Vết Bớt Màu Cà Phê Sữa - Chương 42 - 43 - 44

42

Khi ông
quay về nhà buổi tối hôm đó, vẫn chưa có tin tức gì về Einar. Gia đình anh ta
đã tề tựu lại bên nhau. Albert đã rời khách sạn vào buổi chiều và quay về nhà sau một cuộc
điện thoại đầy xúc động với Katrín. Vợ chồng hai người con đầu cũng ở đó và cô
vợ cũ của Einar cũng đến. Elínborg và Sigurdur Óli đã nói chuyện với cô ta
trước đó nhưng cô ta nói rằng mình không thể biết được Einar đang ở đâu. Anh ta
đã không liên lạc gì với cô nửa năm rồi.

Eva Lind về nhà sau Erlendur một lát và ông kể cho con bé nghe toàn bộ
quá trình điều tra. Những dấu tay ở nhà Holberg phù hợp với vân tay của Einar
trong nhà anh ta.

Cuối cùng
anh ta cũng đã đến gặp bố mình và dường như đã giết ông ta. Erlendur cũng nói
với Eva Lind về
Grétar, giả thuyết lớn nhất về sự biến mất của gã là gã đã tống tiền
Holberg theo một cách nào đó, có thể là bằng những bức ảnh. Dựa trên những chứng cứ mà họ có, Erlendur nghĩ
rằng rất có thể Grétar đã chụp những bức ảnh lật mặt Holberg, thậm chí là những
vụ hiếp dâm không ai biết và có thể sẽ không bao giờ lộ ra. Bức ảnh ngôi mộ
Audur cho thấy Grétar biết chuyện gì đã xảy ra và có thể đã kiểm chứng điều đó,
và rằng gã đã thu thập tin tức về Holberg, có khả năng là để tống tiền hắn.

Hai bố
con nói chuyện đến đêm khi những hạt mưa rơi đập vào cửa sổ và những cơn gió
lại rít lên liên hồi. Eva Lind hỏi bố tại sao ông cứ xoa ngực mình, gần như là bản năng vậy.
Erlendur nói cho con biết về những cơn đau mà ông thường cảm thấy, ông đổ lỗi
cho cái đệm đã cũ nhưng Eva Lind yêu cầu ông đi gặp bác sĩ. Ông không hào
hứng với ý tưởng đó chút nào.

“Ý bố là
sao? Bố sẽ không đi khám bác sĩ ư?” Con bé nói và Erlendur ngay lập tức thấy
hối hận vì đã nói ra chuyện đó.

“Không có
gì đâu,” ông nói.

“Hôm nay
bố hút bao nhiêu điếu thuốc?”

“Không
quan trọng đâu con.”

“Thôi đi,
bố bị đau trong ngực, bố hút thuốc như cái ống khói vậy, lại chẳng đi đâu ngoại
trừ đi bằng xe, sống toàn bằng đồ ăn nhanh chiên lên, và còn từ chối không đi
khám bệnh nữa! Rồi sau đó bố ném vào mặt con những lời lăng mạ vì lối sống của
con cho đến khi con phải khóc hu hu như một đứa trẻ. Bố nghĩ chuyện đó là
bình thường à? Bố có bị điên không đấy?”

Eva Lind đang đứng đó, nhìn chằm chằm như
thần sấm xuống người bố đang ngập ngừng không dám ngẩng lên mà chỉ ngượng ngùng
nhìn xuống sàn nhà.

“Bố sẽ
kiểm tra nó,” cuối cùng ông nói.

“Kiểm tra
nó! Bố có cược là bố sẽ đi khám không?!” Eva Lind quát lên. “Lẽ ra bố đã phải làm
điều đó từ lâu rồi mới phải. Đồ nhút nhát.”

“Bố sẽ đi
ngay trong sáng ngày mai mà,” ông nói và nhìn con gái.

“Thế còn
được,” con bé nói.

Erlendur
đang chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo. Sigurdur Óli báo với ông rằng cảnh sát
đã nhận được trình báo về một vụ đột nhập vào nhà xác ở Barónsstígur.

