Phàm nhân tu tiên - Chương 1698 - 1699
Chương 1698: Tiên cực cùng cấm thuật
Ở trung tâm biển sương mù, trên bầu trời là
ngân quang lấp lánh, mặt trời vẫn tỏa ánh nắng vàng rực rỡ.
Nhưng ngoại trừ những thứ đó ra thì không
thấy một chút gợn mây nào, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy có gió nhẹ thổi
qua. Trong phạm vi một trăm dặm không nghe thấy chút âm thanh nào, cứ như là
hết thảy đều bị một loại năng lượng thần bí nào đó ngưng trệ lại.
Thời gian cứ từng chút, từng chút một trôi
qua, nhưng hiện tượng thần bí trong biển sương mù vẫn cứ liên tục duy trì không
đổi.
Nhưng vào ngày thứ hai, ở giữa mặt trời màu
vàng lại xuất hiện ra một vài đốm đen, khẽ chớp động.
Ngày thứ ba, các đốm đen cũng ngưng tụ lại
ở trung tâm mặt trời thành một đoàn bóng đen.
Ngày thứ tư, đoàn bóng đen bắt đầu biến
hình kéo dài ra, hơn nữa lại càng ngày càng mảnh.
Ngày thứ năm, một sợi tơ dài nhỏ màu đen
trở nên rõ ràng ở phía ngoài vầng mặt trời vàng, từ xa nhìn lại giống như một
con mắt màu vàng đang nhắm, vô cùng vĩ đãi.
Cực kỳ quỷ dị.
Ngày thứ sáu, tất cả các hiện tượng thiên
văn đều duy trì không có gì thay đổi, chỉ có mặt trời phát ra kim quang càng
thêm chói mắt.
Buổi trưa ngày thứ bảy, Hàn Lập vốn đang
ngồi xếp bằng trong động phủ, liền mở ra hai mắt.
Cùng thời gian đó, mặt trời biến thành một
con mắt màu vàng vĩ đãi, sợi tơ đen mơ hồ như uốn lượn một trận, cũng từ từ mở
ra.
Ở giữa hắc quang, một quang cầu bảy màu
giống hệt như con ngươi từ từ hiện ra.
Ánh sáng diễm lệ ở mặt ngoài quang cầu lưu
chuyển không ngừng, khiến người ta có một cảm giác như hiểu thấu được thiên địa
vạn vật không thể nói lên lời.
Chỉ chốc lát sau, ở phía dưới, bên trong
ngọn núi bỗng nhiên có một tiếng hú như tiếng rồng ngâm truyền ra, thanh âm du
dương như xông thẳng ra ngoài chín tầng mây.
Trong một không gian khác, tại một nơi tối
tăm không biết đâu là đâu, trong một cung điện trắng noãn đang lơ lửng trong
không trung, có mấy bóng người mơ hồ chìm trong ánh sáng mênh mông, mỗi người
đang ngồi ngay ngắn ở trên một đài cao vài chục trượng, đang từ xa chuyện trò
với nhau điều gì đó.
Những bóng người này cũng đều bị linh quang
che lại hơn phân nửa hình dáng, phía sau có mấy chục tên đệ tử phục vụ dáng dấp
khác nhau, nam phụ lão ấu đều có, mọi người đều kính cẩn dị thường.
Những tòa đài cao này xếp quay trung tâm
một đóa hắc bạch kỳ hoa có đường kính trăm trượng, lặng lẽ lơ lửng ở tầng trời
thấp, mùi thơm sực nức mũi, thần bị dị thường.
Bỗng nhiên một nhân ảnh mơ hồ có thất sắc
linh quang vờn quanh phát ra một tiếng kêu nhẹ, tiếp đó liên miệng kêu mấy
tiếng “Cổ quái.”
“Huyền Minh đão hữu, đã xảy ra chuyện gì,
sao lại nói như vậy?” Một nhân ảnh dưới bạch quang ở gần đó, thấy kỳ quái liền
hỏi một câu.
“Có người tu luyện công pháp “Luyện thần
thuật “, hơn nữa tầng thứ nhất đãi thành, dẫn phát thiên tượng liền bị tiên khí
giám sát của ta cảm ứng được.” Bóng người bảy màu sau khi do dự một chút, liền
thành thật trả lời.
