Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 086 - 089

Chương 86: Tuyệt không từ bỏ

Uy Thất Thất mỗi lần loay hoay chế
tạo bom dầu cá kia, khuôn mặt thường đen sì vì khói bụi, cho nên lần này cô
cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy. Lưu Trọng Thiên vội vàng quay trở về doanh
trại, tiến vào đại bản doanh, thay y phục gọn nhẹ, căn dặn người chuẩn bị túi
nước cho chàng. Chàng muốn tiến vào sa mạc lần nữa, kiếm tìm Uy Thất Thất.

“Vương gia, tuyệt đối không được!”
Trì tướng quân ngăn Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên lại, khẩn cầu van xin. “Vương
gia, Hung Nô đã bị chúng ta tiêu diệt, chúng ta nên thu quân hồi kinh, sao ngài
có thể tiến vào sa mạc lần nữa chứ?”

“Chuyện của bổn vương, tự khắc biết
chừng mực!”

“Vương gia, ngài sẽ mất mạng đó, binh
lính cũng nói, Uy Thất Thất đã chết rồi, cô ta đã đồng quy vu tận cùng quân
Hung Nô!”

“Nàng là Vương phi của bổn vương, chỉ
cần chưa trông thấy thi thể, bổn vương tuyệt đối sẽ không từ bỏ!” Lưu Trọng
Thiên bước nhanh ra ngoài.

Trì tướng quân gấp gáp đuổi theo sau.
“Uy Thất Thất chẳng qua chỉ là một xấu nữ, tuy rằng chiến công lẫy lừng, nhưng
lại là nữ nhân, không đáng để Vương gia lưu luyến, mang cô ta về kinh đô Trường
An, nhất định mọi người sẽ nhạo báng Vương phi, lẽ nào Vương gia còn không rõ
ư? Cho dù ngài trở lại kinh đô, cũng sẽ không muốn nữ nhân kia đâu!”

“Ai nói thế, bổn vương hiện tại nói
cho ngươi biết, chỉ cần Uy Thất Thất còn sống, nàng chính là Vương phi của bổn
vương!” Ngữ khí Lưu Trọng Thiên giá lạnh nói.

“Vương gia, hiện giờ không xác định
được phương hướng, xin hãy thận trọng!”

“Còn lôi thôi nữa, bổn vương sẽ...”
Lưu Trọng Thiên siết chặt nắm tay, lửa giận bừng bừng nhìn Trì tướng quân.
“Đừng đi theo bổn vương nữa, truyền lệnh của bổn vương, phân ra mười tiểu đội,
ra ngoài tìm kiếm Uy Thất Thất, bất luận có tìm thấy hay không, trước lúc trời
tối đều phải quay về doanh trại!”

“Dạ, Vương gia!”

Trì tướng quân không dám ngăn cản
nữa, thực ra trong lòng ông cũng đương lo lắng cho Uy Thất Thất, chỉ là nếu đi
tìm như vậy, nhất định sẽ chậm trễ ngày khải hoàn, dưới cơn giận dữ Hoàng
thượng sẽ trách tội xuống dưới. Nhưng đối diện với sự quyết tâm của Vương gia,
Trì tướng quân đành phải căn dặn ba binh lính đi theo Lưu Trọng Thiên, sau đó bất
đắc dĩ bố trí những người khác đi tìm Uy Thất Thất.

Dưới cái nắng chói chang Lưu Trọng
Thiên và binh lính tìm khắp nơi trong sa mạc, quả thực quá vu vơ, không biết
phương hướng nào mà tìm Thất Thất. Trời cũng tối dần, Lưu Trọng Thiên liếc nhìn
binh lính phía sau, chỉ hướng quay về.

“Trời tối rồi, các ngươi hãy về đi!”

“Vương gia, ngài không quay về, chúng
thần cũng sẽ không về đâu!”

Đám binh lính thấy Tam Vương gia
không chịu rời đi, bọn họ nào dám trở về chứ, nhưng nếu cứ đi tìm vu vơ như
vậy, Lưu Trọng Thiên thực sự có chút nản lòng, chàng gần như đánh mất niềm tin.
Trên sa mạc nổi lên từng đợt gió xoáy, mơ mơ màng màng, tầm nhìn cũng không còn
rõ nữa, chờ tới khi trời tối hẳn, gió sẽ nhỏ đi nhiều.

