Cuộc chiến giành hồng nhan Đại Hán - Chương 123 - 124

Chương 123: Đại náo hoàng cung (2)

Lưu Trọng Thiên vừa dứt lời, bên
ngoài rèm cửa được vén lên, Tiểu Vu Tử đi trước dẫn đường, Hoàng thượng bước
nhanh vào trong, y lạnh lùng đi tới trước mặt Lưu Trọng Thiên. “Những nữ nhân
khác, trẫm có thể không cần, nhưng Uy Thất Thất, trẫm nhất định phải có!”

“Trọng Thiên tuyệt đối không bỏ Thất
Thất, hơn nữa đệ cũng muốn mang người đi ngay lập tức!” Lưu Trọng Thiên kéo tay
Uy Thất Thất, đi nhanh ra ngoài cửa.

Hoàng thượng khẽ cười, vỗ tay một
cái, lực lượng cấm vệ quân hùng hậu xông lên, ai nấy đều cầm binh khí trong
tay, Hoàng thượng cười gằn, mang đi, đừng nghĩ dễ thế.

“Trẫm chỉ muốn nữ nhân này mà thôi,
không muốn làm tổn thương tình cảm huynh đệ, thế nhưng! Nếu đệ dám động thủ ở
nơi này, trẫm lập tức có thể khép đệ vào tội danh mưu phản, Lưu Trọng Thiên,
những đại thần ủng hộ đệ kia, sẽ muốn giúp đệ, liền vô cớ xuất binh!”

Lưu Trọng Thiên nhìn Hoàng thượng
chằm chằm, siết chặt nắm tay, sắp nổi giận đến nơi, Uy Thất Thất nhanh chóng ôm
lấy chàng. “Vương gia, hãy quay về, Thất Thất xin chàng đấy!”

“Thất Thất...” Lưu Trọng Thiên thương
tiếc nhìn Uy Thất Thất, muôn phần không muốn, lại có chút bất lực.

Hoàng thượng không khỏi nổi nóng, sao
Uy Thất Thất quan tâm Tam vương gia Lưu Trọng Thiên như vậy, dục vọng chiếm hữu
càng mạnh mẽ, khiến lòng y càng thêm kiên định, thế nên phải đoạt bằng được nữ
nhân này, Hoàng thượng phất tay về phía cấm vệ binh lính phía sau.

“Tam vương gia đã đến đây, vậy chớ
nên đi vội, mời Tam vương gia đến Ỷ Nguyệt Các nghỉ ngơi, cho đến khi Vương gia
chịu viết hưu thư (*) mới thôi!”

(*) Giấy li hôn.

Lưu Trọng Thiên hiện giờ có thể tóm
gọn Hoàng thượng một cách dễ dàng, khống chế thiên tử như kẻ chư hầu, song
chàng không thể, chàng không thể coi nhẹ giang sơn Đại Hán, cũng không thể để
người đời chế nhạo chàng là loạn thần tặc tử, xem ra kiếp này thực sự không có
duyên với Uy Thất Thất, một nữ nhân yêu kiều, ẩn giấu đôi mắt đẹp tuyệt trần.

Lưu Trọng Thiên nắm chặt bàn tay ngọc
ngà của Uy Thất Thất, trong lòng muôn phần không nỡ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng
buông cô ra, đi theo một hộ vệ rời khỏi tẩm cung Thái hậu.

Hoàng thượng nhìn thoáng qua y phục
của Uy Thất Thất, không khỏi nhíu mày, y không thích mĩ nhân này ăn mặc như
thế, không quyến rũ tẹo nào, thoạt nhìn càng thêm xảo quyệt.

Hoàng thượng vui mừng đi tới trước
mặt Thất Thất, không nhịn được vươn tay ra, lướt qua hai bên má Thất Thất.

Thất Thất nhìn Hoàng thượng đầy căm
ghét, y cho rằng Lưu Trọng Thiên có thể vì giang sơn Đại Hán hết lần này tới
lần khác nhường nhịn y, thì Uy Thất Thất cũng sẽ làm thế sao, Thất Thất lui dần
về phía sau, tung một cước đá trúng cằm Hoàng thượng, Hoàng thượng không ngờ
tới việc Thất Thất sẽ đánh lén y, nhất thời tay chân luống cuống, tránh về phía
sau, thiếu chút nữa té lăn ra đất, Tiểu Vu Tử vội đỡ Hoàng thượng dậy, sợ toát
mồ hôi.

