Vòng bảy người - Chương 18

Chương 18: Hiệu chụp ảnh

Anh
cười khổ nói: “Giống như năm năm trước, lại có rất nhiều người vô tội bị liên
lụy vào, con không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai.”

Chú
Ân cười lạnh nói: “Con còn có lựa chọn sao? Là nó tìm tới con. Bất quá năm đó
Như Lan cũng từng nói như vậy, giống tình cảnh hiện tại của con như đúc.”

Trần
Hạo gãi đầu, trên khuôn mặt anh tuấn của anh hiện ra một tia thống khổ, anh
nói: “Con sẽ bảo vệ bọn họ, chuyện chị không làm được, con nghĩ con có thể làm
được.”

Chú
Ân ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trần Hạo, ông nói: “Con và chị gái con bất
đồng, chị gái con trừ con ra, sẽ không lo lắng đến sống chết của người khác. Sự
tình này một mình con thật sự không làm được!”

Trần
Hạo nhìn ông nói: “Con làm được, con tin tưởng người bên cạnh mình.”

Chú
Ân cười nhạo nói: “Vậy bọn họ thì tin tưởng con được bao nhiêu?”

Trần
Hạo nhất thời nghẹn giọng, anh bất đắc dĩ lắc đầu, trong đầu anh xẹt qua hình
ảnh Chu Quyết luôn vui đùa, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nhu hòa. Trần Hạo ngẩng
đầu nói: “Đã tới nước này, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.”

Chú
Ân cười hút thuốc, ông gãi mái tóc hoa râm nói: “Chị gái con cũng từng nói
những lời này, nhưng vẻ mặt lại kém nhiều lắm, đánh cuộc đi, chú Ân giúp con.”

Trần
Hạo hé miệng phảng phất như muốn hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng cuối cùng chỉ cúi
đầu nhìn hai tay nói: “Cảm ơn chú, chú Ân.”

Nói
xong chú Ân khập khễnh vào phòng tối, mà Trần Hạo vẫn như cũ duy trì tư thế kia,
ánh sáng hôn ám, nhìn không ra sắc mặt của anh, Trần Hạo lẩm bẩm nói: “Bọn họ
sẽ tin ta sao...?”

Trong
con hẻm an nhàn này thường thường truyền đến tiếng ồn ào của trẻ em, đôi khi
cũng có thể nghe được tiếng chuông thanh thúy của xe đạp. Trần Hạo nhớ tới bản
thân lúc nhỏ vẫn đi theo sau chị chơi đùa trong hẻm, anh nghe được chị khi còn
bé phảng phất như trốn trong một góc tối nào đó, nhẹ giọng hô tên Trần Hạo, anh
lại tìm không ra bóng dáng của chị. Cứ như vậy tâm tư Trần Hạo dây dưa giữa
hiện tại và năm năm trước, bất tri bất giác anh lâm vào trạng thái nửa mộng nửa
tỉnh, kỳ thật anh trong khoảng thời gian dài tới nay đều mắc chứng suy nhược
thần kinh nghiêm trọng, trí nhớ của anh quá tốt, thế nên anh không cách nào
quên một ít chi tiết không thể tưởng nổi, anh phải nhớ kỹ chi tiết đáng ghét
này, bức bách bản thân phân tích suy tính, trí nhớ của anh là cơn ác mộng của
anh. Cả đời cũng không thoát khỏi được nhà giam, mặc dù cực kỳ thống khổ, nhưng
chỉ cần phù hợp logic anh cũng có thể trước tiên suy đoán ra phát triển kế tiếp,
rất nhiều người đều cho rằng những hiền giả kia đều có dị năng tiên tri, kỳ
thật Trần Hạo là một học giả lịch sử dân tộc, anh biết rõ, tiên tri gì đó, vô
luận là Khổng Minh thần cơ diệu toán, hay Lưu Bá Ôn bày mưu tính kế. Bọn họ đơn
giản đều nắm giữ phương pháp suy đoán chi tiết, bọn họ hiểu được quy luật vận
động phục phản bên trong sự vật. Hiểu được quy luật liền có thể đoán tương lai,
đây là đạo lý Trần Hạo từ lúc nhỏ đã sáng tỏ.

