Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 121 - 122
Chương 121: Trộm lòng của nàng (3)
Lưu Trọng Thiên ngước nhìn về hướng
đông, bình minh đã đến, không thể ngăn cản sự thật sắp diễn ra, chàng rảo bước
về phía phòng mình, băn khoăn đẩy cửa phòng ra, người trên giường hình như vẫn
đang ngủ say, chẳng mang vẻ ưu sầu như Lưu Trọng Thiên, thật là một nữ nhân
thích ngủ nướng, Lưu Trọng Thiên treo bội kiếm lên, nhẹ nhàng đi tới trước
người Thất Thất.
Uy Thất Thất tuy là mĩ nhân, nhưng tư
thế ngủ rất khiếm nhã, một chân đè lên chăn, chân kia vắt ở bên giường, miệng
bi ba bi bo, không biết có phải trong giấc mộng vẫn còn tức giận hay không.
Lưu Trọng Thiên ngồi ở trước giường,
ủ rũ một hồi, chàng nằm xuống sát bên mép giường, mệt mỏi nhắm hai mắt lại,
chàng còn chưa kịp tiến vào mộng đẹp, tiếng gõ cửa đã vang lên phía ngoài.
“Vương gia, người trong cung đến
rồi!”
Người trong cung? Lưu Trọng Thiên
ngồi bật dậy, Uy Thất Thất nằm bên cạnh trong lúc ngủ mơ ôm eo chàng, mấp máy
môi, sau đó lại ngủ tiếp.
Lưu Trọng Thiên kéo tay Thất Thất ra,
phiền não nhìn cô, là Vương gia Đại Hán, lại không có cách gì ngăn cản nam nhân
bên ngoài dòm ngó nữ nhân của mình, chẳng lẽ thực sự giương mắt nhìn người khác
cướp đoạt Thất Thất đi sao?
Lưu Trọng Thiên đẩy cửa đi ra ngoài,
phát hiện ở trong sân, bốn cung nữ đoan trang đứng đó, đích thực là từ tẩm cung
Thái hậu phái tới, xem ra Thái hậu đã đứng về phía Hoàng thượng rồi. Đám cung
nữ cúi đầu xuống, một người trong số đó khẽ nói: “Vương gia, Thái hậu sai bọn
nô tì tới đón Vương phi vào cung, có lẽ sẽ ở đó lâu một chút.”
Lưu Trọng Thiên lập tức hiểu ngay,
chuyện gì đến cũng phải đến, chàng chẳng nói câu nào, mà lặng lẽ trở về phòng,
bực tức đóng cửa lại. Hoàng thượng đã bắt đầu khai chiến rồi, y muốn mang Thất
Thất rời xa phạm vi thế lực của Lưu Trọng Thiên, chỉ cần vào hoàng cung, việc
chiếm đoạt Thất Thất cũng trở nên dễ dàng hơn.
Lưu Trọng Thiên đi tới trước giường,
Thất Thất hình như cũng tỉnh ngủ rồi, lãnh đạm liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, khi
phát hiện trong mắt Vương gia ẩn chứa sự thương tiếc lẫn không đành lòng, lập
tức quay mặt đi, rõ là một Vương gia hỉ nộ vô thường, đêm qua còn cầm kiếm muốn
giết cô, hôm nay lại vô cùng dịu dàng, rốt cuộc người nào mới là Lưu Trọng Thiên
thực sự đây?
“Đứng lên đi, Thái hậu truyền em tiến
cung!”
“Thái hậu?” Thất Thất nhanh chóng
ngồi dậy, sao không nhớ ra là có chuyện này nhỉ, ngày hôm qua, ngày hôm qua
uống rượu say, sau đó tới ngự hoa viên, cô làm những gì nhỉ, ca hát... Thất
Thất bụm miệng, thoáng chốc sững sờ nhìn Lưu Trọng Thiên. “Tại sao Thái hậu
truyền em tiến cung?”
“Hôm qua em vừa hát vừa gảy đàn tì
bà, càng thêm mê hoặc Hoàng thượng, chắc lúc này mượn danh nghĩa Thái hậu triệu
em tiến cung đó!”
