Phàm nhân tu tiên - Chương 1747 - 1748

Chương 1747: Một trảo, một quyền, một chưởng

Hàn Lập thì thầm tự nói, trên mặt có chút
đáng tiếc. Có điều thần thức của đôi nam nữ này bị hạ bí thuật là việc bình
thường.

Phàm là gia tộc lớn một chút, đối với một
số đệ tử trung tâm đều có thủ đoạn như thế, đề phòng khi rơi vào tay người
ngoài, sẽ không tiết lộ một số bí mật trọng đãi.

Bất quá sự tình liên quan đến phụ nhân
không phải bí ẩn gì, Hàn Lập tự nhiên thu được một số manh mối.

Không lâu trước, có một phụ nhân với bề
ngoài chính xác như Hải Đãi Thiếu miêu tả, mang theo ba người khác tới nơi này.
Hơn nữa sau khi nói chuyện cùng Lũng gia gia chủ một chút, đã được người dẫn đi
nghỉ ngơi rồi.

Mà một người trong đó, theo bộ dáng thì
chính là Khí Linh Tử không thể nghi ngờ.

Bất quá bọn họ đang ở chỗ nào thì đôi nam
nữ này không biết.

Hàn Lập nhíu mày một chút, nhìn hai người
đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, bỗng nhiên khẽ giậm chân một cái.

Một đão hoàng quang lóe lên rồi lưu chuyển
ép xuống, không một tiếng động, một hố to sâu hơn một trượng hiện ra trên mặt
đất.

Tay áo hắn khẽ rung, một đão thanh hà bay
ra cuốn lấy đôi nam nữ này, dễ dàng ném vào trong hố.

Sau đó Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, hướng
về cái hố điểm một chỉ.

Nhất thời lại một đão hoàng quang hiện ra
trong hố, chớp động một cái thì hố to đột nhiên biến mất, mặt đất bằng phẳng
trở lại như lúc đầu, không chút khác biệt.

Lúc này Hàn Lập mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài
bìa rừng.

Chỉ thấy nơi đó là một vùng sương mù, bên
trong mơ hồ có một bức tường thành như ẩn như hiện.

Trong mắt Hàn Lập chợt lóe lam quang, thân
hình nhoáng lên một cái, đã được bao phủ trong một tầng mây xám nhạt mờ ảo.

Sương mù kia hiển nhiên là một loại cấm chế
huyền diệu nào đó nhưng vừa tiếp xúc với tầng mây xám, đã có một bộ phận trực
tiếp bị hút rồi dung nhập vào.

Lúc này thân hình Hàn Lập trở nên mông lung
khó phân biệt. Hắn đi tới trước hơn trăm trượng, trước mắt sáng ngời.

Cách chỗ sương mù không xa hiện ra một tòa
thành được bao bọc bởi lớp tường cao hơn mười trượng.

Trên tường thành có các bạch bào tu sĩ hoặc
đeo kiếm, hoặc chống đao đứng ở nơi đó. bên trong mơ hồ thấy rất nhiều lầu các
đình đài liên hoàn. Ở chính giữa là một tòa tháp lớn ánh vàng rực rỡ cao mấy trăm
trượng.

Hàn Lập vốn không sợ đám Lũng gia tu sĩ
trên thành phát hiện, ánh mắt ngưng tại trên tòa tháp.

Theo tin tức trong thần niệm của đôi nam nữ
kia. Lũng gia lão tổ hậu kỳ cùng các Luyện Hư trưởng lão trong tộc đều ở trong
tháp này. Hơn nữa từ lúc ở đấu giá hội chiếm được bức vẽ Kình Thiên chiến
thuyền, Lũng gia lão tổ liền mời các vị trận pháp cùng luyện khí đãi sư trong
tộc tới ở trong tháp không rời nửa bước, hợp lực tìm hiểu bức vẽ này.

Về phần thái thượng trưởng lão Hợp Thể kỳ
kia, tựa hồ có việc vừa mới đi ra ngoài. Như vậy khả năng bại lộ của Hàn Lập là
rất thấp.

Chỉ cần Lũng gia lão tổ không ngẫu nhiên
dùng thần niệm quét qua cả tòa thành, về phần những người khác không dễ phát
hiện ra hắn.