Nhưng
chi tiết về Trần Như Lan lại không giống, nó như ma trơi quỷ mị. Căn bản không
cách nào để anh đoán được gì, anh từ một người lý trí tự kiềm chế, trở nên nóng
nảy hốt hoảng, anh sợ hãi, cũng cảm thấy một loại phẫn hận vô lực. Năm năm rồi,
anh ở trong loại sợ hãi này giày vò năm năm. Trong năm năm này anh sống trong
cơn ác mộng quyển sách kia mang lại cho anh, anh vừa sợ hãi cái chết của Trần
Như Lan, vừa sợ hãi quyển sách kia cuối cùng sẽ vẫn rơi xuống đầu mình, anh
phát hiện thứ anh sợ hãi có một cái đã thành sự thật. Kỳ thật trong lòng anh
đều bàng hoàng hơn so với bất cứ người nào trong bọn Chu Quyết.

Y
vẫn không nói với Chu Quyết tất cả chi tiết anh biết, bởi vì chi tiết hiện tại
nói ra, anh không dám cam đoan bọn Chu Quyết có thể lựa chọn cùng anh đối mặt
hay không, anh không nắm chắc việc này. Song độ nhạy của Chu Quyết so với trong
tưởng tượng của anh còn cao hơn, khi Chu Quyết bình thản bày tỏ cậu cũng không
hoàn toàn tín nhiệm mình, một khắc kia trong lòng Trần Hạo anh có một loại đau
lòng khó hiểu, anh vốn có thể rất đơn giản, rất đơn thuần đối với sự không tín
nhiệm của Chu Quyết tỏ vẻ thất vọng, nhưng anh biết anh không có tư cách này, đối
với Trần Hạo mà nói, sự tín nhiệm của Chu Quyết sẽ khiến anh càng thêm bất an. Nhưng
trong lòng anh vẫn tồn tại một loại thanh âm khác, anh hy vọng Chu Quyết có thể
hoàn toàn tín nhiệm mình, bởi vì đến cùng giữa bọn họ nhất định còn có thể xuất
hiện vấn đề dạng này.

Trần
Hạo biết ngày nào đó nhất định sẽ tới, nhưng anh vẫn cứ không muốn để Chu Quyết
đối với mình thất vọng. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu tử này
là vào kỳ nghỉ hè, ngày đó anh đi ngang qua thư viện, vẫn không đi vào, nhưng
khi anh ngẩng đầu là lúc nhìn thấy bên cửa sổ kia có một người tựa vào, mang
theo tai nghe, trốn ở góc phòng ngủ gà ngủ gật, Trần Hạo chỉ có thể nhìn mặt
nghiêng của cậu, ánh sáng mặt trời chiếu trên tóc cậu, hiện ra một loại quầng
sáng. Lúc đó cậu mặc một áo sơ mi ngắn tay màu trắng, cảm giác đặc biệt sạch sẽ.
Anh đột nhiên nghĩ tới chị gái đã mất tích của mình, trước đây anh thường xuyên
đi tới cửa sổ này, Trần Như Lan trực tiếp đem đồ ném xuống cho anh, vì để anh
có thể tiết kiệm thời gian đọc sách. Trần Như Lan là một người chị, đối với
Trần Hạo có sự mong đợi cực kỳ cao, cô biết em trai cô là một sự tồn tại đặc
biệt, cô hy vọng anh có thể tạo ra con đường mà cả đời cô không cách nào đạt
được. Mùa hè năm ấy, khiến Trần Hạo nhớ kỹ dung mạo của thiếu niên này. Cực kỳ
thanh tú, cực kỳ sạch sẽ. Mà Trần Hạo vẫn chưa biết tính hướng của mình có thể
có chút không giống với người khác, đến hiện tại nữ giới nào cũng không thể
khiến anh có xúc động gì, anh từng cố gắng qua lại vài lần với bạn gái, nhưng
anh phát hiện anh đối với nữ nhân có một loại cảm giác kháng cự trời sinh, anh
không cách nào như tình nhân bình thường ôm các nàng, nhưng anh cư nhiên đối
với thiếu niên mặc sơ mi trắng kia có chờ mong nào đó. Thậm chí anh có một loại
xúc động muốn đi tới hôn môi tên nhóc này.

