Phàm nhân tu tiên - Chương 1713 - 1714

Chương 1713: Hứa gia tông miếu

Trong lòng Hàn Lập sau khi đã có đáp án,
liền nhìn lại ngọn núi ở xa, bình tĩnh trở lại.

Nhìn kỹ một lúc lâu, cuối cùng tình hình
xáo động từ nơi đó chầm chậm giảm đi rồi tắt hẳn, kế đó hắn suy nghĩ một chút
liền trở về khoanh chân tiếp tục ngồi lên tấm bồ đoàn, hai mắt cũng từ từ nhắm
lại.

Kế tiếp vài hôm sau, ngoại trừ Hứa Thiên Vũ
có tới vấn an chu đáo ra, thì những người khác trong Hứa gia chẳng ai đến làm
phiền hắn tu luyện cả.

Bất quá càng ngày hắn càng thấy rõ vẻ lo âu
hiện lên gương mặt của nữ tử đó, xem ra hành động của gia tộc đêm đó dường như
không được thuận lợi cho lắm.

Quả nhiên mấy hôm sau đó, cứ mỗi tối linh
khí dao động cứ như thế liên tiếp bạo phát.

Liên tục những đêm sau, Thiên Vũ tiên tử
cũng có tới thỉnh an, nhưng tựa hồ có chuyện muốn nói với Hàn Lập, nhưng mấy
lần lời nói chưa kịp phát ra khỏi miệng liền do dự nuốt trở lại.

Hàn Lập mục kích hết toàn bộ, trong lòng
thoáng cân nhắc nhưng ngoài mặt thần sắc vẫn bình thường.

Bất quá tới sáng ngày thứ năm, trong lúc
Hàn Lập đang tiếp tục tìm hiểu phù lục, bỗng nhiên thần sắc thoáng động, khẽ
lật bàn tay, lập tức phù lục đang tìm hiểu lóe lên rồi biến mất.

Hắn rõ ràng cảm ứng được ngay cửa vào,
ngoại trừ Hứa Thiên Vũ vốn hằng ngày thường xuyên vấn an ra, còn có thêm Hứa
Giao cùng với khí tức của một người xa lạ khác.

Đão khí tức này vô cùng cường đãi, tu vi đã
đãt tới Luyện Hư hậu kỳ.

Điều này làm cho hắn có chút ngạc nhiên.

Không ngờ trong Hứa gia lại có tu sĩ bậc
này, xem ra lúc bình thường đã che dấu đi hết sức kỹ lưỡng.

Lúc này trong lòng Hàn Lập thoáng cân nhắc
một phen, bên dưới truyền đến âm thanh kính cẩn của Tộc trưởng Hứa gia:

“Vãn bối Hứa Giao xin bái kiến tiền bối,
không biết tiền bối có thể dành chút thời gian để vãn bối được diện kiến không.”

“Nguyên lai là Hứa tộc trưởng đã tới, không
cần phải khách khí như thế, phiền ở đãi sảnh chờ một lát, Hàn mỗ sẽ xuống ngay.”
Hàn Lập thản nhiên trả lời, tiếp theo bước xuống tầng dưới.

Một lát sau, thân ảnh Hàn Lập bỗng hiện ra
tại đãi sảnh, ánh mắt hắn cũng nhìn rõ tên Luyện Hư hậu kỳ xa lạ kia.

Cùng đứng sánh vai với Hứa Giao là một gã
thanh niên nam tử mặc áo bào tro hơi cũ kỹ, trông bộ dạng bất quá mới chỉ chừng
hai bảy hai tám tuổi, cũng hướng về Hàn Lập chắp tay cười.

Nhìn kỹ qua thấy dung mạo của tên thanh
niên này khá giống với Hứa Giao, hai người mà đứng cạnh nhau cứ ngỡ người thanh
niên này là hậu bối con cháu trong nhà của Hứa Giao vậy.

“Tiền bối, xin giới thiệu đây là Đãi trưởng
lão Hứa Nguyên, do mấy hôm trước tu luyện tới giai đoạn quan trọng nên không
kịp xuất quan để tiếp đón tiền bối được.” Hứa Giao vừa thấy Hàn Lập liền thi
lễ, đồng thời giới thiệu luôn người bên cạnh.

