Vụ Bí Ẩn Thằng Bù Nhìn Xấu Xa - Chương 05 - 06

Chương 5

Kiến

Wooley và
ba thám tử trẻ gặp Letitia Radford trên thềm lầu một. Cô tựa lưng vào tường,
run rẩy và đang bị sốc do quá khiếp sợ.

- Kiến! - Cô la lên, ngón tay chỉ vào
cửa. - Trong đây! Có hàng ngàn, hàng ngàn con!

- Trời ơi! - Wooley lầm bầm.

Ông đẩy cửa. Ba thám tử trẻ bước theo sau vào một phòng khách nhỏ, nối tiếp
là một phòng ngủ rộng rãi hình vuông với cái giường có tán to lớn. Trên cái
giường này, hàng trăm con kiến đang lúc nhúc.

Wooley đứng sững lại trước cảnh tượng, không biết phải làm gì nữa.

Bên ngoài, Letitia gọi bằng một giọng hối thúc:

- Chị Burrow ơi! Chị mang nhanh chai xịt côn trùng lên đây! Nhanh! Nhanh!

- Có phải những con kiến mà chú bị mất cắp không? - Hannibal bình tĩnh hỏi
nhà côn trùng học.

Wooley bước đến gần giường, nhìn lũ côn trùng.

- Đúng rồi! - Ông nói.

- Tôi đến rồi đây! - Một giọng nói thân thiện vang lên phía sau. - Có
chuyện gì vậy?

Ba thám tử quay lại. Chị Burrow đang đứng
trong khung cửa, tay cầm bình xịt muỗi. Letitia Radford theo sát phía sau chị.

- Xích ra đi. - Gia nhân nói. - Tôi sẽ giải
quyết mấy con kiến gớm ghiếc này.

Có một điều gì đó trấn an trong thái độ của
chị Burrow, và giọng nói của chị, đặc sệt Anh, gần như có âm điệu vui. Chị
cương quyết bước lên, xịt thuốc vào lũ kiến.

- Thưa cô, xong rồi. - Chị nói với Letitia
Radford. - Ta sẽ vứt hết đống kiến này, rồi tôi sẽ thay drap cho cô. Khi cho
drap mới vào, thì không còn thấy gì nữa.

Letitia trừng mất nhìn Wooley.

- Lỗi tại anh! - Cô la lên. - Nhà này chưa
hề bị côn trùng, trước khi anh đến đây với mấy cái lu, mấy ống nhựa và...

- Chị Letitia thân mến à, - Wooley ngắt
lời. - Kiến đã sống trong khu đồi này trước khi tôi đến. Giả sử chúng chui được
vào nhà...

- Chúng không chui vào. - Đến lượt Hannibal cắt ngang. -
Người ta đã mang chúng vào đây!

Thám tử trưởng cúi xuống lượm một cái lu
dưới gầm giường, vẫn còn vài con kiến trong đó.

- Có phải của chú không? - Thám tử trưởng
hỏi nhà côn trùng học.

- Tôi nghĩ là của tôi. Rất giống cái mà thằng bù nhìn ăn cắp của tôi tối
hôm đó.

Hannibal hài lòng mỉm cười.

- Thằng bù nhìn ăn trộm! Càng lúc càng hay. Chuyện này đã trở nên hồi hộp
rồi.

- Có gì đâu mà phải vui lên! - Letitia Radford thốt lên, gương mặt tái
chuyển sang đỏ vì tức giận - Các cậu đi đi! Cả anh nữa. - Cô nói với Wooley. -
Anh hãy mang mấy con kiến gớm ghiếc của anh đi chỗ khác! Tôi sẽ gọi điện thoại
cho anh tôi ngay tối nay. Chắc chắn anh tôi sẽ ra lệnh cho anh cuốn gói ngay
ngày mai.

Chị Burrow can thiệp vào.

- Nào, nào! Cô bình tĩnh lại đi!

Chị nói như để dỗ dành một đứa bé làm nũng.
Chị đặt bình xịt kiến xuống đất, rồi gom tấm trải giường, chăn, drap, cuộn lại
để nhốt xác kiến vào trong. Cuối cùng, chị đưa cả gói cho nhà côn trùng học.