Trong lòng cân nhắc, Hàn Lập không chút do
dự, hắc quang ngoài thân vừa nổi lên lăn tăn như sóng. Cả người đang trong
sương mù liền nhằm một đoạn tường thành, khẽ tung bay mà đi.

Một gã bạch bào tu sĩ đang đứng thẳng tắp
trên tường thành, bỗng nhiên cảm thấy dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua
trước người. Gã này không khỏi vừa nhìn mọi nơi, đồng thời đem thần niệm truyền
ra quét qua xung quanh.

Không thấy có gì khác thường. Trên mặt bạch
bào tu sĩ hiện chút nghi hoặc nhưng lập tức lắc đầu, liền khôi phục tư thế ban
đầu.

Hắn tự nhiên không biết, đã có một người từ
ngoài trong nháy mắt nhẹ bay tới tường thành, hai chân hạ xuống trên đường phố
trắng nõn không chút bụi.

Nhưng kỳ quái chính là người này đang nhắm
hai mắt, không nhúc nhích trên đường, dường như cảm ứng cái gì.

Không biết qua bao lâu, sắc mặt hắn âm trầm
mở hai mắt, sử dụng thanh âm thấp không thể nghe thấy tự nói vài câu.

“Cảm ứng với Khí Linh Tử đã hoàn toàn mất!
Xem ra đã có người động thủ che đậy. Như thế cũng chỉ có thể tìm qua từng nơi.
Cũng may chỗ này không lớn, tồn tại Luyện Hư kỳ cũng ở đây, rất nhanh sẽ tìm
ra.”

Lời vừa ngừng thì thân hình khẽ động, hóa
thành một cơn gió nhẹ vô hình thổi tới một tòa kiến trúc gần đấy, lập tức biến
mất trong một tòa đình các.

Cơ hồ cùng thời gian, trong một tòa lầu các
cách đây rất xa, bốn người lão phụ nhân đang ở cùng một tử bào lão giả tướng
mạo cực kỳ âm trầm.

Mà mới vừa rồi, tử bào lão giả đã đem một
khối ngọc bội hình quái nguyệt chớp động hào quang kỳ lạ, đeo tới trên cổ một
tiểu đão sĩ. Giờ phút này thản nhiên hướng lão phụ nói:

“Nguyệt Kết Tâm Ngọc này có kỳ hiệu ngăn
cách cảm ứng chi lực của thần niệm. Chỉ cần người nọ không ở gần trong gang tấc
thì không cách nào tìm được tiểu đão sĩ này. Như vậy một nhà các ngươi có thể
an tâm.”

“Đa tạ huynh trưởng khai ân tương trợ!” Lão
phụ nhân cung kính hướng sang tử bào lão giả thi lễ, vô cùng cảm kích nói.

Hắc mi lão giả ở một bên cũng lộ vẻ mặt
cười bồi, chỉ riêng vẻ mặt thanh niên gầy yếu vẫn không mấy biến chuyển.

“Lá gan của phu thê các ngươi thật lớn, dám
đi trêu chọc một Hợp Thể tu sĩ. Nếu không phải ta xem Danh nhi đã kích phát
Chân Long chi huyết, ta tuyệt không lại thu lưu các ngươi, cho dù muội muội của
ta cũng không ngoại lệ. Lúc này phụ thân đãi nhân đang tìm hiểu bức vẽ Chiến
thuyền. Trước khi người xuất quan, các ngươi tuyệt không được xuống tay với
tiểu đão sĩ này. Dù thế nào thì việc này sẽ dẫn tới quan hệ đối địch với một
Hợp Thể lão quái, tất yếu phải hỏi qua phụ thân một tiếng mới được. Các ngươi
nếu dám tự động thủ, đến lúc đó đừng trách ta không niệm tình xưa.” Vẻ mặt tử
bào lão giả có chút nghiêm khắc nói.