Thái hậu cũng không ngờ được rằng Uy
Thất Thất lại thô lỗ như thế, sợ tới nỗi mặt mũi trắng bệch. Đây là dạng nữ
nhân gì, hoàng nhi sao có thể thích nó, ngoại trừ nhan sắc nghiêng nước nghiêng
thành ra, thì tính tình ngang ngược vô giáo dục, làm sao có thể sống ở hậu cung
chứ.

Bàn chân Thất Thất dừng trên không
trung, nghịch ngợm đung đưa cổ chân, cười ha ha nhìn Đại Hán thiên tử. “Tưởng
có thể tiếp cận tôi dễ dàng thế sao? Coi chừng lại không biết tại sao bị đá?”

“Ha ha, quả là mĩ nhân đáng yêu, trẫm
nhất định phải có được nàng, Tiểu Vu Tử!” Ánh mắt Hoàng thượng chuyển sang Tiểu
Vu Tử.

“Hoàng thượng!”

“Dẫn Uy Thất Thất đi tắm rửa, sau đó
đưa đến tẩm cung của trẫm, tối nay trẫm sẽ sủng hạnh nàng!” Hoàng thượng cười
khùng khục, y nhất định phải ôm mĩ nhân yêu dấu vào lòng.

Tiểu Vu Tử sợ hãi nuốt nước miếng, võ
công của Uy Thất Thất lợi hại như vậy, Hoàng thượng nói câu sủng hạnh thật nhẹ
nhàng, việc này đâu có đơn giản chứ, phải làm sao mới có thể đưa nàng ta tới
tẩm cung của Hoàng thượng, đó là một vấn đề nan giải.

Uy Thất Thất nhìn ra tâm tư của Tiểu
Vu Tử, hắn không sợ mới lạ, vì vậy thu chân trở về, đi tới trước mặt Tiểu Vu
Tử.

“Tiểu Vu công công, trước kia thường
xuyên đến vương phủ tặng này tặng nọ, Thất Thất còn chưa cảm tạ cậu, bây giờ có
cơ hội rồi, Thất Thất sẽ tạ ơn cậu dần dần!”

“Đợi nàng trở thành Quý phi rồi, hãy
ban thưởng cho hắn thật nhiều.” Hoàng thượng lưu luyến liếc nhìn Uy Thất Thất,
hình như không hiểu rõ ý Thất Thất tạ ơn Tiểu Vu Tử, y rảo bước vén rèm cửa lên
rồi đi ra ngoài.

Tiểu Vu Tử khom lưng hướng về phía
Thất Thất, lòng trống trải, bất kể chuyện tốt hay chuyện xấu đều là hắn ra mặt,
đối phó với Uy Thất Thất... Quan trọng nhất chính là, phải làm sao mới có thể
đưa nàng ta tới tẩm cung của Hoàng thượng, giống như những phi tử khác, ngoan
ngoãn nằm chờ trên giường.

“Vương phi, y
phục này?”

“Sao?” Thất Thất
đung đưa chân, căm tức lườm hắn. “Y phục này không đẹp sao?”

“Đẹp rất đẹp, có
điều... Nữ nhân thị tẩm của Hoàng thượng, không được mặc y phục!”

“Cởi sạch?” Thất
Thất hét lên, cung nữ bên cạnh nhất thời xấu hổ đỏ mặt, Tam vương phi này thật
lớn mật làm càn, lớn tiếng thốt ra hai chữ kia.

“Đúng vậy, cho
nên mời Vương phi tắm gội, sau đó...”

“Không được, tôi
không thể không mặc y phục, thị tẩm? Liệu có phải Hoàng thượng mắc bệnh tâm
thần hay không?”

