Phàm nhân tu tiên - Chương 1709 - 1710

Chương 1709: Hứa gia

“Linh Lung tiên tử, chẳng lẽ chính là phi
tử của Thiên Khuê Thần Lang mới trở về từ hạ giới à. Nghe nói vị Linh Lung đão
hữu này chẳng những là hậu nhân chính thống của Ngao Khiếu tiền bối, mà còn
được Lang Vương hết mực sủng ái phải không?” Tử phát thiếu phụ mặt dù là tu sĩ
Nhân tộc, nhưng có lẽ tựa hồ biết rõ chuyện này nên hỏi qua có chút kinh ngạc.

“Không sai, đúng là vị Linh Lung đão hữu
này. Năm đó lúc nàng mới từ hạ giới phản hồi về Linh giới, tu vi còn chưa tới
được Hóa Thần hậu kỳ, nhưng trong lần gặp mặt lúc trước cũng đã tiến giai lên
Luyện Hư trung kỳ đỉnh phong rồi, trông có vẻ không bao lâu nữa sẽ đột phá vào
hậu kỳ cảnh giới. Nói không chừng, trước khi ma kiếp hàng lâm sẽ lại có cơ hội
tiếp tục đột phá. Dù sao thì cũng do thiên tư của nàng lúc trước ở Ngân Nguyệt
lang tộc đã rất có danh tiếng, nếu không phải do bị giam cầm quá lâu ở hạ giới,
có lẽ hiện tại cũng đã gia nhập vào nhóm bọn ta rồi.” Nữ tử mang mặt nạ thở dài
một chút rồi nói.

“Cho dù tư chất như thế nào đi nữa, chỉ cần
được ở bên cạnh Ngao Khiếu tiền bối tu luyện vài trăm năm, hiển nhiên tu vi
cảnh giới sẽ được đột phá tiến giai, như vậy có thể thấy được thần thông của
Ngao Khiếu tiền bối rất quảng đãi. Nhưng lạ một việc, nàng đó chính là sủng phi
của Lang Vương, vậy tại sao Ngao Khiếu tiền bối lại dẫn theo Linh Lung đão hữu
bên cạnh, không lẽ Ngao Khiếu tiền bối cố ý làm như vậy là còn có tính toán gì
khác sao?” Tử phát thiếu phụ đối với chuyện này rất lấy làm hứng thú, lại truy
vấn thêm vài câu.

“Việc này thiếp thân cũng không rõ ràng
lắm. Nhưng mơ hồ có nghe được người trong tộc bàn tán, dường như lần đó Linh
Lung tiên tử thoát khỏi hạ giới thì Thiên Khuê đão hữu lúc đó lại bỗng nhiên
khó chịu gì đó. Chính Ngao Khiếu tiền bối đã chủ động dẫn Linh Lung đão hữu
mang đi, có lẽ do Linh Lung tiên tử bị nhốt từ rất lâu dưới hạ giới vậy mà Lang
Vương cứ mặc kệ không đoái hoài tới, nên không chừng vì thế cảm thấy bất mãn mà
dẫn đi.” Nữ tử mang mặt nạ chần chừ một chút mới nghi ngờ phỏng đoán.

“Tốt rồi, nếu Ngao Khiếu tiền bối vẫn bình
thường, thì chúng ta cũng không cần để ý tới sự tình của đão hữu khác làm gì
nữa. Kế tiếp nên thảo luận một chút về việc sứ giả của Dạ Xoa tộc với Mộc tộc,
rất có khả năng hai tộc này cũng vì ma kiếp nên mới phái người đến đây.” Bạch
bào lão giả bỗng nhiên mở miệng đề cập đến chuyện khác.

Những người nọ nghe qua vẻ mặt giật mình,
lập tức tập trung lắng nghe.

Cứ như vậy thời gian từ từ trôi qua.

Các vị Trưởng lão Thiên Uyên thành nghị
luận ở đó ước chừng nữa ngày, cuối cùng mới giải tán.

Hai ngày sau, tại Thiên Uyên thành, đột
nhiên một tòa Truyền tống pháp trận chớp sáng lên, hai đão nhân ảnh ở trung tâm
pháp trận chợt lóe lên rồi biến mất dạng.

Cùng lúc đó, tại điện phủ trong một tòa
Thành thị to lớn khác cách Thiên Uyên thành rất xa, bỗng nhiên nổi lên âm thanh
vù vù.

