Trở thành Ma Cà Rồng - Chương 15 - 16 - 17
Chương 15
Nanh!
Andrew há hốc mồm nhìn
trong cơn kinh hãi đến tột độ.
Nanh cậu đang mọc dài
ra.
Không! Cậu không muốn
có nanh. Nhưng chúng đã mọc ra rồi. Chúng đâm thủng lợi, mọc chồm qua răng cửa,
vẩu ra ngoài, trắng hếu, nhọn hoắt.
Andrew sờ tay lên đầu
răng. Chúng sắc như kim.
Cậu quay lại, chạy ra
hành lang, tìm đến phòng chị.
- Emily! - Cậu gọi. -
Emily, hãy thức dậy đi!.
- Hôm nay thứ bảy, cái
đồ thùng rỗng kia. - Emily càu nhàu. - Có đi đi cho người ta nhờ không?
- Emily, - Andrew đấm
cửa rầm rầm. - Em đã bị biến thành ma cà rồng. Ma thật đấy! Chị cứu em với!
Giọng nói của Emily
càng lộ vẻ bực bội:
- Chị đã phát ngấy với
cái trò ma cà rồng của em rồi. Đi không, chị hét lên bây giờ!
- Không đùa đâu, em cần
sự giúp đỡ. - Andrew van nài. - Giúp em với!
Emily úp chiếc gối lên
mặt.
Nhưng Andrew đã vào
phòng và cứ nói. Cậu kể cho chị nghe mọi chuyện. Về tối hôm qua, về việc con ma
già vào phòng cậu, cậu đã nhảy qua cửa sổ và bay đi sau khi biến thành một con
dơi.
Rồi cậu dừng lại hỏi:
- Chị có nghe không
đấy?
Emily gật đầu.
Khi kể hết mọi chuyện,
Andrew kéo cái gối ra khỏi mặt Emily.
- Thật là một cơn ác
mộng. - Emily càu nhàu, mắt chị vẫn nhắm.
- Hãy mở cặp mắt mê
muội của chị ra. - Andrew cáu kỉnh nói.
- Mày có hứa là sẽ đi
ngay không? - Emily hỏi.
- Được. - Andrew hứa. -
Em sẽ đi ngay.
Buông một tiếng thở
dài, Emily từ từ mở mắt ra.
- Chị có giải thích nổi
chuyện này không? - Andrew hỏi. Rồi cậu nhe răng, chìa mấy cái nanh ma cà rồng
ra.
- Đơn giản thôi!. -
Emily đưa tay nắm mấy cái nanh cố nhổ ra.
Andrew để mặc cho chị
kéo. Cậu ước giá mà chị có thể nhổ ra được. Lát sau chị dừng lại, nheo mắt ra
vẻ giễu cợt:
- Này, em đã dán bằng
cách gì vậy? - Chị hỏi. - Bằng keo con voi à?
Andrew lắc đầu:
- Nó là thật đấy. Những
cái nanh ấy thật đấy.
Emily ra khỏi giường.
- Đến cửa sổ nào, ánh
sáng nơi ấy rõ hơn. - Emily nói.
Andrew theo cô. Khi dừng lại, Emily đưa
tay che miệng ngáp. Mắt Emily mở to.
- Giúp em với, chị! -
Andrew nài nỉ. - Em phải làm gì bây giờ?
- Cái đồ lừa đảo! -
Emily hét lên.
- Cái gì? - Andrew như
thể không tin được tai mình nữa.
- Tại sao mày cứ lừa
tao mãi thế? - Emily gào lên. - Làm sao tao có thể giải thích chuyện này với lũ
bạn được?
- Lũ bạn của chị ấy à?
- Andrew quát. - Ai thèm quan tâm đến cái lũ vớ vẩn ấy? Liên quan gì đến em? Em
sắp biến thành ma cà rồng rồi đây này!
Andrew quay người, giận
dữ ra khỏi phòng. Chị thật chẳng biết điều tí nào! Không giúp mình thì chớ...
nếu em biến thành ma cà rồng em sẽ cho chị biết tay.
