Phàm nhân tu tiên - Chương 1701 - 1702

Chương 1701: Lai khách

Dĩ nhiên vào lúc này, hắn còn cần sưu tập
một chút tài liệu phụ trợ, dùng Thực Độc Thảo làm chủ tài liệu để chế xuất ra
đan dược cấp Hợp Thể.

Mặc dù so với Thực Độc Thảo mà nói thì
những tài liệu khác căn bản không thể đánh đồng, nhưng dù sao cũng là vật Linh
giới hiếm thấy. Cho nến nếu muốn gom đủ hết thảy tài liệu luyện đan cần thiết
thì cũng cần phải tốn một chút thời gian.

Mặt khác vì phải ứng phó Đãi Thiên Kiếp cứ
mỗi ba ngàn năm một lần kia, hắn còn phải đem Thái Ất Thanh Sơn lấy được trong
Nghiễm Hàn Giới kia luyện chế thành một tòa Cực Sơn.

Mặc dù uy lực của nó không thể so với
Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn chân chính, nhưng phối hợp với Nguyên Từ Cực sơn thì
cũng có hiệu quả nhất định khi ngăn cản Thiên Kiếp.

Hư Linh Đan đã lấy được cũng vậy, hắn cũng
phải tìm ra cách dùng của nó.

Khi nào hắn biết cách phục dụng thích hợp
của nó thì mới có thể yên tâm sử dụng.

Ngoại trừ những thứ đó ra, do thần niệm
tăng rất nhiều sau khi tu luyện Luyện Thần Thuật cùng với tiến giai Hợp Thể, dù
hắn không thể một lúc điều khiển hơn vạn con Phệ Kim Trùng, nhưng thả chừng hơn
ngàn con Phệ Kim Trùng ra một lúc ra thì hắn cũng có thể chịu được trong thời
gian ngắn.

Số lượng Phệ Kim Trùng trưởng thành nhiều
như vậy cũng đã là một loại đãi sát khí cực kỳ đáng sợ.

Ngay đối với Hợp Thể kỳ cũng chắc chắn vô
cùng sợ hãi.

Còn nữa, hắn cũng có thể sử dụng nội đan
của Phi Hồng Ngư để bắt đầu phối trí Thất Thải đan trong truyền thuyết kia.

Phối hợp lá Kim Lôi Trúc với thật nhiều
thượng cổ linh đan này, hẳn là có thể làm cho Phệ Kim Trùng trưởng thành lại có
thể lên cấp một lần nữa hoặc là sinh ra biến dị.

Năm xưa hắn đã từng sử dụng tài liệu là
thạch đôn cổ quái kia làm cho một phần nhỏ Phệ Kim Trùng biến dị một lần rồi.

Chẳng qua là loại biến dị này ngoại trừ thể
trọng những con Phệ Kim Trùng này trở nên nặng dị thường thì cũng không phát
hiện hiệu quả đặc thù kinh người nào khác, điều này khiến hắn có hơi tiếc nuối.

Về phần Phệ Kim Trùng Vương khiến Chân Tiên
cũng phải tránh lui ba bước mà Thanh Nguyên Tử đề cập đến thì đối với hắn là
quá sức hư vô mờ mịt, cho dù có muốn bồi dưỡng ra cũng không thể nào làm được,
nên cũng như chỉ để nghĩ cho vui mà thôi.

Bất quá bất kể vì cần phải khu sử càng lúc
càng nhiều Phệ Kim Trùng, hay là tính toán trước cho đột phá bình cảnh sau này
thì tầng thứ hai của Luyện Thần Thuật hắn cũng phải tu luyện.

Lại nói tình huống của hắn bây giờ, cường
độ của thần niệm cũng đủ đãt yêu cầu, nhưng cường độ của thân thể vẫn hơi kém
một chút, phải đợi đến Hợp Thể hậu kỳ khi Phạm Thánh Chân Ma công đãi thành mới
có thể miễn cưỡng đãt đủ điều kiện.

Trước đó, cần phải nghĩ thêm một số biện
pháp sử dụng ngoại vật tăng cường thân thể thêm một chút rồi hẵng nói.

Chẳng hạn như Hồng La Thiên Tửu kia cũng có
tác dụng kỳ diệu là từ từ cải thiện thể chất, cũng cần điều chế ra để uống.

Dĩ nhiên, mấy tấm phù của Tiên giới kia
cùng với Tinh Không Đồ thần bí cũng cần phải thời gian tìm hiểu một chút.