“Điều này tự nhiên. Ta nhiều năm đã không
gặp phụ thân đãi nhân, lần này muốn tạm biệt lão nhân gia một lần. Đãi thiên
kiếp tiếp theo, ta cùng phu quân hơn phân nửa đều không thể vượt qua, đến lúc
đó tiểu nhi cũng chỉ nhờ huynh trưởng chiếu cố. Chỉ cần ác bệnh trong cơ thể
Danh nhi được chữa khỏi, tư chất của nó vốn không kém Lũng gia đệ tử khác, hẳn
sẽ không bôi nhọ danh tiếng của Lũng gia.” Vẻ mặt lão phụ nhân buồn bã, miễn
cưỡng cười nói.

“Ừm, sự tình của Danh nhi không cần lo
lắng, ta đều có an bài. Về phần ngươi muốn gặp phụ thân thì chỉ sợ không được.
Ngươi cũng đã biết, phàm là nữ tử Lũng gia không nghe theo trong tộc an bài, cố
ý phải gả cho người ngoài tộc thì không còn là người Lũng gia. Mặt khác phụ
thân tu luyện công pháp vang danh lừng lẫy là Vô Tình đão thần thông, căn bản
không muốn gặp ngươi. Sau này để Danh nhi lưu lại, hai người các ngươi tự động
rời đi là được rồi.” Tử bào lão giả không chút do dự lắc đầu.

Nghe tử bào lão giả vừa nói như thế, vẻ mặt
lão phụ nhân vô cùng thất vọng!

Sắc mặt mụ có chút khó coi, còn muốn khẩn
cầu nhưng tử bào lão giả lại khoát tay chặn lại, lắc đầu rời khỏi phòng.

Trong nháy mắt nơi đây chỉ còn lại một nhà
ba người lão phụ cùng tiểu đão sĩ Khí Linh tử.

“Xem ra, trước tiên chúng ta đành làm theo
lời hắn vậy. Phu quân, lão đem tiểu đão sĩ này xuống mật thất tầng một đi.”

Lão phụ nhân trầm ngâm tại chỗ hồi lâu, có
chút oán hận nói.

“Phu nhân đừng nghĩ ngợi nữa, không phải
chúng ta sớm đã đoán trước những điều này rồi sao! Huynh trưởng của nàng không
sợ liên lụy đến Hợp Thể lão quái, không cự tuyệt chúng ta đã là may mắn rồi
trong bất hạnh rồi.” Hắc mi lão giả cười khổ một tiếng khuyên nhủ.

“Ta biết nên làm như thế nào, lão không cần
nói cái gì nữa! Hãy mau đem tiểu đão sĩ đi.” Lão phụ như không nghe lời lão
giả, gương mặt âm trầm vung cánh tay lên.

Hắc mi lão giả thở dài, đành ngậm miệng
hướng về Khí Linh tử như muốn giải tỏa buồn bực.

“Tiểu tử, để ngươi giữ lại truyền thừa chi
vật thêm mấy ngày đi. Không bao lâu nữa nó sẽ là của Danh nhi nhà chúng ta. Đến
lúc đó bất kỳ ai cũng vô pháp ngăn cản.” Lão giả thì thào nói đồng thời tay vừa
lật, quả chuông đồng màu xanh đã hiện ra.

Lúc này Khí Linh tử bị bí thuật thi pháp
cấm chế, tự nhiên đang đứng đờ đẫn không nhúc nhích tại chỗ.

Mắt thấy lão giả sắp động thủ lắc chuông
đồng thì một thanh âm thản nhiên của một nam tử vang vọng lên trong phòng.

“Không ai có thể ngăn cản? Nếu là ta muốn
ngăn cản, có năng lực quản sao?”

“Không tốt, người nọ đến đây!”

Hắc mi lão giả nhất thời la lên thất thanh,
cơ hồ không cần suy nghĩ, ném chuông đồng cầm trong tay đi, nhất thời hóa thành
một Cự chung như một lồng tráo bao lấy thân hình Khí Linh tử ở trong.

Lão phụ ở một bên sắc mặt đãi biến nhưng
phản ứng cũng không chậm, vung tay bào, hai đão ô quang đồng thời kích bắn ra.

Một đão lập tức hóa thành một vầng hắc
quang, đem thanh niên gầy yếu cuốn lại, chợt lóe đã mang về bên cạnh mụ.

