Nhẫn thạch - Chương 07
“Xin lỗi!... Đây… đây là lần đầu tiên em nói với anh như vậy… Em xấu hổ. Em thật sự không biết từ đâu mà lại tuôn ra những điều ấy. Trước đây, em không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Hãy tin em. Không bao giờ!” Một lúc, rồi chị lại tiếp: “Ngay cả khi em thấy anh, một mình anh, sướng lên, cái đó cũng không làm em buồn chút nào. Trái lại, em thấy vui. Em tự nhủ rằng chuyện đó là từ do bản chất của chúng ta. Đấy là chỗ khác nhau giữa chúng ta. Đàn ông các anh, các anh sướng lên, còn chúng em, đàn bà, chúng em sướng lên vì cái sướng của các anh. Đối với em thế là đủ rồi. Và em, một mình, em sướng lên bằng cách tự… sờ lấy mình.” Môi chị rỉ máu. Chị đưa ngón tay đeo nhẫn lên chùi, rồi thè lưỡi liếm. “Một đêm, anh bắt gặp em làm thế. Anh ngủ. Em, quay lưng lại anh, em tự vuốt ve mình. tiếng thở hổn hển của em đã đánh thức anh. Anh giật mình, hỏi em làm gì thế. Người em đang nóng ran lên, em run… Em bèn nói là em bị sốt. Anh đã tin em. Nhưng anh vẫn tống em sang nằm ở phòng khác với các con. Đồ đểu!” Chị ngừng lời vì sợ hay vì ngượng. Má chị hồng lên, lan dần đến cổ. Cái nhìn nép sau hàng mi mơ màng khép lại.
Nhẹ nhàng, chị đứng lên. “Thôi, em phải đi đây. Các con và cô em chắc là lo lắng lắm!”
Trước khi ra đi, chị đổ đầy nước ngọt - mặn vào túi truyền, đắp lại chân cho chồng, khép cửa và biến đi dưới tấm mạng, ngoài đường.
Căn phòng, ngôi nhà, khu vườn, tất cả, phủ kín sương mù, biến mất dưới lớp vỏ bọc màu xám và u ám ấy. Chẳng có gì xảy ra. Chẳng có gì động đậy, trừ cái con nhện ấy từ ít lâu đã cư ngụ trong các thanh xà ruỗng. Nó chậm chạp. Uể oải. Sau một vòng ngắn trên tường, nó trở về tấm màng tơ của nó.
Bên ngoài.
Một lúc người ta bắn.
Một lúc người ta cầu kinh.
Một lúc người ta im lặng.
Buổi hoàng hôn, có ai đó gõ
cửa hành lang.
Chẳng có tiếng mời vào.
Lại gõ.
Không có bàn tay nào mở cửa.
Hắn ta bỏ đi.
Đêm đến và lại đi. Mang theo
mây và sương mù cùng nó.
Mặt trời đã trở lại. Cùng với
những tia sáng, nó đưa người đàn bà trở lại căn phòng. Sau khi đã nhìn lướt qua
căn phòng, chị lấy ra từ một chiếc xắc các túi truyền dịch mới và một lọ thuốc
nhỏ mắt mới. Chị đi thẳng đến mở tấm rèm đề nhìn thấy chống. Anh mở hé mắt. Chị
rút ống truyền khỏi miệng anh. Một hai, một hai. Sau đó chị rời căn phòng để
rồi trở lại với cái chậu nhựa đầy nước, một chiếc khăn và quần áo. Chị lau
người cho chồng, thay quần áo cho anh, và lại đặt anh vào cái góc của anh.
Cẩn thận vén tay áo anh,
trước hết chị lau mắt trong cánh tay anh nơi chị cầm cái ống thông, điều chỉnh
bộ phận nhỏ giọt, và bước ra với tất cả những gì chị phải mang đi khỏi phòng
nay.
Nghe tiếng chị giặt quần áo.
Chị phơi chúng ra nắng. Rồi trở lại với một cái chổi. Chị giũ tấm thảm len, các
tấm nệm…
Chị chưa làm xong việc thì đã
nghe ai đó gõ cửa. Trong một làn bụi, chị đi về phía cửa sổ. “Ai đấy?” Vẫn là
cái bóng câm lặng của cậu con trai quấn mình trong chiếc patou. Cánh tay người
đàn bà thòng xuống mệt mỏi dọc theo người chị. “Cậu còn muốn gì nữa?” Cậu con
trai đưa ra mấy tờ giấy bạc. Người đàn bà đứng im. Không một lời. Cậu con trai
đi về phía hành lang. Người đàn bà đến gặp cậu. Họ thì thầm với nhau vài lời
không nghe được và lần vào một trong các căn phòng.
