Charlie Bone (Tập 4) - Chương 17
CÂY THỦY TÙNG ĐEN
Charlie vùng vẫy như đang bơi dưới nước. Việc tiến đến một hình ảnh nào đó
thì khác hẳn với việc chui vào một bức tranh hay một bức hình. Khuôn mặt của
Amoret vẫn từ từ biến mất. Có vẻ như bà ấy đang cố gắng đưa nó quay trở về.
Nhưng Charlie không đi. Nó tìm cách tiến lên phía trước, quạt không khí
sang hai bên và đạp vào cái sợi dây vô hình đang níu giữ nó quay lại. Cuối cùng
nó cũng vào được trong căn phòng nơi có người phụ nữ đang đứng ôm chặt lấy hai
đứa trẻ. Hoàng tử Amadis đã đi và Amoret đang nhìn thẳng vào Charlie.
“Đi đi” Amoret thét lên. “Dù ngươi có là bất cứ ai cũng phải rời đi ngay!”
Và bây giờ Charlie mới nhận thức được những âm thanh khủng khiếp bên ngoài
căn phòng. Tiếng dộng thình thình của những tảng đá lớn đập vào cánh cửa nặng
nề, tiếng xé gió của những mũi tên., tiếng la hét và cả những tiếng rên rỉ của
cuộc giao tranh ngoài kia. Nó lại trôi lềnh bềnh ra ngoài sân, trong đám đông hỗn
loạn ấy, nó thấy một thằng bé tóc trắng với con quạ ở trên vai. Thằng bé đâm bổ
tới một cái giếng và leo xuống. Ngay sau đó, tòa lâu đài chìm trong biển lửa và
Charlie bị kẹt giữa những bức tường lửa ấy.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Charlie
hét lên kinh hoàng.
Nhưng có cái gì đó đang kéo
nó xuống. Nó không thể thoát ra mà cũng không thể thở được.
Có một tiếng “rắc” chói tai
vang lên, liền theo sau là tiếng kính vỡ tan. Nó gợi cho Charlie nhớ đến những
vụ bể bóng đèn của ông cậu Palton, và ngay lập tức một câu hỏi bật lên trong
đầu nó: liệu ông cậu có được an toàn ở nhà không?
“Charlie ! Charlie ! Quay lại
nhanh!” một giọng nói xa xăm gọi nó.
Charlie chớp mắt và thấy mình
đang nhìn vào một tấm gương vỡ với muôn ngàn tia sáng nhảy múa trên khắp các ô
cửa. Những mảnh thủy tinh vỡ đầy quanh nó, lấp lánh như kim tuyến.
“Charlie!” Billy đứng đàng
sau nó, tay cầm nến. “anh đã trở lại chưa?”
Charlie chớp mắt lần nữa và
rùng mình. “Ừ, anh đã trở lại.”
“Ông Tuccini phải phá kính.
Em nghĩ là anh đã bị mắc kẹt trong bức tường lịch sử.”
“Có vẻ như đó là cách duy
nhất để cứu cháu thoát ra ngoài.” Albert Tuccini nhìn Charlie. “Cái việc cháu
làm thật là kì lạ. Nhưng không phải lúc nào cũng suôn sẻ nhỉ?”
“Vâng, không phải lúc nào
cũng suôn sẻ.” Charlie thú nhận. “nhưng con phải vào trong đó, bởi vì tổ tiên
của con Amoret đang ở trong đó. Bà ấy chắc hẳn là đã ở trong tòa lâu đài khi nó
bị thiêu cháy, trước khi biến thành gương. Nhưng những con cháu của bà đã ở
đâu?”
“Không phải lúc nào mình cũng
tìm ra câu trả lời đâu.” Albert nói, “thôi nào. Cháu đã phải trải qua một vài
chuyện dễ sợ đấy. Hãy đi nghỉ đi.”
“Bức tường lịch sử đã bị vỡ
rồi. Đó là
lỗi của con.” Charlie nói, giọng rầu rĩ.
