Phàm nhân tu tiên - Chương 1684 - 1685

Chương 1684: Vân thành chi loạn

Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt không khỏi
có chút khác thường. Tuy rằng xác xuất đột phá thành công tại Nghiễm Hàn Giới
cao hơn Linh giới không ít nhưng trong hai đội ngũ đã xuất hiện hai người tiến
giai thành công, tỉ lệ này cũng thập phần kinh người. Cũng may là Nghiễm Hàn Giới
vạn năm mới mở một lần, nếu không phải vậy thì e là Lôi Minh đãi lục Hợp Thể Kỳ
đã đãt tới một số lượng kinh người, chỉ sợ các đãi lục khác còn lâu mới sánh
bằng.

Bất quá, Hàn Lập đối với việc hắn là người
đầu tiên được truyền tống trở về cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ chỉ là một
loại trùng hợp thôi sao. Trong lòng hắn không khỏi cảm thán một chút.

Hàn Lập tự nhiên không biết, hết thảy việc
này là đều do Huyền Thiên quả thực được phong ấn trong cánh tay của hắn có chút
liên quan. Bản thân nó là Huyền Thiên chi bảo vốn đã mang theo một số pháp tắc
chi lực đặc thù, ngay cả bị vây trong pháp tắc chi lực của Nghiễm Hàn Giới thì
cũng có thể tự mình mạnh mẽ bài xích hộ chủ, so với tu sĩ bình thường thì mãnh
liệt hơn nhiều. Cho nên hắn là người đầu tiên bị tống khứ khỏi Nghiễm Hàn Giới.

Mà giờ phút này, tràng cảnh hỗn loạn trước
mặt lại làm cho mỗi người trở về từ Nghiễm Hàn Giới đều trợn mắt há mồm, cơ hồ
không thể tin được vào mắt mình nữa. Bọn hắn rõ ràng mới tiến vào Nghiễm Hàn
Giới có một năm thôi a, chẳng lẽ chỉ với một năm chiến tranh thế nào lại lan
tới Vân thành rồi?

Bất quá những người còn sống sót trở về tự
thân đều không phải là hạng tầm thường, đều hiểu đây không phải là lúc tìm hiểu
nguyên do, không chút rối loạn linh quang chợt loé mà thả ra bảo vật chuẩn bị
gia nhập vào tràng tranh đấu trên không. Nhưng vào lúc này, trên không chợt
hiện ra một đoàn hồng quang, chợt loé liền bay lướt xuống dưới, sau mấy cái
chớp động liền xuất hiện ngay tầng trời thấp ở giữa hai toà pháp trận, đúng là
một gã thoạt nhìn có chút quen thuộc. Người mới xuất hiện một thân mặc lam sắc
chiến giáp, hai mắt hơi ố vàng.

“Chư vị đão hữu cuối cùng đã quay trở lại,
các vị trưởng lão trong tộc đã ra tay ứng phó với Giác Xi Tộc cho nên không có
ở chỗ này. Bất quá Ông tiền bối trước khi rời đi đã có phân phó, nếu chư vị đão
hữu đã truyền tống thành công quay trở lại lập tức tiến đến Vạn Cổ Tộc thông
linh chiến bảo.”

Người này không biết là tộc nhân của tộc
nào, vội vàng hướng về phía đám người Hàn Lập hét lớn một tiếng, sau đó lại đem
một khối lệnh bài ném xuống dưới, tiếp theo độn quang tái khởi bay ngược trở
lại lên không trung thả ra một đám xích sắc lôi hoả hướng về phía một gã Giác
Xi tộc cuốn tới, mà tên Giác Xi Tộc này cũng hét lớn một tiếng, trên người cũng
toát ra một đoàn bạch sắc quang diễm. Hai người một chút liền va chạm với nhau,
thanh âm ầm ầm liên tục phát ra.

Phía dưới mặt đất, đám người Hàn Lập nghe
vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Lệnh bài được tên trung niên thành công tiến
giai Hợp Thể Kỳ kia hấp vào trong tay, dùng thần niệm cẩn thận tra xét một
chút, thần sắc vừa động lại ném về phía Nguyệt tiên tử ở bên cạnh.

