Truyện ngắn Cái giá phải trả

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Cái giá phải trả
Góp ý chủ quan:
Ngoài cửa sổ, những tia nắng yếu ớt đang chiếu xuống hiên sau nhà, những mảng tuyết lớn đang dần nhỏ lại, đâm chồi vươn lên từ lớp băng mỏng là những mầm cây báo hiệu mùa xuân đã về.
~> Lặp "những". Em nghĩ nên sửa thành "... vài tia nắng...",...

ban đầu cứ ngỡ là không thể chịu đựng được vậy mà thời gian chẳng vì vết thương lòng của ai đó chưa lành mà ngừng trôi
~> Em thấy câu này không hợp lý cho lắm, vì "cứ ngỡ là không..." rồi "vậy mà... chưa lành..." Lẽ ra 2 vế này phải mang nghĩa tương phản chứ.

trong khoảng thời gian đó vậy nên tôi ngồi dậy, gõ xuống bàn phím
~> "thời gian đó nên tôi ngồi dậy..." / "thời gian đó. Vậy nên tôi ngồi dậy..."

lần trước em đặt lịch cho đứa em họ
Chi tiết này hơi gượng tí. Nếu như Reo không tự khai ra mình đặt tư vấn khi nào thì cô nàng này tắt đài luôn còn gì. Vì em hiếm khi tự nói ra chuyện ngày xưa sau khi đối phương bảo đã nhớ ra mình (họ nhớ ra rồi thì nói lại làm gì ^^) nên em thấy chỗ này hơi lấn cấn.


Tôi gõ xuống:
~> "Gõ xuống" nghe kì kì, khó liên tưởng tới gõ chữ trên máy tính. Nếu được chị thay từ khác sẽ hay hơn.

Từ tính kì kinh, tôi biết em mang thai hơn hai tháng rồi
~> "Từ kết quả / việc tính kì kinh".
~> "em đã mang thai hơn hai tháng." (Hi hi, em hơi nhạy cảm với việc lặp từ "rồi" ở cuối. :P)

Tôi day nhẹ tay lên ngực như thể muốn vỗ về những vết rạn trong con tim đang muốn nứt toác của mình
~> Em nghĩ sắp xếp lại thành "những vết rạn sắp nứt toác trong tim mình" thì câu gọn hơn.

Trong tình huống này, việc tôi phải làm là giảng giải nguy cơ của việc phá thai để em cân nhắc lại và nếu em vẫn cương quyết với quyết định thì tôi sẽ cung cấp cho em địa chỉ và bảng giá của một số cơ sở y tế uy tín, dặn dò em cách chăm sóc bản thân sau khi phá thai
Đoạn này có thể rút ngắn lại không chị? Em thấy nó cung cấp thông tin hơi bị kĩ về quy trình làm công việc tư vấn, không hợp với truyện ngắn, làm nội dung chỗ này bị dài dòng.

Lần sẩy thai đầu tiên tôi đã nhận ra sự khác thường bởi bản thân có hiểu biết nhất định với y học nên đã đi khám rất nhiều nơi. Cuối cùng vợ chồng tôi nhận được chẩn đoán:
Vế "nên đã..." là gắn với vế đầu (vì khác thường nên mới đi khám) nhưng vài lần đọc đầu tiên em cứ gắn nó thành "có hiểu biết với y học" "nên đi khám" ~> bị lủng củng.
Em góp ý là nên sửa thành "... với y học. Sau khi khám chữa ở rất nhiều nơi, vợ chồng tôi nhận được..."

tôi hoảng sợ mà chạy trốn tới tận đất nước xa xôi này
Kì nghỉ đầu tiên sau khi đi du học, tôi chán muốn chết
Nguyên đoạn phía trên tính từ đầu truyện không thể hiện được cảm xúc "hoảng sợ", phấp phổng sâu trong nội tâm của nhân vật, chị nên "lộ hàng" một tí để chi tiết này nổi bật hơn.

Mức độ hòa hợp về tính cách của chúng tôi lớn đến vậy vì sao về di truyền lại đối nghịch nhau cơ chứ?
~> "... đến vậy, vì sao..."