“Xèo...”
một tiếng, lúc Trần Hạo từ trong cõi mộng của chuyện cũ tỉnh lại, anh cúi đầu
nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã là 5 giờ 30 phút chiều, bầu trời đã xuất hiện
ráng chiều màu tím, tia sáng mờ nhạt vô lực tiến vào trong gian phòng nhỏ. Gia
đình đối diện đang chiên cá, thanh âm chói tai nọ chính là tới như vậy, rất
nhanh liền truyền đến một cỗ mùi thơm của cá chiên. Chú Ân vẫn như cũ làm việc
trong phòng tối, Trần Hạo nghe được thanh âm nước chảy truyền đến từ trong
phòng cùng với tiếng ho khan theo thời gian của chú Ân.

Trần
Hạo vuốt gương mặt có chút tê dại, anh hô một tiếng chú Ân, chú Ân lên tiếng,
Trần Hạo đứng dậy ra ngoài đi đi lại lại, ra cửa gặp rất nhiều hàng xóm cũ, tất
cả mọi người rất kinh ngạc khi nhìn thấy anh, anh chỉ nói là trở về nhìn mọi
người một chút. Mọi người lâu như vậy chưa gặp Trần Hạo, đều vô cùng hưng phấn,
một bà già nhìn thấy Trần Hạo, cười cơ hồ miệng không khép lại được. Liền kiên
quyết muốn kéo vào nhà ăn cơm, trong lúc đó anh phát hiện bọn họ cũng đều biết
chuyện Trần Như Lan, hơn nữa tận lực tránh đàm luận về cô trước mặt anh. Sau
khi ăn xong lúc tán gẫu, anh hỏi về chuyện của chú Ân.

Lời
còn chưa dứt, tay bác gái châm trà cho anh khẽ run lên, bà cau mày nói: “Lão
Ân? Ông ấy một năm trước đã trở về với con trai, con dâu ông, nghe nói chưa
được mấy tháng thì bị ung thư chết. Sao vậy?”

Trần
Hạo nghe những lời này, tay cầm ly run rẩy kịch liệt, anh vội vàng duỗi tay
xuống dưới bàn, bất quá sắc mặt anh đã cực kỳ tái nhợt, bác gái hỏi anh làm sao
vậy? Trần Hạo nghĩ anh chung quy không cần nói cho bà trước đó anh còn nhờ
người đã chết kia rửa hình cho anh đâu!

Trần
Hạo chỉ có thể khống chế tâm tình của mình hỏi: “Việc này... Chắc không?”

Bác
gái a một tiếng, nói: “Chắc chắn a, chúng ta đây còn có người đến tham gia lễ
truy điệu, bất quá ta không có đi, nghe nói ông già kia sau khi chuyển khỏi đây
có một đoạn thời gian rất cổ quái, sau đó mạc danh kỳ diệu mà chết, lúc chết
trong miệng còn nhắc đến chị gái của cậu, có thể nhìn mấy đứa lớn lên...” Bác
gái phát hiện mình lại nói tới chuyện của Trần Như Lan, vội vàng dừng lại.

Trần
Hạo đã không còn cách nào khống chế tâm tình của mình, anh hô hấp càng ngày
càng dồn dập. Anh buông lỏng hai tay thật vất vả nặn ra một nụ cười nói: “Bác à,
con còn có việc gấp, sau này trở lại thăm mọi người.” Bác gái tưởng anh đối với
chuyện Trần Như Lan cảm thấy khổ sở, nghĩ mình nói sai, cũng không giữ lại nữa,
khó xử tiễn Trần Hạo ra cửa.

