Cứ như vậy mà yêu em - Chương 37 - 38 - 39 - 40

Chương 37. RA MẮT PHỤ HUYNH

Cả tuần
sau tâm trạng của Linh Lan vẫn không cải thiện gì. Chuyện là cô ấy đã bắt gặp cảnh
thân mật giữa Triệu Hồng Minh và bạn gái cũ, sau đó mặc kệ lời giải thích của
anh ấy mà bỏ đi. Khiết Khiết dùng đủ cách cho cô ấy vui hơn nhưng cũng không hiệu
quá, cuối cùng đành đi tìm anh Minh.

Cô nhấn chuông cửa rồi chờ đợi, tuy nhiên người
mở cửa là Triệu Quân.

“Tâm
Khiết, thật không ngờ là cô, vào nhà đi!”

Khiết
Khiết bước vào nhà, anh Hồng Minh đang ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ không
khá hơn Linh Lan là mấy.

“Khiết
Khiết, là em sao. Anh xin lỗi, nhà bề bộn quá! Em ngồi đi.”

Câu
nói hoàn toàn miêu tả chính xác tình trạng căn nhà, trông như ở đây vừa xảy ra
chiến tranh thế giới thứ ba.

“Anh
trông không ổn lắm!” Khiết Khiết ân cần nói.

“Anh
không sao. Linh Lan… Linh Lan sao rồi? Cô ấy có nhắc đến anh không?”

Cô thở
dài:

“Chủ yếu
là khóc thôi. Tháng này tụi em mua khăn giấy còn nhiều hơn cả năm trước cộng lại
nữa.”

Triệu
Hồng Minh không nói gì, trông thiểu não hết sức.

“Anh ấy
cứ như vậy suốt cả tuần nay!” Triệu Quân nói với Khiết Khiết sau khi anh Minh
đi rửa mặt.

“Hai
người họ đang vằn vặt nhau. Linh Lan cũng không khá hơn. Vậy nên tôi mới đến
đây tìm anh ấy.”

“Cô rất
quan tâm đến bạn bè!”

“Thật
ra không phải bạn bè nào tôi cũng quan tâm. Linh Lan càng là trường hợp đặc biệt…
Mà có phải anh cũng đến vì anh Hồng Minh không?”

Triệu
Quân mỉm cười:

“Không
phải, tôi đến vì có chút công việc, khi ghé thăm thì thấy anh ấy thế này.”

Một
lát sau Triệu Hồng Minh đi ra rồi ngồi xuống ghế.

“Em
tìm anh có việc gì Khiết Khiết?”

“Em định
đến tính sổ với anh, nhưng coi bộ em chẳng cần làm gì thì anh cũng đủ thê lương
rồi!”

Triệu
Hồng Minh nhìn cô ngạc nhiên trong khi Triệu Quân bật cười. Khiết Khiết thì tập
trung vào nét mặt thảm thương của người đối diện.

“Anh
xin lỗi, không thể giữ lời với em!”

“Em
không thường tha lỗi cho người khác, em thích lấy công chuộc tội hơn nên anh đi
làm hòa với Linh Lan đi!”

“Cô ấy
nói không bao giờ muốn gặp anh nữa!” Triệu Hồng Minh lẩm bẩm đáng thương.

Khiết
Khiết chán ngán:

“Giận
quá mất khôn, nếu cậu ấy thật sự muốn chia tay với anh thì em đã không cần đi
mua cả lố thuốc nhỏ mắt. Em hỏi anh, anh có còn yêu cậu ấy không?”

“Dĩ
nhiên là anh vẫn yêu Linh Lan!”

“Em
tin anh. Vậy nên anh đến nói rõ với cậu ấy đi, nhà tụi em sắp ngập tới nơi rồi
mà em thì không có biết bơi!”

Triệu
Quân nhìn cô thích thú trong khi Triệu Hồng Minh hỏi:

“Em thật
sự nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho anh?”

“Em biết
là cô ấy sẽ tha thứ cho anh!” Khiết Khiết kết luận chắc chắn.

“Anh
hiểu rồi! Cảm ơn em!”

“Tốt,
vậy em về đây!” Khiết Khiết nói rồi gật đầu chào cả hai. Đi đến cửa thì cô nhớ
ra một chuyện. “Anh nhớ chỉnh trang lại trước khi đi gặp cậu ấy nha! Anh như thế
này em sợ Linh Lan sẽ chia tay thật!”

