Vết Bớt Màu Cà Phê Sữa - Chương 32 - 33

32

Elínborg
đã tìm ra người phụ nữ đến từ Húsavík.

Trong
danh sách của cô còn hai cái tên nữa, do vậy cô để Sigurdur Óli ở lại
Nordurmýri với đội pháp y. Phản ứng của người phụ nữ đầu tiên cũng giống như
những người khác, rất ngạc nhiên nhưng dường như bà ta đã có chuẩn bị từ trước.
Bà ta đã nghe thấy câu chuyện ở đâu đó, thậm chí là mấy lần rồi. Bà ta nói rằng,
thực lòng bà ta đang chờ cảnh sát đến. Người phụ nữ thứ hai, người cuối cùng
trong danh sách từ chối nói chuyện với cô, từ chối mời cô vào nhà. Bà ta đóng
cửa và nói rằng mình không hiểu Elínborg đang nói gì và không thể giúp cô được.

Nhưng
người phụ nữ có vẻ gì đó lưỡng lự, như thể bà ta phải thu hết sức lực mới nói
ra được những điều cần nói, và Elínborg cảm thấy vai trò đã thay đổi. Bà ta cư
xử như thể đang chờ cảnh sát đến, nhưng không giống như những người khác, bà ta
không muốn biết gì cả, chỉ muốn thoát khỏi Elínborg ngay lập tức.

Elínborg
có thể dám chắc rằng cô đã tìm ra người phụ nữ họ cần. Cô nhìn vào đống tài
liệu của mình. Tên bà ta là Katrín, và bà ta là trưởng ban ở Thư viện thành
phố Reykjavík. Chồng bà ta quản lý một công ty quảng cáo lớn. Bà ta năm
nay sáu mươi tuổi, có ba con, tất cả đều được sinh ra từ năm 1958 đến 1962. Bà
ta đi khỏi Húsavík từ năm 1962 và sống ở Reykjavík từ đó đến nay.

Elínborg
bấm chuông lần nữa.

“Tôi nghĩ
bà nên nói chuyện với tôi,” cô nói khi Katrín mở cửa.

Người phụ
nữ nhìn cô.

“Tôi
chẳng giúp được gì cho cô đâu,” bà ta nói ngay với một tông giọng cao đáng ngạc
nhiên. “Tôi biết vụ việc này là gì. Tôi đã nghe những tin đồn. Nhưng tôi
không biết về vụ hiếp dâm nào cả. Hy vọng là cô có thể giải quyết chuyện này. Đừng
làm phiền tôi thêm nữa.”

Bà ta cố
gắng đóng cửa trước mặt Elínborg.

“Tôi có
thể cho qua chuyện này, nhưng một viên thám tử có tên là Erlendur, người đang
điều tra vụ Holberg, thì không đâu. Lần tới bà mở cửa ông ấy sẽ đứng ở đây và
sẽ không đi đâu cả. Ông ấy sẽ không để bà đóng sầm cửa trước mặt mình đâu. Ông
ấy có thể sẽ khiến bà bị thương nếu mọi chuyện khó khăn đấy.”

“Làm ơn
để tôi được yên,” Katrín nói khi cánh cửa đóng sầm một lần nữa.

“Tôi mong
là mình có thể,” Elínborg nghĩ thầm, cô lấy điện thoại ra và gọi cho Erlendur, ông
vừa mới rời khỏi trường đại học. Elínborg mô tả tình hình cho ông nghe. Erlendur
nói rằng ông sẽ có mặt ở đó trong vòng mười phút nữa. Khi đến nơi, Erlendur
không trông thấy Elínborg bên ngoài nhà Katrín, nhưng ông nhận ra xe cô ở bãi đậu.
Đó là một ngôi nhà riêng rộng rãi ở quận Vogar, nó có hai tầng với một gara đôi.
Ông bấm chuông và lấy làm ngạc nhiên khi Elínborg ra mở cửa.