“Chỉ bề mặt bị vỡ thôi,” Albert nói. “những bức tường rất dày. Chúng có thể
chịu đựng một lực lớn hơn cái giày cũ của tôi rất nhiều.” nói rồi ông giơ một
chiếc giày màu đen lên trước khi đeo nó vào chân trái, buộc chặt dây và tiến về
phía cầu thang.
Khi Charlie quay trở lại phòng của Albert Tuccini thì những tia nắng bình
minh đang bắt đầu len lỏi vào những bức tường bằng gương. Cơn bão đã đi qua và
Albert nhận xét rằng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời. Nếu chúng rời đi nhanh,
thủy triều sẽ đưa chúng an toàn vào đất liền.
“Ba sẽ đi với tụi con chứ?” Charlie
nài nỉ.
Albert xòe tay ra. “tôi không
dám.”
“Nhưng tại sao chứ? Chúng con
sẽ giữ cho ba được an toàn mà.” Charlie hùng hồn . “Ba phải quay trở về, vì mẹ
và vì mọi thứ.”
“Tôi đã có vợ rồi à?” Albert trông có
vẻ sửng sốt.
“Tất nhiên. Chứ ba nghĩ con
ra đời như thế nào?” Charlie nói một cách giận dữ. Đồng thời nó cũng cảm thấy
một nỗi sợ hãi đang dâng lên. Nó đã tìm thấy cha nó rồi lại để ông ở một nơi mà
có lẽ nó chẳng bao giờ có thể gặp lại. Nếu bà nội Bone mà biết nó đã đến hòn
đảo này thì nhà Yewbeam chắc chắn sẽ chuyển cha nó đi một nơi nào đó mà nó khó
có thể tìm thấy được.
Và chính là Billy đã thuyết
phục được Albert khiến cho ông phải đi theo hai đứa nó. “Chúng cháu không thể
tự chèo thuyền được.” Nó bảo, hai con mắt lớn của nó đầy lo lắng. “chúng cháu
cần ông giúp, ông Tuccini. Charlie không đủ khỏe để chèo suốt quãng đường như
vậy lần nữa.”
Albert vuốt mái tóc quăn. “Ừm.
Có lẽ đó là điều tôi phải làm.” Ông dẫn hai đứa nó ra khỏi tòa tháp, băng qua
cái sân và tiến đến một cánh cửa được làm bên trong những bức tường kính. Chỉ
một cú đẩy và cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Khi chúng đã bước ra ngoài, Albert đóng
cánh cửa lại. Bây trông nó thật khó phân biệt với những bức tường của tòa lâu
đài. “Nó chỉ có thể được mở ra từ bên trong,” Albert bảo hai đứa nó. “Để đi vào
người ta phải đi theo một đường ống.” Cái cảnh bà cô Eustacia trượt xuống theo
đường ống thình lình lóe lên trong đầu Charlie, và nó tự cười nhăn nhở một
mình.
Khi chúng đã đi vào bờ,
Charlie kể cho Billy nghe về đứa con trai tóc trắng mà nó đã thấy trèo xuống
giếng. “Đó là cách mà nó sống sót,” nó bảo Billy “nó trèo lên sau đám cháy, và
bằng cách nào đó nó đã đến được đất liền và đi đến châu u với con quạ của nó.
Đó là nguồn gốc cái tên của em. Và người bảo vệ của em, Christopher Crowquill
có tổ tiên là anh trai của tổ tiên em.”
“Có lẽ em sẽ có thể sống
chung với Christopher Crowquill,” Billy nói một cách hi vọng.
Charlie im lặng. Christopher
tội nghiệp bây giờ còn gặp nhiều nguy hiểm hơn Billy. Ông ấy còn không thể tự
chăm sóc cho bản thân mình. “Ông cậu Palton sẽ biết phải làm gì,” Charlie lẩm bẩm.
Albert Tuccini sải những bước
dài đằng trước tụi nó. Ông bảo chúng rằng ông đi bộ ra bãi biển mỗi ngày. “Để
tập thể dục,” ông hét về phía chúng. “Hít thở không khí trong lành và giữ cho
chân tay vẫn còn hoạt động tốt.”
