Chương 56: Bẫy trong bẫy (1)
Những ngày gần đây số lần Hương Nhu đòi ăn nấm linh chi có mũ nấm màu đỏ càng nhiều. Bảo nhi lại nói thái y dặn nấm linh chi tốt nhất là ăn vào buổi sáng. Mai nhi tra cứu lại từ sách, thấy viết đúng như thế thật nên kiên quyết chỉ cho nàng ăn vào bữa sáng. Cung nữ Mai nhi hiểu biết về y thuật được Đắc Hưng đặt chỗ Hương Nhu, nàng thừa biết là sau vụ thuốc xổ huynh ấy sợ nên đề phòng. Kể ra nàng cũng buồn một chút vì Đắc Hưng cẩn thận quá mức, lại luôn lo lắng nàng sẽ bỏ đi nên mới như vậy. Một tuần nay gần như lúc nào trên bàn ăn của Hương nhu cũng có nấm linh chi, có điều vẫn do nàng tự tay lựa nấm và xào.
Trưa nay Đắc Hưng bận đàm luận chính sự nên không về. Bảo nhi nói Hương Nhu không nên ru rú trong phòng vì thế vận động Mai nhi, Trúc nhi và Cúc nhi dọn bữa trưa ra hoa viên cho nàng dùng bữa. Để khuyến khích Hương Nhu, Bảo nhi phá lệ cho nàng dùng nấm linh chi vào bữa trưa. Khi không có Đắc Hưng, Hương Nhu rất hòa ái, luôn gọi mấy nha hoàn là muội muội và gọi các nàng ngồi ăn chung. Hôm nay dù ngồi ở hoa viên cũng thế, nàng lôi kéo mấy nha hoàn ngồi xuống ăn cùng.
Nhưng mới dùng được một nửa bữa ăn thì mí mắt Hương Nhu đã nằng nặng, nàng và Cúc nhi gục xuống đầu tiên, tiếp đó là Bảo nhi và Mai nhi. Trúc nhi có võ công nên chống đỡ được một chút nhưng cũng không đủ sức để kêu người tới.
Chỉ một lát sau, bốn nam nhân to khỏe từ đâu xuất hiện bế các nàng rời đi.
…
Đắc Hưng biết Hương Nhu vốn không thích ồn ào nên chỉ bố trí có bốn cung nữ trong viện của nàng, hắn chủ quan cho rằng với võ công của Trúc nhi, bên ngoài còn có rất nhiều thị vệ và lão Tùng nên vấn đề đảm bảo an toàn không đáng ngại. Lại nói hắn không tin có kẻ nào ở trong Đông cung lại dám ra tay với sủng thiếp của hắn. Tin thập nhất phu nhân mất tích vì thế mà cho đến tận tối Đắc Hưng mới biết.
Đắc Hưng nhận được tin thì như phát điên, khi nhận được tin thì điều đầu tiên hắn nghĩ tới là: Nàng lại bỏ rơi hắn? Nàng rất thông minh nên muốn hại nàng không dễ, hơn nữa người muốn hại nàng chẳng phải lá gan quá lớn sao? Dù kẻ đó là ai nhưng nếu để hắn tìm ra thì huyết tẩy cửu tộc là không tránh khỏi. Tuy nhiên Đắc Hưng lo sợ việc Hương Nhu tự ý rời đi nhiều hơn là nàng bị hại. Cảm giác lại bị nàng bỏ rơi lần nữa khiến con tim hắn đau buốt. Hắn đã trao cả tấm chân tình vậy mà vẫn không động được đến tâm nàng hay sao? Nếu thực sự nàng rời đi, hắn biết tới đâu tìm nàng nữa đây?