Thoạt đầu chỉ nghe thấy im
lặng, rồi những tiếng thì thào… và cuối cùng là tiếng rên tắc nghẹn. Lại im
lặng. Một lúc sau. Rồi cánh cửa mở ra. Những bước chân lao ra ngoài.
Người đàn bà vào phòng tắm,
rửa ráy và rụt rè trở lại căn phòng. Chị làm nốt công việc dọn dẹp rồi ra đi.
Bước chân chị vang lên các
tấm lát trong nhà bếp, từ đấy nghe mỗi lúc một rõ tiếng rì rào của gaz tỏa lẫn
hơi âm vang của nó ra khắp nhà.
Sau khi chuẩn bị bữa trưa,
chị vào phòng mà ăn, ngay trong chảo. Chị bình tĩnh và dịu dàng. Sau miếng đầu
tiên, “Cái cậu trai đó, cậu khiến em thương hại!” đột nhiên chị nói, “nhưng đấy
không phải là lí do em tiếp cậu ta… vả chăng hôm nay em đã làm cho cậu ta khó
chịu và chút nữa đã làm cậu ta bỏ đi, khốn khổ!” Em đã cười nôn ruột. Cậu ta
tưởng em chế giễu cậu… tất nhiên cũng có một phần… nhưng là vì cái bà cô quý
phái ấy! Tối hôm qua bà đã nói với em một chuyện ghê tởm. Em đã nói với bà về
cậu con trai nói lắp là kết thúc sự việc rất nhanh ấy. Vậy là…” chị cười, một
cái cười tận bên trong không thành tiếng, “vậy là bà bảo em phải bày cho cậu
ta…” Cái cười, lần này thành tiếng, lại ngắt lời chị. Chị tiếp “… bày cho cậu
dùng lưỡi mà chơi và dùng dương vật mà nói!” chị phì cười, chùi nước mắt, “Thật
kinh tởm khi nghĩ đến chuyện đó lúc ấy… Nhưng biết làm sao? Lúc cậu ta vừa bắt
đầu đã nói lắp là… câu nói ấy liền thoáng qua trong óc em. Và em đã cười. Cậu
ta, cậu ta hoảng hốt… em cố kìm lại. Nhưng không được. Tình thế trở nên tồi tệ…
thật may…,” dừng một lúc, “hay chẳng may, thoắt một cái, em đã nghĩ sang chuyện
khác…,” lại dừng một lúc nữa, “em đã nghĩ đến anh…” bỗng dứt cười. “Nếu không,
có thể đã sinh chuyện kinh khủng… không nên xúc phạm những người trẻ tuổi…
không nên chế giễu cái ấy của họ… bởi họ gắn cái nam tính của họ với cái dương
vật cương lên của họ, chiều dài của nó, thời gian họ phóng tinh, nhưng…” Chị
gạt suy nghĩ của mình sang bên. Chị thở sâu. “Thôi, cũng qua rồi… dẫu sao em đã
suýt gây thảm họa… thêm một lần nữa.”
Chị ăn nốt. Sau khi đã đem
chảo vào bếp, chị trở lại nằm dài trên tấm nệm. Giấu đôi mắt vào cánh tay, để
trôi qua một hồi lâu im lặng, nặng đầy suy nghĩ để lại thú thật: “Ừ, cái cậu
con trai ấy, cậu ta vẫn còn khiến em nghĩ đến anh. Em lại có thể khẳng định lần
nữa cậu ta cũng vụng về như anh. Chỉ khác có điều cậu ta mới bắt đầu và cậu học
rất nhanh! Còn anh, anh chẳng bao giờ thay đổi. Với cậu ta, em có thể bảo cần
làm gì, làm như thế nào. Nếu em yêu cầu anh tất cả những điều ấy… lạy Allah! Em
sẽ bị đánh vỡ mồm ngay! Vậy mà đấy là những điều hiển nhiên… chỉ cần nghe theo
thân xác của mình. Nhưng anh, anh chẳng bao giờ lắng nghe nó. Anh chỉ lắng nghe
tâm hồn anh.” Chị ngồi dậy và dằn giọng với tấm rèm: “Đấy, tâm hồn anh đã dẫn
anh đến đâu! Một cái thây sống!” Chị đến gần chỗ giấu: “Chính cái tâm hồn chết
tiệt của anh nó đã đóng đinh anh xuống nền đất. Nhẫn Thạch của em!” chị lấy hơi
“và ngày hôm nay không phải cái tâm hồn ngu ngốc của anh nó che chở cho em đâu.