~oOo~

Sau
bao nhiêu nỗ lực cuối cùng Linh Lan và Triệu Hồng Minh cũng làm hòa. Khiết Khiết
nhẹ nhõm hơn hẳn, cô không cần cứ hễ tan ca là chạy về nhà canh chừng Linh Lan
tự dìm chết bản thân trong nước mắt. Tuy nhiên Thượng Vĩ cũng vui không kém.

Cả hai
đi dạo với nhau xung quanh công viên gần nhà sau khi hết giờ làm.

“Chủ tịch!
Em muốn ăn kem, anh đi mua cho em đi!”

Thượng
Vĩ cau mày nhìn cô:

“Em cảm
thấy anh thích hợp để sai vặt à?”

“Không,
em chỉ thấy là bạn trai em thì sẽ sẵn lòng làm những việc này.”

Vậy là
Thượng Vĩ đi mua cho cô thật, ba chữ ‘bạn trai em’ quả nhiên có hiệu quả. Cô ngồi
chờ anh cũng trên chiếc ghế lần trước.

“Anh vẫn
ăn vị táo sao?”

“Anh
thích vị này!”

Khiết
Khiết nhìn anh, bỗng nhiên tâm trạng chùng xuống. Không còn vị giác chắc chắn sẽ
khó chịu lắm.

“Anh
biết mình là cực phẩm nhưng em cũng không cần nhìn anh như vậy!”

“Hả?
À…”

Khiết
Khiết xấu hổ quay đi, chủ tịch quàng tay ôm lấy cô. Nhỏ nhẹ nói:

“Sau
này có thể từ từ mà nhìn!”

Cô mỉm
cười tựa đầu vào người anh hỏi.

“Chủ tịch,
anh thích em bao lâu rồi?”

“Anh
không có tính!”

Khiết
Khiết ngẩng lên:

“Vậy
anh thường tính thứ gì?”

“Thời gian
ở bên em… nhưng lúc nào cũng thấy không đủ.” Anh nói rồi siết chặt tay hơn.
“Ngày mai đi với anh đến một nơi! Anh đã xin nghỉ cho em rồi.”

“Chủ tịch
đang ra lệnh sao?” Khiết Khiết nheo mắt.

“Nếu
em không đi thì anh cũng không ép!”

“Anh
đã ép rồi, và em đồng ý!”

~oOo~

Khiết
Khiết cảm thấy hôm nay có vẻ như có gì đó không bình thường. Chủ tịch chẳng
phàn nàn tiếng nào dù cô xuống trễ đến gần cả tiếng đồng hồ. Nhưng như vậy cô lại
bắt đầu thấy sợ hơn.

“Chủ tịch,
anh giận sao? Em ngủ quên nên mới trễ giờ!”

“Biết
lỗi thì tốt!” Anh mở cửa xe cho cô.

“Chỉ vậy
thôi sao? Anh có chỗ nào không khỏe à?”

Thượng
Vĩ nhìn cô chằm chằm, bước lên mấy bước. Khiết Khiết cứ vậy mà thụt lùi. Anh
nói giọng gian trá:

“Vậy
em muốn anh làm gì thì mới cho là khỏe?”

Cô mỉm
cười tinh nghịch:

“Trễ
giờ rồi, chúng ta đi thôi!”

Khởi
hành được một lát thì Khiết Khiết nhận ra cái không bình thường thứ hai. Chủ tịch
đang mặc toàn một cây đen.

“Chủ tịch
à! Mình đang đi đâu vậy?”

“Đến
nơi thì em sẽ biết!”

Khiết
Khiết không hỏi nữa, dù sao cũng quen chuyện này rồi. Cô bắt đầu chuyển sang ngắm
cảnh ngoài cửa sổ. Điểm đến lần này cũng gây ngạc nhiên không kém mấy lần trước.

“Bất
ngờ lắm à?” Thượng Vĩ hỏi khi Khiết Khiết xem xét xung quanh.

“Anh
đưa em đến đây làm gì?”

Chủ tịch
thở ra rồi nói: “Gặp phụ huynh!”

Anh nắm
lấy tay cô, bắt đầu đi vào khu nghĩa trang rộng lớn. Giờ cô mới để ý anh đang cầm
bó hoa bách hợp trắng to đùng.

