Phàm nhân tu tiên - Chương 1670 - 1671

Chương 1670: Phi hồng ngư

Tuy rằng bề ngoài Báo Lân Thú không có gì
thay đổi lớn nhưng với tu vi hiện giờ của Hàn Lập lại cảm nhận được một khí tức
nguy hiểm từ trên tiểu thú phát ra, tự nhiên là có chút không bình thường. Đáng
tiếc là hiện tại hắn đang ở Nghiễm Hàn Giới, cũng chỉ có thể đợi ra khỏi Nghiễm
Hàn Giới thì mới có thể hảo hảo nguyên cứu. Trong lòng cân nhắc như thế, sau
khi dùng thần niệm phân phó một câu liền khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép
hờ lại bắt đầu khôi phục pháp lực.

Lúc ở trong Tu di động thiên nọ, tuy hắn đã
từng ngồi xuống đả toạ khôi phục pháp lực lại nhưng thời gian hạn hẹp, mặt khác
lại đãi chiến một hồi với tên kim giác thanh niên kia nên pháp lực còn lại
không còn nhiều lắm. Vì thế, Hàn Lập phải mất tới bảy ngày mới đem pháp lực
toàn thân khôi phục được chín thành.

Dựa theo kế hoạch lúc trước, sau khi hồi
phục lại toàn bộ pháp lực sẽ rời khỏi nơi này nhưng đến giữa trưa ngày thứ tám
đột nhiên có một tiếng gầm nhẹ truyền tới tai hắn. Hàn Lập giật mình từ trong
trạng thái đả toạ thanh tỉnh lại, hai mắt mở lớn ra. Một trận thiên địa linh
khí hỗn loạn cùng những tiếng bạo liệt như ẩn như hiện từ một phương xa xa
truyền đến, bộ dáng giống như đang có người tranh đấu gần đây.

Trong lòng vừa động, không nói hai lời liền
triển khai thần niệm lặng lẽ hướng về phía bên ngoài lũ lượt tràn ra. Kết quả
là thần sắc hắn không khỏi có chút quái dị.

Chỉ thấy bên trên không trung cách mặt đất
mấy ngàn trượng đang diễn ra một màn truy đuổi kỳ dị giữa hai con dị thú một
lớn một nhỏ. Phía trước là một đầu thú tầm một trượng nhưng cả người kim quang
chói mắt nhưng lại có một cặp mắt đen xì, đúng là đầu Ám thú vương mà hắn đã
gặp ở trong Ám Thú sâm lâm lúc trước. Mà hiện tại bộ dáng của nó có vẻ chật vật
phi thường, chẳng những trên người không ít bộ phận đã bị cháy đen mà cái đuôi
phía sau cũng không hiểu sao lại ngắn bớt khoảng một thốn. Nhưng ngay cả như
thế thì khí thế hung ác cũng không giảm chút nào, vừa hoá thành một đão kim ảnh
bắn nhanh về phía trước vừa không ngừng phun ra kim sắc phong nhận đánh về phía
sau. Kim sắc phong nhận này sau khi vừa ra khỏi miệng liền hoá lớn thành vài
thước, chợt loé lên mà hướng về một chỗ trong hư không cách đó mấy chục trượng
hung hăng chém xuống.

Ở phía sau, một đầu dị thú khác đang đuổi
theo con Ám thú vương kia, mắt thấy phong nhận hung hăng chém xuống kia mà
khinh thường không thèm đặt vào trong mắt, chỉ thấy bên ngoài thân con dị thú
này linh quang chợt loé đã đem toàn bộ phong nhận này dội ngược trở lại.

Thần thông phòng ngự thật mạnh, có chút khó
có thể diễn đãt nổi!

Mà đầu dị thú này thân thể lại vượt quá
mười trượng, đúng là một con quái thú đầu trư nhưng thân thể lại không giống
trư. Ngoại trừ phần đầu trắng như tuyết, thân hình lam mang chói mắt, khí tức
so với đầu Ám thú vương phía trước có phần mạnh hơn vài phần, trách không được
Ám thú vương kia căn bản không dám đối đầu chính diện mà chỉ một mực đào tẩu,
một mặt du đấu.