Andrew nhấc máy điện
thoại cho T.J:
- T.J đấy à? - Andrew
hỏi khi nghe có người nhấc ống nghe. - Nó đã xảy ra rồi.
Andrew đi xuống tầng
hầm. Có lẽ ánh nắng sẽ chưa giết chết cậu. Nhưng cậu không dại gì mà đi thử.
Tầng hầm chỉ có hai cửa sổ. Cậu lấy giấy đen dán kín các kẽ hở. Rồi cậu kéo ghế
đến bật công tắc bóng đèn tròn. Ánh điện đủ chiếu sáng tầng hầm.
Gần đến tám giờ, Andrew
nghe tiếng T.J gõ cửa. Cậu nghe tiếng Emily ra mở cửa. Lát sau, T.J nhẹ nhàng
bước xuống tầng hầm, tay ôm theo cả chồng sách.
- Tớ mang theo tất cả
bộ sưu tầm. - T.J hào hứng nói. - về ma cà rồng đây. Tớ đèo đến đây bằng xe
đạp. - Nó đặt chồng sách lên bàn. - Nào,... đưa tớ xem nào.
Andrew chìa nanh ra.
- Tuyệt quá! - T.J thốt
lên. - Thật là diệu kỳ! Cậu phải chọn tớ là nạn nhân đầu tiên của cậu đấy nhé.
Hứa đi!
- Mình lấy làm tiếc. -
Andrew buồn bã nói. - Cậu không nhớ nhiệm vụ cậu đến đây là giải bỏ lốt ma cà
rồng cho mình à? Khi cậu làm xong điều đó thì làm sao mình có thể cắn được cậu
chứ.
- Phí thật! - T.J lẩm
bẩm. Rồi nó lại chạy ra ngoài mang nốt mấy quyển sách trong bộ sưu tập về ma cà
rồng của mình vào.
Khi nó trở lại, Andrew
nói:
- Làm ma cà rồng chẳng
thú vị gì đâu, T.J à. Nó thật khủng khiếp.
Andrew kể cho T.J nghe
chuyện viếng thăm của con ma già tối hôm qua. Mắt T.J sáng rực lên theo từng chi tiết.
- Tối qua, - Andrew
nói. - lão ma ấy còn dạy mình săn.
- Tuyệt vời quá! - T.J
nói.
- Chẳng phải tuyệt vời
đâu! - Andrew rên rỉ. - Đây là điều mình muốn nói cho cậu hay. Mình tóm được một con
thỏ bé xíu và suýt nữa mình đã cắn vào cổ nó và...
- Uống máu nó? - T.J
nói tiếp cho cậu.
Andrew chỉ gật đầu.
- Hừ! Tớ nghĩ ma cà
rồng - tập sự thì phải cố thu xếp để học làm quen với thức ăn mới của mình. -
T.J nói.
- Nhưng mình không
muốn! - Andrew gào to như hét lên. - Mình chỉ muốn ăn bánh, khoai tây rán và
kem thôi, và mình chỉ thích uống nước chanh, sữa pha sô đa.
- Thế còn loại nước
đọng dưới quan tài. - T.J đùa.
- Chẳng có gì đáng để
đùa cả đâu! - Andrew nghiêm giọng lại. Cậu thở dài. - Nào, ta hãy xem qua mớ
sách này đi. Mình và cậu phải tìm cho bằng được cách hoá giải lốt ma cà rồng.
- Andrew? - Emily thò
mặt xuống tầng hầm nói. - Chị quyết định sẽ giúp em.
- Đừng có tỏ vẻ ban ơn.
- Andrew nói.
- Không phải đâu. -
Emily trịnh trọng nói. - Chẳng nhẽ em lại nghĩ chị muốn được nổi tiếng bởi có
cậu em là ma cà rồng à?
- Đây này. - T.J đưa
cho Emily cuốn "Nhập môn ma cà rồng". Cuốn sách này sẽ giúp chị biết
những nguyên lý cơ bản nhất về ma cà rồng.
Emily thu xếp một chỗ
ngồi trên nắp cái thùng gỗ. Lát sau chị xoắn xoắn chuỗi hạt. Đấy là cách Emily
thường làm khi say mê một cuốn sách. T.J đang lục lọi mấy cuốn truyện sâu hơn.