~oOo~

Một
lát sau cả hai trở ra. Tâm trạng Thượng Vĩ có vẻ không tốt lắm nhưng Khiết Khiết
càng buồn hơn. Nếu biết trước thì có thế
nào cũng không dậy trễ rồi!
Cô vừa đi vừa nghĩ, suýt nữa thì tông thẳng vào
chủ tịch.

“Em
đang nghĩ gì vậy?”

Cô lắc
đầu rồi đi lên xe, định đóng cửa thì chủ tịch chặn lại. Anh cuối xuống nhìn cô
nghi ngại.

“Em
không sao, chỉ là hơi mệt thôi!” Khiết Khiết nói.

“Thật
không?”

Khiết
Khiết gật đầu, Thượng Vĩ chỉ im lặng. Khi đã yên vị rồi anh vẫn không khởi động
xe.

“Anh
chỉ không muốn em suy nghĩ nhiều thôi!” Anh nói với chút biện bạch.

“Em
đâu có giận anh… em chỉ là…” Không nghĩ ra được vế sau nên cô bỏ lửng câu luôn.
Chẳng lẽ lại nói vì thấy anh là đứa trẻ mồ côi đáng thương quá.

Thượng
Vĩ nghiêng người hỏi:

“Thật
sự không giận?”

Cô gật
đầu lần nữa. Chủ tịch khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô.

Chương 38. TÌNH ĐỊCH

Chiếc
xe dừng lại ngay trước một quán cà phê. Chỗ này thay đổi khá nhiều kể từ lần cuối
cô đến. Khiết Khiết vui vẻ chào hỏi với chủ quán rồi cùng Thượng Vĩ đến ngồi ở
chiếc bàn cạnh cửa sổ.

“Em có thích không?”

Khiết
Khiết gật đầu vui vẻ. Thượng Vĩ cũng cười theo:

“Chị
Lam có nói với em rồi đúng không?”

“Về
chuyện anh gặp em ở đây rồi không quên được à? Đúng vậy!”

Chủ tịch
phớt lờ câu nói:

“Vậy
em thì sao?”

“Em?”
Khiết Khiết ngạc nhiên.

“Em có
ấn tượng gì về anh?”

‘Ấn tượng?’ Thật không biết trả lời sao cho
đúng. Nói thật là không có ấn tượng chắc thể nào anh cũng không vui, còn nói dối
thì biết nói gì.

“Ừmm…
rất đẹp trai!” Khiết Khiết tự thấy xấu hổ, trong khi Thượng Vĩ có vẻ khá hài
lòng với câu trả lời này.

Cô ngần
ngại một lúc rồi hỏi:

“Chủ tịch,
chị Lam nói với em… anh… bị mất vị giác.”

“Chỉ cần
em ngoan ngoãn ở bên anh thì sẽ không sao!”

Giọng
Khiết Khiết buồn bã: “Thật không?”

Thượng
Vĩ nhìn cô rồi thở dài:

“Thật,
cái cupcake đó, mùi vị rất ngon… Vậy nên mới không thể quên được! Sau đó những
món ăn cùng em cũng vậy!”

“Vậy
khi không ăn cùng em?” Cô thắc mắc.

“Không
có mùi vị gì cả! Vậy nên sau này ăn cơm với anh mỗi ngày đi!”

Tâm trạng
Khiết Khiết còn xuống thấp hơn, dù vậy cô vẫn không hứa được. Bắt đầu khuấy ly
nước.

~oOo~

Tác dụng
phụ của việc có bạn bè đang yêu đương nồng cháy là họ cứ yêu cầu bạn cho ý kiến
đủ thứ chuyện. Khiết Khiết bắt đầu có thói quen đồng ý bất cứ cái gì mà Linh
Lan và Tiểu Phi hỏi. Hậu quả là có một số chuyện Khiết Khiết không biết mình hứa
lúc nào.

Đứng
trước cửa văn phòng lớn ở tầng mười hai, suy nghĩ lần cuối rồi bước vào. Thượng
Vĩ đang ngồi phía bàn làm việc, vẫn tập trung như thường ngày. Khiết Khiết đứng
nhìn anh không lên tiếng, vẻ tập trung khiến anh càng cuốn hút hơn.

“Tìm
anh có việc gì sao?” Anh bỏ xấp tài liệu xuống nhìn cô.