“Không phải đâu.
Đúng, không đúng, không đúng, ôi chao, Vương phi của thần, nhiệm vụ của tiểu
nô tài rất đơn giản, đó là nghĩ biện pháp đưa Vương phi lên trên giường rồng
của Hoàng thượng, nếu người chịu nghe lời, là tốt nhất, nếu như phản kháng,
thần sẽ gọi Liên công công ra tay, Liên công công là cao thủ trong cung, đối
phó với nữ nhân có võ công như Vương phi cũng không khó!”

Lời Tiểu Vu Tử
nói... Xem ra cũng không phải là giả, Uy Thất Thất âm thầm suy tính, nếu thực
sự xuất hiện cao thủ, võ công lợi hại y như Tam vương gia, Uy Thất Thất chẳng
phải sẽ bị ép đi vào khuôn khổ ư, nếu như bị điểm huyệt đạo, hoặc là uống mê
dược, hoặc là…

Thái độ của Uy
Thất Thất đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cười xởi lởi nói: “Hầu hạ Hoàng
thượng sao? Thất Thất hiểu, đều nghe Tiểu Vu công công, nhưng tôi muốn mặc y
phục!”

“Thật sao? Được,
được, nghe theo người.” Tiểu Vu Tử bật cười, đâu có nữ nhân nào không muốn đi
theo Hoàng thượng chứ, đó là vinh hạnh, là giấc mộng của tất cả nữ nhân.

Uy Thất Thất
căng thẳng ngồi ở trong tẩm cung Hoàng thượng, chẳng lẽ sẽ thực sự cùng tên
Hoàng thượng kia... Cô cắn móng tay, tì nữ bên cạnh nhẹ nhàng trải giường, Thất
Thất đảo mắt, chịu mở miệng nói chuyện.

“Nữ nhân thị tẩm
thông thường vào đây bằng cách nào, hầu hạ Hoàng thượng thế nào!”

“Chuyện này...” Tì
nữ đỏ bừng mặt, đầu cúi thấp xuống, giọng lề mề.

“Đều được thái
giám khiêng vào, người có lẽ là nữ nhân thị tẩm đầu tiên vào bằng cách như
vậy.”

“Ý tôi là, cô
thấy qua bọn họ hầu hạ Hoàng thượng thế nào chưa?”

Tì nữ không dám
lên tiếng, Thất Thất nắm chặt tay nàng. “Tôi lần đầu tiến cung, không ai nói
cho tôi biết, chỉ sợ Hoàng thượng không vui.”

“Là thế này!” Tì
nữ khẽ cười. “Không mấy phức tạp đâu, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, sau đó chờ
Hoàng thượng sủng hạnh.”

“Thật ư...”

“Đương nhiên
rồi, nô tì toàn đứng bên ngoài hầu hạ, biết rất rõ.”

“Đơn giản thế
sao?” Thất Thất nở nụ cười quái dị, bỗng vươn tay ra, đánh một quyền trúng cổ tì
nữ, tì nữ lập tức ngã xuống.

“Nếu đơn giản
như vậy, ha ha, đành để cô chịu thiệt.” Thất Thất hoán đổi y phục tì nữ, mặc y
phục của mình lên người tì nữ. “Chờ khi Hoàng thượng phát hiện ra không phải
tôi, có khi tôi đã sớm chạy thoát rồi.”

Dứt lời liền kéo
tì nữ lên trên giường, đắp chăn lên, xoay mặt cô ta vào bên trong, hắc hắc, như
vậy Hoàng thượng sẽ phải mất một lúc mới có thể phát hiện ra.

Thất Thất len
lén chuồn đi, thái giám canh cửa liếc nhìn cô. “Sao không lo hầu hạ, ra ngoài
làm gì?”

“Nàng ta đói
bụng, muốn ăn chút gì đó!”

“Thất tướng quân
này cũng thật lắm chuyện!”

“Chính xác!”
Thất Thất bắt chước dáng vẻ của tì nữ, cố nén không bật cười, nhanh chóng rời
khỏi hoàng cung.

Uy Thất Thất tìm
thấy chiếc xe đạp của mình, vội vã phóng xe ra ngoài...