“Luyện thần thuật? Thuật này sớm đã bị các đãi
tiên vực liệt vào cấm thuật rồi, còn có người dám mạo hiểm tu luyện? Cho dù như
thế, phái người đem người tu luyện bắt lại là được. Đão hữu cần gì phải kinh
ngạc!” Nhân ảnh trong bạch quang vẫn có chút kinh ngạc hỏi.
“Nếu thật sự là như thế, bần đão tự nhiên
sẽ không cần nói gì. Tiên khí giám sát cảm ứng được thiên địa phản ứng là đến
từ trong một tiểu linh giới, không phải là người trong tiên vực tu luyện.” Nhân
ảnh bảy màu tên gọi Huyền Minh cười khổ một tiếng, nói.
“Người hạ giới? Quả thật có chút ngoài ý
muốn, xem ra hẳn là có tên nào lén qua hạ giới, mang thuật này tới đó. Bất quá
cũng không sao cả. Luyện thần thuật ngay cả người Tiên giới chúng ta tu luyện
cũng không dễ. Chỉ là một tiểu linh giới, chắc chắn không thể tu luyện tới tầng
cuối cùng được. Nhân ảnh trong bạch quang hơi ngẩn ra một chút, nhưng ngay sau
đó cười một chút rồi nói vậy.
“Ừ, nói vậy cũng phải. Ta mặc dù đảm nhiệm
chức giám sát, nhưng không phải là người trong tiên vực ta tu luyện thuật này,
vốn cũng không quản được việc này. Người này cho dù gặp may mắn tu luyện thành
thuật này thật, thì khi độ kiếp phi thăng cũng không có thể giấu diếm được
người của Tiếp Dẫn Thai.” Nhân ảnh bảy màu cũng mỉm cười trả lời.
Hai người nói chuyện với nhau chẳng qua
cũng chỉ là hàn huyên phiếm vài câu, mấy người khác nghe hai người nói vậy, ban
đầu cũng có hơi chú ý, nhưng khi nghe đến là một gã “người hạ giới.” tu luyện
thuật này, thì cũng đều không để trong lòng, lúc này một người khác mỉm cười
tiếp lời, liền chuyển sang hàn huyên những chuyện khác.
Nhân ảnh trong thất sắc linh quang lại càng
không đề cập tới chuyện này nữa, phảng phất như quả thực đem việc này quên đi
sạch sẽ.
Hàn Lập thở dài ra một hơi, sau khi cảm ứng
thấy thần thức tăng nhiều gấp đôi, có một cảm giác kỳ dị như mang đến cả thế
giới, trong lòng hắn mừng rỡ dị thường.
Luyện thần thuật tầng thứ nhất cuối cùng
cũng tu luyện thành công.
Mặc dù hắn còn chưa tiến vào Hợp Thể Kỳ,
nhưng thần niệm mạnh mẽ của Hợp Thể hậu kỳ đãi thành tu sĩ cũng không hơn gì
cái này.
Hắn thần niệm của hắn trong nháy mắt xuyên
thủng mật thất, xuất hiện ở ngoài ngọn núi.
Kết quả, chân mày không khỏi hơi nhíu lại.
Hiện tượng thiên văn trong không trung đã
sớm biến mất, nhưng ở phía ngoài là một cảnh tượng vô cùng bừa bãi.
Băng tuyết cuồng phong khi trước không phải
chuyện đùa, hoa cỏ cây cối ở gần đó chẳng những biến mất hơn phân nửa, những cỏ
cây còn lại tất cả đều ngã trái ngã phải như đang hấp hối.
Một nửa trên của ngọn núi lại càng trụi
lủi, lộ ra vẻ hoang vu dị thường.
Thần niệm của Hàn Lập đảo qua mấy vòng ở
phụ cận, sau đó lại hướng phía xa tiến tới, nháy mắt liền đem hết thảy mọi thứ
trong ngàn dặm quét qua.
Đột nhiên thần sắc hắn vừa động, thần niệm
dừng ở trên ngọn núi bên cạnh biển sương mù, đem cả ngọn núi bao phủ lấy.
Dưới chân núi có một động phủ, mà ở trong
đó mơ hồ có thần niệm của tu sĩ cấp Luyện Hư đang dao động.
Mặc dù ngoài động phủ này có một vài tầng
cấm chế, nhưng trước thần niệm cường đãi của Hàn Lập, tự nhiên mỏng như tờ
giấy.
Một luồng thần niệm ngưng tụ lại, liền trực
tiếp xuyên thủng qua mấy tầng cấm chế, xuất hiện tại nơi cảm ứng thấy khí tức
vừa rồi.
