Như cõi thiên đường - Chương 34 phần 2

Một tiếng hét cuồng loạn vang lên, nàng nhảy dựng lên, hết nhìn vào tờ báo lại nhìn vào bàn tay nắm chặt của mình. “không,” nàng nói, lắc đầu một cách cuồng dại. “Không,” nàng nói to, “không.” nàng hoa mắt lên với những dòng chữ, hàng ngàn chữ, những từ ngữ rùng rợn, dối trá một cách lố bịch, bóng gió hằn học – chúng làm nàng quay cuồng. Rồi nàng đọc lại một lần nữa bởi vì nàng không thể hiểu được chúng. Phải mất ba lần trước khi Elizabeth có thể thực sự bắt đầu suy nghĩ, và thậm chí đến khi đó nàng vẫn thở hổn hển như một con thú bị dồn vào đường cùng. Trong năm phút tiếp theo cảm xúc của Elizabeth chuyển từ sự hoảng sợ sang nhận thức hơn. với sự nhanh nhẹn tuy có hơi lo lắng nàng có gắng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu cân nhắc các khả năng. Bất kể Ian đã làm gì với Robert, chàng không bao giờ giết anh, và cũng chẳng giết nàng. Theo những gì tờ báo nói, bằng chứng cho thấy rằng Robert đã hai lần cố giết Ian, nhưng cũng tại thời điểm đó không có bất cứ bằng chứng nào thực sự liên quan đến Elizabeth. Tất cả những gì mà nàng biết là tờ báo nói rằng phiên xử đã bắt đầu vào ngày 18 ba ngày trước đây, và nhiều khả năng Ian sẽ bị kết tội, cách nhanh nhất để có thể tới London là bằng tàu không phải đường bộ.

Elizabeth ném tờ báo đi và chạy ra khỏi phòng, nhảy bổ vào phòng khách. “Ông bà Hogan,” nàng hét to, cố gắng nhớ xem hình như họ đã xem là nàng có hơi điên rồ, “có một số tin tức ở trên báo - đó là những tin tức kinh khủng đối với tôi. Tôi phải quay trở về London theo cách nhanh nhất có thể.”

“Xin hãy bình tĩnh thưa bà,” ông Hogan nói với vẻ kiên quyết. “Bà biết là bà không nên đọc tờ báo đó. Đúng như lời chồng bà nói, nó sẽ đem lại tất cả sự khó chịu.”

“Chồng tôi đang bị xét xử vì tội giết người,” Elizabeth giận dữ tranh cãi.

“Chồng bà đang ở dưới cảng, tìm kiếm tàu cho chuyến đi khám phá thế giới của ông bà.”

“Không, đó là anh tôi.” “Ông ấy là chồng bà chiều nay,” Ông Hogan nhắc nàng.

“Anh ấy không bao giờ là có thể là chồng tôi được, anh ấy đã luôn luôn là anh tôi.” Elizabeth khăng khăng. “Chồng tôi – người là chồng thật sự của tôi đang bị xét xử vì tội giết hại tôi.”

“Thưa bà,” ông ta nói vẻ lịch sự, “bà chưa chết mà.” “Ôi chúa ơi.” Elizabeth nói với vẻ bất lực khi vò nát mái tóc trước trán, cố gắng nghĩ cách làm thế nào, làm thế nào để thuyết phục họ đưa nàng xuống thuyền. Nàng quay về phía bà Hogan, người đang chăm chú quan sát nàng trong khi vẫn đang giặt. “Bà Hogan,” cúi mình xuống, nàng nắm lấy bàn tay của người phụ nữ trong tay, làm cho bà nhìn nàng, và với một giọng nói gần như bình tĩnh và van nài, Elizabeth bắt đầu bào chữa cho trường hợp của nàng. “Bà Hogan, tôi không phải là một người điên, tôi không phải là người loạn trí, nhưng tôi đang gặp rắc rối. Và tôi cần phải giải thích điều đó với bà. Bà có nhận thấy là tôi không hạnh phúc khi ở đây không?”