Trần
Hạo vừa rời đi, liền rảo bước trở lại phòng của chú Ân. Nhưng ngay khi đi tới
cửa, anh thả chậm tốc độ, anh cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, đây rốt cuộc là có vấn
đề chỗ nào? Nếu chú Ân thật đã chết rồi, vậy trong phòng nọ là ai chứ? Nếu ông
chưa chết, là một người? Tim anh ngừng đập nửa giây, anh phát hiện một vấn đề. Tại
sao tình huống này tương tự Lão Cửu vậy chứ! Đã chết vì cái gì còn có thể sống
lại? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Tới cùng để chứng mình cái gì đây?
Anh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đi vào cửa sắt.

Vẫn
là một mảnh đen nhánh, vẫn là bóng đèn 40W nọ, nhưng Trần Hạo lại cảm giác được
một loại quỷ khí không rõ căn nguyên, anh đi vào buồng trong, trên bàn vẫn đặt
hai cái ly tráng men nọ, nước trà bên trong đã sớm nguội. Một trận gió lạnh quỷ
dị luồng vào nhà, Trần Hạo mạnh quay đầu lại nhưng không nhìn thấy gì dị thường,
diện tích phòng không lớn rất nhanh anh liền chú ý tới phòng tối ở buồng trong,
cửa phòng tối đóng kín mít, nhưng từ giữa khe cửa vẫn lộ ra ánh sáng đỏ rất nhỏ.
Lộ ra một cỗ yêu dị. Chứng tỏ đích xác có người đang dùng phòng tối.

Bất
quá trong phòng đã không còn tiếng nước chảy, yên tĩnh phảng phất như một căn
phòng trống. Trần Hạo lấy hết dũng khí gọi một tiếng chú Ân, nhưng trong phòng
không có hồi đáp. Cả căn nhà bày đầy di ảnh, Trần Hạo nghĩ những bức ảnh này
đều đang nhìn trộm anh. Đột nhiên trong phòng tối truyền đến tiếng vang của
ngăn kéo.

Trần
Hạo cảm giác trái tim nâng lên nửa centimet. Anh trừng mắt từng bước một tới
gần phòng tối, anh tận lực không nhìn tới di ảnh của những kẻ khác xung quanh
phát ra sợ hãi. Anh đi tới cửa mới phát hiện nguyên lại cửa phòng không bị đóng
chết, nó hé ra một khe hở. Trần Hạo nhẹ nhàng đẩy, cánh cửa liền “cọt kẹt” mở
ra.

Vầng
sáng màu đỏ sậm chiếu cả căn phòng không khác gì trong phim kinh dị, Trần Hạo
bước vào phòng, thình lình anh nghe cửa sắt phát ra thanh âm chói tai, dường
như có người giựt ra cánh cửa han gỉ nọ. Trần Hạo vội vàng quay đầu lại, nhưng
anh lại không nhìn rõ lắm tình huống bên ngoài, thanh âm chói tai này dọa anh
mồ hôi lạnh ứa ra không ngừng sau lưng.

Song
anh cũng không lui về phía sau, mà tiến vào phòng, bày biện trong phòng cực kỳ
hỗn độn. Một tấm màn cửa màu đen chia phòng ra làm hai nửa, màn cửa được xuyên
qua một sợi dây, phía trên treo đầy phim chụp chưa rửa.

Bên
trái phòng có một máng nước, anh hướng mắt khắp nơi cũng chưa phát hiện bóng
dáng của chú Ân, song nơi này đích xác như vừa mới có người sử dụng qua. Trên
bàn còn đặt lọ nước thuốc dùng một nửa.