Không phải nó nuôi sống các con.” Chị kéo tấm rèm ra, “Anh có biết cái tâm hồn
của anh nó như thế nào lúc này không? Nó ở đâu? Nó đấy kìa, treo ngay bên trên
người anh đấy.” Chị chỉ cái túi truyền. “Phải, nó ở đấy, trong các chất lỏng
ngọt - mặn, chứ không ở đâu khác.” Chị ưỡn ngực ra: “Tâm hồn tôi đem lại danh
dự cho tôi, danh dự của tôi che chở cho tâm hồn tôi. Tầm phào! Xem đây, đây là
danh dự của anh bị một thanh niên mười sáu tuổi ăn nằm đấy! Danh dự của anh ăn
nằm với tâm hồn của anh đấy!” Một cử chỉ cộc lốc, chị nắm lấy bàn tay anh, nâng
nó lên và nói với anh. “Bây giờ, là cái thân xác anh nó phán xét anh. Nó phán
xét tâm hồn anh. Cho nên anh không đau đớn trong thân xác. Bởi vì anh trong tâm
hồn. Cái tâm hồn treo lơ lửng kia nó nhìn thấy tất, nghe thấy tất, và nó chẳng
thể làm gì được hết, nó không kiểm soát được thân xác anh nữa.” Chị buông bàn
tay anh rơi xuống, cứng đơ trên tấm nệm. Một cái cười nghẹn ngào lại xô chị về
phía tường. Chị kìm mình lại. “Danh dự của anh chỉ còn là một mẩu thịt! Chính
anh, anh đã dùng cái từ đó. Khi bảo em phải che mình lại, anh hét: ‘Che cái
miếng thịt của mày lại!’ Quá đúng, em chỉ là một miếng thịt anh đâm cái dương
vật bẩn thỉu của anh vào. Chỉ để xé rách nó ra, làm cho nó chảy máu!” Đứt hơi,
chị lặng tiếng.
Rồi đột ngột, chị đứng lên.
Đi ra khỏi phòng. Nghe tiếng chị đi lại trong hành lang và nói: “Lại cái gì ám
mình thế này? Mình đã nói những gì? Tại sao? Tại sao? Chẳng bình thường chút
nào, không, chẳng bình thường chút nào…” Chị trở vào phòng, “Không phải là em.
Không, không phải là em nói… Đã có ai đó nói thay vào chỗ em… với chiếc lưỡi
của em. Nó đã đi vào trong thân xác em… Em bị ám rồi. Quả là em có một con quỷ
cái trong em. Chính nó nói. Chính nó ăn nằm với cậu con trai kia… chính nó cầm
lấy bàn tay run rẩy của cậu ta và đặt lên vú em… lên bụng em, lên đùi em… tất
cả những cái đó, là nó! Không phải em! Em phải đuổi nó ra khỏi người em! Em
phải gặp giáo chủ Hakim hiền minh, hay ông Mollah, để thú nhận tất cả với ông.
Để họ đuổi con quỷ cái trong em đi!... Bố em nói đúng. Đấy là con mèo nọ đã đến
ám em. Chính con mèo ấy đã xúi em mở chiếc lồng chim cút. Em bị ám, và đã từ
lâu lắm rồi!” Chị lao mình vào chỗ giấu người đàn ông và khóc. “Không phải em
nói! Em vẫn còn bị các quyền năng của con quỷ cái kia giày vò… không phải em…
cuốn kinh Coran đâu rồi?” Hoảng sợ. “Nó đã cướp cả cuốn kinh Coran, con quỷ
cái! Nó gây ra tất cả chuyện này!... Đúng rồi, là nó, nó cũng lấy cả chiếc lông
công, chiếc lông công chết tiệt!”
Chị lục dưới chân. Chị tìm
thấy chuỗi hạt đen. “Allah, chỉ có Người mới đuổi được con quỷ cái đi. Al-Mou’akhir.