“Có chúng tôi có nhận ra,” “Bà đã có bao giờ đọc một bài báo nào về quý bà Thornton chưa?” “Mặc dù, mặc dù tôi là một người đọc chậm dãi nghiền ngẫm tôi vẫn không hiểu lắm.”

“Bà Hogan tôi là quý bà Thornton. Không đừng nhìn chồng bà, hãy nhìn tôi. Nhìn vào mặt tôi. Tôi đang lo lắng và sợ hãi, nhưng bà có thấy tôi có biểu hiện điên rồ không?”

“Tôi tôi không biết” “Tất cả thời gian tôi ở đây, tôi đã bao giờ nói hay làm bất cứ điều gì làm cho bà nghĩ là tôi là người điên không? Hoặc là bà có thể nói rằng tôi thường không vui vẻ và có đôi chút sợ hãi không?”

“Tôi không thể nói bà,” bà ta hơi ngập ngừng, và trong một số khoảnh khắc sự hiểu biết và thông cảm có thể xuất hiện khi mà một người đàn bà tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người đàn bà khác, “tôi không nghĩ bà điên.”

“Cám ơn,” Elizabeth xúc động nói, bóp chặt tay bà ta vẻ biết ơn khi nàng tiếp tục nói, nửa nói cho bản thân nàng. “Bây giờ khi chúng ta đã hiểu nhau một chút, tôi cần phải tìm cách chứng minh cho bà thấy tôi là ai – Tôi và Robert là ai. Trong tờ báo,” Elizabeth bắt đầu cố gắng mò mẫm giữa vũng lầy của những lời giải thích để tìm ra cách nhanh nhất, bằng chứng dễ dàng nhất, “Trong tờ báo có nói,” nàng bắt đầu hơi ngập ngừng, “là hầu tước Kensington được tin là đã giết vợ mình, Quý bà Elizabeth Thornton và anh bà, Robert Cameron, bà có nhớ không?”

Bà Hogan gật đầu. “Nhưng những cái tên đó rất thông dụng,” bà ta phản đối.

“Không, đừng bắt đầu suy nghĩ ngay,” Elizabeth nói hơi dữ dội. “Tôi sẽ nghĩ ra thêm một số bằng chứng. Đợi đã, tôi có rồi, đi với tôi.” nàng gần như lôi xềnh xệch người đàn bà tôi nghiệp ra khỏi ghế và kéo bà ta vào phòng nàng. Với ông Hogan đứng ở cửa quan sát, Elizabeth lấy dưới gối của nàng ra túi xách của nàng và mở nó ra. “Hãy nhìn vào số tiền mà tôi mang theo. Nó nhiều hơn rất nhiều so với những người bình thường như Robert và tôi – những người mà bà nghĩ là Robert và tôi có thể mang theo đúng không?”

“Tôi không biết có đúng đắn hay không.”

Elizabeth nhận ra là nàng đang mất sự tin tưởng của bà Hogan. “Đợi đã, tôi có thứ này.” Elizabeth chạy tới giường và chỉ vào tờ báo. “Đọc nó đi cái nói về thứ mà họ tin là tôi đã mặc khi tôi đi khỏi.” “Tôi không cần phải đọc nó. Họ nói là họ nghĩ đó có thể là một chiếc váy màu nâu và một chiếc áo khoác màu kem.” “Hoặc là” Elizabeth kết thúc với vẻ thắng lợi khi nàng mở vali ra và lấy ra bộ váy mà báo miêu tả. “Họ nghĩ đó có thể là một bộ váy du lịch màu xám đúng không?” bà Hogan gật đầu, và Elizabeth lôi tất cả quần áo trong vali ra và đặt lên giường với vẻ chiến thắng. Nàng biết thông qua khuôn mặt của người phụ nữ là bà ta đã tin nàng và bà ta có thể khiến cho chồng bà ta cũng sẽ tin nàng.

Đi vong quanh, Elizabeth bắt đầu chiến dịch chống lại bà Hogan đang cảm thấy bị quấy rầy. “Tôi cần phải quay lại London ngay và điều đó chỉ có thể nhanh nhất bằng tàu.”

