Truyện ngắn Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân

Bạn nào ghé ngang cho Yên xin vài giây nhận xét ạ ^^

  • Truyện khá tốt

  • Quá ảo

  • Tạm ổn

  • Không có gì đặc biệt, nhạt nhẽo

  • Tệ >_<


Results are only viewable after voting.

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Thế nên xuất phát điểm của em và người đọc là khác nhau. Em phải cẩn thận trong diễn đạt hơn
Em hay bị lỗi này lắm, nên nhiều khi câu cụt lủn. Không tài nào mà em nhìn theo cách khách quan nổi, vẫn câu cũ: tiếp tục cố gắng.

Kiểu như chưa xong anh này đã quàng anh sau
Tức là mỗi lần chuyển qua anh khác phải thêm thắt để đọc giả có thời gian và đủ chi tiết để tiêu hóa ạ? Em hông mường tượng được ở góc nhìn của người đọc. :((

Truyện này chị ok đọc bản sửa lại cho em vì chị thích ý tưởng.
Áp lực nặng nề luôn á >_< em sẽ ráng viết được bản final hợp lý nhất.
 

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Những cơn say nắng.jpg

(Ảnh: Echo Bodiless)

Những cơn say nắng
30.10.2015
Cô giáo bắt đầu viết đề lên bảng, ai cũng hồi hộp dõi theo. Riêng Mai vẫn nhăn nhó nhìn chằm chằm vào vở, đợi cô nhắc đến tiếng thứ ba mới luyến tiếc nhét vở vào cặp.

Hai mươi phút trôi qua, Mai chẳng thể nặn ra thêm chữ nào. Thành ngồi bên cạnh nhắc khẽ:
- Gió mùa hạ thổi từ áp cao cận chí tuyến Nam...
- Nhớ ra rồi, cô nhìn kìa, khỏi nhắc nữa.

Mai vuốt mồ hôi trên trán, may là vừa kịp thời gian nộp bài. Cô có thể học tốt tất cả các môn, trừ một môn Địa là học mãi không vào. Bọn bạn vẫn nhốn nháo cả lên. Đứa vội vã lôi tập sách ra xem mình có sai chỗ nào không, đứa lại đi cãi nhau ỏm tỏi vì ai cũng cho rằng mình đúng. Liếc về bên trái, Thành đang khoái chí chắp hai tay sau đầu, phơi cái bụng mỡ ra. Thấy cô nhìn sang, cậu nở nụ cười tươi rói:
- Học nhiều chi cho mệt, ngu cả người. Tụi này có phao sẵn rồi, đã dặn để tui đọc cho chép mà không chịu.

Cô nguýt dài, cười trừ chứ chẳng nói thêm. Lớp phó học tập 12A5 nổi tiếng dịu dàng ngày nào đã biến thành con bé vừa đanh đá vừa hung dữ, tất cả là nhờ tên này chứ ai. Không bao giờ gian lận khi kiểm tra là “truyền thống” Mai gìn giữ từ bé đến giờ, vậy mà suýt thì bị Thành phá hỏng. Mai không muốn nhiễm thêm thói xấu nào từ tên hư đốn này nữa.

Nói Thành “hư đốn” cũng hơi quá, chẳng qua là cậu ta hơi lêu lổng, hơi buông thả tí, chứ hằng năm vẫn lên lớp đều đều với học lực khá. Còn Mai vốn là “con nhà người ta”, suốt mười năm đi học chưa hề phạm một lỗi nhỏ xíu nào, thế mà bây giờ biết ăn vụng, biết nhắc nhỏ bài cho nhau, biết chơi game trong giờ học, biết cả kĩ năng móc mỉa người khác,... đều do một tay Thành “huấn luyện” ra.

Chợt Thành quay sang khều Mai, trỏ vào bọn bàn dưới đang cười hô hố:
- Mai! Nói cho tụi này nghe coi tui có bị gay không? Nó dám nói tui là tú bà kìa!
Mai cười mỉm chi, đôi mắt dõi theo đám mây vừa trôi qua cửa sổ:
- Ai biết.
Thành trợn mắt:
- Bà ngồi kế tui cả năm trời mà kêu không biết là sao?
Vẫn mỉm chi:
- Lỡ ông giấu tới giờ mới bộc phát làm sao mà tui biết được.
- Tui nhớ hồi mới chuyển xuống đây bà hiền lành nhỏ nhẹ lắm mà, bây giờ lanh mồm lanh miệng quá ha.
Mai len lén nhích ra xa:
- Tại tui gần mực thì đen. Oái!
- Đen hả?!

Thành véo Mai một cái, cô ấm ức nhích ra xa hơn chút nữa. Cái miệng không nể nang ai, lại hay véo hay cấu, đúng là xứng danh “tú bà” mà.
- Xích vô coi, tui có làm gì bà đâu mà né dữ vậy.
Mai lập tức phản đòn với loại biểu cảm vô cùng đen tối:
- Ông thử làm gì coi? Tui nhai đầu chứ giỡn sao.
Tên kia nghẹn họng nhìn cô:
- Con nhỏ này, riết rồi cái gì cũng nói được, bây giờ tui nói không lại bà rồi đó.
- Tại ông gần đèn thì sáng!

Tiếng “Wow!” bất chợt của đám con gái trong lớp cắt ngang làm Mai giật cả mình. Cô giám thị dẫn một tên khá điển trai vào lớp, thì ra là học sinh mới. Trông cũng được, da trắng, mắt hơi xếch khuất sau cặp kính, thoạt nhìn dáng dấp thư sinh của hắn như một tên mọt sách suốt ngày ngâm mình trong thư viện.