Một đão khác thì bay múa, mơ hồ hóa thành
một con Hắc mãng có một cái sừng, nó há miệng phun ra một đóa hoa sen màu đen
đem lão phụ cùng thanh niên hộ thủ ở trong đó.

Lão phụ lại hít sâu một hơi, đột nhiên theo
trong miệng như muốn bộc phát ra một tiếng rít thê lương.

Nhưng mụ làm như thế, đổi lại là một tiếng
cười lạnh khinh thường.

Tại phía trên khoảng không mà chuông đồng
biến thành cự chung bỗng nhiên dao động, một Đãi thủ lông xù màu vàng chợt lóe
ra, thoải mái oanh kích xuống Cự chung.

Oanh!

Vô số phù văn màu xanh ở mặt ngoài đảo lộn
một hồi, Cự chung giống làm bằng đất bùn, không chịu được một kích đã vỡ vụn,
hóa thành một vùng thanh quang tiêu tán đi.

Tiếp theo Kim Mao đãi thủ lại hướng hắc mi
lão giả hư không chụp tới một chưởng. Nhìn qua nhẹ nhàng như không chút sức
mạnh, nhưng ngay sau đó hắc mi lão giả lại phát ra một tiếng hét thảm, thân
hình liền giống như diều đứt dây văng ngược ra sau.

Cơ hồ cùng lúc đó một Kim Mao đãi thủ khác
cũng từ hư không hiện ra trước người lão phụ, nhanh như tia chớp trảo xuống.

Bụp một tiếng, hoa sen màu đen bảo hộ cùng
với linh quang hộ thể của lão phụ bị một kích xé ra. Kim mao đãi thủ tóm lấy cổ
lão phụ, đem hai chân nhấc lên khỏi mặt đất.

Lão phụ trợn hai mắt, thanh âm cảnh báo bén
nhọn chưa rời khỏi miệng đành ằng ặc nghẹn lại trong cổ.

Chương 1748: Cự viên chiến lão tổ

Thanh niên gầy yếu ở một bên thấy thế thì
sắc mặt đãi biến khoát tay, một thanh trường đao sáng láng xuất hiện trong tay,
hung hăng chém tới Kim mao đãi thủ.

Đang! một tiếng kêu giòn vang truyền ra.

Lưỡi trường đao mới vừa trảm tới thì trên
Quyền thủ liền bạo tỏa ra kim quang chói mắt.

Trường đao pháp khí trong nháy mắt bạo liệt
vụn vỡ mà thân hình thanh niên chấn động lùi lại mấy bước, há miệng phun ra một
ngụm tinh huyết, toàn thân lập tức uể oải, tê liệt ngã xuống mặt đất vô pháp
đứng dậy.

“Nơi đây đã bị ta hạ cấm chế, dù cho có gọi
vỡ cuống họng cũng vô dụng. Lá gan các ngươi thật không nhỏ, biết rõ phía sau
tiểu đão sĩ này còn có người, không ngờ không xem vào đâu. Các ngươi cho rằng
đây là Lũng gia thì ta không dám đến bắt người sao?” Thanh âm nam tử lại lần
nữa tại vang lên trong phòng, ngữ khí vô cùng băng hàn.

Tiếp theo không gian dao động một thoáng,
một thân ảnh màu vàng óng từ từ hiện ra trong phòng.

Là một con Yêu Viên lông vàng cao tới ba
bốn trượng, thân mặc một kiện chiến giáp màu bạc trắng.

Hai mắt Yêu Viên có màu xanh lam, răng nanh
lộ ra ngoài miệng, cả người ngùn ngụt bốc ra khí tức bạo ngược, ngoài ra còn có
hung sát chi khí nhàn nhạt xèn xẹt quanh thân.

Dữ tợn dị thường!

“Yêu tu! Không thể nào!” Hắc mi lão giả vừa
thấy Cự Viên, không khỏi la lên một tiếng kinh hãi.

Lão phụ nhân cũng trợn tròn hai mắt, lộ ra
một tia khiếp sợ.

“Hắc hắc, có gì mà không thể. Các ngươi như
đã to gan lớn mật tự tìm đường chết, vậy đừng trách bản tọa lạt thủ vô tình!”
Trong mắt Kim Mao Cự Viên chợt lóe hung quang, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, chỉ
thấy năm ngón tay đầy lông vàng đang nắm phụ nhân nhất thời đãi phóng kim
quang, tựa hồ muốn một cái cứng rắn bóp chết lão phụ.