“Tôi nghĩ
là tôi tìm thấy bà ấy rồi,” cô nói nhỏ và để Erlendur vào. “Katrín vừa mới nói ra sự thật với
tôi và xin lỗi vì hành động của mình. Bà ấy nói rằng thà nói chuyện với chúng
ta còn hơn là không làm gì. Bà ấy đã nghe những câu chuyện về vụ hiếp dâm và
đang chờ chúng ta đến.”

Elínborg
vào trong nhà trước Erlendur và đi vào phòng khách, nơi mà Katrín đang đứng. Bà bắt tay ông và cố
gắng mỉm cười nhưng dường như vẫn hơi gượng gạo. Katrín ăn mặc khá kín đáo với chiếc váy
màu xám và áo khoác trắng, mái tóc thẳng màu đen xõa đến vai, chải sang một bên.
Bà cao, vóc người mảnh khảnh và duyên dáng với vẻ bề ngoài dịu dàng pha lẫn sự
hồi hộp.

Erlendur
nhìn quanh phòng khách. Những cuốn sách xếp đầy trên các tủ kính. Một chiếc bàn
giấy đẹp đẽ nằm bên cạnh tủ sách, một bộ đồ gỗ nhưng được bảo quản cẩn thận kê
giữa căn phòng, nơi góc phòng kê một bàn hút thuốc. Trên tường treo những
bức tranh màu nước lồng trong những khung tranh tuyệt đẹp, bên cạnh là những
bức ảnh gia đình bà. Ông nhìn kỹ hơn vào chúng. Tất cả các bức ảnh đều đã cũ, ba
cậu con trai cùng bố mẹ. Những bức mới nhất được chụp khi ba người con được làm
lễ kiên tín. Hình như ba người không học cấp ba hoặc đại học, cũng như chưa kết
hôn.

“Chúng
tôi sắp mua một ngôi nhà nhỏ hơn,” Katrín nói, gần như là hối lỗi khi thấy Erlendur
nhìn quanh. “Nó quá lớn đối với chúng tôi, ngôi nhà rộng lớn này.”

Erlendur
gật đầu.

“Chồng bà,
ông ấy cũng ở nhà chứ?”

“Albert hôm nay đi đến tối muộn mới về. Ông ấy ra nước ngoài. Tôi hy
vọng là chúng ta có thể nói chuyện này xong trước khi ông ấy về.”

“Chúng ta
ngồi xuống đi chứ?” Elínborg đề nghị. Katrín xin lỗi vì sự vô ý của mình và mời hai
người ngồi. Bà ngồi xuống ghế sô pha, còn Erlendur và Elínborg ngồi trên hai
chiếc ghế bành da đối diện với bà.

“Chính
xác là hai người muốn ở tôi điều gì?” Katrín hỏi và lần lượt nhìn hai người. “Tôi
không hiểu vì sao tôi lại dính líu đến vụ việc này. Người đàn ông đó đã chết. Chuyện
đó chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

“Holberg
là một kẻ hiếp dâm,” Erlendur nói, “ông ta cưỡng hiếp một người phụ nữ ở
Keflavík và hậu quả là cô ấy có một đứa con, một con gái. Khi điều tra kỹ hơn, chúng
tôi được trình báo là ông ta đã từng thực hiện hành vi này với một người
phụ nữ khác ở Húsavík, người này cũng tầm tuổi với nạn nhân thứ hai. Holberg đã
bị sát hại và chúng tôi có lý do để giả định rằng nguyên nhân xuất phát từ
những việc làm trong quá khứ đen tối của ông ta.”

Erlendur
và Elínborg để ý thấy chuyện mà ông đề cập đến chẳng có chút tác động nào
lên Katrín cả. Bà
ta không bị sốc khi nghe thấy những vụ hiếp dâm của Holberg hay con gái của hắn,
và bà ta cũng không hỏi gì về người phụ nữ ở Keflavík kia.

“Bà không
bất ngờ khi nghe chuyện đó sao?” ông hỏi.

“Không,” Katrín nói, “tôi nên bất ngờ về chuyện gì
chứ?”

“Bà có
thể nói về gì Holberg với chúng tôi?” Erlendur hỏi sau một lúc ngừng.