Học sinh mới bước thẳng xuống chỗ Mai, nở một nụ cười rạng ngời chói lóa:
- Lâu rồi không gặp! – Cậu ta quay sang nhìn Thành. – Cho mình ngồi đây nha, bạn lên bàn trên được không? – Lại nhìn giám thị. – Em quen bạn Mai, ngồi chung để bạn ấy chỉ dẫn nha cô?

Mai trợn mắt nhìn cô giám thị gật đầu rồi đi mất hút. Cô quen tên thư sinh vô tư hồn nhiên này hồi nào vậy trời?

Thành giãy nảy:
- Mai ơi... Nỡ lòng nào bỏ tui đi một mình vậy, cô đơn lắm đó...

Đám bạn xung quanh lập tức “Ồ” lên đầy ẩn ý. Mai mặc kệ, cô đã quá quen với những lời sến sẩm phát ớn của tên này. Buổi liên hoan cuối năm lớp mười một hắn còn ba hoa với cô chủ nhiệm rằng: “Sớm muộn gì em cũng cưới nhỏ này về thôi, lúc đó cô nhớ đưa lì xì cho em nha.” Khi ấy, cô chỉ lặng lẽ véo vào đùi hắn một cái thật đau.

- Lên trên ngồi đi ông nội, để tui hướng dẫn cho ma mới. – Mai phũ phàng đáp.

***

Mai hơi bực mình, sao tên ma mới này cứ dòm chừng cô hoài vậy? Còn chưa kịp hỏi cô gặp hắn khi nào thì tên ấy đã chuyền một mảnh giấy qua cho cô. Nét chữ cũng giống như bao tên con trai khác... cẩu thả vô cùng. Trên mảnh giấy viết: “I love natural and love you.”

Phản ứng đầu tiên của Mai là: tên này chỉ được cái mã, lớp mấy rồi mà còn viết sai ngữ pháp? Nhưng chỉ một lúc sau, cô chợt giật thót, mắt láo liên chẳng dám nhìn thẳng vào “bạn mới” vì chợt nhớ đến chuyện gì đó, rất rất lâu rồi...

Nắn nót viết dòng chữ ấy lên tấm thiệp, Mai đỏ bừng mặt chuyền nó cho cậu bạn cùng bàn, tim đập thình thịch. Thiên mở ra, nhìn một lát, rồi quay sang nói với Mai bằng điệu bộ vừa tỉnh vừa đẹp trai:
- Tui hông biết tiếng Anh!
Lũ nhóc xung quanh nhảy vào, một đứa la lên oang oang:
- Tụi bây ơi! Con Mai tỏ tình với thằng Thiên nè!
Mai xấu hổ chạy vụt đi, trước khi ra khỏi lớp còn nghe được câu nói của Thiên:
- Mày la lớn chi vậy? Tao làm bộ để nhỏ Mai không ngại, giờ mày làm nó giận rồi kìa!

E hèm, “tình đầu” hồi lớp năm của Mai đã ra đi oanh liệt như thế đó...
Nhắc lại chi vậy trời?! Nhìn Thiên ngồi cười gian, Mai chỉ biết ôm trán xuề xòa vài câu cho đỡ ngượng:
- Ha ha, bây giờ ông đẹp trai quá tui nhìn không ra. Sao cặp kính dày lên cả tấc vậy?
Nếu gặp lại Thiên vào hai năm trước, ắt hẳn Mai đã xấu hổ đến mức xông ra khỏi lớp rồi. Còn bây giờ thì... Đều nhờ công lao của “mụ tú bà” kia cả.

- Làm gì mà cười hớn hở dữ vậy Mai? Đừng có mê trai bỏ tui à nha.

Linh như miễu – Mai nghĩ bụng, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. Chưa kịp đáp thì Thiên đã lên tiếng trước:
- Nè, bạn đừng nói kì vậy. Mình với Mai là bạn cũ mà.
Mai tiếp lời mà không kịp suy nghĩ:
- Quay lên đi ông, con trai con đứa vô duyên quá à.

Hở? Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thành chĩa thẳng vào mặt mình, hàng chục dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Mai. Thiên nói đúng mà, cô và cậu ta vốn chẳng có gì mờ ám. Cả tình cảm ngày xưa cô tự nhận là “đơn phương” cũng chưa từng thật sự là đơn phương.

***

Ngay từ cấp một, lũ học trò chỉ xếp sau quỷ ma đã biết ghép đôi bạn bè, biết trêu chọc những cậu bé – cô bé tình cờ ngồi chung một bàn. Rung động đầu tiên trong trái tim Mai cũng bắt nguồn từ những trò đùa ngốc xít ấy. Sau này nghĩ lại Mai vẫn thấy buồn cười. Chỉ vì Thiên trông dễ thương, vui tính, nói chuyện hợp cạ và bạn bè trêu chọc mãi lại làm Mai liêu xiêu trước một tên nhóc búng ra sữa trong khi mình cũng búng ra sữa nốt. Mà Mai đâu chỉ ngốc có một lần?

- Bạn làm đúng rồi đó, các em chép bài ở bảng bên trái vào đi.

Mai nhăn mặt, bướng bỉnh nhìn chằm chằm vào bảng bên phải, mặc kệ lời thầy dặn. Lớp học thêm nhỏ hẹp mà lại đông người, cái nóng cứ vờn quanh làm Mai thêm cáu tiết. Một bóng người rắn chắc đúng chuẩn tam giác ngược chợt bước vội qua bàn cô, lấy máy tính rồi lại quay ngược lên bảng. Tuy cao to thế nhưng bước đi của hắn rất nhẹ nhàng – hoặc cố ý tỏ ra nhẹ nhàng. Thật là, ba năm rồi mà cậu Quang này chẳng thay đổi tí nào, vẫn thích phô trương như xưa. Mai khinh khỉnh nghĩ thầm trong lúc né tránh ánh mắt hắn đang lia tới qua cặp kính cận, nhất quyết không nhìn đến vẻ dương dương tự đắc của tên ấy. Đắc ý là phải, bộ đồng phục trường chuyên trên người hắn trông oai vệ quá mà.