“Tiền bối, không thể!”

“Dừng tay!”

Hắc mi lão giả cùng thanh niên gầy yếu vừa
mới hồi tâm, đồng thời hét lớn. Có điều lúc này hai người đều toàn thân bủn
rủn, pháp lực hỗn loạn, nào còn chút năng lực tiến lên ngăn cản.

Mắt thấy lão phụ sắc mặt xám trắng như tro,
trong mắt đã tràn đầy tử sắc thì đột nhiên một thanh âm thản nhiên từ ngoài
phòng truyền vào:

“Ta xem lá gan của đão hữu cũng không nhỏ
a! Dám đơn thân lẻn vào nơi bổn lão tổ tọa trấn, hơn nữa còn dám hạ độc thủ.”

Vừa dứt lời, một tiếng sấm sét ngang trời
theo nóc nhà giáng xuống, tiếp theo một Tử sắc Cự Thủ to cỡ một trượng, mang
theo vô số phù văn loạn chuyển phá khai cấm chế, xuất hiện trên đỉnh đầu Kim
Mao Cự Viên, một trảo giáng xuống không chút lưu tình.

“Lũng lão quái!”

Khuôn mặt dữ tợn của Kim Mao Cự Viên biến
đổi, gầm nhẹ một tiếng. Kim Mao Quyền thủ đang cầm bỗng đem lão phụ nhân ném
đi. Đồng thời nó bạo tăng thể tích lên mấy lần, không chút nào yếu kém nghênh
đón Tử sắc Cự Thủ, đồng thời Quyền thủ còn lại hư không một trảo về Khí Linh Tử
đang ngây ngốc bất động.

“Oanh.” một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Một quang cầu lưỡng sắc tử kim thật lớn bạo
phát ra trong phòng, linh áp trùng thiên đem vách tường bốn phía cùng nóc nhà
hất tung lên.

Trong linh quang chót mắt, một tiếng hừ nhẹ
truyền ra.

Tiếp theo một đão kim ảnh như trong quang
cầu kích bắn mà ra, chợt lóe lướt qua đã thoát ra hơn trăm trượng.

“Còn muốn chạy?”

Chủ nhân của Tử sắc Cự Thủ khẽ quát một
tiếng băng hàn.

Tiếp theo đó, một đão tử quang từ trên đỉnh
của Tháp lớn tỏa ánh vàng kích bắn ra, truy thẳng theo kim ảnh. Độn quang cực
nhanh, tựa hồ còn hơn kim ảnh phía trước mấy phần.

Động tĩnh lớn thế này, tự nhiên khiến toàn
bộ mọi người trong thành giật mình tỉnh lại. Vô số độn quang từ trong các kiến
trúc bay lên trời, tựa hồ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ một thoáng, kim ảnh cùng tử sắc
kinh hồng đã một trước một sau bay ra khỏi tường thành, thâm nhập vào trong
tầng sương mù màu trắng kia.

Nhiều Lũng gia tu sĩ vội vội vàng vàng đuổi
tới sát tầng sương mù màu trắng thì bên trong lại liên tiếp truyền ra âm thanh
bạo liệt.

Tiếp theo là những tiếng gầm lên như vang
đọng thành một chuỗi, hai cỗ linh áp kinh thiên ở trong chỗ sâu sương mù phóng
lên cao, làm cho cả bầu trời vặn vẹo biến hình, mơ hồ truyền xuống những âm
thanh như tiếng sấm rền.

Chủ nhân của hai cỗ linh áp này, nhất thời
giằng co bất phân thắng bại.

Lũng gia tu sĩ ở chung quanh thấy thế đều
hai mặt nhìn nhau, không khỏi lộ vẻ sợ hãi.

Lúc này bọn họ đã biết trong sương mù có
một người chính là Lũng gia lão tổ, người còn lại có thể đấu với lão mà không
rơi xuống thế hạ phong, chẳng lẽ cũng là một tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ?

Nếu như vậy, những tu sĩ Luyện Hư cùng Hóa
Thần nơi đây xông vào chiến cuộc phía trước chẳng phải là tìm chết hay sao!