“Hoàng thượng!” Thất Thất cắn móng tay,
nhảy xuống giường, hốt hoảng kéo vạt áo lên. “Em không đi!”
“Bây giờ em mới nói không đi, hôm qua
không nên say rượu đại náo ngự hoa viên, bao nhiêu nam nhân đã vì một khúc
‘Tiếu hồng trần’ của em, hồn xiêu phách lạc, nếu không phải bổn vương đêm qua kiên
trì, thì em đã bị nhốt lại trong hoàng cung rồi.”
“Em không nhớ rõ!” Thất Thất quả thực
chẳng nhớ ra chút gì.
“Đại Hán thiên tử hiện tại mượn danh
Thái hậu, bổn vương muốn che chở em, cũng đành chịu, em có thể đi tìm vinh hoa
phú quý rồi, song tốt nhất đừng để bổn vương trông thấy em và Hoàng thượng vui
đùa tán tỉnh trong cung, bằng không bổn vương nhất định không kiềm chế được, sẽ
một kiếm giết em thực sự!”
“Vương gia!” Uy Thất Thất cáu tiết
nhìn Lưu Trọng Thiên, tán tỉnh? Với tên Đại Hán thiên tử kia sao? Sao chàng lại
coi thường Uy Thất Thất như vậy, Hàn Vũ kia của chàng có thể ép dạ cầu toàn,
trở thành Quý phi, Uy Thất Thất thì không thế, Lưu Trọng Thiên, Vương gia ngang
ngược này, trừ việc chỉ biết đến tôn nghiêm của mình ra, trong lòng chàng thực sự
có Uy Thất Thất hay không?
“Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên mặc dù
nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được ôm Thất Thất vào lòng, hôn lướt qua hai
má cô. “Hoàng thượng đang bức ép bổn vương, không biết Trọng Thiên có thể nhẫn
nại đến khi nào? Nhớ kĩ lời bổn vương nói, em là nữ nhân của bổn vương, nếu quả
thật đi theo Hoàng thượng, chính là dồn ép bổn vương đi vào khuôn khổ.”
“Chàng còn có Ninh Vân Nhi, có người
mới rồi hà tất phải nhớ mong tới tình xưa, Vương gia đâu thuộc dạng nam nhân cô
đơn, quen thói trái ôm phải ấp, tam thê tứ thiếp, Thất Thất được xem là gì chứ,
chẳng qua chỉ là một nữ nhân từng ngủ cùng Vương gia mà thôi!” Thất Thất đẩy
Lưu Trọng Thiên ra, sắc mặt nhợt nhạt, chầm chậm đi tới trước cửa, đẩy cửa
phòng ra rồi bước ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên nhất thời im lặng,
những lời Thất Thất nói buồn thương da diết, tựa như mũi tên đâm thẳng vào trái
tim chàng. Nếu Lưu Trọng Thiên thật sự là loại người có mới nới cũ, thì có lẽ
còn được giải thoát, nhưng giờ này khắc này tâm trạng chàng quả thực muôn phần
đau đớn, cho nên bất luận thế nào, Lưu Trọng Thiên muốn vào cung, diện kiến
Thái hậu, Hoàng thượng cố ý chiếm đoạt Uy Thất Thất, nhất định phải trả giá
đắt!
Lưu Trọng Thiên đã vì xã tắc Đại Hán,
bách tính lê dân và cả tình nghĩa huynh đệ, từ bỏ giang sơn Đại Hán, liệu có
thể làm nốt một tâm nguyện nhỏ nhoi vì Đại Hán thiên tử, đó là từ bỏ mĩ nhân?
Thế nhưng Uy Thất Thất đối với Lưu Trọng Thiên mà nói, đâu chỉ đơn giản là một mĩ
nhân...
Uy Thất Thất bước ra từ trong phòng,
đám cung nữ bên ngoài đều kinh ngạc nhìn cô, đưa mắt nhìn nhau, Vương phi này
sao có thể ăn mặc như thế, cột tóc đuôi ngựa quái dị, phía trên là chiếc áo
ngắn ngủn, phía dưới là quần – thứ mà chỉ có nam nhân mới mặc, bên hông thắt
dây lưng bằng gấm, trên mặt không đánh phấn trang điểm, nhưng vẫn là một mĩ
nhân diễm lệ.