Xung quanh Ỷ
Nguyệt Các, tăng thêm binh lính canh gác, nhiệm vụ của bọn họ khá đơn giản, bảo
đảm Vương gia không bước ra khỏi Ỷ Nguyệt Các, cấm quân hộ vệ hết sức khâm phục
vị Vương gia này, anh dũng thiện chiến, vì giang sơn Đại Hán lập được vô số
công lao hiển hách, đáng tiếc là, quan hệ với Hoàng thượng tương đối căng
thẳng, cho nên cấm vệ binh lính cũng không dám làm khó chàng, đối đãi lễ phép.

Lưu Trọng Thiên
lo lắng đi đi lại lại, thần sắc nghiêm trang, chàng biết mình lúc này không thể
thoát thân, lòng thấp thỏm bất an, trong đầu bao ý nghĩ xáo trộn.

Tiểu Vu Tử cười
ha hả bước đến, mục đích hắn tới đây rất đơn giản, chính là nói cho Vương gia
biết, Vương phi của chàng ta đang nằm ở trên giường rồng của Hoàng thượng, sắp
tiếp nhận sự sủng hạnh của Hoàng thượng.

“Vương gia, Tiểu
Vu Tử đến nói chuyện phiếm với Vương gia!”

“Nói chuyện
phiếm? Bổn vương chẳng có gì để nói với ngươi!” Lưu Trọng Thiên ngồi trên ghế,
bàn tay đỡ lấy trán, vẻ mặt tức giận.

“Vương gia, ngài
tội gì chứ, nữ nhân có cả đống, hà tất phải tranh giành với Hoàng thượng!”

“Hừ!” Lưu Trọng
Thiên nhìn hắn khinh thường, dựa vào hắn, cũng xứng nói chuyện nữ nhân với Lưu
Trọng Thiên sao? Hắn đâu có được xem là nam nhân!

“Nói cho ngài
biết, Vương phi... À quên, phải là Thất tướng quân mới đúng, hiện giờ đang nằm
ở trên giường Hoàng thượng, sắp tiếp nhận sự sủng hạnh của Hoàng thượng! Ngài ở
đây phiền não thì có ích gì chứ?”

“Nói láo!” Lưu
Trọng Thiên phẫn nộ đứng bật dậy, nhấc bổng Tiểu Vu Tử lên, Lưu Trọng Thiên
thân hình cao lớn, dễ dàng xách cổ Tiểu Vu Tử lên. “Ngươi muốn chọc giận bổn
vương!”

“Không phải,
Vương gia, là, là, tự Vương phi chủ động đi, Tiểu Vu Tử chỉ muốn nói cho Vương
gia biết, nữ nhân kia không đáng để Vương gia lo nghĩ như vậy!”

“Chủ động...”
Lưu Trọng Thiên buông tay, Tiểu Vu Tử run lập cập té xuống đất, ngã lăn quay,
sợ tới nỗi sắc mặt tái nhợt, hồi lâu sau mới thốt ra được.

“Vương phi chắc
giờ này đã cùng Hoàng thượng ân ân ái ái... Vương gia hãy bỏ nàng ta đi!”

“Xéo, xéo... Cút
ngay!” Lưu Trọng Thiên cảm thấy trước mắt tối sầm, ngực đau dữ dội, một ngụm
máu tươi trào ra, tay thuận đà đỡ lấy người, gắng sức không để bị ngã, thì ra
phiền muộn tích tụ không tốt cho sức khỏe, lúc này đây vết thương cũ chồng lên
vết thương mới.

“Vương gia...”
Tiểu Vu Tử cực kì hoảng sợ. “Này, này, Vương gia, tiểu nô tài đi mời thái y
đến, ngài chờ nhé...”

“Không cần...
Bổn vương lát nữa sẽ ổn thôi, ngươi mau xéo đi, mau xéo đi, đừng xuất hiện
trước mặt bổn vương, để bổn vương yên tĩnh một lát!”

“Vâng, tiểu nô
tài lập tức xéo ngay!” Tiểu Vu Tử không ngờ rằng Lưu Trọng Thiên lại phản ứng
mạnh như thế, khiếp sợ tháo chạy ra ngoài.