“À…
đúng là có chuyện muốn nói... Chủ nhật anh có rảnh không?”

“Làm
gì?... Có.” Anh nói thêm khi nhìn thấy nét mặt của cô.

“Tiểu
Phi và Linh Lan rủ chúng ta cùng đi ra ngoài. Bạn trai họ cũng đi nữa.”

Thượng
Vĩ khoanh tay lại ra dáng chủ cả:

“Em có
muốn đi không?”

Khiết
Khiết gật đầu: “Em hứa rồi!”

“Em hứa
rồi mới đến hỏi anh sao?”

Chuyện
này nằm ngoài dự đoán, cô không biết nên nói gì. Thượng Vĩ nhận ra vẻ lúng túng
của cô nên nói tiếp:

“Thời
gian của anh rất quý báu, em lại tự tiện hứa như vậy… Em nói xem lấy gì để trao
đổi?’

“Trao
đổi?” Cô biết lấy gì để trao đổi, đang suy nghĩ thì Khiết Khiết bắt gặp ánh mắt
mờ ám của chủ tịch. Kinh nghiệm cho biết có chuyện chẳng lành.

“Em đổi
ý rồi, không đi nữa, vậy em về làm việc đây!”

Thượng
Vĩ dĩ nhiên không buông tha dễ dàng như vậy, anh kéo cô ngồi lên chân mình, tay
giữ chặt eo cô.

“Em
nghĩ có thể trốn thoát à?”

“Em…”
Phần sau của câu nói không nghe được vì chủ tịch lại đang phá luật, phần trao đổi
kéo dài gần cả phút thì Thượng Vĩ buông cô ra.

“Giao
dịch thành công, mai anh sẽ đến đón em!”

~oOo~

Điểm đến
của cuộc hẹn sáu người này là do Tiểu Phi đề xuất, một khu vui chơi đông đúc.
Khiết Khiết hoàn toàn thích ý kiến này và Linh Lan cũng vậy. Họ tham gia rất
nhiều trò chơi khác nhau. Với những trò cảm giác mạnh thì cô không gặp vấn đề
cho đến khi họ đi vào khu nhà ma bằng xe cút kít. Cả hành trình Khiết Khiết chẳng
xem được gì vì sợ đến nỗi không mở mắt ra được, vùi đầu vào lòng Thượng Vĩ. Chủ
tịch cũng không cảm thấy phiền hà, ôm cô dỗ dành.

Khi đã
ra ngoài Linh Lan bình tĩnh như thường, Tiểu Phi thì nhợt nhạt một chút còn Khiết
Khiết vẫn chưa định thần. Thượng Vĩ rõ là thích thú:

“Ít ra
anh cũng biết có thứ làm em sợ!”

Khiết
Khiết giận dỗi nhìn anh, Linh Lan bắt đầu an ủi:

“Lần
sau đừng vào nữa. Mình quên mất cậu không thích mấy thứ này. Sao rồi?”

“Hình ảnh
này đúng là mới lạ, anh chỉ biết mặt mạnh mẽ của em thôi!” Hồng Minh trêu chọc
cô liền bị Linh Lan nhắc nhở.

Tiểu
Phi ra dấu về phía mấy tách trà khổng lồ:

“Hay tụi
mình đi chơi trò kia đi! Nhẹ nhàng lắm!”

Khiết
Khiết từ chối ngay lập tức, vậy nên Thượng Vĩ đưa cô đến quán nước gần đó. Anh
đi mua thức uống trong khi Khiết Khiết chọn một chiếc bàn ngồi xuống. Tuy
nhiên, chưa kịp ngồi thì cô bị giữ lại. Người trước mặt là Trương Thanh Ngọc.

“Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm chứ, chúng ta thật
có duyên, ở đây mà cũng gặp được nhau.” Vẽ nhã nhặn lần trước biến mất, cô ta
đang mang một bộ mặt ác nghiệt xấu xí. “Ban đầu tôi đã nghĩ là cô không đơn giản,
nhưng cô còn đáng sợ hơn nhiều! Cô đúng là hồ ly tinh giả dạng nai tơ. Dám giở
trò cướp vị hôn phu của tôi. Cô nghĩ mình là ai hả? Cô xứng với anh ấy sao? Cô
chỉ là đồ lẳng lơ không ra gì!”