Nghĩ đến chuyện “thời xưa”, Mai lại ngán ngẩm chép miệng. Cô tập trung học hành suốt những năm cấp ba cũng nhờ một khoảng thời gian iêu đương với Quang hồi lớp chín. Hắn tỏ tình vì cá cược với bạn bè trong lớp, Mai nhận lời, thế là thành một đôi. Tất cả xảy ra chớp nhoáng. Và chia tay cũng chớp nhoáng.

Nếu trước khi quen hắn cô còn ôm mơ ước về một mối tình đẹp như tranh vẽ, thơ mộng như tiểu thuyết và chàng hoàng tử chỉ có trong cổ tích thì bây giờ hoàn toàn ngược lại. So với cuộc sống (tạm gọi là) bận rộn của Mai, một tên bạn trai gia trưởng, thích thể hiện và luôn muốn nắm quyền chủ đạo là quá phiền phức. Những tin nhắn thăm hỏi đều đặn như cơm bữa của Quang đủ làm cô phát cáu. Vì vậy, Mai chẳng muốn dính líu đến thứ sinh vật phiền phức mang danh "bạn trai" một lần nào nữa, ít nhất là trong lúc cô cần chăm chút cho việc học tập.

Hất mặt lên trời trong khi ra khỏi lớp học thêm, Mai có thể cảm nhận được ánh mắt của Quang vẫn liếc xéo qua cô dù hắn đang lúi húi dọn dẹp sách vở. Hứ, cái đồ mỏ nhọn nhỏ mọn thù dai! Chị mày bực rồi nhá! Liếc ngang liếc dọc, không sợ lé mắt à? Mai hùng hổ nguýt lại làm tên kia giật mình dời ánh mắt đi chỗ khác.

Công sức mẹ uốn nắn cô thành thục nữ mười mấy năm qua đều tan tành hết, Mai ảo não. Đúng là gần mực thì đen, ngồi cạnh Thành có hơn một năm thôi mà cô đã trở nên “côn đồ” thế này...

Ra đến đầu ngõ, ôm cặp trước ngực, Mai lơ đễnh nhìn xung quanh rồi lại rũ cả hai vai xuống đầy chán nản vì mẹ cô lại đón trễ. Mai ghét phải chờ đợi vô cùng, nhưng năn nỉ mãi mẹ vẫn không cho cô tự dến lớp học thêm vì bây giờ đã là chín giờ tối. Miệng hay than thở thế nhưng cô cũng đâu dám một thân một mình đi lại giữa phố đêm, an ninh khu này chẳng đảm bảo tí nào.

Mỗi lần phải đợi lâu, Mai lại lia ánh mắt đến góc đường bên kia, nơi Thành vắt vẻo trên xe đạp, tay vịn cổng rào nhà người ta trong khi miệng nghêu ngao vài câu vơ vẩn. Chẳng biết cậu ta đang đợi ai. Mai từng hỏi thử nhưng cậu chỉ cười trừ rồi làm lơ, nếu bị Mai hỏi gắt quá cậu sẽ thẳng tay véo má cô thật mạnh, rồi chạy vụt mất trước khi cô kịp nổi cáu. Từ khi cô chủ nhiệm lớp mười một chuyển chỗ cô ngồi cạnh Thành, hai đứa dần dần thân thiết đến mức chuyện tối qua Thành xem phim kinh dị xong chẳng dám vào nhà vệ sinh cũng kể cho cô nghe, chỉ mỗi chuyện này là ngậm chặt miệng làm cô tò mò vô cùng.

Xung quanh dần trở nên vắng vẻ, mọi người đã về hết. Nơi Mai đứng tối đen, chỉ còn ánh sáng mờ mờ hắt ra từ tiệm tạp hóa gần đó. Đứng tựa sát vào bức tường sau lưng, Mai khoanh chặt hai tay trước ngực, hơi nhích lại gần tiệm tạp hóa ấy. Bên kia đường, dáng Thành ngồi nhịp chân trên yên xe làm Mai an lòng, hai tay đang nắm chặt cũng lơi dần. Mai chợt có cảm giác, rằng chỉ cần cậu ấy còn ở đây, cô chẳng cần lo lắng gì cả. Cô đã có thói quen dựa dẫm vào Thành từ khi nào ấy nhỉ?

Nhớ đến chuyện ban sáng, cô thở dài thườn thượt. Kể từ lúc đó đến suốt giờ về, Thành không thèm nhìn cô lấy một cái. Chẳng hiểu sao Mai cảm thấy rất khó chịu, cứ như có thứ gì đó chặn trước ngực khi thấy Thành cười nói như thường, rồi khi tầm mắt chạm đến Mai cậu lại quay đi ngay, như thể Mai là kẻ thù của cậu ta không bằng.

Ngày mai phải tìm cách dỗ “tú bà” thôi. Thân thiết với nhau đã lâu, bỗng dưng cậu ấy lạnh nhạt thế này làm Mai thấy không quen. Bạn bè gì mà... Chấp nhất dễ sợ. Ngày thường bị cô chọc ghẹo có thấy cậu ta cáu đến mức này đâu.