Trên tòa Truyền tống pháp trận được canh
gác kỹ càng, đột nhiên phóng lên luồng bạch quang.

Vài tên giáp sĩ đứng ở gần đó vốn đang nói
chuyện với nhau, nhất thời cả kinh đều quay đầu ngó qua.

Tuy rằng Truyền tống pháp trận trong Thành
rất được nhóm cao tầng coi trọng, thông thường cũng phái ra nhiều thủ vệ canh
gác vô cùng chặt chẽ. Nhưng chi phí cho mỗi lần truyền tống rất đắt, đúng là
cái giá trên trời, vì vậy rất ít người nguyện sử dụng Truyền tống trận này,
trong một năm cũng chỉ có thể thấy qua vài lần mà thôi.

Tất nhiên mỗi lần vận dụng Truyền tống pháp
trận, khó có khả năng là tu sĩ tu vi thấp.

Cho nên vài tên tu sĩ Kết Đan kỳ vừa thấy
ngay trung tâm pháp trận hiện ra hai đão nhân ảnh, lập tức đứng thẳng người
lên, biểu hiện tỏ vẻ hết sức cung kính.

“Đây có phải là Phong Lâm thành không?” Từ
trong Truyền tống trận đi ra một thanh niên nam tử, sau khi đảo mắt qua một
vòng liền hướng về phía một tên giáp sĩ thản nhiên hỏi.

“Khởi bẩm tiền bối nơi đây đúng là Phong
Lâm thành, rất hoan nghênh tiền bối đã đến bản thành!” Giáp sĩ được hỏi nghiêm
cẩn trả lời.

Mấy tên kia đã sớm dùng thần niệm đảo qia
hai người trước mặt, căn bản không thể nhìn ra được tu vi nông sâu, nên tự
nhiên không dám lơ là chút nào.

“Nếu đây đúng là Phong Lâm thành thì tốt rồi.”
Thanh niên hơi cười cười, liền không ngó tới mấy tên giáp sĩ này, dẫn theo một
nữ tử da đẹp như ngọc đi ra từ pháp trận, rồi thẳng theo cửa lớn mà đi.

Hai người bọn họ hẳn nhiên chính là Hàn Lập
cùng với Hứa tiên tử vốn vừa trực tiếp truyền tống từ Thiên Uyên thành đến đây.

Tuy rằng Hứa gia chẳng phải ở ngay trong
Phong Lâm thành, nhưng Thành thị được truyền tống này cách rất gần với Hứa gia.

Hai người Hàn Lập xuyên qua mấy tầng thủ
vệ, rốt cuộc ra khỏi truyền tống đãi điện.

Kết quả, trước mắt hiện ra một quảng trường
thật lớn được lát bằng đá tảng.

Quảng trường này bài trí hết sức đơn giản,
ngoài trừ những khối đá xanh cực lớn ra chẳng có gì đáng chú ý cả.

Nhưng bốn phía xung quanh quảng trường có
chỗ hơi giống với kiến trúc của các điện phủ khác, gần đó ngoại trừ vài đội
giáp sĩ tuần tra qua lại, cũng không thấy tu sĩ nào khác.

Hàn Lập thả thần niệm ra xa, thần sắc
thoáng động.

Không ngờ quảng trường này lại được kiến
tạo trên sườn núi cao cả trượng nằm bên trên một ngọn núi, ở bốn phía chân núi
đầy rẫy những phòng ốc giống nhau đồng loạt sắp xếp chỉnh tề.

Hàn Lập quay đầu lại, nhìn lướt qua đỉnh
núi.

Trên đó xây dựng một tòa cung điện loại
nhỏ, chẳng những bề ngoài hoa lệ dị thường, mà bên trong mơ hồ còn có vài đão
hơi thở đều có tu vi Luyện Hư kỳ.

Xem ra mấy người đó chính là cao giai tu sĩ
phụ trách Thành này.

Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, lập tức thu lại thần
niệm.

Tiếp theo sắc mặt không chút thay đổi, tay
áo thoáng động kế đó từ trên người bay ra một quầng hào quang màu xanh, bao bọc
lấy cả nữ tử đứng bên cạnh, lập tức hóa thành một đão kinh hồng phá không rời
đi.

Ngay trong gian đãi sảnh của cung điện trên
đỉnh núi, có ba gã tu sĩ Luyện Hư kỳ đang ngồi trên một bàn dài bày biện vô số
linh tửu và thức ăn, cả nhóm đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Nhưng một lát sau, cả bọn đưa mắt nhìn
nhau, trong ánh mắt đều chớp lên vẻ giật mình.