“Có một con tàu vào tuần tới sẽ đi”

“Ông Hogan tôi không thể đợi. Việc xét xử đã bắt đầu ba ngày trước. Theo tất cả những gì mà tôi biết, họ sẽ kết tội chồng tôi giết tôi và có thể họ đang lên kế hoạch treo cổ anh ấy.”

“Nhưng,” ông ta hét lên vẻ cáu kỉnh, “Bà chưa chết.” “Chính xác. Đó chính là điều mà tại sao tôi lại phải nhanh chóng trở về và chứng minh cho họ thấy. Và tôi không thể đợi đến khi có một con tàu cập bến. Tôi sẽ đưa cho ông bà tất cả những gì mà ông bà yêu cầu nếu có thể giúp đưa tôi đến Tilbery trên thuyền của ông bà và từ đó đường xá tốt hơn, tôi có thuê một chiếc xe đi tiếp.”

“Tôi không biết thưa bà. Tôi muốn giúp bà nhưng việc bây giờ đang rất tốt đẹp…” ông ta nhìn nàng vẻ cảnh giác và liếc nhìn vợ cầu cứu. Bà Hogan ngập ngừng, rồi gập đầu, “Ông sẽ đưa bà ấy đi Jonh”

Vòng tay ôm chặt bà chủ nhà, Elizabeth nói, “Cảm ơn bà - cảm ơn cả hai người. Ông Hogan tôi nợ ông bao nhiêu cho một tuần đi thuyền tuyệt vời?”

Ông ta nói với nàng và Elizabeth với lấy chiếc ví, lấy ra một số tiền, đếm chúng và ấn mạnh và bàn tay ông Hogan, “đây là gấp năm lần số mà ông nêu lên,” nàng nói với ông ta. Đây là lần đầu tiên trong suốt cả cuộc đời mình Elizabeth Cameron Thornton trả một cái gì đó nhiều hơn cái mà đáng lý nàng phải trả. “Chúng ta có thể đi tối nay chứ?”

“Có thể, nhưng sẽ là không khôn ngoan khi đi vào ban đêm.” “Chắc chắn phải đi tối nay. Tôi không thể làm tốn thêm một chút thời gian nào cả.” Elizabeth lắc đầu xua đuổi cảm giác khó chịu là nàng có thể đã quá muộn.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây thế này?” Robert cao giọng ngạc nhiên hỏi khi anh nhận thấy quần áo của Elizabeth bầy trên giường. Và rồi anh ta liếc nhìn thấy tờ báo, đôi mắt anh ta tối đi vì giận dữ. “Tôi đã nói với ông” anh ta bắt đầu, giận giữ quay về phía nhà Hogan.

“Robert, anh và em cần nói chuyện.” Elizabeth ngắt lời. “Riêng.”

“John,” bà Hogan nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên ra ngoài đi dạo.”

Trong khoảng khắc Elizabeth nhận ra lần đầu tiên rằng Robert hẳn đã cố tình dấu diếm tờ báo không cho nàng đọc vì anh ta biết điều gì đã xảy ra. Ý nghĩ rằng anh ta biết và không nói với nàng gần như không thể chịu đựng nổi giống khi nàng phát hiện ra Ian bị buộc tội giết họ. “Tại sao?” nàng bắt đầu bùng lên vì giận dữ.

“Tại sao cái gì?” anh ta nạt lại. “Tại sao anh không nói với em những điều được đưa trên báo.” “Anh không muốn làm em buồn.”

“Anh sao?” nàng hét lên, và rồi nàng nhận ra là nàng không có thời gian để tranh luận với anh ta. “Chúng ta phải quay lại.”

“Quay lại,” anh ta hét lên chế giễu. “Anh không quay lại. Anh ta có thể bị treo cổ vì giết anh. Anh hy vọng anh ta bị như vậy, tên khốn.”

“Vậy thì anh ấy sẽ không bị treo cổ vì giết em,” nàng nói, sắp xếp quần áo vào vali.