May mắn là cơn bão đã thổi
cái thuyền vào đất liền chứ không thổi ra biển. Albert và tụi nó xắn quần lên
và cởi giày tất ra. Họ kéo thuyền xuống nước và trong khi Charlie và Billy ngồi
co vào một chỗ, Albert ngồi đối diện và nắm lấy mái chèo. Lưng của ông xoay về
hướng những vách đá cao trong đất liền nên ông không thấy hai hình dạng đang
đứng ở bãi biển phía xa.
Charlie thấy họ đầu tiên. Tim
nó đập cái thịch. Liệu có phải là nhà Yewbeam không? Billy cũng đã thấy và nó
giật tay áo của Charlie. “họ đến để bắt em về,” nó thút thít. “Đáng lẽ em nên ở
lại trên đảo.”
“Ở đó cũng không an toàn
đâu,” Charlie bảo nó. “Bình tĩnh lại nào, có thể không phải là họ.”
Albert ngoái đầu lại. “Có
người. Cháu có thể thấy là ai không, Charlie? Cháu có muốn quay trở lại lâu đài
không?”
Charlie nheo mắt lại và chăm
chú nhìn. “Không,” nó nói chậm rãi. “con nghĩ – phải, phải, con biết chắc họ là
ai.” Bởi vì một trong hai hình dạng đó đã bắt đầu rõ nét. Một người đàn ông cao
với mái tóc đen và chiếc áo khoác cũng màu đen. “phải!” Charlie reo lên. “Đó là
ông cậu của con Palton. Con không biết người kia là ai nhưng ông ấy rất nhỏ và
bị gù. Con không nghĩ ông ấy có thể gây nguy hiểm.”
Charlie phấn khởi tới nỗi nó
nhảy lên khỏi chỗ ngồi khiến cho con thuyền nghiêng sang một bên.
“Woa!” Albert kêu lên. “cháu
sẽ khiến chúng ta rơi xuống nước mất, Charlie Bone!”
Được giúp đỡ bởi nước triều
đang lên, họ vào bờ rất nhanh. Charlie nóng lòng muốn thấy mặt ông cậu Palton
khi Albert bước lên bờ, bởi vì Lyell Bone đã từng là người bạn thân thiết nhất
của ông cậu, và ông cậu chắc chắn sẽ giúp cho ông nhớ ra ông là ai.
“Ông cậu Palton!” Charlie
gọi. “đoán xem con tìm được ai này!”
Palton vẫy tay và hét lên.
“ta đã thấy mi đi với Billy Raven rồi. Còn đây là ông Crowquill.”
“Không, không! Ông cậu không
hiểu rồi.” Charlie không thể chịu được sự trì hoãn.
Albert nhìn về bờ biển, nhưng
ông cậu Palton không tỏ dấu hiệu gì là đã nhận ra ông. Chiếc thuyền cập vào bãi
cát, Albert và hai đứa leo ra, lội bì bõm qua vùng nước cạn khi họ kéo chiếc
thuyền vào bờ.
Charlie không thể chờ đợi
thêm nữa. “nhìn này, ông cậu Palton, con đã tìm thấy cha rồi.”
Ông cậu Palton nhìn Albert
với một cái cau mày bối rối. Cuối cùng ông nói, “Charlie đây không phải là cha
con.”
Charlie bị sốc tới mức không
thốt nên lời.
“Họ gọi tôi là Albert Tuccini,” Albert nói, chìa tay ra. “rất vui được gặp
ông.”
Ông cậu cũng tự giới thiệu mình và Christopher và họ bắt tay nhau.
Charlie cảm giác một khối chì đang đè nặng lên ngực mình. Nó đau đớn tới
nỗi Charlie không thể nhúc nhích mà cũng không thể suy nghĩ được gì. Một đám
mây thất vọng bao trùm lấy nó, bóp nghẹt mọi tiếng kêu. Nó lờ mờ trông thấy
Christopher Crowquill đang ôm lấy Billy. Và nó cũng trông thấy ông cậu Palton
đang lắng nghe Albert và đang nhìn ra biển về phía lâu đài bằng gương. Ông cậu
chắc hẳn là đã thuyết phục được Albert không quay về hòn đảo nữa vì một lát sau
cả cái nhóm người vui vẻ ấy cùng đi trên bãi biển.
