Run Rẩy Bờ Vai - Chương 03 - Phần 1

Chương 3

Sáng thứ Tư

Tối hôm ấy, tôi đã mơ và giấc mơ không hề ngọt ngào. Tôi mơ thấy mình
vào thăm mẹ ở bệnh viện. Ngay khi tôi vừa bước chân vào phòng mẹ thì cánh cửa
to dày bằng kim loại đóng sầm lại ngay sau lưng, hai người y tá có gương mặt
giống y bà Miranda Jenks chạy vào túm lấy tay tôi.

“Mày đây rồi”, họ nói.

“Chính xác”. Mẹ tôi nói. “Mày sẽ bị nhốt lại vì tội đã làm tao phát
điên”.

“Và tội đã làm cho căn phòng của mày không khác nào bãi chiến trường”.
Miranda số 1 tiếp lời.

“Thêm tội bất kính với bố nữa”, Miranda số 2 nói thêm.

“Không”, tôi gào lên, cố gắng giẫy giụa để trốn thoát.

Tôi vung nắm đấm, đấm liên tiếp vào người Miranda số 1.

“Mày giống y hệt mẹ mày vậy!”, Miranda kia nhận xét.

“Mày điên rồi cũng y như tao vậy”. Mẹ tôi cười xếch miệng và môi bà đầy
máu trong khi tay đong đưa cái bình thủy tinh trên đầu.

Tôi đá họ và vùng chạy về phía cửa sổ, gắng hết sức bình sinh để mở
cửa, nhưng phía ngoài cửa sổ là hàng hàng lớp lớp lũ trẻ con giương mắt nhìn
tôi chế giễu. Liam và Jamie cùng hai đứa con gái nữa đến từ Norfolk đứng ở hàng
đầu tiên, cả đám đông nhìn tôi la ó.

“Đồ điên, đồ khùng, đồ mát nặng!”

Đột ngột mẹ tôi gào lên và nằm ra nền nhà, giơ hai tay chân lên trời
giẫy đành đạch và mặt bà trở nên tái nhợt. Một Miranda trùm chăn lên đầu tôi
chặt đến nỗi tôi nghẹn thở, tôi khóc gào, la hét, giẫy giụa điên cuồng nhưng vô
vọng.

Tôi giật mình tỉnh giấc với cái chăn lông đang trùm lấy mặt khiến tôi
nghẹn thở.

Từ lúc ấy tôi không sao dỗ giấc ngủ trở lại, mãi đến khi thiếp đi được
thì tôi lại ngủ, quên cả báo thức, đó là nguyên nhân vì sao bây giờ tôi bị trễ
xe buýt và đang cắm cúi dán mặt trên đường để đi cho nhanh và không ngớt cầu
mong đến được trường trước giờ vào học. Khả năng đến trường kịp giờ là khó và
điều đó đồng nghĩa với việc cô Kingham sẽ không ngớt cằn nhằn và thậm chí bắt
phạt tôi ở lại trường sau giờ học. Đó là chưa kể đến việc cô ta sẽ phát hiện ra
tôi chưa làm bài tiểu luận lịch sử và làm mất cuốn sách Địa lý trên đường High
Street. Cuộc sống thật đầy bất công.

Lẽ ra bố phải phát hiện ra việc tôi ngủ quên, khi ông thức dậy đi
toilet mà cửa không bị đóng như mọi khi, và như vậy bố phải đánh thức tôi dậy.
Nhưng tiếc là có lẽ sáng nay bố tôi quá háo hức cho cuộc họp nên ông ấy đã hoàn
toàn quên mất sự tồn tại của tôi. Khi tôi phi từ cầu thang xuống nhà dưới, vừa
đi vừa khoác áo thì bố tôi đang đứng trước gương ở phòng ăn, chải chuốt bóng
nhoáng như đi dự tiệc. Bố diện bộ quần áo mới tinh từ đầu đến chân và trông rất
bảnh bao, sáng bóng hơn hẳn mọi ngày.