- Anh mang cái này đi chỗ khác thì hay hơn.
- Chị nói. - Sau này sẽ tìm hiểu xem ai đã mang chúng vào đây.

Không nói tiếng nói, Wooley cầm lấy gói
chăn, rồi bước ra. Ba thám tử bước xuống cầu thang cùng ông. Khi đến tiền sảnh,
nhà bác học rầu rĩ nhìn bộ ba.

- Dường như người ta không cần đến dịch vụ
của các cậu nữa. - Ông thở dài. - Hi vọng tôi không bị đuổi và sẽ được yên thân
tiếp tục nghiên cứu. Letitia luôn đuổi mọi người. Thông thường thì cô ấy quên
đi lời dọa, khi đã nguôi giận. Để xem tối nay cô ấy có gọi điện thoại cho ông
anh không!

Ông nhún vai, bước ra qua cửa chính, tay
vác gói chăn đầy kiến. Hannibal,
Bob và Peter băng qua phòng khách để ra sân hiên, Bà Chumley vẫn đang ngồi đó,
thản nhiên như thể chuyện kiến lửa xâm lăng là một chuyện thường ngày đối với
bà. Ba thám tử báo với bà rằng, rốt cuộc, ba cậu không còn thời gian dùng trà
cùng bà nữa. Bà tỏ lời hối tiếc lịch sự rồi chào ba thám tử.

Ba bạn đến Rocky vừa kịp giờ ăn tối. Ba bạn
không thể ngồi thảo luận ngay về các sự kiện kỳ lạ trong ngày, nhưng hẹn gặp
nhau sáng mai, tại xưởng sửa chữa vặt của Hannibal.

Sáng hôm sau, Hannibal đang ngồi trong cái ghế đu, mắt nhìn
một điểm vô hình trong không gian, thì Peter và Bob đến tìm.

- Cậu đang suy nghĩ về thằng bù nhìn hả? -
Peter hỏi.

- Bộ các cậu không nghĩ đến à?

- Có chứ, dĩ nhiên. Cả về kiến nữa. Ai lại
nghĩ đến chuyện ăn cắp một cái lu đầy kiến để rót lên giường một cô nàng xinh đẹp?

- Một kẻ không ưa cô nàng ấy. - Bob nói.

- Đúng là cô ấy không tử tế lắm. - Peter
thở dài. - Khó tính quá.

Cậu ngưng nói. Đèn đỏ chớp chớp vừa mới
hiện lên phía trên máy in. Đó là tín hiệu báo rằng điện thoại đang reng trong
bộ tham mưu.

- A ha! - Hannibal kêu lên. - Mình biết thế nào sáng
nay cũng có điện thoại mà!

Peter nhanh nhẹn lẻn vào sau máy in để kéo
tấm lưới sắt ra, phía sau là miệng ống to. Cùng hai bạn, Peter bò vào trong
ống. Ống có trải những mẫu thảm cho êm. Đó là Đường hầm số hai, một trong các
lối vào bí mật để đến chiếc xe lán vô hình. Đường hầm này chạy dưới một đống
thanh sắt gỉ đâm thẳng vào bộ tham mưu. Peter nâng cửa sập trong sàn xe lán,
chui vào văn phòng của Ba Thám Tử Trẻ.

Điện thoại vẫn reng. Peter nhấc ống nghe,
nghe một hồi rồi mỉm cười.

- Không phải, Peter đây! - Cậu nói. - Nhưng
Hannibal và Bob ở gần đây thôi.

Peter lắng nghe nữa, nói “để tôi xem”, rồi
lấy tay che máy, quay sang hai bạn.

- Đố các cậu ai gọi? - Peter thì thầm.

- Letitia Radford. - Hannibal trả lời. - Cô ấy muốn ta tìm ra kẻ
đang đội lớp thằng bù nhìn hành hạ và rải kiến lên giường cô.

- Cả thiên tài cũng có thể sai lầm! - Peter
cười nói. - Cậu bị điểm không! Người gọi là Charles Wooley và chính chú ấy muốn
nhờ bọn mình vạch mặt kẻ hành hạ Letitia và nhét kiến vào giường nàng. Chú ấy
muốn bọn mình đến gặp chú ấy sớm nhất. Chú ấy đã xin số điện thoại của bọn mình
từ chính chú cảnh sát trưởng Reynolds.