Lão Tùng điều tra từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đã báo cáo chắc chắn Hương Nhu không rời Đông Cung, thậm chí còn không có ai thấy các nàng rời khỏi Hương viện. Lúc đó Đắc Hưng mới đè nén được cảm giác đau đớn, sợ hãi vì nghĩ mình lại bị bỏ rơi. Nhưng lo lắng nàng bị hại lại càng khiến hắn khó chịu hơn. Đắc Hưng huy động toàn bộ ngự lâm quân tới tìm kiếm nàng, toàn bộ hậu cung của hắn bị giam lỏng. Các phi tần của hắn còn không có cả cơ hội liên lạc với nhà mẹ đẻ để báo tin rằng mình đang bị giam lỏng. Từng người từng người bị gọi tới tra hỏi như tội phạm, nếu không phải hậu cung toàn là nữ tử và quân sư ra sức can ngăn hẳn Đắc Hưng chả ngần ngại gì mà dùng đến cực hình. Người trong Đông cung trừ vị quân sư biết rõ thái tử và vị thập nhất phu nhân kia từ bé thì không ai tưởng tượng được thái tử có thể giận dữ tới mức độ này.
Thật may mắn, cuối cùng thì nửa đêm hôm đó cũng tìm được mấy người Hương Nhu trong một biệt viện bỏ hoang nằm sâu trong Đông cung, nơi rất ít người lui tới. Hương viện vừa khéo lại có lối cửa sau thông tới biệt viện bỏ hoang này.
Khi Đắc Hưng tới, trong phòng ngoài Hương Nhu và bốn cung nữ còn có thêm bốn nam nhân khác. Hai trong số đó môi tím đen và đã tắt thở, có lẽ bị trúng độc, hai người còn lại thì bị thương đang do trúng kiếm của Trúc nhi và đang giằng co với nàng. Cúc nhi, Bảo nhi, Mai nhi còn bất tỉnh. Trúc nhi bị trúng một đao, máu rỉ ướt hết một bên tay áo nhưng taycòn lại của nàng ta vẫn nắm chặt thanh kiếm và ngồi chắn phía trước Hương Nhu. Hương Nhu đang phải cố gắng chống đỡ không để bản thân bị mê dược khống chế, mắt nàng càng lúc càng mờ đi. Tiếng thanh kiếm của Trúc nhi rơi xuống nền nhà làm nàng giật mình mở mắt ra, nhìn thấy người xông vào là Đắc Hưng thì nàng mới yên tâm khép mi mắt lại, bất tỉnh nhân sự.
Hương Nhu tỉnh dậy thì đã nhiều canh giờ sau đó, nhưng từ lúc tỉnh lại, đối diện với đôi mắt lo lắng của Đắc Hưng, nàngtỏ ra thờ ơ, lãng đạm. Mặc cho Đắc Hưng đau đớn, khổ sở gọi tên nàng nàng vẫn không có chút phản ứng gì. Thái y bắt mạch nàng xong thì run rẩy quỳ xuống trước mặt Đắc Hưng.
“Bệnh trạng của phu nhân tuy biểu hiện bên ngoài khác cung nữ Bảo nhi, nhưng bản chất giống nhau, đều bị dọa đến ngốc rồi.”
Ai trong Đông Cung cũng tin, thập nhất phu nhân và cung nữ Bảo nhi bị cường bạo mà hóa ngốc. Cũng may Quân sư tới kịp khuyên can nếu không Đắc Hưng đã chém chết hai tên nam nhân còn sống ngay tại trận rồi. Việc điều tra được giao cho quân sư.
…
Ba ngày sau, tại Đông cung. Tình trạng của Hương Nhu giậm chân tại chỗ, điều tra cũng đi vào ngõ cụt, Đắc Hưng ném mạnh đống giấy tờ báo cáo xuống đất, gằn giọng hỏi:
“Biểu ca, huynh nói xem, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
Nhìn biểu hiện của thái tử, quân sư nuốt nước bọt tìm lời lẽ hợp lí để giải thích. Y thầm nghĩ: ái thiếp của hắn bị người ta tính kế ngay trong Đông cung, rồi còn bị dọa ngốc, hắn còn chưa giận đến phát điên là may rồi.
Sau khi lấy lời khai của ba cung nữ còn tỉnh táo là Trúc nhi, Cúc nhi, Mai nhi cùng với hai tên nam nhân còn sống sót thì quân sư đã hiểu phần nào câu chuyện.
Thập nhất phu nhân thường hay ngồi ăn cùng đám nô tỳ, trang phục của nàng khá giản dị vì thế nhìn qua ở hoa viên giống như mấy nô tỳ rủ nhau ra ngoài ăn trưa mà thôi.