“Charlie, vẫn ổn chứ nhóc?” ông cậu Palton ngoái lại và đợi nó đi cùng.
“Con … con … vâng,” Charlie nói một cách đau khổ. Nó bước đến bên ông cậu.
“Thất vọng lắm phải không? Ta xin lỗi, Charlie.” Ông cậu bóp chặt vai nó.
“Không sao. Con ngốc quá. Con
đã biết không thể là ông ấy mà.”
“Một ngày nào đó sẽ là có
thể,” ông cậu nói.
Charlie nhìn ông cậu và
Albert kéo con thuyền vào hang động. Và rồi tất cả bọn họ đều leo lên những
vách đá qua một cái vịnh khác nơi một con đường mòn hẹp uốn lượn đến tận đỉnh
của vách đá.
Christopher Crowquill dẫn
đường với Billy ở đằng sau. Kế đến là ông cậu Palton, theo sau là Charlie. Albert
Tuccini đi sau cùng. Việc leo trèo khá nguy hiểm và khi họ đi được nửa đường,
ông cậu Palton bảo, “mi đã thấy bọn ta xuống thế nào rồi đấy, hầu như toàn đi
bằng mông.”
Charlie cố rặn một nụ cười nửa miệng. Nó ngoái đầu nhìn lại tòa lâu đài
bằng gương. Nó được che phủ bởi màn sương mù và chẳng mấy chốc không trông thấy
đâu nữa. Nhưng những bí mật ghê gớm của nó vẫn còn ở đó, ẩn giấu trong những
bức tường lịch sử và một ngày nào đó Charlie phải quay trở lại để khám phá
chúng.
Khi họ lên tới đỉnh của vách đá, thủy triều đã lên cao. Đứng trên cao nhìn
xuống, Charlie trông thấy những con sóng bạc đầu đang dộng ầm ầm vào thành đá
đen lởm chởm.
Albert Tuccini đã theo dõi Charlie một cách lo lắng. Ông đặt tay lên cánh
tay của nó và bảo, “tôi xin lỗi, tôi đã không phải là cha của cháu.”
“Không sao đâu ạ,” Charlie nói, giọng nó nghe nghèn nghẹn.
Họ đi bộ lên đỉnh vách đá tới chỗ ông cậu Palton đã đậu xe. Khi họ đang
quay đi, một con chim đột ngột thét lên tiếng kêu lảnh lót và tung cánh bay vào
bầu trời. Charlie chăm chú nhìn về trước xem cái gì đã khiến con chim sợ hãi
đến vậy và nó thấy một hình dạng đen thui đang đứng ngay trên lối mòn.
Ông cậu Palton đi chậm lại. “Cái gì..?” ông lắc đầu. “Một cái cây” và vẫn
sải bước đi trước.
Khi đến gần cái cây, họ thấy một mớ lùm xùm kì dị chẳng ra hình dạng gì.
Những nhánh cây cong queo phủ những chiếc lá kim đen mỏng mảnh và vỏ cây thì
chằng chịt những rãnh nứt nẻ.
“Một cây thủy tùng đen.”giọng ông cậu Palton rùng mình.
Trước mắt họ, một khuôn mặt méo mó tựa các thần lùn giữ của trong truyện cổ
hiện ra trên lớp vỏ cây xù xì. Các nhánh cây co quắp lại khiến những chiếc lá
kim rơi lả tả như mưa – mưa màu đen. Và thân cây quằn quại từ từ hiện nguyên
hình là một người đàn ông cao lớn. Đó chính là Tantalus Ebony. Lão nhìn trừng
trừng vào cái nhóm người đang đứng bất động trước mặt, cặp môi mỏng dính của
lão uốn thành một nụ cười thâm độc.
Charlie không tin nổi vào mắt mình nữa. Tantalus Ebony là người biến hình?
Lão lên tiếng. “chúng ta lại gặp nhau, Palton Yewbeam.”
“Cái gì..?”
“Thôi nào, Palton. Đừng nói với ta là mi không trông đợi giờ phút này nhé.