Chương 124: Đại náo hoàng cung (3)

Lưu Trọng Thiên
hung hăng đấm mạnh vào cột nhà, chàng nhìn máu tươi trên mặt đất, lẽ nào mạng
chàng không còn giữ được lâu nữa, Uy Thất Thất đã khiến chàng như mất phương
hướng, gục ngã, thậm chí đau khổ tột cùng, nàng là một nữ nhân lẳng lơ, dung
mạo yêu kiều quyến rũ. Nghĩ tới cảnh nàng thướt tha nằm trên giường, đón nhận
sự âu yếm của Lưu Trọng Thiên, mà giờ đây lại nằm trên giường rồng, quấn quýt
si mê không ngừng âu âu yếm yếm với Hoàng thượng...

“Uy Thất
Thất...”

Lưu Trọng Thiên
ngửa đầu hét lớn, bi phẫn thê lương, bước đi lảo đảo tới trước bàn, gắng sức
nâng chiếc bàn lên ném ra ngoài, chiếc bàn va trúng vào tường, vỡ tan tành.

Ánh mắt Lưu
Trọng Thiên điên dại, giống như một con thú tuyệt vọng, chàng ép bản thân mình
căm hận Uy Thất Thất, nhưng chàng không làm được, vừa nghĩ tới Thất Thất, thì
chỉ có ghen tuông và đau khổ, chàng muốn được giải thoát, chàng vô phương cứu
chữa rồi, đã yêu một nữ nhân mê hoặc, mà nữ nhân kia giờ đã bạc tình phản bội
chàng.

Lưu Trọng Thiên
vốn do bực tức nên luyện kiếm, vết thương đó tới nay vẫn chưa khỏi hẳn, giờ đây
tâm tình phẫn uất, tích tụ sinh bệnh, đột nhiên ngã quỵ xuống đất.

Cấm quân hộ vệ
phát hiện tình hình không ổn, chạy trở vào, đỡ Lưu Trọng Thiên dậy, lớn tiếng
kêu gào: “Vương gia... Vương gia... Mau gọi thái y!”

Cấm quân hộ vệ
vội vàng khiêng Lưu Trọng Thiên lên trên giường, Tam vương gia là trụ cột của
nước nhà, không ngại nguy nan, anh dũng thiện chiến rốt cuộc đã gục ngã, bất kì
ai cũng cảm thấy bất bình thay cho chàng.

Đại Hán thiên tử
không đợi xử lí xong việc quốc sự, đã nhanh chóng đến tẩm cung, tâm trạng này
sao có thể nhẫn nại, hận không thể một bước tiến thẳng tới tẩm cung, ôm lấy mĩ nhân,
âu yếm nàng, mĩ nhân của y đang chờ đợi y.

“Hoàng
thượng...” Thái giám bên ngoài tẩm cung khom lưng, hô lớn, Đại Hán thiên tử
lòng nóng như lửa đốt, không chờ thái giám mở cửa đã tự mình đẩy cửa ra bước
vào trong.

Như ẩn như hiện,
một nữ nhân đã ngoan ngoãn nằm bên trong giường, ban ngày nghịch ngợm như vậy,
tại sao hiện giờ lại hiền hòa như thế? Quả là nữ nhân miệng nói một đằng lòng
nghĩ một nẻo, chắc lúc này cũng giống như y, không chờ nổi nữa rồi.

“Thất Thất...
Nằm mơ trẫm cũng muốn có đêm nay, nàng khiến trẫm chờ đợi mỏi mòn.” Hoàng
thượng đi tới, kéo rèm giường ra, đặt tay lên người nữ nhân trên giường, nhẹ
nhàng vuốt ve.

Nữ nhân trên
giường rên rỉ một tiếng, Hoàng thượng trong lòng phấn chấn, xem ra nàng đã sốt
ruột rồi “Thất Thất, đừng vội, trẫm lập tức sủng ái nàng, trước tiên để trẫm
ngắm nàng thật kĩ đã nhé!”

Đại Hán thiên tử
xoay mặt nữ nhân trên giường về phía mình, ngắm nhìn chăm chú, lập tức nhảy
dựng lên, lùi lại mấy bước, rất đỗi tức giận, đây đâu phải Uy Thất Thất, là tì
nữ tẩm cung thì phải?