“Sao thế này, vừa rồi có một cỗ thần niệm
thật cường đãi quét qua, vị tiền bối Hợp Thể này đột nhiên tới bản thành để làm
gì vậy?” Một lão già thì thào tự nói.

“Dựa theo cường độ thần niệm bậc này, chỉ
sợ đúng là tu sĩ Hợp Thể kỳ đã truyền tống tới bản thành, không rõ là chư vị
Thánh Hoàng đãi nhân hay là Trưởng lão Thiên Uyên thành nữa.” Một trung niên
nam tử trang bị một bộ bạch giáp kín mít, cũng có chút kinh nghi nói.

“Theo ta được biết, mấy vị đãi nhân bên
cạnh Thánh Hoàng vẫn còn bận rộn ở Thiên Nguyên thánh thành để chuẩn bị đãi sự,
vì vậy khó lòng phân thân đến bản thành được. Chắc hẳn là một vị Trưởng lão
Thiên Uyên Thành thì phải?” Tên tu sĩ thứ ba là một gã thanh niên tóc vàng,
thốt ra câu nói có vẻ chắc nịch.

“À, nếu vậy là Trưởng lão Thiên Uyên thành
rồi, có thể không định dừng lại ở bản thành, xem ra bộ dạng rất vội vàng, bọn
ta cũng không cần đến bái kiến làm gì.” Lão già thở dài ra một hơi, trên mặt
thần sắc từ từ biến đổi.

“Dù sao Phong Lâm thành này cũng bị coi là
một nơi hẻo lánh trong Thiên Nguyên cảnh, không biết vị Trưởng lão Thiên Uyên
thành đó tới đây để làm gì nữa?” Bạch giáp trung niên nam tử tựa hồ có chút bất
an.

“Hắc hắc, những tồn tại Hợp Thể kỳ như vầy
vốn xuất quỷ nhập thần, chỉ cần không phải nhắm vào bọn ta, cũng không cần phải
xen vào việc của người khác, ta thật mong vị tiền bối này lập tức rời xa bản
thành càng sớm càng tốt.” Thanh niên thần sắc dữ tợn nói.

“Nói thế cũng không sai. Bất quá phải dặn
dò đám hạ nhân bên dưới, trong khoảng thời gian này mọi thứ đều phải làm cho
cẩn thận, đừng gây ra bất kỳ phiền toái gì cho đám huynh đệ chúng ta là được.”
Lão già lại cực kỳ bình tỉnh, thoáng nghĩ qua một chút liền ngưng trọng nói.

“Đãi ca nói vậy rất có lý, cho dù không
phải mấy vị đãi nhân của Thánh thành kia đi nữa, tuy bọn ta không chịu sự quản
chế của Thiên Uyên thành, nhưng đối với tồn tại Hợp Thể kỳ, cẩn thận một chút
cũng chẳng sao.” Bạch giáp trung niên nghe vậy, liên tục gật đầu.

Ba người này lại một phen nói chuyện với
nhau, thông qua lời nói có thể cảm nhận được bọn họ vốn có hành động không được
minh bạch lắm, dường như là sợ người khác biết được chuyện mình đang làm vậy.

Ở bên kia, bản thân Hàn Lập đương nhiên
không biết chỉ vì mình truyền tống một phen, vậy mà khiến cho ba vị chính phó
Thành chủ cảm thấy có tật giật mình.

Hắn dựa theo lời chỉ dẫn của Hứa Thiên Vũ,
sau khi ra khỏi Phong Lâm thành liền chạy như bay một mạch về hướng Nam.

Cũng thông qua lời nàng này đã nói, tuy
rằng nơi đây chính là Thành thị gần nhất với Hứa gia, thế nhưng khoảng cách đến
nơi cư trú chính thức của Hứa gia, còn cách xa hơn một tháng lộ trình nữa.

Cho nên một lát sau, Hàn Lập thả ra một
chiếc phi xa, cả hai người đều leo lên đó, chiếc xe tự vận hành hướng lên trời
cao lao đi.

Hiển nhiên nơi đây tương đối hẻo lánh, sau
khi ra khỏi Phong Lâm thành hơn vạn dặm, trên mặt đất rất hiếm thấy phàm nhân
lai vãng nữa.

Ngẫu nhiên bay ngang vài Thành trấn loại
nhỏ, cũng thấy được cảnh tu sĩ cùng với phàm nhân sống chung với nhau.