Andrew lật hết cuốn này sang cuốn khác. Cậu như thể không có cách tìm được cuốn
nào giúp ích được cho mình. Hai tiếng đồng hồ trôi qua, chúng vẫn ngồi yên làm
việc đó. Andrew lắc đầu:
- Cuốn này đưa ra nhiều
cách giúp con người trở thành ma cà rồng. - Cậu nói. - Nhưng nó chẳng đả động
gì đến chuyện biến ma cà rồng thành người.
Cậu quay sang Emily:
- Chị có tìm thấy gì
không?
- Nhiều thứ lắm. -
Emily hào hứng nói. - Em có biết ma cà rồng cắn nạn nhân của mình mấy phát thì
người đó sẽ biến thành ma sói không?
- Emily! - Andrew gào
lên. - Việc này chẳng phải trò đùa đâu. Nó là vấn đề sống chết đấy! Chớ có mà
mê ma cà rồng!
- Xin lỗi! - Emily nói.
- Nhưng nó viết hay lắm.
- Hay khi chị chưa biến
thành ma thôi. - Andrew nói.
- Nghe này, - Emily
nói. - Đúng đấy, chị đọc sách thấy nói ma cà rồng ghét tỏi và hạt hướng dương.
Nhưng chúng lại giỏi phát hiện ra nạn nhân của mình. Chúng có thể thấy rất
nhiều sinh vật bé tí. Chúng bị lạc ở các ngã tư và không thể soi mình vào
gương.
- Chà, em vẫn có thể
thấy mình trong gương đấy. - Andrew nói. - Như thế em chưa thật sự là ma cà
rồng. Vậy nên ta vẫn còn cách xoay chuyển tình thế.
Cả ba lại chúi đầu vào
mấy quyển sách. Cuối cùng Emily bảo:
- Cuốn sách này khẳng
định ma cà rồng không thể lẻn vào nhà trừ phi nạn nhân của nó ngỏ lời mời.
- Nhưng chỉ là lần đầu
tiên, - T.J nói. - Sau đó chúng có thể đến hoặc đi tùy thích.
- Có lẽ chúng ta sẽ tìm
ra con ma đã cắn em. - Emily nói. - Vậy em có mời nó vào không hả Andrew?
Andrew cau mày cố nhớ.
Lần đầu tiên cậu gặp ma cà rồng là ở trong một giấc mơ. Nó gõ cửa sổ. Trong mơ, Andrew ra mở cửa
cho nó.
- Chắc là em đã mời. -
Cuối cùng Andrew thừa nhận. - Em nghĩ mình mơ nhưng chắc là em không mơ.
T.J quẳng một cuốn sách
bìa đỏ lớn xuống.
- Chẳng có gì mới mẻ
trong đám sách này cả. - Nó nói. - Chỉ còn một cách duy nhất là theo phương
pháp cổ điển để giúp cậu thôi.
- Phương pháp gì? -
Andrew hỏi. - Mình sẽ thực hiện ngay.
T.J nhìn thẳng vào mắt
bạn:
- Cậu phải tiêu diệt
con ma đã biến cậu thành ma cà rồng.
- Tiêu diệt hắn ư? -
Giọng Andrew run rẩy. - Nhưng T.J này, hắn... hắn... khủng khiếp lắm! Hắn là ma
cà rồng - chuyên nghiệp. Chắc mình sẽ phải...
Andrew không thể nói ra
cái từ ấy.
- Cậu phải thực hiện ba
điều. - T.J bảo. - Cậu phải đâm một cái cọc nhọn qua tim hắn. Sau đó cậu phải
chặt đầu rồi nhét tỏi vào đầy mồm hắn.
Andrew không muốn làm
ma cà rồng.
Nhưng cậu không muốn
thực hiện những điều độc ác như thế!
Hay là...