Lưu Trọng Thiên dừng lại, chỗ này đã
cách doanh trại quá xa, chàng căn dặn hai binh lính phía sau. “Hai người các
ngươi cùng trở về, nếu Thất tướng quân quay lại, bảo Trì tướng quân đốt khói
làm ám hiệu! Chúng ta lập tức trở về!”

“Vâng!” Hai binh lính do dự một hồi,
mới tuân lệnh trở về.

Lưu Trọng Thiên dẫn một binh lính
khác tiếp tục đi về phía trước, đã là ban đêm, vẫn không thấy bóng dáng Uy Thất
Thất đâu, cũng không thấy khói ám hiệu từ doanh trại. Đối mặt với sa mạc mênh
mông hoang vắng, Lưu Trọng Thiên hoàn toàn tuyệt vọng rồi, lúc này chàng thực
sự tin rằng Thất Thất đã không còn trên thế gian này, nhẩm tính thời gian,
không có nước uống không có đồ ăn, cô không thể chịu nổi tới ngày hôm nay.

Chương 87: Thầy bói trao đổi điều kiện

Trong lòng Lưu Trọng Thiên cảm thấy
vô cùng đau đớn, Uy Thất Thất, xấu nữ này, thà chết chứ không chịu ở lại bên
cạnh chàng sao? Chàng đối với cô chưa đủ tốt ư? Chàng chưa đủ khiêm nhường cô
ư? Cô còn kì vọng điều gì ở Lưu Trọng Thiên nữa thì mới vừa lòng.

“Dừng lại đi!” Lưu Trọng Thiên đứng
bất lực trong sa mạc, vẻ mặt đầy thất vọng lẫn thương tiếc. “Không còn hi vọng
rồi, chúng ta trở về thôi!”

“Vương gia...”

Binh lính bất đắc dĩ đi theo sau Lưu
Trọng Thiên, vừa mới xoay người định quay về, đột nhiên vang lên tiếng lục lạc
một hồi. Lưu Trọng Thiên nhanh chóng quay đầu tìm kiếm hướng phát ra tiếng động
đó, phát hiện phía xa xa có một con lạc đà, ngồi trên lưng lạc đà là một nữ
nhân gầy gò có mái tóc dài.

Lưu Trọng Thiên lao nhanh tới, phát
hiện đó là một bà lão gầy trơ xương, nữ nhân kia liếc nhìn Lưu Trọng Thiên,
thong thả lên tiếng. “Sa mạc mênh mông, hai người các ngươi muốn đi đâu? Mau
chóng rời khỏi đây đi!”

“Xin hỏi, bà có trông thấy một nữ tử
tướng mạo xấu xí, tóc không dài lắm trong sa mạc không? Có thể thoạt nhìn khá
giống một nam nhân!” Lưu Trọng Thiên vội vàng hỏi.

Nữ nhân hé miệng mỉm cười. “Có thấy,
một tiểu cô nương xấu xí vô cùng!”

“Nàng ấy ở nơi nào?” Lưu Trọng Thiên
mừng rỡ như điên, Uy Thất Thất vẫn chưa chết, nhưng cô đang ở đâu chứ?

“Ta muốn nước, nước của ta đã cho
tiểu cô nương kia hết rồi, không còn đủ để ra khỏi sa mạc!” Nữ nhân nhìn chằm
chằm vào túi nước duy nhất đeo bên hông Lưu Trọng Thiên.

Lưu Trọng Thiên lập tức tháo túi nước
bên hông xuống đưa cho nữ nhân kia, nữ nhân kia lại liếc nhìn bội kiếm đeo bên
hông Lưu Trọng Thiên, ánh mắt đảo qua liếc lại. “Thoạt nhìn đã biết ngài là đại
quý nhân, tiểu phụ còn muốn bội kiếm của ngài!”

“Bội kiếm?” Thanh kiếm này là vật tùy
thân của Lưu Trọng Thiên, đã theo mình nhiều năm, liền có chút do dự.

Nữ nhân kia cười xòa. “Thôi bỏ đi,
xem ra ngài khó mà vứt bỏ vật đó, vì một xấu nữ quả có phần không đáng, nước
cũng trả lại cho ngài, tiểu phụ còn phải lên đường!” Nữ nhân vươn bàn tay có
móng vuốt như gà ra, chuyển túi nước lại cho Lưu Trọng Thiên.