“Đãi trưởng lão à ? Hứa Nguyên đão hữu đây
sắp đãt tới đãi viên mãn Luyện Hư hậu kỳ rồi, có lẽ tùy thời có thể đột phá
bình cảnh lên Hợp Thể cảnh giới, nói không chừng sắp tới cũng sẽ trở thành đồng
giai với ta.” Đánh giá thanh niên này vài lần, Hàn Lập đột nhiên cười rộ một
tiếng.

“Tiền bối tuệ nhãn như đuốc, đích xác vãn
bối đã dự tính sẽ chuẩn bị đột phá bình cảnh, bất quá có thành công hay không
thật sự rất khó nói.” Thành niên cung kính thi lễ với Hàn Lập, sau đó thở dài
rồi trả lời.

Hàn Lập nghe qua mỉm cười không đề cập tiếp
chuyện này nữa, sau khi ngồi xuống ghế chủ vị liền ra hiệu ý bảo mọi người hãy
cùng ngồi xuống.

Mấy người Hứa Giao nói lời cảm tạ, sau đó
an vị ở hai bên Hàn Lập.

“Lúc này Hứa tộc trưởng đến đây có phải
truy được chút tin tức gì đúng không.” Hàn Lập không quanh co lòng vòng mà đi
thẳng ngay vào vấn đề.

Nhưng vừa nghe hắn hỏi thế, thật sự làm cho
Hứa Giao ngẩn người ra, kế tiếp khóe miệng hơi run rẩy liền nở nụ cười khổ:

“Nếu như hôm qua mà tiền bối hỏi như vầy,
chỉ sợ vãn bối thật sự không thể chính xác đưa ra tin tức nào, thế nhưng lần
này vãn bối đến đây chính là muốn nhờ tiền bối một chuyện.”

“Nhờ ta ?” Mí mắt Hàn Lập hơi nhíu lại, tựa
hồ khá bất ngờ.

“Không dám dối gạt tiền bối, lúc trước tiền
bối chuyển giao đồ vật tới, đích xác là có phương cách để tra ra hạ lạc của
Băng Phách tiên tổ. Nhưng nếu chỉ bằng thực lực của mấy người Hứa gia chúng ta
quả thật không đủ, e rằng cần phải nhờ thêm sự giúp sức của tiền bối mới được.”
Rõ ràng Hứa Giao nói thẳng luôn ý định đến đây.

“Lời của tiểu chất không giả chút nào. Chỉ
vì chuyện này mà cả ba tu sĩ Luyện Hư kỳ của Hứa gia chúng ta đều đã thử qua,
nhưng có lẽ do pháp lực chưa đủ mạnh mẽ, chỉ còn cách tới đây cầu tiền bối ra
tay giúp đỡ” Thần sắc Hứa Nguyên cũng ngưng trọng nói ra.

“Có chuyện này à ! Trước hết hai vị hãy đem
chân tướng sự việc nói rõ ra một chút đã.” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, lại thản
nhiên nói.

Với tu vi thân phận như hắn hiện giờ, tự
nhiên sẽ không dễ dàng hứa hẹn bất cứ việc gì.

“Tất nhiên rồi, cho dù tiền bối không hỏi,
vãn bối cũng nguyện trình bày tỏ tường.” Hứa Giao đáp ứng luôn miệng, thoáng
cân nhắc một chút liền tiếp tục nói:

“Kỳ thật sự tình cũng không đến nỗi phức
tạp lắm, không biết tiền bối đã từng nghe qua Huyết Hồn Đãi Pháp chưa ?”.

“Huyết Hồn Đãi Pháp ! Vừa mới nghe qua đã
thấy hơi quen quen, ồ, không phải chính là Huyết Hồn Đãi Pháp do Huyết Tinh
Thượng Nhân đã tu tập cách đây mấy vạn năm trước sao ?” Đầu tiên là Hàn Lập nhướn
mày, nhưng lập tức đã nghĩ ngay tới chuyện liên quan rồi, sắc mặt có hơi biến
đổi nói.