“Đi thôi!” Thất Thất lôi xe đạp theo,
vui vẻ huýt sáo, đám cung nữ sợ tới mức không dám thở mạnh ra thành tiếng, sợ
hãi rụt rè đi theo sau Thất Thất.
Lưu Trọng Thiên sầu não chạy ra,
trông thấy Thất Thất ăn mặc như thế cũng ngạc nhiên không kém, vốn cho rằng
nàng sẽ trang điểm tỉ mỉ, càng thêm mê hoặc, nhưng Thất Thất lại ăn mặc như một
nam nhân, không biết Hoàng thượng và Thái hậu trông thấy dáng vẻ này của Uy
Thất Thất, sẽ có biểu cảm thế nào? Chàng đương buồn rầu rĩ cũng không nhịn được
bật cười.
“Vương gia!” Thất Thất phóng xe đạp
vọt tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên
má Lưu Trọng Thiên, khoảnh khắc đó, Lưu Trọng Thiên thấy được vẻ ưu sầu trong
mắt Thất Thất. Song vẻ ưu sầu kia chỉ duy trì trong chốc lát, liền biến mất,
khi cô chuyển hướng về phía cung nữ, gương mặt tươi tắn mỉm cười.
“Chúng ta xuất phát thôi!” Thất Thất
đạp dưới chân, phóng xe về phía trước sân rồi lao ra ngoài.
“Vương phi, chờ đã!” Đám cung nữ theo
sau đuổi không kịp.
Lưu Trọng Thiên đăm chiêu nhìn bóng
dáng Thất Thất khuất xa, không biết Uy Thất Thất vào hoàng cung rồi, sẽ có cảnh
tượng gì, vương phủ có thể để nàng tùy ý bát nháo, nhưng hoàng cung sao có thể
chứ? Thái hậu sẽ nghĩ như thế nào đây?
Chàng thoáng sờ qua gương mặt, nụ hôn
vừa rồi, nhẹ như gió thoảng qua, Thất Thất chỉ dựa theo tư duy của nàng mà hành
sự, còn cả ánh mắt trước khi đi... Nàng không hề vui vẻ, lòng Lưu Trọng Thiên
như bị bóp nghẹt, cảm giác đối với Uy Thất Thất càng thêm khó dứt bỏ.
Lưu Trọng Thiên xoay người trở về
phòng, thay y phục, hôm nay chàng nhất định phải tiến cung, đi tìm Thái hậu,
thăm dò ý định Thái hậu thế nào, nếu như Thái hậu thực sự dung túng Hoàng
thượng làm bừa, thì đừng trách Lưu Trọng Thiên không niệm tình huynh đệ, song
nếu là Thất Thất chủ động yêu thương nhung nhớ, nguyện theo Hoàng thượng, thì
Lưu Trọng Thiên chẳng còn gì để nói.
Người trong hoàng cung đều hiểu, Uy
Thất Thất thực ra là nữ nhân Hoàng thượng đặc biệt hạ lệnh nghênh đón. Uy Thất
Thất phóng xe đạp trên đường, sau khi hùng hùng hổ hổ tiến vào hoàng cung,
nhanh chóng băng qua hành lang dài, xông tới ngự hoa viên hoàng cung.
Lúc này trong ngự hoa viên, có một nữ
nhân mặc cẩm bào màu tím hoa lệ, trên đầu cài trâm vàng, vây xung quanh nàng là
một đám phi tần, đang thưởng thức hoa tươi nở rộ trong ngự hoa viên. Nữ nhân
kia đoan trang diễm lệ, thoạt nhìn đã biết ngay là một nhân vật quan trọng,
nàng đương ngắm hoa thược dược nở.
Đột nhiên có tiếng ầm ĩ, khiến nữ
nhân kia bất giác nhíu mày, đưa mắt ngước nhìn, đúng lúc trông thấy Uy Thất
Thất xông tới, mặt mày liền biến sắc, sao lại có nữ nhân điên cuồng, quái dị
tiến vào hoàng cung như thế.