Dẫn đầu đám tu sĩ Lũng gia chính là Lũng
gia chi chủ, là lão giả vận tử bào có tướng mạo uy nghiêm.

Lúc này vẻ mặt lão kinh sợ nhìn vào màn
sương mù, cảm ứng linh áp ngập trời trong đó thì có chút chần chờ.

“Ha ha, Lũng gia chủ, hay là để thiếp thân
xuất thủ, đem nhị vị đão hữu trong kia tạm thời tách ra chăng?” Đột nhiên từ
phía sau Lũng gia gia chủ, truyền đến âm thanh dễ nghe của một nữ tử.

Tử bào lão giả nghe vậy thì thầm rùng mình,
vội vàng xoay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một hoàng bào thiếu nữ chừng mười
bảy mười tám tuổi, bộ dáng thướt tha yêu kiều xuất hiện ngay sau lưng, ánh mắt
hiện một nụ cười nhìn lão.

Nếu là Hàn Lập ở đây, liếc mắt có thể nhận
ra thiếu nữ này chính là Thiên Thu thánh nữ đỉnh đỉnh đãi danh của Khí Linh
tộc.

“Thì ra là Thiên Thu tiền bối, nếu tiền bối
chịu ra tay tương trợ đem người kia sanh cầm, tự nhiên không thể tốt hơn rồi.”
Tử bào lão giả trong lòng có chút kinh nghi, nhưng ngoài miệng có chút mừng rỡ
vội vàng nói.

“Bắt giữ? Không hẳn, dù có hai người như ta
cũng không thể làm được điều này. Huống hồ, thiếp thân tuy có giao hảo cùng
Lũng gia nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ đắc tội với một Đãi năng chi sĩ
trong Lưỡng tộc các ngươi. Điều mà thiếp thân có thể làm là tạm thời tách hai
người bọn họ ra mà thôi.” Thiên Thu thánh nữ lắc đầu, cười tủm tỉm nói.

“Tách ra... việc này cũng được. Phụ thân ta
trước đó vài ngày do có một sự tình nên tổn thất một chút nguyên khí, hiện
không nên liều mạng tử chiến cùng cường địch.” Sắc mặt Lũng gia gia chủ âm tình
bất định một hồi, bỗng nhiên giậm chân đáp ứng.

“Được, nếu đã Lũng gia chủ đồng ý, ta
đây... Ồ, ta không cần xuất thủ nữa rồi.” Thiên Thu thánh nữ đang mỉm cười,
nhưng sau một khắc nhìn về phía biển sương mù thì ánh mắt như ngưng đọng lại.

“Cái gì, ý của tiền bối là...” Tử bào lão
giả tự nhiên ngẩn ra, còn chưa hỏi rõ ràng thì cảm thấy mặt đất chung quanh
toàn thành nhoáng lên một cái, tiếp theo trong sương mù truyền đến một tiếng nổ
long trời lở đất, sau cùng là một âm thanh quái dị truyền ra.

Một đão lãng khí mang hai sắc màu tử kim từ
trong bắn ra, đem sương mù gần đó quét sạch không còn, trực tiếp như cuồng
phong bão tố thổi tới đám Lũng gia tu sĩ.

Vừa thấy lãng khí đáng sợ như thế, đám Lũng
gia tu sĩ trở nên đãi loạn, những người có tu vi thấp đều dồn dập lui nhanh về
phía sau, trốn đằng sau tường thành.

Các tu sĩ Luyện Hư thì phóng xuất pháp bảo
hộ thân, hóa thành hàng loạt luồng sáng chắn trước người, sau đó cũng lùi về
vài bước.

Chỉ có Thiên Thu thánh nữ, mặc cho lãng khí
ngập trời kia thổi qua nhưng vẫn đứng yên bất động ở tại chỗ, chỉ là nét mặt
tươi đã thay thế bằng vẻ ngưng trọng dị thường.

Lúc này tại phía xa, bạch sắc sương mù nơi
đó cũng bị lãng khí quét sạch không còn.

Sau một khắc, mọi người đều thấy rõ ràng,
trên không trung đang lơ lửng hai thân ảnh thể hình rất khác nhau.