“Quả nhiên tiền bối đã nghe qua rồi, vị
Huyết Tinh Thượng Nhân này cũng có thể xem như là một kỳ tài vạn năm khó tìm
của Nhân tộc chúng ta, chẳng những có thể tế luyện ra Huyết Hồn Chi Mộc, mà còn
từng dùng qua thanh gỗ này đánh chết dị tộc đồng giai nữa đấy. Không dám dối
gạt tiền bối, tuy rằng Huyết Tinh Thượng Nhân đã sớm ngã xuống, nhưng toàn bộ y
bát của vị đó lại được Băng Phách tiên tử vô tình phát hiện ra. Tuy bộ công
pháp này hơi giống tà đão một chút, hẳn nhiên tiên tổ cũng không có khả năng
chỉnh sửa lại công pháp cho phù hợp được, nhưng vẫn chọn trong đó ra vài loại
bảo mệnh bí thuật để tu luyện một phen, lại còn có thể luyện chế ra nhiều loại
bảo vật cứu mạng nữa. Lần này trong số những món đồ mà tiền bối giao cho, đích
thật có một món tên là Huyết Hồn Bình do đích thân tiên tổ tế luyện ra, quả
thật bên trong có chứa một đám huyết hồn, chỉ cần có thể hồi sinh lại đám huyết
hồn này, chắc chắn sẽ biết được tung tích của tiên tổ” Hứa Giao vừa nói vừa để
ý thần sắc của Hàn Lập.

Nhưng ngoại trừ lúc nghe qua Huyết Hồn
Bình, cặp mắt Hàn Lập vốn lơ đãng liền chớp động một chút, sau đó cũng không
thấy điểm khác thường nào nữa.

“Mấy đêm nay ta thấy trên bầu trời có hiện
tượng kỳ lạ, có phải do các ngươi đánh thức huyết hồn gây ra không ?” Hàn Lập
sau một hồi trầm mặt, bỗng nhiên hỏi một câu.

“Đúng như lời tiền bối đã nói. Thật sự vãn
bối không dám chậm trễ, ngay từ đêm đó đã lập tức bắt đầu triệu tập nhân thủ,
tiến hành nghi thức gọi hồn, nhưng đáng tiếc là …” Hứa Giao nói tới đây, trên
mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Không biết có phải do Huyết hồn đã bị
phong ấn quá lâu năm, hay nguyên do huyết mạch bọn ta không được tinh thuần cho
lắm, nên mấy lần hoán tỉnh đều thất bại liên tục. Bởi vì trước đó đã gỡ tấm phù
lục dùng để phong ấn Huyết hồn rồi, nếu trong vòng hai ngày mà không thể làm
cho Huyết hồn tỉnh lại, thì khi đó một đám Huyết hồn của tiên tổ sẽ hoàn toàn
bị tiêu tán.” Thanh niên thở dài một hơi rồi nói ra.

“Hứa gia các ngươi muốn Hàn mỗ hỗ trợ nghi
thức gọi hồn phải không ?” Hàn Lập không vội cho ý kiến, liền hỏi thẳng.

“Tiền bối minh giám. Đã mấy ngày qua, quả
thật bọn vãn bối đã thử hết mọi phương cách mà vẫn không hiệu quả, nay cũng chỉ
còn biết nhờ vã tiền bối một phen mà thôi.” Hứa Giao lại đứng dậy chắp tay thi
lễ với Hàn Lập, vẻ mặt hết sức thành khẩn.

“Nếu đúng thật do pháp lực không đủ mạnh,
dù cho Hàn mỗ tốn chút khí lực cũng không tính là gì. Nhưng nếu vì lý do nào
khác làm ảnh hưởng tới nghi thức hoán tỉnh Huyết hồn, tại hạ cũng đành bất lực
thôi.” Hàn Lập sờ sờ cằm một hồi lâu, sau đó mới lạnh lùng lên tiếng.

“Tất nhiên là vậy, nếu thật sự vấn đề xuất
phát từ bọn vãn bối, cũng chỉ có thể xem như ý trời đã định thế thôi.” Hứa Giao
nghe qua, nhất thời vui sướng liên tục gật đầu.

Hứa Nguyên vùng với Hứa Thiên Vũ cũng mừng
rỡ ra mặt.

“Việc này không thể chậm trễ được, Hàn mỗ
muốn xem qua Huyết hồn của Băng Phách đão hữu ra sao đã, rồi cùng các ngươi
chuẩn bị cho nghi thức gọi hồn nữa.” Hàn Lập sau khi đáp ứng sự tình, ngược lại
có bộ dáng hết sức nghiêm khắc, đứng dậy phân phó.