“Anh sợ là anh ta sẽ bị, Elizabeth.”Có vẻ dịu dàng trong giọng nói của anh ta, hoàn toàn lãnh đạm, điều đó làm trái tim nàng đông lại, và một nghi ngờ tồi tệ, khủng khiếp bắt đầu xé nát nàng. “Nếu như em để lại một bức thư, như em vẫn muốn làm,” nàng bắt đầu, “không một điều không may nào có thể xảy ra. Ian có thể trình bày bức thư cho…” giọng nàng vỡ ra khi điều nàng nhận ra đánh mạnh vào đầu nàng. Theo những lời khai nhận đưa trên báo, Robert đã hai lần cố gắng giết Ian, cách này hay cách khác. Nếu Robert có thể nói dối về điều này anh ta có thể nói dối về những điều còn lại. Một cảm giác bị phản bội quen thuộc lại bắt đầu nện mạnh vào tâm trí nàng, chỉ khác là lần này đó là sự phản bội của Robert, không phải Ian. Điều đó chưa bao giờ thực sự là Ian.

“Tất cả chỉ là một lời nói dối bẩn thỉu đúng không?” nàng nói với một giọng nói điềm tĩnh kỳ lạ khác xa với cảm giác hỗn loạn của nàng.

“Hắn đã phá huỷ cuộc đời anh.” Robert rít lên, nhìn nàng căm phẫn như thể nàng là kẻ phản bội. “Không phải tất cả đều là dối trá. Hắn ta bắt anh lên tàu của hắn ta nhưng anh ta trốn thoát ở San Delora.’

Elizabeth hít một hơi dài run rây. “Và anh trở lại? Làm sao mọi việc lại xảy ra?”

“Anh không có tiền, khốn kiếp – không có gì cả trừ quần áo trên người khi anh trốn. Anh đã bán mình thành người hầu để có tiền đi Mỹ.” Anh ta chìa tay về phía nàng, “Và tất cả những thứ này là cách mà ông chủ của anh sử dụng đối với người hầu người ăn – người không làm việc đủ nhanh.”

“Anh định nói ăn cắp” Elizabeth giận dữ nói. “Đừng có mà nói dối em nữa. Thế còn về hầm mỏ anh đã nói với em?”

“Anh có làm việc trong mỏ một vài tháng,” anh ta xiết chặt lấy nàng vẻ hăm doạ.

Elizabeth giật ra, túm lấy túi xách và lùi lại khi anh ta tiến đến gần nắm lấy nàng dữ dội. “Anh đã thấy những điều tồi tệ, làm những điều tồi tệ và tất cả chỉ bởi vì anh cố bảo vệ cho danh dự của cô em khi mà em chơi trò dâm đãng với tên con hoang đó.”

Elizabeth cố gắng thoát ra nhưng không thể và nỗi sợ hãi bắt đầu xoắn lấy nàng.

“Khi cuối cùng tôi cũng trở lại đây, tôi đọc được về cô em gái bé nhỏ trở thành người tao nhã trong các cuộc hội hè của xã hội thượng lưu khi mà tôi mục nát trong rừng sâu.”

“Cô em gái bé nhỏ của anh,” Elizabeth hét lên với giọng nói run run, “đã phải bán tất cả để trả nợ cho anh, khốn nạn. Anh đáng lẽ đã bị khốn khổ với lũ cho vay nếu anh lò mặt ra trước khi tôi bán tất cả.” giọng nàng vỡ ra, và rồi nàng hoảng loạn. “Robert, xin anh,” nước mắt nàng rơi lã chã. “Xin anh. Anh là anh trai em. Và một phần anh nói là đúng em là lý do khiến những chuyện này xảy ra đối với anh.”

“Em chứ không phải Ian. Anh ấy còn có thể làm những điều tồi tệ hơn đối với anh nếu anh ấy thực sự tàn nhẫn,” nàng tranh cãi. “Anh ấy có thể nộp anh cho nhà chức trách. Đó là việc mà phần lớn những người đàn ông khác sẽ làm, và anh sẽ phải trải qua phần lớn cuộc đời trong tù.”

Tay anh ta xiết chặt còn cằm anh ta cứng lại, “Robert,” nàng đau đớn nói, “em yêu anh, và em nghĩ anh cũng yêu em. Nếu anh cố gắng ngăn em quay về London, em sợ là anh phải giết em trước mới ngăn được em.”