Cuối
cùng Trần Hạo đưa mắt dừng phía sau tấm màn màu đen. Lúc này chẳng biết từ nơi
nào thổi tới một trận âm phong, nhấc một góc màn lên, Trần Hạo nhìn thấy trên
sàn của bức màn dường như có một vật gì đó nằm úp sấp. Nhưng gió chỉ thổi một
chút, căn bản còn chưa kịp thấy rõ ràng.

Trần
Hạo nắm chặt đấm tay, anh đi tới trước mặt vải bố màu đen, anh kéo mảnh vải ra,
cảnh tượng trước mặt anh thật khiến người ta hút một ngụm khí lạnh, mặt sau màn
cửa màu đen cư nhiên dán đầy hình ảnh, mà hình ảnh đều không ngoại lệ cùng là
người chết nằm trong quan tài, người chết này đều mặc áo liệm đủ loại kiểu dáng.
Khiến da đầu Trần Hạo tê dại chính là đôi mắt người chết này cư nhiên đều đang
mở to. Tại trong đám ảnh của một đống người chết kia anh cư nhiên còn tìm được
chị gái anh Trần Như Lan, Trần Như Lan mặc một thân áo liệm màu xanh sapphire, thẳng
tắp nằm trong quan tài. Đôi mắt mở thật lớn, anh bị bức hình này dọa đến đại
não không cách nào suy nghĩ nữa, anh một bên nhìn bức hình này, một bên lùi về
phía sau. Nhưng anh phát hiện phía sau có một người ngăn anh lại.

Y
nhìn lại, chính là chú Ân, chú Ân mặc một thân tây trang màu đen, sơ mi trắng
siết cổ rất chặt, đến có thể nhìn thấy mạch máu màu tím đỏ trên cổ. Loại âu
phục này quả thực giống như một bộ áo liệm cứng nhắc. Trong tay ông cầm một
cuộn phim rất dài, ánh mắt âm lãnh nói không nên lời. Ông nhìn bộ dáng hoảng sợ
của Trần Hạo, chỉ cười lạnh một tiếng, Trần Hạo cũng may tố chất tâm lý không
tồi, trán anh chỉ toát mồ hôi lạnh, còn chưa bị dọa đến ngất xỉu.

Chú
Ân thoáng nhìn hình ảnh bên trong, ông từng bước đi về phía Trần Hạo, Trần Hạo
cũng cảm thấy chung quanh anh rét lạnh tựa như tủ đá. Chú Ân âm âm hừ một tiếng,
ông nhìn Trần Hạo nói: “Ảnh đã rửa xong.”

Trần
Hạo nhìn chằm chằm chú Ân, anh hỏi: “Chú Ân, kỳ thật chú cũng đã đọc quyển sách
kia, giống chị gái con, chú là một trong nhóm bảy người?”

Chú
Ân nở một nụ cười thê lương lạnh lẽo, ông nói: “Đúng vậy, ta là người cuối cùng
của ‘bảy người’. Chúng ta đã thất bại.”

Trần
Hạo nghe đến đó trái tim phảng phất như bị vật gì túm xuống, anh biết Trần Như
Lan đã không có khả năng còn sống trên thế giới này nữa. Anh hơi gật đầu đáp
lại một tiếng, tỏ vẻ anh đã đoán được ông chính là một trong bảy người, chú Ân
nhìn những người đang nằm trong quan tài này, anh rút ra một bức ảnh trong đó
đưa cho Trần Hạo. Chú Ân nặn ra một nụ cười quái dị, ông nói: “Người trong bức
ảnh này chính là người trong nhóm vòng bảy người trước.”

Trần
Hạo cúi đầu nhìn, cảm thấy gã tựa hồ có chút quen mắt, anh rất nhanh liền phát
hiện người này... cư nhiên là lão Triệu ở thư viện! Như thế chẳng lẽ nói nhóm
vòng bảy người trước còn chưa chết hết toàn bộ sao? Vậy bọn họ làm thế nào lại
bị cuốn vào chứ?”