“Tôi nhận
ra hắn ngay lập tức trong bức ảnh đăng trên báo,” Katrín nói, và dường như dấu hiệu của sự
kìm nén cuối cùng đã biến mất trong giọng nói của bà. Giọng bà trở nên thì thầm.
“Thậm chí ngay cả khi hắn đã thay đổi rất nhiều,” bà nói.

“Chúng
tôi có ảnh của ông ta trong hồ sơ,” Elínborg nói. “Bức ảnh được lấy từ giấy
phép lái xe mà ông ta mới gia hạn. Ông ta làm nghề lái xe tải. Đã từng lái xe
đi khắp cả nước.”

“Hồi đó
hắn nói với tôi rằng hắn là một luật sư ở Reykjavík.”

“Có lẽ
hồi đó ông ta đang làm ở Cơ quan quản lý Bến cảng và Hải đăng,” Erlendur
nói.

“Hồi đó
tôi mới hai mươi tuổi. Chuyện đó xảy ra khi tôi và Albert đã có hai đứa con. Chúng tôi bắt đầu sống cùng với
nhau từ hồi còn rất trẻ. Ông ấy ở biển, ý tôi là Albert ấy. Việc ấy không thường xuyên xảy ra.
Ông ấy quản lý một cửa hàng nhỏ và là nhân viên của một công ty bảo hiểm.”

“Ông ấy
có biết chuyện xảy ra không?” Erlendur hỏi.

Katrín ngập ngừng trong giây lát.

“Không, tôi
không bao giờ nói cho ông ấy biết. Và tôi mong là hai người đừng nói cho ông ấy biết lúc này.”

Họ cùng
yên lặng.

“Bà không
nói chuyện này với ai sao?” Erlendur hỏi.

“Tôi
không nói cho ai biết cả,” bà lại yên lặng.

Erlendur
và Elínborg chờ đợi.

“Tôi tự
quy lỗi cho mình. Lạy Chúa,” bà thở dài. “Tôi biết thế là không đúng. Tôi biết
rằng chuyện đó không phải do lỗi của tôi. Chuyện đó xảy ra cách đây đã bốn mươi
năm và tôi vẫn còn dằn vặt mình mặc dù tôi hiểu rằng mình không nên làm thế. Bốn
mươi năm.”

Họ vẫn
chờ đợi.

“Tôi
không biết hai người muốn tôi kể chi tiết đến đâu và những chuyện gì khiến hai
người quan tâm. Như tôi đã nói, Albert đi biển. Tôi đi chơi với mấy người bạn và
chúng tôi gặp ngững người đàn ông đó trong buổi khiêu vũ.”

“Những
người đàn ông đó ư?” Erlendur xen ngang.

“Holberg
và một người nữa đi cùng hắn. Tôi chưa bao giờ biết tên ông ta là gì. Ông ta
cho tôi xem một chiếc máy ảnh nhỏ mà ông ta mang theo. Tôi nói chuyện với ông
ta một chút về nhiếp ảnh. Họ quay trở lại nhà bạn gái tôi và chúng tôi tiếp tục
uống rượu ở đó. Nhóm chúng tôi có bốn cô gái đi chơi cùng nhau. Hai người đã
kết hôn. Một lúc sau tôi nói rằng tôi muốn về và hắn đề nghị đưa tôi về nhà.”

“Holberg
ư?” Elínborg hỏi.

“Phải, là
Holberg. Tôi từ chối và chào tạm biệt bạn tôi rồi đi bộ về nhà một mình. Nhà
tôi cách đó không xa lắm, chúng tôi sống trong một ngôi nhà riêng ở một con
đường mới tại Húsavík. Nhưng khi tôi mở cửa - bất thình lình hắn đứng ngay
đằng sau tôi. Hắn nói vài điều gì đó mà tôi nghe không rõ, sau đó đẩy tôi vào
nhà và đóng cửa lại. Tôi sửng sốt tột độ. Không biết là nên sợ hay ngạc nhiên. Rượu
đã làm cho cảm giác của tôi xáo trộn. Tất nhiên tôi không biết gã đàn ông đó
một chút nào, tôi chưa từng gặp hắn trước đêm hôm đó.”