Anh ta giật lùi lại, như thể việc chạm vào da nàng làm bỏng tay anh ta và Elizabeth ngồi xuống giường với lấy chiếc túi. Cảm thấy đau đớn vì những điều mà anh đã trải qua, nàng nhìn anh đi lại trong phòng như một con thú bị nhốt. Cẩn thận nàng lấy tất cả tiền ra khỏi túi và đặt lên giường, rồi nàng lấy ra một ít để có thể trả tiền thuê xe mà nàng cần. “Bobby,” nàng nói nhẹ nhàng. Nàng thấy vai anh ta cứng lại khi nàng sử dụng riêng thời niên thiếu của mình. “Xin anh hãy lại đây.”

Nàng có thể thấy anh ta đấu tranh khi tiếp tục đi đi lại lại và rồi đột ngột quay lại và tiến về phía giường. “Đây có một khoản khá nhiều tiền,” nàng nói tiếp. “Đó là của anh. Dùng nó để đi bất cứ đâu anh muốn.” Nàng chạm vào ống tay áo anh ta. “Bobby?” nàng thì thầm. “Tất cả đều đã kết thúc rồi. Không cần phải trả thù thêm nữa. Hãy lấy tiền và lên con tầu đầu tiên đi bất kể nơi đâu.”

Anh ta mở miệng định nói và nàng vội vàng lắc đầu. “Đừng nói với em nơi anh đi, sẽ có nhiều câu hỏi về anh và nếu em không biết câu trả lời, anh sẽ biết là anh an toàn khỏi em, Ian và thậm chí cả luât pháp của anh.” Nàng nhìn anh hết nhìn nàng và rồi lại nhìn tiền nằm trên giường. “Cứ trong sáu tháng,” nàng tiếp tục, “em sẽ chuyển thêm tiền vào tài khoản ngân hàng bất kỳ mà anh bảo em. Đưa một tên quảng cáo lên tờ Time cho Elizabeth Duncan, em sẽ gửi tiền vào bất cứ cái tên nào nêu trong quảng cáo.

Khi anh ta có vẻ không có khả năng di chuyển, nàng nắm chặt hơn nữa túi xách. “Bobby, anh phải quyết định ngay bây giờ. Không có nhiều thời gian để lãng phí đâu.”

Rorbert đấu tranh giữ dội và sau một phút dường như dài vô tận anh ta thở dài và một vài biểu hiện căng thẳng trượt khỏi mặt anh ta. “Em luôn luôn có,” anh ta nói với giọng nói cam chịu khi ngẩng lên nhìn nàng, “một trái tim nhân hậu.” Không một lời nào thêm nữa anh ta đi về phía chiếc vali của mình, ném một vài thứ quần áo vào đó và vồ lấy tiền trên giường.

Elizabeth cố gắng nuốt nước mắt vào trong. “Đừng quên,” nàng thì thầm khàn khàn, “Elizabeth Duncan.”

Anh ta dừng bàn tay đang đặt lên cánh cửa và nhìn lại. “Từng này đủ rồi,”. Trong im lặng anh trai và em gái nhìn nhau, biết rằng có thể đây là lần cuối cùng, rồi miệng anh ta nhếch lên có vẻ như là một nụ cười kỳ lạ đau đớn. “Tạm biệt,” anh ta nói. “Beth,”

Cho đến tận khi nàng thấy anh ta sải bước ra khỏi phòng, hướng ra đường đi xuống biển, Elizabeth mới cảm thấy thư giãn và rồi nàng ngồi phịch xuống giường như không xương. Ôm lấy đầu và những giọt nước mắt rơi lã tã xuống mặt nàng, rời tay khỏi chiếc túi mà nàng đã nắm chặt trong tay, những giọt nước mắt đau khổ trộn lẫn với những giọt nước mắt nhẹ nhõm – nhưng tất cả những giọt nước mắt đó là dành cho anh trai nàng không phải cho nàng.

Bởi vì bên trong chiếc túi là khẩu súng của nàng.

Cái khoảnh khắc mà nàng nhận ra là anh ta có thể sẽ không đồng ý để nàng đi, nàng sẽ chĩa khẩu súng đó vào Robert.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3