“To gan!” Hoàng thượng căm tức quát.

Tì nữ trên giường hình như cũng đã
tỉnh lại, nàng chống người ngồi dậy, hoảng sợ khi trông thấy Hoàng thượng, lại
liếc nhìn mình, nhanh chóng nhảy xuống giường, run lẩy bẩy quỳ xuống đất.

“Hoàng thượng tha mạng, nô tì không
biết gì cả, không biết tại sao lại ở trên giường... Nô tì nhớ, nữ nhân kia đã
đánh nô tì, cầu xin Hoàng thượng khai ân, Hoàng thượng!” Tì nữ không ngừng dập
đầu, mặt cắt không còn giọt máu nào.

“Cút, cút ra ngoài!” Hoàng thượng sa
sầm mặt bước tới cửa, lớn tiếng gầm lên: “Bọn cẩu nô tài các ngươi, trông coi
kiểu gì vậy, mau chóng bắt Uy Thất Thất về đây cho trẫm!”

Thái giám canh cửa và hộ vệ lập tức
hành động, Tiểu Vu Tử vừa lúc chạy tới, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn
Hoàng thượng khó hiểu.

“Hoàng thượng, sao thế?”

“Cẩu nô tài!” Hoàng thượng hung dữ
trừng mắt nhìn Tiểu Vu Tử. “Ngươi muốn cho trẫm sủng hạnh tì nữ sao? Uy Thất
Thất ở đâu? Tìm về đây cho trẫm!”

“Vâng, vâng, cẩu nô tài lập tức đi
tìm!” Tiểu Vu Tử toát mồ hôi lạnh, Uy Thất Thất này tại sao lại làm ra chuyện
như vậy, chẳng phải nói sẽ ngoan ngoãn sao? Hiện tại Hoàng thượng tức giận thế
kia, nếu không tìm được, Tiểu Vu Tử sẽ gặp xui xẻo.

Uy Thất Thất vẫn chưa kịp chạy ra
khỏi hoàng cung, đã phát hiện khắp nơi cung nữ tì nữ cấm vệ binh lính đều đang
truy lùng cô, cho dù Uy Thất Thất trốn đông trốn tây, cũng sẽ bị những binh
lính kia phát hiện thôi.

“Thất tướng quân ở kia! Mau bắt
lấy nàng ta.” Cấm vệ binh lính cùng một đám tiểu thái giám xông tới, Thất Thất
dùng lực dưới chân, chiếc xe đạp phóng về phía ngự hoa viên.

Thất Thất đi qua
chỗ nào liền quét sạch nơi đó, cảnh vật ngự hoa viên rốt cuộc không chịu nổi bị
giày xéo lần thứ hai, tất cả đều ngả nghiêng xiêu vẹo la liệt trên mặt đất,
cánh hoa và lá rụng tơi tả khắp nơi, băng qua ngự hoa viên, thẳng tiến tẩm cung
Thái hậu, xô gãy lan can, làm vỡ bình hoa, chiếc xe đạp nhanh chóng nhảy vọt
lên vườn hoa, hắc hắc, cây hoa bảo bối của bà lão kia, thấy rồi!

Ỷ Nguyệt Các ở
đâu vậy? Thất Thất rời khỏi tẩm cung Thái hậu, hoàng cung rộng lớn bao la, tiểu
cung nữ chạy tới trước mặt, không dám ngăn lại, tốc độ chiếc xe đạp của Uy Thất
Thất cực kì nhanh, một đống truy binh đằng sau, náo nhiệt biết bao.

Uy Thất Thất
huýt sáo một tiếng, xe đạp xông vào Vị Ương Cung, đột nhiên trước mắt hiện lên
bóng đen, Thất Thất biết cao thủ đến rồi, lập tức gia tăng tốc độ dưới chân, có
một bàn tay cầm vào chỗ tay nắm xe đạp của Thất Thất, bánh sau xe đạp vổng lên,
dừng lại, Thất Thất nhìn chăm chú, là một lão thái giám tóc hoa râm.