Niềm vui của mỗi người luôn dễ dàng lan tới tôi
Câu này kì kì ở "mỗi người" và "lan tới tôi", nhưng em không xác định được lý do. >_<

Thế nên tôi đã nói
~> Bỏ từ "đã".

Em hận người sinh ravà bỏ rơi mình lắm
~> Lỗi type.

mà vẫn ngày đêm bị mẹ chì chiết
~> "... mà ngày đêm vẫn..."

không có con là cái giá cho việc mình được bên nhau
Có lẽ cái tên bắt nguồn từ chi tiết này. Nhưng em không ưng tên này lắm vì chi tiết "cái giá" chỉ được đưa ra ở đoạn cuối, rất nhỏ so với toàn truyện, và không nổi bật, không có sức ám ảnh.

những lời cay nghiệt của mẹ
~> "mẹ chồng" thì hay hơn, rõ nghĩa hơn cho người đọc.

Đoạn sau cuối tốt hơn hẳn, phần đầu còn nhàm chán, chưa thu hút lắm.
Một số câu giống văn nói, hơi luông tuồng, vài chỗ lủng củng.
Nhân vật nữ chỉ thật sự nổi bật trong đoạn kết, dù kể theo ngôi thứ nhất nhưng cô nàng khá mờ nhạt trong phần đầu.
Túm lại là em thích nội dung, nhưng chưa ưng lối diễn đạt lắm. Hơn nữa một chút cảm xúc đẩy đến cao trào khi kết truyện tuy thành công nhưng lại nhanh chóng tắt ngóm, khó đọng lại trong lòng, cần một chút ám ảnh rải đều lên toàn truyện. Bằng chứng là lúc đọc đến cuối em còn rưng rưng đấy, nhưng viết xong cmt thì em ngáp luôn rồi (không phải truyện chán, em đang buồn ngủ, nhưng thật sự là cảm xúc nó bay lẹ quá cơ).
 