Cuối cùng mẹ Mai cũng đến, trước khi xe đi khuất cô còn ngoái lại nhìn sang bên ấy. Thành cũng vừa buông tay khỏi hàng rào, chầm chậm nhấn bàn đạp lẫn vào bóng đêm. Gió lạnh phả nhẹ vào mặt Mai, ánh đèn hai bên đường chợt nhòe chợt rõ, mờ ảo mông lung.

***

Chống cằm nhìn tên bạn khó chịu ngay trước mặt, Mai bất mãn bĩu môi, lấy tay chọc chọc gọng kính của Thành từ phía sau làm nó trượt thẳng xuống sống mũi cậu ta. Thành ngồi thẳng lưng lại, tháo kính ra dụi mắt rồi đưa thẳng cái ót vào mặt Mai, chẳng thèm liếc cô lấy một cái.

Lại thế nữa. Đã hai ngày nay Thành xem Mai như không khí, cô có cố gắng lấy lòng đủ kiểu cũng mặc. Nếu là những người khác hẳn cô đã mặc kệ từ lâu. Chẳng hiểu sao Mai lại kiên trì “dỗ dành” tên này đến thế.

- Mấy bữa nay tui hay thấy một bạn ngồi dãy bên kia nhìn chằm chằm bà, bộ bà quen cậu ta hả?

Mai giật mình nhướng mày, không biết Thiên đang nói đến chuyện gì.

- Tui nói chuyện trong lớp Lý đó. Ngay bữa đầu tui vô học chung với bà đã thấy cậu ta cứ dòm chừng sang bàn mình, nên tò mò hỏi thử. Bà có gây thù chuốc oán gì với người ta không đó?

Mai chỉ cười trừ, lắc lắc đầu mà chẳng trả lời. Ngoài Quang ra thì còn tên nào cứ nhìn cô kiểu đó. Hắn chẳng trưởng thành thêm tí nào, vẫn khư khư thứ tình cảm trẻ con ấy.

Ngày thi tuyển sinh vào lớp mười, Mai chọn nguyện vọng một là trường top hai của quận, chỉ cách nhà cô mười lăm phút đi xe đạp dù cô dư sức vào được trường có yêu cầu cao hơn. Quang chắc mẩm cô sẽ chọn trường top đầu xa tận nửa tiếng đi xe máy nên đăng kí vào đó. Cuối cùng, cả hai đều vào được ngôi trường mình mong muốn. Thế là lìa đôi ngả. Mai thở phào, còn Quang chẳng cam tâm. Khi cô chia tay với Quang chẳng chừa cho hắn một cơ hội nào, rồi lại chấm dứt triệt để như thế khiến hắn càng thêm cố chấp.

Nhưng cũng nhờ Quang mà cô nhận ra những suy nghĩ quá ngây ngô của bản thân. Thời cấp hai, khi còn mộng mơ về một chàng bạch mã hoàng tử của riêng mình, cô từng đặt ra hàng tá tiêu chuẩn cho “người ấy”. Da trắng, tuấn tú, học giỏi, vui tính, cao ráo, thư sinh,... hệt như những cô nàng lãng mạn khác. Dần dần, Mai nhận ra rằng lớp vỏ bên ngoài ấy không thể làm cô thực sự rung động. Như Thiên, như Quang, những chàng trai cô đã từng cảm mến... Nhưng chỉ là một chút “liêu xiêu” thơ dại, như một cơn say nắng chậm rãi khiến cô choáng váng, mê man trong những giấc mơ hồng phấn. Và khi cảm giác ấy qua đi, Mai thậm chí không lưu luyến một chút nào. Đôi khi nhớ về những kỉ niệm thơ ngây ấy, cô chỉ thấy buồn cười vì tình cảm quá hời hợt của chính mình.

Chợt Thành quay phắt xuống, nói với Thiên:
- Cho tao mượn cây thước.

Mai đưa thước kẻ cho Thành theo phản xạ, nhưng cậu ta chỉ nhìn cô ba giây rồi đón lấy cây thước từ tay Thiên, tiếp tục cái thái độ như xối cả xô nước lạnh vào mặt Mai. Oái oăm thay, chỉ sau vài ngày hội con trai đã chào đón Thiên nên mâu thuẫn trước đó cũng được xóa bỏ, mà Thành vẫn tiếp tục làm lơ cô.

Mai không thở dài chán chường, không mất kiên nhẫn nổi cáu mà lại thẫn thờ. Vừa rồi, khi nhìn Thành, tim cô như trật một nhịp đập. Cảm giác xao xuyến này đã từng xảy ra rất nhiều lần, nhưng Mai thường không để tâm đến. Những lúc ấy, cô cứ cho rằng mình lại say nắng vu vơ, một chút thôi...

Những khi Thành nhìn thẳng vào mắt cô, tim Mai cứ nhảy loạn xạ lên. Đối với lũ con gái trong lớp, Thành chẳng hề có sức hút vì dáng người hơi mập mạp, gương mặt không có điểm gì nổi trội, trái ngược với khái niệm “trai đẹp” cao ráo trắng nõn mà nữ sinh ngày nay thường hâm mộ. Riêng cô lại cảm thấy Thành khá điển trai. Hai má hơi bầu bĩnh cùng đôi mắt sâu thẳm - những đường nét hoàn toàn trái ngược ấy lại hòa hợp với nhau, tạo cho Thành một vẻ “quyến rũ” lạ thường, ít nhất là với Mai. Vốn là con nhà buôn bán, Thành chín chắn hơn hẳn những cậu bạn cùng tuổi, nên hai đứa trò chuyện rất hợp ý, lúc nào cũng chí chóe rôm rả làm ồn ào cả một góc lớp. Vì lẽ đó, Mai luôn tự nhủ rằng mình hơi rung động trước tên bạn “trai đẹp” cũng là chuyện thường tình thôi mà...