- À há! - Hannibal kêu khẽ. - Rốt cuộc thì ta cũng
chính thức được thuê để giải quyết vụ bí ẩn. Mình rảnh cả ngày. Còn Bob thì
sao?

- Mình cũng vậy. Hôm nay không có gì để làm
cả.

- Vậy thì hay quá! - Peter reo.

Rồi Peter thả tay ra khỏi ông nghe điện
thoại, vui vẻ nói:

- Đồng ý! Bọn tôi lên đường ngay!

Chương 6

Bom nổ chậm

Chưa
đầy một tiếng sau, ba thám tử có mặt trong kho thóc màu đỏ rộng lớn, trên sườn
đồi Radford.

Charles Wooley, nét mặt nhẹ nhõm, thông báo
ngay:

- Cuối cùng Letitia không có gọi cho ông
anh vào tối hôm qua!

Ông đang trèo lên chiếc ghế đẩu cao và tựa
vào cái bàn bày đầy các dụng cụ và đồ nghề.

- Nhưng cũng chưa chắc gì Chester Radford
sẽ nghe theo cô ấy. - Ông nói thêm. - Nhưng chuyện hôm qua làm cho tôi suy
nghĩ. Không thể nào làm ngơ trước thằng bù nhìn kỳ quặc kia nữa. Đó không chỉ
là vấn đề của Letitia, mà là vấn đề của cả chính tôi. Bởi vì lần này, có kẻ đã
dùng kiến của tôi để hành hạ cô ấy. Tôi không thể để cho người ta làm ảnh hưởng
đến công trình nghiên cứu của tôi như thế này!

Sau khi liếc nhìn nhanh cử tọa lặng thinh,
nhà côn trùng học nói tiếp:

- Sáng nay, tôi gọi điện thoại cho ông Reynolds.
Tôi kể cho ông ấy nghe chuyện trục trặc xảy ra tối hôm qua với mấy con kiến.
Tôi có tiết lộ thêm cho ông cảnh sát trưởng biết rằng Letitia đã nhiều lần nhìn
thấy thằng bù nhìn. Nhưng cảnh sát trưởng không chịu tin. Theo ông, đó chỉ là
một trò đùa vô duyên của một thằng nhóc trong vùng. Theo lời ông ấy thì vụ này
rất phù hợp với các cậu.

- Thế còn chú, chú nghĩ sao? - Hannibal hỏi. - Chú có
cho rằng một thằng nhóc trong vùng có thể có trò đùa vô duyên như thế không?

- Trong vùng không có thằng nhóc nào hết. -
Wooley khẳng định. - Biệt thự Radford và nhà bảo tàng Mosby là hai nhà ở duy
nhất trong một vùng bán kính ba cây số. Các cậu đã gặp tất cả những người sống
trong biệt thự rồi. Còn ở nhà bảo tàng Mosby, thì chỉ có Gérald Malz, là người
quản lý nhà bảo tàng và hai bảo vệ lo vệ sinh, nhưng cả hai đều đi về nhà lúc
năm giờ chiều. Chỉ có Malz là ở thường trực trong nhà bảo tàng, nhưng trông ông
ấy không hề giống một kẻ hay giễu cợt.

- Cháu hiểu rồi. - Hannibal nói. - Vậy thì, nếu chú muốn làm
thân chủ tụi cháu, có lẽ chú phải trình bày tất cả những gì chú biết về vụ này
từ đầu. Có thể việc xác định danh tính thằng bù nhìn là một việc đơn giản.
Nhưng việc này cần cái nhìn của một người lạ... ý cháu nói là một người không
dính líu nhiều đến các sự kiện mà ta thắc mắc...

Bob rút ra khỏi túi cuốn sổ và cây viết.