Tôi nhờ bố chở đến trường nhưng bố nói không có thời gian vì ông phải
đón ai đó và không được phép đi trễ. Thực lòng mà nói, khi tôi cần sự giúp đỡ
thì chẳng thấy bố mẹ đâu hết?

Tôi không thể xua đuổi giấc mơ đêm qua ra khỏi đầu, mặc dù tôi biết
những gì nhìn thấy trong mơ khó có thể trở thành sự thật. Tuy nhiên việc họ nói
tôi đang trở nên khùng khùng điên điên như mẹ tôi thì có lẽ là đúng. Tôi không
đánh ai nhưng làm bề bộn căn phòng thì có. Tôi luôn cảm thấy giận dữ ở mọi nơi
mọi lúc, không thể suy nghĩ mọi thứ rõ ràng, cũng không thể tập trung vào bất
cứ việc gì. Rất có thể chứng bệnh này có tính di truyền và đây là những triệu
chứng ban đầu trước khi tôi trở nên điên loạn thực sự. Cũng có thể anh Simon
không mắc phải chứng bệnh này vì anh ấy là con trai do chứng bệnh chỉ di truyền
trong nữ giới cùng dòng họ. Tôi vừa đọc được những thông tin về chứng điên loạn
như vậy.

Tôi thở hổn hển nhưng không nghĩ cơn đau trong lồng ngực sẽ giảm đi khi
tôi đang chạy nhanh như thế này. Thực sự tôi có thể ngừng chạy, quay đầu lại và
đi về nhà giả vờ bị ốm. Hôm nay có hai tiết toán đầu tiên, chỉ nghĩ đến đó thôi
thì ai cũng phát ôm. Ngoài ra nếu tôi “cúp cua” thì Amber sẽ nghĩ tôi thực sự
có vấn đề về sức khỏe và như thế nó càng quan tâm, chăm sóc tôi hơn.

Tôi thấy một đám mây màu vàng cam đang từ từ bao trùm lấy đầu tôi, một
đám mây của cùng đảo nhiệt đới. Tôi nhắm mắt tưởng tượng như mình đang nằm trên
một chiếc võng mắc đu đưa giữa hai thân cây cọ, hứng làn gió nhè nhẹ thổi vào
mặt trong khi nhâm nhi cây kem mút vĩ đại ngon lành nhất thế giới. Trên đảo
tịnh vắng không một bóng người. chẳng ai quan tâm đến chuyện tôi có điên loạn
hay ngu ngốc gì không. Chỉ mình tôi với tôi, trôi bồng bềnh trên những áng mây
màu vàng cam…

oOo

Thình lình giấc mơ của tôi bị gián đoạn bởi tiếng còi xe tin tin. Tôi
mở mắt, có tiếng bánh xe thắng kít phía sau lưng làm tung bụi mù mịt, chiếc xe
cũ rích hiệu Beetle VW đột ngột tấp vào lề đường, suýt chút nữa thì tông vào
cột điện.

“Chào Georgie! Lên xe đi cháu”.

Chính là bà Flavia Mott, người hàng xóm kỳ quặc của tôi. Tôi lắc đầu và
liếc mắt nhìn bà. Bà đang mặc một cái áo len có nhiều túi với những khối hình
nhiều màu sắc, diện chiếc quần màu xanh nõn chuối tươi và đội chiếc mũ nỉ đã
sờn bạc. Trông cách bà ăn mặc chả có gu thẩm mỹ tý nào.

“Nhanh lên cháu”, bà giục tôi.

“Cháu đang đi học”, tôi thầm thì, tay nắm dây chiếc cặp sách quàng qua
vai, vẻ mặt như chưa bao giờ nghĩ đến việc đi nhờ xe.

“Này cháu”, bà cười, “đi chậm như vậy thì cả tuần cũng không đến nơi
đâu. Vào xe đi”.

Và tôi leo lên xe.

Đừng hỏi tôi vì sao lại thế, đơn giản là sự việc diễn tiến vậy thôi.

“Cài dây an toàn vào”. Bà nhắc tôi và bắt đầu nhấn bàn đạp ga. “Cháu
cần bà chở đi mà!”.

