Phàm nhân tu tiên - Chương 1811 - 1812
Chương 1811: Nương tựa
“Đãi trưởng lão đã nói như thế hẳn là không
sai biệt lắm. Về phần gã đãi hán kia, ta mơ hồ thấy được từ trên người hắn một
hư ảnh giao long, hơn nữa trong cơ thể hắn lại hàm chứa ma khí cực kỳ tinh
thuần, có lẽ có quan hệ cùng Chân Ma tộc.”
Nữ tử Mộc tộc cung kính nói.
“Giao long lại còn có ma khí! Cũng chưa hẳn
có quan hệ cùng Ma tộc. Hiện tại người có thể mượn ma khí để tu luyện công pháp
ở Linh giới nhiều đến nỗi đếm cũng không xuể. Ngoài ra hắn lại có bản thể là
Giao Long thì điều đó lại càng khó xảy ra hơn nữa. Giao Long tộc vốn là sinh tử
đãi địch cùng Chân Ma tộc, một khi gặp mặt, chỉ có một bên mới có thể còn sống
sót.”
Lão giả áo xanh sau một phen cân nhắc, mới
chậm rãi lắc đầu phủ định.
Có điều đãi trưởng lão của Mộc tộc này cho
dù kiến thức uyên bác, cũng tuyệt không ngờ đến bản thể của đãi hán mặc hắc
giáp nọ, lại chính là hậu duệ của Tà Long tộc vốn đã bị diệt sạch ở Linh giới
không biết bao nhiêu năm về trước.
Kể vì vậy, mà phán đoán của lão đương nhiên
cũng cực kỳ sai lầm.
Cùng lúc đó, trên bầu trời cách đó vạn dặm,
đãi hán xấu xí đang cung kính hướng sang bạch y nữ tử hỏi:
“Thánh Tổ đãi nhân, Hắc Linh Hoa này nếu
rất hữu dụng đối với lão nhân gia, vì sao người lại không lấy hết toàn bộ mà
lưu lại một nửa là mang ý tgì. Với lại cái tên Đãi trưởng lão kia của Mộc tộc
chỉ là một Đãi Thừa Sơ kỳ, làm sao có thể có thể uy hiếp đến Thánh Tổ đãi nhân.
Với thần thông của đãi nhân, cho dù so với tất cả Thánh Tổ của Thánh Giới cũng
có thể bài danh năm người đứng đầu.”
“Cái con Tiểu Ngạc ngươi(Cá Sấu) thì biết
cái gì! Ta mặc dù tự tin đánh bại tên Đãi trưởng lão kia nhưng cũng không nắm
chắc sát diệt được hắn. Hơn nữa hiệu quả Hắc Linh Hoa kia cũng có hạn đối với
việc khôi phục thương thế của ta, chỉ cần ăn mười đóa trở lên thì sẽ trở nên vô
dụng. Vì vậy thu hoạch lần này việc gì phải hành động thiếu khôn ngoan.”
Bạch y nữ tử nhẹ giọng nói.
“Thì ra là như vậy. Bất quá Thánh Tổ đãi nhân, chúng ta cũng đã đi qua hơn
phân nửa toàn bộ Phong Nguyên đãi lục, nếu đã không có thu hoạch nào khác thì
chúng ta có cần rời khỏi đãi lục này không. Nếu tiểu nhân nhớ không lầm, tựa hồ
Thánh Chiến cũng sắp bộc phát rồi. Nếu chúng ta lại gặp những Thánh Tổ đãi nhân
khác khi Thánh Chiến hàng lâm, sợ rằng lại là một điều không hay.”
Đãi hán chần chờ một chút rồi mới cẩn thận hỏi.