- Có thể nói tôi là người tạo ra thằng bù
nhìn quỷ quái ấy. - Wooley nói. - Ý tôi nói thằng bù nhìn đang ngồi trên hàng
rào. Chính tay tôi đã làm ra nó bằng mớ quần áo cũ mà chị Burrow tìm được trên
tầng nóc nhà Radford. Cũng chính tôi đã trồng lúa trên cánh đồng này. Tôi muốn
cho kiến của tôi không bị thiếu lương thực: các cậu không ngờ được lúa thu hút
bao nhiêu côn trùng đâu! Chính kiến là lý do khiến tôi đến đây ở, như các cậu
đã biết. Tôi quan tâm đến kiến hơn tất cả. Tôi dành toàn bộ thời gian của tôi
cho kiến. Nên tôi chỉ ghé chớp nhoáng qua biệt thự Radford và không biết nhiều
về những người sống ở đó. Nhờ Chester Radford, tôi có thể yên tâm làm việc
trong kho thóc và khiến nó biến thành phòng thí nghiệm này. Ngoài ra, ông còn
cấp cho tôi ngôi nhà nhỏ để cho khách ở, nằm cách đây hai bước.

- Ngôi nhà nhỏ? - Hannibal ngạc nhiên hỏi lại. - Ở đâu ạ?

- Đó chỉ là một cái nhà nhỏ xíu, nằm bên
sườn đồi, phía bên kia biệt thự. Có lẽ các cậu đã không để ý đến nó. Nhà bị
hàng cây che mất.

- Ông Chester Radford này thật là hào
phóng. - Peter nhận xét không tế nhị lắm. - Cháu cũng hiểu là chú không muốn
làm mất lòng ông ấy.

- Tôi càng cần đến lòng hiếu khách của ông
ấy hơn nữa. - Nhà côn trùng học thành thật thú nhận. - Vì tôi đã xin nghỉ ở
trường đại học, chỉ để tự cống hiến mình cho cuộc nghiên cứu này. Nếu phải bỏ
mấy con kiến ở giai đoạn này, thì sẽ hết sức tai họa. Mọi chuyện tiến triển rất
tốt đẹp, cho đến ngày Letitia đến.

Bob ngẩng đầu lên khỏi cuốn sổ.

- Khi chú dọn đến đây, thì không có chị ấy
ạ? - Bob hỏi.

- Đúng. Tôi bắt đầu nghiên cứu mấy con kiến
vào tháng năm, còn Letitia đến hồi tháng sáu. Có lẽ các cậu không biết gì nhiều
về Letitia? Đó là một cô gái không thể nào ngồi yên một chỗ. Cô ấy luôn đi đây
đi đó. Phần lớn thời gian, cô ấy ở châu Âu. Nhưng khi bị thất tình, thì cô ấy
trở về nhà.

- Khi bị sao cơ ạ? - Peter hỏi.

Wooley mỉm cười.

- Cô luôn phải lòng một chàng trai nào đó.
Tôi không nhớ nổi số vị hôn phu mà cô ấy đã có từ trước đến giờ. Nhưng cô ấy
không bao giờ lấy chồng. Cô ấy cắt đứt quan hệ. Lúc nào cũng có trục trặc gì
đó. Khi đó, cô ấy trở về đây để nghỉ ngơi và chờ cho vết thương trong tim lành
lại. Hiện thì cô ấy đang cố quên một chàng công tước người Hung nào đó.

Wooley thở dài rồi nói tiếp:

- Letitia căm ghét côn trùng, như các cậu
đã thấy. Nên khi biết được tôi là nhà côn trùng học và được ông anh của cô cho
phép làm việc cách nhà cô có hai bước, cô ấy đã tỏ thái độ không thích. Rồi khi
bắt đầu thấy thằng bù nhìn đi đi lại lại, thì thái độ thù địch với tôi càng
tăng thêm... có lẽ vì chính tôi là người làm ra thằng bù nhìn ngồi trên hàng
rào.

- Cô ấy có thường thấy không ạ? - Hannibal hỏi.

- Hình như năm lần. Cô gần như hóa điên
lên. Có một lần, nó ném côn trùng vào cô ấy và bà Chumley rất cực nhọc mới trấn
an được cô. Tất nhiên là lúc ấy, không ai tin câu chuyện thằng bù nhìn biết đi.
Bà Chumley nằng nặc bắt cô đi khám bác sĩ tâm thần ở Beverly Hills. Rất tiếc! Nếu thằng bù nhìn
mắc dịch ấy có thật, thì bác sĩ chẳng làm gì được.