“Nhà xác
ở Barónsstígur,” Sigurdur Óli nhắc lại khi không thấy Erlendur nói gì.

“Ôi, lạy
Chúa,” Erlendur rên rỉ. “Và sao?”

“Tôi
không biết,” Sigurdur Óli nói. “Họ vừa mới gọi cho tôi và tôi nói rằng sẽ liên
lạc với ông. Họ không biết gì về động cơ đột nhập. Có thứ gì khác ngoài
những xác chết dưới đó không?”

“Tôi sẽ
gặp cậu ở đó,” Erlendur nói. “Đưa cả ông bác sĩ pháp y đến đó nữa,”
ông nói thêm và đặt điện thoại xuống.

Eva Lind đang ngủ trong phòng khách
trong lúc ông mặc áo khoác và đội mũ rồi nhìn đồng hồ. Đã quá nửa đêm. Ông
đóng cửa nhẹ nhàng để không làm con thức giấc, rồi lao xuống cầu thang và lên
xe.

Khi ông
đến nhà xác, đã có ba xe cảnh sát đậu ở đó. Ông nhận ra xe của Sigurdur Óli và
ngay khi bước vào tòa nhà ông đã thấy ông bác sĩ đang rẽ ở khúc cua, bánh xe
của ông ta rít trên mặt đường nhựa. Mặt ông ta ánh lên vẻ hung dữ. Erlendur
đi nhanh xuống hành lang với cảnh sát và Sigurdur Óli đi ra khỏi phòng phẫu
thuật.

“Hình như
không mất thứ gì,” Sigurdur Óli nói khi thấy Erlendur lao xuống hành lang.

“Nói cho
tôi biết chuyện gì đã xảy ra,” Erlendur nói rồi đi vào phòng phẫu thuật với anh.
Những chiếc bàn phẫu thuật trống rỗng, tất cả các tủ đều đóng và không có dấu
hiệu đột nhập ở đó.

“Có dấu
chân trên khắp sàn nhà ở đây nhưng bây giờ chúng đã khô gần hết rồi,” Sigurdur
Óli nói. “Tòa nhà được nối với một hệ thống báo động, hệ thống này gọi đến trụ
sở của một công ty an ninh và họ liên lạc với chúng ta cách đây 15 phút. Dường
như tên trộm đập vỡ một cửa sổ phía sau và luồn tay qua để mở khóa. Không
phức tạp lắm. Hắn vừa bước vào tòa nhà là hệ thống báo động đã reo lên. Hắn sẽ
không có đủ thời gian để làm gì cả.”

“Có thể
đủ lắm chứ,” Erlendur nói. Ông bác sĩ đã đến chỗ họ và rõ ràng là đang vô cùng
khó chịu.

“Đứa quái
quỷ nào lại đột nhập vào một nhà xác chứ?” ông ta nói.

“Holberg
và Audur đâu?” Erlendur nói.

Ông bác
sĩ nhìn Erlendur.

“Có việc
gì liên quan đến vụ giết Holberg sao?” Ông ta hỏi.

“Có thể
đấy,” Erlendur nói. “Nhanh, nhanh, nhanh nào!”

“Họ để
các xác chết trong phòng này,” ông bác sĩ nói và đưa họ đến một cái cửa
mà ông ta mở ra.

“Những
cánh cửa này luôn luôn không khóa à?” Sigurdur Óli hỏi.

“Ai đánh
cắp các xác chết làm gì chứ?” Ông ta cắt ngang, nhưng chợt đứng khựng lại luôn khi nhìn vào căn phòng.

“Thế còn
bây giờ thì sao?”

“Cô bé đã
mất rồi,” ông bác sĩ nói như thể là không tin vào mắt mình, ông ta đi nhanh đến
phòng lưu trữ, mở một cánh cửa khác và bật đèn.

“Chuyện
gì vậy?”