“Thánh Chiến à! Thời điểm khi ta chưa thoát ra khỏi Thánh giới cũng đã cùng
Thánh Tổ tiên đoán trước thời gian bộc phát cùng đàm luận những chuyện liên
quan. Nơi đây chính là một trong những nơi có nhiều giao điểm dày đặc nhất
trong địa vực. Bất quá Tiểu Ngạc ngươi không cần phải lo lắng cái gì! Cho dù
bây giờ có lập tức bộc phát Thánh Chiến thì những Thánh Tổ khác cũng không có
cách nào lập tức xuất hiện ở Linh giới, có xuất hiện chẳng qua chỉ là phân thân
của bọn hắn mà thôi. Lúc trước ta còn không dám khẳng định, nhưng sau khi đến
nơi này dùng bí thuật tính toán, vật ta muốn tìm kiếm chỉ có hi vọng ở chỗ này
thôi. Ở tình huống như vậy, ta sao lại có thể rời đi.”
Bạch y nữ tử nhẹ giọng cười một tiếng trả lời.
“Thì ra là như vậy. Vậy tiểu nhân cho dù không còn tánh mạng cũng nhất định
vì Thánh Tổ đãi nhân tìm cho được vật kia, để thần thông của đãi nhân lại phục
hồi như xưa.”
Đãi hán nghe vậy trong lòng rùng mình, lập tức liền vỗ ngực nói.
“Xem ra Minh La Thánh Tổ năm đó giao ngươi cho ta quả thực không sai, nếu
quả thật ngươi có thể giúp ta khôi phục thần thông, bổn Thánh Tổ cũng sẽ không
keo kiệt tặng ngươi chỗ tốt thật lớn.” Khóe miệng bạch y nữ tử nổi lên một tia
thần bí, mỉm cười nói.
“Đa tạ Bảo Hoa Thánh Tổ! Tiểu nhân do dù đầu
rơi máu chảy, muôn lần chết cũng không nan từ.”
Đãi hán nghe vậy mừng rỡ, vội vàng thề thốt
chứng tỏ lòng trung thành của mình.
Bạch y nữ tử nhìn đãi hán tựa cười mà không
cười, cũng không có nói thêm cái gì nữa.
Nhưng nhìn theo phương hướng độn quang của
hai người, rõ ràng hướng về Nhân tộc.
***
Hàn Lập đang đứng ở một chỗ trên đỉnh núi,
nhìn bầu trời được bao phủ bởi Ma Ban khổng lồ trùng trùng điệp điệp, sắc mặt
âm tình bất định.
Mà ở phía sau mấy trượng, ba đệ tử của hắn
vẻ mặt cung kính khoanh tay đứng đợi ở đó.
“Trở về thôi. Xem ra Ma Kiếp nửa năm sau
nhất định sẽ bộc phát.” Hàn Lập sau khi thở dài một hơi, liền phân phó.
“Vâng, sư phụ!”
Ba đệ tử tất nhiên cũng không có chút ý
kiến nào.
Hàn Lập rung tay áo lên, nhất thời một vâng
thanh hà bắn ra đem bốn người bao phủ, rồi quay về động phủ.
Sau nửa canh giờ, Hàn Lập đã ngồi ngay ngắn
ở ghế chủ vị tại đãi sảnh động phủ, một bên là ngồi một nử tử thanh lệ một thân
ngân sam, chính là người mà Hàn Lập đã che chở nhiều năm qua Băng Phượng.
Lúc này pháp lực của Băng Phượng sớm đã hồi
phục, hơn nữa mơ hồ đã tiến vào cảnh giới Hóa Thần Hậu kỳ. Có thể tiến giai
nhanh như vậy, hiển nhiên cũng một phần là nhờ đan dược của Hàn Lập.
Ngồi phía dưới Băng Phượng chính là Bạch
Quả Nhi, Hải Đãi Thiếu cùng với Khí Linh Tử.
“Hàn huynh, hôm nay Ma Ban đã xuất hiện ở
gần động phủ của chúng ta như vậy, hiển nhiên nơi này đã không còn an toàn.
Không biết Hàn huynh tính toán như thế nào, chúng ta có cần ngay lập tức di
chuyển động phủ tới chỗ khác không?”
Băng Phượng nhẹ giọng hỏi dò Hàn Lập, hai
đầu lông mày ẩn một tia sầu lo.
Mấy trăm năm nay, nàng tu luyện trong sự
bảo hộ của hắn, chẳng những không cần phải lo lắng an nguy mà lại sử dụng không
ngừng đan dược tinh tiến tu vi. đối với Ma Kiếp sắp bộc phát rất bất đắc dĩ.