Kết
thúc đoạn sỉ vả, cô ta cầm lấy ly nước trên bàn hất thẳng vào mặt Khiết Khiết.

Chương 39. LỰA CHỌN CHÍNH XÁC


không kịp phản ứng nhưng một giọt nước cũng không đụng tới. Chẳng phải Trương
Thanh Ngọc ngắm sai mục tiêu mà là vì Thượng Vĩ đã che chắn cho cô. Lưng anh ướt
đẫm nhưng ánh mắt vẫn ân cần nhìn cô.

“Em
không sao chứ?”

Khiết
Khiết lắc đầu, tình huống như vậy lại muốn khóc. Thượng Vĩ xoay người lại đối
diện với Trương Thanh Ngọc. Giọng anh lạnh đến thấu xương:

“Nếu
cô có điều gì không vừa lòng cứ đến tìm tôi. Cô ấy… là người tôi không để bất
kì ai làm tổn hại. Chắc cô hiểu tôi muốn nói gì!”

Trương
Thanh Ngọc đứng sững sờ bất động, nhìn theo Thượng Vĩ. Anh nắm tay Khiết Khiết
đi đến chiếc bàn cách xa hiện trường, mặt kệ những ánh mắt tò mò.

“Áo
anh ướt hết rồi!” Cô nhẹ nhàng nói.

Chủ tịch
cởi áo chiếc khoác ngoài đầy vết nước ra đặt lên bàn. Cũng may sơ mi của anh vẫn
khô ráo. Bắt gặp ánh mắt của Khiết Khiết, anh mỉm cười an ủi.

“Em
sao vậy?”

“Em thấy
có lỗi với anh!”

Thượng
Vĩ đưa tay lên má cô:

“Đó là
lỗi của anh, em chỉ bị vạ lây thôi! Em ngốc đến nỗi không nhận ra sao?”

“Em
đâu có ngốc. Nhưng mà… cô ta nói cũng có điều đúng. Thật ra anh có thể chọn một
người tốt hơn em!” Khiết Khiết nói mà không nhìn anh.

“Anh biết!” Thượng Vĩ nói nhẹ như không.

Vốn biết
có lúc anh rất lãnh đạm nhưng câu nói này vẫn làm Khiết Khiết bất ngờ. Anh bật
cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Em
không phải lựa chọn tốt nhất nhưng là chính xác nhất. Cho dù những cô gái khác
có tốt như thế nào thì người anh cần cũng chỉ có mình em.”

“Anh
đúng là rất biết dỗ ngọt người khác!” Khiết Khiết nghiêng đầu nhìn anh.

Thượng
Vĩ nói với chút ám muội:

“Anh
còn nhiều khả năng lắm.”

Cô giả
vờ nhưng không nghe thấy. Bốn người kia cuối cùng cũng quay lại. Tiểu Phi nhìn
dáo dác rồi nói:

“Chủ tịch,
Khiết Khiết. Sao hai người không gọi gì uống?”

Giờ
Khiết Khiết mới nhớ ra lúc nãy Thượng Vĩ đã đi mua nước, có lẽ thấy cảnh vừa rồi
nên anh không kịp lấy.

“Hay
chúng ta cùng đi mua!” Viễn Nam đề nghị với Hồng Minh, nhưng chủ tịch cũng đi
cùng.

Linh
Lan hỏi Khiết Khiết:

“Chuyện
là sao vậy?”

“Lúc
nãy gặp Trương Thanh Ngọc, là tác phẩm của cô ta!” Cô ngao ngán nói khi Linh
Lan ra dấu về chiếc áo trên bàn.

Tiểu
Phi lớn tiếng:

“Cô ta
dám tạt nước chủ tịch hả?”

“Không
biết có dám hay không nhưng mục tiêu là mình! Anh ấy chỉ che cho mình thôi!”

Linh
Lan và Tiểu Phi nói cùng lúc:

“Thiệt
là quá đáng!”

“Chủ tịch
đúng là tuyệt quá!”

Khiết
Khiết nhún vai rồi thở dài. Dù biết Trương Thanh Ngọc không phải dạng tử tế
nhưng việc Thượng Vĩ lợi dụng cô ta cũng không hay ho gì.

Tầm
trưa thì mọi người cùng đến một nhà hàng dùng bữa. Khi bữa ăn kết thúc, Triệu Hồng
Minh trò chuyện với Khiết Khiết:

“Chủ tịch
có thường như vậy không?”


nhìn Thượng Vĩ đứng đang nghe điện thoại ở góc xa rồi nói:

“Hầu hết
thời gian!”