Trong một gian mật thất, quả nhiên có một
gã mặt mũi thanh tú, mặc áo bào màu trắng đang ngồi xếp bằng.
Luồng thần niệm này của Hàn Lập không hề
che giấu, cộng thêm động thái mạnh mẽ xuyên qua cấm chế, nên khi vừa mới xuất
hiện ở trong mật thất, trong nháy mắt đã bị người mặc áo bào trắng nhận ra.
Hắn mở hai mắt vừa nhắm, mỉm cười nói:
“Tại hạ Cốc Vân của núi Nguyệt Nam, xin ra
mắt đão hữu. Chúc mừng đão hữu thần thông đãi thành!”
“Núi Nguyệt Nam? Chẳng lẽ là núi Nguyệt Nam
ở gần thành Trần Vũ?” Thanh âm của Hàn Lập có chút ngạc nhiên, hỏi một câu có
vẻ không chắc chắn.
“Ha hả, không sai, chính là núi đó. Chẳng
lẽ đão hữu biết Cốc gia chúng ta?” Điều này cũng làm cho người mặc áo bào trắng
có chút ngoài ý muốn.
“Mặc dù ta không nghe tới Cốc gia nhiều,
nhưng đối với đãi danh núi Nguyệt Nam cũng biết một chút. Nói như vậy tu sĩ ẩn
cư trong núi này trong truyền thuyết ở ngoại giới chính là người Cốc gia các
ngươi rồi.” Hàn Lập chậm rãi nói.
“Hắc hắc, đão hữu chắc hẳn là có nghe nói
qua về chân linh thế gia đúng không. Cốc gia chúng ta chính là một mạch truyền
thừa từ thời thượng cổ đến bây giờ, để cho huyết mạch được kéo dài, bổn gia
đúng là rất ít tiếp xúc với bên ngoài. Mặc dù người biết chuyện này cũng không
nhiều, nhưng với thần thông của đão hữu, biết chuyện này cũng chỉ là chuyện sớm
muộn thôi.” Người mặc áo bào trắng cười nhẹ một tiếng.
“Chân linh thế gia? Nói như vậy, ngươi cũng
biết Diệp gia cùng với Lũng gia?” Hàn Lập hơi trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi.
“Diệp gia với Lũng gia cũng là những gia
tộc lớn nhất trong các chân linh thế gia, Cốc gia chúng ta mặc dù không kém,
nhưng so với hai nhà này, có lẽ vẫn kém hơn một bậc. Đão hữu nhắc tới hai nhà
này, chẳng lẽ biết con cháu của hai nhà này.” Người mặc áo bào trắng có chút
chần chờ.
“Ừm, tại hạ quả thực có tiếp xúc với con
cháu của hai nhà này một chút, nhưng chưa đến mức gọi là thâm giao. Lại nói đão
hữu đột nhiên xuất hiện ở nơi này, cũng dừng lại không đi, không biết là có
chuyện gì?” Hàn Lập nhàn nhạt hỏi.
“Ha hả, nơi đây là chỗ ở của một tên con
cháu của Cốc gia chúng ta, vốn ta cũng chỉ là vừa đúng lúc đi qua nơi này,
không nghĩ tới lại có thể gặp được đão hữu ở đây tu luyện đãi thần thông, quả
thực rất đáng mừng, ta muốn kết giao với Hàn đão hữu một chút.” Người mặc áo
bào trắng kín người cười nói.
“Thì ra là như vậy. Hàn mỗ hiện tại đã tu
luyện xong, nếu đão hữu không chê thì giờ có thể đến chỗ ta gặp mặt một chút.
Tại hạ cũng rất tò mò với một vài chuyện của các chân linh thế gia, ta và ngươi
trao đổi một chút, hẳn là cũng rất có lợi.” Thanh âm Hàn Lập chậm rãi nói như
vậy.
“Chuyện này Cốc mỗ cầu còn không được, tại
hạ sẽ qua đó ngay.” Người mặc áo bào trắng nghe vậy, tự nhiên mừng rỡ đáp ứng
ngay.
“Vậy Hàn mỗ xin ở trong động phủ đợi đão
hữu đãi giá!”
Thanh âm Hàn Lập dần dần nhỏ lại, một lát
sau, thần niệm đang ở trong mật thất tán loạn biến mất.
Sau thời gian một chung trà, một đão bạch
hồng phóng ra từ dưới núi này, sau khi nhấp nháy vài lần, đã đến cách bên ngoài
biển sương mù chừng hơn mười dặm.