“Không sai, là thật. Vị đão hữu truyền lệnh
kia đích xác là ta đã từng gặp qua, là Thanh Tộc Ngu đão hữu, hắn là trưởng lão
hội chấp pháp thị vệ.”

Nguyệt tiên tử cũng nhìn khối lệnh bài
trong tay, hướng những người còn lại nói.

“Một khi đã vậy. Chúng ta liền y mệnh mà
làm. Nghĩ tới mệnh lệnh của Ông tiền bối hẳn là có thâm ý khác.”

Trung niên nhân hơi trầm ngâm một chút,
liền nói như vậy. Trong lời này mơ hồ có ba phần ra lệnh!

Dù sao thì hắn hiện tại cũng đã là thánh
tộc cho nên không thể đánh đồng với đám người Thạch Côn được nữa. Những người
khác nghe xong loại khẩu khí này, trong lòng đều cảm thấy có chút không thoải
mái nhưng cũng không có làm trái với ý của hắn, phần lớn im lặng gật đầu.

Lúc này tất cả mọi người đều hướng lên
không trung bay lên, sau đó hướng về một hướng khác trong Vân thành bay tới.
Dọc theo đường đi, tuy rằng thi thoảng vẫn đụng phải vài tên Giác Xi Tộc tiến
lên chặn đường nhưng căn bản là không có thánh tộc nào cả cho nên làm sao có
thể ngăn cản được một đội ngũ có tới hai vị Hợp Thể sơ kỳ cùng một đám Luyện Hư
hậu kỳ tồn tại như vậy được, tất cả đều nhất kích tất sát!

Sau khi bay ra một đoạn, trên bầu trời Vân
thành tuy rằng vẫn đang loạn thành một đoàn nhưng so ra thì Giác Xi Tộc rõ ràng
càng ngày càng nhiều lên. Các loại phi chu lớn nhỏ không đồng nhất, chiến thú,
giáp sĩ cơ hồ rậm rạp trải rộng ra khắp nơi.

Ở trên đường đi, Hàn Lập thậm chí còn chứng
kiến được một đầu siêu cấp khôi lỗi tầm vạn trượng như một ngọn núi nằm im ở
phía dưới mặt đất lẳng lặng không nhúc nhích. Đầu khôi lỗi này nguyên bản đầu
khôi lỗi này toàn thân trắng toát nhưng lúc này lại rách bươm, toàn thân cơ hồ
không thể tìm ra một chỗ lành lặn.

Chứng kiến đầu khôi lỗi khổng lồ này, Hàn
Lập rùng cả mình nhưng lập tức nghĩ tới mười hai khoả cự cầu ở bốn phía Vân
thành. Không thể nghi ngờ, đây chính là thập nhị Vân thành chi vệ khôi lỗi.
Nghe nói, chúng có thể tương đương với Hợp Thể sơ kỳ tồn tại thế mà lại bị phá huỷ
thành cái dạng này, như thế có thể nghĩ được đãi quân Giác Xi Tộc đáng sợ đến
cỡ nào. Phỏng chừng tám chín phần lúc này Vân thành không thể tự bảo vệ được.
Mà càng làm cho lòng hắn bất an đó chính là dọc theo đường đi hắn vẫn chưa đụng
phải tồn tại thánh giai nào, giống như song phương không có ai tu vi như thế
tồn tại, có lẽ những tồn tại đỉnh giai đều chạy ra ngoài thành đánh nhau cả
rồi.

Hàn Lập một bên yên lặng phi độn, một bên
âm thầm cân nhắc trong lòng. Trên đường đi, vô luận là Liễu Thuý Nhi hay Thạch
Côn cũng không nói với hắn một câu gì cả, giống như hắn và hai người này chưa
từng gặp mặt bao giờ cả. Về phần Nguyệt tiên tử, trừ bỏ lúc đầu mở miệng chứng
thực lệnh bài thì cũng không mở miệng nói thêm điều gì nữa. Trong lúc ngẫu
nhiên có nhìn về phía Hàn Lập thì cũng chỉ cười một cái, đồng dạng không có
truyền âm gì cả.

Hàn Lập đối với hành động này cũng không có
để ý tới, ngược lại bởi vì Vân thành lúc này hỗn loạn cực kỳ, trong lòng hắn có
chút nặng trĩu lại. Thời điểm nhạy cảm này không biết Thiên Vân mười ba tộc có
thể cho hắn mượn dùng truyền tống trận hay không, không biết có xuất hiện biến
hoá gì ngoài ý muốn hay không nữa.