Chiếc xe hơi chao đảo lùi ra phía sau. “Ngốc thật, đang số de”, bà cười
khùng khục, sang số, nhấn ga lại, lần này chiếc xe khầng khậng rồi lừ đừ tiến
ra đường.

“Cháu học trường nào?”, bà hỏi tôi, lên giọng khi phía trước có một
người đi xe gắn máy vừa đưa hai ngón tay lên chỉ vào bà phàn nàn điều gì đó về
cái kiểu phụ nữ lái xe. “Bà chưa rõ địa điểm các trường học ở nơi này”.

“Trường trung học Wheatley Hill bà ạ”, tôi trả lời. “Nhưng thật ra bà
không vần phải cho cháu…”

“Bà biết là bà chẳng phải làm gì cho ai cả”, bà ngắt lời tôi, “Chẳng
qua là bà muốn làm thế thôi. Bà chỉ làm những điều mình muốn. Đó là cách sống
của bà”.

“Thế thì may cho bà quá”.

Ôi trời, tôi đang nói cái gì vậy? Sao tôi lại nói chuyện ấy với bà nhỉ?

“Chẳng may gì cháu ạ, chẳng qua là hơi cứng đầu một chút và nhiều trải
nghiệm thôi. Rẽ trái hay phải?”.

Bà đạp phanh để dừng đèn đỏ.

“Rẽ phải ạ, qua nhà thờ thì lại rẽ trái và ngôi nhà thứ tư ở bên phải
đường”, tôi đáp.

Bà gật đầu và nhìn vào kính chắn gió xe hơi. Tôi cố nặn óc tìm ra cái
gì hay ho để nói nhưng tắc tị.

Đột nhiên có tiếng kêu rền rĩ phía sau tai tôi khiến tôi giật thót cả
mình.

“Harry, đừng có kêu như thế!”.

Bà Flavia mắng qua gương chiếu hậu. Tiếng kêu vẫn vang lên não nuột và
tôi quay lại phía sau lưng.

Là một con mèo. Con mèo trắng muốt, lông mịn như tơ và mắt sáng như đèn
laser, đang ngồi trong cái giỏ đan bằng gai ở băng ghế sau. Nó giơ chân quào
vào cửa kính và có vẻ rất giận dữ.

“Nghĩ xem, bà cứ phải mang con mèo này đi cùng trước khi xe chở đồ đạc
đến nhà mới”, bà nói. “Một con mèo tính tình khó chịu, thất thường”.

“Hóa ra Harry là một con mèo!”, tôi thầm nhủ với mình khi chiếc xe lao
vụt đi lúc đèn vừa bật xanh. “Cháu cứ tưởng Harry là chồng bà chứ!”

Bà cười to thành tiếng và tiếp tục nhấn ga.

“Đoán hay nhỉ?”. Bà đùa với tôi. “Bà đã xa lánh đàn ông vài thập kỷ nay
rồi. Tên nó là Aristippus”.

“Sao ạ?”.

“Tên con mèo là Aristippus. Gọi tắt của từ Aristippusstippus”.

Bà quay lại cười với tôi và suýt chút nữa tông vào người đàn ông đi xe
đạp.

“Cháu nghĩ tên con mèo hay lắm ạ”.

Rõ ràng bà đang chờ tôi khen ngợi mà.

“Tên này từ truyện The Aristippusstocats phải không bà?”, tôi hỏi và
thở phào nhẹ nhõm khi chúng tôi chỉ còn cách trường có hai dãy nhà.

“Đoán hay ghê!”, bà đáp. “Nhưng không phải rồi, Aristippusstippus là
một hedonist [2]. Và tất cả bọn mèo đều là hedonist hết nên tên gọi ấy rất phù
hợp”.

[2] Người thích hưởng thụ theo
chủ nghĩa khoái lạc

Bà phanh xe lại ngay ngoài cổng trường tôi và nói:

“Đến trường rồi!”, bà choàng qua người tôi để mở cửa xe. “Cháu xuống xe
đi và đừng quên tra từ điển xem từ hedonist có nghĩa gì nhé. Đọc sao viết vậy.
Rõ là cháu chưa hiểu từ ấy nghĩa là gì đúng không. Gặp lại cháu sau nhé! Quá
tuyệt!”.