Self

Gà tích cực
Tham gia
5/6/14
Bài viết
140
Gạo
800,0
Re: Cái giá phải trả
Chị à...
Em dạo quanh diễn đàn tìm điều vui vui để đọc và giờ hơi ân hận khi đọc truyện ngắn này của chị. Em lại thêm suy nghĩ. Nếu nhân vật chính có thể đặt mình vào Reo một chút thôi thì em có thể phần nào đỡ ngột ngạt trong lòng. Em chưa từng trải qua những tổn thương như nữ chính, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được một vài phần tâm trạng mất mát, tiếc thương, đau khổ của cô. Thế nhưng, "tư vấn viên chuyên nghiệp" ấy làm em thấy hụt hẫng nhiều.
Xuất phát từ cá nhân em thôi, điều mà em mong muốn khi nhắc đến tư vấn viên là tôn trọng khách hàng. Đặt mình vào hoàn cảnh khách hàng, suy nghĩ và làm rõ vấn đề khách hàng từ đấy sáng tỏ vấn đề và tôn trọng quyết định khách hàng... đều thể hiện tôn trọng khách hàng.
Có thể do em chưa cảm nhận được điều ấy từ nữ chính của câu chuyện, nên em thấy hụt hẫng. Và với em, dù sao đi nữa, vi phạm nguyên tắc hành nghề này là một điều thực sự quan trọng. Giá như nhân vật nữ chính có thể giữ cảm xúc cá nhân của mình bên ngoài vấn đề của Reo, vẫn chia sẻ với Reo đúng tư cách là một nhà "tư vấn viên chuyên nghiệp" thì tốt biết bao.
[...Thực sự là em chỉ giãi bài chút thôi...] :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: Cái giá phải trả
Cám ơn nhận xét rất chi tiết của em. Đúng như chị mong đợi là em sẽ mổ sẻ bài viết của chị ^^. Nhưng có một điều chị cảm nhận được là em tập trung soi lỗi nhiều hơn là cảm nhận bài viết. Bài này cần đọc chậm và ngẫm một chút. Một vài câu chị khá là tâm đắc nhưng em lại nhận xét là xem lại diễn đạt, buồn đâu mà buồn...
~> Lặp "những". Em nghĩ nên sửa thành "... vài tia nắng...",...
=> Ok chỗ này chị sẽ sửa.
~> Em thấy câu này không hợp lý cho lắm, vì "cứ ngỡ là không..." rồi "vậy mà... chưa lành..." Lẽ ra 2 vế này phải mang nghĩa tương phản chứ.
=> Đọc chậm lại câu này giúp chị: Tôi đã một mình vượt qua một mùa đông dài lạnh giá, ban đầu cứ ngỡ là không thể chịu đựng được vậy mà thời gian chẳng vì vết thương lòng của ai đó chưa lành mà ngừng trôi.
Rõ ràng nó mang nghĩa tương phản mà, cứ ngỡ không vượt qua được, nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi, vậy nên vẫn vượt qua được đó thôi.
Chi tiết này hơi gượng tí. Nếu như Reo không tự khai ra mình đặt tư vấn khi nào thì cô nàng này tắt đài luôn còn gì. Vì em hiếm khi tự nói ra chuyện ngày xưa sau khi đối phương bảo đã nhớ ra mình (họ nhớ ra rồi thì nói lại làm gì ^^) nên em thấy chỗ này hơi lấn cấn.
=> Thế nên đoạn trên cô nàng mới khẽ nhăn trán. Nếu không nhận ra thì bẽ mặt chứ làm sao? Cái này là kinh nghiệm thực tế khi làm việc của tụi chị. Sẽ mồi chài khách nói thêm vài câu nữa để lộ sơ hở là tìm được thông tin liền, vì đã có chứ work đằng sau tên chứng tỏ là đã được lưu profile rồi. Trong trường hợp không tìm được thì chị sẽ quét chữ Reo toàn bộ hồ sơ, kết quả tìm thấy có thể hơi nhiều nhưng chắc chắn tìm được. ^^
~> "Gõ xuống" nghe kì kì, khó liên tưởng tới gõ chữ trên máy tính. Nếu được chị thay từ khác sẽ hay hơn.
=> Từ đầu đã biết nói chuyện bằng máy tính, nên chỗ này không khó liên tưởng.
~> "Từ kết quả / việc tính kì kinh".
~> "em đã mang thai hơn hai tháng." (Hi hi, em hơi nhạy cảm với việc lặp từ "rồi" ở cuối. :P)
=> Ok, để chị coi lại. Thank em. ^^
~> Em nghĩ sắp xếp lại thành "những vết rạn sắp nứt toác trong tim mình" thì câu gọn hơn.
=> Câu này nữa, đọc chậm giúp chị: Tôi day nhẹ tay lên ngực như thể muốn vỗ về những vết rạn trong con tim đang muốn nứt toác của mình.
Những vết rạn này đã có từ trước, như kiểu vết thương cũ lại rỉ máu đó em. ^^
Đoạn này có thể rút ngắn lại không chị? Em thấy nó cung cấp thông tin hơi bị kĩ về quy trình làm công việc tư vấn, không hợp với truyện ngắn, làm nội dung chỗ này bị dài dòng.
=> Ok, để chị xem lại.
Vế "nên đã..." là gắn với vế đầu (vì khác thường nên mới đi khám) nhưng vài lần đọc đầu tiên em cứ gắn nó thành "có hiểu biết với y học" "nên đi khám" ~> bị lủng củng.