Al-Mou’akhir… Chị lần chuỗi hạt “Al-Mou’akhir...,” nhặt tấm mạng lên, “Al-Mou’akhir…,”
rời căn phòng, “Al-Mou’akhir…,” ra khỏi nhà, “Al-Mou’akhir…”
Không nghe tiếng chị nữa.
Chị không trở lại. Lúc hoàn
hôn xuống, có ai đó đi vào sân và gõ cửa hành lang. Không ai trả lời hắn, không
ai mở cửa cho hắn. Nhưng lần này, kẻ đột nhập hình như lại ở trong vườn. Những
tiếng gỗ răng rắc, những tiếng đá chạm vào nhau đập vào tường nhà. Có thể hắn
đang ăn trộm. Hay phá hủy. Hay xây dựng. Ngày mai người đàn bà sẽ biết, khi chị
trở về cùng với những tia nắng mặt trời xuyên qua các lỗ thủng trên nền trời
vàng và xanh dương ở tấm rèm.
Đêm xuống.
Khu vườn tối đen. Kẻ đột nhập
bỏ đi. Ngày thức dậy. Người đàn bà trở về.
Tái mét, chị mở cửa phòng và
dừng lại dò xem có dấu vết nhỏ của ai qua đây không. Không có gì. Hoang mang,
chị vào phòng và bước đến chỗ tấm rèm xanh. Nhẹ nhàng, chị vén ra. Người đàn
ông ở đấy. Mắt mở. Hơi thở vẫn nhịp ấy. Túi truyền đã vơi một nửa. Các giọt
chảy, cũng như trước, cùng nhịp với hơi thở, hay cùng nhịp với các hạt trên
chuỗi hạt đen giữa những ngón tay của người đàn bà. Chị thả mình xuống tấm nệm.
“Có ai đó đã sửa cánh cửa mở ra đường?” Một câu hỏi với các bức tường. Một sự
chờ đợi hoài công, như mọi lần.
Chị đứng dậy, rời căn phòng
và, vẫn hoang mang, kiểm tra các phòng khác, tầng hầm. Lại lên. Trở vào. Bàng
hoàng. “Nhưng chẳng có ai qua đây cả!” Mệt lả chị ngã người xuống tấm nệm.
Không một lời nữa.
Không cử động nào nữa ngoài
việc lần chuỗi hạt. Ba vòng. Hai trăm bảy mươi hạt. Hai trăm bảy mươi hơi thở.
Và không có tên Allah nào cả. Trước khi lần vòng thứ tư, đột nhiên chị lại nói:
“Sáng nay, bố em đã lại đến thăm em… nhưng lần này kết tội em đã lấy cắp cái
lông công ông vẫn dùng để đánh dấu trang nơi cuốn kinh Coran của ông. Em hoảng
hốt. Ông giận dữ. Em sợ.” Nỗi sợ đó bây giờ còn thấy trong đôi mắt chị cứ trốn
vào các góc phòng. “Nhưng đã rất lâu…” Người chị đung đưa. Giọng chị quả quyết:
“Em lấy cắp chiếc lông ấy đã lâu lắm rồi.” Chị vùng dậy. “Em mê sảng mất rồi!”
chị thì thầm, lúc đầu bình tĩnh, rồi rất nhanh, bồn chồn. “Em mê sảng mất rồi.
Em phải tĩnh tâm lại. Em phải im lặng.” Chị không còn đứng vững. Chị động đây
liên tục, cắn vào ngón tay cái. Cái nhìn của chị tán loạn. “Vâng, cái câu
chuyện chiếc lông khốn nạn ấy… đúng thế đấy. Chính nó khiến em điên. Cái lông
công xấu xa kia! Lúc đầu chỉ là một giấc mơ. Đúng rồi, một giấc mơ, nhưng hết
sức lạ lùng. Giấc mơ ấy trở lại với em hằng đêm khi em có thai đứa con gái đầu…
Đêm nào cũng vậy, em cũng bị cơn ác mộng ấy: em thấy mình đang sinh một đứa con
trai. Một đứa con trai có răng và đã có thể nói được… Nó giống ông nội em… giấc
mơ ấy giày vò em, làm em khiếp đảm… Đứa con, nó bảo nó biết được một trong
những bí mật lớn của em.” Chị ngừng cử động, “Vâng, một trong những bí mật lớn
của em! Và nếu em không cho nó cái nó muốn, nó sẽ tiết lộ bí mật của em cho mọi
người. Đêm đầu tiên, nó đòi vú em. Thấy nó có răng, em không muốn cho… nó bèn
hét lên.” Hai bàn tay run rẩy, chị bị tai lại. “Em vẫn còn nghe thấy, ngay cả
hôm nay, những tiếng hét của nó. Và nó bắt đầu tiết lộ phần đầu bí mật của em.