Hàn Lập yên lặng suy nghĩ trong lòng, cả
người lâm vào trầm ngâm.

Trong một năm còn lại, Hàn Lập không rời
động phủ trong Húc Nhật phong nửa bước, toàn tâm củng cố pháp lực cùng tâm
cảnh.

Nhưng ở phía bên ngoài do chuyện hắn tiến
giai Hợp Thể nên đã trở thành một mảng hỗn loạn.

Không ít thế lực gần đó cũng vì thế mà bắt đầu
rục rịch hành động.

Cũng may những thế lực này cũng hiểu rằng
một gã tu sĩ vừa mới đột phá bình cảnh thì nội trong một năm tự nhiên phải bế
quan, cho nên cũng rất thức thời, trong khoảng thời gian này không phái người
đến quấy rầy Hàn Lập tu luyện.

Nhưng vừa hết một năm, ngay lập tức đã có
người không kiềm chế được.

Vào một ngày, có một lão giả thân hình
khẳng khiu, hai hàng lông mày vàng nhạt xuất hiện ở biên giới của biển sương
mù.

Trên người hắn là một bộ trường bào màu
xanh, ở bên hông giắt một thanh Ngọc Như Ý màu xanh biếc, đứng ở trên một ngọn
núi gần đó, nhìn về phía trong biển sương mù, trên mặt không chút biểu tình.

Đột nhiên lão giả quay đầu, nhìn về hướng
bầu trời phía sau.

Chỉ thấy ở đằng xa cuối chân trời, linh
quang lóe lên, có một đão ngân hồng kinh người dài hơn mười trượng phập phù
hiện ra.

Một tiếng xé gió vang lên, tốc độ của đão
ngân hồng này nhanh chóng cực kỳ, chỉ lóe lên vài lần đã bay tới gần đó, lóe
một cái liền chui thẳng vào trong biển sương mù.

Nhưng vào lúc này, trong không trung truyền
đến một tiếng “Di.” nhẹ, thanh âm không lớn nhưng truyền thẳng vào trong tai
lão giả.

Lão giả nghe thấy vậy, thần sắc không khỏi
vừa động.

Lúc này chỉ thấy đão ngân hồng quanh quẩn
một lúc, rồi bỗng nhiên hướng đỉnh núi nơi lão đang ở hạ xuống.

Ngân quang lóe lên, ở cách mười trượng
trước người lão giả, có một bóng người thon thả hiện ra.

Hóa ra là một thiếu phụ mặt mũi trắng trẻo
xinh đẹp, trên mình mặc trang phục màu xanh lam.

Trên người nàng này không có một chút khí
tức bất thường nào, mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, giống như có thể bắt gặp
được ở bất cứ đâu trong thế giới của phàm nhân vậy.

“Hiểu Phong tiên tử! Thật không ngờ, tiên
tử vốn bảo hộ Cốc gia, lại có thể đích thân đến nơi này.” Lão giả mặc áo bào
xanh vừa thấy mặt thiếu phụ, con ngươi co rụt lại, nói.

“Hóa ra là Thích trưởng lão của Thiên Uyên
Thành, tiền bối đến nơi này là vì người ở Húc Nhật Phong sao?” Thiếu phụ quay
sang, mỉm cười thi lễ rồi nói.

“Hắc hắc, Thiên Uyên Thành cũng chỉ cách
nơi này mất mấy tháng lộ trình, chuyện ở đây xuất hiện một đão hữu Hợp Thể kỳ
tự nhiên đã truyền đến từ lâu. Những người khác của Hội trưởng lão đang bế
quan, hoặc đang đi ra ngoài, nên chỉ có lão già như ta mới chạy đến đây một
chuyến. Cốc gia chủ đến đây cũng có mục đích giống ta hay sao?” Lão già mặc áo
bào xanh nở một nụ cười trả lời, đối với thiếu phụ có chút khách khí.

“Tiền bối minh giám! Thật ra một năm trước,
một vị trưởng lão của Cốc gia đã tiếp xúc với tiền bối trong Húc Nhật Phong,
nhưng cũng không ngờ được là chỉ qua vài năm thời gian, vị tiền bối này lại
tiến giai Hợp Thể kỳ rồi. Vãn bối tự nhiên cần phải đích thân đến gặp một lần.”
Thiếu phụ mỉm cười nói.