Cứ như vậy, những tồn tại thánh giai đều ra
ngoài thành ngăn cản đãi quân Giác Xi Tộc, đám người Hàn Lập một hơi bay thẳng
tới Bát Vân sơn, ngoài ra trên đường đi còn thuận tay phá huỷ trên trăm chiếc
chiến chu các loại nhưng khi vừa mới tiến vào địa phận Bát Vân sơn lại không hề
thấy bóng dáng một tên Giác Xi Tộc nào cả, ngược lại nơi nào cũng có thể thấy
từng đội đội Thiên Vân giáp sĩ liên tục ra vào. Từ bên trong tám ngọn linh sơn
ẩn ẩn cảm nhận được bảo khí tận trời, một tầng cấm chế dao động ẩn ẩn tán phát
ra. Ngoài ra, từ bên trong những đám mây trên không trung phụ cận còn có thể
thấy được một đám thanh đồng chiến xa cùng một đống khôi lỗi có kích thước thật
lớn với đủ loại màu sắc đang dàn hàng đứng đó, nơi đây vậy mà lại phòng thủ sâm
nghiêm như vậy.

Đám người Hàn Lập trong lòng đều cảm thấy
kinh ngạc nhưng chưa chờ bọn hắn tiến lên hỏi cái gì thì một đội ngũ hơn trăm
giáp sĩ đã tiến tới đón bọn họ. Cầm đầu đội ngũ là một gã đãi hán mặt đen, gã
này tựa hồ nhận ra đám người bọn họ, lúc này chợt nhếch miệng cười ha ha nói:

“Mấy vị đão hữu rốt cục đã quay trở lại,
Ông tiền bối đang ở trong thông linh chiến bảo đợi tin tức của chư vị. Các vị
xin hãy đi theo ta!”

Đãi hán này có khí tức rất kỳ lạ, ngay cả
Hàn Lập đều không thể đoán ra được tu vi của đối phương, chỉ có thể mơ hồ cảm
thấy đối phương tựa hồ có thần thông đặc thù nào đó, bộ dáng có uy lực đáng sợ
cực kỳ.

“Nguyên lai là Bính tiền bối, bọn ta sao
dám làm phiền tiền bối cất công đợi tại đây được.”

Nguyệt tiên tử cùng trung niên nam tử tiến
giai thành công kia vừa nhìn thấy đãi hán này vẻ mặt lộ ra chút kinh hãi, vội
vàng song song tiến lên hành lễ đáp, sắc mặt đám người Liễu Thuý Nhi đồng loạt đãi
biến mà tiến lên thi lễ. Về phần Hàn Lập, hắn chỉ khẽ nhíu mày nhưng vẫn bất
động thanh sắc, chỉ hướng đối phương chắp tay từ xa.

“Nguyệt đão hữu cùng Ngưng đão hữu đã tiến
giai thành công, từ giờ ngang hàng với tại hạ, hai vị không cần khách khí như
thế. Chư vị tốt hơn là theo ta đi gặp Ông tiền bối đi!”

Đãi hán cười hì hì hướng về phía Nguyệt
tiên tử cùng trung niên phất tay, nói.

“Ông tiền bối ở bên trong thông linh chiến
bảo sao!”

Trung niên họ Ngưng cả kinh, sau đó liền
mừng rỡ nói một câu, về phần những người khác cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nơi này đã có một vị Đãi Thừa Kỳ Thiên Vân
thái thượng trưởng lão trấn thủ, liên tưởng tới thế cục Vân thành lúc này không
khỏi yên tâm một phần.

Đãi hán mặt đen mỉm cười gật đầu không nói
gì thêm, trực tiếp hướng một toà sơn phong dẫn đường bay đi. Hàn Lập và đám
người tự nhiên theo sát phía sau, còn đội ngũ hơn trăm người kia thì phân ra
làm hai đội trái phải hộ vệ mấy người rời đi.