“Vậy tại
sao bà lại tự trách mình?” Elínborg hỏi.

“Tôi đã
hơi bỡn cợt một chút ở sàn nhảy,” Katrín trả lời sau một thoáng. “Tôi mời ông ta
nhảy. Tôi không hiểu tại sao mình lại làm thế. Tôi đã uống chút rượu và
tôi chưa bao giờ có thể kiểm soát được rượu. Tôi đang vui vẻ với bạn bè và đã
cư xử hơi thân mật. Vô trách nhiệm với bản thân. Say xỉn.”

“Nhưng bà
không nên tự trách mình.” Elínborg bắt đầu.

“Cô có
nói gì thì cũng không thay đổi được điều đó đâu,” Katrín nói với giọng nhẹ nhàng và nhìn
Elínborg. “Vậy nên đừng bảo với tôi là tôi có thể và không thể trách ai. Chẳng
có ích gì cả.”

“Hắn
quanh quẩn bên chúng tôi trong buổi khiêu vũ,” bà nói tiếp sau khi ngừng lại. “Chắc
chắn là hắn không gây ra một ấn tượng xấu nào. Hắn rất vui vẻ và biết cách làm
các cô gái cười. Tôi còn nhớ sau đó hắn đã hỏi về Albert và phát hiện ra rằng tôi ở nhà có
một mình. Nhưng hắn đã làm điều đó theo cái cách mà tôi không bao giờ nghi ngờ
có động cơ gì đằng sau đó.”

“Về cơ
bản câu chuyện này cũng giống với câu chuyện của người phụ nữ ở Keflavík,” Erlendur nhận xét.

“Cô ấy để
hắn vào nhà một cách tự nguyện. Sau đó hắn đòi sử dụng điện thoại và tấn công
cô ấy trong nhà bếp.”

“Không
biết tại sao hắn lại biến thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Thật kinh tởm.
Những điều hắn nói ấy. Hắn xé toạc cái áo khoác mà tôi đang mặc, đẩy tôi vào
trong và gọi tôi bằng những cái tên kinh khủng lắm. Hắn như phát cuồng lên. Tôi
đã cố gắng nói chuyện với hắn nhưng vô ích và khi tôi bắt đầu kêu cứu, hắn nhảy
lên người tôi và bịt miệng tôi lại. Sau đó hắn lôi tôi vào phòng ngủ...”

Katrín thu hết can đảm trong mình để kể cho họ những điều mà Holberg
đã làm, một cách trình tự và không giấu giếm. Bà không quên một chi tiết nào về
cái đêm hôm đó. Lời miêu tả của bà không hàm chứa bất kỳ sự ủy mị nào. Như thể
là bà đang đọc một bản tin lạnh lùng trên một tờ báo vậy. Katrín chưa bao giờ nói về sự việc đó như
thế này, với một sự chính xác đến thế, nhưng lại có thể tạo ra một khoảng cách
với nó xa đến mức Erlendur cảm thấy dường như bà đang kể lại một điều gì
đó xảy đến với một ai đó khác. Ở một nơi khác. Vào một thời điểm khác. Trong
một cuộc sống khác.

Trong lúc
nghe bà kể chuyện, Erlendur nhăn mặt còn Elínborg thì thầm nguyền rủa. Katrín dừng lại.

“Tại sao
bà không tố cáo tên vô lại đó?” Elínborg hỏi.

“Hắn
giống như một con quỷ vậy. Hắn dọa sẽ phá hoại đời tôi nếu tôi nói với bất kỳ
ai hoặc với cảnh sát. Và tệ hơn nữa, hắn nói rằng nếu tôi gây chuyện hắn sẽ nói
rằng chính tôi đã gọi hắn đến nhà và muốn ngủ với hắn. Hắn không dùng những từ
ngữ đích xác như thế nhưng tôi hiểu hắn muốn nói gì. Hắn cực kỳ khỏe, nhưng
không để lại dấu vết nào trên người tôi. Hắn chắc chắn điều đó. Về sau tôi đã
nghĩ đến chuyện đó. Hắn đánh vào mặt tôi mấy lần nhưng không bao giờ mạnh cả.”