Em góp ý là nên sửa thành "... với y học. Sau khi khám chữa ở rất nhiều nơi, vợ chồng tôi nhận được..."
=> Ok, để chị xem lại.
Nguyên đoạn phía trên tính từ đầu truyện không thể hiện được cảm xúc "hoảng sợ", phấp phổng sâu trong nội tâm của nhân vật, chị nên "lộ hàng" một tí để chi tiết này nổi bật hơn.
=> Góp ý hay, thank em. ^^
~> "... đến vậy, vì sao..."
=> Ok!
Câu này kì kì ở "mỗi người" và "lan tới tôi", nhưng em không xác định được lý do. >_<
=>Ý này là do chị diễn đạt chưa được tốt. Kiểu như cô này là mẫu người luôn mỉm cười khi thấy người khác hạnh phúc đấy. Để chị xem lại.
Có lẽ cái tên bắt nguồn từ chi tiết này. Nhưng em không ưng tên này lắm vì chi tiết "cái giá" chỉ được đưa ra ở đoạn cuối, rất nhỏ so với toàn truyện, và không nổi bật, không có sức ám ảnh.
=> Nó bắt đầu từ email cuối cùng của Reo cơ. Nhưng em nói đúng về nó khá nhỏ so với truyện, nhưng nó là ý nghĩa chị muốn hướng tới. À, tên đầu tiên chị đặt là: Một ca tư vấn.
~> "mẹ chồng" thì hay hơn, rõ nghĩa hơn cho người đọc.
=> Ok!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: Cái giá phải trả
Chị à...
Em dạo quanh diễn đàn tìm điều vui vui để đọc và giờ hơi ân hận khi đọc truyện ngắn này của chị.
Buồn quá à? Thông cảm, dạo này chị thích làm mẹ kế, nhưng dù sao cũng có tia sáng cuối truyện mà. ^^
Em chưa từng trải qua những tổn thương như nữ chính, nhưng cũng không phải là không thể hiểu được một vài phần tâm trạng mất mát, tiếc thương, đau khổ của cô. Thế nhưng, "tư vấn viên chuyên nghiệp" ấy làm em thấy hụt hẫng nhiều.
Xuất phát từ cá nhân em thôi, điều mà em mong muốn khi nhắc đến tư vấn viên là tôn trọng khách hàng. Đặt mình vào hoàn cảnh khách hàng, suy nghĩ và làm rõ vấn đề khách hàng từ đấy sáng tỏ vấn đề và tôn trọng quyết định khách hàng... đều thể hiện tôn trọng khách hàng.
Có thể do em chưa cảm nhận được điều ấy từ nữ chính của câu chuyện, nên em thấy hụt hẫng. Và với em, dù sao đi nữa, vi phạm nguyên tắc hành nghề này là một điều thực sự quan trọng. Giá như nhân vật nữ chính có thể giữ cảm xúc cá nhân của mình bên ngoài vấn đề của Reo, vẫn chia sẻ với Reo đúng tư cách là một nhà "tư vấn viên chuyên nghiệp" thì tốt biết bao.
Đây có thể gọi là sự khác biệt trong cảm nhận của thế hệ chăng? Chị đoán em còn khá trẻ và chưa lập gia đình, em ở lứa tuổi của Reo vì thế em cảm thông rất sâu sắc cho Reo nhưng lại chưa đủ chín chắn để cảm thông cho "tôi".
Chị không biện hộ cho "tôi", cô ấy làm sai, sai rõ ràng, chính cô ấy cũng biết mình trái quy tắc, và hành động gửi lại tiền cho Reo cũng mang chút tính chất như kiểu "hối lỗi" đó em. Khi viết tới chi tiết ấy chị nghĩ kiểu như cô ấy thấy không xứng nhận tiền công cho ca tư vấn và, số tiền đưa thêm giống như bồi thường. Rồi chị nghĩ như vậy đọc sẽ thấy khá rắc rối và hơi xa mạch truyện nên chị cắt bớt.
Nhưng nếu có thể hãy hiểu cho "tôi", ở hoàn cảnh của cô ấy, đi tư vấn cho một ca phá thai, thật không dễ dàng gì. Chính cô ấy đã thừa nhận: Tôi không muốn tiếp tục ca tư vấn này, chồng tôi nói đúng tôi không hợp với nghề này. Những lần tiếp theo mà cô ấy chat với Reo là theo bản năng của một người phụ nữ nhiều hơn là tư vấn viên. Cô ấy suy cho cùng cũng chỉ là một con người, không phải một cái máy không thể nào giữ nổi bình tĩnh và làm việc chuyên nghiệp được, đó là lí do cô ấy thôi việc, đó cũng là lý do cô ấy không muốn tiếp tục ca tư vấn.
P/s: Cám ơn em đã đọc và để lại cảm nhận. :x
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Cái giá phải trả
Không bàn đến truyện, cái khiến tôi liên tưởng chính là câu chuyện "hạnh phúc gia đình" và "đứa con". Vì cách đây không lâu, tôi có lang thang trên webtretho và đọc được hẳn hai topic: một là tâm sự của người vợ khi không thể sinh con, và một là tâm sự của người chồng có vợ không thể sinh con. Cả hai đều có những trăn trở riêng, nhưng đều giống ở cái kết: có lẽ rồi cũng phải giải tán. Hoặc người vợ sẽ phải ngậm bồ hòn làm ngọt suốt đời.