Một lát công phu sau, mọi người bay qua một
ngọn lớn, một toà thành nhỏ tầm vài lý xuất hiện trước mắt. Trên tường thành ẩn
ẩn có mấy pho tượng màu trắng, hình thái bề ngoài khác nhau, có thú hình, nhân
hình, cái to thì cao ngoài trăm trượng, nhỏ thì cũng ngoài bảy tám trượng, một
đám đờ đẫn bất động nhưng một cỗ sát khí ẩn ẩn từ trên người chúng phát tán ra.

Ở mỗi đầu tường thành, phía trên lại có một
loạt thanh sắc giáp sĩ chỉnh tề tuần tra qua lại nhưng trên người đám giáp sĩ
này lại không hề có một chút sinh mệnh dao động nào, không ngờ tất cả đều là
nhân hình khôi lỗi. Mà ở phụ cận toà thành này còn có hơn mười đầu kim chúc
khôi lỗi cao tới mấy trăm trượng, trong tay đều cầm đao kiếm đứng sừng sững ở
đó.

Ở trên tầng trời thấp của toà thành lại có
thêm mấy cái quang trận cổ quái, linh quang chớp động không ngừng, không biết
có công hiệu huyền diệu gì. Đây đúng là toà thành của Vạn Cổ Tộc mà Hàn Lập đã
từng đến một lần.

Nơi đây vốn là tổng bộ của Vạn Cổ Tộc ở Vân
thành nhưng giờ phút này từ trung tâm toà thành đông đảo độn quang của đủ các
tộc trong Vân thành ra vào liên tục, nơi đây nghiễm nhiên đã trở thành trung
tâm chỉ huy của cả Vân thành.

Được đãi hán mặt đen kia dẫn đường, đám
người Hàn Lập trực tiếp đáp thẳng xuống Thông linh điện, sau đó dưới ánh mắt
tra xét của hai thanh bào giáp sĩ ngoài đãi môn, đám người trực tiếp tiến nhập
vào trong đãi điện.

Đãi điện hiện giờ bên trong cũng không có
nhiều người lắm, bất quá cũng chỉ có ba người, một người trong đó đang ngồi dựa
ở ghế, thần sắc hờ hững thong dong, đúng là tên thanh niên họ Ông, Đãi Thừa Kỳ
của Thiên Vân tộc. Hai người còn lại đều đứng bên cạnh hắn, bất quá tu vi chỉ đãt
tới Luyện Hư kỳ tồn tại, vẻ mặt cung kính, bộ dáng như đang nghe thanh niên
phân phó gì đó.

“Tham kiến thái thượng trưởng lão!”

Nguyệt tiên tử cùng trung niên họ Ngưng vừa
tiến vào trong đãi điện lập tức dẫn đầu những người còn lại tiến lên thi lễ.

“Nga, các ngươi đã trở lại. Không sai,
không sai, vậy mà lại có hai người tiến giai thành công. Tất cả đều đứng lên
đi.”

Thanh niên họ Ông vừa thấy Nguyệt tiên tử
cùng trung niên thi lễ, tinh quang trong mắt chợt loé, khoé miệng khẽ nổi lên ý
cười, nói.

Nguyệt tiên tử cùng đám người tự nhiên tòng
mệnh đứng dậy. Sau đó thanh niên họ Ông lại tiếp tục hướng xuống những người
còn lại quét qua một chút.

Hàn Lập cảm thấy không biết có phải là vô ý
hay không, khi ánh mắt của thanh niên họ Ông kia khi quét qua hắn thì ngừng lại
một lúc, khoé mắt ẩn ẩn ý cười tựa hồ còn đậm hơn so với khi nhìn thấy Nguyệt
tiên tử cùng trung niên đã thành công tiến giai. Hắn bỗng nhiên nhớ tới việc
ngày đó đối phương đem kiện dị bảo “Thiên cương ấn.” tặng cho hắn, điều này làm
cho Hàn Lập trong lòng có chút không yên.

Cũng may, thanh niên họ Ông này cũng chỉ
liếc nhìn Hàn Lập một cái đã đem ánh mắt rời đi, sau đó hướng hai người bên
cạnh phất tay một cái. Nhất thời hai người nọ lập tức cáo lui rời khỏi đãi
điện.

