Chiếc Lồng Xương Thịt - Chương 297

 

Cây kim cong trông như lưỡi câu lớn này vẫn còn nối với một sợi dây, thoạt nhìn rất giống kim khâu phẫu thuật hiện đại.

Thường Hạo có linh cảm những sợi dây này sẽ được dùng lên con vượn tay dài kia.

Trước mổ bụng, sau lại khâu lại, chẳng lẽ là mổ đẻ? Nhưng nhìn cái cách bọn chúng hành xử hung hăng tàn nhẫn như vậy, có vẻ không phải.

Không phải nói năm xưa các bậc tiền bối của “Nhân Thạch Hội” đến Yểm Sơn là để "nghiên cứu" sao? Sao bây giờ trông giống như đang làm chuyện khuất tất vậy?

Thường Hạo nghĩ mãi không ra, bèn tự an ủi mình: Mặc kệ đi, chuyện mấy trăm năm trước rồi, cứ để nó trôi qua.

Hắn dứt khoát giáng mạnh dùi trống xuống.

Theo lời Lộc gia, đánh trống gỗ này giống như thả mồi câu cá lớn, dùng để dụ con “quái vật” đằng sau kia xuất hiện. Lo sợ mồi chưa đủ hấp dẫn, Thường Hạo đánh liên tiếp mười bảy, mười tám nhát mới dừng lại, rồi thở hổn hển lắng tai nghe động tĩnh xung quanh.

Tiếng mưa quá lớn, âm thanh nước trút xuống lấp đầy đôi tai, khiến hắn không phân biệt nổi tiếng trống có thật sự “câu” được gì hay không. Thường Hạo nhìn sang Nhan Như Ngọc, đối phương nhún vai, ra hiệu mình cũng chẳng nghe thấy gì.

Không thể cứ thế mà về tay không, thôi thì đánh thêm một lượt nữa. Thường Hạo siết chặt dùi trống, định giáng xuống lần nữa, nhưng Nhan Như Ngọc giơ tay ra hiệu bảo dừng lại.

“Xin lỗi nhé, tôi phải đi giải quyết chút.”

Lại nữa? Thường Hạo nhíu mày, bực bội phất tay xua hắn đi.

***

“Giải quyết chút” chỉ là cái cớ, lý do rất đơn giản—Nhan Như Ngọc vừa nhìn thấy Trần Thiên Hải.

Ông ta đang ngồi xổm dưới mái hiên của một căn lều tranh gần đó, quấn một tấm bạt dầu không biết lượm được từ đâu. Mưa như trút xuống người, rửa sạch tấm bạt, khiến nó càng trở nên bóng loáng. Nói thật, nếu không phải ông ta vẫy tay ra hiệu, Nhan Như Ngọc suýt nữa tưởng ông ta là một con khỉ đột to xác đang co mình trú mưa.

Thấy Nhan Như Ngọc đi tới, Trần Thiên Hải lập tức lẩn ra phía sau lều.

Nhan Như Ngọc cứ thế bước thẳng vào, rồi nghênh ngang rẽ vào phía sau như thể thật sự chỉ đến để đi vệ sinh.

Hai người đứng dưới mái hiên phía sau căn lều, cố gắng áp sát lưng vào tường để tránh bị dính mưa. Nơi này chỉ có ánh sáng phản chiếu từ màn mưa lấp loáng, họ phải nói chuyện trong bóng tối, trông hệt như một cuộc gặp gỡ bí ẩn.

Không đúng, chẳng phải “giống như”, mà chính xác là vậy.

Nhan Như Ngọc búng nhẹ tấm bạt dầu trên người Trần Thiên Hải: “Kiếm ở đâu ra đấy? Cái làng hoang tàn này mà vẫn còn món này à?”

Trần Thiên Hải đáp: “Mười mấy năm trước Yểm Sơn có động đất, tôi từng tới đây một chuyến. Lúc đó mang theo cái này, sau đó bỏ lại đây. Tự dưng nhớ ra, không ngờ vẫn còn dùng được… Hàng ngày xưa chất lượng tốt thật.”

Nhưng thực ra không phải gã “nhớ ra” gì cả. Khi đi ngang qua một căn lều tranh, bỗng dưng ông ta có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể mình từng sống ở đó—tựa như kiếp trước kiếp này, hoặc một giấc mơ xa xăm nào đó.

Lúc trước đi ngang qua Gà Đa Trại cũng vậy. Ban đầu chỉ định đi qua, nhưng không hiểu sao lại lạc bước vào khu nhà cũ của Mạc Ba, đứng trước cửa, cảm thấy bên trong có người đã từng nói với mình điều gì đó rất quan trọng.

Nói xong chuyện của mình, Trần Thiên Hải liền hỏi: “Các cậu gõ trống gỗ làm gì vậy?”

Nhan Như Ngọc cười khẽ: “Ý tưởng của Lộc Gia đó, muốn dùng tiếng trống để nhử Lương Thế Long xuất hiện… Nói trắng ra, ông lén lén lút lút tìm tôi, muốn gì đây?”

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu, khối cộng thạch của cậu đã đạt tới mức nào rồi?”