- Chú hãy kể cho tụi cháu về bà Chumley. - Hannibal nói. - Bà ấy cư
xử như thể...

- Như thể mình là bà chủ nhà thật sự phải
không? - Wooley kết thúc câu. - Điều này thì chắc chắn rồi! Bà ấy là thư ký của
bà Harrison Radford, mẹ của Letitia. Bà Radford mất cách đây nhiều năm rồi, lúc
ấy bà góa chồng từ lâu. Bà Chumley bị tai nạn chính vào thời kỳ đó. Bà bị té
xuống hồ bơi, lúc đó không có nước do đang sửa chữa. Bà bị gãy hai xương hông,
chỗ gãy xương không liền hẳn và bà mãi mãi phải ngồi xe lăn.

- Còn vợ chồng Burrow? - Hannibal hỏi nữa.

- Cặp này mới đến thôi. - Nhà bác học giải
thích. - Bà Chumley thuê họ vào tháng hai. Không có gia nhân nào khác, ngoài
mấy người làm vườn. Nhưng họ chỉ đến làm vườn hai lần một tuần. Cũng giống như
người phụ trách hồ bơi. Xem nào... các cậu muốn biết về người nào nữa?...
Gérald Malz cũng hay băng qua đường đến tranh đấu một bàn cờ quốc tế với bà
Chumley. Tôi nghĩ ông này hoàn toàn hiền lành thôi. Rõ ràng là có kẻ cứ nhằm
vào Letitia Radford, nhưng tôi không đoán được là ai. Trong khi đó thì cô ấy
lại thù tôi và nếu cô ấy đuổi được tôi đi khỏi đây... thì có thể cô ấy sẽ hối
hận.

- Hối hận à? - Hannibal lặp lại. - Ý chú muốn nói sao ạ?

- Ý tôi nói rằng vẫn chưa biết gì nhiều về
loại kiến trên vùng đồi này. Phải chăng đây là một chủng loại mới? Hay đúng hơn
là loài kiến đột biến? Chắc chắn một điều: đây là loại kiến chiến sĩ, mà kiến
chiến sĩ là một hiểm họa đối với tất cả những vật thể sống. Các tập đoàn kiến ở
đây sẽ sớm di cư. Kiến chúa trẻ sẽ rời tập đoàn ruột thịt của mình và sẽ ra đi
cùng kiến thợ để thành lập tập đoàn mới. Tôi muốn có mặt tại hiện trường khi sự
kiện này xảy ra. Tôi muốn biết sẽ thành lập bao nhiêu tập đoàn mới, gồm bao
nhiêu con trong đó. Tôi muốn được theo dõi nhịp độ phát triển của chúng. Và côn
trùng sẽ di cư đến đâu? Chuyện này sẽ diễn ra sớm hay trễ? Các cậu chưa bao giờ
thấy một đội quân kiến chiến sĩ hành quân. Các cậu hãy tưởng tượng một dòng
sông toàn là kiến, rộng hơn một mét, chảy dưới đất và ăn thịt tất cả những gì
gặp phải trên đường đi. Thậm chí có thể kiến sẽ xâm chiếm các tòa nhà.

- Anh có chắc chắn rằng kiến này nguy hiểm
không? - Peter lo lắng hỏi.

- Dù gì, chúng có thể nguy hiểm. Loài kiến
này đã từng ăn nhiều thú vật nhỏ: trong đó có chuột đồng. Đây là loại kiến hủy
diệt. Tôi có tìm thấy những bộ xương nhỏ trên đồi, kiến vẫn còn lúc nhúc xung
quanh. Khi chúng xử lý xong con mồi, chỉ còn xương mà thôi.

- Nói cách khác, - Hannibal nhận xét. - Mấy con kiến này cũng
giống như quả bom nổ chậm!

- Hoàn toàn chính xác!

Tiếng quần áo sột soạt ngay trước cửa phòng
thí nghiệm khiến cả nhóm quay lại. Letitia Radford đang đứng đó, rất thanh lịch
trong bộ váy trắng... nhưng mắt mở to do khiếp sợ.

- Ghê quá! - Cô nói khẽ. - Kiến hủy diệt
trong nhà tôi! Không thể chịu được.

Rồi cô òa khóc.

Báo cáo nội dung xấu