Bất quá trải qua mười ngày sau, toàn bộ
trên mặt đất đều mọc lên từng tầng đồi núi vực thẳm, ngoại trừ có thể ngẫu
nhiên trông thấy vài đàn thú hoang trong hang động, còn lại chỉ thấy bóng dáng
những vật vô cùng nhỏ bé.

Càng làm cho Hàn Lập có chút bất ngờ đó
là..., tuy đồi núi vùng này không muốn nói là một chút linh khí cũng không có,
nhưng rõ ràng linh khí loãng hơn nhiều so với những nơi khác.

Về phần địa phận có linh mạch, mặc dù đã
phi hành qua nhiều ngày như vậy, cố tìm một cái cũng không thấy.

“Hứa gia các ngươi tại sao lại chọn địa
phương này để kiến tạo gia tộc vậy?” Rốt cuộc, Hàn Lập ở trên xe không nhịn
được mới hỏi.

“Xin thứ cho vãn bối không vội giải thích
rõ ràng, hẳn là không bao lâu nữa tiền bối sẽ hiểu được nguyên do bên trong.”
Hứa Thiên Vũ thản nhiên cười, rồi lộ ra nét thần bí nói.

“Phải không! Đến lúc đó Hàn mỗ thật sự kiến
thức một phen.” Trong lòng Hàn Lập tuy có vài phần tò mò, nhưng trên mặt vẫn
không lộ ra chút dị sắc nào.

Thế rồi sau mười ngày một mạch phi hành,
phía dưới vốn đang là vùng đồi núi xanh bạt ngàn có điểm chút sắc vàng, lại bắt
đầu đỏ ửng lên, cho dù là núi đá bùn đất hay vài loại cây cối mọc tại đây đều
hơi bị nhiễm chút sắc đỏ.

Lúc đầu Hàn Lập còn không để ý tới điểm
này.

Nhưng đến khi phi hành thêm mấy ngày sau,
mới trông thấy cả mặt đất đều toàn bộ bị nhuốm một màu đất đỏ, rốt cuộc thần
sắc Hàn Lập có chút động dung.

Dùng thần niệm cẩn thận quét xuống mặt đất
vài lần, lát sau trong mắt hắn lộ ra vẽ đăm chiêu suy nghĩ.

“Xem ra rốt cuộc tiền bối đã minh bạch rồi.”
Hứa Thiên Vũ khẽ nỡ nụ cười.

“Thì ra là thế, không ngờ nơi đây lại có
một nguồn tài nguyên Tinh Đồng khoáng mạch, xem ra lượng khoáng sản này không
hề nhỏ. Chẳng trách đành nguyện hy sinh một phần tổn thất phương diện linh khí
để xây dựng gia tộc ở chỗ này.” Hàn Lập sau khi mỉm cười liền trả lời.

“Tiền bối minh giám! Hứa gia chúng ta đã
dọn tới đây cả vạn năm trước, cũng chỉ vì quyết định có nên hay không đặt nền
tảng của gia tộc ở lại nơi đây mà lúc đó trải qua một phen tranh luận. Cuối
cùng vài vị thúc thúc trong Tộc hạ quyết tâm, kết quả là tất nhiên gia tộc từ
đó về sau trở nên nhất phương cự phú, chỉ có điều đối với các môn nhân đệ tử tu
luyện cũng vì đó mà bị ảnh hưởng. Thật sự trong đó mặt lợi cũng như mặt hại khó
nói vô cùng.” Hứa Thiên Vũ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói.

Hàn Lập nghe xong gật gật đầu, nhưng ánh
mắt thoáng động mà không nói tiếp gì nữa.

Nữ tử đương nhiên cũng biết điều, không
quấy rầy Hàn Lập nữa.

Mấy hôm sau, phía xa xa ở cuối chân trời
rốt cuộc cũng hiện ra một vùng xanh tươi.

Cảm nhận được nguồn linh khí dao động xông
tới, khiến cho tinh thần Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên, cuối cùng biết rõ đã
tới Hứa gia rồi.

Quả nhiên không bao lâu sau, một vùng sơn
mạch cỡ nhỏ trải đầy màu xanh cây cỏ chợt xuất hiện trước mắt.

Bên trong sơn mạch này tuy chỉ có mỗi một
cái linh mạch rất đổi bình thường, nhưng linh khí nơi đây rõ ràng cách biệt một
trời một vực so với khu vực bốn phía xung quanh.