Chương 16
Tối hôm ấy, Andrew treo
ngược người trong buồng vệ sinh. Cậu không biết điều gì sẽ xảy ra. Nhưng cậu đã
làm mọi thứ để chuẩn bị cho một đêm sống mái với con ma già. Cậu tự động viên
mình, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, qua đi... Cậu cố ngủ. Cậu biết mình cần nghỉ
ngơi. Nhưng đầu óc cậu cứ suy nghĩ lung tung. Ngộ nhỡ kế hoạch của chúng ta
không thành?
Khi con ma già đẩy tung
cửa buồng vệ sinh, Andrew sợ gần như đứng cả tim. Cậu đã chờ đợi nó. Nhưng cậu
chưa dám. Bá tước Ved trừng mắt nhìn cậu. Mắt lão vằn đỏ. Da lão trắng bệch
trong ánh trăng. Chẳng nói chẳng rằng, Andrew tháo chăn rời sợi dây phơi đồ
nhảy xuống. Bây giờ cậu đã thạo các động tác này. Cậu đã quen với việc sử dụng
cái dây ấy. Andrew nhìn đồng hồ. Còn lâu nữa trời mới sáng. Cậu phải cố trì
hoãn.
- Thế là mày đã rời nơi
nấp của mình rồi. - Con ma cười. - Đừng sợ, nhóc. Chẳng mấy nữa mày sẽ thích
trốn xuống đất thôi. Nào, hãy há miệng ra.
Andrew từ từ nhe răng
ra.
- Hừm! - Ma cà rồng lắc
đầu. - Vẫn chưa có gì.
Chưa có gì ư? Andrew rà
lưỡi dọc theo lợi. Ủa! Mấy cái nanh đâu cả rồi? Có lẽ cậu vẫn chưa thể trở
thành ma cà rồng.
Con ma đọc được sự ngạc
nhiên của Andrew. Mắt nó nheo lại.
- Có nhớ nhịp tim
không? - Nó hỏi. - Nhịp tim của con thỏ tí hon ấy mà?
Andrew hình dung lại
con thỏ. Khi cậu nghĩ mấy cái nanh lại mọc dài ra.
Ồ, không! Andrew nghĩ.
Chúng mọc lại rồi! Cậu biết mình lại có nanh!
Bá tước Ved nở một nụ
cười:
- Xin chúc mừng, chú
nhóc! - Nó nói. - Dấu hiệu của sự khởi đầu tốt lành!
- Ngài... ngài muốn nói
là tôi phải đi săn người ư? - Andrew lắp bắp.
Con ma gật đầu.
- Con mồi đầu tiên ngon
lắm!
Andrew nuốt nước miếng.
Cậu phải giữ bình tĩnh. Cậu phải kiểm soát được hành động của mình. Nếu cậu
không làm được như thế, thì kế hoạch của cậu sẽ hỏng bét. Andrew lại nhìn đồng
hồ. Kế hoạch của cậu được ấn định vào lúc bốn giờ ba mươi phút tại lâu đài
Cameron. Cậu phải kéo dài thời gian.
- Tôi muốn hỏi ngài câu
này. - Andrew nói. - Có thật là ma cà rồng có thể thay đổi được thời tiết
không? Ngài có thể làm cho tuyết rơi ngay bây giờ chứ?
- Dĩ nhiên! - Con ma
bảo cậu. - Làm tuyết rơi là chuyện vặt.
- Ngài làm thử xem. -
Andrew nói. - Làm bây giờ đi.
Ma cà rồng nhún vai, nó
tiến về phía cửa sổ.
Andrew theo nó.
Bá tước Ved chỉ trừng
mắt nhìn lên bầu trời đêm. Một lát sau, Andrew thấy những bông tuyết bay lả tả
khắp bầu trời. Tuyết rơi xuống thành lớp dày tựa tấm thảm trắng trải trên sân
cỏ ở phía dưới.
- Tuyệt quá. - Andrew
khen ma cà rồng. - Thế còn mưa bão? Có cả sấm và chớp nữa, ngài làm được chứ?
- Cái gì, tuyết chưa đủ
để thuyết phục mày tin hay sao? - Con ma càu nhàu.
Andrew nhún vai:
- Cũng được thôi, nếu
ngài không thể...
- Đương nhiên là ta có
thể! - Ma cà rồng đáp. Nó lại quay ra cửa sổ.