Ta đã cảnh cáo mi, đúng không, rằng nếu mi làm hại con gái ta, Yolanda, mi sẽ
phải trả giá bằng mạng sống của mi?” giọng nói vang rền như thể nó đến từ sâu
trong lòng đất. “MI ĐÃ GIẾT ĐỨA CON GÁI YÊU QUÍ CỦA TA!” lão đột ngột rống lên.
“Yorath,” Palton nói chẳng chút sợ hãi, “con gái ông là một con quái vật.”
Lão biến hình gầm lên giận dữ và lao hết tốc lực về phía Palton. Charlie có
thể mục kích những gì sắp diễn ra. Bất kể mạng sống mình, Tantalus sẽ đẩy ông
cậu vào vách đá. Charlie níu chặt lấy Palton, nhưng ông cậu đã đẩy tay nó ra và
bước lên đằng trước.
Đột ngột, một thân hình nhỏ bé màu xám lao vào Tantalus. Trong giây lát, họ
vật lộn với nhau, và rồi, ngạc nhiên làm sao Christopher Crowquill đã ép được
lão biến hình kia tới vách đá. Nó xảy ra nhanh đến mức không một tiếng kêu,
không một động tác nào đủ nhanh để ngăn cho cả hai người đâm thẳng đến bờ vực –
và thế là hết!
Có một tiếng thét và rồi im lặng.
Palton chạy tới chỗ hai hình người đã biến mất. Ông giang tay ra khi Charlie và Billy nhảy tới.
“KHÔNG!” ông kêu lên, bắt tụi nó trở về chỗ cũ. Nhưng Charlie đã thấy mặt nước sửi
bọt và những tảng đá đen. Không có gì khác, ngoại trừ một con chim đang chao
cánh trên ngọn sóng. Một con quạ hay một người biến hình?
“Ông ấy đã hi sinh để cứu
tôi,” Palton nói giọng khàn khàn.
“Tại sao?” Billy gào lên “tại
sao ông ấy lại làm như vậy? ông ấy là người họ hàng duy nhất của tôi. Người bảo
vệ của tôi. Bây giờ chẳng còn ai hết.”
“Vẫn còn có chúng tôi đây.”
Charlie nói.
“Tại sao? Tại sao vậy?”
Palton lắc đầu. “Thật không hiểu.” ông như đang cố thu mình lại. “Chúng ta phải
rồi khỏi đây thôi. Tôi sẽ báo động cho người bảo vệ bãi biển khi chúng ta đã đi
xa khỏi cái nơi quỉ quái này. Không thể làm gì hơn được nữa.”
Một thoáng im lặng, họ lại
tiếp tục đi cho đến khi họ đến được chỗ để xe của Palton. Charlie và Billy ngồi
băng sau trong khi Albert ngồi ghế trước.
Trong khi lái xe, ông cậu
Palton giải thích cuộc tấn công của lão già biến hình cho Albert Tuccini, lúc
này vẫn đang còn hoang mang, nghe. “lão quá già đến nỗi lão phải mượn hình dạng
và đôi khi cả trí óc của những sinh vật khác. Con gái của lão cũng tồi tệ như
vậy. Bà ta đã giết mẹ tôi và rồi còn làm hại một người rất đỗi yêu quý của
tôi.”
Charlie thì thầm, “cô
Ingledew?”
Billy ngoảnh đi và rúc vào
trong góc, một bức tranh sầu thảm.
“Bà ta chắc hẳn rất độc ác.”
Albert nói.
“Tôi đã giật điện chết bà
ta,” Palton nói tỉnh không.
Nếu Albert có bị sốc, ông đã
không để lộ nó. Có lẽ một vài kí ức đang tái hiện lại. Những kí ức quá tệ khiến
chẳng có gì làm ông ngạc nhiên được nữa.
Sau khi đã đi được khá lâu,
họ dừng xe tại một quán cà phê ở bên rìa một thị trấn nhỏ. Thời tiết ấm áp và
ngập nắng nên ông cậu Palton chọn chỗ ngồi ở ngoài trời. Ông đưa cho Charlie
một danh sách các món và tiền đủ trả cho bốn suốt ăn trưa. Billy, có vẻ như đã
khá hơn một chút, theo Charlie đi vào một căn phòng tối mờ, chỉ được thắp sáng
bởi một vài bóng đèn yếu ớt.