Ngay sơn mạch, phía đỉnh mười ngọn núi cao
cao, kiến tạo dầy đặc kiến trúc các loại.

Trong khi đó, trên ngọn núi còn mơ hồ dao
động một chút huyền diệu nào đó, rõ ràng có tồn tại cấm chế pháp trận cũng có
chút lợi hại.

Chương 1710: Mê thận ảo cảnh

“Tiền bối, đã tới Hứa gia rồi. Ta xin đi
trước một bước để thông tri một tiếng cho mọi người trong tộc, sau đó gia phụ
sẽ ra đây nghênh đón tiền bối.” Phi xa đang bay trên trời cao, sau khi lượn một
vòng quanh sơn mạch, Hứa Thiên Vũ ở bên trong xe liền xin ý kiến.

“Đây là Hứa gia à, quả nhiên tìm được một
nơi tốt thật, ta sẽ ở trên này chờ một lát.” Thần niệm Hàn Lập quét qua sơn
mạch. Một hồi sau, dị sắc trên mặt thoáng động rồi chậm rãi gật đầu.

Bởi do chiếc phi xa thủy chung vẫn đứng yên
trên không trung, nên đương nhiên sớm đã bị đám tu sĩ Hứa gia trong sơn mạch
phát hiện ra rồi.

Lúc này cấm chế xung quanh thoáng dao động,
tức thì hơn mười đão độn quang từ trong dãy núi bắn nhanh phi ra, trông bộ dáng
có chút bất thiện.

Hứa Thiên Vũ vừa được Hàn Lập đồng ý liền
không dám chần chừ, lập tức độn quang hóa thành một đão bạch hồng bay tới đón
đầu đám tu sĩ trong gia tộc.

Kết quả sau vài lần chớp động, hai bên đã
tụ họp với nhau.

Hiển nhiên những tu sĩ Hứa gia đều đã nhận
ra vị Đãi Tiểu Thư của gia tộc, quầng hào quang chợt tắt mọi người đều hiện ra
thân hình.

Trong đó có cả già trẻ nam nữ, ai nấy cũng
đều hiện lên vẻ mặt sợ hãi pha lẫn vui mừng.

Thiên Vũ tiên tử mỉm cười rồi thấp giọng
trao đổi vài câu gì đó với đám người này, bọn họ liền lập tức cùng nhau quay về
bên trong sơn mạch.

Hàn Lập bình bĩnh đứng trên phi xa, vẻ mặt
nhàn tản chờ đợi.

Một lát sau, từ trong sơn mạch vang lên
từng đợt âm thanh tiên nhạc.

Hai đội thiếu nữ xinh tươi vận cung trang
hai màu hồng, trắng bay ra từ một ngọn núi.

Tuy rằng đám nữ tử đó tu vi đều không vượt
qua Kết đan và Trúc cơ kỳ, nhưng mỗi người xinh đẹp như hoa, thần thái vô cùng
cung kính.

Mà ngay phía sau đám cung trang nữ tử đó,
còn có thêm ba người nữa cũng bay sát theo sau.

Một người trong đó chính là Hứa Thiên Vũ
vừa mới đi vào không bao lâu, ở giữa là một nam tử áo trắng trông rất nho nhã,
cuối cùng là một đãi hán cao to râu quai nón, mắt tựa chuông đồng.

Hai đội cung trang nữ tử bay đến gần liền
dừng lại cách đó vài chục trượng.

Ba người Bạch y nam tử không dám chậm trễ,
bay một mạch tới chỗ Hàn Lập rồi đồng thời hạ xuống dưới.

“Vãn bối là Hứa Giao, tham kiến Hàn tiền
bối. Thứ lỗi cho Hứa gia không kịp nghênh đón.”

Nhìn sơ qua, bất quá Bạch y nam tử này mới
trên dưới ba mươi, dung mạo cũng bình thường, nhưng đã có một thân tu vi Hóa
Thần hậu kỳ, thực lực hiển nhiên không yếu. Khi hắn đứng trước mặt Hàn Lập, vội
vàng khom người thi lễ biểu hiện vô cùng kính trọng.

“Vãn bối là Hứa Lỗ, xin ra mắt tiền bối.”
Tên đãi hán kia cũng có tu vi Hóa Thần trung kỳ.

“Hứa Giao đão hữu đây có phải là Tộc trưởng
của Hứa gia không?” Ánh mắt Hàn Lập đảo qua Bạch y nam tử, sắc mặt bất động
hỏi.