“Chuyện
này xảy ra khi nào?”

“Vào năm
1961. Cuối năm ấy. Vào mùa thu.”

“Vậy
chuyện đó có để lại hậu quả gì không? Bà không gặp lại hắn hay...”

“Không. Tôi
không bao giờ gặp lại hắn sau chuyện đó. Cho đến khi tôi thấy hình của hắn trên
mặt báo.”

“Bà đã
chuyển đi khỏi Húsavík sao?”

“Chúng
tôi đã lên kế hoạch ấy từ trước. Albert luôn có ý tưởng đó trong đầu. Tôi cũng
không phản đối chuyện đó lắm. Những người sống ở Húsavík rất tốt bụng và đó là
một vùng đất tuyệt vời, nhưng từ hồi đó đến nay tôi chưa từng quay trở lại.”

“Bà có
hai người con trước đó, hai người con trai như trên bức ảnh,” Erlendur nói và
nhìn về phía bức ảnh, “và sau đó bà có một người con trai thứ ba... khi nào?”

“Hai năm
sau đó,” Katrín đáp.

Erlendur
nhìn bà và có thể thấy là, vì một số lý do, lần đầu tiên trong cuộc nói chuyện
của họ, bà ta đã nói dối.

33

“Tại sao
ông dừng lại ở đó?” Elínborg hỏi khi họ ra khỏi ngôi nhà.

Cô không
giấu nổi sự ngạc nhiên khi Erlendur đột ngột cảm ơn Katrín vì đã rất hợp tác với cảnh sát. Ông
nói rằng ông biết bà đã phải trải qua khó khăn thế nào khi nói về những chuyện
này và ông chắc chắn rằng những chuyện mà họ nói sẽ chẳng đi đến đâu cả. Elínborg
há hốc mồm. Họ mới chỉ bắt đầu nói chuyện thôi mà.

“Katrín đã bắt đầu nói dối,” Erlendur nói. “Đó đã là một thử thách
quá lớn với bà ấy rồi. Chúng ta sẽ gặp lại bà ta sau. Chúng ta nên nghe trộm điện
thoại của bà ta và cắt cử một chiếc xe bên ngoài ngôi nhà để theo dõi động thái
của Katrín cũng
như bất kỳ vị khách nào. Chúng ta cần tìm ra các con trai của bà ta làm nghề gì,
sưu tầm những bức ảnh mới nhất của họ nếu có thể, nhưng không được gây chú ý. Chúng
ta cũng cần phải xác định những người biết Katrín ở Húsavík và thậm chí là có thể
nhớ chuyện đêm hôm đó, mặc dù chuyện đó xảy ra khá lâu rồi. Tôi đã yêu cầu
Sigurdur Óli liên lạc với Cơ quan quản lý Bến cảng và Hải đăng xem liệu họ có
nói cho chúng ta biết Holberg làm việc cho họ ở Húsavík khi nào. Có lẽ đến giờ
anh ta đã làm xong việc đó rồi. Chúng ta còn phải lấy một bản sao chứng nhận
kết hôn của Katrínvà Albert để xem họ cưới nhau vào năm nào.

Erlendur
đã vào trong xe.

“Và
Elínborg này, cô hãy đi cùng tôi trong lần tiếp theo nói chuyện với bà ta nhé.”

“Có ai có
thể làm được cái điều mà bà ta vừa mô tả không?” Elínborg hỏi trong lúc đầu óc
vẫn đang mải nghĩ đến câu chuyện của Katrín.

“Với
Holberg thì dường như mọi điều là có thể,” Erlendur đáp.

Ông lái
xe xuống Nordurmýri. Sigurdur Óli vẫn đang ở đó. Anh đã liên hệ với công ty
điện thoại về những cuộc gọi đến nhà Holberg vào cuối tuần mà ông ta bị giết. Hai
cuộc đến từ công ty Vận tải Iceland nơi ông ta làm việc và ba cuộc đến từ các
trạm điện thoại công cộng: hai cuộc từ một trạm ở Laekjargata và cuộc
còn lại từ bến xe buýt Hlemmur.