“Sao ông cậu của anh không
vào?” Billy huých khuỷu tay của Charlie khi nó đang gọi món với một người phụ
nữ tóc màu đỏ tía sau quầy.
Charlie đưa mắt nhìn Billy vẻ
cảnh báo và Billy hạ giọng, “em đâu có nói gì sai?”
Charlie cười với người phụ nữ
và cô cũng cười lại với nó trước khi biến vào sau một tấm màn được kết bằng các
chuỗi hạt.
Khi Charlie và Billy trở lại
bàn thì ông cậu Palton đang ở trong một trạm điện thoại công cộng bên kia
đường.
“Ông ấy đang báo cảnh sát về
vụ việc,” Albert nói. “Thật là một chuyện kinh khủng.”
“Một chuyện tốt và một chuyện
xấu, thật vây.” Charlie nói mà không suy nghĩ.
Billy bắn cho nó một ánh nhìn
tổn thương. Albert không nói gì. Một lát sau, một cô gái trong bộ váy đen cực
ngắn xuất hiện với một khay bánh mì san-wich, nước khoáng, nước cam vắt và cà
phê. Ông cậu Palton đã gọi điện xong, nói rằng ông đã làm hết sức để giải thích
những chuyện đã xảy ra nhưng cảnh sát có vẻ chỉ xem nó là một trò đùa.
“Billy thân mến, ta không
biết liệu điều này có giúp gì cho cháu không nhưng người bảo vệ của cháu đã rất
rất quan tâm đến cháu. Mọi chuyện ông ấy làm đều có lí do của nó. Thật sự, ta
tin là ông ấy đã hi sinh thân mình cho cháu. Trong suốt bảy năm qua, ông ấy rất
mong chờ được gặp lại cháu. Ông ấy chưa bao giờ từ bỏ cơ hội để được ở bên
cháu.”
Bằng một giọng yếu ớt, Billy
nói, “vâng.”
Albert Tuccini vẫn giữ im
lặng suốt bữa ăn. Có một ánh nhìn xa xăm mơ hồ trong đôi mắt của ông, và ông có
vẻ như không nhận ra những ngươi khác. Khi bánh đã được ăn hết (Charlie ăn phần
của Billy), Albert nói rằng mình muốn vào phòng vệ sinh.
Vài phút trôi qua. Rồi mười
lăm phút trôi qua và Albert vẫn chưa trở lại, ông cậu Palton trở nên lo lắng và
Charlie được cử đi xem xét phòng vệ sinh. Không có ai ở đó cả.
Ông cậu Palton cau mày khi
nghe tin này. “không có ai? Chắc không nhóc?”
“Không hơn không kém,”
Charlie nói.
Palton đứng dậy. “ta phải đi
xem.”
“Có nên không hả ông? Có rất
nhiều đèn trong…,” Charlie nói.
Nhưng ông cậu của nó đã sải
những bước dài qua cánh cửa của quán cà phê. Charlie cầu nguyện cho ông cậu
không gây ra sự cố gì. Một lát sau, nó nghe tiếng quát của một người đàn ông,
“Sue, bóng đèn trong phòng vệ sinh nam đã tắt hết rồi. thật là một đống lộn
xộn. Mảnh thủy tinh khắp nơi.” Rồi tiếng ông cậu.
“Ờ, vâng,” ông cậu Palton nói
một cách lo lắng.
“Người đàn ông đó để lại lời
nhắn cho ông.” Cô gái trao cho Palton một mảnh giấy đã được gấp lại rồi bước
đi, càu nhàu rằng cô đã có quá nhiều thứ cần hơn là ba cái việc đưa thư và dọn
phòng.
Ông cậu Palton mở tờ giấy ra.
Biểu lộ của ông trở nên nghiêm trọng khi ông đọc nó. “ta chẳng thể nói được gì.