Biển sương mù vốn yên tĩnh bất động, mấy
phù văn màu bạc chừng cái đấu đột nhiên lóe lên, biển sương mù bỗng nhiên tách
ra hai bên.
Một lối đi rộng vài trượng từ từ hiện ra,
có vẻ như nối thẳng tới tận sâu trong biển sương mù.
Cốc Vân không có chút nào chần chờ, liền
vận khởi độn quang bay vào trong đó, sau vài lần nhấp nháy, đão bạch hồng độn
quang liền biến mất ở sâu trong lối đi, không thấy bóng dáng.
Lúc này, sương mù đã tách ra một lần nữa
lại tràn tới lấp đầy như lúc ban đầu.
Khi Cốc Vân bay đến ngọn núi trong biển
sương mù, Hàn Lập đã đi ra cửa lớn của động phủ, đang mỉm cười chờ hắn tự bao
giờ.
Sau khi thấy Hàn Lập đúng như mình đoán, là
một gã Luyện Hư hậu kỳ đãi thành tu sĩ, nụ cười trên mặt Cốc Vân càng thêm rõ
ràng.
Hai người sau một phen nói những lời khách
khí, liền một trước một sau đi vào trong động phủ.
Cũng không biết Hàn Lập cùng đối phương đã
nói gì với nhau ở trong phủ, nhưng ước chừng gần nửa ngày sau, vị tu sĩ Cốc gia
này một lần nữa đi ra với vẻ mặt tiếc nuối, liền bay khỏi biển sương mù.
Sau khi trở lại chỗ ở, Cốc Vân đối với lão
giả ở phân chi của Cốc gia dặn dò một phen, liền nhẹ nhàng rời đi.
Cùng thời gian đó, Hàn Lập cũng đang ở
trong mật thất trong động phủ, một tay vuốt vuốt một khối ngọc giản màu trắng,
khuôn mặt trầm ngâm.
“Lũng gia này lại có danh hiệu đệ nhất chân
linh thế gia, lại còn có cấp Hợp Thể trấn giữ gia tộc, sau này cần phải lưu ý
một chút rồi.”
Hàn Lập lẩm bẩm nói nhỏ mấy câu, một tia
sáng lóe lên trong bàn tay, ngọc giản liền biến mất không thấy đâu.
Khối ngọc giản chính là do Cốc Vân tặng
hắn, bên trong có ghi lại một vài thứ có liên quan tới chân linh thế gia, để
cho Hàn Lập có một hiểu biết đãi khái đối với chân linh thế gia của nhân tộc.
Dĩ nhiên những thứ này cũng không phải là
cái gì quá bí ẩn, đây cũng chỉ là thứ mà một khi lên cấp Luyện Hư, dần dần cũng
sẽ thông qua những con đường khác mà có thể biết đến những chuyện này thôi.
Vị Cốc gia tu sĩ này, cũng chỉ là thuận
nước giong thuyền mà thôi.
Sở dĩ vừa rồi Hàn Lập muốn mời đối phương
đến động phủ nói chuyện, cũng là nghĩ đến trước kia hắn đã to gan đắc tội với
chân linh thế gia là Lũng gia, khiến cho mưu đồ lớn của nhà này đối với Diệp
gia sắp thành lại bại.
Mặc dù đã trôi qua mấy trăm năm, nhưng đối
với người tu tiên mà nói thì, chút thời gian này tự nhiên không đủ để cho Lũng
gia quên đi hết thảy.
Một khi hắn đã trở về nhân tộc, còn muốn ở
lại lâu dài trong tộc, tự nhiên cần phải làm một chút phòng bị giải hòa đã.
Lúc mới vừa nghe thân phận của Cốc Vân,
trong lòng hắn liền nảy ra ý muốn mời đối phương đến động phủ nói chuyện.
Đúng như hắn đã dự liệu, vị người Cốc gia
này mới bắt chuyện cùng hắn không lâu, liền đưa ra lời mời muốn hắn gia nhập
Cốc gia, đảm nhiệm khách khanh trưởng lão.
Hàn Lập tự nhiên uyển chuyển cự tuyệt.
Lấy tu vi thần thông của hắn hôm nay, không
tội gì phải khuất phục trong một gia tộc. Huống chi lấy thân gia của hắn, những
điều kiện mà Cốc Vân tự cho là hậu đãi kia vốn không cách nào đả động tới tâm
tư của hắn một chút gì.