Cuối cùng em phải chiều nó. Nó bú và dùng răng mà cắn… Em kêu lên… Em khóc
trong giấc ngủ…”
Chị đứng bên cửa sổ, quay
lưng lại phía chồng. “Hẳn anh còn nhớ. Bởi đêm đó anh lại đuổi em ra khỏi
giường lần nữa. Em đã phải qua đêm trong bếp.” Chị ngồi xuống, dưới chân tấm
rèm có họa tiết chim di cư. “Một đêm khác, em vẫn còn còn mơ thấy thằng bé đó…
lần này nó đòi em mang chiếc lông công của bố em đến cho nó… nhưng…” Có ai đó
gõ cửa. Người đàn bà, thoát ra khỏi những giấc mơ của chị, đứng lên để vén rèm.
Vẫn là cậu con trai. Người đàn bà nói với cậu dứt khoát: “Không, hôm nay không
được! Tôi…” Cậu con trai ngắt lời chị bằng những tiếng đứt quãng: “Tôôi đ…ã
chữa...cánh cửa.” Chị buông lỏng người. “A, chính là cậu à! Cám ơn” Cậu con
trai chờ chị mời vào nhà. Chị không nói gì cả. “Tôi…tôi có thể…” Người đàn bà,
mệt mỏi: “Tôi đã nói, hôm nay không được…” Cậu con trai bước lại gần. “Không
phải đđể…ể…”Người đàn bà lắc đầu và nói thêm: “Tôi chờ một n…” Cậu con trai lại
gần thêm một bước nữa. “Tôi khô…ông muốn…” Người đàn bà, sốt ruột, ngắt lời
cậu. “Cậu rất tốt, nhưng tôi, cậu biết đấy, tôi phải làm việc…” Cậu con trai
hết sức cố gắng để nói cho nhanh, nhưng lại càng nói lắp: “Khhông….lllàm….vvviệc!”
Cậu chịu. Lùi lại một bước và ngồi xuống chân tường hờn dỗi như một đứa trẻ.
Lúng túng, chị ra gặp cậu ta trước cửa vào hành lang. “Nghe đây! Chiều nay hẵng
đến, hay ngày mai… nhưng đừng ngồi đó…” Cậu ta, đã bình tĩnh hơn, nằn nì: “
Tttôi…muốn…nnói..với ….chi..ị…” Cuối cùng, người đàn bà nhượng bộ.
Họ đi vào và lánh trong một
căn phòng.
Những lời thầm thì của họ là
những tiếng động duy nhất và càng khiến cho cái ngoại cảnh đang nhấm chìm ngôi
nhà, khu vườn, con đường và cả thành phố nữa thêm âm u… Một lúc, tiếng thì thầm
ngưng lại và im lặng kéo dài. Rồi tiếng đập cửa rất mạnh. Tiếng nức nở của cậu
con trai chạy trong hành lang, rồi ngoài sân, cuối cùng biến mất ngoài đường.
Và bước chân giận dữ của người đàn bà vừa đi vào phòng vừa hét lên: “Đồ khốn
kiếp! Đồ con hoang!” Chị đi lại trong phòng nhiều lần trước khi ngồi xuống. Mặt
tái xanh. Tức điên lên, chị tiếp: “Cứ ghĩ đến chuyện cái thằng khốn đó dám nhổ
vào mặt ta khi ta nói với nó ta là một con điếm!” Chị đứng lên. Cả người và cả
giọng nói đầy căm hận. Chị bước đến chỗ tấm rèm xanh: “Anh có biết không, cái
thằng cha đã đến hôm trước với cậu con trai khốn khổ kia, và đã mắng em bằng đủ
thứ tên xấu xa, chính hắn, anh có biết hắn đã làm gì không?” Chị quỳ xuống
trước tấm rèm: “Hắn giữ cậu con trai, đã bắt cóc cậu ấy khi cậu ấy còn rất bé.