“Đợi đã!” Lưu Trọng Thiên suy nghĩ
đôi chút, tháo bội kiếm bên hông xuống đưa cho nữ nhân ngồi trên lưng lạc đà.

Nữ nhân kia nhận lấy túi nước và bội
kiếm, sắc mặt có phần khoan khoái. “Cứ đi thẳng về phía bên trái, có một lều
trại, nhưng ngài phải nhanh lên, nước của cô ta không còn nhiều đâu, chỉ sợ sẽ
chết khát đó!”

Lưu Trọng Thiên cảm tạ nữ nhân đang
định rời đi, nữ nhân kia bỏ lại một câu. “Xấu nữ kia có khả năng mê hoặc tâm
trí người ta, mang về sẽ gặp rất nhiều phiền toái, Vương gia nếu muốn tốt, chi
bằng hãy để cô ta lại trong sa mạc, tự sinh tự diệt thì hơn!”

“Vương gia?” Lưu Trọng Thiên sửng
sốt, sao bà ta biết được mình là Vương gia. Khi chàng nhìn kĩ lại nữ nhân kia
lần nữa, nữ nhân đó đã cất bội kiếm đi, hả lòng hả dạ cưỡi lạc đà rời đi.

Lưu Trọng Thiên đâu còn tâm trí suy
xét lời nói của nữ nhân điên khùng kia, chàng hiện tại chỉ mong tìm được Thất
Thất, chỉ cần tính mạng Thất Thất không gặp nguy hiểm, chuyện sau này để sau
hẵng nói, chàng cùng tên binh lính kia bước nhanh về hướng bên trái.

Đại khái đi được hai canh giờ, quả
nhiên xuất hiện một lều trại ở đằng xa, trong lòng Lưu Trọng Thiên vui mừng
khôn xiết, chạy nhanh về phía lều trại.

Chương 88: Là bảo bối, hay là yêu tinh phiền phức?

Uy Thất Thất nhìn túi nước đã trống
trơn, trong lòng thoáng lo âu, những lời vị thấy bói đó nói có đúng hay không,
có người đến cứu cô? Nhưng hiện tại trong sa mạc, chỉ có một mình cô lẻ loi,
đâu có bóng người nào tới cứu, xem ra lần này khó mà thoát khỏi cái chết.

Thất Thất từ sau khi biết được mình
không thể quay về cuộc sống trước kia, bắt đầu có chút không cam lòng, chẳng lẽ
Đại Hán là điểm dừng chân cuối cùng của Uy Thất Thất? Chết trong sa mạc sẽ biến
thành bộ xương trắng? Thất Thất đột nhiên không muốn chết, đã là định mệnh, thì
chết còn có ý nghĩa gì chứ?

Nếu có cơ hội rời khỏi sa mạc, Uy
Thất Thất sẽ bắt đầu lại từ đầu, chẳng màng đến chuyện vượt thời không nữa, an
tâm yên lòng trở thành người Đại Hán, sống vui vẻ theo ý mình, lẽ nào mong ước
đó là quá xa vời với nữ thừa kế của Uy Thị?

Uy Thất Thất khát nước không chịu
nổi, ngay cả khi nằm xuống, đầu cũng tự động ghé sát xuống mặt đất trong lều
trại, hi vọng có thể nghe thấy được tiếng động gì đó. Trong sa mạc đột nhiên
truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thất Thất cảnh giác đứng lên, đương định
vén rèm cửa lều trại lên, thì rèm cửa cũng đã bị ai đó đẩy, bóng dáng cao lớn
của Lưu Trọng Thiên xuất hiện trong lều trại.

“Vương gia!” Uy Thất Thất mở to hai
mắt, lòng vô cùng phấn chấn, chàng đến thật rồi, đến tìm cô! Thất Thất hân hoan
nhảy nhót, giang rộng hai cánh tay bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy thắt lưng
Lưu Trọng Thiên. “Ha ha, sao ngài tìm được tôi thế?”

Binh lính đi theo sau lúng túng vén
rèm lên, vốn đã nhấc chân lên xong lại thu bước về, nhanh chóng hạ rèm xuống,
lui ra ngoài.

“Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên phấn
khích ôm chầm lấy Uy Thất Thất, gần như đã quên mất binh lính phía sau, vui
sướng tới mức thiếu chút nữa nhấc bổng cô lên. “Nữ nhân không biết nghe lời,
nếu không phải gặp được người đã trông thấy cô, cô sẽ chẳng còn sống để gặp bổn
vương đâu, trở về nhất định phải trừng phạt cô thật nghiêm, bổn vương muốn đánh
mông cô!”

“Tôi rất hạnh phúc, không phải bỏ
mạng nơi hoang mạc này!” Thất Thất hưng phấn choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên,
áp sát mặt lên hai má Lưu Trọng Thiên, vô cùng thân mật, khiến Lưu Trọng Thiên
cực kì ngượng ngùng, có chút lóng ngóng tay chân.

“Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên lúc
này mới nhớ ra binh lính bên ngoài lều trại, vội vàng kéo cánh tay Thất Thất
xuống. “Có binh lính, chú ý một chút, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này!”

“Ha ha, được!” Thất Thất nhảy xuống,
hôn lướt một cái lên khuôn mặt Lưu Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên dở khóc
dở cười, đối với loại biểu cảm yêu ghét Uy Thất Thất thường hay bày tỏ trực
tiếp, khiến lòng chàng luôn có cảm giác ngứa ngáy.

“Lúc nào rồi mà còn nghịch ngợm, mau
đi thôi!” Lưu Trọng Thiên nắm tay Thất Thất, cùng nhau bước ra ngoài lều trại.

Ba người men theo con đường cũ quay
trở về, lượng nước còn lại không nhiều, Uy Thất Thất lại vừa mệt vừa khát, vừa
đi, vừa khoác cánh tay Lưu Trọng Thiên, gần như kiệt sức rồi, Lưu Trọng Thiên
cũng mệt rã rời.

“Tôi đi không nổi rồi, Vương gia...”
Cánh tay Uy Thất Thất ôm lấy eo Lưu Trọng Thiên, dựa hẳn vào người chàng, bước
đi loạng choạng, có vẻ như sắp ngã đến nơi rồi.

“Được rồi, leo lên lưng bổn vương
đi!” Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, Uy Thất Thất cố sức vươn cánh tay ra, leo
lên lưng Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên cõng cô lên, tiếp tục đi về phía
trước.

May mà đã về đêm, trong sa mạc không
còn nóng nữa, bằng không Lưu Trọng Thiên chắc cũng sẽ không kiên trì được lâu.

“Tôi khát quá, mệt, đói, buồn ngủ
nữa, tôi muốn ăn một con bò, ngâm mình trong nước ngủ ba ngày ba đêm...” Uy
Thất Thất nằm bò trên lưng Lưu Trọng Thiên, ánh mắt gần như đã nhắm tịt, mơ mơ
màng màng lẩm bẩm, cánh tay ôm chặt lấy cổ Lưu Trọng Thiên, đầu nghiêng hẳn
sang một bên vai chàng, bất giác thiếp đi.

Uy Thất Thất thật là một nữ nhân đặc
biệt, Lưu Trọng Thiên không biết lần xuất chinh tiến đánh Hung Nô này, chàng đã
lượm được bảo bối, hay là yêu tinh phiền phức đây?

Chương 89: Khải hoàn về Trường An

Uy Thất Thất không rõ lắm liệu có
phải mình đã uống nước và ăn thứ này thứ nọ hay không, cô chỉ biết rằng cô đã
có một giấc ngủ thoải mái trong thời gian dài, do đường đi quá xóc đã đánh thức
cô dậy.

Uy Thất Thất dụi dụi mắt qua loa,
phát hiện mình đang nằm trong xe ngựa, trên người còn đắp một chiếc áo dài nam,
chẳng phải đang ở trên lưng Lưu Trọng Thiên sao? Sao lại ở trong xe ngựa thế
này, Uy Thất Thất ngồi bật dậy, vén rèm xe lên, ngó nhìn quanh bên ngoài, trước
sau đều là đại quân hùng dũng oai phong, bọn họ đã rời khỏi sa mạc, đang trên
đường tiến về kinh đô Trường An.

“Trở về rồi?”

Thất Thất ló đầu ra, ra sức thăm thú
phía trước, phát hiện Lưu Trọng Thiên người mặc áo giáp, đi đầu đội ngũ, cái
tên này, chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao? Xem ra cũng không nghỉ lại doanh trại
mà gấp rút lên đường quay về Trường An trong đêm.