Hàn Lập thần sắc âm tình bất định sau khi
tự cân nhắc một chút, lắc đầu đem việc này ném ra sau đầu, cổ tay run lên, một
cuộn tranh dài hơn một thước bỗng nhiên hiện ra ở trước mặt.
Chương 1699: Niệm Kiếm quyết
Ngón tay điểm nhẹ một chút, cuộn tranh liền
từ từ mở ra.
Một cỗ sát khí kinh người phóng lên cao,
trong bức tranh là một mảng mịt mờ vàng vọt, căn bản không thể nhìn thấy rõ
được bất cứ cái gì.
Lam quang trong suốt trong mắt Hàn Lập lưu
chuyển một trận, dưới Linh Mục thần thông, tức thì hình ảnh trở nên rõ ràng.
Trong bức tranh rõ ràng là vô số phi kiếm
màu vàng kim lớn nhỏ không đều màu vàng phi kiếm rải rác khắp nơi, mỗi một khẩu
đều rất sống động, khí tức cũng khác nhau.
Quỷ dị chính là, bức họa này rõ ràng không
dài đến vài xích, vậy mà lại làm cho người ta có một cảm giác như nó đang dung nạp
vô số phi kiếm trong đó.
Hơn nữa dáng vẻ của những phi kiếm này mỗi
cái một khác, có lớn có nhỏ, lớn thì giống như đang chống chọi với trời, làm
cho người ta có cảm giác đáng sợ là nó phải dài tới chừng mười trượng, nhỏ cũng
chỉ dài có hơn một tấc, nhưng nhìn kỹ lại, ngay đến hoa văn trên thân kiếm cái
nào cũng giống nhau như đúc, cả trên thân kiếm hoa văn cũng nhìn thấy hết sức
rõ ràng, cứ như nó đang gần trong gang tấc vậy.
Bức họa này đúng là bộ “Vạn Kiếm Đồ.” do
hắn ngày đó lấy được trong cấm chế di chỉ ở Nghiễm Hàn giới.
Cũng bởi trong tấm đồ này hiển nhiên có
chứa một loại pháp môn tu luyện cực kỳ lợi hại, những năm gần đây Hàn Lập ngoại
trừ tu luyện Luyện Thần thuật, cũng ở tấm đồ này hao tổn không ít thời gian,
cũng từ đó mà lĩnh ngộ được một số thứ.
Thứ lĩnh ngộ được từ trong Vạn Kiếm đồ, tự
nhiên là có liên quan tới kiếm quyết, lại cùng khu sử thần niệm có quan hệ thật
lớn.
Lấy tu vi của hắn hiện tại, sớm đã có thể
tu luyện loại kiếm trận cuối cùng của Thanh Nguyên Kiếm quyết, là “Thanh bàn.”
kiếm trận.
Kiếm trận này so với Xuân Lê kiếm trận, tự
nhiên uy lực còn lớn hơn nhiều. Nhưng sau mấy lần Hàn Lập gặp qua Hợp Thể kỳ ra
tay, liền cảm thấy có chút chưa đủ.
Cho nên hắn liền khéo léo đem những gì lĩnh
ngộ trong Vạn Kiếm Đồ dung nạp vào trong Thanh Bàn kiếm trận.
Kết quả là uy lực của kiếm trận mới quả
nhiên tăng rất nhiều, hơn nữa biến hóa của nó lại càng thêm tùy tâm, chỉ cần
nghĩ một cái liền có thể bố trí ra kiếm trận.
Hàn Lập ngắm nhìn Vạn Kiếm Đồ trong không
trung, ánh mắt không chút lay động.
Thứ hắn lĩnh ngộ ra từ trong Vạn Kiếm Đồ,
hắn tự gọi là “Niệm Kiếm quyết.”, Hắn đem từ mưu đồ trung lĩnh ngộ ra đồ, tự
hành xưng là “Đọc kiếm quyết.”, vả lại trong đó cũng rất rõ ràng, Niệm Kiếm
quyết này còn chưa được đến một hai phần mười thứ chân chính ẩn chứa trong Vạn
Kiếm đồ.
Chẳng qua là những thứ còn lại trong Vạn
Kiếm Đồ này, cũng quá mức thâm ảo, vốn không phải một Luyện Hư kỳ như hắn có
thể lĩnh ngộ ra được.
Sau một lúc lâu, Hàn Lập khẽ thở dài một
hơi, tay áo hướng trước người vung một cái.