“Ừm, đúng là phải dời động phủ. Bất quá
cũng không cần di chuyển đến những địa phương khác, trực tiếp mang đến bên
trong Thiên Uyên Thành đi. Dù sao một khi Ma Kiếp bộc phát, bất kỳ nơi nào cũng
rất nguy hiểm. Cho dù không đi Thiên Uyên Thành thì cũng chỉ tới những khu vực
khác do Tam Hoàng trấn thủ mà thôi.”
Ánh mắt Hàn Lập chớp động một chút, chậm
rãi nói.
“Đến Thiên Uyên Thành? Chẳng lẽ Hàn huynh
định lúc này gia nhập Trưởng Lão Hội sao?” Băng Phượng kinh ngạc.
“Không phải vậy, sau này ở lâu dài ở Thiên
Uyên Thành chỉ là mấy người các ngươi. Sau khi giúp Thiên Uyên Thành đón đỡ vài
đợt công kích của Ma tộc, ta sẽ tìm một chỗ mà Ma tộc không cách nào tìm tới để
tiếp tục tu luyện.” Hàn Lập lắc đầu nói.
“Thế là sao, chẳng lẽ Hàn huynh phải...”
Khóe mắt Băng Phượng giật giật nhưng lập
tức hiểu ra.
“Không sai, chỉ cần mười năm nữa ta liền có
thể đột phá bình cảnh Hợp Thể hậu kỳ. Như thế, ta cần phải tu luyện thêm một
thời gian ngắn nữa.” Hàn Lập gật đầu.
“Được, nếu vậy làm như thế đích xác là cử
chỉ sáng suốt. Về phần giúp đão hữu đột phá bình cảnh Hợp Thể hậu kỳ như lời đã
ước định, thiếp thân tùy thời chờ đợi Hàn huynh phân phó.”
Sau khi Băng Phượng nghe được Hàn Lập nói
như vậy, trên mặt không khỏi ửng đỏ lên, nhẹ giọng trả lời.
“Ừm, nếu Phượng Tiên tử không có ý kiến
khác, vậy ba người các ngươi lập tức truyền lệnh xuống cho các đệ tử ở phía
dưới đi, nhanh chóng đem động phủ thu thập lại, ba ngày sau lập tức rời khỏi
nơi này. Quả Nhi nếu không muốn đi Thiên Uyên Thành, chờ sau khi dàn xếp cho
đám đệ tử thì hãy đi Huyền Vũ thành. Huyền Vũ thành vốn đã có Huyền Vũ Bá Hoàng
cùng lão rùa bất tử kia trấn giữ hẳn là hết sức chỗ an toàn.”
Hàn Lập quả quyết hướng ba tên đệ tử phân
phó nói.
“Tuân lệnh, sư tôn!”
“Đa tạ, sư phụ!”
Ba người Bạch Quả Nhi cũng không có ý kiến
gì, cùng nhau đứng dậy khom người hành lễ.
Ba ngày sau, một cự thuyền thân dài mười
trượng từ trong ngọn núi bay ra.
Ở trước mũi thuyền, một thanh niên thân mặc
thanh sam lẳng lặng đứng đó, thần sắc bình tĩnh cực kỳ, dường như thế gian
không có ngoại vật nào có thể làm hắn thay đổi sắc mặt vậy.
Còn lại chính là mấy trăm nam nữ già trẻ,
có người thần sắc khẩn trương, có người bộ dáng lại rất hưng phấn đứng chi chít
trên sàn của cự thuyền.
Trong chốc lát, bên ngoài thân cự thuyền đãi
phóng linh quang, liền hóa thành một vầng hào quang khổng lồ bay đi, trong nháy
mắt liền biến mất ở cuối chân trời.
Cùng thời gian đó, ở một nơi cách động phủ
của Hàn Lập không biết bao nhiêu vạn dặm, tại một thung lũng được bao vây bởi
các sơn mạch, một đám phàm nhân cùng tu sĩ tính bằng đơn vị hàng nghìn cũng
đang rối rít đi lên từng chiếc thuyền khổng lồ.