“Quan tài
của cô bé cũng mất rồi,” viên bác sĩ đáp. Ông ta hết nhìn Sigurdur Óli lại quay
sang Erlendur. “Chúng tôi đã làm một cái quan tài mới cho cô bé. Ai lại làm
chuyện này cơ chứ? Ai lại có thể vô lương tâm như thế?”

“Tên anh
ta là Einar,” Erlendur nói, “và đó không phải là một sự vô lương tâm đâu.”

Ông nói
rồi quay đi. Sigurdur Óli theo ngay sau ông và họ đi nhanh ra khỏi khu nhà xác.

43

Trên
đường đi Keflavík không có
nhiều xe cộ vào đêm hôm đó và Erlendur lái nhanh hết mức mà chiếc xe ô tô Nhật
nhỏ bé mười năm tuổi của tôi có thể đi được. Mưa tuôn như trút xuống kính chắn
gió làm cái cần gạt không kịp làm việc, và Erlendur nghĩ lại lần đầu tiên ông
đến gặp Elín cách đây mấy ngày. Cứ như thể là cơn mưa không bao giờ chấm dứt
vậy.

Ông đã
bảo Sigurdur Óli yêu cầu cảnh sát Keflavík phải cảnh giác và phải đảm bảo rằng lực
lượng hỗ trợ ở đó luôn trong tình trạng sẵn sàng. Họ cũng phải liên hệ với mẹ
của Einar và cảnh báo bà ta về những sự việc gần đây. Ông muốn lái xe thẳng
xuống nghĩa địa với hy vọng rằng Einar sẽ ở đó cùng với thi thể Audur. Ông chỉ
có thể nghĩ được rằng Einar có ý định đưa em gái trở về ngôi mộ của mình.

Khi
Erlendur đỗ xe lại ở cổng nghĩa trang Hvalsnes, ông thấy xe của Einar ở đó với
cửa bên ghế lái và một cửa sau mở. Erlendur tắt máy, bước ra trời mưa và nhìn
vào xe của Einar. Ông căng tai ra nghe nhưng chỉ thấy tiếng mưa ào ào xuống đất.
Không có gió. Ông nhìn thẳng lên bầu trời đen kịt. Từ xa Erlendur có thể thấy
một luồng ánh sáng trên lối vào nhà thờ và khi nhìn quanh nghĩa địa, ông thấy
ánh sáng hắt ra từ chỗ ngôi mộ của Audur. Hình như có một thứ gì đó đang chuyển
động chỗ ngôi mộ.

Và một
chiếc quan tài nhỏ bé màu trắng.

Ông thận
trọng tiến lại gần và bước rón rén đến chỗ người đàn ông mà ông nghĩ là Einar. Ánh
sáng mạnh phát ra từ chiếc đèn xách tay mà người đàn ông mang theo và đặt nó
xuống đất bên cạnh cái quan tài. Erlendur đi chầm chậm vào bên trong luồng ánh
sáng. Anh ta ngẩng lên và nhìn chằm chằm vào mắt Erlendur. Erlendur đã
nhìn thấy bức ảnh của Holberg khi còn trẻ và không nghi ngờ gì về sự giống
nhau giữa họ nữa. Trán anh ta thấy và hơi tròn, lông mày rậm, mắt híp, xương gò
má cao trên khuôn mặt gầy và răng hơi nhô ra. Mũi anh ta hẹp và môi cũng thế, nhưng
cằm lại rộng và cổ dài. Họ nhìn vào mắt nhau một thoáng.

“Ông là
ai?” Einar hỏi.

“Tôi là
Erlendur. Tôi thụ lý vụ Holberg.”

“Ông ngạc
nhiên vì trông tôi rất giống ông ta phải không?”

“Có một
vài điểm giống nhau nhất định,” Erlendur đáp.

“Ông biết
là ông ta đã cưỡng hiếp mẹ tôi,” Einar nói.

“Đó không
phải là lỗi của anh,” Erlendur nói.

“Ông ta
là bố tôi.”

“Đó cũng
không phải là lỗi của anh.”

“Ông
không nên làm thế này,” Einar nói và chỉ tay vào cái quan tài.