“Đúng vậy tiền bối, vãn bối đã đảm nhiệm
tộc trưởng Hứa gia từ hơn ngàn năm nay rồi.” Bạch y nam tử thành thật trả lời.

“Ý định đến đây của ta, hẳn nhiên Thiên Vũ đão
hữu cũng đã đề cập qua phần nào với Hứa tộc trưởng rồi chứ” Hàn Lập gật gật đầu
hỏi.

“Đích xác tiểu nữ đã nói qua một chút, tiền
bối đã vì chuyện của tổ tiên mà đến, thật sự khiến cho Hứa gia vô cùng cảm
kích. Bất quá chỗ này không phải là nơi nói chuyện, xin mời tiền bối vào trong
đàm đão.” Bạch y nam tử kính cẩn nói.

“Được rồi, mời đi trước dẫn đường.” Hàn Lập
cũng không có ý từ chối, lúc này tay chỉ về phía trước mà nói.

Vì thế hai đội cung trang nữ tử cúi người
dẫn đường, Hàn Lập vừa thu hồi lại phi xa liền từ không trung bay xuống.

Bạch y nam tử cùng tên cự hán kia chia ra
tả hữu hai bên tiếp đãi.

Còn Hứa Thiên Vũ tụt lại phía sau chừng nữa
bước, rồi cũng đi theo ba người.

Vừa bay đến vùng không trung phía trên sơn
mạch, một tay Hứa Giao liền lật ra, hiện lên một lệnh bài bích lục, rồi hướng
vào hư không phía xa quơ một vòng.

Lập tức vùng trời trên đỉnh đầu sơn mạch
đột nhiên xảy ra một đợt dao động không gian kịch liệt.

Nguyên bản trước đây vốn nhìn thấy hơn mười
tòa núi cao, bỗng nhiên lúc này hiện ra một tấm màn nước chớp lóe rồi vặn vẹo,
cảnh sắc lập tức hoàn toàn biến đổi.

Nhìn sơ qua vẫn thấy dãy núi đó, nhưng dãy
núi hiện tại hoàn toàn khác biệt so với dãy núi trước đây, lúc này ngay tại vị
trí cũ mơ hồ tựa như một vùng ảo ảnh.

Hơn mười ngọn núi cao thấp bất đồng, bỗng
chốc bị kéo lệch ra xa tới vài dặm, vị trí cũ vốn cũng nằm trong vùng sơn mạch
nhưng hiện giờ không còn nằm ở chỗ đó nữa.

Trước đây nếu kẽ địch thật sự muốn vận dụng
đãi thần thông trực tiếp đánh vào ngọn núi của Hứa gia, chắc chắn một kích đó
tuyệt đối không thể đánh trúng, tất nhiên cũng chẳng thể gây thương tổn đến bất
kỳ kiến trúc nào trên núi.

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, bỗng nhiên thốt
ra một câu :

“Mê Thận Ảo Cảnh! Không thể tưởng tượng
nổi, Hứa gia lại có khả năng bày ra cấm chế thượng cổ trong truyền thuyết à.”

“Ha hả, thật đã làm cho tiền bối phải chê
cười. Cách vạn năm về trước, trong dòng tộc Hứa gia chúng ta sinh ra một đãi sư
trận pháp có thiên phú cực cao, vị đó hao tâm tốn lực cả đời mới có thể phục
hồi được bảy tám phần ảo trận thượng cổ này. Đáng tiếc tu vi vị này không được
cao lắm, nếu thọ nguyên có thể kéo dài thêm một chút, nói không chừng đã có thể
phục hồi hoàn toàn pháp trận thượng cổ này rồi.” Hứa Giao khẽ cười một tiếng,
tựa hồ có chút hãnh diện đối với đãi trận hộ tộc của Hứa gia vậy.

“Không sai, nhờ có đãi trận này nên căn bản
Hứa gia có khả năng tự bảo vệ được mình.” Hàn Lập cười nhẹ, rồi không nói thêm
gì nữa.

Hứa Giao thấy tình hình như vậy, trong lòng
có vài phần thất vọng.

Khó có thể được một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ
chiêm ngưỡng qua đãi trận hộ Tộc, vì thế muốn đối phương đưa ra thêm vài ý kiến
nữa.

“Tiền bối, người thấy pháp trận này thế
nào, có thể ngăn cản được một kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ hay không?” Tên cự hán
trông khá thô lỗ, nhưng ấp úng một đoạn mới phát ra câu hỏi.