Một gã Kim Mao Cự Viên thân cao hơn ba mươi
trượng, phảng phất như một tòa núi nhỏ, một tay cầm một gã đão sĩ nhân tộc, nắm
quyền to tướng đầy lông vàng để ngang trước người, một bộ hung thần ác sát.

Đối diện với hắn là một nhân ảnh, chính là
Kim diện trung niên tu sĩ hiện thân lúc sau cùng trên đấu giá hội.

Lúc này trên đầu hắn mọc ra một đôi kim sắc
long giác, hai gò má phủ những chiếc vảy kim lân, kim quang trong mắt cũng trở
nên rực rỡ, đồng thời cũng là tay không.

Mà mặt đất phía dưới hai người thì nơi nơi
đều là hố sâu lớn nhỏ như trải qua một lần chấn động dữ dội.

“Hắc hắc, không hổ là tu vi hậu kỳ đãi
thành, quả nhiên là chân linh đệ nhất thế gia. Có thể lấy nhục thể trực tiếp
khánh ngạnh cùng ta. Bất quá Lũng lão quái, bản tọa cũng đã thử qua thủ đoạn
của ngươi, chỉ e không thể hơn ta.” Trong miệng Kim Mao Cự Viên truyền ra âm
thanh ông ông cực lớn.

“Ngươi là người phương nào? Theo ta được
biết, trong đám yêu tộc tiến giai Hợp thể, yêu tu thuộc Viên loài thì ngoài
Hoàng Mi làm gì còn kẻ thứ hai.” Lũng gia lão tổ nhìn Kim Mao Cự Viên, nét mặt
không chút biểu tình hỏi.

“Hắc hắc, bản tọa là người phương nào, đão
hữu từ từ mà đoán đi. Lũng lão quái ngươi đích thân đứng ra, lần này ta tha cho
mấy người kia một lần. Nhưng lần sau thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác.” Sắc
mặt Cự Viên hung tợn rít gào.

Sau đó ngoài thân Yêu Tu đột nhiên hiện ra
một tầng hỏa diễm quỷ dị mang ngân sắc rực rỡ, thân thể thoáng cái xẹt lên hư
không phương xa.

Vẻ mặt Lũng gia lão tổ vẫn vô cảm nhưng
tròng mắt không khỏi co rụt lại, không có xuất thủ ngăn cản.

Kết quả là bụp một tiếng, hư không bị ngân
diễm trên người Cự Viên hòa tan, một cái lỗ hổng đen tuyền hiện ra.

Thân hình Cự Viên chợt lóe, ẩn vào trong
hắc động không thấy tung tích.

Lũng gia lão tổ đứng bất động ở xa, nhìn
hắc động rất nhanh thu nhỏ lại rồi tan đi, ánh mắt chớp động không thôi, tựa hồ
đang cân nhắc chuyện gì.

“Phụ thân, người không sao chứ.” Lúc này tử
bào lão giả vội mang theo trưởng lão trong tộc bay đến, cung kính hỏi.

“Hừ, ta có thể xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ
còn sợ ta chịu thiệt?” Lũng gia lão tổ liếc mắt quét qua tử bào lão giả, lạnh
lùng nói.

“Hài nhi tuyệt không có ý tứ này. Chỉ là
thấy phụ thân đã kích phát hơn nửa long thân nên có chút lo lắng mà thôi.” Tử
bào lão giả vội cung kính dị thường, khoanh tay trả lời.

Lũng gia lão tổ nghe vậy trong mắt chợt lóe
tinh quang, bỗng nhiên lạnh lùng hỏi:

“Vừa rồi trước khi yêu tu rời đi, lời của
hắn ngươi cũng đã nghe thấy. Ngươi thân là Lũng gia gia chủ, hẳn là biết rõ
chuyện gì.”

“Việc này liên quan đến lệ nương, con đang
muốn bẩm báo với phụ thân đãi nhân, nhưng không ngờ đối phương truy tới nhanh
như vậy, hơn nữa còn là một lợi hại yêu tu, thực sự có chút ngoài dự liệu của
hài nhi.” Tử bào lão giả không dám chối, cười khổ một tiếng thành thật trả lời.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3