Nói xong, bà lái xe đi ngay, biến mất phía cuối đường không khác gì một
đốm lửa tàn.

Bà đúng là có vấn đề về thần kinh. Bà muốn nói là tôi đần trong khi bà
nói tiếng Anh còn chưa chuẩn.

Nhưng dù sao bà ấy cũng thực tốt bụng khi cho tôi đi nhờ xe. Chỉ cần
chậm hai phút nữa thôi là tôi đã gặp rắc rối to rồi, tôi còn chưa làm bài tập ở
nhà nữa chứ. Ở nhà một mình đồng nghĩa với việc nghĩ vơ vẩn linh tinh quá nhiều
và điều này chẳng giúp ích gì cho tôi trong thời điểm hiện tại.

Tôi đứng ở cuối hàng cùng một đám học sinh lớp 9 để vào cổng trường
ngay khi chuông báo đến giờ học vang lên. Khi bỏ cặp sách vào ngăn kéo tủ đựng
đồ của mình, tôi lấy ra một chiếc bút và viết hoa chữ “HEDONIST” vào lòng bàn
tay. Tôi sẽ tra từ điển và nói cho bà ấy biết.

Bà quả thực là người kỳ lạ và hách dịch nữa chứ, nhưng không phải cái
kiểu làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, không giống như nhiều người khác mà tôi
đã từng thấy.

Tôi cũng chợt nhận ra rằng tôi không nghĩ ngợi nhiều đến mẹ từ khi bà
Flavia cho tôi đi nhờ xe.

Thêm vào đó, giấc mơ khủng khiếp cũng biến mất và tôi không cảm thấy sợ
hãi nữa.

Dường như có một sự gì đó đổi thay.

“Georgie! Chuyện gì xảy ra thế? Tớ không thấy cậu trên xe buýt. Tớ lo
quá”.

Amber đang chờ tôi khi tôi bước vào lớp.

“Tớ được bà hàng xóm cho đi nhờ xe!”, tôi trả lời nó trong khi đặt cái
cặp sách trên bàn.

“Cái gì? Làm gì có bà hàng xóm nào ở cạnh nhà cậu?”

“Thì giờ có rồi đấy!”, tôi trả lời nó. “Bà ấy mới chuyển đến hôm nay.
Thế thì coi như kế hoạch hay ho của cậu phá sản rồi nhé!”.

Nó nhướn mày ra chiều hỏi tôi “Kế hoạch nào chứ?”.

“Kế hoạch ở “Vùng Hoang dã” ấy? Sự quyến rũ ngọt ngào trong bụi rậm
ấy?”.

Nó phủi tay như không, “À cái đấy hả?” và nhoẻn miệng cười, “Sau tối
qua thì tớ nghĩ mọi sự đang diễn tiến cực kỳ tốt đẹp, chẳng cần nhờ đến cái kế
hoạch trong bụi rậm ấy đâu, cám ơn cậu”.

Nó nhắm mắt lim dim mơ mộng, “Cậu không tưởng tượng được đâu, hơi bị
tuyệt vời nhé!”, nó thở ra khoan khoái.

“À”, nó bắt đầu. “Chúng tớ đi xem phim, sau đó đi uống cà phê, và trên
đường về nhà, anh ấy đã hôn tớ”.

Hóa ra chẳng phải tin chấn động địa cầu gì. Gã trai nào đi chơi với
Amber đều kết thúc với việc thèm cô nàng nhỏ dãi. Tôi đoán chắc là do bộ ngực
hấp dẫn của nó.

“Còn gì nữa?”.

“Và lúc đó trái đất như ngừng quay, mọi sự dường như chẳng còn tồn tại
và trở nên vô nghĩa, tớ thấy rằng mình có thể làm bất cứ thứ gì, là bất cứ ai
miễn sao tớ và Nick được trọn đời bên nhau”.