“Thất tướng quân!” Lưu Duẫn cưỡi ngựa
đi tới bên cạnh xe ngựa của Thất Thất, cười nói rôm rả. “Cô lợi hại thật đó,
ngủ mấy ngày trời rồi, Vương gia gọi thế nào cô cũng không tỉnh!”

“Ồ!” Thất Thất cười thẹn thùng, chắc
do mình đã quá mệt, nên mới ngủ say như vậy.

“Chúng ta sắp về tới Trường An rồi,
Vương gia lệnh cho thần, trước tiên đưa cô về vương phủ!”

“Vậy còn Vương gia?”

“Thắng lợi khải hoàn, Vương gia còn
phải dẫn đại quân tiếp chỉ do đích thân Hoàng thượng nghênh đón!”

“Đích thân Hoàng thượng nghênh đón?”
Thất Thất thấy có chút quái lạ, chẳng phải tên Hoàng thượng kia không thích Lưu
Trọng Thiên sao? Còn muốn đích thân nghênh đón.

“Đó chính là một vinh dự lớn lao, Tam
Vương gia của chúng ta oai phong như thế, ai trông thấy cũng phải nể sợ ba
phần!” Lưu Duẫn hãnh diện nói.

“Nếu đã như vậy, tại sao không mang
tôi theo chứ?”

“Thân phận cô hiện giờ không như
trước, là Vương phi của Tam Vương gia rồi, sao có thể tùy tiện gặp gỡ nhiều đại
thần như vậy?”

“Hừ!”

Thất Thất hạ rèm xe xuống, thầm nghĩ,
chứ không phải chê tôi xấu xí, sợ bị mất mặt sao? Lưu Trọng Thiên chết tiệt, dù
sao thì cô cũng là Thất tướng quân, công lao không ít, lúc này lại không cho cô
đi xem cảnh tượng náo nhiệt, thật muốn trông thấy tên hoàng huynh vô sỉ kia của
Lưu Trọng Thiên, xem xem rốt cuộc y có diện mạo thế nào.

Uy Thất Thất vuốt ve gương mặt, bất
giác nhớ tới lời tiên đoán của vị thầy bói, dung mạo có thể khôi phục được,
song vị thầy bói đó chỉ nói có mỗi câu “Nam nhân,” là có ý gì nhỉ? Lẽ nào phải
ăn thịt nam nhân, uống máu nam nhân, không phải chứ, chuyện đó ghê rợn quá,
chết tiệt, chưa nói rõ ràng đã bỏ chạy mất, rốt cuộc ám chỉ điều gì đây?

Thất Thất ngẫm lời vị thầy bói nói,
liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, thôi không nghĩ ngợi nữa, tiếp tục ngồi
trong xe ngựa buồn tẻ này, ngoại trừ việc ăn uống linh tinh ra, ban đêm thỉnh
thoảng nghỉ ngơi một lát bên ngoài, còn đâu đội ngũ gần như hành quân suốt đêm.

Thất Thất cảm giác phần eo đã sắp gãy
làm đôi rồi, Lưu Trọng Thiên vẫn cưỡi ngựa đi đằng trước không xa không gần, không
nói chuyện với cô thì thôi, cũng chẳng thèm quay đầu lại, cô không có lấy cơ
hội nào để tìm Lưu Trọng Thiên tính sổ. Tên Vương gia lạnh lùng kiêu căng kia,
bóng dáng chàng ta thật cao lớn, dưới ánh mặt trời áo giáp tỏa kim quang lấp
lánh, Uy Thất Thất buồn bã chống cằm suy nghĩ, sẽ không phải ở lại Đại Hán sống
cùng tên Vương gia vô vị cả đời này chứ?

Đại đội nhân mã tiến vào đường phố
Trường An, Uy Thất Thất nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, càng khó lòng
kiềm chế bản thân mình, đường phố ở Đại Hán, nhất định phải xem, đây chính là
lịch sử xác thực. Cô đương định ló đầu ra ngoài xem xét náo nhiệt, liền bị ai
đó ấn đầu trở lại, kế tiếp, rèm xe được vén lên, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên
cuối cùng cũng lộ diện.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3