“Nếu ta nhớ không lầm thì mấy năm nữa chính
là Chân Linh Đãi Điển cứ ba ngàn năm một lần của Chân Linh Thế Gia các ngươi
đúng không. Không trách được các ngươi lại phải gấp rút nghĩ cách tăng cường
thực lực Cốc gia. Bất quá vị đão hữu ở Húc Nhật Phong này, nếu quả thực là có
cảnh giới Hợp Thể thì lão phu không thể nào nhường được. Lần trước dị tộc công
thành, Thiên Uyên Thành đã mất đi hai trưởng lão. Thêm hai trưởng lão nữa chắc
rằng khó mà qua được Đãi Thiên Kiếp tiếp theo, cần phải gấp rút bổ sung đão hữu
Hợp Thể kỳ vào.” Lão giả mặc áo bào xanh lắc đầu không hề có ý nhượng bộ.

“Thì ra là như vậy. Nhưng vì vinh nhục của
Cốc gia chúng ta ở Chân Linh Đãi Điển, vãn bối cũng không thể xem nhẹ mà nhường
được.” Thiếu phụ nhíu đôi lông mày kẻ đen, cười khổ một tiếng.

“Ha hả, một tu sĩ Hợp Thể sao lại có thể dễ
dàng thuyết phục gia nhập gia tộc nào được. Có khi ta và ngươi chuyến này chỉ
có thể cùng tay không mà quay về thôi. Hay là trước mắt cứ ra mắt vị đão hữu
này đã rồi mới nói những thứ khác sau.” Lão giả thấp giọng cười một tiếng, lơ
đễnh nói.

“Đúng là như thế. Nói vậy, thiếp thân với
Thích trưởng lão cùng tới cửa bái phỏng vị tiền bối này xem sao.” Thiếu phụ gật
đầu, đồng ý nói.

Lão giả mặc áo bào xanh lại càng không mong
gì hơn.

Cho nên hai người cùng khởi độn quang,
trong chốc lát đã đi tới phía trên không ở biên giới của biển sương mù.

Lão giả mặc áo bào xanh khẽ hít một hơi,
trong giây lát có tiếng nói chuyện lanh lảnh truyền ra từ miệng:

“Thích Húc Băng của Thiên Uyên Thành, Hiểu
Phong tiên tử của Cốc gia, đặc biệt tới bái phỏng!”

Tiếng nói chuyện của lão giả hóa thành một
cỗ linh lực huyền diệu, truyền tới bầu trời dày đặc sương mù, quanh quẩn không
dứt trên bầu trời ở biển sương mù.

Hàn Lập đang nhắm mắt ở trong động phủ, tức
thì mở mắt ra, trên mặt hiện ra một tia ngưng trọng.

Bất quá, hắn lập tức quơ tay một cái, một
cái pháp bàn mờ ảo hiện ra trong lòng bàn tay.

Một tay hắn bấm tay niệm thần chú hướng
pháp bàn điểm nhanh vài cái, đôi môi Hàn Lập khẽ nhúc nhích lẩm bẩm một chút.

Cùng thời gian đó, hai người lão giả áo
xanh ở dọc bờ biên của biển sương mù cũng vang lên tiếng nói chuyện nhàn nhạt
của Hàn Lập.

“Hóa ra là hai vị đão hữu đãi giá quang
lâm, Hàn mỗ còn đang bế quan ở bên trong, không thể lập tức ra nghênh đón được.
Xin mời hai vị đão hứu tới động phủ nhỏ của tại hạ ngồi chơi trong chốc lát,
Hàn mỗ sẽ lập tức xuất quan đích thân gặp mặt..

Vừa dứt lời, biển sương mù phía dưới cũng
quay cuồng một trận, trong chốc lát liền hiện ra một cái lối đi rộng vài
trượng.

Lão giả mặc áo bào xanh cùng vị Hiểu Phong
tiên tử kia nhìn nhau một cái rồi cũng một trước một sau bay vào trong đó.

Chỉ trong chốc lát sau, hai người liền đi
tới phía trên ngọn núi, cũng dừng độn quang, hạ xuống ở sườn núi trước động
phủ.

Cửa lớn của động phủ Hàn Lập đã rộng mở sẵn
tự bao giờ.

Lão giả cùng thiếu phụ liền đi vào trong
đó.

Trong giây lát, hai người liền chia nhau
ngồi xuống ở một chỗ đơn giản trong đãi sảnh.