Uy Thất Thất liếc nhìn nữ nhân kia,
khóe miệng nhếch lên, hoàn toàn xem như vô hình, chiếc xe đạp lao thẳng về phía
trước, vùi dập rất nhiều cây hoa thược dược dọc đường, nơi nào xe đạp đi qua,
tiếng gió rít từng cơn, cánh hoa bay lả tả, Thất Thất làm càn cười khùng khục,
dáng vẻ xấu xa hung ác, gọi cô tiến hoàng cung, hừ! Chẳng khác nào đã gọi Diêm
vương đến cả!
“Đó... Đó là ai?” Nữ nhân vận cẩm bào
chỉ vào Thất Thất, lớn tiếng quát, tất cả đám phi tần ai nấy đều mặt mày biến
sắc, không biết con nha đầu lỗ mãng kia vào đây khi nào, đây là hoàng cung, quả
thực không coi ai ra gì, có phần tác oai tác quái.
Một cung nữ đuổi theo Thất Thất phía
sau nghe thấy tiếng quát của nữ nhân kia, mồ hôi đầm đìa lập tức chạy tới, quỳ
rạp xuống đất.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, đó
là Vương phi của Tam vương gia, Uy Thất Thất, được Thái hậu triệu tới.”
“Cái gì? Vương phi của Tam vương gia,
đó là... Nữ nhân sao? Sao có thể như vậy, mau dẫn tới đây cho bổn cung!”
Hóa ra nữ nhân đoan trang diễm lệ này
là chính cung nương nương của Đại Hán thiên tử, nàng chính là người đứng đầu
tam cung lục viện, ngày ngày đều được các phi tần vây quanh kéo đến xu nịnh,
thỉnh thoảng cùng các nàng ngắm hoa giết thời gian, chẳng ngờ hôm nay bỗng
nhiên gặp cảnh Uy Thất Thất xông vào.
“Vâng, Hoàng hậu!” Cung nữ lên tiếng
đáp, xoay người vội vã đuổi theo Uy Thất Thất.
Cung nữ vất vả lắm mới đuổi kịp Uy
Thất Thất, mệt tới nỗi sắp hạ đường huyết, thở không ra hơi nói: “Vương phi,
Hoàng hậu nương nương muốn gặp người!”
“Hoàng hậu?” Thất Thất thoáng sờ cột
tóc đuôi ngựa, vợ cả của Đại Hán thiên tử nha, hiếm thấy, hiếm thấy, nhất định
phải gặp mặt, không biết chung một phu quân với vô số nữ nhân như vậy, liệu
cuộc sống có còn dễ chịu hay không.
Thất Thất quay đầu xe đạp lại, vọt
tới trước mặt Hoàng hậu, xe đạp phanh két một tiếng dừng lại trước mặt Hoàng
hậu, Hoàng hậu sợ hãi thiếu chút nữa hét toáng lên, liên tục lui về phía sau.
“Cô chính là Hoàng hậu nương nương?”
Đôi mắt tròn xoe của Thất Thất đảo tới đảo lui trên người Hoàng hậu, vợ cả của
Hoàng thượng, ngoại trừ y phục lộng lẫy ra, dung mạo cũng thường thường, gương
mặt thiếu sức sống, có thể thấy đây là nữ nhân theo khuôn phép cũ.
Hoàng hậu lẫn đám phi tần đều kinh sợ
trước dung mạo xinh đẹp tràn trề sức sống của Thất Thất, sao Vương phi cổ quái
này có dung mạo mê người vậy, một vị phi tần bên cạnh Hoàng hậu lớn tiếng quát
mắng.
“Tam Vương phi to gan, trông thấy
Hoàng hậu còn không thỉnh an!”
“Thỉnh an?” Uy Thất Thất cưỡi xe đạp
cười tươi đáp trả, xuống xe, dáng vẻ khôi hài tiến tới vái chào. “Tam vương phi
Uy Thất Thất, xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương!”