“Tiểu nha đầu,
bát nháo đủ rồi đấy!”

“Ông là ai?”
Thất Thất mở to hai mắt, không hề tỏ ra yếu thế dò hỏi.

“Lão nô là Liên
Thạch Hoa, mọi người đều gọi lão nô là Liên công công.”

“Ai quan tâm ông
là hoa gì, mau buông tay, tôi muốn đi Ỷ Nguyệt Các.”

“Ỷ Nguyệt Các?”

“Đúng, tôi muốn
tìm Tam vương gia!”

“Ha ha... Hoàng
thượng lệnh cho lão nô tới bắt cô! Sao có thể để cô giễu võ giương oai khắp
nơi!” Liên công công xoay cổ tay, tóm lấy Uy Thất Thất.

Uy Thất Thất đột
nhiên rút ra một cây gậy nhỏ trong người, Liên công công hung hăng vươn tay ra
chộp lấy, bàn tay vừa chạm vào cây gậy nhỏ kia, bỗng đốm lửa màu lam bắn ra bốn
phía, Liên công công muốn rụt tay về đã không kịp nữa rồi, toàn thân co giật
một hồi, té xỉu.

“Ám khí... gì
đó...”

“Ám khí phòng
sói dữ!” Thất Thất mỉm cười, đạp dưới chân, xe đạp phóng qua Liên công công,
tiếp tục lao về phía trước.

Cả hoàng cung
hỗn loạn suốt một đêm, Tiểu Vu Tử thấy mọi người quả thực chẳng có biện pháp
nào, cuối cùng thét chói tai: “Dùng lưới, dùng lưới lớn cho ta! Không được làm
nàng ta bị thương.”

Tiểu Vu Tử vừa
dứt lời, Uy Thất Thất không biết tự khi nào đã xông ra, bánh xe trước quét qua,
đụng phải Tiểu Vu Tử, khiến hắn ngã chổng vó lên trời, thái giám chết tiệt! Uy
Thất Thất sao chịu bỏ qua cho hắn, nếu không phải hắn, thì mọi chuyện đâu có
trở nên rối ren thế này, chiếc xe đạp nhanh chóng quay lại, lao thẳng về phía
Tiểu Vu Tử.

Trời ơi, Tiểu Vu
Tử cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng, vừa đứng lên, lại bị đụng lần nữa, hắn
cũng không biết dính trên mặt mình là máu hay bùn đất, từng giọt nước mắt lăn xuống,
muốn báo thù hãy đi tìm Hoàng thượng, hắn chỉ là tiểu thái giám, cho dù có đâm
chết cũng vô ích, Hoàng thượng thích nàng ta như vậy, sao lại nỡ lòng trừng
phạt nàng ta chứ, mau mau bò dậy chạy thôi!

Uy Thất Thất đâm
tên tiểu thái giám kia đủ rồi, không ngừng lại mà tiếp tục phi lên, dù có chết
trong hoàng cung, Thất Thất cũng sẽ không đi theo Hoàng thượng, nếu dồn ép quá
đáng, sẽ thiến tên khốn đó.

Hoàng cung rộng
lớn, Uy Thất Thất không sao tìm thấy Ỷ Nguyệt Các, toát hết cả mồ hôi, trời đã
tảng sáng, Thất Thất vừa nhọc vừa mệt, đương định đánh một giấc, phía trước
quăng một túi lưới lớn tới, lập tức phủ kín cả người lẫn xe, chiếc xe đạp vùng
vẫy trong lưới, nhưng không thể động đậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, rốt
cuộc đã tóm được Uy Thất Thất đáng sợ này.

Không ai dám
tiến lên, trong tay Uy Thất Thất có ám khí, vô cùng cao cường, cao thủ như Liên
công công cũng trúng đòn, không thể khinh thường Thất tướng quân này.

Tiểu Vu Tử mặt
mũi bầm dập đi trước dẫn đường, Đại Hán thiên tử theo sau bước tới trước mặt
Thất Thất. Đại Hán thiên tử lạnh lùng nhìn nữ nhân trong lưới đương mệt mỏi rã
rời, sắc mặt Uy Thất Thất tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt tròn xoe lờ đờ.