“Đi thôi, tuy rằng nghi thức này chỉ có thể
thực hiện lúc ban đêm, nhưng trước hết xin mời tiền bối xem qua một phần cũng
tốt !” Hứa Giao thoáng lo lắng một chút, sau đó cũng cảm thấy không có vấn đề
gì, liền lên tiếng đáp ứng.

Nếu quả thật có thể tìm được hạ lạc của vị
tiên tổ Hứa gia này, lập tức có khả năng khiến cho Hứa gia trở thành một trong
những gia tộc hùng mạnh nhất Nhân tộc.

Vì thế, bất luận là Hứa Giao hay Hứa Nguyên
cùng mấy vị trưởng lão khác, bọn họ đều đem hết toàn lực cố gắng làm tỉnh lại
đám Huyết hồn này của Băng Phách tiên tử.

Hàn Lập theo sau ba người của Hứa gia lập
tức rời đi, sau đó độn quang cùng bay thẳng tới ngọn núi mà hằng đêm truyền ra
lực dao động.

Khoảng cách gần như thế, thoáng chốc đã tới
nơi.

Chỉ thấy bốn phía xung quanh ngọn núi trông
cũng giống như bao ngọn núi bình thường khác, chỉ có điều khắp nơi giăng đầy
từng đoàn linh quang cấm chế đủ mọi màu sắc, trong tầng tầng linh quang đó xuất
hiện từng nhóm vệ sĩ mặc áo giáp màu xanh chợt ẩn chợt hiện.

Thần niệm Hàn Lập quét qua, liền dễ dàng
phát hiện ra tổng cộng khoảng hơn trăm người, hầu hết đều có tu vi cỡ Nguyên
Anh kỳ.

Đám nhân thủ đó có lẽ cơ bản chẳng là gì so
với thế lực lớn như Thiên Uyên thành, nhưng cũng đủ để dọa khiếp đối với một
gia tộc.

Hơn nữa đám vệ sĩ đó mỗi người đều có thủ
pháp ẩn nấp xảo diệu, cũng chẳng nghe được bất kỳ tiếng động nào được phát ra,
trông tựa như một đội binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt vậy, do đó một đội
nhân thủ như thế hiển nhiên khó có khả năng xuất hiện trong một gia tộc bình
thường được.

Tựa như phát hiện ra điểm ngạc nhiên của
Hàn Lập, Hứa Giao ở bên cạnh lên tiếng giải thích:

“Thật khiến cho tiền bối chê cười, đây là
đội vệ sĩ bí mật của chúng ta, và cũng chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của
Hứa gia. Tuy rằng đứng trước mặt cao giai tu sĩ thì không đáng nhắc tới, nhưng
chỉ cần ba bốn người liên thủ lại, cũng đủ để đấu một trận với tu sĩ Hóa Thần
kỳ”.

“Ồ, nói vậy những tên này còn tinh thông cả
bí thuật liên thủ nữa à.” Hàn Lập tựa hồ có chút hứng thú nói.

“Ha hả, đúng là như vậy. Nghi thức gọi hồn
này hết sức kiêng kị bị người khác quấy rầy, vì cẩn thận triệt để mới triệu tập
toàn bộ mật vệ trong tộc bố trí tại đây.” Hứa Giao giải thích một chập.

Lúc này Hàn Lập gật đầu không nói tiếp nữa.

Một lát sau, Hứa Giao vận dụng pháp bàn
trong tay mở ra cấm chế, mọi người liền dừng lại ở trước một tòa miếu thờ rất
lớn nằm sát ngay sườn núi.

Mà ngay bên trên cổng chính miếu thờ có
treo một tấm bảng hiệu, đơn giản chỉ dùng phấn màu bạc viết lên một chữ “Hứa.”
to tướng bằng cổ văn.

Đứng cạnh cổng chính hiện diện bảy tám gã
mật vệ, trên mặt không chút biểu tình đứng canh gác tại đây.

Kỳ quái chính là tuy cổng chính đã bị phong
bế đóng chặt, nhưng cửa hông bên cạnh lại mở sẳn ra, chỉ có điều kích cỡ vừa đủ
để một người đi qua mà thôi.