Tiếp đó một nữ tử thân mặc áo trắng mặt mũi
cứng nhắc tay nâng một khay trà, sau khi chia cho mỗi người hai chén linh trà
mùi thơm sực mũi, liền lẳng lặng khoanh tay đứng ở một bên.

Lão giả mặc áo bào xanh và thiếu phụ ban
đầu còn không để ý, nhưng sau khi tùy ý đảo thần niệm qua người nữ tử mặc áo
trắng, hai người đều không khỏi kinh hãi.

“Thích tiền bối, không phải vãn bối nhìn
nhầm chứ. Nữ tử này hình như là một khôi lỗi.” Âm thanh của thiếu phụ có chút
kinh nghi, âm thầm truyền âm hỏi.

“Không sai, rõ ràng là một khôi lỗi, hơn
nữa từ khí tức thì hình như là một khôi lỗi cấp Luyện Hư. Nhưng kỳ quái là, nó
giống như không có người điều khiển, hoàn toàn tự do hoạt động.” Ánh mắt lão
giả mặc áo bào xanh lại càng sắc bén, nhìn thấy được vài thứ mà thiếu phụ không
nhìn ra được.

Thiếu phụ nghe vậy, trong lòng khiếp sợ vô
cùng.

Nhưng là không đợi nàng này quan sát kỹ nữ
tử mặc áo trắng hơn, ở ngoài đãi sảnh chợt truyền đến tiếng bước chân nhẹ
nhàng, có một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đang thong dong đi đến.

Thiếu phụ lập tức quay sang, nhìn kỹ người
đang tới.

Kết quả sau một khắc, nàng này lập tức đứng
lên hướng thanh niên khẽ thi lễ, thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

“Tiền bối quả nhiên đã tiến giai Hợp Thể,
vãn bối thay mặt Cốc gia chúc mừng tiền bối thần thông đãi thành.”

Lão giả mặc áo bào xanh ở bên cạnh cũng lộ
ra nét cười trong mắt, liền đứng dậy ôm quyền nói:

“Tại hạ Thích Húc Băng, là trưởng lão ở
Thiên Uyên thành, xin ra mắt đão hữu.”

“Hai vị đão hữu quá khách khí rồi! Hai vị
từ xa đến đây, Hàn mỗ lại không thể nghênh đón từ xa, mong rằng hai vị đão hữu
không lấy làm phiền lòng.” Hàn Lập khẽ mỉm cười, đáp lễ lại như trước.

“Ha ha, Hàn đão hữu vừa mới tiến lên cảnh
giới Hợp Thể, chính là lúc cần củng cố tu vi, Thích mỗ sao lại không biết.” Lão
giả vân vê chòm râu trả lời.

Cứ thế ba người khách khí với nhau vài câu
nữa rồi cả chủ lẫn khách cũng lần lượt ngồi xuống.

“Không dối gạt Hàn tiền bối, khi thiếp thân
nhận được tin tức, nói tiền bối lên cấp Hợp Thể, cơ hồ còn có chút không dám
tin tưởng. Dù sao thời gian trước đó, Cốc Vân trưởng lão của bổn tộc mới trở về
không lâu, nói rõ đão hữu là tu vi Luyện Hư kỳ. Không nghĩ tới chỉ qua có một
năm, tiền bối đã là cảnh giới này.” Vị thiếu phụ Cốc gia này tỏ ra có hơi chút
cảm khái.

“Ha hả, thật ra thì lúc ấy Hàn mỗ đã chuẩn
bị đánh sâu vào bình cảnh rồi. Nhưng hai vị đão hữu cũng biết, tỷ lệ người có
thể tiến vào cấp Hợp Thể tỷ lệ cũng thật sự không cao, tại hạ cũng không cho là
mình có thể tiến cấp thành công. Ban đầu cũng không phải cố ý giấu diếm Cốc Vân
đão hữu.” Nét mặt Hàn Lập hơi tỏ ra có lỗi.

Chương 1702: Yêu cầu cùng Linh Hoàng Đãi Bỉ

“Làm sao vãn bối lại dám có ý nghĩ này.
Việc tiền bối đánh sâu vào bình cảnh Hợp Thể kỳ là chuyện quan trọng tới nhường
nào, tất nhiên là phải cẩn thận một chút.” Thiếu phụ thản nhiên cười nói.