Ở Đông cung, hiện đang sửa chữa hồ nước ở hoa viên nên mấy nam nhân kia mới xuất hiện ở đây. Một nam nhân còn sống khai rằng, có cung nữ tới cho tiền mấy người hắn, kể là đám nô tỳ đang ăn trưa kia hại chủ nhân của nàng ta thê thảm, muốn mấy người bọn hắn dạy cho đám ấy một bài học. Nàng ta nói bạn nàng ta sẽ hạ thuốc làm bốn người còn lại bất tỉnh, bọn hắn chỉ cần đem mấy cô gái kia tới tiểu viện bỏ hoang, muốn làm gì thì làm. Xong chuyện cầm tiền bỏ đi, đừng quay lại nữa. Dù sao chủ nhân của mấy nô tỳ này thất sủng, không ai vì mấy nô tỳ có chủ nhân thất sủng mà làm lớn chuyện đâu.
Khi thuốc mê ngấm, chắc chắn bốn người còn lại đã bất tỉnh, một cung nữ đang giả vờ mê man đứng dậy vẫy tay cho mấy nam nhân tiến tới và dẫn đường cho mấy nam nhân này tới tiểu viện bỏ hoang. Nhưng đến nơi thì cô cung nữ kia đột nhiên ngất xỉu, mấy nam nhân này không hiểu tại sao. Nhưng nhìn những cô gái xinh đẹp thì họ không kìm chế được. Họ phân ra hai người vào phòng trước, hai người đứng canh bên ngoài.
Hai nam nhân còn sống là hai người canh bên ngoài. Họ nói đột nhiên thấy bên trong không có tiếng động gì thì lo lắng nên vào kiểm tra. Nhưng khi cửa mở đã thấy hai người kia bị trúng độc, tím đen nằm trên nền nhà. Hai trong năm cô gái đã tỉnh mê, cô gái cầm kiếm che cho cô gái còn lại. Hai người tỉnh lại đó là thập nhất phu nhân và Trúc nhi. Sau đó Trúc nhi cầm cự với hai nam nhân này cho tới khi Đắc Hưng dẫn ngự lâm quân tiến vào. Hai tên nam nhân còn sống cũng nhận diện được cung nữ dẫn họ tới tiểu viện chính là Bảo nhi. Nhưng Bảo nhi sau khi tỉnh lại thì hóa điên không thể bắt nàng ta khai ra điều gì.
Khi lấy lời khai của Trúc nhi, cô ta đã vô cùng kinh ngạc khi biết thập nhất phu nhân bị dọa đến ngốc. Nàng ta nói thập nhất phu nhân là người duy nhất không bất tỉnh, chính nàng ấy đã cho nàng ta gửi hương giải mê dược. Khi Trúc nhi tỉnh thì bên cạnh đã có hai nam nhân bị trúng ám khí độc. Mặc dù khó tin được thập nhất phu nhân nhìn mảnh mai yếu ớt thế này có thể hạ gục hai nam nhân nhưng ngoài nàng ra thì còn ai vào đây?
Đắc Hưng nghe phân tích đến đây thì giật mình hoảng sợ. Hắn để Mai nhi tới chăm sóc Hương Nhu còn là vì nàng ta y dược tinh thông, có thể kiểm soát được việc sử dụng dược của tiểu muội, tránh cho muội ấy chế dược linh tinh rồi đem hắn ra thử nghiệm. Hắn kiểm soát Hương viện gắt gao đến vậy, tiểu muội có thể kiếm được độc dược ở đâu? Hơn nữa hắn không tin được Hương Nhu có thể xuống tay hạ độc, bản chất nàng vốn dĩ vô cùng lương thiện. Vậy thì ai đã hạ hai tên nam nhân kia?
“Biểu ca, Hương Nhu vốn không thể tự tay hạ độc, ta tin muội ấy không thể làm được. Hơn nữa trong tay muội ấy không có dược.”
