cỡ ngón tay bắn ra, sau khi chợt loé lên thì bắn vào đầu vai giáp sĩ, phảng
phất như không chút khách khí nào xuyên thủng mà qua nhưng một màn làm người ta
giật mình xuất hiện.

Chỉ nghe được một tiếng “phanh.” Giáp sĩ
nguyên bản như pho tượng bất chợt cử động, ngân thương trong tay khẽ động rồi
ngân quang chợt loé lên như tia chớp trảm lên thanh sắc kiếm quang đem nó đánh
tan ra. Hàn Lập thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, thân hình khẽ lui lại mấy bước
rồi vung tay hướng ra trước người vung lên, nhất thời một tầng quang hà màu xám
từ hư không hiện ra mà chắn trước người, xem ra cẩn thận dị thường nhưng sau
một khắc, ngân giáp giáp sĩ lại cầm ngân thương trong tay thu lại, một lần nữa
khôi phục lại tư thế chỉ thiên trước kia và đứng yên không nhúc nhích.

“Khôi lỗi!”

Hàn Lập thở dài một hơi, dùng thanh âm trầm
thấp tự thì thào một câu, biểu tình trên mặt thoáng cái buông lỏng. Không cần
nói tới những khôi lỗi nào có bao nhiêu lợi hại nhưng mà nhiều năm như vậy rồi
mà những khôi lỗi này không có người nào thao túng mà vẫn có thể tự hành động
đã tính là cực kỳ kinh người nhưng sau khi xác định những giáp sĩ khôi lỗi này
không có linh tính thì trong lòng Hàn Lập ngược lại khẽ buông lỏng một hơi.

Khôi lỗi không người thao túng cho dù bản
thân nó có lợi hại thì cũng chỉ là vật chết, tự nhiên không có gì phải sợ hãi.
Hàn Lập không để ý tới những giáp sĩ này nữa mà cúi đầu xuống, tỉ mỉ xem xét
cái tinh không đồ án thật lớn trên mặt đất kia.

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy đây chỉ là một cái
đồ án phổ thông, phi thường bình thường nhưng sau khi xem đi xem lại một hồi
thì đột nhiên cảm giác được cả bức tinh không đồ này mơ hồ có chút cử động.
Cảnh sắc bốn phía trở nên mơ hồ, hắn như đặt mình vào trong tinh không, thân
như ở một thế giới huyền ảo vạn phần.

Nhật nguyệt nguyên bản khô khan thì lúc này
như đang phóng xuất ra kim ngân lưỡng sắc quang mang, bên cạnh đó vô số ngôi
sao lớn nhỏ không đồng nhất dồn dập phát ra bạch quang lành lạnh rồi vây quanh
nhật nguyệt mà bắt đầu chuyền động liên tục một cách có quy luật mà bản thân
nhật nguyệt cũng chợt lớn chợt nhỏ, lúc lên lúc xuống không ngừng lặp lại vòng
tuần hoàn này. Năm tháng phảng phất trôi qua, chậm rãi mà bình tĩnh nhưng lại
có vẻ rất nhanh.

Hàn Lập lẳng lặng nhìn diễn biến ẩn chứa
thiên địa pháp tắc này mà trong đầu rỗng tuếch, không có suy nghĩ gì mà hắn
cũng không nguyện suy nghĩ nữa mà chỉ cảm thấy như mình đã sôngs qua quãng thời
gian cực nhanh, mười năm, trăm năm, nghìn năm,... giống như trong nháy mắt công
phu hắn đã vượt qua quãng thời gian phải lấy đơn vị vạn năm để tính toán.

Đột nhiên hắn giật mình, một cỗ thanh lượng
chi ý từ đan điền tản ra rồi tự hành đi dọc theo kinh mạch trong đầu rồi lưu
chuyển một vòng. Sau khi được cỗ băng hàn linh khí này kích thích, Hàn Lập giật
mình phát ra một tiếng hừ nhẹ, cả người cuối cùng cũng thanh tỉnh trở lại, một
lần nữa nhớ lại tất cả sự tình có liên quan tới bản thân. Cơ hồ tại lúc hắn
hoảng hốt phục hồi lại tinh thần thì đồng thời toàn bộ tinh không như cảm ứng
được cái gì mà hoá thành từng phiến quang hà vỡ vụn tiêu thất đi.

Đến lúc Hàn Lập triệt để thanh tỉnh lại thì
hắn vẫn cứ đứng ở trên đài cao nhìn chằm chằm vào tinh không đồ khổng lồ trên
mặt đất. Quãng thời gian hàng vạn năm hắn vừa trải qua cực kỳ chân thật mới chỉ
trong mấy lần hô hấp thôi. Hàn Lập hít vào một ngụm lương khí, vội vàng đem ánh
mắ rời khỏi tinh không đồ. Cái tinh không đồ này vậy mà lại ẩn chứa một loại
pháp tắc viễn siêu khả năng lý giải của hắn mà cũng có thể là một ảo trận cực
kỳ lợi hại.