“Anh
cũng biết em có bạn trai, nhưng không ngờ lại là chủ tịch của Vinh Thượng. Xem
ra đúng là em họ anh không còn cơ hội nữa rồi!”

Khiết
Khiết lắc đầu:

“Anh ấy
để ý đến em vì anh thôi!”

“Em thật
sự nghĩ Triệu Quân làm vậy vì anh sao?”

Nét mặt
anh Minh có vẻ nghi ngại, Khiết Khiết hiểu ý anh ấy nói gì, lý do của cô đúng
là có chút miễn cưỡng.

~oOo~

“Chủ
nhật tuần sau em đến một nơi cùng anh.” Thượng Vĩ nói trên đường đưa Khiết Khiết
về.

“Lần
này em muốn biết điểm đích!”

“Nhà bố
mẹ Thiếu Kỳ!”

Khiết
Khiết bất ngờ, gỡ mắt khỏi màn hình điện thoại.

“Tại
sao?”

“Bác
gái muốn gặp em! Vốn dĩ dự định đi hôm nay nhưng lại bận hẹn hò.”

Cô cắn
môi suy nghĩ rồi ấp úng nói:

“Nhưng
mà… chủ tịch có biết chuyện bác gái muốn em…”

“Anh
đã nói rõ là bác ấy nên tìm con dâu tương lai khác rồi. Vì em… chỉ có thể bước
vào lễ đường cùng anh thôi.” Thượng Vĩ nói vẻ đắc ý.

Khiết
Khiết chau mày:

“Em có
nói sẽ lấy anh sao?”

“Nếu
em vẫn chưa nhận ra… thì em đã hết cơ hội lựa chọn rồi!”

“Chủ tịch
công lực lại tăng theo một bậc!” Khiết Khiết ngân nga. Vừa lúc đó điện thoại cô
reo lên.

“Con
nghe… con đang đi cùng đồng nghiệp, không sao… lát nữa con gọi lại nhé!”

Cô cúp
máy, dự định về đến nhà sẽ gọi lại. Chẳng chú ý đến vẻ kì lạ của người bên cạnh.

Chương 40. BI KỊCH

Lần
này đến nhà họ Trịnh đúng là khó khăn. Khiết Khiết biết mình chẳng làm gì sai
trái nhưng vẫn cảm thấy có lỗi với bác gái, và cả Thiếu Kỳ nữa. Vậy nên trên đường
đến cô chẳng nói tiếng nào.

“Không
sao đâu, có anh rồi!” Thượng Vĩ nắm lấy tay cô cùng vào nhà. Vừa nhìn thấy bác
gái thì Khiết Khiết tự động rút tay ra, tiếc là không thành công.

Vẫn là
những lời chào hỏi niềm nở thông thường, nhưng cô càng ngượng ngùng hơn, dù Thiếu
Kỳ không ở đây.

Khi mọi
người đều đã yên vị ở phòng khách thì Thượng Vĩ bắt đầu lên tiếng:

“Cháu
nghĩ mọi người cũng đã biết nhưng cháu muốn chính thức giới thiệu. Tâm Khiết
bây giờ là bạn gái cháu!”

Mọi
người đều có vẻ vui mừng, bác gái ân cần nói:

“Cuối
cùng Tiểu Vĩ cũng chịu hẹn hò rồi. Bác rất vui! Nhờ Tâm Khiết cả, bác cứ lo nó
chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện có người yêu rồi kết hôn nữa chứ!”

Khiết
Khiết cười xòa. Sau đó một lát lại tiếp tục đi ngắm đỗ quyên với bác gái. Bác vẫn
vui vẻ nói về mấy đóa hoa còn Khiết Khiết thì ngoan ngoãn đi theo với vẻ quan
tâm.

“Chuyện
lần trước bác nói, xem ra không còn cơ hội rồi!” Bác gái đột ngột chuyển chủ đề
làm Khiết Khiết lúng túng.

“Cháu…
cháu rất tiếc! Cháu xin lỗi!”

“Không
phải lỗi của cháu, tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được mà. Thượng Vĩ giống
như con trai bác vậy. Nên sau này cháu cũng sẽ là một nửa con dâu bác.”