Tiếng Thiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Mai:
- Tui về trước nha Mai. Nhớ xếp ghế lên đó.*

(* Úp ghế lên bàn để tổ trực nhật quét dọn nhanh hơn.)

- Ờ, bye bye. Hơ...

Chợt nhận ra điều bất thường, Mai ngơ ngẩn hồi lâu. Từ khi trở nên thân thiết hơn, Thành luôn chủ động giúp cô làm những việc nặng thế này, lấy lý do là bạn bè phải giúp đỡ nhau để Mai không từ chối nữa. Bây giờ không có bóng cậu ta lượn lờ xung quanh, không được nghe giọng nói sang sảng ấy, cô chợt thấy trống trải lạ thường.
Nhìn tên kia đang cười đùa với bạn nữ ngồi cạnh, một cảm giác man mác dội lên trong lòng Mai. Cô từng nghĩ rằng Thành chỉ là một người bạn thân không hơn không kém...

Cổ họng Mai cứ nghèn nghẹn, sự ngột ngạt khiến cô bực dọc vô cớ. Mới hôm kia thôi Thành còn giỡn hớt với cô, véo má cô đau điếng rồi cười tươi rói như nụ cười trên mặt cậu lúc này...

Ánh nắng ngoài sân trường chợt gay gắt hơn, những tia sáng vàng rực rọi sáng tán cây xanh, phủ lên những chiếc ghế đá một lớp bóng loáng, đốt nóng đôi má cô nàng đang đứng ngẩn ngơ trông theo bóng một tên con trai da ngăm đen cùng cặp kính dày trên sống mũi. Nắng chợt rực rỡ lung linh hơn bao giờ hết, khác hẳn với những cơn nắng ngày trước.

Mai có thể thích tên ấy sao? Tên này khác hẳn với những cậu chàng cô từng say, không gầy nhẵng, không da trắng, không thư sinh, không cao to, không học giỏi.
Nhưng mà...

Ôi, lại là bốn mắt!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
hành lang.jpg


Hành lang thanh xuân
16.2.2016
Viết cho trái tim mãi chẳng chịu lớn...
Tùng... Tùng... Tùng!

Lớp học nhốn nháo cả lên, đứa nào cũng lo dọn dẹp sách bút để di chuyển sang phòng Tin học. Chẳng chờ cô Liên dạy Văn ra khỏi lớp, bọn tôi đã nhanh chân bỏ chạy khỏi phòng học còn sực mùi thuốc mê kia.
Tin học và Thể dục là tiết học được chúng tôi hoan nghênh nhất. Lớp mười hai, cuối cấp, áp lực thi đại học lúc nào cũng đè nặng nên thầy cô các môn ấy luôn nhân từ mắt nhắm mắt mở cho chúng tôi biến giờ học thành giờ ra chơi.

Trường tôi xây ba dãy phòng học riêng cho ba khối, mỗi dãy hai tầng, mỗi tầng sáu phòng học, kết hợp với cổng trường tạo thành hình chữ nhật. Phòng Tin học nằm ở dãy khối mười. Tức là muốn đến được “sân chơi”, chúng tôi phải qua hết hành lang lớp mười hai, rồi đến lớp mười một, rồi sáu lớp mười đến cuối hành lang bên ấy. Tôi đi cạnh Phương, vừa chậm chân như rùa, miệng thầm thì vài câu hát còn mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu chàng đi phía trước. Tôi nghĩ là tôi đã thích cậu ấy mất rồi - một người khác hoàn toàn với tiêu chuẩn “soái ca” xưa nay trong lòng tôi. Vì thế, tôi nghĩ tình cảm mình dành cho cậu còn hơn cả thích ấy chứ.

Hành lang khối mười hai tĩnh lặng - chẳng lạ thường. Năm nay, chúng tôi chỉ vùi đầu vào học, học và học. Tiếng giấy loạt xoạt, tiếng phấn va vào bảng, tiếng thầy cô vang vọng cứ đều đều vang lên mỗi ngày, và chỉ bị xáo trộn hai phút khi đến giờ chuyển tiết rồi lại như cũ. Phương ra rả nói về chuyện nó được bồ chiều chuộng thế nào, rằng nếu nhỏ Kim tiếp tục mai mỉa nó thì nó sẽ trả đũa thế nào... Tôi chỉ ậm ừ, chẳng quan tâm. Phương thích khoe khoang, và thực tế nó chẳng dám làm gì khi bị lũ con gái khác nói kháy. Tôi khinh sự hèn nhát ấy nhưng vẫn gật đầu, vẫn ừ à, vì chúng tôi đều đang lợi dụng lẫn nhau. Tôi không xem Phương như bạn. Còn nó nghĩ sao thì tôi mặc kệ.

Những câu nói không vô tư ấy vẫn tiếp tục theo đến hành lang của khối mười một khiến tôi chẳng còn kiên nhẫn. Một lớp khác từ phòng Tin học trở về, tôi nhân cơ hội lẩn vào dòng người, bám sát cậu ấy. Tôi biết cậu ấy có chú ý đến tôi, nhưng không cách nào xác định được chính xác những gì cậu ấy đang nghĩ. Chợt, vài bao lì xì đỏ rực trên khung cửa sổ lớp cũ khiến tôi phải dời mắt khỏi cậu. Giữa những ngày học hành căng thẳng, tôi chẳng thể cảm nhận được không khí Tết nữa, chỉ có “bọn trẻ” này là vui vẻ thôi.
Một số “bé” lớp mười một có vẻ lừ đừ sau ngày thứ sáu “ma quỷ” - ngày học nghề. Chỉ liếc một cái là tôi biết ngay mấy đứa nó chọn nghề Dinh dưỡng. Một thời vật lộn với nhà bếp, bây giờ đi ngủ mà nằm mơ thấy cô Thắm dạy nấu ăn tôi vẫn khiếp đảm tỉnh ngay tức khắc. Ây da...