Hàn Lập đem Báo Lân Thú thu lại vào trong
linh thú trạc, thanh quang chợt loé lên rồi liền thu liễm khí tức lại. Nhị thú
bên trên phân nửa tâm thần đều đặt lên đối thú nào có thể nhận ra được Hàn Lập
đang ở phía dưới mặt đất. Một lát công phu sau, hai đầu dị thú một trước một
sau liền bay qua khỏi khu rừng rậm mà biến mất tại chân trời không thấy bóng
dáng.

Mũi Hàn Lập khẽ nheo lại, trên người thanh
quang chợt loé lên rồi khôi phục lại bình thường.

“Con Ám thú vương này sao lại chạy tới
đây?”

Hàn Lập trong lòng tự nhiên có chút kinh
ngạc, trầm ngâm nói. Bất quá hiện giờ đối với hắn mà nói thì không uy hiếp
nhiều lắm, đương nhiên hắn sẽ không vô duyên vô cớ tìm đến cho mình một cái đãi
phiền toái, lúc này mới ẩn nấp không ra. Ám thú vương xuất hiện có chút ngoài ý
muốn nhưng bởi chuyện này không có liên can gì đến hắn, cho nên hắn cũng không
suy nghĩ thêm về vấn đề này nữa.

Trải qua biến cố này, hắn cũng không tính ở
lại chỗ này nữa, dù sao nhị thú vừa nãy khi bay qua khu rừng này thì cũng để
lại một chút khí tức cường đãi, như thế e là sẽ gây ra sự chú ý cho những hung
thú phụ cận kéo tới. Cũng may phương hướng của nhị thú không cũng không giống
với phương hướng địa phương hắn cần đến nên không có chút băn khoăn nào. Sau
khi đem cấm chế pháp trận thu lại liền hoá thành một đão thanh hồng bay ra khỏi
huyệt động, rồi tiếp tục bay thẳng đi.

Bên trong độn quang, trong mỗi bàn tay hắn
đều đang giữ một khối đỉnh giai linh thạch, linh khí tinh thuần bên trong liên
tục được hắn hấp thu vào trong cơ thể. Như thế thì dù cho hắn không ngồi xuống
đả toạ khôi phục pháp lực thì cũng không bao lâu sau sẽ bổ sung lại được lượng
pháp lực mà cơ thể đang còn thiếu hụt.

Dựa theo kế hoạch đã định từ trước, một
tháng tiếp theo hắn cứ tiếp tục một đường đi thẳng tới địa phương nọ. Trên
đường đi, trừ bỏ đụng phải một số đê giai mãnh thú thì hắn chưa từng gặp phải
một dị tộc nhân nào khác nữa, hắn tự nhiên có chút vui vẻ trong lòng.

Một ngày kế tiếp, Hàn Lập dừng động quang
lại trên không trung nhìn về phía xa xa trước mặt, chỉ thấy phía trước xuất
hiện một hồ cực kỳ lớn. Mặt hồ xanh thẳm giống như đãi dương, không trung vạn
dặm không có một gợn mây nào, cảnh sắc cực kỳ mê người. Hàn Lập thấy hồ nước
này, khoé miệng bất giác khẽ nở một nụ cười, đồng thời hắn đem thần niệm cẩn
thận thả ra hướng về hồ nước cẩn thận đảo qua một lần. Một lát sau, hắn liền
đem thần niệm thu lại, độn quang tái khởi biến thành một đão thanh hồng hướng
về một phía hồ nước bắn nhanh tới, sau đó cứ tiếp tục nhằm thẳng chỗ bên trong
phá không bay tới.

Mấy canh giờ sau, thần sắc hắn khẽ biến
đổi. Hồ nước này ban đầu chỉ tưởng vô cùng lớn nhưng lấy tốc độ cùng thời gian
dài như thế mà hắn vẫn chưa đi qua khỏi phạm vi của hồ nước, từ đầu đến giờ hắn
vẫn cứ nhắm thẳng một đường đi tới mà cảnh vật vẫn không có chút biến đổi nào.
Hắn thầm nghĩ rằng mình đã lạc vào trong một cái hải dương vô danh nào đó.