“Hợp Thể kỳ à? hắc hắc …” Hàn Lập liếc mắt
ngó tên cự hán một cái, cũng không trực tiếp trả lời minh bạch, ngược lại trên
mặt hiện ra biểu tình tựa như cười cười.

“Ý của tiền bối là pháp trận này dường như
không có hiệu quả đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ à.” Bạch y nam tử chần chừ hỏi.

“Có hiệu quả hay không ta không dám chắc,
nhưng chính xác là pháp trận này có vài chỗ nhược điểm, thật sự chưa thể phát
huy toàn bộ uy lực lúc xưa của pháp trận thượng cổ. Nếu vị đão hữu nào có tạo
nghệ trận pháp kém một chút, có lẽ phải phí chút sức lực mới có thể bài trừ
được trận này. Nhưng chỉ cần tu sĩ Hợp Thể kỳ tinh thông trận pháp chi đão, e
rằng khó có thể gây khó khăn được nếu chỉ muốn dựa vào Mê Trận Ảo Cảnh vốn chưa
hoàn hảo này.” Hàn Lập im lặng một chút mới bình tĩnh nói ra, đồng thời cũng
tùy tiện chỉ vào vài chỗ thiết lập cấm chế bị khiếm khuyết đang bao phủ cả tòa
sơn mạch này.

“Thật sự tiền bối có thể phát hiện ra được
lỗ hổng của pháp trận này à?” Bạch y nam tử miệng lắp bắp kinh hãi.

Hứa Thiên Vũ cùng Cự hán liếc mắt nhìn nhau
một cái, trên mặt đều thất sắc...

“Không có gì, chẳng qua ta đã từng ngó qua
điển tịch có liên quan với pháp trận này, do đó có thể nhìn ra được phần nào,
nên tự nhiên không tính là gì cả” Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên, trong miệng
bâng quơ trả lời.

Hắn nói ra câu này là sự thật, chứ chẳng
phải muốn ứng phó trước mắt với đối phương.

Quả thật Mê Thận Ảo Cảnh chính là một bộ
pháp trận thượng cổ, mặc dù đã thất truyền ở Nhân tộc từ rất lâu, nhưng trong
lúc hắn trên đường quay về Nhân tộc ở Thiên Nguyên đãi lục, trong một Phường
thị của dị tộc lại phát hiện ra bộ điển tịch ghi chép lại trận pháp thượng cổ
này của Nhân tộc.

Bởi vì bộ điển tịch được viết bằng cổ văn
của Nhân tộc, hơn nữa do đa số người dị tộc không hề xem trọng trận pháp chi đão,
cho nên bị vứt ở một gian hàng tạp hóa mà căn bản chẳng có ai ngó ngàng gì tới.

Cũng không rõ tại sao lúc trước quyển điển
tịch thượng cổ này lại bị kẽ nào đó mang ra khỏi Nhân tộc rồi lưu lạc ở đấy.

Đương nhiên Hàn Lập sẽ không bỏ qua chuyện
tốt như thế, liền thu mua toàn bộ các quyển điển tịch trận pháp thượng cổ ở đó,
rồi trên đường đi cũng có tìm hiểu sơ qua.

Loại sự tình như vầy, Hàn Lập đã gặp qua
rất nhiều trong suốt hành trình đi ngang qua những khu vực dị tộc khác, vì thế
hắn cũng không để ý lắm.

Nhưng lúc này, vừa gặp phải đãi trận hộ tộc
của Hứa gia, đúng là cổ trận đã được ghi chép đầy đủ trong điển tịch, nên tự
nhiên lập tức nhìn ra được chỗ khiếm khuyết của đãi trận.

Vị Hứa Giao này hẳn nhiên đã ở trong Hứa
tộc từ rất lâu rồi, lúc này đâu có nghĩ tới ẩn tình của Hàn Lập, nên vừa nghe
hắn nói có trong tay đầy đủ phương pháp bố trận Mê Thận Ảo Cảnh này, trên mặt
liền đãi biến.

Tuy rằng hắn không biết vị Hàn tiền bối
này, làm thế nào có được điển tịch thượng cổ pháp trận đã bị thất truyền nhiều
năm qua. Nhưng thật sự mà nói, không lẽ bảo với mọi người rằng đãi trận hộ tộc
của Hứa gia, căn bản không có chút ảnh hưởng nào trong mắt đối phương hay sao.