Tiếng la hét, tiếng bàn ghế va đập truyền đến từ dãy lớp mười trước mặt. Ngày đó, tất cả lũ cáo già chúng tôi cũng từng như thế, hoặc chí ít thì tôi từng có sức mà tăng động đến thế. Đó là năm học vui vẻ nhất cấp ba của tôi: không học thêm, không học nghề, chương trình nhẹ, làm bài xong ngay trên lớp rồi về nhà ăn, ngủ, chơi. Lách khỏi một đám trẻ trâu đang nhảy nhót, tôi chui vào phòng Tin học. Chợt nghĩ, năm lớp mười tôi đây còn chả thèm để ý cái cậu dễ thương ấy là ai đâu.

***

- Mày có gì khúc mắc thì nói luôn với tao đi. Nói để hiểu nhau rồi bỏ qua hết, hoặc im lặng rồi từ nay cạch mặt nhau ra. Tùy mày.

“Đã xem.”

- Đang onl phải không? Nói chuyện đàng hoàng một lần cho xong đi.

“Đã xem.”

- Được, mày không nói thì tao nói.

Bẻ mấy ngón tay cứng đờ vì cào bàn phím suốt nửa tiếng, tôi bồi thêm:

- Có oan ức gì thì nói thẳng vào mặt tao nè. Tao khuyên mày không nghe, đến lúc có chuyện lại đổ hết cho tao. Mày nói tao làm bạn kiểu gì, vậy tao hỏi mày, thứ bạn nào lại đi nói xấu, nói thêm sau lưng bạn mình? Loại bạn như mày tao không dám, cũng không cần nhận. Nhưng để tao nghe được mày lại gieo tiếng xấu cho tao thì coi chừng đó.

Kì nghỉ Tết mười lăm ngày, tôi làm thêm ở một quán cà phê cùng Phương. Đến mùng bảy, ngày làm việc cuối cùng, tôi mừng rơn khi được thêm tiền thưởng vì đã bỏ công đến sớm, làm việc chăm chỉ suốt nửa tháng. Nhìn bản mặt đang xị ra vì lương bị khấu trừ của Phương, tôi cũng chỉ cười nhạt rồi về nhà. Vì tị nạnh, ganh ghét nên nó chẳng thèm nghe tôi dặn, tôi cũng bực chẳng nói thêm. Kết quả là ai gieo gì gặt nấy, thế thôi. Nhưng tôi không chấp nhận việc nó nói lén sau lưng tôi rằng tôi ngồi không, lười làm, không phụ nó,... May là nhỏ Mỹ kể lại cho tôi nghe, để tôi cạn tàu ráo máng với Phương.

- Không hợp thì chấm dứt. Tao sẽ không đả động gì tới mày nữa như ý mày muốn. Cảm ơn mày vì đã từng là bạn tao và xin lỗi vì tao không phải là người bạn tốt như mày nói.

Tôi nhếch mép, xóa luôn tin nhắn. Phương đã lầm. Nó có thứ tôi cần, tôi thỏa mãn những mong muốn ấu trĩ của nó. Chưa bao giờ là bạn cả. Nhưng quả thật, tôi đã diễn tròn vai “bạn tốt”, và Phương phải xin lỗi vì đã chơi đểu tôi. Tôi không nuối tiếc, cũng chẳng áy náy vì tôi chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm.

Mắng thầm “Lòng dạ đàn bà” xong, tôi chợt ngẫm lại, thế tôi là đàn ông chắc? Chẳng qua là tôi không so đo vụn vặt như lũ con gái khác, chứ tôi có phải thánh nữ vô khuyết gì đâu.
Nhỉ?

***

Hành lang không một bóng. Một nửa lũ mười hai bận ngủ bù vì chứng “lệch múi giờ”, lũ còn lại chạy xuống canteen cắn hạt hướng dương cả rồi. Bên hai khối kia vẫn rộn ràng như thường - mấy bé cứ chờ đi - tôi nghĩ thầm. Năm cuối cấp cày như trâu, tuy cũng vui vẻ nhưng chẳng thể thoải mái như lớp dưới được.

Lọ mọ mò đến chỗ ngồi, tôi áp mặt lên bàn định đánh một giấc. Cậu ấy từ đâu sà đến ngồi cạnh, rồi gác tay lên thành ghế của tôi. Nếu là tên Trọng kế bên làm ra điệu bộ này tôi đã cho hắn một đấm vào cổ họng rồi. Ngồi dậy tựa vào ghế, tôi nhìn góc áo trắng của cậu, tâm tư trôi mất khi nào không hay. Vì tôi không còn cảm giác như ngày còn “hơn cả thích” cậu nữa.

Trước kia, tôi rất thích cậu ngồi cạnh, vì cậu mang đến cho tôi cảm giác an toàn chứ không như những tên khác, khiến tôi bài xích. Những lúc ấy, chúng tôi cũng ngồi thế này, như thể cậu đang ôm hờ tôi, tim tôi run nhè nhẹ, chứ không rộn rã như khi thấy người mình thầm mến thời cấp hai.
Mặt tôi không nóng bừng, tôi chỉ thấy ấm áp.
Tay tôi không đổ mồ hôi, tôi cảm thấy dễ chịu.
Giọng tôi vẫn tùy tiện thoải mái như ngày thường, không ngập ngừng giật cục.
Nên tôi nghĩ rằng tình cảm mình dành cho cậu còn hơn cả thích.