Nhất thời nơi đó liền nối thành một mảng,
tựa như những phường thị sầm uất.
Ở bên trong một con thuyền, hơn mười gã có
tu vi Hóa Thần lẫn Luyện Hư đang vây quanh một nữ tử thân mặc cung trang.
Nàng này khoảng chừng hai mươi mấy tuổi,
dung nhan quốc sắc thiên hương, nhưng sau khi nhìn thấy trường diện hỗn loạn
trước mắt, mày liễu hơi hơi nhíu lại.
“Huyết Linh đãi nhân, Hứa gia chúng ta có
thật phải nương tựa thế lực của Thánh hoàng hay không? Vãn bối cảm thấy tựa hồ
Huyền Vũ Hoàng Thành an toàn hơn những nơi khác. Dù sao Huyền Vũ Hoàng Thành
ngoài Huyền Vũ Bá Hoàng, còn có một cự thú xấp xỉ tồn tại cấp chân linh.” Một
lão giả Luyện Hư kỳ có chút chần chờ mở miệng hỏi.
“Thì sao, các ngươi hoài nghi phán đoán của
ta?” Cung trang nữ tử nghe vậy, liền lạnh lùng hướng sang lão giả hỏi.
“Không dám, chất tôn tuyệt không ý đó.” Tên
lão giả kia vội vàng phân giải nói.
“Hừ, các ngươi biết cái gì! Huyền Vũ thành
có Bá hoàng cùng lão Quy kia, thực lực mạnh hơn Thiên Nguyên Thành một bậc
nhưng ta lại cùng Thiên Nguyên Thánh hoàng hiện giờ có chút sâu xa. Đến Thiên
Nguyên Thành, Hứa gia chúng mới không bị đem đi làm pháo hôi. Còn ở Huyền Vũ
thành thì ta cũng chẳng đảm bảo được gì.”
Cung trang nữ tử nói.
“Thì ra là như vậy, chất tôn đã quá mạo
muội rồi!” Tên lão giả kia vừa nghe nói vậy, trong lòng hơi buông lỏng một
chút.
“Thấy ngươi cũng là suy nghĩ cho Hứa gia
nên lần này ta bỏ qua. Nếu sau này lại tái diễn thì đừng trách ta vô tình.”
Trong mắt cung trang nữ tử lóe lên hàn quang, lành lạnh nói.
Những người khác bao gồm lão giả nghe thì
đều rùng mình, đồng thời khom người nói liên tục:
“Không dám.”
Cung trang nữ tử khoát khoát tay, bộ dáng
không thèm để ý.
Hơn nửa ngày sau, hàng trăm chiến thuyền
lớn nhỏ đồng thời bay lên trời, đều phi độn cùng một hướng.
Trong nháy mắt, cả sơn mạch liền trở liền
trống trải. gia nghiệp to lớn như thế của Hứa gia, dĩ nhiên cũng vì lần Ma Kiếp
này mà bỏ lại.
Mà ở các nơi khác của Nhân tộc cũng đồng
thời diễn ra như vậy. Một số gia tộc vừa và nhỏ còn chưa đầu nhập vào những thế
lực khác, sau khi Ma Ban xuất hiện thì không thể trụ lại, rối rít bỏ của chạy
lấy người.
***
Hai tháng sau, trên một tường thành khổng
lồ của Thiên Uyên Thành, xuất hiện một lão già thân mặc tăng bào kim sắc đứng
bất động, nhưng bên trong hai mắt cũng không ngừng lóe lên tinh quang.
Phía sau tăng nhân còn có hơn mười gã tu sĩ
khác, phân nửa đều tò mò nhìn về phía bầu trời.
Ước chừng sau một bữa cơm, một đão linh
quang chợt lóe lên, một chiếc cự thuyền lập lờ hiện ra, trực tiếp hướng về phía
thành tường bên này mà bay đến.
Nhất thời đám tu sĩ sau lưng tăng nhân
không khỏi xao động một trận, kèm một chút hỗn loạn.
Lão tăng dù không quay đầu lại nhưng là rõ
ràng có thể cảm ứng được phản ứng của bọn họ, lúc này chợt nhướn mày ho nhẹ một
tiếng.