“Nghe hay nhỉ?”, tôi hờ hững đáp, “Từ hedonist có nghĩa là gì nhỉ?”.

Trông nó có vẻ phật ý khi tôi đột ngột ngắt ngang dòng suy tưởng của
nó.

“Hả?”.

“Từ hedonist”, tôi nhắc lại, “Nghĩa của nó là gì?”.

“Chẳng liên quan gì cả”, nó phán. “Sao cậu có thể… nghĩa là nãy giờ cậu
chẳng nghe tớ kể gì hết phải không?”.

Tôi đang cố gắng nhớ lại những gì nó đã nói thì cô Kingham bước vào
lớp, đặt chồng sách lên bàn.

“Trật tự nào, lớp 11K. Đây là lớp học, không phải cái chợ buôn khỉ!”.

Cô ấy nghĩ là cô ấy dí dỏm lắm khi ví von như thế.

“Mấy cái xét nghiệm”, Amber thì thào. “Cậu có kết quả chưa?”.

Tự nhiên tôi giật mình. Sau khi tôi nói với Amber về việc tôi phải làm
mấy cái xét nghiệm thì chắc là nó đoán từ hedonist là một chứng bệnh nào đó.
Tôi đặt tay lên miệng suỵt nó và nghiêng người sang phía Amber:

“Tớ sẽ nói cho cậu biết sau”. Tôi đáp. “Khi chỉ có tớ và cậu”.

Đồng thời tôi cũng bắt đầu suy nghĩ để tìm ra cái gì đó vừa gây xúc
động lại hoàn toàn thuyết phục Amber, nhưng chắc phải có thời gian mới nghĩ ra.

Những buổi học như ngày hôm nay tôi hoàn toàn cảm thấy dễ chịu vì Amber
quả thực là tuýp người giỏi nhiều thứ. Hầu hết các môn học nó đều trong tốp
đứng đầu lớp nên chúng tôi chẳng phải suy nghĩ nhiều trong việc làm bài tập khi
có nó. Tuy vậy điều này cũng đồng nghĩa với việc nó cứ hỏi tôi mãi về các kết
quả xét nghiệm. Nếu tôi không nghĩ ra một câu chuyện nào hay ho chặt chẽ trước
giờ nghỉ trưa thì chắc là gay to với nó mất. Tôi đang vắt óc suy nghĩ trong vốn
từ tiếng Pháp của mình xem có chứng bệnh nào đó mà không có biểu hiện bề ngoài
thì lúc ấy Caitlin và Rebecca xuất hiện. Chúng khoác tay nhau và cả hai đứa đều
tỏ thái độ mà chỉ cần nhìn sơ qua là biết sắp có chuyện.

“Này”, Caitlin nói, “nói thật cho bọn này biết về tiệc sinh nhật của
cậu đi”.

“Tiệc sinh nhật mà bọn này chưa được mời ấy”, Rebecca đế thêm vào.

“Tiệc sinh nhật mà cũng chẳng ai được mời luôn đó”, Caitlin đầy vẻ chế
giễu, “mặc dù tuần sau là sinh nhật rồi đấy”.

“Trừ khi chẳng có tiệc sinh nhật nào cả”, Rebecca nói thêm. “Sẽ chẳng
có tiệc sinh nhật nào hết và lý do là cậu không có đủ bạn bè để lấp đầy cái hộp
giày chưa đừng nói tới quán bar Cây Thông Tím”.

Ôi trời, tôi quên mất. Cách đây một tháng, khi quán bar này mở ở nhà
máy giày cũ trong thị xã, tôi đã nói với bọn nó là mẹ tôi sẽ tổ chức sinh nhật
cho tôi ở quán bar này. Cách duy nhất để những đứa dưới mười tám tuổi như chúng
tôi có thể vào quán bar là tổ chức tiệc riêng và lúc ấy chúng nó đều vô cùng
hào hứng khi nghe tôi nói thế. Vấn đề là mẹ tôi chưa hề có ý định đó và tôi sắp
bị chúng nó phanh phui vì nói dối.