Nhưng không phải.

Sau nửa tháng làm việc mệt mỏi đến mức chẳng có thời gian để nhớ nhung, tôi nhận ra, cậu ấy vẫn là một bé Husky to sụ “nhà người ta”, chứ không phải một ai đó tôi sẵn sàng đón nhận.
Có lẽ, trái tim tôi vẫn chưa chịu trưởng thành - nó mới ngấp nghé ngưỡng mười tám thôi.

Mặc kệ, tôi đổ ập lại xuống bàn, không buồn nhìn biểu cảm của cậu ấy. Ba bốn tháng nữa thi đại học rồi, chị đây không có thời gian vờn nhau với chú, nhá!

Cạch!

Tùng... Tùng... Tùng!

Ngoài hành lang, những âm thanh ồn ã vẫn tiếp tục, rồi dần dần lắng xuống, rồi im bặt. Tiếng giấy loạt xoạt, tiếng phấn va vào bảng, tiếng thầy cô vang vọng lại đều đặn vang lên...

***

Một bóng đen ngả theo chiều nắng rơi trên áo làm tôi giật mình. Tôi gấp sách lại, ngẩng lên nhìn Thùy. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác đen, vớ đen, bata đen, đến cả dây cột tóc cũng đen nốt. Thùy ngồi xuống bên cạnh tôi rồi chìa miếng cơm cháy chà bông ra:
- Chăm dữ vậy gái? Tui đang lo gần chết, nhưng học bài không vô. Tuần sau thi rồi còn đâu.

Tôi bẻ một miếng rồi lúng búng nói cảm ơn trong lúc nhai. Nắng lọt qua các kẽ lá bàng, rơi vỡ thành hàng trăm mảng lấp lánh trên sân trường như một tấm thảm lớn kỳ quái. Ngắm bóng cây đổ dài trên nền đất, tôi hơi bâng khuâng nghĩ: ngoài trường học ra thì còn nơi nào có khung cảnh thế này không nhỉ? Một nơi tràn ngập nắng, gió và hàng chục chiếc ghế đá nằm nép mình dưới bóng râm êm dịu... cùng nhiều điều đặc biệt khác...
Thật tiếc.

Sau khi cả hai im lặng một lúc lâu, Thùy lại mở lời:
- Bà thấy tui có thay đổi nhiều không?
- Vẫn tửng như hồi xưa. - Tôi đùa.
Gương mặt Thùy chợt tươi hẳn lên. Nhíu mày đắn đo vài phút, nhỏ lại hỏi tôi:
- Bà có thấy nhỏ Hương thay đổi không?
- Có.
- Bà thấy bây giờ nó ra sao?

Tôi lựa lời để nói trong khi uống một ngụm nước. Dù sao hai nhỏ cũng thân nhau từ thời cấp một, nói không khéo có khi làm mích lòng Thùy, mà hội bà tám lại có cơ hội đâm thọc sau lưng tôi. Đây cũng là lý do quan hệ giữa tôi với bạn cùng lớp chỉ dừng ở mức xã giao, không hơn. Tôi không thích bị cuốn vào những cuộc chiến không hồi kết của các "bang phái" đang bằng mặt không bằng lòng mà vẫn tươi cười như thể thân thiết lắm.

- ... Lớn hơn, không... ngây thơ như năm lớp mười.
- Chắc trong lớp chỉ có mình tui thích gái.

Câu nói của Thùy khiến tôi hơi bất ngờ. Nhưng chẳng chờ tôi hỏi han, nhỏ chợt nhảy chủ đề:
- Bộ bà với Thành giận nhau hả?

Câu này còn làm tôi bất ngờ hơn ban nãy. Tôi hỏi, giả vờ như chẳng biết gì:
- Là sao? Có giận dỗi gì đâu.
Thùy cười cười:
- Thì thấy hồi đó bà với nó thân nhau lắm. Bây giờ hai người chả thèm nói với nhau câu nào nên tui thấy tò mò.
Tôi cũng cười mỉm, nhón lấy một viên kẹo đưa Thùy:
- Gần thi rồi nên tập trung vô việc học đó mà. Dạo này tui cũng đâu có nói chuyện gì nhiều với mấy người trong lớp.
- Nhưng mà...
- Nhưng gì mà nhưng. Lát nữa tui đãi bà uống trà sữa, từ hồi bị chuyển chỗ ngồi xa ra, lâu lắm rồi không đi ăn với nhau.
Thùy quên bẵng vấn đề vừa rồi, ríu rít như một cô chim sẻ:

- Ừ, hồi đó tui với bà ngày nào cũng chạy ra chỗ tán trang leo ngồi nói đủ thứ chuyện...

Tôi dõi ánh mắt đến trước phòng thí nghiệm Lý. Thùy chạy lên lớp lấy cặp, dặn tôi chờ nhỏ năm mười phút. Hơi nheo mắt lại vì nắng chóa, tôi nhớ lại cảm giác những ngón tay của cậu ấy luồn giữa mái tóc tôi rồi gãi nhẹ như đang nựng nịu một con mèo.

- Làm trò gì đấy? - Tôi bật dậy, đưa khuỷu tay hờ lên cổ Thành, vờ như sắp cho cậu ăn đòn.
Lạ là cậu lại không đùa đáp lại mà chỉ nhìn tôi chăm chú, bàn tay vừa trượt khỏi tóc tôi thẫn thờ giữa không trung. Chợt cậu lên tiếng, ánh mắt và giọng nói tha thiết ấy khiến tôi nhận ra điều cậu sắp bày tỏ:
- Từ giữa năm ngoái,...