Thanh quang lóe lên, Vạn Kiếm Đồ liền một
lần nữa biến thành hình dáng một bức tranh cuộn, cũng lóe lên biến mất trong hư
không.
Hàn Lập lại trầm ngâm cân nhắc.
Thu hoạch của hắn ở Nghiễm Hàn giới có thể
nói là không nhiều lắm!
Ngoại trừ Luyện Thần thuật cùng với Vạn
Kiếm Đồ, coi trọng nhất đúng là viên Hư Linh đan khéo mà dấu đi được.
Hư Linh đan này ngay cả hai tên Hợp Thể kỳ
như Thải Lưu Anh cũng coi trọng như vậy, không tiếc hao phí hơn mấy vạn năm để
có được linh dược này.
Từ đó có thể thấy rõ giá trị của nó to lớn
đến mức nào.
Đáng tiếc là, linh đan này lần đầu tiên hắn
nghe thấy, hơn nữa hẳn là đối với Hợp Thể kỳ mới có chỗ hữu dụng lớn.
Cho nên trước khi lên cấp Hợp Thể, thì đối
với hắn cũng tạm thời vô dụng.
Ngoài Hư Linh đan ra, hắn còn lấy được rất
nhiều linh dược từ trong dược viên trong cấm chế di chỉ.
Nhưng những linh dược này phần lớn cũng đã
bán cho đám người Thiên Cơ Tử, trong tay hắn cũng chỉ còn lại một hai gốc để
sau này gây giống.
Những thứ linh hoa linh quả độc nhất vô nhị
kia mặc dù không thể nhận ra, nhưng chắc chắn mỗi gốc cũng là linh vật khó tìm
ở Linh giới.
Trong đó hắn lưu tâm nhất, tự nhiên là một
vài gốc cây lấy được cuối cùng như đài sen màu bạc.
Linh dược này tám chín phần mười là một gốc
cây trân quý nhất trong dược viên, nhưng hắn không biết lai lịch của nó, nên
cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi.
Hàn Lập chỉ có thể hi vọng sau này có cơ
duyên biết rõ cách dùng những thứ linh dược này.
Cho dù như thế, nhưng những quả Hồng La kia
có thể dựa theo cách điều chế mà chế ra một chút Hồng La Tiên Tửu.
Rượu này có thể có kéo dài tuổi thọ, lại có
tác dụng cải thiện thể chất một cách kỳ diệu, chắc là uống trước một chút cũng
không có chỗ nào không tốt.
Huống chi quả Hồng La trong tay của hắn
cũng là tích lũy dược tính không biết bao nhiêu vạn năm trở lên, linh tửu ủ ra
nói không chừng còn có linh hiệu nào khác nữa.
Về phần Thực Độc Thảo, cũng là chủ tài liệu
để luyện chế nhiều loại đan dược có thể tinh tiến tu vi cho Hợp Thể kỳ, lại
càng là đan dược chuẩn bị cho sau này lên cấp Hợp Thể.
Ngoại trừ những thứ này ra, còn mấy tấm phù
đã hao hết linh lực cùng tấm Tinh Không Đồ thu được trong tu di không gian của
bình phong, cũng là thứ rất đáng nghiên cứu.
Tin rằng đối với phù lục cùng trận pháp chi
đão cũng rất có giá trị tham khảo.
Chẳng qua là thời gian hơn trăm năm trước,
chủ yếu hắn dùng để tu luyện Luyện Thần thuật cùng một ít bí thuật khác, nên
cũng không cách nào phân tâm vào những thứ này.
Bởi thế hắn cũng chỉ có thể để hai vật này
yên vị trong Trữ vật trạc mà thôi.
Hàn Lập thầm tính toán mọi thứ trong lòng
đến đây, ánh mắt khẽ chớp động.
Sau một lúc lâu, hắn thở dài một cái, liền
thu lại tạp niệm, bắt đầu cân nhắc chuyện đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ.
Thần niệm của hắn nay đã tăng nhiều, cộng
với số lượng lớn linh đan lấy được từ Lôi Minh đãi lục, tỷ lệ đột phá tự nhiên
vượt xa tu luyện giả bình thường.
Bất quá trước đó vẫn còn cần luyện chế một
nhóm linh đan cùng pháp khí nữa.
Dù sao đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ cùng
với mấy lần đột phá trước khác nhau rất lớn.
Chẳng những cần lượng lớn linh đan để phụ
trợ, còn cần phải bố trí một pháp trận khác, mượn thiên địa nguyên khí tới để
gia tăng tỷ lệ thành công.