Càng làm cho hắn bất an hơn là, từ lúc tiến
vào hồ nước tới giờ vẫn chưa thấy một tiểu đảo nào cả. Trừ bỏ dưới đáy hồ có
một số loài cá bình thường nhưng lại hiếm khi thấy được linh thú nào khác. Ngẫu
nhiên thì vẫn thấy có mấy con đê giai hải yêu thú am hiểu ẩn nặc thuật mà trốn
dưới đáy hồ, tất cả đều ẩn nấp vô cùng cẩn mật, không hề nhúc nhích. Nếu không
phải do thần niệm hắn cường đãi thì e rằng không thể phát hiện ra được chúng.

Hàn Lập ánh mắt chớp động, trong lòng nổi
lên chút cảnh giác, đồng thời tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển. Loại tình hình
này hắn cũng không phải là chưa từng gặp phải, hồ nước này tám chín phần mười
ẩn dấu mãnh thú gì đó thì mới có thể đem toàn bộ đê giai ma thú doạ cho chạy
mất.

Tuy rằng lúc trước Thạch Kiến Tộc có nói
rằng khu vực này không có gì nguy hiểm nhưng đã nhiều năm qua như vậy có lẽ nơi
đây đã bị mãnh thú cường đãi nào đó chiếm cứ, như vậy thì không có chút bất ngờ
nào. Hắn thầm nghĩ như vậy, không khỏi có vài phần chần chờ không quyết vì nỗi:
loại tài liệu mà Thạch Kiến Tộc yêu cầu có nên hay không nên mạo hiểm một
chuyến.

Dù sao việc hắn mượn truyền tống trận đã
được Đoạn Thiên Nhận cũng đã bảo đảm cho hắn mượn dùng một lần. Lấy địa vị của
hắn tại Thạch Kiến Tộc chắc chắn không là hư ngôn nhưng vạn nhất đến lúc đó
Thạch Kiến Tộc lấy cớ làm khó dễ mà thôi. Hơn nữa suốt một quãng thời gian dài
phi hành như vậy cũng khiến hắn có chút mỏi mệt mà giờ phút này lại quay đầu
bước đi, tự nhiên là có chút không cam lòng.

Hàn Lập sắc mặt âm trầm bất định cân nhắc
kỹ lưỡng, độn tốc bất giác mà chậm đi nhiều. Đúng lúc này, mặt nước phía xa xa
cuối chân trời đột nhiên xuất hiện một điểm đen, tuỳ theo phương hướng phi hành
mà càng ngày càng lớn, đó là một hòn đảo rất lớn xuất hiện ở giữa hồ nước.

Hàn Lập thấy vậy, cặp mắt khẽ nhíu lại, độn
quang trực tiếp dừng ngay lại trên không trung hướng về phía xa xa nhìn lại.
Chỉ thấy đảo này chừng ngàn dặm, hơn nữa trên đảo có một hai ngọn núi song song
nối liền nhau. Ngọn núi cao nhất trong đó ước chừng ngoài vạn trượng, mặt ngoài
có vô số bụi gai thấp mọc rậm rạp, nửa trên ngọn núi lại không hề có một ngọn
cỏ nào cả, còn ngọn núi thấp tầm ba bốn nghìn trượng bên cạnh toàn thân lại
xanh biếc, cây cối rậm rạp.

“Xem ra chính là nơi này rồi!”

Hàn Lập thì thào một tiếng, ánh mắt nhanh
chóng đảo qua hai toà sơn phong kia, ánh mắt không ngừng chuyển động.

Hải đảo này ngoại hình cùng hải đảo bên
trong tấm địa đồ có dáng vẻ y hệt nhau, mà tài liệu hắn cần tìm lại nằm trên
ngọn núi cao hơn bên trên hải đảo đó. Loại tài liệu khoáng thạch này chỉ có
Nghiễm Hàn Giới mới có được, hơn nữa loại tài liệu này đối với Thạch Kiến Tộc
cũng có chút trọng yếu. Hàn Lập nhìn về phía hải đảo xa xa có chút thất thần.

Bỗng nhiên thần sắc hắn khẽ biến đổi, tay
áo bào hướng xuống phía dưới khẽ run lên. Một thanh thanh sắc phi kiếm chợt loé
lên bắn xuống dưới, cơ hồ ngay sau đó mặt hồ phía dưới nguyên bản như gương đột
nhiên “oanh.” một tiếng, một cây thuỷ trụ bắn lên cao hướng về phía Hàn Lập bắn
đến.