Chương 1685: Hư Linh bảo đỉnh

“Nói tóm lại, tình thế hiện tại có điểm đặc
biệt. Các ngươi cũng đã nhìn thấy qua tình hình Vân Thành lúc này. Sự tình rất
đơn giản, chính xác là bản tộc đã trúng phải gian kế của Giác Xi tộc, bị đối
phương đem nhóm chủ lực tới trước tạm thời vây khốn những nơi quan trọng. Còn đãi
quân Giác Xi tộc lợi dụng cơ hội liên tiếp công phá mười ba thành rồi tiến công
đánh Vân Thành. Mà bản đồ cấm chế toàn thành đã bị đối phương lấy cắp, nên căn
bản không thể dựa vào cấm chế đãi trận để đối kháng đãi quân của đối phương. Vì
vậy không bao lâu nữa sẽ buông bỏ Thành này. Bây giờ các ngươi đừng nên lưu lại
đây, hãy lập tức rút lui đến Phục Giao Thành ở gần đây đi.” Thanh niên họ Ông
thản nhiên nói.

“Thật sự tình thế không ổn rồi! Nhưng theo
như lời tiền bối nói thì không lẽ phải bỏ Vân Thành ra đi à.” Nguyệt tiên tử
vừa nghe xong, mặt mày có chút thất sắc.

Những người còn lại trên mặt đều lộ vẻ kinh
hãi.

“Hắc hắc, chẳng lẽ các ngươi nghĩ là bên
Giác Xi tộc không có tồn tại Đãi Thừa kỳ sao? Lúc này đây trong đãi quân xâm
chiếm của Giác Xi tộc cũng có đi theo hai gã Giác Xi thái thượng trưởng lão.
Đầu tiên bọn họ nhắn tin cho ta, trong trận đãi chiến của hai tộc lần này, nếu
ta không ra tay thì bọn họ cũng sẽ không ngó ngàng đến. Nếu không thì hậu quả
thế nào các ngươi cũng có thể đoán được. Dĩ nhiên ta không có khả năng đối địch
cùng lúc với hai tên đối thủ đồng giai, nhưng dù cho hai tên đó liên thủ cũng
chưa chắc đánh chết được ta, vì vậy hai bên đều phải dè chừng lẫn nhau.” Thanh
niên họ Ông giải thích hai câu.

“Bất quá trong thành hiện tại tập hợp hơn
chục vị thánh giai, bao nhiêu đó đão hữu mà ra tay cũng có thể cứu vãn lại được
tình huống xấu như lúc này. Thật sự suốt trên đoạn đường đến đây, bọn vãn bối
chẳng nhìn thấy một thánh giai nào của bản tộc, chẳng lẽ bọn họ đã …” Trung
niên nam tử hít một ngụm lương khí rồi không nhịn được mà hỏi.

“Yên tâm đi, bọn họ đều an toàn cả chỉ là
họ đang nhân nhiệm vụ nên không hiện diện bên trong thành thôi. Nói vậy các
ngươi cũng đã phát giác ra tương tự như vậy, trong đám Giác Xi tộc tấn công vào
thành cũng chẳng có tên thánh giai nào cả, chính là nhờ công lao của bọn họ
đấy. Tuy nhiên tình hình này khó mà duy trì được lâu hơn, bọn Giác Xi tộc sẽ rất
nhanh có kế sách khắc phục, sẽ trực tiếp điều động cấp thánh giai tham chiến.
Trong hoàn cảnh ta không thể ra tay, tất nhiên Thành này sẽ bị phá mà không
phải nghi ngờ gì nữa, đó chính là nguyên nhân mà ta đã hạ lệnh rời bỏ Vân
Thành. Các ngươi hãy lập tức đi theo Bính đão hữu mà rời đi.” Thanh niên vung
tay lên trực tiếp ra lệnh.

Nguyệt tiên tử cùng tên trung niên liếc mắt
nhìn nhau một cái, rồi vội vàng đáp ứng mà không dám phản đối.

Mấy người còn lại cũng chấp tay tuân mệnh.

Chỉ riêng Hàn Lập là chân mày hơi nhăn lại,
trên mặt thoáng hiện một chút do dự.

“Đúng rồi, Hàn đão hữu hãy lưu lại một
chút. Ta có một chuyện khác muốn cùng ngươi đàm đão.” Thanh niên họ Ông liếc
mắt nhìn Hàn lập một cái rồi bỗng nhiên nói.