“Tôi thấy
mình phải làm như vậy,” Erlendur nói. “Tôi phát hiện ra rằng cô bé chết vì cùng
một căn bệnh giống như con gái anh.”

“Tôi sẽ
đặt cô bé lại đúng nơi của mình,” Einar nói.

“Được
thôi,” Erlendur nói, đi chầm chậm đến cái quan tài. “Chắc chắn là anh muốn để
cái này vào ngôi mộ nữa,” Erlendur lấy ra một cái cặp nhỏ màu đen mà ông để
trong xe từ lúc rời khỏi nhà người sưu tầm.

“Cái gì
vậy?” Einar hỏi.

“Căn bệnh,”
Erlendur đáp.

“Tôi
không hiểu...”

“Đó là
mẫu sinh học của Audur. Tôi nghĩ chúng ta phải trả lại nó cho cô bé.”

Einar
nhìn vào cái túi rồi nhìn sang Erlendur, không biết phải làm gì. Erlendur tiến
đến gần hơn cho đến khi ông đứng cạnh cái quan tài, nó ngăn họ làm hai bên, và
ông đặt cái túi xuống đó rồi chầm chậm quay trở lại chỗ đứng lúc trước.

“Tôi muốn
được hỏa táng,” Einar đột nhiên nói.

“Anh có
cả cuộc đời để sắp xếp việc đó,” Erlendur nói.

“Ờ phải, cả
cuộc đời,” Einar nói, bỗng nhiên lên giọng. “Đó là cái gì? Một cuộc đời là cái
gì khi con người ta mới lên bảy tuổi? Ông có thể nói cho tôi biết không? Đó là
loại cuộc đời nào?”

“Tôi
không thể trả lời điều đó,” Erlendur đáp. “Anh có mang theo súng trong người
không?”

“Tôi đã
nói chuyện với Elín,” Einar nói, lờ đi câu hỏi của ông. “Có thể ông đã biết. Chúng
tôi nói về Audur. Em gái tôi. Tôi biết cô bé nhưng tôi không biết rằng đó là em
tôi cho đến mãi về sau này. Tôi thấy ông mang em tôi ra khỏi ngôi mộ. Tôi có
thể hiểu Elín khi bà ấy cố gắng tấn công ông.”

“Làm sao
mà anh biết về Audur?”

“Từ cơ sở
dữ liệu. Tôi tìm ra những người chết vì chiều hướng đặc biệt của căn bệnh này. Lúc
đó tôi không biết rằng tôi là con trai của Holberg và Audur là em gái tôi. Về
sau tôi mới phát hiện ra điều đó. Tôi đã hiểu ra khi hỏi mẹ tôi.”

Anh ta
nhìn Erlendur.

“Sau khi
phát hiện ra mình là một người mang mầm bệnh.”

“Làm thế
nào anh có thể liên kết Audur và Holberg lại?”

“Qua căn
bệnh. Chiều hướng của nó. U não là một bệnh hiếm.”

Einar yên
lặng một lát rồi bắt đầu nói, một cách có phương pháp và không có chút lạc đề
hay ủy mị nào, về những gì mà anh ta đã làm, như thể là anh ta đã chuẩn bị điều
đó. Anh ta không bao giờ lên giọng mà chỉ nói bằng giọng trầm đều, đôi khi hạ
thấp xuống thành tiếng thì thầm. Mưa rơi xuống đất, rơi lên cái quan tài và âm
thanh trống rỗng ấy vang vọng trong tĩnh lặng của đêm. Anh ta mô tả lại việc
con gái mình bất ngờ ốm khi mới lên bốn tuổi. Căn bệnh rất khó chẩn đoán và
nhiều tháng trôi qua cho đến khi bác sĩ kết luận đó là một bệnh thần kinh hiếm
gặp. Người ta nghĩ rằng đó là một bệnh di truyền qua gen và xuất hiện ở gia
đình. Nhưng điều đặc biệt là nó không hề xuất hiện ở gia đình của cả mẹ và bố
anh ta. Nó là một sự chệch hướng hoặc là một khuynh hướng khác mà các bác sĩ
không thể giải thích được, trừ khi có xảy ra đột biến.