Tình yêu rốt cuộc cũng chỉ kết thúc ở việc duy trì nòi giống. À không, chính xác là trên đời này vốn không tồn tại thứ gọi là tình yêu thực sự. Nếu có, nó cũng có hạn sử dụng. Duy trì nòi giống chỉ là cái cớ. Vì đầy gia đình có con rồi vẫn tan vỡ đó thôi?

Lúc đầu, mới lướt lướt qua tôi đã không định đọc truyện này, nhưng rồi không hiểu sao vẫn quay lại đọc. Và đúng như tôi nghĩ, nó khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng hơn. Cái kết vẫn chưa đủ thuyết phục tôi tiếp tục tin tưởng vào một tương lai gì đó tươi sáng cho đôi vợ chồng. Lời của người chồng ấy, trong tình huống này không hiểu sao tôi cảm thấy chưa "tới", và có gì đó còn hời hợt. Kiểu như anh đã không lừa dối cô lần này, nhưng rất có thể sẽ nhắm mắt đưa chân vào lần khác. Thậm chí, là bị lừa vào tròng rồi tặc lưỡi cho qua vậy. Cảm giác này khiến tôi thấy ngột ngạt, và bất an. Nó cứ quẩn quanh, và tôi không thích nó. Thay vào đó, tôi muốn thấy một thứ gì đó điên rồ hơn. Ví dụ như anh chồng lập tức nhảy đến Thụy Điển thăm vợ chẳng hạn. Sau khi nói chuyện kia xong, bảo vợ hãy mở cửa ra, thấy chồng đang đứng bên ngoài, hai người ôm nhau... vân vân và mây mây. Hành động này có trọng lượng hơn nhiều so với những câu nói vỗ về.

Hay ý định của bà chỉ muốn để cái kết nó lấp lửng ở đó, có thể tốt hơn, hoặc có thể rồi cũng rơi vào vòng xoáy thường tình???

Nói chung kiểu truyện của bà thường không triệt để, không hợp gu tôi lắm nên rất khó đưa ra bình luận khách quan. Chỉ thi thoảng rảnh thì nhảy vào tám chút xíu vầy thôi. ^^
 

Self

Gà tích cực
Tham gia
5/6/14
Bài viết
140
Gạo
800,0
Re: Cái giá phải trả
Buồn quá à? Thông cảm, dạo này chị thích làm mẹ kế, nhưng dù sao cũng có tia sáng cuối truyện mà. ^^

Đây có thể gọi là sự khác biệt trong cảm nhận của thế hệ chăng? Chị đoán em còn khá trẻ và chưa lập gia đình, em ở lứa tuổi của Reo vì thế em cảm thông rất sâu sắc cho Reo nhưng lại chưa đủ chín chắn để cảm thông cho "tôi".
Chị không biện hộ cho "tôi", cô ấy làm sai, sai rõ ràng, chính cô ấy cũng biết mình trái quy tắc, và hành động gửi lại tiền cho Reo cũng mang chút tính chất như kiểu "hối lỗi" đó em. Khi viết tới chi tiết ấy chị nghĩ kiểu như cô ấy thấy không xứng nhận tiền công cho ca tư vấn và, số tiền đưa thêm giống như bồi thường. Rồi chị nghĩ như vậy đọc sẽ thấy khá rắc rối và hơi xa mạch truyện nên chị cắt bớt.
Nhưng nếu có thể hãy hiểu cho "tôi", ở hoàn cảnh của cô ấy, đi tư vấn cho một ca phá thai, thật không dễ dàng gì. Chính cô ấy đã thừa nhận: Tôi không muốn tiếp tục ca tư vấn này, chồng tôi nói đúng tôi không hợp với nghề này. Những lần tiếp theo mà cô ấy chat với Reo là theo bản năng của một người phụ nữ nhiều hơn là tư vấn viên. Cô ấy suy cho cùng cũng chỉ là một con người, không phải một cái máy không thể nào giữ nổi bình tĩnh và làm việc chuyên nghiệp được, đó là lí do cô ấy thôi việc, đó cũng là lý do cô ấy không muốn tiếp tục ca tư vấn.
P/s: Cám ơn em đã đọc và để lại cảm nhận. :x
Thực sự thì em thấy truyện vẫn hay ý :D, và dù sao trước giờ em vẫn luôn thích đọc truyện của chị trên diễn đàn, chỉ là không để lại bình luận thôi. :) Có thể là do đề cập đến tư vấn viên nên em để ý nhiều hơn bình thường. Hì hì.
Mà chị ơi, em thấy em già lắm chị ạ... Em thấy mình già rồi...
 