Lát sau, tuyết rơi dày
hơn, nặng hạt và chuyển thành những giọt mưa. Một cơn gió mạnh tràn đến. Sấm
vang rền phía xa xa, Andrew thấy chớp sáng loé vạch ngang dọc trên bầu trời.
- Chà! Ta thử xem
chương trình dự báo thời tiết nào! - Andrew nói với con ma. - Xem thử họ dự báo cái
gì. Tôi chắc hiện tượng này không được đưa vào chương trình đâu.
- Im đi! - Ma cà rồng
quát. - Tối nay mày có chuyện gì vậy hả nhóc? Mày cứ lẩm bẩm như một thằng
ngốc.
- Xin lỗi! - Andrew
nhún vai. - Tôi chắc mình hưng phấn chỉ vì... chỉ vì... sắp được làm ma cà
rồng.
- Mày chưa phải là ma
cà rồng! - Con ma sửa lại. - Chưa phải! Mày vẫn là ma cà rồng - tập sự.
- Ngài muốn bảo rằng
tôi đã đánh mất cơ hội hay sao? - Andrew hỏi đầy hi vọng. Ý ngài là tôi chẳng
thể nào trở thành ma cà rồng à?
- Không. - Ma cà rồng
nói. - Không có người nào được chọn làm ma cà rồng lại bị thất bại trong luyện
tập cả. Chẳng ai có thể quay lại làm người được đâu.
- Không có ai à? - Hi
vọng của Andrew chợt tiêu tan. - Mãi mãi à?
- Không bao giờ, - ma
cà rồng lặp lại. - Hiểu chứ nhóc? Mày sẽ phải tập cho bằng được.
Tim Andrew như ngừng
đập.
- Đã đến giờ xuất phát.
- Ma cà rồng nói. - Sẵn sàng biến thành dơi chưa?
- Tôi không biết. -
Andrew nhún vai. - Hôm qua chúng ta đã biến thành dơi rồi. Hôm nay ngài có thể
biến tôi thành một đám sương mù màu đỏ không?
- Ta có thể.
Bá tước ma nói.
- Rồi còn cả việc biến
tôi thành sói nữa chứ? - Andrew nói. - Ôi, nhà thông thái ơi! Tôi muốn chạy
nhanh quanh Shadyside trong lốt của một con sói.
- Sói và sương mù.
Không khó lắm đâu. - Con ma nhún vai tỏ vẻ xem thường. - Nhưng đấy chỉ là hình
thức để lang thang thôi. Việc cốt lõi bây giờ là thức ăn.
- Tôi hiểu. - Andrew
nói. - Nhưng vẫn chưa đến hai giờ cơ mà. Chúng ta còn có cả đêm để... ăn. Nào,
ngài hãy biến tôi thành đám sương mù đi.
- Thôi được, nhóc. Được
rồi! - Ma cà rồng nói. - Nhưng chỉ một lát thôi nhé. Thành sương mù thì phải có
giới hạn thời gian.
Ngay tức khắc, Andrew
không cảm nhận được gì nữa. Cậu bắt đầu run rẩy. Răng cậu va vào nhau lập cập.
Ngón tay cậu đau nhức. Nhưng cậu không cảm thấy lạnh. Cậu thấy thân nhiệt mình
ấm lên, ấm mãi lên. Rồi nóng lắm. Cậu đã là một đám sương mù màu đỏ!
Andrew không thể nhìn
chính xác mọi vật. Nhưng cậu cảm nhận được tất cả. Cậu có thể di chuyển đến bất
kỳ chỗ nào trong phòng. Cậu co người lao ra cửa sổ.
- Ồ không! Mày đừng ra
ngoài ấy! - Giọng ma cà rồng nhắc nhở cậu. - Vào lại trong này đi! Ta không
muốn mày bị gió cuốn đến Nam Cực đâu.
Andrew rời cửa sổ bay
đến cửa ra vào, và bay theo hành lang. Cửa phòng Emily đang khoá chặt. Nhưng sá
gì? Andrew trong hình dáng sương mù dễ dàng len qua khe hở giữa cánh cửa và
khung cửa. Không có gì ngăn cản cậu! Cậu bay vào phòng Emily rồi lại bay ra
theo lối vừa vào.