“Còn gì
nữa không?”

“Có, những video khiêu
dâm trong máy tính của ông ta. Nhóm pháp y đã kiểm tra khá kỹ và nó
quả là kinh khủng. Khiến người ta phát buồn nôn ấy. Tất cả những thứ tệ hại
nhất mà ông có thể tìm thấy trên Internet, cả động vật và trẻ em. Hắn là một
tên đồi trụy thực sự. Tôi nghĩ là họ đã thôi không kiểm tra đến chúng nữa.”

“Có lẽ
không cần họ phải đảm nhiệm chuyện đó nữa,” Erlendur nói.

“Nó chứng
tỏ hắn là một kẻ bẩn thỉu và đáng ghê tởm,” Sigurdur Óli nói.

“Ý anh là
hắn đáng bị đánh vào đầu và giết chết sao?” Erlendur nói.

“Ông nghĩ
thế nào?”

“Anh đã
liên lạc với bên Cơ quan quản lý Bến cảng và Hải đăng chưa?”

“Chưa.”

“Thế thì
hãy làm đi.”

“Ông ta
đang vẫy tay với chúng ta phải không?” Sigurdur Óli hỏi. Họ đang đứng trước cửa
nhà Holberg. Một người trong đội pháp y mặc quần áo trắng đã ra khỏi
tầng hầm và đang vẫy tay gọi họ vào. Anh ta trông rất hứng khởi. Họ ra khỏi xe,
xuống tầng hầm và đi đến một chỗ trong hai cái màn hình. Kỹ thuật viên
phápy đang cầm cái điều khiển kết nối với chiếc camera đặt trong
lòng hố nơi góc phòng khách.

Họ quan
sát màn hình nhưng không thấy gì rõ ràng. Hình ảnh lốm đốm, tối, mờ và xám xịt.
Họ có thể thấy đống sỏi và mặt dưới của sàn nhà, nhưng chẳng có gì bất thường
cả. Một khoảng thời gian trôi qua cho đến khi anh chàng kỹ thuật viên không thể
chịu được nữa.

“Đây này,”
anh ta nói và chỉ lên góc trên màn hình. “Là cái vật ngay ở trên đây, dưới sàn
nhà ấy.”

“Cái gì
cơ?” Erlendur hỏi, ông không nhìn thấy gì.

“Ông
không trông thấy nó à?” Kỹ thuật viên pháp y hỏi.

“Cái gì
cơ?” đến lượt Sigurdur Óli.

“Cái nhẫn
ấy.”

“Cái nhẫn
á?” Erlendur nói.

“Đó rõ
ràng là cái nhẫn mà chúng tôi tìm thấy bên dưới sàn nhà. Ông không nhìn thấy nó
sao?”

Hai người
nheo mắt nhìn vào màn hình cho đến khi họ nghĩ là mình có thể nhìn ra một vật
thể nào đó có hình dạng giống một chiếc nhẫn. Hình ảnh không rõ như thể có gì
đó chặn mất tầm nhìn. Họ không thể nhìn thấy gì khác cả.

“Như là
có vật gì đó chặn đường vậy,” Sigurdur Óli nói.

“Có thể
là một miếng dẻo cách điện như cái người ta thường sử dụng trong xây dựng vậy,”
anh chàng kỹ thuật viên nói. Nhiều người tụ tập lại quanh màn hình để xem
chuyện gì đang diễn ra. “Hãy nhìn vào vật này,” anh ta nói tiếp, “cái đường bên
cạnh cái nhẫn ấy. Nó rất có thể là một ngón tay. Có thứ gì đó nằm ở ngoài góc
mà tôi nghĩ là chúng ta phải xem xét kỹ hơn.”

“Phá sàn
nhà ra,” Erlendur ra lệnh. “Xem đó là cái gì.”