“Lúc trước khi lão phu đột phá bình cảnh
Hợp Thể kỳ, cũng có tâm lý như Hàn đão hữu là đi tìm một chỗ cực kỳ vắng vẻ.”
Lão giả mặc áo bào xanh cũng nở nụ cười.

Hàn Lập nghe thấy vậy, tự nhiên cười đáp lễ
một tiếng.

Tiếp đó, ba người cũng không nói tới chuyện
này nữa mà tùy ý tán gẫu một ít chuyện khác.

Hàn Lập từ những kinh nghiệm phong phú năm
xưa xông pha hai đãi lục nên lịch duyệt phong phú có thể nghĩ.

Mà lão giả cùng thiếu phụ, một là người
đứng đầu Chân Linh Thế Gia, một là người đã tiến giai Hợp Thể nhiều năm, kiến
thức tự nhiên không phải chuyện đùa.

Ba người cứ thế nói chuyện với nhau, trò
chuyện thật vui vẻ.

Lão giả cùng với thiếu phụ cũng có cảm giác
được mở rộng tầm mắt.

“Hàn đão hữu, nghe ngươi nói như vừa rồi có
vẻ hiểu rõ rất nhiều chuyện của dị tộc, có nhiều thứ ngay cả trên điển tịch của
nhân tộc cũng không ghi lại, thậm chí còn có chuyện ở đãi lục khác nữa. Chẳng
lẽ đão hữu đã từng du lịch qua đãi lục khác?” Lão giả rốt cục cũng không nén
nổi nghi ngờ trong lòng, liền mở miệng hỏi.

“Thích đão hữu tuệ nhãn như đuốc! Tại hạ
đúng là mới đi du lịch man hoang trở vê, về phần đãi lục khác thì cũng đã may
mắn được đi qua một chuyến.” Hàn Lập cũng không có ý giấu diếm, thản nhiên trả
lời.

Nhưng lão giả mặc áo bào xanh cùng với
thiếu phụ cũng không khỏi hít vào một hơi.

Hiểu Phong tiên tử trầm mặc chốc lát, mới
hơi chần chừ nói:

“Không trách được lấy tu vi cùng thần thông
của tiền bối trước kia vãn bối cũng không có nghe nói qua. Hóa ra là một mực ở
bên ngoài tu luyện, tới gần đây mới trở về bổn tộc. Bất quá nghe Vân trưởng lão
nói đão hữu từng nhắc tới hai Chân Linh Thế Gia là Diệp gia và Lũng gia. Nói
tới cái này thì thực ra thiếp thân đang nhớ tới một chuyện, không biết có nên
nói hay không?”

“Ồ, là chuyện gì vậy? Đão hữu không cần
phải ngại!” Thần sắc Hàn Lập không đổi, nói.

“Nếu tiền bối đã có lời thì thiếp thân xin
nói thẳng. Không dối gạt tiền bối, sau khi trưởng lão Cốc Vân nói cho ta những
chuyện có liên quan tới tiền bối thì thiếp thân có hơi cảm thấy hứng thú, cũng
sử dụng một ít nhân thủ điều tra được một người trùng tên trùng họ với tiền
bối. Mặc dù thời gian hơi ngắn nên cũng không tìm được nhiều thứ, nhưng cũng
tìm được một số tư liệu đơn giản. Trong đó cho biết có một người mấy trăm năm
về trước đã từng đảm nhiệm chức Thanh Minh Vệ ở Thiên Uyên Thành cũng tên là
Hàn Lập, đó có phải là tiền bối không?” Hiểu Phong tiên tử nhẹ nhàng chậm rãi
nói.

Lão giả mặc áo bào xanh nghe thấy vậy cũng
có chút giật mình.

Bất kể là chuyện Hàn Lập năm đó chính là
một thành viên của Thiên Uyên Thành hay là chuyện chỉ trong thời gian vài trăm
năm mà một gã Thanh Minh Vệ có thể trở thành tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng làm cho vị
trưởng lão Thiên Uyên Thành này cảm thấy kinh ngạc.

“Ha hả, Chân Linh Thế Gia quả nhiên không
phải tầm thường. Đã trải qua nhiều năm như thế nhưng cũng có thể tìm ra xuất
thân của Hàn mỗ. Tại hạ đúng là đã từng là Thiên Uyên Vệ của Thiên Uyên Thành,
bất quá năm đó sau khi hoàn thành một nhiệm vụ cũng đã khôi phục tự do, thoát
khỏi Thiên Uyên Thành.” Sắc mặt Hàn Lập hơi đổi, nhưng lập tức lại khôi phục
như thường, trả lời.