Họ nói
rằng căn bệnh ở trong não của đứa trẻ và có thể giết con bé trong khoảng hai
năm. Sau đó là giai đoạn mà Einar không thể mô tả cho Erlendur biết.

“Ông có
con không?” Einar hỏi.

“Hai,”
Erlendur đáp. “Một trai một gái.”

“Chúng
tôi đã có con bé,” anh ta nói, “và chúng tôi chia tay khi con bé qua đời. Không
hiểu sao không gì có thể giữ chúng tôi lại bên nhau trừ nỗi buồn, những kỉ
niệm và sự đấu tranh trong bệnh viện. Khi chuyện đó kết thúc, cuộc sống của
chúng tôi dường như cũng chấm dứt luôn. Chẳng còn gì nữa.”

Einar
dừng lại và nhắm mắt. Cơn mưa chảy thành dòng trên khuôn mặt anh ta.

“Tôi là
một trong những người đầu tiên làm cho công ty mới,” sau đó anh ta nói. “Khi cơ
sở dữ liệu được thành lập, dường như tôi được trở lại cuộc sống này. Tôi không
thể chấp nhận câu trả lời của bác sĩ. Tôi cần phải tìm ra lời giải thích. Tôi
lấy lại niềm say mê trong việc tìm ra cách thức mà căn bệnh đã truyền sang con
gái mình. Cơ sở dữ liệu y tế được kết nối với một cơ sở dữ liệu di truyền học, và
hai cơ sở này có thể được xử lý cùng nhau. Nếu ông biết mình đang tìm kiếm điều
gì và bẻ được mã khóa, ông có thể thấy căn bệnh nằm ở đâu và có thể truy tìm
ngược lại trong cây phả hệ. Ông thậm chí còn có thể nhìn thấy những sự chệch
hướng. Những sự chệch hướng như tôi chẳng hạn. Và cả Audur nữa.”

“Tôi đã
nói chuyện với bà Karítas ở Trung tâm Nghiên cứu Gen,” Erlendur nói, băn khoăn không
biết nên nói thế nào cho Einar hiểu. “Bà ấy đã kể cho tôi nghe chiêu thức anh
sử dụng để lừa họ. Tất cả những điều này đều rất mới với chúng tôi. Người ta
không hiểu đích xác những việc khoa học có thể làm với các thông tin thu thập
được. Những nội dung mà nó chứa đựng và những gì các anh có thể đọc được từ đó.”

“Tôi đã
bắt đầu nghi ngờ một số điều. Bác sĩ của con gái tôi đưa ra giải thuyết là đó
là một căn bệnh di truyền qua gen. Lúc đầu tôi nghĩ rằng mình cứ đơn giản chấp
nhận chuyện đó và tốt hơn hết là nên làm như thế. Rồi tôi bắt đầu nghi ngờ
mẹ tôi. Tôi lừa bà để lấy một mẫu máu. Cả bố tôi nữa. Tôi không thể tìm ra dấu
hiệu gì của bệnh. Cả hai mẫu. Nhưng tôi lại tìm ra căn bệnh trong tôi.”

“Anh
không xuất hiện triệu chứng nào ư?”

“Rất ít,”
Einar nói, “Tôi gần như mất khả năng nghe ở một bên tai. Có một khối u ở gần
dây thần kinh nghe. Lành tính. Và tôi có những dấu hiện trên da nữa.”

Café au lait?