Quân sư nhíu mày đáp lại:
“Chuyện Thập nhất phu nhân bị dọa tới ngốc cũng không thể giải thích được vì Trúc nhi khai rằng, lúc phu nhân cho cô ta ngửi giải dược thì vẻ mặt phu nhân khi đó không có một chút hoảng loạn nào, trang phục cũng nguyên vẹn. Hai nam nhân bị hạ bằng ám khí độc nên trong phòng đột nhiên im ắng khiến hai nam nhân ở bên ngoài canh chừng vội xông vào. Hai người này là do Trúc nhi hạ nhưng rõ ràng nàng ta đã đợi tới lúc ngự lâm quân tiến vào mới ngất đi nên hẳn không thể có chuyện gì phát sinh sau đó.”
Đắc Hưng cũng kiểm tra rất kỹ, trang phục của Hương Nhu có chút xộc xệch nhưng cơ thể vẫn lành lặn tuyệt đối không có dấu vết bị đụng chạm vào. Vốn dĩ muốn giữ mạng hai tên nam nhân khốn khiếp để chúng nhận diện cung nữ ban đầu đã liên lạc. Nhưng tìm cả ngày vẫn không ra được cung nữ đó. Đến ngày hôm sau thì tìm thấy xác một cung nữ nhảy xuống giếng tự sát. Hai nam nhân kia nhận định đó chính là cung nữ đã cho nàng ta tiền.
“Biểu ca, cô cung nữ tự sát kia là người của Đông phi. Đông phi cũng là người ra lệnh cho sửa lại hồ đúng không?”
“Thái tử, còn chưa hết, cung nữ Bảo nhi hiện tại đang phát điên ấy, cô ta là người của hoàng hậu.”
Bước chân đi lại trong phòng của Đắc Hưng khựng lại. Đúng rồi, thân tín nhất của hắn trong Đông cung là bốn người Tùng, Trúc, Cúc, Mai. Bảo nhi vì là người mẫu hậu ban mấy năm trước nên hắn mới tin tưởng dùng. Nhưng hắn quên mất rằng người mà mẫu hậu luôn muốn nâng đỡ là Đông phi, vậy thì nếu Đông phi yêu cầu, Bảo nhi đương nhiên sẽ đứng về phía nàng ta? Nghe thì logic lắm có điều Đắc Hưng vẫn thấy không đúng. Bảo nhi và cung nữ của Đông phi đều không lấy được lời khai, lời khai của hai tên nam nhân đầy sơ hở.
“Biểu ca, vậy tình nghi nhất hiện giờ là Đông phi?”
Quân sư lắc nhẹ đầu. Rất nhiều bằng chứng đều chĩa mũi nhọn về phía Đông phi lại nhưng điều này lại khiến cho nghi ngờ trên người nàng ta giảm bớt. Nàng ta có phải đầu heo đâu mà để lại một lô chứng cứ như vậy. Tuy cô ta hơi ngốc, nhưng Hoàng hậu dạy dỗ cô ta rất cẩn thân, đầu cô ta nhúng nước mới nghĩ ra một kế hoạch ngu xuẩn thế này.
“Thần đã điều tra kĩ, bốn nam nhân kia không phải phu hồ bình thường, bọn chúng che giấu vô cùng cẩn thận nhưng vẫn để lại manh mối, chúng là người Quy Minh quốc.”
Trong mắt Đắc Hưng ánh lên một tia lạnh lẽo. Hạ phi chẳng phải là trưởng công chú của Quy Minh quốc sao? Cặp môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Loại bỏ được Hương Nhu và hoàn hảo đổ tội cho Đông phi, tính toán của nàng ta thật không tồi.
“Quy Minh quốc vốn quy phục Đại Việt gần chục năm nay, nên người Quy Minh quốc trà trộn vào Đại Việt cũng không phải hiếm. Biểu ca, huynh nói hẳn ra đi.”
“Nếu không phải thần đi lịch lãm khắp nơi, nghe nhiều chuyện trên trời dưới biển thì chắc cũng không biết được. Trên người những nam nhân này có ấn dấu gia nô. Chúng hoàn toàn nghe theo chủ nhân, đám người này không có lí gì lại đi phu hồ cả. Chỉ có thể giải thích là chúng giả làm phu hồ mà trà trộn vào Đông cung. Thần điều tra cung nữ của Đông phi thì vừa khéo nghe được tin: người gợi ý khéo cho Đông phi sai người sửa lại hồ chính là Hạ phi. Thái tử, ngài xem thế có phải là trùng hợp quá rồi sao?”