Mà lúc trước có nghe qua đối phương đã tiết
lộ ra vài chỗ sơ hở của pháp trận, nhớ kỹ lại thấy cũng chẳng giống như người
ăn nói lung tung.

Trên khuôn mặt Bạch y nam tử vốn đang tươi
cười, nhưng sau đó liền trở nên hết sức miễn cưỡng.

Hàn Lập dường như chẳng cần quan tâm đến,
không chút do dự tiếp tục bay về phía trước.

Hai đội cung trang nữ tử bay trước dẫn
đường, nhóm người Hàn Lập cuối cùng cũng đáp xuống một toà cung điện thật lớn
nằm ngay trung tâm.

Ở đây đang có mặt hai lão già râu tóc lốm
đốm, khuôn mặt hao hao giống nhau đang chờ sẳn.

“Hàn tiền bối, xin giới thiệu với người,
đây là hai vị thúc tổ của vãn bối, vốn đang bế quan tu luyện, có nghe nói tiền
bối giá lâm liền lập tức xuất quan tự mình nghênh đón.” Hứa Giao đi tới trước
hai bước, rồi giới thiệu hai lão già với Hàn Lập.

“Bọn vãn bối là Hứa Hỏa cùng Hứa Nham bái
kiến Hàn tiền bối!” Hai lão già này không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền ân
cần thăm hỏi, rõ ràng một người là Luyện Hư sơ kỳ, còn người kia lại là Luyện
Hư trung kỳ cảnh giới.

Với tu vi như thế, rõ ràng trong một gia
tộc tu tiên bình thường hiện nay, cũng được tính là có chút kinh người rồi. Dù
sao ở một gia tộc nhỏ hơn chỉ cần có một gã Hóa Thần tu sĩ tọa trấn, đã có thể
xem như sống yên ổn thâm căn rồi.

Xem ra những gì Hứa Thiên Vũ đã từng nói
qua có hơi khiêm tốn một chút, dù sao Hứa gia ở tại Thiên Nguyên cảnh này quả
nhiên danh khí không nhỏ.

“Hai vị đão hữu không cần quá đa lễ, lúc
này Hàn mỗ tới đây cũng do được người khác ủy thác mà tới thôi.” Hàn Lập khoát
tay, đối với hai gã cao giai tu sĩ này của Hứa gia, vẻ mặt hắn có chút hòa nhã.

Mà trong miệng hai lão già này liên tục
thốt ra không dám, rồi trực tiếp đưa Hàn Lập vào trong tòa cung điện thật lớn.

Mọi người sau khi phân ngôi chủ khách ngồi
xuống, lập tức có nữ tử Luyện Khí kỳ ăn mặc tựa như nha hoàn dâng lên linh trà
cho đám người Hàn Lập.

Kế đó Hứa Giao mới trầm trọng mở miệng :

“Lúc nãy, tiểu nữ có nói sơ qua về sự tình
của tiền bối. Nghe nói Hàn tiền bối có một vật liên quan đến tổ tiên Băng Phách
tiên tử, nên muốn chuyển giao cho hậu nhân trực hệ của lão nhân gia phải
không?”

“Không sai. Lúc trước Hàn mỗ đã từng nhận
một khoản ân tình không nhỏ, vì vậy mới nguyện đáp ứng làm việc này. Bất quá có
nghe Thiên Vũ đão hữu nói qua, năm đó hậu nhân của Băng Phách tiên tử đích xác
không chỉ lưu lại mỗi một huyết mạch Hứa gia này, cho nên ta cần đão hữu chứng
thực qua, lúc đó Hàn mỗ mới có thể trao ra được món đồ đó.” Hàn Lập trực tiếp
nói thẳng vào vấn đề.

“Chứng thực? Tiền bối dự định nghiệm chứng
bằng cách nào. Chuyện Hứa gia chúng ta kế thừa huyết mạch tổ tiên, thì những
gia tộc phụ cận đều biết rõ sự tình.” Lão già Hứa Hỏa khẽ ho một tiếng, lời nói
có chút khó xử.

“Ta thấy cũng không khó lắm. Chẳng hạn như
thần thông công pháp tu luyện năm xưa của Băng Phách đão hữu, hoặc là bảo vật
linh tinh nổi danh nào đó của tiên tử, đều có thể chứng minh thân phận của Hứa
gia là được rồi.” Ánh mắt Hàn Lập chớp nhanh liền bình tĩnh nói.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3