Thanh quang chợt loé, thuỷ trụ đã bị chẻ ra
làm hai nửa.

“Oa.” một tiếng, con quái thú ẩn thân bên
trong thuỷ trụ cũng đồng dạng bị chẻ ra làm đôi thảm thiết kêu lên một tiếng,
huyết thuỷ vương vãi khắp mặt hồ. Hàn Lập cúi đầu, trong mắt lam quang chợt loé
đem hình dáng của quái ngư phía dưới nhìn rõ ràng.

Quái ngư này dài tầm nửa thước, toàn thân
một màu bích lục, lưng có hai cánh, hơn nữa nhìn rõ ràng thì đầu quái ngư này
giống như độc xà, bụng tựa hồ còn có một đôi móng vuốt trong suốt. Khoé mắt Hàn
Lập khẽ nhíu lại ẩn ẩn như đã từng nghe qua ở đâu đó, bất quá trong khoảng thời
gian ngắn cũng vô pháp nhớ ra được. Nhưng một màn ngay sau đó lại khiến cho hắn
giật cả mình!

Tàn thi của con quái ngư kia vừa tiến nhập
vào trong mặt hồ, phạm vi vài dặm phụ cận trong hồ nước đột nhiên vang lên vô
số tiếng kêu của quái thú. Sau đó, từng cây thuỷ trụ từ trên mặt hồ rậm rạp
hướng về phía hắn hung hăng phun tới, không thể đếm được có bao nhiêu nữa.

Cột nước sau đó liền tản ra để lộ ra hình
dáng của từng con quái ngư bên trong. Toàn bộ số quái ngư này đều huyền phù tại
tầng trời thấp mang theo ánh mắt không có chút tình cảm nào nhìn chằm chằm về
phía Hàn Lập. Ngoại hình của đám quái ngư này cùng với con quái ngư lúc trước
giống y hệt nhau nhưng bên ngoài thân lại có đủ mọi loại màu sắc, hơn nữa ẩn ẩn
tản mát ra linh quang diễm lệ. Có vẻ thần bí dị thường!

“Phi hồng ngư!”

Hàn Lập thấy cảnh này, có chút thất thanh
kêu lên, rốt cục hắn cũng đã nhớ ra lai lịch của đám quái ngư này. Năm đó hắn
tại thánh thành của Thiên Bằng Tộc đã từng xem qua một điển tịch cổ, ngẫu nhiên
bên trong có ghi chép về loại quái ngư này. Đừng nhìn cái tên phi thường dễ
nghe này của quái ngư mà khinh thị, ở thời thượng cổ mỗi khi nhắc đến tên loại
quái ngư này đồng nghĩa với nhắc đến một loại cảm giác vừa thích thú lại vừa
chán ghét.

Thích thú ở chỗ là nội đan của quái ngư này
là chủ tài liệu của một loại đan dược cực kỳ hi hữu: “Thất Thải đan.” Mà thất
thải đan là một loại đan dược chuyên môn dùng để nuôi dưỡng thượng cổ linh
trùng. Nghe nói linh trùng nào thường xuyên phục dụng chẳng những có thể thúc
dục sinh trưởng mà cho dù khi thành thục thể ăn vào cũng có thể sinh ra tỉ lệ
biến dị cùng tiến giai. Loại đan dược này ờ thời thượng cổ cũng quý hiếm dị
thường.

Còn hận là, loại quái ngư này chẳng những
toàn thân mang kỳ độc, ngoài việc chúng có thể phun nọc độc ra thì cũng không có
thần thông gì đáng nhắc tới nhưng chúng luôn sống thành từng đàn. Ít thì chỉ
vài ngàn, nhiều thì mấy vạn. Nếu đơn thân độc mã đụng tới đàn quái ngư này, trừ
phi thân mang thần thông đặc thù trên người ra thì tám chín phần mười chỉ có
thể ngã xuống mà chết.