“Nói như vậy, người bị Lũng gia với Diệp
gia cùng tìm kiếm kia cũng là Hàn tiền bối rồi.” Vẻ mặt thiếu phụ có chút kỳ
quái.

“Diệp gia, Lũng gia? Hai nhà bọn họ đi tìm
ta sao?” Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, thần sắc có vài phần âm trầm.

“Diệp gia mất hơn trăm năm tìm kiếm tiền
bối rồi cũng bỏ cuộc. Nhưng Lũng gia được xưng là đệ nhất Chân Linh Thế Gia
dường như vẫn không đem lệnh chính thức hủy bỏ. Những năm gần đây, Diệp gia
cùng Lũng gia trở mặt không ít, mặc dù còn chưa đến mức đánh nhau to, nhưng
cũng có lúc có chút xung đột. Bắt đầu là từ sau khi hai nhà bắt đầu tìm kiếm
tiền bối.” Thiếu phụ nói với vẻ thâm ý sâu sắc.

Hàn Lập nhíu mày một cái, cũng không có
tiếp lời, ngược lại có chút trầm ngâm.

“Năm đó đão hữu đã từng làm qua Thanh Minh
Vệ tại Thiên Nguyên Thành? Cái này quả thật có chút bất ngờ, nhưng cũng may là
vừa đúng lúc, đã vậy Thích mỗ sẽ đi thẳng vào vấn đề. Lần này ý định thực sự mà
lão phu đến đây chắc hắn là Hàn đão hữu cũng đoán được mấy phần đi.” Lão giả
mặc áo bào xanh ho nhẹ một tiếng, lúc này mới mở miệng.

“Ồ, Thích huynh nói vậy, chẳng lẽ là lại
muốn mời tại hạ trở về Thiên Uyên Thành!” Đuôi lông mày Hàn Lập hơi nhướn lên,
nhàn nhạt trả lời.

“Không sai, đích xác là lão phu thay mặt
cho trưởng lão hội muốn mời đão hữu gia nhập bổn thành. Dĩ nhiên với tu vi Hợp
Thể kỳ của đão hữu, sau khi gia nhập bổn thành liền lập tức trở thành thành
viên của Hội trưởng lão. Về phần đãi ngộ sau đó, nếu Hàn đão hữu đã từng ở
Thiên Uyên Thành hẳn là có thể rất rõ ràng. Cũng không cần lão phu phải nhiều
lời làm gì.” Thích Húc Băng nghiêm nghị nói.

“Cái này...”

Trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ cân nhắc, cũng
không nói ngay là đáp ứng hay là cự tuyệt.

Thiếu phụ thấy vậy, con ngươi khẽ đảo một
cái, rồi cũng nhẹ giọng nói:

“Nếu Thích tiền bối đã mở miệng, thiếp thân
thân là người đứng đầu Cốc gia, tự nhiên ý định đến đây cũng không khác nhiều
lắm, muốn mời tiền bối gia nhập Cốc gia, trở thành Thái thượng trưởng lão của
Cốc gia chúng ta. Chức vị này, ngoại trừ đãi ngộ sẽ tuyệt đối làm cho đão hữu
hài lòng ra thì bình thường ngoài đãi sự liên quan tới sinh tử tồn vong của Cốc
gia, chúng ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự gò bó nào đối với đão hữu.

Hiểu Phong tiên tử vừa mở miệng đã đưa ra
điều kiện lại càng thêm cực kỳ mê người.

Lão giả mặc áo bào xanh nghe vậy sắc mặt
cũng trầm xuống, cũng không tiện nói với nữ tử này thêm cái gì.

Dù sao thiếu phụ này mặc dù chỉ có tu vi
Luyện Hư, nhưng lại có thân phận là người đứng đầu Chân Linh Thế Gia, điều này
khiến cho bất kỳ một tu sĩ Hợp Thể kỳ nào cũng không dám xem nhẹ.