Đấy là một cậu bé mồ côi lang thang ngoài đường. Hắn đã nuôi cậu lớn lên để
nhét vào tay cậu một khẩu Kalachnikov và buổi tối thì vào đeo chuông vào chân
cậu. Hắn bắt cậu ấy nhảy. Tên khốn kiếp!” Chị lui lại chỗ chân tường. Hít sâu
mấy hơi cái không khí nặng mùi thuốc súng và khói ấy. “Thân thể cậu con trai
bầm nát hết! Vết bị đốt bỏng khắp người, trên đùi trên mông… thật kinh khủng!
Cái tên khốn kiếp kia đốt cháy thân thể cậu bằng cái nòng súng của hắn!” Nước
mắt chảy ròng trên má chị, nhỏ xuống trên các lùm đồng tiền hai bên môi khi chị
khóc, và xuống đến cằm, đến cổ, cuối cùng xuống ngực, chị kêu lên: “Một lũ khốn
nạn, một lũ khốn nạn!”
Chị đi ra.
Không nói gì cả.
Không nhìn gì cả.
Không chạm đến cái gì hết.
Hôm sau chị mới quay về.
Chẳng có gì mới.
Người đàn ông – chồng chị -
vẫn thở. Chị đặt cho anh một túi truyền mới.
Chị tra thuốc vào mắt anh:
một, hai; một, hai. Và chỉ có thế.
Chị ngồi xếp bằng trên tấm
nệm. Chị lấy ra một miếng vải từ túi nhựa, hai chiếc áo sơ mi cỡ nhỏ, một mớ đồ
may trong đó chị nhặt ra một cái kéo. Chị cắt một số mảnh ở miếng vải để vá các
áo sơ mi.
Thỉnh thoảng chị liếc nhìn về
phía tấm rèm xanh nhưng chị thường nhìn hơn về phía tấm rèm có họa tiết chim di
cư, hơi hé mở để thấy được đôi chút ngoài sân. Mỗi tiếng động nhỏ đều khiến chị
dừng lại. Chị ngẩng đầu lên để xem có ai đi vào hay không.
Nhưng không, chẳng có ai đến
cả. Cũng như mọi ngày, đúng trưa, ông Mollah gọi cầu kinh. Hôm nay ông rao
giảng về sự thần khải: “Hãy đọc! Nhân danh Allah đã sáng tạo ra, đã sáng tạo ra
Con Người từ một cái phôi. Hãy đọc! Và Allah của ngươi có lòng độ lượng vô
biên, đã dạy bằng bút, đã dạy Con Người điều hắn không biết. Hỡi những người
anh em của ta, đấy là những đoạn đầu của kinh Coran, thần khải đầu tiên thiên
thần Garbriel trao cho đấng tiên tri…” Người đàn bà đứng lại và lắng nghe phần
tiếp: “… Khi sứ giả của Allah đã lui về để chiêm nghiệm và cầu khẩn trong hang
động. Tìm kiếm, ở tận cùng ngọn núi Ánh sáng, đấng tiên tri của chúng ta không
biết viết cũng không biết đọc. Nhưng nhờ có những đoạn kinh này, người đã đọc
được tất cả! Về thông điệp của Người, Allah của chúng ta đã nói như sau: ‘Người
đã gửi đến người cuốn Sách của Sự Thật để xác nhận điều Người đã mặc khải cho
đấng tiên tri. Và trước đó Người đã nhận cuộn Kinh Đầu và kinh Phúc Âm để làm
chỉ dẫn cho con người…”’ Người đàn bà khâu tiếp. Ông Mollah tiếp: “Muhammad chỉ
là một sứ giả mà trước đó đã có những sứ giả khác…” Người đàn bà lại dừng may
vá, và tập trung vào lời kinh Coran: “Muhammad, đấng tiên tri của chúng ta, nói
như sau: ‘Ta không có quyền có ích hay có hại từ chính ta, trừ khi Allah muốn
thế. Và nếu ta biết được điều che giấu, hẳn là ta đã tìm cách để sự toàn vẹn
của điều lành và điều dữ không chạm đến được ta.’” Người đàn bà không nghe tiếp
nữa. Cái nhìn của chị tập trung vào các nếp gấp của chiếc áo. Sau một hồi lâu,
chị ngẩng đầu lên và nói giọng tư lự: “Những lời ấy, em đã được nghe từ cha
anh. Ông luôn kể với em đoạn đã khiến ông rất thích ấy. Mặt ông sáng ánh lên.