Khiết
Khiết lắc đầu:

“Bọn
cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Đó là
chuyện sớm muộn thôi.” Cả hai cùng ngồi xuống bộ bàn ghế lần trước thì bác nói
tiếp một cách cẩn trọng. “Tâm Khiết, bác muốn nói rõ một chuyện… trước kia bác
có nghĩ Thượng Vĩ thích cháu, chuyện hai thằng bé cùng thích một người không phải
lần đầu. Nói thật lòng… ban đầu bác cũng có chút nghi ngờ. Chắc cháu hiểu ý
bác.”

Bác
gái nhìn cô cong môi ngụ ý, Khiết Khiết nhẹ nhàng gật đầu. Cô không thể trách họ
vì ý thức cố gắng tự vệ khỏi những người toan tính lợi ích.

“Mẹ của
Thượng Vĩ và bác là bạn từ lúc nhỏ. Khi chuyện đó xảy ra bác đã tự cho mình quyền
làm mẹ chúng. Nếu phải lựa chọn giữa hai đứa... bác đã nghĩ nếu là Thiếu Kỳ sẽ
tốt hơn, chỉ vì bác sợ Thượng Vĩ bị tổn thương. Cháu đừng hiểu lầm, không phải
vì thằng bé yếu đuối. Cháu là người trong nhà nên bác không giấu…”

Bác dừng
một lát như thể lấy tinh thần:

“… Hôn nhân giữa cha mẹ Thượng Vĩ vốn không
có tình yêu, là hôn nhân thương mại. Bên ngoài họ là một gia đình hạnh phúc
nhưng đó chỉ là nghĩa vụ. Nghĩa vụ phải sinh được đứa con trai kế nghiệp. Nghĩa
vụ phải giữ gìn danh tiếng hai dòng tộc. Khi có con rồi thì trở thành nghĩa vụ
giữ cho chúng an lành. Nhưng thực chất đó chỉ là nhà giam hai tâm hồn… Cả hai
đã sống như vậy cho đến khi ông nội Thượng Vĩ qua đời, họ quyết định sau lễ tốt
nghiệp của thằng bé thì sẽ chính thức chia tay. Bắt đầu sống cho chính mình.”

Bác cười
cay đắng trong khi Khiết Khiết cúi đầu không nói gì, đây là bi kịch của những
người giàu có. Sống trong nhung lụa trộn hòa cùng nước mắt.

“Thượng
Vĩ biết, từ lúc còn rất nhỏ nhưng nó giấu kín. Thằng bé thừa kế trí thông minh
lẫn trực giác của cả hai. Đó là lý do tại sao nó lãnh đạm với hầu hết mọi thứ…
nó đã phải lớn lên trong dối trá và lọc lừa. Mỗi ngày đều xem cha mẹ mình giả vờ
yêu thương nhau rồi tự ép bản thân tham gia vở kịch. Lam và Quyên Quyên luôn
nghĩ thằng bé tự đổ lỗi lên bản thân vì tai nạn, nhưng thật ra còn nhiều hơn thế…
Bác chỉ biết được việc này sau khi bắt gặp thằng bé ngồi một mình ở đám tang… Rồi
bác lại thấy nó cười vui vẻ như thuở nhỏ.” Ánh mắt bác trở nên quả quyết. “Là
lúc ở bên cháu. Tâm Khiết… bác tin cháu không phải người toan tính. Thật ra cho
dù không tin bác cũng muốn đã hiểu ngoài cháu thì không ai khiến nó sống hạnh
phúc được.”

Bác
gái nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt như cầu khẩn:

“Hứa với
bác, cháu sẽ không bao giờ rời bỏ nó!”

Khiết
Khiết vẫn chỉ gật đầu. Cô biết cuộc sống của anh vốn không dễ dàng nhưng như thế
này thì còn tệ hơn nhiều.

~oOo~

Hai
người đến nhà Thượng Vĩ sau cuộc viếng thăm. Cô không nhớ hết mọi chi tiết nên
không thể nói căn nhà có gì thay đổi, nhưng chắc chắn là cây dương cầm không nằm
ở đây lần trước.

“Chủ tịch
mới mua sao? Lần trước em không thấy! Mà anh biết đàn sao?”