Chương 122: Đại náo hoàng cung (1)
“Uy Thất Thất, chẳng phải là hộ quốc
nữ tướng quân hay sao? Sao lại là một tiểu nha đầu phá phách thế này...” Hoàng
hậu quét mắt nhìn Uy Thất Thất, Hoàng thượng thật hoang đường, sao có thể sắc
phong tiểu nữ nhân này làm Nhị phẩm tướng quân cơ chứ? Hành vi nàng ta quái
đản, ăn mặc kì dị, vẻ mặt khôi hài, thoạt nhìn đã biết đây là một điêu dân.
“Đúng vậy, tôi là Thất tướng quân,
hiện giờ phải đi diện kiến Thái hậu, giúp người giải sầu!” Thất Thất cười xòa,
xe đạp lăn bánh, một đóa hoa lan lập tức bị nghiền dưới bánh xe đạp, Thất Thất
cố ý che miệng hét ầm lên. “A! Thật đáng tiếc, dập nát hết cả rồi! Xin lỗi,
thực sự xin lỗi!”
Hoàng hậu há hốc miệng, chưa kịp mở
miệng quở mắng, Uy Thất Thất đã sớm mất dạng như cơn gió xoáy, khiến Hoàng hậu
tức sôi máu đến nửa ngày không thốt nên lời, đây là Vương phi của Tam vương gia
phong độ thật sao? Đích xác là nữ nhân man rợ!
“Vương phi của Tam vương gia ư?”
“Tam vương gia khôi ngô như vậy, sao
lại cưới nữ nhân man rợ thế, xem cách cô ta trang điểm, đâu còn giống nữ nhân
chứ?”
“Nhưng là một mĩ
nhân đó!”
“Thái hậu gọi cô
ta đến đây làm gì nhỉ, không biết cái đẹp có thể mang ra ăn được hay không! Cô
ta rõ là cố ý lượn qua lượn lại mà! Nhìn ngự hoa viên xem, chỗ nào cô ta đi qua
đều nát như bươm hết cả!”
“Rất đáng
yêu...”
Hoàng hậu nghe
đám phi tần tranh luận, bực tức cắt ngang lời bọn họ. “Bổn cung đi về đây, thật
mất hứng.” Dứt lời quay người bỏ đi, chúng phi tần không ai dám lên tiếng, lặng
lẽ bước theo sau Hoàng hậu, nhất loạt cúi đầu thấp xuống, không biết lời nói
nào đã chọc giận Hoàng hậu rồi.
Các tiểu cung nữ
lo lắng dáng vẻ này của Thất Thất sẽ hù dọa Thái hậu, liền bảo Uy Thất Thất
dựng xe đạp ở bên ngoài tẩm cung Thái hậu, chạy vào trong thông báo. Uy Thất
Thất cau mày, đi đi lại lại tẻ nhạt, đương lúc buồn chán, cô bỗng trông thấy
một vật thu hút ánh nhìn của cô.
Có một loài hoa
cỏ kì lạ mọc lên trong đài hoa ở tẩm cung, tán lá xanh biếc quây lại bó thành
một chùm hoa lan trong suốt, pha lẫn thêm chút sắc phấn hồng, độc nhất vô nhị,
đẹp không sao tả xiết, ở xã hội hiện đại chưa từng thấy qua.
Thất Thất quan
sát tỉ mỉ, ngẫm nghĩ, đây chẳng phải là thứ Thái hậu yêu nhất ư, nhìn chậu hoa
kia được chăm sóc công phu như vậy, nhất định là tốn không ít thời gian, thoạt
nhìn cũng biết là vật quý báu.
“Tam vương phi,
Thái hậu triệu kiến!” Một cung nữ bước ra, vẫy gọi Uy Thất Thất đương thất
thần.
“A, có ngay!”
Thất Thất cười bí hiểm, nhanh chóng chạy vào trong.
Chỗ ở của Hoàng
thái hậu Đại Hán quả không tồi chút nào, Thất Thất nhìn trái ngó phải, quay mặt
lại, trông thấy một vị lão phu nhân phú quý đoan trang đang ngồi trong phòng
ngủ lộng lẫy, cẩm bào xanh sẫm, mũ phượng to đùng, những sợi tua bao quanh thật
dài, kích cỡ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay thật lớn. Thất Thất hồi tưởng lại,
giống như đã từng thấy trong viện bảo tàng, song cũng chưa có cái nào sánh được
với chiếc nhẫn trên tay Thái hậu, trải qua lịch sử dài đằng đẵng thế, có lẽ trở
thành vật vô giá.