Thần sắc Hàn Lập thoáng động.

“Mong tiền bối thứ lỗi, nơi đây chính là
tông miếu của Hứa gia chúng ta, mà lối vào mật điện chỉ có thể tiến vào theo
lối cửa hông mà thôi.” Hứa Nguyên nói lời xin lỗi.

“Không có gì đâu.” Hàn Lập lắc đầu, thái độ
như không thèm để ý đến.

Vừa nghe qua Hàn Lập bảo thế, Hứa Nguyên
với Hứa Giao đều cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đối phương chỉ vì chuyện này mà sinh
lòng bất mãn, đối với bọn họ mà nói đương nhiên là mất nhiều hơn được.

Kế đó mọi người cùng xuyên qua cửa hông để
tiến nhập vào trong Hứa gia tông miếu.

Chương 1714: Nghi thức

Xuyên qua một cái hành lang dài và một khúc
ngoặt hình vòng cung, đám người Hàn Lập trực tiếp xuyên qua chính điện thẳng
tới một gian phòng ở ngay hậu điện. Trong một gian phòng này rõ ràng có một cái
thông đão thoai thoải hướng dưới mặt đất đi xuống. Dĩ nhiên cũng có vài tên mật
vệ phụ trách thủ vệ nơi này.

Dừa tiến tới lối vào thông đão, Hứa Giao
liền khoát tay áo một cái, mấy tên mật vệ này lập tức khom người lui lại sang
hai bên nhường lối cho đám người Hàn Lập đi xuống. Thông đão này có chút âm âm
u u, dọc đường đi xuống thi thoảng có từng trận hàn phong thổi tới, mà ở hai
bên thông đão cứ mỗi khoảng lại được khảm một khối Nguyệt quang thạch cỡ nắm
tay làm cho thông đão được một tầng linh quang lúc sáng lúc tối, âm u trùng
trùng, quỷ dị lạ thường.

Cũng may thông đão này cũng không tính là
dài lắm, chỉ lát công phu sau mọi người đã đi ra khỏi thông đão tiến vào một
gian đãi sảnh được thiết kế tỉ mỉ.

Hàn Lập đưa ánh mắt thoáng đảo qua khắp
nơi, hai mắt hắn hơi hơi nhíu lại.

Cả gian đãi sảnh này đều dùng một loại hắc
sắc ngọc thạch không rõ xây dựng lên, diện tích ước chừng ba bốn trăm trượng,
bốn phía cùng đỉnh đãi sảnh có một tầng phù văn thần bí ẩn ẩn bao phủ. Đám phù
văn này toả ra từng trận bạch sắc linh quang liên hồi, đem cả gian đãi sảnh
chiếu sáng như ban ngày nhưng thứ đáng chú ý nhất lại là một cái đài cao tinh
xảo dị thường được đặt ngay trung tâm của đãi sảnh.

Cái đài này có hình lục lăng giác được đặt
ngay ở trung tâm một toà pháp trận cỡ lớn, mà ở trên đài cao lại có một ao nhỏ
hình tròn chứa một dám dịch đỏ tươi như máu nhưng lại không hề có chút huyết
tinh chi khí nào mà ngược lại tản ra từng trận úc hương kỳ dị. Ngoài ra, tại
trung tâm pháp trận còn có hơn mười Hứa gia tu sĩ đang khoanh chân nhắm mắt vừa
khéo tạo thành một vòng tròn vây quanh cái đài cao. Trong số đó có cả Hứa Nham,
Hứa Hoả hai người.

“Bái kiến Hàn tiền bối, đa tạ tiền bối ra
tay tương trợ Hứa gia.”

Hai gã Luyện Hư kỳ tu sĩ này vừa thấy Hàn
Lập cùng với đám người Hứa Giao xuất hiện trong đãi sảnh lập tức hiểu rõ ý tứ
của Hàn Lập, trong lòng mừng rỡ, đứng dậy hướng Hàn Lập phía xa xa thi lễ.

“Trước đừng nói cái gì cảm kích. Ta có thể
giúp đỡ được hay không là chuyện khó nói trước được.”

Hàn Lập lắc lắc đầu nói.