Nhưng sau khi lão giả trầm ngâm một lát,
vẫn hướng Hàn Lập chậm rãi nói:

“Hợp Thể kỳ ở hai tộc nhân yêu chúng ta vốn
cực kỳ thưa thớt. Ngoại trừ bổn thành ra, tin chắc rằng ở bất kỳ địa phương
nào, ngay cả tam cảnh thất địa cũng không thể có chỗ nào lại có thể có đồng
thời nhiều Hợp Thể kỳ như vậy. Trở thành thành viên của Hội trưởng lão của bổn
thành có thể thường xuyên trao đổi những lĩnh ngộ trong tu luyện mà mình đãt
được. Nếu đão hữu chịu gia nhập bổn thành, sau này về phương diện tu luyện sẽ
có lợi ích không nhỏ. Hơn nữa Hội trưởng lão của chúng ta cũng thường xuyên
liên thủ đi Man Hoang thế giới, săn giết một số cổ thú cường đãi. Đây đều là
những thứ mà ở nơi khác không thể so sánh. Hàn đão hữu xin cẩn thận cân nhắc một
chút, lão phu quả thực là thành tâm muốn mời đão hữu gia nhập bổn thành.”

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, tựa hồ như quả
thật có vài phần rung động.

“Cốc gia chúng ta mặc dù chỉ có một Thái
thượng trưởng lão Hợp Thể kỳ trấn giữ, nhưng Cốc gia vốn là một trong những
Chân Linh Thế Gia, đối với việc vận dụng cùng với khu sử Chân Linh Huyết tự
nhiên có bí thuật đặc biệt. Nghe nói khi Hàn tiền bối đánh sâu vào bình cảnh
Hợp Thể, hiển lộ ra Sơn Nhạc Cự Viên Pháp Tướng. Mà theo ta được biết, trong
đám Chân Linh Thế Gia ở nhân tộc cũng không có nhà nào thừa kế huyết mạch của
Sơn Nhạc Cự Viên. Xem ra đó là tiền bối chiếm được Chân Linh Huyết Mạch này ở
ngoài nhân tộc. Nếu tiền bối chịu gia nhập Cốc gia chúng ta, thiếp thân sẽ đem
thuật luyện hóa cùng khu sử Chân Linh Huyết Mạch giao cho tiền bối. Hơn nữa
cũng bảo đảm vạn năm sau, cho dù tiền bối có ý dựng lên Chân Linh Thế Gia khác
thì Cốc gia chúng ta cũng tuyệt đối không ngăn trở, mà sẽ toàn lực ủng hộ.”
Thiếu phụ cũng nói ra chỗ dựa lớn nhất của chuyến đi này.

Khi lão giả mặc áo bào xanh nghe thấy Hàn
Lập lại còn có Chân Linh Huyết Mạch thì lại càng kinh hãi, lại thấy điều kiện
thiếu phụ kia đưa ra thì sắc mặt lại hoàn toàn biến đổi.

“Chân Linh Thế Gia mới!” Ánh mắt Hàn Lập
lóe lên, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

“Không sai. Với thần thông của tiền bối
cùng với việc thừa kế Chân Linh Huyết Mạch, Cốc gia sao dám chỉ cho tiền bối
đảm nhiệm cái hư danh Thái thượng trưởng lão như vậy. Chỉ cần tiền bối trong
vạn năm gánh vác việc trở thành Thái thượng trưởng lão của Cốc gia chúng ta,
thì vạn năm sau, Cốc gia chúng ta nhất định sẽ giúp tiền bối dựng lên một Chân
Linh Thế Gia khác. Nếu không, với tu vi cùng thần thông của tiền bối cũng có
thể một mình thành lập gia tộc, nhưng khẳng định sẽ gặp khó khăn không nhỏ. Dù
sao các đãi thế gia đã chia xong hết các lợi ích. Nếu lại thêm một nhà, khẳng
định phần được chia sẽ nhỏ đi không ít. Những nhà khác hơn phân nửa là sẽ không
đồng ý.” Thiếu phụ mỉm cười nói.

Hàn Lập sờ sờ cằm, trầm mặc không nói!

Thích trưởng lão thấy vậy, trên mặt không
khỏi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Hàn Lập còn chưa hồi đáp gì, nhưng hiển
nhiên là cho dù có muốn gia nhập thế lực nào đi nữa, cũng chắc chắn không thể
nào là Thiên Uyên Thành bọn họ được.

Mà thiếu phụ Cốc gia mặc dù trên mặt tỏ ra
vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vẫn rất thấp thỏm bất an, không biết
những điều kiện hậu đãi mà mình đưa ra không biết có thể vừa ý đối phương hay
không.

Dù sao cũng có không ít cao giai tu tiên
giả, hoàn toàn không có chút hứng thú nào đối với việc thành lập gia tộc cùng
thế lực của riêng mình.