“Ngươi là Tam
vương phi Uy Thất Thất?” Thái hậu cất giọng trầm thấp, tỏ vẻ khinh thường, làm
sao một nữ nhân lại có sức quyến rũ lớn như vậy.
Thất Thất lập
tức cúi chào. “Thất Thất
xin thỉnh an Thái hậu!”
“Trọng Thiên không chỉ bảo ngươi lễ
nghi hoàng cung sao? Bộ dáng thỉnh an của ngươi là thế này hử?” Thái hậu rõ
ràng có chút mất hứng.
Rõ thật là một bà lão hay bắt bẻ,
Thất Thất thích thỉnh an như vậy, bà ta quản được chắc? Thỉnh an bà ta chẳng
qua vì muốn giữ thể diện cho Lưu Trọng Thiên thôi, vậy mà còn làm khó người
khác.
Hoàng thái hậu nhìn kĩ Uy Thất Thất,
không khỏi nhíu mày. “Ngươi ăn mặc kiểu gì thế, cả đầu tóc ngươi nữa, đâu có
giống một vị Vương phi, khiến ai gia thực sự kinh sợ!”
Uy Thất Thất ngắm nhìn trên người,
lại sờ đến tóc tai. “Á, cháu cảm thấy rất ổn mà!”
“Lại gần đây, để ai gia coi gương mặt
ngươi!” Thái hậu thực sự rất muốn biết, một nữ nhân không tuân thủ quy củ,
thoạt nhìn hoang dã như vậy, Hoàng thượng thích con bé ở điểm gì?
“Dạ!” Uy Thất Thất đi tới trước mặt
Thái hậu, đầu tiên quan sát bà lão này, mới phát hiện ra, Thái hậu bôi cũng
thật nhiều son phấn, song vẫn không che nổi tuổi tác già nua.
Thái hậu vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt
ve hai má Thất Thất, Thất Thất tự ý né xa ra một chút, bà lão này, chưa chi đã
động tay rồi.
“Quả nhiên là mĩ nhân, khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng hồng mịn màng, ngay cả ai gia cũng thấy thích, chẳng trách hoàng nhi
lại si mê như thế.”
Thái hậu khẽ thở dài. “Ai gia thực sự
khó xử, nhất thiết phải xoa dịu trái tim hoàng nhi, để nó chuyên tâm lo cho xã
tắc, ai gia đành phải khiến Trọng Thiên đau lòng rồi.”
Thất Thất hiểu rõ ý Thái hậu, xem ra,
Vương gia quả thực đã đoán đúng, Thái hậu sẽ giúp Hoàng thượng cướp đoạt Vương
phi của Tam vương gia, bà lão này rõ là bất công, tại sao lại giúp Hoàng thượng
đối phó với Tam vương gia chứ?
“Ngươi ở lại trong hoàng cung với ai
gia, không cần đi nữa, về phần Tam vương gia, ai gia đương nhiên sẽ thu xếp ổn
thỏa cho nó, mĩ nhân thiên hạ không phải chỉ có mỗi mình Uy Thất Thất, ban
thưởng cho nó dăm ba chục mĩ nữ tha hồ chọn lựa, tự khắc sẽ quên ngươi thôi.”
“Thất Thất không rõ ý của Thái hậu!”
Uy Thất Thất có chút căm tức, đúng là
một bà lão thất đức, nói đoạt là đoạt ngay, còn muốn đem dăm ba chục mĩ nữ cho
Lưu Trọng Thiên, ngẫm lại tình hình này, Thất Thất nổi máu ganh tị, không cho
phép Lưu Trọng Thiên dây dưa với đám nữ nhân hỗn độn đó, chỉ có thể có một mình
Uy Thất Thất. Nếu bà lão này dám tặng những nữ nhân kia cho Tam vương gia, Uy
Thất Thất sẽ náo loạn hoàng cung của bà ta.