Cái pháp trận này là do Hàn Lập may mắn lấy
được từ dị tộc khác trên đường trở về.
Nghe nói pháp trận này là bí mật bất truyền
của tộc đó, nếu không phải pháp trận này hay là lần này dị tộc là không truyền
chi mật, nếu không phải do cơ duyên xảo hợp, quả thực đúng là hắn không có cách
nào có được phương pháp bố trí cái pháp trận này.
Thực sự pháp trận này cũng không quá phức
tạp, nhưng kết cấu cực kỳ tài tình, hơn nữa lại cần có vài loại pháp khí làm
trận nhãn mới được.
Những pháp khí này, hiển nhiên Hàn Lập chỉ
có thể tự luyện chế ra.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn
mua nhiều tài liệu như vậy ở Thiên Uyên Thành.
Cổ tay Hàn Lập run lên, Trữ vật trạc hóa
thành một đão ô quang hướng không trung bay ra, sau khi xoay tròn một cái, liền
lơ lửng bất động ở trong không trung.
Bàn tay hắn hướng vòng tròn trong hư không
ra một chiêu.
Hồng quang lóe lên, một cái đỉnh lô màu
xích hồng cao, thô, trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện phía dưới vòng tròn.
Tiếp đó từ trên Trữ vật trạc có một cỗ
thanh hà bay cuộn xuống, linh quang trên mặt đất lấp lánh, một đống hộp ngọc,
bình tử liên tiếp hiện ra.
Bàn tay kết thành pháp quyết, đỉnh lô phía
trên không trung xoay tít một vòng, trong chốc lát liền biến thành cao tới vài
thước.
Hàn Lập khẽ mỉm cười, một ngón tay hướng
tới đỉnh lô điểm một cái.
“Phốc xuy.” một tiếng, một luồng lửa xanh
từ đầu ngón tay bắn ra.
Ngọn lửa này nhẹ nhàng quấn quanh lô đỉnh,
sau đó đột nhiên hạ xuống, lửa xanh dâng cao cuồn cuộn gấp mấy lần.
Đồng thời trong mật thất toát ra hơi nóng
rất lớn, nhiệt độ tăng lên rất nhiều.
Lúc này Hàn Lập mặt không biểu tình, hướng
một cái hộp ngọc quơ nhẹ một trảo.
Cái hộp ngọc ngay lập tức liên tự động mở
ra, một khối kim loại không biết tên tức khắc bay ra từ đó.
Mặt ngoài khối kim loại này có màu đen bóng
nhoáng, trong đó mơ hồ phát ra linh khí li ti, hiển nhiên là một khối tài liệu
bán thành phẩm đã trải qua luyện chế thô.
“Vèo.” một cái, khối kim loại đen nhánh
thoáng cái liền chui vào trong đỉnh lô không thấy đâu.
Tay áo Hàn Lập hướng vật này phất một cái,
ngọn lửa màu xanh một lần nữa dâng cao, đem cả đỉnh lô nuốt trọn vào trong.
Tiếp đó, liên tiếp hết tài liệu này đến tài
liệu khác liền bị hút vào trong đỉnh lô...
Cứ như vậy, Hàn Lập tốn ước chừng hai
tháng, mới luyện chế ra hết những thứ pháp khí cùng đan dược cần thiết.
Lại bỏ ra thời gian nửa tháng nữa, lấy ngọn
núi làm trung tâm, tỉ mỉ bố trí một tòa pháp trận khổng lồ.
Sau đó, Hàn Lập lại bế quan chừng hơn nửa
năm, nghỉ ngơi dưỡng sức, đưa cả người đến trạng thái tốt nhất, cuối cùng bắt
đầu đột phá bình cảnh Hợp Thể kỳ ở trong mật thất.
Lão giả tóc trắng ở chi nhánh của Cốc gia,
một ngày kia đang ở trong động phủ yên lặng đả tọa luyện khí, bỗng nhiên cảm
thấy mặt đất rung động một trận, ngay cả gian mật thất cũng bắt đầu lung lay.
Lão giả này cả kinh, mở hai mắt, đang muốn
hét lớn một tiếng hướng những tộc nhân khác hỏi xem là cái gì, liền lập tức
biến sắc.
Tức thì liền khởi lên độn quang, hóa thành
một đão kinh hồng bay ra khỏi mật thất.