Đắc Hưng vỗ mạnh tay xuống bàn, khiến cho cái bàn run lên bần bật. Quân sư vuốt mồ hôi hột trên trán, chấm dứt màn cân não với thái tử, y tốt nhất là biết gì khai tuốt chứ nếu không cái gã sát thần này trong lúc tức giận sẽ vớ bừa một tội mà trị y cũng nên.
“Thần nghĩ, mọi người đều biết thái tử ngài sắp ra chiến trận, vậy tại sao lại không thể đợi đến lúc ngài đi mà phải vội vàng ra tay lúc này? Thời điểm này thì ai mới là người có lợi nhất?
Sứ giả Quy Minh quốc đang ở đây, hai tiểu công chúa Quy Minh quốc đang chuẩn bị gả cho Tú vương cho nên nàng ta tự phụ cho rằng kế hoạch của mình quá hoàn mĩ, thêm vào đó dù có lộ ra thì ngài cũng không thể vì một tiểu thiếp mà vứt bỏ thể diện quốc gia, và vì đám cưới của Tú Vương mà phải giữ im lặng, đúng không nào?”
Đắc Hưng cười lạnh, cô ta cho rằng dù sủng ái tiểu thiếp đến đâu, hắn cũng sẽ không vì một tiểu thiếp mà phá hủy mối liên minh giữa hai quốc gia. Nhưng cô ta đúng là ngu ngốc không nghĩ ra Quy Minh quốc là quy phục Đại Việt, là dựa vào Đại Việt bảo hộ. Và hắn chưa bao giờ coi Hương Nhu chỉ là một tiểu thiếp, nàng là người hắn yêu, người hắn muốn đưa lên làm thái tử phi.
“Vì thế, người đáng nghi nhất là Hạ phi. Tuy nhiên hai tên nô bộc kia dù tra tấn đến chết chúng cũng không khai ra đâu, chỉ dựa vào ấn giấu gia nô không thể định tội được. Bảo nhi lại phát điên vì thế việc điều tra đi vào ngõ cụt. Tại sao Hạ phi có thể sai khiến được Bảo nhi, việc hai nam nhân chết trong phòng và việc tiểu Nhu hóa ngốc cũng không cách nào lí giải được sao?”
Quân sư khẽ gật đầu. Vị Hạ phi kia tính sai mất nước cờ này rồi, nhưng nàng ta rất cẩn thận lau chùi giấu vết. Khó mà nắm gáy cô ta được.
“Thái tử, ngài có nghĩ là vì lỡ tay hại chết hai nam nhân đó mà thập nhất phu nhân trở thành như vậy không?”
Đắc Hưng chau mày suy ngẫm. Tiểu muội muội thiện lương như vậy chắc chẳng thể ra tay được, nàng cũng không hề có độc dược trong tay. Mà nếu lỡ ra tay, nàng có thể tỉnh táo, bình tĩnh giải mê dược cho Trúc nhi, kiên trì tới tận lúc hắn tới mới ngất đi, và khi tỉnh lại thì phát ngốc? Về lí thì ngay khi giết chết hai tên nam nhân kia, muội ấy đã không thể bình tĩnh được và hẳn là phải phát ngốc ngay từ lúc đó mới phải.
Nhận được cái lắc đầu của thái tử, quân sư khẽ cười:
“Khi thập nhất phu nhân được đưa về Hương viện thì tất cả các phi tần khác đều vẫn bị giam lỏng để điều tra. Chỉ có người của Hương Viện là không bị giam lỏng. Người của thần đã phát hiện ra một cung nữ vảy nước quét nhà đã lén lút rời Hương viện tới chỗ của Hạ phi báo tin. Thần đã cho người bắt giam cô ta lúc cô ta quay lại rồi.”
“Ý biểu ca là…”
“Thái tử, ý thần là: tiểu muội muội của ngài vô cùng thông minh.”
Quân sư chỉ nói lấp lửng như thế rồi cắp đít đi về. Coi như y đã xong nhiệm vụ của mình. Việc còn lại trông cậy cả vào thái tử nhà y mà thôi.
---
Chương 55 << >>
Chương 57