“Làm ơn đi”, tôi nói dối, “tổ chức ở một địa điểm như thế, tớ phải có
thời gian để chuẩn bị cho ra hồn chứ”.

Với lý do đó tôi nghĩ chúng nó sẽ đuối lý nhưng chúng chỉ lưỡng lự và
liếc nhìn nhau thật lâu và nhờ thế tôi có thời gian để bước nhanh vào thư viện
ngôn ngữ ngay trước mặt. May mắn làm sao là cô Tucker đang có mặt ở đó. Cô là
một trong số những giáo viên dễ chịu nhất ở trường và cô quý mến tôi.

“Cô Tucker ơi”. Tôi nói. “Em gặp khó khăn với đoạn cuối của bài dịch
Pháp văn”.

Quả là quá đáng vì tôi thậm chỉ còn chưa mở vở ra, nhưng cô chẳng biết
được điều này đâu vì cô luôn bận rộn với các liên từ và thì quá khứ hoàn thành,
Caitlin và Rebecca chẳng còn cách nào khác là ngồi xuống và im miệng lại.

Tôi vừa nảy ra một ý.

Ý nghĩ chẳng tốt đẹp gì mấy. Chiều nay khi đi thăm mẹ ở bệnh viện tôi
sẽ gợi ý sao cho thuận tiện đề cập đến chuyện sinh nhật của tôi. Sau đó mẹ sẽ
viết séc cho tôi, mong là mẹ vẫn nhớ cách cầm bút để ký. Và thế là tôi có thể
tùy ý tổ chức sinh nhật cho mình.

Dự tính này quá hay! Tôi nhất định sẽ làm vậy.

Duyệt!

Đôi lúc tôi thật là thông minh và sáng suốt, chỉ tiếc một chút là không
được như thế khi học tiếng Pháp.

Hôm nay tôi không được may mắn cho lắm. Cô Kingham bắt tôi ở lại sau
giờ học vì tôi không làm bài tiểu luận môn lịch sử. Tôi còn phải mất tiền để
mua cuốn sách Địa lý hôm nọ tôi đã làm mất và bị điểm C trừ cho bài tập tiếng
Anh ở nhà tuần trước.

“Cô chẳng hiểu dạo này em bị sao nữa Georgie!”. Cô Lightbody nói khi
trả bài kiểm tra. “Cách đây hai năm, em là một học sinh đầy triển vọng nhưng
giờ đây em hoàn toàn không chăm chỉ học hành. Có điều gì không ổn với em phải
không? Lý do gì đó khiến em thay đổi như vậy?”.

Dĩ nhiên tôi không trả lời. Mà cũng chẳng biết nói sao đây. Chẳng lẽ
lại bảo là đầu óc em dạo này tạm thời đình công để khỏi nghĩ đến những điều
kinh khủng đang diễn ra. Chắc chắn là nó chẳng thể hoạt động trở lại chỉ vì các
thầy cô yêu cầu làm bài tích phân nhanh về Quy tắc xoáy đinh ốc. Hình dung thử
mà xem nếu bản thân bạn bị các đám mây “quấy rối” đến nửa ngày thì việc có vài
đám mây len lỏi vào đầu khiến trí óc trở nên lơ mơ hay bị gián đoạn thì không
phải là chuyện khó hiểu, đúng không? Tôi còn chẳng hiểu tôi bị sao nữa huống
chi là giải thích cho người khác hiểu.

Nghĩ thử mà xem, xung quanh tôi hiện giờ có điều gì hay ho đâu?

oOo

Amber ôm choàng lấy cổ tôi khi chúng tôi vào lớp học tiết cuối. Tôi
nhận thấy cử chỉ quan tâm, thân mật khác lạ của nó và bắt chuyện trước.

“Kể đi mà!”. Tôi nài nỉ nó thật thiết tha và đầy nôn nóng “Về Nick ấy.
Anh ấy tuyệt chứ?”.

Nó đột ngột trở nên thật dịu dàng, thùy mị, cầm nhẹ tay tôi.