Bất quá loại quái ngư này đã tuyệt diệt tại
Linh giới, cũng chỉ có một ít điển tịch liên quan tới thượng cổ linh trùng còn
lưu lại mà thôi. Hàn Lập cũng không có nghĩ tới, tại Nghiễm Hàn Giới mà lại có
thể nhìn thấy loại quái ngư này. Hắn lúc này chợt bừng tỉnh đãi ngộ, vì sao
trong hồ nước này lại không hề có một đầu cao giai ma thú nào, hơn phân nửa có
lẽ đã bị đàn quái ngư này tiêu diệt sạch sẽ, chính vì thế mà toàn bộ đê giai ma
thú đều trốn mất dạng.

Chương 1671: Linh hỏa khắc địch

Đương nhiên ngay cả Phi hồng ngư có lợi hại
đi chăng nữa nhưng trên người mang bảo vật thì cũng không tính là gì cả, nếu
không cũng sẽ không sớm bị tuyệt diệt như vậy. Hiện tại hắn đang gặp phải loại
quái ngư này, thật đúng là cơ duyên ngoài ý muốn.

Tuy rằng trong điển tịch có nhắc tới độc
tính của Phi hồng ngư vô cùng đáng sợ nhưng Hàn Lập lại có chút nửa tin nửa
ngờ. Lúc này một tay vung lên, một tầng hôi sắc quang mạc liền hiện ra trước
người, tay kia vừa lật liền xuất hiện một đoàn ngũ sắc hàn quang cuồn cuộn tuôn
ra. Hai thứ này cùng lúc bộc phát ra hoá thành hai tầng quang tráo bao lấy thân
thể hắn vào bên trong. Tiếp theo, Hàn Lập không chút do dự áo bào khẽ phất lên,
mấy mươi khẩu phi kiếm xanh biếc từ trong tay áo ào ào tuôn ra bốn phía. Bốn
phía bất chợt xuất hiện mấy trăm đão kiếm quang vù vù quay tròn, mỗi một đão
thanh quang mênh mông, hàn quang lóng lánh hướng bốn phía trải rộng ra.

Chúng Phi hồng ngư phụ cận thấy vậy cũng
không biết con nào phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, nhất thời toàn bộ chúng quái
ngư nhất tề hướng về phía Hàn Lập hung hăng phi tới.

“Trảm!”

Hàn Lập sắc mặt khẽ trầm xuống, một tay bấm
quyết niệm chú, trong miệng lạnh lùng quát khẽ một tiếng.

Mấy trăm đão kiếm quang thoáng cái run lên
nhè nhẹ hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh đi, từng đão thanh quang thô to ở
trên không trung bầy quái ngư điên cuồng quét qua. Kiếm quang đi qua nơi nào,
tất cả quái ngư đều bị trảm thành hai nửa, thi thể hoá thành thành lục sắc
huyết vũ ào ào rơi xuống. Trong nháy mắt đã có gần ngàn đầu quái ngư bị diệt
sát, huyết tinh chi khí ào ào nổi lên!

Ngay cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm sắc bén
vô cùng nhưng quái ngư bốn phương tám hướng vẫn ùn ùn kéo tới, không có khả
năng chém giết toàn bộ trong thời gian ngắn. Mặt khác, quái ngư ở phụ cận cũng
bắt đầu mở miệng phun ra từng đoàn lục sắc dịch vụ phô thiên cái địa hướng về
phía Hàn Lập mà đến.

Hàn Lập biến sắc, pháp quyết trong tay nhất
thời biến đổi. Thanh quang đang điên cuồng quét bốn phía thoáng cái chợt co rụt
lại nhưng lập tức thanh minh một tiếng liền hoá thành một đoá thanh liên vô
cùng lớn. Thanh liên sau khi xuất hiện liền từ từ chuyển động, đem toàn bộ kiếm
quang che lấy Hàn Lập vào bên trong. Mấy trăm đão kiếm quang hội tụ lại, hoàn
toàn biến thành một tầng phòng ngự vô cùng kiên cố.

Hàn Lập rất rõ ràng, chỉ cần có thể kháng
lại được độc dịch công kích của Phi hồng ngư thì việc tiêu diệt toàn bộ là
chuyện dễ dàng nắm chắc, tất cả Phi hồng ngư đều chỉ dựa vào số lượng cùng với
độc dịch mà thôi. Tuy rằng tu vi của Hàn Lập đã tiến rất xa so với trước đây
nhưng loại độc dịch của quái ngư thời thượng cổ này trong lòng cũng có chút
không yên tâm. Bất quá, không thử một lần thì làm sao biết được có bao nhiêu
lợi hại trong đó!