Hứa Giao thấy vậy không có chút phật lòng
nào mà ngược lại còn hướng mấy tu sĩ còn lại ở phía xa xa vẫy tay một cái.
Trong số tu sĩ này nam nữ, già trẻ đều có, trẻ nhất bộ dáng bất quá cũng mới ba
mươi tuổi, già thì râu tóc cũng đã bạc trắng như tuyết nhưng mỗi người tu vi
đều đã đãt tới Hoá Thần kỳ, hiển nhiên đều là Hứa gia trung tâm đệ tử.

Số tu sĩ này sớm đã dùng ánh mắt kính sợ
len lén nhìn về phía Hàn Lập, hiển nhiên từ sớm đã biết hắn là tồn tại Hợp Thể
kỳ, hiện giờ lại thấy tộc trưởng phân phó, nhất thời cả đám đứng dậy đồng loạt
hướng Hàn Lập thi lễ.

Hàn Lập khoát tay, ánh mắt không tự chủ mà
hướng về phía huyết trì nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ hứng thú.

“Vật này được dựa theo ghi chép trong Huyết
hồn đãi pháp tạo ra. Linh dịch trong ao không chỉ chứa máu huyết mà còn có một
lượng lớn linh dược, linh vật quý hiếm khác. Hỗn hợp này không chỉ là một trong
những thứ thiết yếu nhất để đánh thức Huyết hồn mà còn có thể trì hoãn tốc độ
tiêu tán của Huyết hồn.”

Hứa Nguyên đứng một bên thấp giọng nói.

“Thì ra là thế. Bất quá thứ trọng yếu nhất
trong nghi thức không phải là thứ linh dịch kia hay pháp trận huyền diệu kia mà
là thứ ở ngay bên huyết trì. Không có vật này, cho dù là pháp trận huyền diệu
hơn nữa hay linh dịch trong ao có nhiều hơn thì chỉ e là bí thuật cũng rất khó
thi triển ra.”

Đồng tử Hàn Lập lam mang thoáng hiện, thản
nhiên nói.

“Tiền bối tuệ nhãn như đuốc! Thứ ở bên
trong linh dịch kia chính là một trong trấn gia chi bảo của Hứa gia ta, Huyết
tinh quan. Nếu không có vật này, nhất định sẽ không thể ngưng luyện ra Huyết
hồn chi khu được, như vậy mà nói thì Huyết hồn sẽ không có chỗ để ký thác
được.”

Hứa Nguyên sắc mặt hơi đổi nhưng lập tức
giải thích, nói.

“Huyết tinh quan! Hắc hắc, ta hiểu, xem ra
nghi thức thức tỉnh này chắc hẳn đã có chuyện rồi.”

Hàn Lập đưa ánh mắt quét về phía pháp trận
mấy lần, tựa hồ nhớ tới cái gì đó mà trầm ngâm chốc lát, cười nói.

“Tiền bối, lời này là thật sao!”

Hứa Hoả cùng Hứa Nham một bên lâm vào sửng
sốt, rõ ràng có chút không quá tin vào lời này của Hàn Lập.

Nghi thức thức tỉnh này là do toàn bộ Hứa
gia cẩn thận bố trí thoả đáng, cũng hao phí hơn nửa ngày mới miễn cưỡng bố trí
được vậy mà đối phương chỉ cần nhìn qua vài lần là có thể thấu được huyền diệu
bên trong, bọn hắn tự nhiên khó có thể tin được.

Đám người Hứa Giao nghe được lời ấy, đồng
dạng lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Các vị đão hữu không cần kỳ quái, nghi
thức này Hàn mỗ đã từng kiến thức qua nhưng đó chỉ là một loại dị tộc công pháp
có hiệu quả tương tự mà thôi.”

Hàn Lập thu lại vẻ mặt tươi cười, nói tiếp
nhưng trong đầu hắn không khỏi nhớ tới một loại điển tịch công pháp của một
Thiên Vân tộc nhân. Tuy rằng tên dị tộc nhân này ở Thiên Vân danh tiếng ko quá
cao nhưng bản công pháp của hắn lại có thể đem hồn phách tách ra, chỉ cần dùng
một tia hồn phách trực tiếp nhập một thân thể đã chuẩn bị tốt trước đó là có
thể lập tức chế phục ra một cái hoá thân độc nhất vô nhị.