“Anh ấy vô cùng say đắm!”. Nó mỉm cười. “Anh ấy nói tớ là điều tuyệt
vời nhất trong cuộc đời của anh ấy”.

Nó nghiêng người sang phía tôi, “Nhưng mà này, nói cho tớ biết về…”

“Còn nụ hôn thì sao?”. Tôi nhanh chóng chuyển hướng khi chúng tôi bước
chân lên cầu thang. “Kể về nụ hôn đi mà”.

Tôi phải làm sao đó để nó nói liên tục không ngừng nghỉ.

“Tớ chưa hôn bao giờ, thực sự vậy”. Tôi nói thêm hòng kích thích nó
thêm hưng phấn để kể về nụ hôn của nó, và như thế câu chuyện sẽ đi đúng đường
tôi đã vạch sẵn.

“Hả? Chưa bao giờ ư?”. Nó tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên như thể tôi thú nhận
chưa bao giờ tắm.

Tôi khẽ lắc đầu, “Kể đi mà”.

“Thực sự là”, nó thở ra nhè nhẹ, “tuyệt vời đến nỗi… không giống bất cứ
cái gì tớ từng trải qua. Môi anh ấy quyện chặt vào môi tớ, hai chân tớ nhũn cả
ra. Chúng tớ cứ giữ môi trong môi như thế hàng giờ đồng hồ trong vòng tay ôm
xiết. Và sau đó…”

Nó hơi lưỡng lự. Chúng tôi vẫn còn phải trèo lên một cầu thang nữa mới
đến lớp nên tôi giục nó nói tiếp.

“Sau đó thì sao?”

“Anh ấy đã… ấy”.

Tôi sững người ngây ngô.

“Sao cơ? Cậu nói là đã… ấy ư? Ngay tại chỗ luôn á? Ngay trên đường?”

Amber nhìn tôi lạ lẫm “Không phải ấy là… ấy đâu. Cậu hâm quá. Lưỡi cơ.
Hôn kiểu Pháp đích thực. Say đắm bất tận. Tớ chưa bao giờ hôn kiểu như vậy”. Nó
thừa nhận, thoáng chút bối rối trong giọng nói.

“Quá tuyệt!”, tôi không thể nghĩ ra từ gì hay ho hơn, nhưng như thế
cũng đủ cho Amber sướng râm ran cả ngày cho xem.

Nó gật đầu. “Tớ cảm thấy dường như tớ đã trở thành một phụ nữ thực thụ vậy”.
Nó thỏ thẻ. “Đầy đủ và viên mãn. Sau giờ học tớ phải đi mua một cái áo ngực có
độn mút mới được”.

Nó đẩy cửa để vào lớp.

“Cậu biết đấy”. Nó đột ngột phán, hướng mặt về phía tôi, “Đó là điều
cậu cần đấy”.

“Một cái áo ngực có độn mút?”

Áo ngực độn mút có thể là một khởi đầu tốt.

“Không, đần ạ”. Nó cười. “Một chàng trai và một tình yêu”.

Nó nheo mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.

“Cậu biết không, tình yêu và những nụ hôn sẽ là liều thuốc nhiệm màu”.
Nó mơ mộng. “Tớ đọc trong sách đấy, tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương”.

Nó nhấn mạnh từ “chữa lành” và đúng lúc ấy chuông vào lớp cũng vừa reo
vang. May quá. Tôi vừa thoát nạn.

“Nhìn đi. Nick kia kìa”. Tôi nói, túm tay nó, “Cậu đi nhanh lên và
chiếm chỗ ngồi bên cạnh anh ấy đi trước khi Caitlin đến ngồi đó”.

Mặt Amber biến sắc, “Cậu không nghĩ là họ vẫn còn yêu nhau chứ?”

Tôi nhún vai, “Biết đâu đấy”. Tôi đáp. “Chúng ta biết rõ Caitlin quá
mà, nếu tớ là cậu, tớ không cho nó cơ hội nào đâu”.

Trước khi tôi dứt lời thì Amber đã đi mất. Khi thầy Rowe vào lớp thì
Amber đã tay trong tay bên cạnh Nick.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3