Thần niệm của hắn cường đãi như thế nhưng
lại không hề có sức chống cự lại chút nào mà bị kéo vào trong đó. Nếu không có Đãi
diễn quyết tự hành vận chuyển, cưỡng ép đem thần niệm của hắn kéo lại thì chỉ
sợ hắn vừa rồi vô ý sẽ vĩnh viễn rơi vào trong ảo cảnh, cứ như vậy đứng thẳng đến
lúc chỉ còn lại bạch cốt mà không rõ nguyên nhân.

Tuy nhiên những kinh lịch thể nghiệm trong
ảo cảnh vừa rồi lại hết sức chân thực. Ảo cảnh cùng hiện thực, sự tương phản
mâu thuẫn giữa cảm giác và lý trí một chút tràn ngập toàn bộ trái tim hắn. Dù
cho Hàn Lập có tâm tình cường đãi viễn siêu người thường thì cũng phải chau
mày, thần sắc trở nên cừ kỳ quái dị.

Hắn nhắm hai mắt đem Đãi diễn quyết vận
chuyển liên tục bên trong thân thể từng chúng hoá giải ba động tâm tình trùng
điệp dị thường, một lúc lâu sau cuối cùng mới miễn cưỡng kiềm chế được sự mâu
thuẫn trong tâm tình lại lần nữa mở mắt ra. Lúc này đây, hắn tự nhiên không dám
nhìn lại bức tinh không đồ kia mà đứng nguyên tại chỗ đờ ra một lúc lâu sau mới
thở dài một hơi, thần sắc trên mặt dần khôi phục lại như thường.

Hắn mơ hồ cảm thấy một phen kinh lịch vừa
rồi tuy có nguy hiểm tới cực điểm nhưng loại tâm tính này cũng là một phen rèn
luyện tâm chí của người tu luyện. Hơn nưuã nếu cái tinh không đồ này đã huyền
diệu như thế thì vật đặt ở chỗ trung tâm kia tự nhiên cũng có chút môn đão mới
đúng.

Trong lòng Hàn Lập nghĩ như thế mà mơ hồ
cảm thấy loại phán đoán này có chút khả năng liền xoay đầu lại quan sát cái ghế
bành màu xanh biếc kia. Vật liệu chế tạo ra cái ghế này không phải kim loại mà
cũng không phải gỗ nhưng toàn thân xanh biếc dị thường, đồng thời bề ngoài mơ
hồ nổi lên một tầng oánh quang long lanh trong suốt.

Hàn Lập bỗng nhiên gắt gao nhìn thẳng vào
chiếc ghế, nét mặt hiện ra vẻ giật mình kinh nghi. Phía trên cái ghế lú trước
rõ ràng là trống không vậy mà lúc này lại có thêm một mảnh ngân sắc quang văn
huyền phù phía trên, số lượng văn tự chỉ có hơn một trăm chữ nhưng linh quang
loè loè, tất cả đều là Ngân khoa văn hợp thành. Lấy thần thông đã gặp qua là
không quên được của Hàn Lập thì tự nhiên là trong nháy mắt đã thuộc hết toàn bộ
nhưng chúng làm cách nào mà xuất hiện thì hắn lại không biết chút nào.

Một lát sau đó, những ngân sắc quang văn
này vỡ vụn ra hoá thành điểm điểm linh quang dồn dập tiến vào cái ghế phía dưới
mà biến mất không thấy tung tích. Ánh mắt Hàn Lập như đông lại, hai mắt nhìn
chằm chằm vào cái ghế không nhưng tâm thần vẫn đặt vào việc ghi nhớ khẩu quyết.
Kết quả không lâu sau biểu tình của hắn khẽ động.

Bộ khẩu quyết này dĩ nhiên là một bộ khẩu
quyết kích phát đơn giản vô cùng, nó không đầu không đuôi mà cũng chẳng có ngôn
từ giải thích chút nào. Thực sự là quá quỷ dị!

Trong lòng Hàn Lập có chút chần chờ, con
ngươi hơi hơi chuyển động, ánh mắt đảo qua quang đoàn màu vàng óng theo hướng
chỉ của chín giáp sĩ trên không trung sau đó lại đối chiếu với tinh không đồ
phía dưới chiếc ghế, vẻ mặt như ngẫm nghĩ lại đoạn khẩu quyết kia. Chỉ thấy hắn
sờ sờ cằm, nét mặt hiện ra một tia như có vẻ đăm chiêu, trong lòng mơ hồ có một
cái suy đoán gì đó.