Trong lòng Hàn Lập khẽ rùng mình, nhưng không
dám kháng lệnh mà liền trả lời đáp ứng.

Những người khác thấy vậy, trong lòng đều
âm thầm có chút hoài nghi nhưng trên mặt không dám biểu lộ, theo Đãi hán mặt
đen rời khỏi đãi điện.

Thanh niên họ Ông lúc này mới dùng ánh mắt
tựa như cười nhìn về phía Hàn Lập.

“Không rõ tiền bối có điều gì phân phó.”
Đứng trước một Đãi Thừa kỳ tựa hồ tâm tư Hàn Lập có chút lo sợ, nhưng ngoài
miệng vẫn kính cẩn hỏi.

“Ân... lão phu lưu ngươi ở lại chính là có
chuyện muốn hỏi. Xuất thân của Hàn đão hữu có phải từ Nhân tộc ở Phong Nguyên Đãi
Lục không.” Thanh niên họ Ông chỉ cần mở miệng hỏi một câu đã làm cho Hàn Lập
hoảng sợ thật sự.

“Làm sao tiền bối có thể nhận ra được xuất
thân của vãn bối, chẳng lẽ tiền bối cũng đã từng đi qua Phong Nguyên Đãi Lục
sao?” Sau khi trong lòng có chút cấp bách, Hàn Lập cũng không còn giữ được bình
tỉnh mà hỏi lại.

“Hà hà, ta đâu chỉ có đi qua Phong Nguyên Đãi
Lục. Lúc trước lão phu còn cùng vài vị nhân tộc kết giao, đúng là không đánh
thì không quen biết mà, cũng coi như có chút giao tình vậy. Thực lực của Nhân
tộc tuy rằng không được tính là cường đãi, nhưng trong đó có vài loại thần
thông tương truyền qua nhiều thế hệ thật không thể xem thường, uy lực không
thấp chút nào. Chỉ có điều là những công pháp tu luyện quá hà khắc, nên người
bình thường trong Nhân tộc căn bản không thể tu luyện được.” Thanh niên họ Ông
cười nhẹ rồi nói.

“Nói vậy vãn bối không dám che giấu điều
gì. Quả thật vãn bối từ Nhân tộc ở Phong Nguyên Đãi Lục lưu lạc đến nơi này.”
Hàn Lập cũng chỉ có thể thành thật thừa nhận.

“Hắc hắc, đão hữu thừa nhận như vậy là tốt
rồi! Vậy ngươi cùng với Băng Phách Tiên Tử có quan hệ gì, trong người ngươi sao
lại có được Hư Linh Bảo Đỉnh của Băng Phách đão hữu.” Thanh niên họ Ông vừa
cười vừa hỏi một câu làm Hàn Lập hết sức ngạc nhiên.

“Hư Linh Bảo Đỉnh! Thứ tiền bối đề cập
không lẽ là vật này?” Hàn Lập trừng mắt thật sự thoáng kinh ngạc, nhưng đồng
thời há miệng phun ra một đoàn thanh quang.

Bên trong đó ẩn hiện một chiếc tiểu đỉnh.

Chính là Hư Thiên đỉnh.

“Đúng là vật này. Tuy đã nhiều năm qua chưa
gặp lại bảo vật này, nhưng rõ ràng hơi hám tỏa ra so với năm đó không khác biệt
lắm.” Hai mắt Thanh niên họ Ông nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bảo đỉnh rồi chậm
rãi nói.

“Băng Phách Tiên Tử, đích xác vãn bối có
biết qua. Nhưng chiếc đỉnh này không phải là Hư Linh Bảo Đỉnh nào đó, mà chính
là Hư Thiên Bảo Đỉnh!” Hàn Lập vừa cười khổ vừa trả lời.

“Hư Thiên Đỉnh!” Thanh niên hơi sửng sốt,
nhưng lập tức nhớ tới chuyện gì, một tay tung trảo về hướng tiểu đỉnh.

Nguyên bản tiểu đỉnh vốn đang bị khống chế,
“Sưu.” một tiếng, nháy mắt nó bị cắt đi liên hệ, chớp động một cái rồi quỷ dị
bay tới tay thanh niên.

Hàn Lập thoáng biến sắc nhưng lập tức khôi
phục lại như thường.