Ta ngạc nhiên quá. Tội nghiệp ông ta.”
“Trong đó viết gì vậy?”
Charlie hỏi.
Ông cậu của nó đọc to tờ giấy
lên.
“Ông Yewbeam thân mến,
Dù chỉ trong một thời gian
ngắn nhưng tôi rất vui được quen biết ông, Charlie và Billy. Nhưng chúng ta
phải chia tay nhau ở đây. Đừng tìm tôi, tôi xin ông. Điều đó tốt hơn cho tôi.
Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong những lần tới vui vẻ hơn.
Người bạn chân thành của ông,
Albert Tuccini (như đã gọi)”
“Ông ấy sẽ đi đâu?” Charlie
hỏi. “Trong khi ông ấy còn không nhớ mình là ai?”
Ông cậu Palton nhún vai và
nhét tờ giấy vào túi. “Ta tin rằng ông ấy là một nhạc công thiên tài, Charlie.
Chúng ta hy vọng là ông ấy có thể tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn ở đâu đó
trên thế gian này.”
Họ quay lại chỗ chiếc xe và
bắt đầu cuộc hành trình khác về phía nam, hướng đường Filbert và học viện Bloor.
Sự ra đi đột ngột và dễ sợ của Christopher Crowquill đã choán hết tâm trí của
Charlie nhưng giờ đây những kí ức về chuyến đi với hoàng hậu Berenice đột ngột
quay về như dòng thác lũ và nó không thể tưởng tượng được tại sao mình lại quên
nói cho ông cậu biết về chuyến đi ấy.
“Ông không hỏi con là làm sao
con tìm được hòn đảo đó,” nó nói, nhoài người lên chỗ ngồi của ông cậu.
“Bạn của mi, Tancred, đã nói
cho ta biết về con ngựa trắng, nếu đó là những gì mi định nói ,” ông cậu Palton
nói. “ta không thể nào khiến nó cúp máy được. Nó nói đủ thứ: lời thề và yêu
quái, hồn ma và bão tố. Thằng nhóc đó có thể làm ra nó mà, đúng không? Nhưng đó
không phải là thứ ta quan tâm. Hai đứa mi mấy ngày nay chắc chắn đã nằm dưới
bàn may.”
“Bàn may?”
“Nghĩa là bị vặn, ủi, vắt
kiệt.” ông cậu Palton giải thích.
“Bị ủi,” Billy nói nhỏ, “phải
con cảm thấy bị ủi.”
“Này hai đứa nhóc, ta nên …”
ông cậu Palton ngập ngừng và rồi ông nói, “đừng bận tâm.” Charlie tự hỏi không
biết ông cậu nó định nói gì. Giọng nói của ông mang một ngữ điệu cảnh báo,
nhưng có lẽ ông cảm thấy tụi nó đã trải qua đủ chuyện trong ngày hôm nay rồi.
Im lặng một lúc lâu và
Charlie lên tiếng, “con ngựa chạy đi khi nó trông thấy hòn đảo. Không biết là
bà ấy đã đi đâu.”
Khi đề cập đến hoàng hậu,
Billy ngồi thẳng dậy và một nụ cười xẹt ngang trên khuôn mặt nó. “Bà ấy nói là
bà ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta. Em nghĩ là chúng ta sẽ còn gặp lại bà ấy. Chắc
chắn như thế. Bà ấy giống như tổ tiên của chúng ta vậy.”
Charlie rất vui khi thấy
Billy phấn khởi như thế.
Một đốm sáng nhỏ chập chờn
quanh tay áo của nó, Charlie bảo, “ông cậu Palton, con đã tìm thấy cây đũa phép
của con. Nói chính xác hơn là nó đã tìm thấy con. Bây giờ nó đã biến thành một
con bướm rồi.”
“Chà, ngạc nhiên đấy.”
Sự bầu bạn của con bướm khiến
Charlie cảm thấy được yên ủi, điều mà nó đang rất cần. “Ông sẽ không nói cho mẹ
con biết về những gì con nghĩ chứ?” nó hỏi ông cậu, “về cha con ấy?”
“Không, Charlie. Ta sẽ giữ bí mật.”