Loại công pháp này thoạt nhìn kỳ lạ nhưng
văn tự dùng để ghi khẩu quyết tu luyện trong đó lại có nét tương đồng với văn
tự của Nhân tộc.

Hàn Lập lúc ấy đã từng coi đó như chí bảo,
tự nhiên hiểu được đôi chút huyền bí trong đó. Nhưng sau này hắn lại phát hiện
ra chỗ mấu chốt của công pháp lại dựa trên một loại thiên phú bí ẩn thì mới có
thể, nếu không sẽ dễ dàng bị phản phệ trong lúc tu luyện. Kể từ đó hắn chỉ có
thể than thầm một tiếng đáng tiếc mà buông tha.

Nguyên bản hai loại bí thuật này có chỗ bất
đồng nhưng trong quá trình phân hồn cùng ký phụ tại tân thân thể thật sự có thể
tham khảo được ít nhiều.

Hàn Lập vốn dĩ chỉ nắm chắc ba bốn thành
nhưng sau khi đem hai loại bí thuật này hảo hảo nghiền ngẫm một phen liền có
thể nắm chắc được bảy tám phần. Đương nhiên mấy thứ này Hàn Lập sẽ không nói ra
mà dùng anh mắt chăm chú nhìn về phía đám tu sĩ xung quanh huyết trì cùng pháp
trận, một khắc cũng không rời.

“Tốt lắm, lúc nào tiến hành thực hiện nghi
thức thì các ngươi cứ tiến hành như cũ, lúc cần thiết ta sẽ ra tay.”

Tâm niệm sau khi đảo qua mấy vòng, Hàn Lập
thản nhiên nói một câu, sau đó liền đi tới một góc đãi sảnh khoanh chân ngồi
xuống, hai mắt từ từ khép lại.

Hứa Giao nghe vậy đuôi mày khẽ cau lại,
chốc lát sau thấy Hàn Lập vẫn duy trì bộ dáng như cũ rốt cục có chút không nhịn
được, môi mấp máy như muốn nói cái gì nhưng vào lúc này, bên tai hắn đột nhiên
nghe thấy Hứa Nguyên truyền âm tới. Tuy rằng chỉ là vài câu qua lại nhưng rõ
ràng khiến cho vị Hứa tộc trưởng này trong lòng rùng mình không nhỏ, không chút
do dự ném ý định đó ra khỏi đầu. Trong chốc lát, đám Hứa gia tu sĩ còn lại đã
trở lại bình thường, lục tục quay lại pháp trận tiếp tục vây quanh đài cao mà
ngồi xuống.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bầu
trời sơn mạch bắt đầu trở nên hôn ám. Mà theo màn đêm buông xuống, đám tu sĩ
Hứa gia nguyên bản đang ngồi quanh đài cao dần dần có chút xôn xao hẳn lên. Có
không ít tu sĩ không nhịn được mà hướng về phía đài cao nhìn lại, thần sắc trên
mặt có chút kỳ quái.

Lại một lúc lâu sau, đám người Hứa Giao
cùng Hứa Nguyên cũng đồng dạng mở hai mắt nhìn qua nhìn lại. Cũng không biết
qua bao lâu nữa, đỉnh đãi sảnh đột nhiên hào quang đãi phóng, một đám ký hiệu
bạch sắc bắt đầu lưu động không thôi, trong một lát công phu sau đã hình thành
mấy loại tiểu pháp trận đơn giản.

Ngay một khắc sau, thanh âm vù vù bắt đầu
nổi lên!

Số tiểu pháp trận này sau khi hơi run lên
một chút, mấy đão nhũ bạch quang trụ từ giữa pháp trận nhất nhất phun ra, vừa
lúc kích lên ngay đài cao, chỉ chợt loé lên liền nhập vào bên trong huyết trì.

Hàn Lập thần sắc vừa động, bỗng nhiên hai
mắt mở ra. Cơ hồ trong lúc nhất thời, huyết trì nguyên bản đang yên lặng đột
nhiên sôi trào lên. Một đão toàn phong (lốc xoáy) quỷ dị xuất hiện ngay trung
tâm huyết trì nhanh chóng xoáy tròn dựng thẳng lên. Đám dịch thể đỏ au bên
trong toàn phong ẩn ẩn một đám ngân sắc phù văn hốt ám hốt minh, bộ dáng thần
bí dị thường.