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Cái giá phải trả
Nhưng có một điều chị cảm nhận được là em tập trung soi lỗi nhiều hơn là cảm nhận bài viết
buồn đâu mà buồn...
Úi úi, đọc đến đây cứ rụt vai lại vì xí hổ í. :"> Thường thì nhận xét khách quan nhất có thể của em là khi chưa quen biết tác giả, hoặc khi em đang cáu. Còn với tác giả em thích / người quen thân thì em sẽ bị ưu điểm vốn có của người ấy che mờ mắt, bỏ qua khá nhiều lỗi, hoặc lựa lời nhẹ nhàng hơn để không phá hỏng mối quan hệ. Nên khi chị dặn dò là nhận xét kĩ thì em cứ trừng mắt lên mà soi. :P Em thừa nhận là nguyên phần đầu em toàn phân tích câu từ không, chỉ thực sự bị lôi cuốn từ cái email cuối cùng của Reo. Và một số câu là em hiểu lệch nghĩa đi í, không phải em đọc lướt, vì khi viết vào cmt em rà lại liên tục coi mình có bị hồ đồ chỗ nào không.

cứ ngỡ là không thể chịu đựng
vết thương lòng của ai đó chưa lành
Ví dụ như câu này, em hiểu thành: nghĩ là không chịu được, ai dè... thực sự là không chịu được. Chắc tại em bị quáng, chị thông cảm nghen. ^^
Tôi day nhẹ tay lên ngực như thể muốn vỗ về những vết rạn trong con tim đang muốn nứt toác của mình.
Những vết rạn này đã có từ trước, như kiểu vết thương cũ lại rỉ máu đó em. ^^
Câu này em lại nghĩ thành: vết rạn trên tim tức là sắp nứt vỡ ra, mà tim toác thì các vết rạn ấy cũng toác ra ~> cần xếp gọn. >_<


Thế nên đoạn trên cô nàng mới khẽ nhăn trán.
Từ đầu đã biết nói chuyện bằng máy tính, nên chỗ này không khó liên tưởng.

Oái, cái này đúng là em chỉ soi trên diễn đạt. Sorry chị. :tho12:

tên đầu tiên chị đặt là: Một ca tư vấn.
Cá nhân em cảm thấy tên này hợp hơn, nhưng chưa phải lựa chọn tốt nhất. Cái tên "Cái giá phải trả" sẽ hợp lý khi chị nhắc đến chi tiết cái giá một chút ở phía trên. Em có cảm giác là chị cố ý giấu hàng đến cuối cùng mới bung ra những gì tốt nhất, nhưng hiệu quả không tốt lắm.

Tôi cuống quýt tắt webcame
Em còn sót 1 chỗ nè chị: webcam :D.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: Cái giá phải trả
Tình yêu rốt cuộc cũng chỉ kết thúc ở việc duy trì nòi giống. À không, chính xác là trên đời này vốn không tồn tại thứ gọi là tình yêu thực sự. Nếu có, nó cũng có hạn sử dụng. Duy trì nòi giống chỉ là cái cớ. Vì đầy gia đình có con rồi vẫn tan vỡ đó thôi?
Cái nhìn của bà về hôn nhân và gia đình có vẻ u tối nhở? ^^ Tui va vấp rồi nhưng vẫn thấy sáng sủa hơn bà đấy.