Đội
pháp y đi làm việc ngay lập tức. Họ đánh dấu các điểm trên sàn phòng
khách và bắt đầu phá chúng với cái máy khoan bằng khí nén. Một luồng bụi bê
tông bốc lên cuồn cuộn trong khu tầng hầm và Erlendur cùng Sigurdur Óli
phải đeo mặt nạ lên miệng. Họ đứng đằng sau những kỹ thuật viên, xem cái lỗ
đang được mở rộng dần ra trên sàn nhà. Lớp đáy dày gần hai mươi phân và cái máy
khoan phải mất một thời gian mới có thể xuyên qua nó.

Khi họ đã
phá qua được, cái hố nhanh chóng được mở rộng ra. Mấy người đàn ông quét những
mẩu xi măng ra như thể chúng là những miếng bông nhẹ và ngay sau đó họ có thể
thấy miếng nhựa bị camera phát hiện. Erlendur nhìn Sigurdur Óli, anh
gật đầu với ông.

Tấm nhựa
mỗi lúc một hiện ra rõ hơn. Erlendur nghĩ nó là một tấm nhựa xây dựng cách điện
dày. Không thể nhìn xuyên qua nó. Ông đã quên khuấy tiếng ồn trong tầng
hầm, cái mùi hôi thối kinh tởm và những luồng bụi cuộn lên mù mịt. Sigurdur Óli
cũng tháo cái mặt nạ ra để nhìn được rõ hơn. Anh cúi xuống và gọi đội pháp y
đang phá sàn nhà.

“Đây có
phải là cái cách người ta thường mở lăng mộ của các Pharaoh không
nhỉ?” Anh hỏi và tình trạng căng thẳng có giảm đi chút ít.

“Trừ việc
tôi e là ở dưới đây chẳng có Pharaoh nào cả,” Erlendur nói.

“Có thực
sự là chúng ta đã tìm ra Grétar dưới sàn nhà của Holberg không?” Sigurdur
Óli nói với một sự đề phòng rõ rệt. “Sau hai mươi năm quái quỷ! Thật là một sự
thông minh chết tiệt!”

“Mẹ gã
nói đúng.” Erlendur nói.

“Mẹ của
Grétar ư?”

“Như thể
là nó bị đánh cắp vậy”, bà ta đã nói thế.”

“Bị gói
vào một tấm nhựa và giấu dưới sàn nhà.”

“Marion Briem!”
Erlendur lầm bầm với chính mình và lắc đầu.

Dưới áp
lực của những máy khoan khí nén, sàn nhà nứt ra và cái lỗ mở rộng cho đến khi
toàn bộ gói nhựa hiện ra. Nó có chiều dài của một người đàn ông trung bình. Đội
pháp y bàn bạc xem họ sẽ phải mở nó ra theo cách nào. Họ quyết định
là sẽ chuyển nó nguyên vẹn từ cái lỗ lên và cứ thế đưa nó đến nhà xác ở
Barónsstígur - nơi nó có thể được xử lý mà không bị mất đi bằng chứng quan
trọng nào.

Đội
pháp y đem đến một cái cáng mà họ đã mang vào tầng hầm đêm hôm trước
và đặt nó bên cạnh cái hố. Hai người cố gắng nhấc cái gói nhựa, nhưng hóa ra nó
quá nặng nên hai người khác phải xuống để giúp sức. Ngay lập tức cái gói nhúc
nhích và họ nhấc nó ra rồi đặt lên cáng.

Erlendur
đi đến chỗ cái gói, cúi xuống xem và cố gắng nhìn xuyên qua lớp nhựa. Ông nghĩ
rằng mình có thể nhận thấy một khuôn mặt đã quắt lại và mục nát, răng và một
phần của cái mũi lộ ra. Ông lại đứng thẳng lên.

“Nhìn
chung là trông gã không tệ lắm,” ông nói.

“Cái gì
thế kia?” Sigurdur Óli nói.

Erlendur
tiến lại gần hơn, quỳ xuống và nhìn thấy những cuộn phim ảnh chôn một nửa trong
đống sỏi. Hàng thước phim trải xung quanh, ông hy vọng là một vài cuộn trong số
đó đã được sử dụng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3