Chòm râu ông rung rung. Và giọng ông tràn ngập cả căn phòng nhỏ ẩm ướt. Ông
nói: “Một hôm, sau buổi nhập định, Muhammad cầu cho Người được an nghỉ, rời
ngọn núi, và đến gặp vợ Người là Khadidja để nói rằng: ‘Khadidja, ta sắp điên.’
Vợ Người hỏi: ‘Nhưng tại sao?’ Người trả lời: ‘Bởi ta nhận thấy trong ta những
dấu hiệu của những người bị ám. Khi đi ngoài đường, ta nghe những tiếng nói
vang lên từ mỗi viên đá, mỗi bức tường. Và ban đêm, ta thấy một một người khổng
lồ hiện lên với ta. Ông ấy to lớn. Rất to lớn. Đầu ông chạm đến trời và chân ông
ở dưới đất. Ta không biết ông. Và mỗi lần ông lại đến gần ta như là để nắm lấy
ta.’ Khadidja an ủi Người, yêu cầu lần sau hễ thấy hiện lên như thế thì bảo cho
bà biết. Một hôm, đang ở trong nhà với Khadidja, Muhammad kêu lên: ‘Khadidja,
con người ấy lại hiện lên với ta đấy. Ta thấy ông!’ Khadidja đến gần Người,
ngồi xuống, kéo Người vào lòng và hỏi: ‘Ông còn thấy người ấy không?’ Muhammad
trả lời: ‘Còn, ta vẫn còn thấy.’ Khadidja bèn để hở đầu và tóc ra và lại hỏi: ‘Bây
giờ ông còn thấy không?’ Muhammad trả lời: ‘Không, Khadidja ta không còn thấy
người đó nữa.’ Bà bèn nói với Người: ‘Ông nên mừng đi, Muhammad đấy không phải
là một con yêu tinh khổng lồ, một con quỷ, đấy là một thiên thần. Nếu là một
con quỷ, thì nó chẳng hề tôn trọng mái tóc em chút nào và đã không biến mất.’
Và, câu chuyện đó, bố anh còn thêm rằng đấy là sứ mệnh Khadidja: phát hiện cho
Muhammad ý nghĩa sự tiên tri của Người, giải bùa cho Người, kéo Người ra khỏi
ảo ảnh những vẻ ngoài và những mộng mị quỷ quái… Bà đã có thể, chính bà và
thiên sứ, là đấng Tiên Tri.”
Chị dừng lại và đắm mình vào
suy tưởng hồi lâu, vừa chậm rãi trở lại với việc khâu vá của mình. Chị chỉ khẽ
kêu lên mỗi khi kim chọc phải ngón tay. Chị liếm chỗ máu và lại tiếp tục khâu. “Sáng
nay… bố em lại trở vào phòng em. Ông cầm cuốn kinh Coran, cuốn của em, chính
cái cuốn trước vẫn để ở đây… Vâng, chính ông đã lấy nó… Và ông đã đến để đòi
lại em chiếc lông công. Bởi nó là chính cậu con trai mà em đã tiếp ở đây, trong
phòng của em – đã lấy cắp chiếc lông. Em nhất thiết phải hỏi cậu ấy nếu cậu ấy
đến.” Chị đứng lên, bước đến của sổ. “Em hi vọng cậu ấy sẽ đến.”
Chị ra khỏi nhà. Bước chân
chị băng qua sân, đứng lại sau cánh cửa mở ra đường. Hẳn chị đã nhìn ra đường.
Chẳng có gì hết. Im lặng. Chẳng có ai cả, một bóng người qua đường cũng không.
Chị quay lại. Chị chờ bên bên ngoài, trước cửa sổ. Bóng chị đổ lên những con
chim di cư đông sững lại giữa đà bay của chúng trên nền trời sáng và xanh
dương.
Mặt trời xế.
Người đàn bà phải trở về với
các con chị.
Trước khi rời ngôi nhà, chị
dừng lại trong phòng để làm những công việc thường ngày
của chị.
Rồi chị ra đi.
Đêm nay, người ta không bắn.
Dưới ánh trăng mờ nhạt và lạnh lẽo, những con chó hoang sủa khắp các góc phố.
Cho đến rạng đông.
Chúng đói.
Đêm nay không có xác chết.