“Trẫm có gì
không tốt, nàng đã chiếm được thứ mà những nữ nhân khác đều không thể có được,
chính là trái tim trẫm...”

Dứt lời, Hoàng
thượng không biết nên xử trí cô như thế nào, nếu là phi tần khác, bát nháo như
vậy, đã bị nhốt vào lãnh cung.

“Tôi không cần,
cũng không thích, mau thả tôi ra.” Thất Thất túm lấy lưới, ngón tay mảnh dẻ thò
ra bên ngoài lưới, trong ánh mắt ngập tràn lửa giận.

“Trẫm sẽ không
thả nàng ra, nàng chính là nữ nhân trẫm muốn có, hiện giờ trẫm say mê nàng,
thương tiếc nàng, nếu nàng cố ý phản kháng, trẫm có rất nhiều biện pháp đối phó
với nàng!”

“Ngài là đồ
không biết xấu hổ, không biết dơ! Không phải nam nhân!” Uy Thất Thất nghiêm
mặt, khinh miệt nhìn Hoàng thượng.

Hoàng thượng
nhướn mày. “Nàng nói cái gì, dám bôi nhọ trẫm như thế, quả là láo xược!”

Uy Thất Thất
liều mạng bắt lấy sợi lưới, hừ lạnh một tiếng. “Nhìn cho rõ, đây chính là tôi,
Uy Thất Thất, là một nữ nhân không thích hợp với ngài, để tôi gặp Lưu Trọng
Thiên!”

“Nàng muốn gặp
hắn? Là vì gặp hắn? Bát nháo khắp hoàng cung!” Hoàng thượng gần như chết lặng.

“Đúng!” Uy Thất
Thất giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên. “Người trong lòng Thất Thất là Tam vương
gia, Hoàng thượng đừng phí công nữa, hãy sủng hạnh đám phi tử của ngài đi, một
đám nữ nhân cô đơn nhàm chán!”

“Nàng... Ở Đại
Hán ai có thể cho nàng vinh hoa phú quý như trẫm!” Hoàng thượng nổi giận phát
run.

“Ngoại trừ vinh
hoa phú quý ra ngài có thể cho tôi thứ gì?” Chỉ một câu của Uy Thất Thất, khiến
Hoàng thượng lập tức nghẹn lời.

Lúc này Tiểu Vu
Tử chạy như bay tới.

“Thái hậu đến,
Thất tướng quân lần này đã gây họa thực sự rồi.”

Vừa dứt lời, hơn
chục cung nữ cùng Thái hậu xuất hiện ở trước mặt Hoàng thượng, sắc mặt Thái hậu
rất khó coi, khỏi cần đoán cũng biết, Uy Thất Thất đại náo hoàng cung, nhất
định là kinh động đến Thái hậu, chắc tới đây để hỏi tội.

Dáng vẻ Uy Thất
Thất điềm nhiên như không, dù sao sống hay chết cũng chỉ bởi một câu nói của
bọn họ mà thôi. Ở Đại Hán, Hoàng thượng chính là pháp luật cao nhất, không tồn
tại án oan sai phạm, toàn dựa vào tâm tình tốt xấu của tên tiểu tử Hoàng
thượng này.

“Uy Thất Thất
ngang ngược xảo trá, phá hoại ngự hoa viên, chà đạp hoa lan ai gia mất bao năm
tâm huyết kì công chăm sóc, ai gia cần phải lập tức xử ngươi tội chết, nếu
Hoàng thượng còn muốn giữ lại tính mạng của nó, tốt nhất nhanh chóng mang ra
khỏi cung, đừng để ai gia trông thấy nó nữa!”

“Mẫu hậu...”
Hoàng thượng lộ vẻ lúng túng.

“Nếu Hoàng
thượng nhất định không chịu, ai gia lập tức hạ chiếu, loạn côn đánh chết, nó rõ
ràng là một yêu nghiệt quyến rũ, bát nháo đủ trò khiến hoàng cung không được
yên bình, nếu sau này giữ lại, hậu cung sẽ rối loạn quy củ.”

Báo cáo nội dung xấu