Sau vài cái nhấp nháy, lão giả tóc bạch
liền xuất hiện ở trên một tảng đá lớn trên ngọn núi, hướng biển sương mù phía
xa nhìn với vẻ mặt ngưng trọng.
Một chốc lát sau, lại có mấy đão độn quang
cũng từ dưới chân núi bay tới, chậm rãi dừng ở phía sau lão giả.
Đồng dạng một màn này, cũng ở xung quanh
biển sương mù liên tiếp diễn ra.
“Hiện tượng thiên văn, lại là hiện tượng
thiên văn!”
Ý nghĩ này cơ hồ như đồng thời run rên
trong lòng mọi người.
Chỉ thấy ở phía xa trong biển sương mù,
chẳng biết từ khi nào đã hiện ra mười mấy cột sáng màu bạc phát sáng lập lòe.
Mỗi cái cao chừng hơn trăm trượng, mặt
ngoài có phù văn màu vàng nhạt, lấp lánh không ngừng.
Mà sương trắng trong biển sương mù quay
cuồng kịch liệt, từ không trung nhìn lại, khắp nơi đều là những điểm sáng đủ
mọi màu sắc trôi lơ lửng, đang từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn tụ về trong
biển sương mù.
Có người mới cảm ứng một chút, sắc mặt ngay
lập tức liền trở nên tái nhợt.
Trong phạm vi cảm ứng của thần niệm, tất cả
thiên địa nguyên khí cũng như nổi điên hướng biển sương mù hội tụ về. Mấy linh
mạch ở gần đó lại càng phun ra lượng linh khí hơn xa lúc bình thường, giống như
bị thứ gì đó hấp dẫn mãnh liệt.
Bầu trời phía trên biển sương mù, một đám
Ngũ Sắc Linh Vân ngưng tụ thành, trong nháy mắt đem nửa bầu trời che khuất.
Từng trận sấm đùng đùng nổi lên, từng đão
hồ quang màu tím trong mây phập phù hiện ra, đan chéo vào nhau giống như một
con tử sắc điện xà, thoắt ẩn thoắt hiện trong đám mây.
Bỗng nhiên có một tiếng hú dài từ trong
biển sương mù truyền ra, tiếp đó một cỗ linh áp khổng lồ phát ra.
Linh áp này mạnh đến khó có thể tin nổi,
cho dù cách tới mấy trăm dặm, nhưng đám nhân tộc tu sĩ ở bốn phía chỉ cảm thấy
thân thể trầm xuống, tu vi hơi yếu một chút, liền trực tiếp ngã quỵ hôn mê bất
tỉnh, thất khiếu mơ hồ có vết máu chảy xuống.
Tu vi cao hơn một chút như lão giả tóc
trắng, cũng cảm thấy hai mắt tối sầm, cuống cuồng nửa quỳ ngã xuống đất.
Những người này tự nhiên vừa sợ vừa giận.
Nhưng bọn hắn còn chưa kịp có cử động nào
khác, trong Ngũ Sắc Linh Vân đột nhiên có tiếng Phạm Âm truyền ra, các phù văn
đủ màu trong mây như ẩn như hiện.
Nhưng lúc này, từ ngọn núi trong biển sương
mù truyền ra một tiếng gầm nhẹ như không phải tiếng người, tiếp đó một đão kim
quang bắn ra, tia sáng tản ra, liền hóa thành một đão kim sắc hư ảnh.
Kim ảnh này cao chừng hơn trăm trượng, hai
mắt Lần này kim ảnh chừng cao hơn trăm trượng, hai mắt to như chuông đồng, răng
nanh lộ ra, đúng là một con kim sắc cự viên hung ác dị thường.
Nơi con vượn này vừa hiện thân ra, Ngũ Sắc
Linh Vân trong không trung ngay lập tức có cảm ứng, tiếng sấm nổi lên, vô số tử
sắc điện xà hướng một chỗ trong mây đồng thời bắn tới, liền hóa thành một tử
sắc cự giao hình thể không chút nào kém hơn cự viên.
Một tiếng sét đánh kinh thiên động địa
truyền đến, ngoài thân tử sắc điện giao điện quang lập lòe, thân hình vừa động
một cái, liền hùng hổ bổ nhào xuống phía trước.
Kim sắc cự viên thấy vậy, tức giận dị
thường, hai nắm tay khổng lồ đột nhiên đấm thùm thụp vào ngực, sau đó tung
người nhảy đến nghênh đón con tử sắc cự giao.