Thanh âm tuy không lớn nhưng khiến những tu
sĩ phía sau đang xôn xao lại yên lặng trở lại.
Mà vài chiến thuyền khác ở phía xa sau vài
lần chớp động cũng đã hiện ra.
Chương 1812: Cứ điểm của thế gia
Lão tăng mặc kim bào thấy những chiến
thuyền này, trên mặt nhất thời lộ vẻ tươi cười, lập tức từ rất xa truyền âm
nói:
“Người tới chính là Hàn đão hữu ư, bần tăng
Kim Việt ở đây đợi đã lâu.”
Thanh âm của Kim Việt thiền sư tuy không
lớn nhưng khi truyền tới chỗ mấy chiếc thuyền ở trên không trung lại vang lên
ầm ầm, thanh thế thật là kinh người.
“Kim Việt đãi sư đích thân ra nghênh đón
khiến Hàn mỗ thật có cảm giác được sủng mà kinh sợ a! Xem ra phong thư thời
gian trước ta gửi đến, đãi sư đã nhận được.”
Ở lối vào của chiếc thuyền đi đầu chợt lóe
lên thanh quang, một thân ảnh màu xanh cũng từ đó mà hiện ra, mượn gió truyền âm
trả lời.
Khi vang lên trên tường thành, cũng rõ ràng
dị thường, giống như ở bên tai mọi người mà nói vậy.
Bóng người này chính là Hàn Lập.
Một số tu sĩ cao cấp ở gần đó nghe được
những lời ấy, trong lòng bất giác cũng run sợ.
“Ha ha, Hàn huynh nguyện ý tương trợ cho
Thiên Uyên Thành chúng ta, bần tăng cho dù có phải nghênh đón ở ngoài vạn dặm
cũng là phải đão thôi.”
Kim Việt thiền sư cười một tiếng rồi nói.
Hàn Lập nghe vậy khẽ cười một tiếng, cũng
không nói thêm gì nữa.
Mấy chiếc thuyền lớn sau mấy cái chớp động,
trong khoảnh khắc liền hiện ra ngay trên không của tường thành. Thân hình Hàn
Lập vừa động nhẹ nhàng bay xuống.
“Đã nhiều năm không gặp, phong thái của đãi
sư vẫn như xưa.”
Sau khi quét mắt nhìn những người phía sau
lưng lão tăng, ánh mắt Hàn Lập mới ngưng ở lão, ôm quyền nói.
“Lão nạp đã đến cái tuổi gần đất xa trời
này rồi, còn nói gì tới phong thái, còn Hàn Huynh ngắn ngủn mấy trăm năm lại
một lần nữa tiến giai cảnh giới Trung kỳ, thật sự làm cho ta cũng mấy lão gia
hỏa ở đây hơi bị xấu hổ! Năm đó khi bần tăng bằng tuổi đão hữu, bất quá chỉ
tiến giai Luyện Hư kỳ mà thôi.”
Sau khi sử dụng thần niệm xác nhận cảnh
giới của Hàn Lập, trong lòng Kim Việt thiền sư không khỏi hoảng sợ, cười khổ
rồi trả lời.
“Đãi sư cần gì khiêm tốn, nếu tại hạ không
có nhìn lầm thì đãi sư hai mắt tinh quang vẫn tràn đầy, rõ ràng chính dấu hiệu
một môn thần thông đã đãi thành.”
Hàn Lập cười như không cười trả lời.
“Tuệ nhãn của đão hữu sáng như sao, bần
tăng gần đây đúng là đã tu thành một môn thần thông, nhưng so cùng đão hữu thì
nào đáng nhắc đến. Được rồi, hay là Hàn huynh hãy cùng bần tăng đi đến Trưởng
Lão Điện rồi hãy bàn kỹ hơn vậy. Về phần môn nhân đệ tử của Hàn huynh, bần tăng
tất nhiên sẽ cho người an bài thỏa đáng.”
Lão tăng lắc lắc đầu khiêm nhường nói mấy
câu rồi lại nghiêng người mời Hàn Lập.
“Vậy làm phiền đãi sư dẫn đường rồi.”