Thất thải đan kia nghe nói thần diệu dị
thường, đối với Phệ kim trùng mà nói thì đãi hữu dụng, nếu có thể nâng cao uy
năng của Phệ kim trùng lên một bước mà nói thì một chút nguy hiểm này cũng
đáng. Hắn tự hỏi rằng bản thân mình cũng có nhiều loại bảo vật hộ thân, cộng
thêm nhiều loại thần thông nghịch thiên, cho dù tình hình không ổn thì cũng có
thể bảo mệnh thoát ly nguy hiểm được. Lúc này, tầng kiếm quang xanh biếc đang
bao lấy hắn đang từng bước mở rộng ra, từng cánh hoa thanh sắc của quang liên
hình thành tầng tầng kiếm mạc, thoạt nhìn diễm lệ dị thường.

Từng tiếng “phốc phốc.” liên tiếp truyền
ra!

Lục sắc dịch đoàn tất cả đều đánh lên những
cánh hoa của quang liên thì đều bị ngăn chặn ở bên ngoài nhưng cũng không ngừng
toát ra từng cỗ khói nhẹ, tiếp theo xuất hiện từng lỗ thủng to nhỏ không đồng
nhất. Thanh sắc kiếm mạc vậy mà không thể chống đỡ được lâu dài!

Độc dịch của quái ngư này lại có thể dễ
dàng xuyên thủng phòng ngự của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thật sự là không biết
nói gì hơn!

Hàn Lập trong lòng cả kinh nhưng trên mặt
lại không có chút nào là kinh sợ cả. Ngay cả Thanh Trúc Phong Vân Kiếm có chút
tổn hao nhưng lấy thần thông huyền diệu của chúng phi kiếm mà nói thì có thển
trong chốc lát là có thể khôi phục lại như lúc ban đầu. Nhưng ngũ sắc hàn diễm
sau khi tiếp xúc với độc dịch đều tan thành mây khói, rốt cục hắn cũng lộ ra vẻ
ngưng trọng, pháp quyết trong tay lại biến đổi một lần nữa. Ngũ sắc hàn diễm
xung quanh chợt lóe lên mà bắt đầu xoay tròn một trận nhưng ngay sau đó lại lóe
lên mà biến thành một ngũ sắc phong toàn, không ít độc dịch bị sau bị cuốn vô
liền hất ngược trở lại. Nhưng quái ngư bốn phía thật sự quá nhiều, độc dịch
phun ra dường như vô cùng vô tận, liên miên không dứt.

Ngay cả ngũ sắc hàn diễm có uy năng thật
lớn cũng đã bị tiêu hao không ít mà để lộ ra tầng hôi sắc quang hà bên trong
đó. Lục dịch lần nữa lại bắt đầu kích lên trên tầng quang hà này mà phát ra
thanh âm “két két.” liên tục. Khóe mắt Hàn Lập bắt đầu lộ ra vẻ kinh hoàng thất
thố, bỗng nhiên trong miệng hừ nhẹ một tiếng, khóe hé miệng phun một đoàn ngân
diễm.

“Phốc xuy.” một tiếng, một đão ngân diễm
hào quang chợt lóe lên liền biến thành một hỏa cầu tầm một trượng, sau đó lại
tiếp tục quay tròn một cái mà biến thành một con hỏa điểu thật lớn.

“Đi!”

Hàn Lập không chút do dự phân phó một
tiếng.

Ngân sắc hỏa điểu hai cánh mở rộng ra,
nghểnh cổ lên trời phát ra một tiếng thanh minh, sau đó hai cánh mở rộng ra
liền xông ra khỏi tầng hôi sắc quang hà. Kết quả là ngân diễm chớp động liên
tục, lục dịch chứa kỳ độc vô cùng dưới một kích này của ngân diễm mà đồng loạt
biến thành từng đoàn lục khí tiêu tan trong không trung nhưng tất cả đều không
gây ra chút tổn thương nào đối với hỏa điểu.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng mừng rỡ, đang
muốn thi triển thần thông khác thì đều đỉnh chỉ lại mà bắt đầu thúc dục ngân
sắc hỏa điểu. Một bộ phận quái ngư phía xa đồng dạng cũng thấy cảnh này, tiếp
theo chúng đồng loạt phun ra lục dịch hướng về phía ngân sắc hỏa điểu hội tụ mà
đến. Trong nháy mắt, tất cả độc dịch tụ hội lại mà ảo hóa thành một đầu lục sắc
cự mãng dài tầm bảy tám trượng, trông rất sống động.