“Mới bắt đầu thôi, còn đang trong giai đoạn tiểu bổ thạch, chưa nuôi thai, chẳng có mức nào hết.”

“Vậy cậu có gặp được Trần Tông không?”

“Có chứ.”

Cộng thạch chẳng phải chỉ là hai người cùng nuôi một khối đá sao? Cái tượng ngọc bọc tã đó có hai mặt, trước sau đều có khuôn mặt, chỉ là rất tình cờ, vừa hay nứt ra hoàn hảo thành hai “nửa người” mà thôi. Nhưng nói một cách chính xác, nó vẫn là “một khối” đá.

Đã là “một khối”, vậy thì khi nhập vào đá, không gian bên trong, hắn có thể đi bất cứ đâu. Hắn bắt đầu nuôi khối đá này sớm hơn Trần Tông, lại có Trần Thiên Hải chỉ dẫn bên cạnh, xem như tạm dẫn trước một chút. Vài hôm trước, vào một đêm khuya, hắn đã nhìn thấy Trần Tông trong đá.

Có điều, khoảng cách giữa hai người rất xa, gần như bị một “hào sâu” ngăn cách. Hắn chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng Trần Tông, cảm giác đó rất kỳ lạ, như thể đang soi vào một tấm gương mờ—Cha nuôi hắn từng nói hình dáng hai người họ khá giống nhau, xem ra không phải nói dối.

Trần Thiên Hải “ừ” một tiếng: “Thế cậu có điều khiển được cậu ta không?”

Nhan Như Ngọc giật mình: “Điều khiển?”

“Đúng vậy, cộng thạch, đổi người, đổi cậu ta thành cậu. Đây chẳng phải là mục tiêu của chúng ta sao? Cậu ta biến thành cậu, chẳng phải tức là cậu điều khiển được cậu ta rồi à?”

Thì ra là nói về chuyện này. Nhan Như Ngọc thở phào: “Tất nhiên là không thể, tôi mới chỉ bắt đầu nuôi đá thôi mà.”

“Vậy cậu có muốn thử trải nghiệm một chút không?”

“Còn có thể trải nghiệm trước á?”

“Đương nhiên, tôi có kinh nghiệm mà, quên rồi à? Tôi có thể dẫn cậu, để cậu cảm nhận thử.”

Có thể cảm nhận trước ư? Nhan Như Ngọc lập tức thấy hứng thú: “Cảm nhận thế nào?”

“Đưa khối đá của cậu cho tôi, chúng ta kết ‘liên thạch’, phần còn lại, cứ nghe tôi sắp xếp là được.”

Nhan Như Ngọc dứt khoát lấy nửa khối tượng ngọc bọc tã của mình từ trong túi ra, định đưa qua, Trần Thiên Hải vươn tay đón lấy, nhưng lại chụp vào khoảng không—Nhan Như Ngọc vừa cười gian vừa rụt tay lại.

Hắn nói: “Tôi đổi ý rồi. Dù sao cuối cùng cũng phải đổi, vậy thì trải nghiệm trước hay không cũng chẳng có mấy ý nghĩa.”

Trần Thiên Hải không động đậy, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế đón lấy đồ vật. Mưa tí tách rơi lên tấm bạt dầu, nghe riết cũng thành quen, thậm chí còn có chút nhịp điệu.

Nhan Như Ngọc bỗng dưng cảm thấy mình đã lật lại được một ván.

“Lão Hải à, ông coi tôi là trẻ con ba tuổi à? ‘Dẫn tôi trải nghiệm thử một chút’—cái lý do vụng về thế mà ông cũng nghĩ ra được? Tôi không hứng thú trải nghiệm, trừ phi, ông nói cho tôi biết, rốt cuộc ông định làm gì.”

Trần Thiên Hải im lặng một lúc rồi đáp: “Cô Tiêu kia sáng nay không phải đã chạy rồi sao? Sau đó Trần Tông cũng chạy, tôi nghi bọn họ đã bàn bạc trước, bây giờ chắc đã hội ngộ với nhau rồi.”

Nhan Như Ngọc không ngốc: “Sao, ông vẫn muốn đối phó với cô ta? Điều khiển… muốn để thằng cháu, à không, con trai ông ra tay?”

“Đúng vậy, phải ngăn cô ta vào Miếu Yểm Thần trước khi quá muộn.”

Nhan Như Ngọc bật cười: “Cô ta mà vào Miếu Yểm Thần, chẳng phải là hoàn toàn ‘quy vị’ à? Nói trắng ra, ông chính là sợ ‘hạch’ quy vị, đúng không? Xem ra, nếu chuyện đó xảy ra, ông sẽ rất bất lợi đây.”

Trần Thiên Hải chỉnh lại lời hắn: “Không phải tôi bất lợi, mà là ‘chúng ta’ bất lợi.”

Nhan Như Ngọc càng thấy buồn cười: “‘Chúng ta’? Liên quan quái gì đến tôi?”

Trần Thiên Hải cười đầy ẩn ý: “Bởi vì ‘giết sạch, giết sạch hết’—câu đó chính là nói về những kẻ như chúng ta đấy.”

***

 

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3