Trần
Hạo muốn quay đầu lại truy vấn chú Ân, nhưng phát hiện chú Ân đã không thấy nữa,
mà trên bàn đặt một túi giấy, đây là hình vừa được rửa ra. Anh nhìn lại bốn phía
một phen, nhưng làm thế nào cũng không tìm được chú Ân, anh lúc này đem tất cả
bức hình người chết trên màn cửa gom vào balo chạy khỏi phòng tối.

Anh
chạy đến cửa, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng nọ, trong phòng vẫn
là quang âm màu đỏ giao thoa. Dưới ngọn đèn đỏ, ánh ra một bóng người. Bóng
người kia bước đi cực kỳ tập tễnh, anh tựa vào cạnh cửa, xem chừng vô cùng
thống khổ. Trần Hạo do dự vài giây, anh vẫn quyết định quay đầu lại nhìn rõ. Vừa
lúc đó, trong phòng truyền ra một tiếng la thống khổ: “Đi mau! Đừng để nó tìm
ra các con! Còn có, chị gái con... A, đi mau!” Trần Hạo cảm thấy chú Ân hình
như đang liều mạng túm lấy thứ gì đó, mà thứ kia bởi vì trốn trong bóng râm căn
bản không biết là cái gì.

Trần
Hạo vẫn muốn cố gắng vọt vào, nhưng rất nhanh anh đã ngửi thấy một cỗ mùi thối
mục nát tới gần mình, mùi kia cực kỳ buồn nôn. Mà thân ảnh chú Ân cũng đã biến
mất, tiếp đó anh phát hiện di ảnh nọ của chú Ân, bộ dáng lúc này đã hoàn toàn
thay đổi, ánh mắt ngây ngô u ám trở nên hoảng sợ vạn phần, thất khiếu[1] chảy
ra huyết dịch màu đỏ đen. Ông há to miệng giống như muốn gào to lên, bộ dạng
của chú Ân trong ảnh cùng những người chết trong tay Trần Hạo giống nhau như
đúc. Trần Hạo hút ngược một ngụm lãnh khí, anh phát hiện phông nền u tối ở mặt
sau của bức hình dần dần ánh ra bóng của một khuôn mặt người, khuôn mặt nọ
dường như đang cười, nhưng lại tựa như đang rít gào thống khổ.

[1] Thất khiếu: bảy lỗ tự
nhiên trên mặt người.

Trần
Hạo nhìn lại trong phòng lần nữa, đã không còn bóng dáng chú Ân, nhưng mùi
huyết tinh nọ so với trước còn nồng nặc hơn, Trần Hạo cảm giác được tiếng hít
thở vô cùng trầm trọng, anh không còn cách nào, chỉ có thể chạy ra ngoài.

Lúc
này trởi đã có chút tối sầm, trong ngõ chỉ có vài trảng đèn đường lập lòe bất
định. Trần Hạo cảm giác mùi huyết tinh kia vẫn đi theo mình, phảng phất như một
cánh tay vô hình muốn tóm lấy anh, mà anh lúc này cũng cảm thấy thân thể vô
cùng nặng nề, nhưng đại não lại đặc biệt rõ ràng. Trong đầu anh phản chiếu ra
từng chút từng chút của năm năm trước, anh cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, bất
tri bất giác anh thả chậm tốc độ, anh vừa cúi đầu nhìn phát hiện có một cái
bóng vẫn theo anh, anh trốn không thoát nữa. Thời điểm này đầu óc anh rốt cuộc
trở nên trống rỗng, anh nhắm mắt lại, cảm giác mình chậm rãi chìm xuống.

Ngay
khi anh cảm giác cả người đều bị loại mùi thối rửa tanh hôi này bao trùm, anh
nghe được một tiếng mèo kêu bén nhọn, sau đó anh cảm giác lực đạo trầm trọng
trên người chậm rãi giảm bớt, anh cuối cùng cũng có thể ngửi được một luồng
không khí tươi mát. Anh ngẩng đầu phát hiện Chu Quyết cư nhiên đang ở trước mặt
anh, cậu đưa tay kéo cánh tay Trần Hạo, rồi người nọ muốn nâng anh dậy.