Có không ít khổ tu sĩ chỉ một lòng đặt vào
việc tu luyện, hơn nữa trên danh nghĩa cũng không muốn có bất kỳ gò bó cùng
vướng bận gì.

Nếu không, Thiên Uyên Thành sau khi tổn
thất một vài tu sĩ Hợp Thể kỳ kia cũng khó có được bổ sung từ Tam Hoàng Thất
Cảnh.

“Tại hạ nghe nói Thiên Diệu Linh Hoàng
trong Tam Hoàng cách đây không lâu đã tọa hóa mất. Trong hơn trăm năm nữa cần
phải chọn ra một Linh Hoàng mới một lần nữa. Không biết chuyện này có thật hay
không?” Hàn Lập sau khi cân nhắc một lúc lâu, vừa mở miệng ra, lời nói ra đã
khiến cho Thích Húc Băng cùng Hiểu Phong tiên tử ngẩn cả người.

“Quả thật có chuyện này. Linh hoàng mới sẽ
là do sau trăm năm nữa cử hành Thánh Tu Đãi Bỉ mà chọn ra một đão hữu Hợp Thể
kỳ tới đảm nhiệm. Hàn đão hữu hỏi chuyện này, chẳng lẽ là cũng có hứng thú đối
với vị trí Linh Hoàng?” Sau khi sửng sốt một lúc lâu, lão giả mặc áo bào xanh
mới trả lời với vẻ mặt quái dị.

“Sao vậy, tại hạ không có tư cách tham gia
tuyển chọn vị trí Linh Hoàng sao?” Hàn Lập khẽ cười một tiếng, hời hợt trả lời.

“Chỉ cần đão hữu nhân tộc Hợp Thể kỳ là đủ
tư cách tham gia tranh đoạt vị trí Linh Hoàng. Bất quá ba vị trí Linh Hoàng từ
trước tới nay hầu như cũng là rơi vào tay tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ đãi thành. Thỉnh
thoảng cũng có ngoại lệ, là một trung kỳ có thần thông nghịch thiên. Tu sĩ sơ
kỳ đảm nhiệm vị trí Thánh Hoàng theo Thích mỗ biết, từ khi Nhân tộc đặt chân
tới Linh giới đến nay, quả thật đúng là chưa bao giờ có.” Vẻ kinh dị trên mặt
lão giả liền thu lại, cười khổ một tiếng trả lời.

“Hàn tiền bối có Chân Linh Huyết, thần
thông đương nhiên không phải chuyện đùa. Nhưng nếu muốn mưu đồ vị trí Linh
Hoàng, sợ rằng vẫn còn có chút nóng vội. Hơn trăm năm thời gian may ra chỉ vừa
đủ để cho tiền bối quen thuộc với cảnh giới cùng thần thông sau khi tiến giai,
sợ là không thể nào tranh giành với những kẻ trung kỳ, hậu kỳ kia.” Thiếu phụ
sau khi hít nhẹ một hơi cũng dùng lời lẽ cực kỳ uyển chuyển khuyên hắn.

“Ha hả, Hàn mỗ dĩ nhiên không tự cao tự đãi
như thế, cho mình vừa mới tiến giai lên Hợp Thể đã có thể đoạt được vị trí Linh
Hoàng. Trong Linh Hoàng Đãi Bỉ nhất định sẽ tụ tập đông đảo các vị cùng giai,
tại hạ tham gia Đãi Bỉ lần này cũng chỉ muốn làm quen thêm với nhiều vị đão hữu
và trao đổi với họ một chút. Về ý tốt của hai vị đão hữu muốn mời tại hạ, quả
thực Hàn mỗ luôn luôn không thích dừng ở một địa phương quá lâu, cũng không
muốn dính dáng tới quá nhiều chuyện quan hệ nhân quả với người khác, nên cũng
chỉ đành bất kính mà cự tuyệt. Bất quá, tại hạ đối với thuật khu sử cùng luyện
hóa Chân Linh Huyết của Chân Linh Thế Gia quả thực cảm thấy rất hứng thú. Nếu
Hiểu Phong tiên tử nguyện ý thì tại hạ xin dùng những bảo vật hoặc công pháp
khác để trao đổi lấy bí thuật này. Không biết tiên tử thấy như thế nào?” Tinh
quang trong mắt Hàn Lập lóe lên, cứ điềm nhiên mà nói ra một tràng như vậy.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3