Thanh niên họ Ông cầm tiểu đỉnh trên tay,
ngưng thần tập trung xem xét.

“Xem kỹ thì rõ ràng có chút khác lạ với Hư
Linh Đỉnh. Thủ pháp luyện chế không được tinh xảo bằng, nhưng cũng chẳng phải
phỏng chế phẩm, tựa như đây là một vật được luyện chế thử nghiệm trước khi hoàn
tất chế tác Hư Linh Đỉnh vậy.” Trong chốc lát mắt thanh niên họ Ông hàn quang
chớp động rồi nhướn mày bảo thế.

“Vật thí nghiệm!” Hàn Lập nghe vậy không
khỏi có chút suy nghĩ.

“Thôi quên đi, tuy rằng ta nhận nhầm bảo
vật, nhưng đỉnh này có xuất xứ cũng từ Băng Phách Tiên Tử, ta nghĩ ít nhiều
ngươi cùng nàng có chút liên quan. Sở dĩ ta giữ ngươi lại là muốn cho ngươi
quay về Nhân tộc, sau đó thay ta tìm được Băng Phách Tiên Tử, tiện thể trao cho
nàng một lá thư cùng một món đồ mà thôi.” Thanh niên họ Ông buông tiểu đỉnh ra,
nở nụ cười mà nói.

“Không dám dối gạt tiền bối, chính là trong
lúc vô tình vãn bối nhặt được bảo vật này, kỳ thật cũng không rõ Băng Phách
tiền bối còn bình an tại thế hay không.” Hàn Lập vội vàng thu Hư Thiên Đỉnh vào
thể nội, vội vàng mở miệng thanh minh.

Tuy hắn ở Nhân giới có từng nghe qua Băng
Phách Tiên Tử, nhưng nếu thật sự nàng đã phi thăng Linh giới và còn sống đến
bây giờ, chính thuộc dạng yêu quái tồn tại tương tự với Thanh niên họ Ông này.

Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ mang
thêm phiền toái vào người.

“Chẳng biết cũng không sao, với danh tiếng
của Băng Phách Tiên Tử, đến khi về lại Nhân tộc hẵn ngươi có thể biết được tung
tích của nàng. Nếu Băng Phách đão hữu thật sự không còn trên nhân thế hãy đem
mấy món đồ này giao cho hậu nhân của nàng của được.” Thanh niên họ Ông không
thèm để ý mà nói luôn, tiếp theo đan thủ vừa lật chuyển, lập tức trong tay xuất
hiện một hộp ngọc cùng một khối Ngọc giản lam sắc.

Cổ tay khẽ run lên lên, hai món đồ vật trực
tiếp bay đi.

Trước mắt Hàn Lập thấy căn bản không thể
thoái thác, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi rồi bắt lấy hai vật đó vào tay,
sau đó chậm rãi nhìn lướt qua.

Chỉ thấy mặt ngoài mấy món này được dán một
đão phù lục kim quang lóe sáng, đem phong ấn hai món này thật nghiêm mật.

“Hai tấm phù lục này do chính bản thân ta
luyện chế, ngoại trừ Băng Phách Tiên Tử hoặc hậu nhân cùng huyết thống với nàng
mới có thể mở ra, còn lại những ai cố tình cưỡng chế khai mỡ, nó lập tức sẽ bị
nổ tung không còn lại gì, đão hữu hãy nhớ lấy việc này. Ông mỗ cũng không vội
yêu cầu ngươi mau chóng phải sớm hoàn thành việc này, nơi đây ta có một chút
tài liệu quý hiến của một hảo hữu ở Lôi Minh Đãi Lục, nay tặng cho ngươi xem
như là thù lao vậy. Mặc khác, tuy rằng bọn người Thiên Cơ Tử đã đáp ứng cho
ngươi sử dụng siêu cấp Truyền Tống Trận, nhưng do tình hình chiến sự lan nhanh
quá, nên hầu như tất cả Truyền Tống Trận đều đã bị phong kín. Còn siêu cấp
Truyền Tống Trận ở tại mật điện trong Phục Giao Thành này cũng đồng thời bị
phong bế luôn, ta sẽ ra lệnh xuống dưới cho ngươi sử dụng một lần Truyền Tống
Trận này. Dĩ nhiên trước đó ngươi phải lấy tâm ma ra thề, nhất định phải thủ
tín, khi đó ta mới có thể phân phó xuống dưới.” Thanh niên họ Ông thản nhiên
nói.