“Mấy ngày nay, Hoàng thượng vì ngươi
mà gần như ăn không ngon, ngủ không yên, ai gia cứ thấy là lạ, bao năm qua,
Hoàng thượng toàn tâm toàn ý vì xã tắc, không bận tâm lắm về nữ nhân, lần này
là động lòng thực sự.”
Thái hậu kéo Thất Thất đến bên cạnh
mình. “Sau đó ai gia mới biết được, hóa ra nữ nhân mà Hoàng thượng yêu mến lại
là Vương phi của Trọng Thiên, chuyện này quả thực hoang đường, thế nhưng ai gia
không đành lòng nhìn Hoàng thượng chết dần chết mòn như thế, vì thiên hạ Đại
Hán, vì giang sơn xã tắc, đành để Trọng Thiên chịu thiệt thòi.”
Để Lưu Trọng Thiên chịu thiệt thòi,
Thái hậu này, rõ là một bà lão ích kỉ, lẽ nào chỉ mỗi Lưu Trọng Thiên chịu thua
thiệt thôi sao? Nói thế chẳng khác nào Thất Thất là vật vô tri vô giác, tùy ý
ai muốn có, liền dâng cho người đó sao? Thật xót xa cho nữ nhân cổ đại, nhưng
Uy Thất Thất không phải, cô là ai chứ, nữ thừa kế của tập đoàn Uy Thị, “chị cả”
của trường Huyền Đức.
Cái xã hội phong kiến vô sỉ này, cả
những tư tưởng phong kiến vô sỉ kia nữa, đã làm hại biết bao nữ tử đáng thương,
khiến họ cả đời này không tìm được tình yêu đích thực, sống trong đau khổ.
“Thái hậu, tình yêu của Thất Thất,
không phải ở đây, Hoàng thượng chỉ có thể giữ được con người Thất Thất, chứ không
giữ nổi trái tim Thất Thất!” Thất Thất thẳng thừng nói ra.
Thái hậu trước tiên là kinh hãi, nữ
nhân này, sao có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, tình yêu ư?
Nói thế không thấy xấu hổ sao? Nữ nhân có quyền gì mà nói chuyện tình yêu?
“Hoàng thượng lần này động lòng thực
sự, ai gia mặc kệ ngươi có thích hay không, cũng phải ở lại hoàng cung hầu hạ
Hoàng thượng, nữ nhân trong hoàng cung chỉ có phục tùng, không có những chuyện
ái tình như ngươi nói!”
“Phong kiến cổ hủ!”
“Ngươi nói cái gì?” Thái hậu nổi nóng
nhìn Uy Thất Thất. “Đại nghịch bất đạo, truyền lễ quan tới đây, dạy bảo lễ nghi
cho con bé thật tốt, hôm nay hãy dạy nó biết cách hầu hạ Hoàng thượng và làm nữ
nhân thị tẩm trong hoàng cung phải như thế nào!”
Thái hậu xoay người, được cung nữ bên
cạnh dìu, đứng lên, đi ra phía sau bình phong.
“Hầu hạ Hoàng thượng?” Thất Thất trợn
mắt nhìn, đương định đi ra ngoài, chợt nghe thấy cung nữ ngoài cửa lớn tiếng
bẩm báo.
“Tam vương gia cầu kiến Thái hậu!”
Lưu Trọng Thiên đến đây, Thất Thất
không khỏi mừng rỡ, hoàng cung này cô chẳng muốn nán lại chút nào, bắt cô hầu
hạ Hoàng thượng, thật điên rồ, phải bảo Tam vương gia mang cô đi ngay lập tức.
Thất Thất nhanh chóng chạy ra phía ngoài, thiếu chút nữa đâm sầm vào người Lưu
Trọng Thiên đương vội vàng đi tới.
“Vương gia...” Uy Thất Thất quên mất
rằng Lưu Trọng Thiên cũng đâu tốt đẹp gì, lúc này đây chỉ muốn tìm người mau
chóng cứu cô ra ngoài.
“Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên kéo Uy
Thất Thất vào trong lòng, vuốt ve thân mật hai má cô, mới không gặp chốc lát,
mà Lưu Trọng Thiên ngỡ như đã cách xa cả thế kỉ.
Không biết Thái hậu đã đi ra từ lúc
nào, cố ý ho khan mấy tiếng, nhắc nhở hai người đang thân mật. Tam vương gia
trước giờ vẫn luôn oai phong lẫm liệt, lạnh lùng vô tình, nhưng nay dịu dàng
tình cảm thế khiến Thái hậu vô cùng áy náy, xem ra nữ nhân này đã chiếm giữ
trái tim của cả Lưu Trọng Thiên lẫn hoàng nhi.
Thế nhưng Thái hậu là mẫu thân thân
sinh Đại Hán thiên tử, còn Lưu Trọng Thiên là do Di Quý phi sinh ra, tâm tư
Thái hậu đương nhiên là muốn thiên vị cốt nhục của mình. Thân thể Di Quý phi
suy nhược lắm bệnh tật đã mất sớm, Thái hậu tận mắt chứng kiến sự trưởng thành
của Lưu Trọng Thiên, cũng không phải không có cảm tình, chỉ là so với Hoàng
thượng mà nói, khó tránh khỏi bên trọng bên khinh.
“Thái hậu, bản tính Thất Thất lỗ
mãng, không hiểu lễ nghi phép tắc, ở lại hoàng cung chỉ tăng thêm phiền toái,
cho nên Trọng Thiên...”
“Con có biết tại sao ai gia triệu
kiến Uy Thất Thất không?”
“Thái hậu...” Lưu Trọng Thiên không
sao trả lời thẳng được, chàng hi vọng không phải nghe những lời từ trong miệng
Thái hậu thốt ra.
“Vì Hoàng thượng, hiện tại ai gia
cũng không giấu giếm con nữa, Hoàng thượng muốn có được Uy Thất Thất, mấy ngày
qua ai gia cũng rất ưu sầu. Vì giang sơn Đại Hán, ai gia hi vọng con có thể
nhẫn nhịn từ bỏ tình yêu, tác thành cho tâm nguyện của Hoàng thượng!”
“Thái hậu!” Lưu Trọng Thiên phẫn uất
siết chặt nắm tay. “Uy Thất Thất là Vương phi Hoàng thượng ban hôn cho Trọng
Thiên, lẽ nào không sợ người trong thiên hạ chế nhạo hay sao?”
“Chỉ là một nữ nhân mà thôi, việc này
cũng rất đơn giản, con hãy lập tức bỏ Uy Thất Thất, sẽ chẳng có ai chế nhạo
Hoàng thượng nữa!” Thái hậu nói nhẹ nhàng bâng quơ, hình như cảm thấy chủ ý này
vô cùng hay.
“Uy Thất Thất đã là nữ nhân của Trọng
Thiên, Hoàng thượng làm thế là đoạt thê tử của người khác!” Hàng lông mày của
Lưu Trọng Thiên không khỏi dựng ngược lên.
“Trọng Thiên, ai gia biết con phải
chịu thiệt thòi, vậy con muốn ai gia phải làm sao, hoàng huynh con dù gì cũng
là Hoàng thượng, con là thần tử, mấy ngày nay Hoàng thượng hồn xiêu phách lạc,
ai gia cũng bất đắc dĩ thôi!”
Trong giọng nói của Thái hậu mang
theo vẻ khẩn cầu, dường như cũng cảm thấy áy náy với Lưu Trọng Thiên. “Ai gia
sẽ đền bù tổn thất cho con, Hoàng thượng cũng sẽ không bạc đãi con, chỉ là một
nữ nhân, buông tay đi!”
“Lưu Trọng Thiên tuyệt không tuân
mệnh!”
“Con muốn thế nào?” Thái hậu thực ra
cũng có chút nể sợ Lưu Trọng Thiên, e ngại bởi vì một nữ nhân mà phá hỏng đại
sự. “Chẳng lẽ vì nữ nhân này con muốn đối địch với Hoàng thượng sao?”
“Bất kì nữ nhân nào cũng có thể được,
ngoại trừ Uy Thất Thất, không nên ép người quá đáng!”