Độc mãng chợt uốn cong thân hình lại liền
mang theo một cỗ tinh phong lao thẳng tới ngân sắc hỏa điểu. Mà hỏa điểu tự
nhiên cũng không có chút yếu nào, hai cánh vỗ mạnh một cái, miệng khẽ hé phun
ra một đoàn nhũ bạch hỏa diễm cuồn cuộn bay ra. Đúng là Kim ô chân hỏa đã được
Phệ linh hỏa điểu thôn phệ ở Ma kim sơn mạch lúc trước.

Nhũ bạch hỏa diễm cùng độc mãng ngay sau đó
liền va chạm với nhau nhưng hỏa diểm dường như càng cháy càng to, vọt lớn lên
thêm mấy lần đem toàn bộ cự mãng bao vào trong đó. Trong phút chốc toàn bộ cự
mãng liền biến thành hư ảo.

Lúc này Hàn Lập trong miệng lại hét lớn một
tiếng, một tay bấm quyết niệm chú cách không hướng về phía hỏa điểu điểm ra một
chỉ. Hỏa vũ ngoài thân hỏa điểu lưu chuyển một trận liền chuyển từ ngân sắc
sang màu nhũ bạch, sau đó không chút dấu hiệu liền bạo liệt thành vô số hỏa ti
hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh đi.

Nguyên bản lục sắc dịch vụ đầy trời, dưới
sự ngăn cản của hỏa ti tất cả đều hóa thành vô số đoàn lục khí mà tiêu tán trên
không trung. Trong nháy mắt, công kích độc dịch của Phi hồng ngư ngưng lại một
chút!

Mà tầng hôi sắc quang lãng đã bị đánh tan
hơn phân nửa lúc trước trong nháy mắt hào quang đãi thịnh liền khôi phục lại bộ
dáng ban đầu. Nhân cơ hội này, Hàn Lập rốt cục đã trì hoãn pháp quyết trong
tay, hai tay mười ngón hướng về phía trước nhanh chóng điểm ra. Từng trận thanh
quang chớp động, từng khẩu phi kiếm nhanh chóng hiện ra bản thể, ngay sau đó
được Hàn Lập thúc dục liền trở nên mơ hồ rồi huyễn hóa ra vô số kiếm quang
hướng bốn phương tám hướng bắn nhanh đi.

Quái ngư ngay cả liên tục phun độc dịch về
phía Hàn Lập nhưng dưới sự công kích của hỏa diễm nên không nhận ra thanh sắc
kiếm quang có chút uy hiếp gì cả.

Đã không có độc dịch công kích, mấy trăm đão
kiếm quang ở giữa đàn Phi hồng ngư tung hoành không chút kiêng kỵ, đối với Phi
hồng ngư cao giai mà nói thì dưới hai lượt công kích của kiếm quang tất cả đều
hóa thành hai nửa, còn đám đê giai còn lại thì căn bản không thể tránh né mảy
may, tất cả đều hóa thành từng khối tàn thi rơi xuống dưới mặt hồ.

Kể từ đó, dưới sự ngăn cản của Phệ linh
thiên hỏa hóa thành hỏa ti ngăn cản độc dịch cùng đông đảo kiếm quang lập tức
thể hiện ra uy lực kinh người, một chén trà nhỏ công phu khoảng bốn năm vạn đầu
quái ngư đã bị diệt sát không còn một mảnh. Sau đó hắn liền thu hồi toàn bộ phi
kiếm và Phệ linh thiên hỏa lại, trong hư không chỉ còn lại một màn huyết tinh
chi khí do quái ngư để lại mà thôi!