“Ông đã
biết về chuyện đó. Tôi nghĩ mình có thể bị nhiễm bệnh thông qua một sự biến
đổi gen. Một sự đột biến. Nhưng tôi lại nghĩ là có một lời giải thích
khác hợp lý hơn. Cuối cùng tôi đến chỗ cơ sở dữ liệu và lấy tên của một vài
người mang bệnh mà có thể mẹ tôi có mối liên hệ nào đó. Holberg là một trong số
họ. Bà nói với tôi cả câu chuyện ngay khi tôi tra hỏi bà với những mối nghi vấn
của mình. Bà đã giữ yên lặng về vụ cưỡng hiếp ấy suốt bao nhiêu năm. Mà tôi lại
chưa bao giờ bị ghét bỏ vì thân phận của mình. Ngược lại. Tôi là con út,” anh
ta nói như giải thích. “Đứa con bé nhỏ của bố mẹ.”

“Tôi biết,”
Erlendur nói.

“Nghe
điều đó mới hay ho làm sao!” Einar hét lên trong bóng đêm tĩnh mịch.

“Tôi
không phải là con trai của bố tôi; bố ruột của tôi đã hiếp mẹ tôi; tôi là con
trai của một kẻ hiếp dâm; ông ta đã truyền cho tôi những gen đồi bại, chúng không làm hại đến
tôi nhiều mà lại giết chết con gái tôi; tôi có một người em gái chết vì một căn
bệnh tương tự! Tôi vẫn chưa thể chấp nhận được tất cả chuyện đó, vẫn chưa thể
hiểu được chuyện đó. Khi mẹ nói cho tôi biết về Holberg, cơn thịnh nộ trong tôi
bùng lên và tôi chỉ vồ lấy nó. Ông ta là một kẻ đáng ghê tởm.”

“Anh bắt
đầu bằng cách gọi điện cho ông ta.”

“Tôi muốn
nghe giọng của ông ta. Không phải tất cả những thằng con hoang đều muốn gặp bố
mình sao?” Einar nói, môi nở một nụ cười khẩy. “Thậm chí chỉ là một lần duy
nhất trong đời.”

44

Cơn mưa
dần dần ngớt và lúc này đã tạnh hẳn. Chiếc đèn tỏa ra một luồng ánh sáng trên
mặt đất và trên nước mưa, lúc này nước đã chảy thành từng dòng xuống lối mòn
nhỏ cạnh những ngôi mộ. Họ đứng yên bất động, đối diện nhau, với cái quan tài ở
giữa, nhìn vào mắt nhau.

“Ông ta
hẳn phải sốc lắm khi nhìn thấy anh,” cuối cùng Erlendur nói. Ông biết cảnh sát
đang trên đường đến nghĩa địa và ông muốn tận dụng thời gian mình có với Einar
trước khi sự ồn ào kéo đến. Ông cũng biết rằng gần như chắc chắn Einar mang vũ
khí. Không thấy dấu hiệu của khẩu súng nhưng ông có thể cảm thấy là anh ta có
nó. Anh ta luồn một bàn tay vào trong áo khoác.

“Ông nên
nhìn thấy khuôn mặt của ông ta lúc đó,” Einar nói. “Giống như Holberg vừa mới
trông thấy một bóng ma trong quá khứ vậy, và bóng ma đó chính là bản thân ông
ta.”

Holberg
đứng ở cửa ra vào nhìn người đàn ông đã bấm chuông, ông ta chưa từng nhìn thấy
người đàn ông này trước đây nhưng vẫn nhận ra khuôn mặt đó ngay lập tức.

“Chào
bố!” Einar nói bằng giọng mỉa mai. Anh ta không thể che giấu cơn giận dữ.

“Anh là
ai?” Holberg nói, thực sự ngạc nhiên.

“Tôi là
con trai ông,” Einar đáp.

“Chuyện
này là thế nào... anh là người đã gọi điện cho tôi sao? Anh hãy để cho tôi yên.
Tôi không biết anh. Anh bị mất trí rồi.”

Họ có
chiều cao và vẻ bề ngoài giống nhau, nhưng điều làm Einar ngạc nhiên nhất là
khi thấy Holberg già nua và ốm yếu đến thế nào. Khi ông ta nói, tiếng khò khè
phát ra từ sâu trong phổi sau nhiều năm hút thuốc. Mặt ông ta xám xịt, gầy gò
với vết nhăn nheo thâm quầng dưới mắt. Mái tóc bẩn màu xám bết chặt lấy da
đầu. Làn da quắt queo. Những ngón tay vàng vọt, lưng hơi còng xuống, đôi mắt
không màu và vô hồn.