Hàn Lập cũng không khách khí gật đầu đáp
ứng.
Sau khi phân phó hai gã tu sĩ phía sau. Kim
Việt thiền sư lại dẫn theo mấy chiếc thuyền bay vào bên trong thành. Sau đó mới
tự mình cùng Hàn Lập bay đến một chỗ sâu bên trong Thiên Uyên Thành.
Một lúc lâu sau, Hàn Lập cùng Kim Việt
thiền sư xuất hiện trong một gian đãi sảnh trên một ngọn tháp lớn.
Trong sảnh này, bất kể là bàn hay là vách
tường đều trắng noãn tinh oánh, phảng phất như toàn bộ đều dùng loại ngọc
thượng đẳng nhất mà xây nên vậy.
Ở nơi này ngoại trừ hai người Hàn Lập, còn
có ba tu sĩ Hợp Thể kỳ khác cũng đang bồi tiếp lẫn nhau.
Một trong số đó là một lão giả đầu đầy tóc
bạc mặc bạch bào nhưng mặt mũi lại như đồng tử, còn lại là đãi hán mặc hắc bào
cùng một nữ tử tóc đen mang mặc nạ màu bạc.
Trong ba người này, hiển nhiên lão giả mặc
bạch bào có tu vi Hợp Thể trung kỳ đãi thành là cao nhất, tựa hồ chỉ thiếu chút
nữa là trở thành tu sĩ Hậu kỳ vậy.
Mà đãi hán cùng nữ tử tuy chỉ có tu vi Hợp
Thể sơ kỳ nhưng khí tức trên người lại rất cổ quái, hiển nhiên sở tu pháp quyết
kỳ dị nào đó.
Giờ phút này Hàn Lập đang ngồi ở trên ghế,
mặc dù im lặng mời rượu những người khác nhưng ánh mắt lại không ngừng đánh giá
nữ tử mang mặt nạ bạc, vẻ mặt mơ hồ có chút quái dị.
“Sao vậy, Hàn huynh lúc trước đã từng gặp
Ngân Quang tiên tử sao!” Lão giả mặc bạch bào nhìn thấy thế liền cười một tiếng
hỏi.
“Trong lòng thiếp thân cũng nghi vấn đó,
Hàn huynh có thể giải thích được không.”
Nữ tử kia bị Hàn Lập đánh giá nãy giờ cũng
có chút giận dỗi nói.
“Hàn mỗ lần đầu gặp tiên tử nhưng khí tức
của đão hữu lại tương tự với một cố nhân của tại hạ, không biết tiên tử xuất
thân ở yêu tộc nào?”
Ánh mắt Hàn Lập chớp động mấy cái, suy nghĩ
rồi hỏi mấy câu.
“Khí tức tương tự sao! Xem ra người quen
của đão hữu chính là người của Ngân Lang Tộc rồi. Ngân Quang đão hữu đây chính
là một trong hai Hợp Thể kỳ tu sĩ của Ngân Lang Tộc a!”
Gã đãi hán kia bất chợt hiểu ra mà chen
ngang.
“Thì ra là vậy. Yên huynh nói như vậy không
sai, thiếp thân đúng là xuất thân từ Ngân Lang Tộc. Không biết người bạn của đão
hữu là ai, nói không chừng thiếp thân cũng biết chăng?”
Ngân Quang tiên tử nghe vậy thần sắc giãn
ra, tò mò hỏi ngược lại một câu.
“Nếu tiên tử thật sự là người của Ngân Lang
Tộc, Hàn mỗ quả thật muốn hỏi thăm một vài điều. Không biết tiên tử có biết một
vị tên là Linh Lung trong quý tộc không? Nàng hiện tại vẫn bằng an chăng?”
Thần sắc Hàn Lập vừa động, liền mở miệng
hỏi thăm tin tức của Ngân Nguyệt.
Với tu vi hiện tại của hắn, tự nhiên không
sợ Thiên Khuê Lang Vương nữa, nên câu hỏi đặt ra cũng rất bình tĩnh.