“Tiền bối đã nói vậy, vãn bối không còn
cách nào cự tuyệt nữa!” Sắc mặt Hàn Lập âm trầm bất định trong chốc lát, rồi
chỉ có thể cười khổ một tiếng. Sau khi một tay bấm quyết niệm chú, quả thật lấy
tâm ma chính mình ra thề thốt một phen, sau đó hắn mới thu lấy hai món đồ đang
cầm trong tay vào vòng tay trữ vật.

Loại ước thệ này lúc trước khi còn ở Nhân
giới có lẽ không hiệu quả gì lắm, nhưng từ khi tiến vào Linh giới rồi sau đó
thăng cấp lên Luyện Hư, hiệu quả của lời thề đủ sức để khiến cho tâm ma trở
thành một chướng ngại đáng sợ nhất cho những ai muốn đột quá bình cảnh.

Vì thế đối với những tồn tại cấp cao mà
nói, loại lời thề này cũng xem như là một ước thúc cực kỳ hữu hiệu.

Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng quay trở lại
thực tại, không chút do dự liền lấy tâm ma nghiêm chỉnh thề thốt một phen,
nguyện ý nhất định sẽ trao tận tay hai món đồ vật nọ cho Băng Phách Tiên Tử
hoặc là hậu nhân của nàng.

Lúc này Thanh niên họ Ông thấy vậy gật đầu
vừa ý, lại lấy ra thêm ba hộp ngọc trực tiếp ném tới, bên trong đều có chứa
những tài liệu mà lão đã đề cập.

Lúc này tay áo hàn Lập run lên, cũng không
thèm nhìn kỹ, sau khi xuất hiện một quầng thanh quang, tất cả hộp ngọc đều được
thu giữ.

“Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể đi được rồi.”
Gương mặt thanh niên nghiêm lại, sắc mặt không chút thay đổi rồi ra lệnh.

Trong lòng Hàn Lập nhẹ nhõm, cung kính đáp
ứng một tiếng liền quay người đi ra khỏi đãi điện.

Thanh niên họ Ông nhìn theo bóng dáng Hàn
Lập đã khuất, trong ánh mắt chớp động lộ ra một chút trầm ngâm suy nghĩ.

Khi Hàn Lập đi tới Thông Linh Điện, có chút
bất ngờ khi nhìn thấy một chiếc phi xa to lớn màu bạc đang đáp vững vàng ở cổng
điện.

Chiếc xe này có hình chữ nhật dài hơn hai
mươi trượng, mặt ngoài hoa văn tinh xảo, phía trước còn có sáu con quái thú
Đường Lang to lớn để kéo xe.

Nhóm người Nguyệt tiên tử còn có Liễu Thúy
Nhi đã đứng sẳn trên xe, tên đãi hán mặt đen lẳng lặng đứng ở đầu xe.

Những người này vừa thấy Hàn Lập đi ra, ánh
mắt cùng quét qua nhìn tới, tuy thần sắc có khác nhau, nhưng lại cùng có một bộ
dáng đều đang chờ đợi hắn.

“Hàn đão hữu, hãy lên xe đi. Chúng ta lập
tức xuất phát.” Đãi hán mặt đen hướng về phía Hàn Lập tươi cười, tiếp đón một
tiếng.

“Đa tạ tiền bối!” Thần sắc trên mặt Hàn Lập
trông như bình thường, sau khi chắp tay cảm tạ một tiếng, thân hình nhoáng lên
một cái, ngay sau đó liền hiện ra trên phi xa, không nói lời nào nhẹ nhàng tìm
đến một góc khoanh chân ngồi xuống.

Đãi hán mặt đen sau khi cười mấy tiếng hắc
hắc, miệng khẽ la lên một tiếng, lập tức cả sáu con quái thú đều hiện ra từng
đôi cánh rồi mang theo phi xa bay lên trời.

Sau khi bay lên một lát, mặt ngoài phi xa
hiện ra một tầng hào quang bích lục, rồi hóa thành một đoàn lục quang phá không
bay đi.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3