Hàn Lập bỗng nhiên giơ tay bấm quyết thôi
động Phạm Thánh Chân Ma Công lần nữa, trên người kim quang đãi thịnh, trên da
thịt hiện ra từng khối kim sắc lân giáp. Tiếp theo hắn quát khẽ một tiếng, đầu
vai run lên, phía sau lưng có một đão kim ảnh xông ra, sau khi nhoáng lên một
cái thì hoá thành kim thân pháp tướng.

Tiếp đó, Hàn Lập giơ tay khẽ vỗ vào thiên
linh cái một cái, một đão hắc quang từ trên đỉnh đầu bay ra, sau khi loé lên
thì chìm vào trong kim thân. Chính là đệ nhị Nguyên anh “Tiểu hắc.” của hắn.

Cái nguyên anh này sau khi vừa phụ thân vào
kim thân pháp tướng thì khuôn mặt của một trong ba cái đầu đột nhiên trở nên
đen kịt như mực, đồng thời trở nên vô cùng linh động giống như thường nhân.
Theo đó kim quang chợt loé, tấm thân ba đầu sáu tay của kim thân pháp tướng cao
hai trượng dường như ma thần bay xuống trên mặt đất rồi vững vàng đứng ở trước
người Hàn Lập.

Hàn Lập thấy vậy thì mỉm cười, thân hình
liền mơ hồ rồi hoá thành một làn khói xanh tiêu thất. Sau một khắc, tại chỗ
cách đó cao hơn ba mươi trượng trong không trung, một đão thân ảnh quỷ dị hiện
lên. Hàn Lập hai tay chắp sau lưng huyền phù tại chỗ, thân ảnh không nhúc
nhích.

Lúc trước hắn đã sớm phát hiện ra, sau khi
tiến vào trong không gian này thì các loại cấm không cấm chế trên mặt đất đều
tiêu thất không còn, vì thế hắn mới yên tâm huyền phù tại tầng trời thấp đem
ánh mắt chăm chú vào tình hình trên đài cao.

Sau đó hắn dùng thần niệm thúc dục đệ nhị
Nguyên anh, nhất thời sáu cái cánh tay dài của kim thân bỗng nhiên khởi động
đồn dập làm ra các loại tư thế bấm quyết bất đồng, tiếp theo là một đoàn thanh
âm chú ngữ khó hiểu từ cái đầu đen kịt linh động kia truyền ra. Thanh âm đọc
rất chậm nhưng mỗi câu đều rõ ràng dị thường, đây chính là đoạn ngân khoa pháp
quyết hiện lên trên cái ghế kia. Tuy rằng Hàn Lập lần đầu tiên tiếp xúc nhưng
một cái pháp quyết kích phát như thế tự nhiên là chưa làm khó được một vị Luyện
Hư Kỳ như hắn.

Tuy nhiên do thân ở trong loại địa phương
quỷ dị như Tu di động thiên này thì để cẩn thận hắn cũng không dám dùng chân
thân để kích phát pháp quyết không rõ ràng này. Hơn nữa dùng đệ nhị Nguyên anh
lại điều khiển thì lại có thể tuỳ thời tụ tán phụ thân thân thể kim thân vốn có
năng lực chống đỡ các loại nguy hiểm hơn xa bản thể.

Hơn nữa, nếu vận dụng đệ nhị Nguyên anh
niệm ra đoạn khẩu quyết này thì tin tưởng là so với bản thể niệm ra thì hiệu
quả tuyệt không khác gì, vì vậy đây tự nhiên là thủ đoạn thay thế tốt nhất.

Thanh âm đọc chú ngữ vang vọng khắp bầu
trời phía trên cái sân rộng mà quanh quẩn không thôi, trong nháy mắt đã được đệ
nhị Nguyên anh niêm hoàn tất nhưng trên bãi đá vẫn im ắng, một chút biến hoá
cũng không xuất hiện. Kim thân lẳng lặng đứng ở trên đài cao, mặt không chút
biểu tình, thân hình vẫn không nhúc nhích.

Hàn Lập thấy tình hình này thì khoé mắt đột
nhiên nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc nhưng sau khi hơi trầm
ngâm thì thần niệm hắn khẽ động rồi lập tức lại để đệ nhị Nguyên anh này niệm
thêm một lần nữa.

Cứ như vậy, trong một chén trà nhỏ công phu
sau, pháp quyết lại được tụng niệm liên tiếp ba lần nhưng sau khi âm thanh niệm
chú ngữ lần thứ ba ngừng lại thì vô luận là chín ngân giáp giáp sĩ hay là quang
đoàn óng ánh phía trên không trung vẫn không có một chút biến hoá nào, dường
như những khẩu quyết này không có chút hiệu quả nào.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3