Ma cà rồng đợi cậu trên
ngưỡng cửa phòng cậu.
Andrew bay qua nó. Cậu
sà xuống giường. Trước lúc kịp nhận ra điều gì đã xảy ra thì cậu đã ngồi trên
giường run rẩy.
- Kỳ diệu quá. - Cậu
nói với con ma.
- Tốt! - Lão ma đồng ý.
- Và cũng hữu ích nếu giả dụ như có ai đó vô tình đập mạnh cửa vào mặt.
- Hãy biến tôi thành
chó sói đi! - Andrew đề nghị.
- Chưa phải lúc. - Ma
ca rồng bảo. - Ta phải bắt đầu bài học của mày thôi nhóc ạ. Tối nay mày sẽ phải
săn một con mồi người. Người thì khó săn hơn thỏ. - Ma cà rồng ghé sát mặt
Andrew. - Nhưng ngon hơn nhiều. Chúng đáng giá để mạo hiểm.
Đồng hồ báo thức gõ ba
tiếng khi con ma cà rồng bắt đầu giảng giải bài học đi săn thứ hai của mình. Nó
giảng giải cách nghe nhịp tim của con người. Cách bám theo, cách chộp cổ nạn
nhân và cách tìm ra động mạch gần phía sau cổ.
- Nào, - Ma cà rồng nói
khi đã kết thúc bài giảng. - Mày đã thuộc lòng chưa nhóc?
- Tôi chưa chắc lắm. -
Andrew nói. - Ngài làm ơn giải thích lại từng phần thật cặn kẽ cho tôi với,
được chứ?
Con ma thở dài. Rồi nó
nhắc lại những lời chỉ dẫn:
- Bây giờ mày đã thuộc
chưa? - Nó hỏi.
Andrew gật đầu:
- Tôi chắc là đã thuộc
rồi.
Cậu muốn kéo dài thời
gian thêm một chút nữa.
- Và tôi biết ai là kẻ
sẽ trở thành nạn nhân của tôi. - Andrew nói tiếp. - Có một thằng đã đánh tôi
trong giờ học môn họa.
Nó giúi đầu tôi vào chậu nước, giữ chặt cho đến lúc tôi gần tắt thở. May nhờ
thầy giáo đến kéo tôi dậy nếu không thì...
- Im đi! - ma cà rồng
quát. - Ta không quan tâm đến những chuyện đời thường của loài người nhà mày.
Chúng ta phải tiếp tục với bài học đi săn.
- Thôi được. - Andrew
đồng ý. - Nhưng dẫu sao tôi cũng đã biết nơi để tìm thằng khốn đó. Nhiều nguồn
tin cho tôi hay nó đã ngủ ở lâu đài Cameron tối nay.
- Lâu đài ấy đã bị bỏ
hoang từ lâu rồi cơ mà? - Con ma hỏi. - Nó ở gần nghĩa địa phải không?
- Đúng đấy. - Andrew
đáp.
- Ta sẽ đến đó. - ma cà
rồng bảo. - Ta đang bị nỗi khao khát báo thù của mày quyến rũ đó nhóc. - Nó nói
tiếp. - Một vài học trò của ta không muốn săn tìm đồng loại. Nhưng chúng cũng
chẳng giữ được lâu đâu. Ta đi thôi.
- Đợi tí đã. - Andrew
nói. - Trước hết hãy đợi tôi tắm cái đã.
- Không! - Ma cà rồng chộp lấy tay
Andrew. - Mày nấn ná như thế đã đủ rồi đấy. Ta đi ngay bây giờ.
Chương 17
Andrew cảm thấy mình
bay bổng. Cậu không còn thấy gì nữa. Ánh sáng lấp lánh quanh cậu. Mọi thứ như
thể cũng chuyển động theo. Cậu thấy mình lướt trong không trung. Khi đáp xuống
mặt đất đang chạy lùi về phía sau. Cậu chạy nhanh hơn tốc độ cậu từng mơ ước.
Cậu đánh hơi làn gió.