Lời của người chồng ấy, trong tình huống này không hiểu sao tôi cảm thấy chưa "tới", và có gì đó còn hời hợt. Kiểu như anh đã không lừa dối cô lần này, nhưng rất có thể sẽ nhắm mắt đưa chân vào lần khác. Thậm chí, là bị lừa vào tròng rồi tặc lưỡi cho qua vậy. Cảm giác này khiến tôi thấy ngột ngạt, và bất an. Nó cứ quẩn quanh, và tôi không thích nó.
Bà nói đúng về chuyện này, nhưng nó chỉ là có thể mà thôi, giống như việc anh ta sẽ yêu vợ và tôn trọng vợ tới cuối đời cũng là có thể.
Tui không đả động tới tâm lý anh chồng, nhưng từ sự hoang mang của người vợ cũng có thể thấy tâm lý cả hai đang rất chông chênh, họ đang cần cẩn thận suy nghĩ về mối quan hệ cả hai. Và trong tình huống ấy anh ta cũng không ngã lòng, Nhưng cho dù vậy anh ta cũng chẳng dám đảm bảo sẽ giữ mình được mãi, anh ta đã hỏi vợ: Em có nghĩ rằng cứ như vậy rồi mình sẽ mất nhau?
Tình yêu là xuất phát từ hai phía và gìn giữ cũng là cả hai, lần này người giữ gìn là anh chồng, thế nên anh ta nói: vợ ơi, học xong về với anh nhé em! Anh ấy muốn vợ cũng chung tay cùng anh ấy giữ gìn hạnh phúc này. Và, tương lai nếu một trong hay hoặc cả hai sa ngã và tổn thương lẫn nhau thì đó cũng là cái giá phải trả cho quyết định yêu thương và trở về bên nhau lần này. Cả hai chấp nhận trả cho cái giá đó. Đó là những gì tui cảm nhận và muốn truyền tải.

Ví dụ như anh chồng lập tức nhảy đến Thụy Điển thăm vợ chẳng hạn. Sau khi nói chuyện kia xong, bảo vợ hãy mở cửa ra, thấy chồng đang đứng bên ngoài, hai người ôm nhau... vân vân và mây mây. Hành động này có trọng lượng hơn nhiều so với những câu nói vỗ về.
Uhm, từ những truyện bà kêu thích và không thích của tui thì tui hiểu gu truyện của bà. Bà thích cái gì đó phải cuồng nhiệt một chút, mạnh mẽ một chút. Nhưng tôi viết tùy truyện mà triển khai, truyện này tui viết theo mảng hiện thực nên thông tin tui cố gắng giữ chân thật nhất có thể. Chi tiết anh này nhảy sang Thụy Điển là rất khó xảy ra. Xin Visa đi Thụy Điển thường chờ đợi cả tháng trời sau khi có đầy đủ giấy tờ cần thiết, vé máy bay cũng vô cùng đắt đỏ. Và hai người đã là vợ chồng với nhau nhiều năm, yêu thương còn đó nhưng cái bốc đồng tui nghĩ cũng bớt đi rồi. Hình mẫu hai người trong truyện này trong suy nghĩ của tui là trên dưới 30 rồi chứ không còn tuổi đôi mươi nữa.
Nói chung kiểu truyện của bà thường không triệt để, không hợp gu tôi lắm nên rất khó đưa ra bình luận khách quan. Chỉ thi thoảng rảnh thì nhảy vào tám chút xíu vầy thôi. ^^
Thank bà nêu thẳng quan điểm, tui thích những cmt của bà lắm, bởi nó như mở ra một góc nhìn khác, một khía cạnh khác mà khi viết tui chưa nghĩ tới. Tuy nhiên tui viết cũng không có tham vọng để tất cả mọi người cùng thích. Hì, để người ta kiên trì đọc tới cuối truyện đối với tôi đã là một thành công. ^^
 
Bên trên