Holberg
đang định đóng cửa nhưng Einar khỏe hơn nên đã đẩy ông ta vào nhà. Anh ta ngửi
thấy cái mùi ngay lập tức, giống như mùi của ngựa vậy, nhưng còn tệ hơn thế.

“Ông để
thứ gì trong đây thế?” Einar hỏi.

“Anh ra
khỏi đây ngay,” giọng Holberg the thé khi ông ta quát Einar và ông ta quay trở
vào phòng khách.

“Tôi có
tất cả mọi quyền để ở đây,” Einar nói, nhìn quanh thấy cái giá sách và cái máy
tính ở góc phòng. “Tôi là con trai ông. Đứa con hoang tàn của ông. Tôi có thể
hỏi ông một điều được không, thưa bố? Ông
có cưỡng hiếp người phụ nữ nào khác ngoài mẹ tôi không?”

“Tôi sẽ
gọi cảnh sát đấy!” Tiếng khò khè càng trở nên rõ hơn khi ông ta hét lên.

“Có ai đó
đã phải làm điều đó lâu rồi,” Einar nói.

Holberg
do dự.

“Anh muốn
gì ở tôi?” Ông ta nói.

“Ông
không biết một chút gì về những chuyện đã xảy ra và đó chả phải
là việc của ông. Ông không thể vô tâm hơn với những chuyện đó. Tôi nói có
đúng không nhỉ?”

“Khuôn
mặt đó...” Holberg không thể nói hết câu. Ông ta nhìn Einar với đôi mắt không
màu một lúc lâu cho đến khi ông ta hiểu những gì mà Einar đang nói. Einar thấy
Holberg ngập ngừng, thấy cái ông ta băn khoăn trước những điều mình vừa mới nói.

“Tao chưa
từng cưỡng hiếp ai trong đời mình cả,” cuối cùng Holberg nói. “Đó là một lời
bịa đặt trắng trợn. Chúng nói tao có một đứa con gái ở Keflavík và mẹ nó buộc tội tao cưỡng hiếp ả
ta, nhưng ả không bao giờ có thể chứng minh điều đó. Tao chưa bao giờ bị buộc
tội hết.”

“Ông có
biết chuyện gì xảy ra với con gái mình không?”

“Tao nghĩ
rằng nó đã chết từ khi còn bé rồi. Tao chưa bao giờ liên lạc với nó hay mẹ nó. Chắc
chắn là mày hiểu điều đó. Con ả kiện tao tội hiếp dâm, mẹ kiếp!”

“Có lẽ
ông biết về cái chết của một đứa trẻ trong gia đình mình
chứ?” Einar hỏi.

“Mày đang
nói đến chuyện gì?”

“Có đứa
trẻ nào bị chết trong gia đình ông không?”

“Tất cả
những chuyện này là sao?”

“Tôi có
biết một vài trường hợp trong thế kỷ này. Một trong số đó là em gái ông.”

Holberg
nhìn Einar chằm chằm.

“Mày biết
gì về gia đình tao? Làm cách nào...?”

“Anh trai
ông, hơn ông hai mươi tuổi, đã chết cách đây mười lăm năm. Con gái ông ta chết
năm 1941. Lúc đó ông mới mười một tuổi. Hai anh em ông được sinh ra cách nhau
quá xa.”

Holberg
không nói gì và Einar nói tiếp.

“Căn bệnh
ấy nên chết cùng với ông. Đáng lý ông nên là người cuối cùng mang mầm bệnh, ông
là người cuối cùng trong dòng họ. Không kết hôn. Không có con. Không gia đình. Nhưng
ông lại là một kẻ hiếp dâm! Một tên hiếp dâm khốn nạn và bệnh hoạn!”

Einar
ngừng nói và nhìn chằm chằm vào Holberg với đôi mắt căm hờn.