Mùi nhiều quá! Chúng thật quyến rũ. Cậu ngửa mặt cất lên tiếng hú khàn khàn
thật dài.
- Im đi, đồ ngốc! -
Giọng con ma dội vào đầu cậu. - Mày có muốn làm ma chó đuổi theo không?
Andrew quay đầu nhìn
lại. Phi sát bên cậu là một con sói xám khổng lồ. Con sói có đôi mắt đỏ rực
hung tợn. Khi ấy, Andrew mới nhận ra mình cũng là chó sói.
Chúng chạy vượt qua
bệnh viện, men theo bóng tối. Andrew ngửi thấy mùi động vật đang lẩn trốn trên
đường.
Bây giờ nghĩa địa phố
Fear đã hiện ra trước mặt. Rồi tiếp đó là lâu đài Cameron. Andrew chạy chậm
lại.
- Này! - Con ma giục. -
Chạy nhanh lên!
- Ta hãy kiểm tra khu
rừng cái đã. - Andrew nói. - Nào!
Andrew rời con đường,
băng qua nhiều khu vường rồi rời phố Fear lao vào rừng. Ma cà rồng đuổi kịp
cậu:
- Dừng ngay trò này
lại! - Nó quát. - Ta phải săn người!
- Tôi biết. - Andrew
bảo nó. - Nhưng tôi chưa muốn trừng phạt kẻ thù. Tôi muốn dạo chơi trong lốt
sói một lát nữa.
Con sói ma cà rồng nhe
răng chìa mấy cái nanh nhọn hoắt. Nó cất tiếng gừ đầy vẻ doa. nạt.
- Tôi hiểu ý ngài. -
Andrew nói. - Nhưng tôi thích đi dạo rồi tiếp tục bài học cũng chưa muộn.
Lát sau, Andrew đưa ma
cà rồng tiến về phía lâu đài. Chúng dừng trong cụm rừng nhỏ bên cạnh. Andrew
lấy lại lốt người mà không hề bị xước một tí da trong suốt cả chặng đường phi
nhanh như thế.
- Cái đứa mày đang tìm,
- ma cà rồng thì thào, - có ở trong lâu đài không?
Andrew gật đầu.
- Nó đang ở qua đêm...
Ồ khoan! Hãy đợi đã!
Andrew chỉ vào lối mòn
ngoằn ngoèo chạy từ nghĩa trang vào lâu đài.
- Nó kia kìa! Đang đi
về hướng lâu đài ấy! Thấy chưa? Chiếc áo choàng rộng thùng thình ấy?
- Một anh chàng dũng
cảm! - Ma cà rồng nói. - Hoặc
là một thằng đại ngốc mới đi bộ trong nghĩa địa vào giờ này. Mày có nghe được
nhịp tim của nó không?
- To lắm, rõ lắm, -
Andrew trả lời. - Ôi! Trời! Thằng
đó sẽ phải hối tiếc vì đã xử sự tồi với tôi.
- Tuyệt! - Ma cà rồng
thốt lên. - Trả thù và uống máu. Hai việc kết hợp mới hay làm sao. - Nó mỉm
cười với Andrew. Mấy cái nanh lấp lóa trong ánh trăng. - Ta biết mày sẽ làm được việc này, nhóc. Đi
đi! Tóm lấy hắn! Cứ làm theo đúng những gì ta dạy.
Andrew gật đầu. Cậu nín
thở và lắng nghe.
Đây rồi, tiếng nhịp tim
đang đập. Nhưng nó lớn hơn nhịp tim thỏ nhiều lần. Đấy là tim người. Mỗi cú
đập, nó dồn máu chạy khắp cơ thể.
Andrew hạ thấp người
xuống. Cậu tiến vè phía nạn nhân. Cậu lặng lẽ di chuyển thật nhanh.
Nanh cậu chĩa ra. Nước
dãi theo đó giọt xuống.
Trong đầu Andrew, nhịp
tim nghe rõ hơn.
Như thể là tiếng trống,
bùm, bùm...
Andrew tiến sát hơn.
Cậu đưa tay ra.
Cậu chùn gối lấy đà
nhảy xổ vào con mồi đầu tiên của mình.