Chu
Quyết khẩn trương nói: “Xảy ra chuyện gì? Làm thế nào phía sau anh lại có mùi
máu tanh nặng như vậy?”

Trần
Hạo khoát tay nói: “Về trước đi, huyền miêu đã cứu tôi một mạng.”

Chu
Quyết hỏi: “Bức ảnh nọ đâu?” Trần Hạo vỗ vỗ balo nói: “Đây, nhưng còn có thứ
không tưởng được.”

Chu
Quyết cau mày nói: “Anh nói thu hoạch không tưởng được chính là thứ quái dị
phía trước?”

Trần
Hạo cười khổ lắc đầu, anh hỏi ngược lại: “Cậu thật hài hước, sao cậu lại đến
nơi này?”

Ánh
mắt Chu Quyết có chút khó xử, cậu dời mắt nói: “Tam Béo bỏ anh một mình hành
động, tôi thấy quá ẩu. Cho nên tôi liền chạy tới xem. Không ngờ thật sự bị tôi đoán
trúng rồi.”

Trần
Hạo nhàn nhạt nở nụ cười, anh nói: “Đừng nói nữa, đi nhanh thôi.”

Trở
lại nhà Trần Hạo, Khỉ Còi thấy hai người chật vật quay về, vẻ mặt sửng sốt,
Trần Hạo đảo mắt nhìn quanh phòng hỏi: “Hai người bọn họ đã rời đi?”

Khỉ
Còi hồi đáp: “Ừ, cha mẹ Tam Béo vội tìm cậu ấy trở về, Lão Cửu thấy Tam Béo đi
không lâu, cũng rời đi.”

Trần
Hạo ừ một tiếng, đi tới thư phòng đem ảnh đặt trên bàn nói: “Ảnh này chính là
tất cả tin tức chị gái tôi lưu lại. Cùng với tin tức chú Ân lưu lại cho chúng
ta.”

Chu
Quyết và Khỉ Còi cúi đầu nhìn những bức hình này, Chu Quyết lập tức phát hiện
trong tranh cư nhiên xuất hiện lão Triệu, trong lúc nhất thời thất thanh kêu
lên, cậu chỉ vào trong bức ảnh nọ ngẩng đầu nhìn Trần Hạo, Trần Hạo đồng thời
cũng ý vị thâm trường nhìn lại cậu. Ánh mắt hai người giao thoa vài giây, nhưng
không ai nói gì, Chu Quyết dần dần thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục xem những
bức ảnh khác.

Cậu
phát hiện những bức ảnh này cực kỳ hỗn độn, nói cách khác vật gì cũng có, có
công trình kiến trúc, có báo, còn có một ít bản đồ vẽ tay xem không hiểu. Nhưng
Chu Quyết bọn họ rất nhanh phát hiện trong những bức ảnh này có một điểm giống
nhau, đó là toàn bộ bức hình đều có mức độ phơi sáng không đủ.

Chu
Quyết hỏi: “Cái này chứng tỏ điều gì, máy ảnh bị hư?”

Trần
Hạo lắc đầu nói: “Không nhất định như vậy, bình thường mà nói, phơi sáng không
đủ là dưới tình huống nóng lòng chụp ảnh sẽ dễ dàng phát sinh.”

Khỉ
Còi nói: “Vậy đúng rồi, bọn họ đang dưới tình huống cấp bách chụp những bức ảnh
này? Vậy chứng tỏ cái gì?”

Trần
Hạo xoa mũi có vẻ hơi mỏi mệt, sắc mặt của anh từ khi trở về nhà liền cực kỳ
tái nhợt, anh nhìn những bức ảnh này yếu ớt nói: “Chứng tỏ bọn họ đang cùng thứ
gì đó chạy đua thời gian, có lẽ... bị thứ gì đó truy đuổi.”