Ánh mắt hắn hướng xuống phía dưới đảo qua
một cái không khỏi ngẩn ngơ một trận. Trên mặt hồ, ngoại trừ tàn thi của quái
ngư ra thì còn xuất hiện vô số thi thể của các loài cá khác bên trong hồ, từ xa
nhìn lại mặt hồ trở nên mảnh trắng toát, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Hàn Lập chớp chớp hai mắt, ánh mắt nhìn về
phía đám lục dịch thêm vài lần cũng lộ ra vẻ giật mình. Lúc trước Phi hồng ngư
phun ra độc dịch tuy rằng phần lớn đã bị Phệ linh hỏa điểu biến thành hư ảo
nhưng lúc trước vẫn có không ít lục dịch bắn ra rơi xuống, kết quả là tất cả
đều rơi xuống trong hồ nước, đem hồ toàn bộ cá dưới hồ diệt sát không ít.

Tuy rằng hắn đã muốn đối phó với loại độc dịch
có độc tính mạnh mẽ này đã có chút hiểu biết nhưng trên mặt hồ lại xuất hiện
một màn khiến cho trong lòng hắn phát lạnh không thôi.

Nếu không phải hắn có Phệ linh thiên hỏa
trong người, cho dù vẫn còn biện pháp giải quyết đám quái ngư nhưng quá trình tuyệt
không dễ dàng như thế. Hơn nữa hắn không phải tiếc hao tổn thần niệm sử dụng
Phệ kim trùng hoặc là vận dụng tới Huyền Thiên tàn nhận mà là hai loại thủ đoạn
này có chút di chứng để lại không nhẹ. Không đến lúc cuối cùng hắn sẽ không dễ
dàng vận dụng. Hàn Lập trong lòng cân nhắc nhưng tay áo bào lại hướng xuống
phía dưới phất lên một cái.

Nhất thời một đoàn bạch quang bắn ra, chớp
lên một cái liền biến thành một tiểu đồng.

“Bái kiến công tử! Không biết công tử có gì
phân phó?”

Nữ đồng kia tự nhiên chính là Khúc nhi, sau
khi xuất hiện bên cạnh Hàn Lập thì lập tức cười hì hì hướng Hàn Lập thi lễ,
hỏi.

“Ngươi đem toàn bộ nội đan của đám quái ngư
phía dưới lấy ra toàn bộ, cố gắng bảo trì hoàn hảo. Sau khi làm xong thì lên
đảo phía trước tìm ta.”

Hàn Lập thản nhiên phân phó một tiếng.

“Vâng.”

Khúc nhi đáp ứng một tiếng rồi đầu vai khẽ
nhún lên một cái, tiếng xé gió liên tnục truyền ra. Vô số hàn nhận phát ra
thanh âm “xuy xuy.” liên tục từ sau lưng nữ đồng bắn nhanh ra, sau đó xoay
quanh vài cái liền hướng về phía mặt hồ bắn nhanh đi. Nữ đồng đồng dạng thân
hình khẽ động liền hướng xuống phía mặt hồ bắn nhanh tới.

Hàn Lập độn quang tái khởi hướng về phía
hòn đảo bắn đi tới. Một lát công phu sau, độn quang chợt tắt, Hàn Lập liền hiện
ra thân hình ở phía trên tòa sơn phong xám xịt. Hai mắt hắn khẽ nhíu lại hướng
về phía ngọn núi quét qua một lần.

Một hồi lâu sau, bàn tay khẽ chuyển một
cái, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một kiện kim bàn kim quang lóng lánh.
Hàn Lập khẽ cúi đầu liếc nhìn một cái, kiện pháp khí này do Thạch Kiến Tộc khi
xuất phát đã đưa tới tay hắn, đuôi lông mày hắn khẽ dãn ra một chút. Sau đó hắn
hé miệng phun ra một đoàn thanh khí lên phía trên kim bàn. Linh quang chợt lóe,
thanh khí liền chui vào bên trong không thấy bóng dáng. Sau đó hắn liền giơ tay
kia lên hướng về phía kim bàn đánh ra một đão pháp quyết.

Dị biến xuất hiện!

Pháp quyết sau khi tiến nhập vào bên trong
kim bàn, kim bàn đột nhiên kim quang chớp động, thanh âm vù vù nổi lên, từng đão
ngân sắc phù văn theo đó mà hiện ra. Tùy theo pháp khí run lên bỗng nhiên từ
trong tay Hàn Lập thoát ra hóa thành một đoàn kim quang hướng về phía ngọn núi
bắn nhanh đi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3