“Lần
cuối em đến đây là năm tháng trước và anh không mua nó để trưng cho đẹp!” Anh đặt
ly nước lên bàn cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh. “Em có vẻ không được vui, vì
anh buộc em đến đó à?”

“Vì em
nghe được một số chuyện!”

Thượng
Vĩ đổi tư thế nhìn cô thắc mắc. Khiết Khiết muốn hỏi anh về những gì nghe được ở
nhà họ Trịnh, nhưng cô quyết định cho anh có cơ hội chọn lựa.

“Em
nghe nói anh và Thiếu Kỳ từng cùng thích một người!”

“Em
ghen sao?”

Khiết
Khiết nhướn mày quay sang: “Em chỉ thắc mắc là ai thắng thôi!”

Thượng
Vĩ nghiêng người về phía cô, mỉm cười tự mãn:

“Anh
chưa thua bao giờ!”

“Chứ
không phải anh từng nói chịu thua em sao?” Khiết Khiết đáp lại cũng với vẻ tự
mãn.

Thượng
Vĩ gật gù rồi đột ngột tiến tới, nhưng cô phản ứng nhanh hơn. Anh phì cười rồi
đè ngửa cô trên ghế sofa. Khiết Khiết quắc mắt:

“Anh lại
phá luật nữa, thua không chịu nhận lại còn giở trò!”

“Em có
biết anh hạn chế biết bao nhiêu lần rồi không?”

Dứt
câu Thượng Vĩ ép môi lên môi cô. Nụ hôn của anh vẫn nồng nhiệt như xưa nay. Lát
sau tiếng chuông điện thoại vang lên. Chủ tịch trả lời máy nhưng tư thế không
thay đổi. Anh hôn Khiết Khiết lần nữa rồi ngồi dậy.

“Mai
anh phải đi công tác, mất khoảng mười ngày! Ở Úc, có muốn quà gì không?”

“Em
không biết. Chủ tịch chọn đi!”

“Hình
như em không thích quà, những món anh tặng đều không thấy em dùng!”

Khiết
Khiết hồi tưởng một lát: “Quà? Em còn chưa mở nữa!”

“Tại
sao? Em ghét quà của anh đến vậy sao?” Thượng Vĩ cau mày bực dọc.

“Nếu
anh nhớ phương thức tặng quà thì anh sẽ hiểu thôi. Sau đó em lại quên mất!”

Chủ tịch
im lặng suy tư, nâng ly nước lên miệng theo một cách thanh nhã. Khiết Khiết
không biết anh có phải phật ý không nên cũng chẳng lên tiếng. Cuối cùng anh
nói:

“Khiết
Khiết, em dọn đến đây sống đi!”

Cô sặc
ngay ngụm nước vừa uống, vừa vuốt cổ vừa hỏi:

“Dọn đến
đây? Tại sao?”

“Vì
anh muốn mỗi ngày thức dậy hay trước khi ngủ đều nhìn thấy em!”

Vẻ
chân thành của anh làm cô lúng túng, Khiết Khiết chần chừ rồi nói:

“Không
được đâu, nếu cha mẹ em biết thì coi như em hết đường về nhà! Chỉ trừ khi em kết
hôn thôi!”

Lại là
vẻ tư lự, anh nhìn cô với ánh mắt khó đoán:

“Anh
muốn biết một chuyện… em vẫn chưa nói với gia đình về anh đúng không?”

“Em…
em… chỉ là chưa có cơ hội!”

“Được!
Vậy đã ba tháng từ lúc anh hủy lễ đính hôn, tại sao chúng ta vẫn không thể công
khai đi bên nhau? Lần trước ở khu vui chơi, vừa thấy người trong công ty thì giật
tay ra khỏi tay anh. Hẹn hò với anh làm em xấu hổ vậy sao? Hay em cảm thấy tình
cảm giữa chúng ta không bền vững, không muốn duy trì lâu dài?”

Khiết
Khiết lắc đầu:

“Không
phải! Sao em lại nghĩ vậy được. Em không có ý đó đâu!”

“Vậy
thì tại sao?” Thượng Vĩ nói rồi chờ đợi.

Cô trở
nên hoảng sợ, nói thế nào mới đúng. Thật lòng cô biết chuyện anh nói không hoàn
toàn sai, cô đúng là chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tương lai với anh. Kết quả cuối
cùng vẫn là im lặng.

Thượng
Vĩ cười chua chát:

“Anh
đưa em về!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3