Chu
Quyết lập tức nghĩ đến trong tiểu thuyết vẫn nhắc tới “nó” kia, sau lưng không
nhịn được một trận âm lãnh, cậu nói: “Không phải là thứ kia chứ...”

Trong
ánh mắt Khỉ Còi cũng toát ra sợ hãi, Trần Hạo cười cười nói: “Các cậu chẳng lẽ
không muốn khảo chứng tính xác thực của câu chuyện nọ sao?”

Chu
Quyết và Khỉ Còi liếc mắt nhìn nhau, chưa kịp phản ứng. Trần Hạo nhún vai dựa
vào ghế ngồi nói: “Chú em A Quyết, làm thầy của cậu, tôi thật sự không biết có
lý do gì có thể khiến cậu đủ tư cách, dân tộc gì cũng có tính chân thật của nó,
cho dù là đồn đại hoang đường ở quê. Gọi là không có gió làm sao có sóng, quyển
tiểu thuyết này nếu có thể sinh ra ảnh hưởng quỷ dị với hiện thực, vậy tuyệt
đối không phải là không có căn cứ, tôi muốn tìm tòi nghiên cứu tính xác thật
của quyển sách này. Nói cách khác tôi muốn ấn theo phương pháp như trong quyển
sách này nói đi tìm nơi mà năm đó Lâm Húc bọn họ muốn đến.”

Chu
Quyết giật mình, cậu hỏi: “Anh muốn dựa theo phương hướng trong tiểu thuyết đi
tìm nơi kia? Nhưng anh biết nó dù sao cũng là tiểu thuyết, anh làm sao tìm
được? Cùng tác giả đi vào cõi thần tiên? Nơi này có biết bao thứ là hư cấu ra
nha.”

Trần
Hạo nhìn Chu Quyết tranh phong tương đối[2], cũng nỗ lực, anh cười
nói: “Những bức ảnh người chết trong tay tôi là tin tức của nhóm vòng bảy người
trên lưu lại, tôi có thể đánh cược với cậu, chị gái tôi tuyệt đối đã dựa theo
tình huống trong tiểu thuyết đi tìm điểm cuối trong câu chuyện. Tôi nhìn ra
việc này rất có khả năng chính là ngọn nguồn cho một loại lời nguyền rủa tương
tự của chúng ta.”

[2] Sách lược, quan điểm của
song phương đối lập. Trong tranh đấu nhằm vào lời nói và việc làm của đối
phương chờ áp dụng hành động tương ứng mà tìm biện pháp.

Chu
Quyết không cho là đúng chế nhạo nói: “Anh cũng nói, nếu hoàn toàn dựa theo tin
tức Trần Như Lan cung cấp để tìm, nhiều nhất cũng chỉ đi theo con đường cũ của
bọn họ, chẳng lẽ chúng ta lại tranh đấu một hồi nữa, chờ một đám oan tử quỷ nữa
đến nhặt xác chúng ta?”

Trần
Hạo khoanh tay nói: “Vậy, Chu đại thiếu gia, cậu còn có cao kiến gì đây?”

Chu
Quyết không ngờ tới Trần Hạo trở tay bất ngờ, nhất thời bị anh hỏi ngược, cậu
chi chi ô ô khoa tay múa chân hồi lâu, cuối cùng nhụt chí nói: “Tôi bây giờ còn
chưa có cách nào, nhưng tôi nghĩ cách làm của anh quá mạo hiểm.”

Lúc
này Khỉ Còi lại nói: “Tôi nghĩ chúng ta có thể từ đầu mối của quyển sách này
tra lên, tác giả này rốt cuộc là ai?”

Trần
Hạo và Chu Quyết đều trầm mặc, bọn họ không phải chưa từng nghĩ qua vấn đề này,
nhưng trong tay bọn họ căn bản không có bất cứ tin tức gì về tác giả này, Trần
Hạo nói: “Nếu chúng ta không có tin tức trực tiếp, vậy chúng ta có thể thử dùng
chút phương pháp loại trừ.”

Báo cáo nội dung xấu