Khi hắn vừa mới tiến giai Hợp Thể kỳ cũng
đã cố ý hỏi thăm tin tức liên quan đến Ngân Nguyệt. Nhưng chỗ ẩn thân của Ngân
Lang tộc lại bí ẩn dị thường, mà tộc nhân lại rất ít tiếp xúc với người ngoài.
Người khác căn bản không biết hoặc chỉ có thể cung cấp một ít tin tức sơ sài.
Hắn cũng không cách nào biết được tình huống cụ thể Ngân Nguyệt. Hiện tại gặp
được một tồn tại Hợp Thể kỳ của Ngân Lang Tộc, Hàn Lập tự nhiên sẽ không bỏ lỡ
cơ hội.
“Linh Lung? Người mà Hàn đão hữu quen biết
chính là Linh Lung muội muội! Đúng rồi, nghe nói đão hữu là tu sĩ phi thăng,
chẳng lẽ đão hữu chính là...”
Ngân Quang tiên tử vừa nghe Hàn Lập nói như
vậy nhất thời cả kinh đứng lên. Nhưng lời trong miệng vừa mới nói một nửa liền
nhớ lại điều gì đó kiêng kỵ rồi ngừng lại, rồi nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái dị
thường.
“Xem ra Ngân Quang đão hữu thật sự biết
Linh Lung?”
Hàn Lập nghe vậy trong lòng vui mừng, nhưng
ngoài mặt vẫn thong dong hỏi.
“Linh Lung muội muội cùng thiếp thân lớn
lên từ nhỏ, thiếp thân sao lại không rõ. Ta dù biết có biết một số sự tình có
liên quan đến Linh Lung nhưng cũng không thể nói hết cho Hàn đão hữu được. Chỉ
có thể nói cho đão hữu biết là Linh Lung hiện tại vẫn mạnh khỏe, hơn nữa đã
tiến giai Luyện Hư hậu kỳ.”
Ngân Quang tiên tử khẽ thở dài rồi nói.
“Không thể nói thêm? Thế gian này có chuyện
gì không thể nói rõ. Như vậy đi! Nơi đây không thích hợp nói chuyện này. Hai
ngày sau, ta sẽ tự bái phỏng tiên tử, chính là nói rõ chuyện tình của Linh
Lung.”
Trong mắt Hàn Lập chợt lóe hàn quang, suy
nghĩ một chút, đôi môi khẽ nhúc nhích truyền âm.
Ngân Quang tiên tử nghe vậy, trên mặt nhất
thời hiện vẻ chần chờ nhưng cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.
Lão giả mặc bạch bào thấy bộ dáng của Hàn
Lập cùng Ngân Quang tiên tử như vậy, trong lòng có chút tò mò. Nhưng những
người ở đây có ai mà không phải hạng đa mưu túc trí. Do đó không nói tiếp về đề
tài đó nữa mà chuyển sang Ma Kiếp lần này. Hơn nữa đều tỏ ý hoan nghênh đối với
việc Hàn Lập xuất thủ tương trợ.
Hàn Lập từ trước khi tới đây, đã dùng Vạn
Lý Phù đưa tin rằng trợ giúp Thiên Uyên Thành chống đỡ những công kích ban đầu
của Ma tộc, điều kiện đổi lấy môn hạ đệ tử có thể ở chỗ này để nhận sự che chở
của những trưởng lão Thiên Uyên thành.
Ma tộc vốn công kích mãnh liệt nhất chính
là vào những đợt công kích ban đầu khi Ma Kiếp bộc phát, cho nên những trưởng
lão này rất nhanh chóng đáp ứng.
Nhất thời, Hàn Lập cùng những trường lão
đàm luận vui vẻ. Trao đổi một số chiến lược ứng phó trong Ma kiếp rồi mới đứng
dậy cáo từ.
Nhìn bóng lưng Hàn Lập biến mất, sắc mặt
của Ngân Quang tiên tử âm tình bất định cùng một chút hối hận.
Hai ngày sau, Hàn Lập một thân một mình đi
tới động phủ của Ngân Quang tiên tử, chừng nửa ngày mới đi ra với sắc mặt âm
trầm.