“Thời điểm đã tới, bắt đầu vận chuyển pháp
trận!”

Hứa Nguyên vẫn lẳng lặng chờ đợi đột nhiên
hét lớn một tiếng khiến cho cả gian đãi sảnh ông ông một trận.

Sau một tiếng đồng thanh đáp ứng, những tu
sĩ Hứa gia đang ngồi xếp bằng tinh thần khẽ rung lên, hai tay bắt đầu bắt
quyết, lầm rầm niệm chú.

Thanh âm “phốc phốc.” trầm đục không ngừng
vang lên, pháp trận trung tâm đột nhiên linh quang chợt loé lên, từ các hướng
khác nhau hơn mười đão quang trụ màu đỏ đồng loạt phun ra. Mỗi đão quang trụ
đều có kích thước cỡ miệng bát, huyết quang loè loè, trực tiếp tiến nhập vào
đỉnh đãi sảnh duy trì không đứt đoạn.

Hứa Nguyên, Hứa Hoả, Hứa Nham ba tồn tại
Luyện Hư kỳ tự nhiên chiếm cứ ba vị trí tối trọng yếu trong trung tâm pháp trận
cũng theo những tu sĩ khác mà bắt đầu niệm chú, bắt quyết thúc dục pháp trận.
Ngay trong lúc đó, trong tay mỗi người đều có thêm một cây trận kỳ đỏ tươi cỡ
một tấc. Nhất thời cả ba đều hướng trận kỳ thổi nhẹ một hơi, lập tức ba cây
trận kỳ đón gió mà dựng thẳng lên rồi quay tròn chuyển động không ngừng. Ba gã
Hứa gia Luyện Hư kỳ tu sĩ hiển nhiên đã từng thực hiện nghi thức này không ít
lần, vừa thấy cảnh này lập tức cắn nhẹ đầu lưỡi phun ra một đoàn tinh huyết.

Ba đoàn tinh huyết này nhất nhất gào thét
bay ra, ngay sau đó liền “phịch.” một tiếng mà hoá thành một đám huyết vụ đem
ba cây trận ký bao vào bên trong. Trên ba cây trận kỳ lập tức phát ra một tiếng
thanh minh, tiếp theo mỗi cây đều tự giải phóng ra một cỗ quang hà quyển ra đem
đám huyết vụ thôn phệ không còn một mảnh.

Trong phút chốc, ba cây tiểu kỳ ở trong
huyết quang linh quang đãi phóng, hình thể cuồng trướng!

Sau mấy lần chớp động, liền hoá thành ba
cây huyết kỳ thật lớn, sát khí tận trời.

Từng trận huyết sắc quang hà từ trên huyết
kỳ tuôn ra không ngừng đem cả toà đãi trận phủ kín lại. Cùng lúc đó, trung tâm
pháp trận chợt nổi lên một đám huyết quang khác, đem cả khối huyết trì bao phủ
lại.

Một cỗ huyết tinh chi khí cùng một cỗ quái
hương đồng thời quay cuồng xuất hiện nhưng cả hai lại đan vào nhau một cách kỳ
diệu rồi hoá thành một cỗ khí tức khiến cho người ta cảm thấy trong lòng nặng
trĩu. Mà đúng lúc này, cỗ khí tức này giống như bị thứ gì đó hấp dẫn mà vang
lên một trận thanh minh kỳ quái, tiếp theo đó một đoàn huyết sắc hoả diễm quang
đoàn thật lớn từ trong lốc xoáy bên trong huyết trì từ từ phóng ra.

Ở trong huyết sắc quang diễm, một cái quan
tài huyết sắc bằng thuỷ tinh lẳng lặng huyền phù tại chỗ.

Vừa thấy cỗ Huyết tinh quan này xuất hiện,
vô luận là ba gã Luyện Hư kỳ hay Hứa gia tu sĩ khác trên mặt không hẹn mà cùng
lộ ra vẻ ngưng trọng dị thường. Ngoài thân tất cả đều toả ra các loại linh
quang đủ màu chuyển động không ngừng, sắc mặt tất cả thoáng cái trắng bệch đi
vài phần, thân hình khẽ run run lên, hiển nhiên đã đem pháp lực toàn thân thúc
dục tới cực hạn rồi!

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3