“Và bây
giờ tôi là người mang bệnh cuối cùng.”

“Mày đang
nói đến chuyện gì vậy?”

“Audur bị
bệnh từ ông. Con gái tôi bị bệnh từ tôi. Chỉ đơn giản có thế. Không có trường
hợp bị bệnh mới nào trong gia đình này kể từ khi Audur chết, ngoại trừ con gái
của tôi. Chúng tôi là những người cuối cùng.”

Einar di
chuyển đến gần hơn, cầm lấy một cái gạt tàn nặng bằng thủy tinh và xoay nó
trong tay.

“Và bây
giờ thì nó đã kết thúc.”

* * *

“Tôi
không bao giờ đến đó để giết ông ta. Chắc hẳn Holberg nghĩ rằng mình đang trong
một mối nguy hiểm lớn. Tôi không biết tại sao tôi cầm cái gạt tàn lên. Chắc là
tôi chuẩn bị ném vào ông ta. Có thể tôi muốn tấn công ông ta. Holberg di chuyển
trước, ông ta tấn công và bóp cổ tôi nhưng tôi đã đánh vào đầu ông ta khiến ông
ta ngã ra sàn nhà. Tôi làm điều đó mà không nghĩ ngợi gì. Lúc đó tôi bị kích
động mạnh. Lúc trước khi đến, tôi đã băn khoăn không biết cuộc gặp của chúng
tôi sẽ kết thúc thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ lường trước chuyện đó. Chưa bao
giờ. Ông ta đập đầu vào cạnh bàn rồi ngã xuống sàn và bắt đầu chảy máu. Tôi
nhìn xung quanh, thấy một mẩu giấy và một cái bút chì nên đã viết lại rằng “Tôi
là ông ta”. Đó là điều duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra sau khi tôi gặp ông ta
ngoài cửa. Rằng tôi là ông ta. Rằng tôi là người đàn ông đó. Và người đàn ông
đó là cha tôi.”

Einar
nhìn xuống dưới đáy mộ.

“Trong đó
có nước,” anh ta nói.

“Chúng
tôi sẽ thu xếp chuyện đó,” Erlendur nói. “Nếu anh có súng, hãy đưa nó cho tôi,”
Erlendur đến gần Einar nhưng anh ta không có vẻ gì là quan tâm.

“Những
đứa trẻ là những triết gia. Có lần con gái tôi đã hỏi tôi trong bệnh viện, “Tại
sao chúng ta lại có mắt hả bố?” Tôi nói rằng có mắt thì chúng ta mới nhìn được.”

Einar
ngừng lại. “Con bé đã sửa lời tôi,” anh ta nói như nói với chính mình. Einar
nhìn Erlendur. “Con bé nói rằng nó để chúng ta có thể khóc.”

Sau đó
dường như anh ta đang đưa ra một quyết định.

“Ông là
ai nếu không phải là chính mình?” Anh ta nói.

“Bình
tĩnh nào,” Erlendur nói.

“Lúc đó
ông là ai?”

“Mọi
chuyện sẽ ổn cả thôi.”

“Tôi đã
không nghĩ những chuyện này có thể xảy ra theo chiều hướng này, nhưng bây giờ
thì đã quá muộn.”

Erlendur
không thể hiểu được ý anh ta.

“Mọi
chuyện qua rồi.”

Erlendur
nhìn anh ta qua làn ánh sáng.

“Nó kết
thúc tại đây,” Einar nói.

Erlendur
nhìn thấy Einar lấy khẩu súng ra khỏi áo khoác và hướng nòng về ông khi ông
tiến lại gần hơn. Erlendur dừng lại. Trong ánh đèn, Einar quay cái nòng súng
ngược lại và chĩa vào tim mình. Anh ta làm điều đó rất nhanh. Erlendur tiến
đến bên anh ta, quát lên khi anh ta làm thế. Một tiếng súng vang lên. Trong
khoảnh khắc tai Erlendur ù đi. Ông lao mình sang phía Einar và cả hai ngã
nhào xuống nền đất.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3