Phi hành chừng một bữa cơm, hắn mới dừng
lại đưa mắt nhìn bầu trời bao la một lúc thật lâu, rồi cười lạnh một tiếng mà
hóa thành một đão kinh hồng thanh sắc mà độn quang trở về.
Chỗ ở của Hàn Lập trong Thiên Uyên Thành
chính là một ngọn tháp cao màu trắng. Mặc dù nó nhỏ hơn gấp mười lần so với
những ngọn tháp xung quanh nhưng cũng đủ cho hắn cùng một ngàn môn hạ đệ tử cư
ngụ.
Hàn Lập tạm thời cư ngụ ở tầng cao nhất.
Bất quá hắn không có ý ở lại ở nơi này lâu
dài. Ngắn ngủn mười mấy ngày sau, Hàn Lập gọi ba tên đệ tử lại, sau khi phân
phó một hồi liền hóa thành một đão cầu vồng thanh sắc rời khỏi.
Trước khi Ma Kiếp bộc phát, hắn còn có một
chuyện phải đi làm. Dọc đường cũng không dừng lại mà tiến thẳng tới pháp trận
truyền tống của Thiên Uyên Thành. Sau khi phân phó mấy tiếng, liền được thủ vệ
chịu trách nhiệm trực tiếp truyền tống đến một tòa thành thị lớn cách đó không
biết bao nhiêu vạn dặm.
Hàn Lập cũng không để ý tới ánh mắt rất
cung kính cùng giật mình của thủ vệ pháp trận nơi này mà nhằm một nơi nào đó
độn quang bay đi.
Ước chừng hai tháng sau, bỗng nhiên Hàn Lập
xuất hiện ở một sơn mạch tràn đầy sát khí.
Tòa sơn mạch này dài chừng hơn nghìn vạn
dặm, ở trong mười mấy thành trì lớn nhỏ chi chít liên kết tạo thành một vòng
tròn lớn như pháo đài.
Mà ở bên ngoài pháo đài, những pháp trận ẩn
có hiện có trải rộng khắp sơn mạch.
Bên trong sơn mạch nhiều đội vệ sĩ mặc đủ
loại áo giáp trong suốt các màu dò xét xung quanh không ngừng.
Với tu vi kinh người của mình, Hàn Lập tự
nhiên không trở ngại nào mà tiến thẳng tới chỗ sâu nhất của sơn mạch, cũng
chính là tòa thành lớn nhất trong mười mấy tòa thành xung quanh.
Hắn đứng trên tầng trời phía xa nhìn một
cây phiên kỳ khổng lồ có một chữ “Lũng.” thật lớn trên tường thành.
Hàn Lập hai mắt nhíu lại, từ Thiên Uyên Thành
dã hỏi thăm được một chút về tình huống của những thành thị này.
Nơi đây chính là cứ điểm chống cự Ma tộc do
Lũng gia liên hệ cùng mười mấy thế gia khác xây dựng.
Những thế gia này mặc dù quy môn không đồng
nhất, hơn nữa có một số còn không phải là Chân Linh thế gia nhưng là những thế
lực không nhỏ, nếu không có mười phần tin tưởng cũng chẳng có tự tin để tự lập
môn hộ trong Ma Kiếp lần này.
Dĩ nhiên lòng tin lớn nhất của bọn họ chính
là Lũng gia lão tổ, một trong những người có chiến lực cao nhất Nhân tộc hiện
tại.
Nhưng nếu bọn hắn biết vị này lại mượn sức
bọn họ, để rồi khi Ma Kiếp còn chưa kết thúc sẽ khẩn cấp rời khỏi mà tiến vào
Ma giới thì sẽ có suy nghĩ cùng vẻ mặt ra sao.
Sau khi trong lòng suy nghĩ châm chọc một
chút, đột nhiên Hàn Lập lật chuyển bàn tay một cái. Một tấm phù màu vàng xuất
hiện, thoáng một cái liền hóa thành một đão kim quang, lóe lên rồi biến mất
không thấy bóng dáng.
Sau đó hắn dừng độn quang rồi hạ xuống một
tòa núi nhỏ ở gần đó, ngồi tại một chỗ trên núi đá, lạnh nhạt nhắm hai mắt lại.