Cậu ấy chợt nghẹn lại vì khuỷu tay tôi đã ấn sát vào cổ họng khiến cậu chẳng nói thêm được tiếng nào. Tôi biết cậu muốn nói gì, biết điều tôi vẫn mong chờ ngày trước nay đã xảy ra. Nhưng bỗng dưng tôi lại không muốn để mọi chuyện tiếp diễn thế này. Chưa phải lúc. Hơn nữa, tôi không nghĩ rằng tôi đủ sẵn sàng cho một chuyển biến mới. Nhìn xem, tôi vẫn còn lí trí đến thế trong lúc này cơ mà.

Chúng tôi cứ thế nhìn nhau cả mười phút, có lẽ, ngay giữa lớp. Dù sao mười mấy con cáo già trong này đều "hôn mê sâu" hết rồi, tôi bình tĩnh thả tay xuống trong ánh mắt hoang mang của cậu ấy, nói thật khẽ:
- Chả đúng lúc chút nào.

Cạch. Tiếng mở đầu cho hồi trống bao hiệu hết giờ ra chơi vang lên. Cậu ấy đưa ngón tay út vào lòng bàn tay phải của tôi, từ từ đứng lên.
Ngay khi nửa lớp còn lại ùa vào, tôi và cậu ấy bí mật buông hai ngón tay đang móc ngoéo ra, nhìn nhau mỉm cười. Cậu trở về chỗ ngồi như bình thường.

Tùng... Tùng... Tùng!
Tiếng trống làm người ngồi trên chiếc ghế đá trước phòng thí nghiệm giật mình nhìn lên, rồi nhìn qua chỗ tôi ngồi ngay đối diện, cười thật tươi với dấu tay "ok". Tôi cầm giúp cái túi của nhỏ Thùy vừa ào tới và xoay người ra khỏi cổng trường, bên tai vang vang tiếng hai chúng tôi đồng thanh:

"Thi đại học xong... Ok!"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trúc Thanh

Gà con
Tham gia
12/3/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Mình thấy "Hành lang thanh xuân" như đang viết về mình vậy. *cười*
Đọc truyện này mình cảm thấy bản thân ngày trước lớp 12 của mình, dốc toàn lực cho kì thi đại học không để tâm đến chuyện yêu đương, dù có thích thầm một ai đó. Và còn tựhnhur với bản thân rằng đỗ đại học rồi muốn làm gì thì làm, như tỏ tình với người đó chẳng hạn. Thế nhưng đến khi mình đỗ đại học rồi, kết quả tốt quá mức mong đợi, đi học rồi, muốn tỏ tình với người ta, thì không còn tìm lại được cảm xúc khi xưa nữa.
 

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Mình thấy "Hành lang thanh xuân" như đang viết về mình vậy. *cười*
Đọc truyện này mình cảm thấy bản thân ngày trước lớp 12 của mình, dốc toàn lực cho kì thi đại học không để tâm đến chuyện yêu đương, dù có thích thầm một ai đó. Và còn tựhnhur với bản thân rằng đỗ đại học rồi muốn làm gì thì làm, như tỏ tình với người đó chẳng hạn. Thế nhưng đến khi mình đỗ đại học rồi, kết quả tốt quá mức mong đợi, đi học rồi, muốn tỏ tình với người ta, thì không còn tìm lại được cảm xúc khi xưa nữa.
Sau một khoảng thời gian không còn nhớ thương, cảm xúc của mình cũng chẳng còn đậm đà, không biết phải nói là do tình cảm chưa đủ chín hay do mình thay đổi nhanh quá nữa. :)) Vốn ban đầu mình cũng định đợi thi đại học xong rồi tỏ tềnh ấy.
 

Trúc Thanh

Gà con
Tham gia
12/3/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Sau một khoảng thời gian không còn nhớ thương, cảm xúc của mình cũng chẳng còn đậm đà, không biết phải nói là do tình cảm chưa đủ chín hay do mình thay đổi nhanh quá nữa. :)) Vốn ban đầu mình cũng định đợi thi đại học xong rồi tỏ tềnh ấy.
Chắc là chưa đủ chín rồi, vì newus yêu đậm sâu thì đâu dễ gì thay đổi. :D
 

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Chắc là chưa đủ chín rồi, vì newus yêu đậm sâu thì đâu dễ gì thay đổi. :D
Mình vốn có cái tật cả thèm chóng chán nên... Nhưng lại được cái lì lợm nên chắc là do chưa đúng người thôi. :))
Rất cảm ơn bạn đã chia sẻ cảm xúc với mình. :x
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Đoạn đầu viết rất hay nhưng kết thì cụt cụt kiểu gì ấy em ạ. Nếu em sửa được đoạn kết, (chị vẫn thích em kết là cả hai chả đi đến đâu nhưng làm cho lý do và dẫn dắt thuyết phục một tí) thì đâu hẳn là 1 truyện hay rồi. Văn phong truyện này chị thích, nhẹ nhàng, chút "tưng tửng" của học trò, và đọc thì thấy rõ: ừ, học trò cuối cấp thật mà. ^^
bọn tôi đã nhanh chân bỏ chạy khỏi phòng học còn sực mùi thuốc mê kia.
=))=))=))
Tao sẽ không đá động gì
Đá hay đả?
Một nửa lũ mười hai bận ngủ bù vì chứng “lệch múi giờ”,
=> Hơm hiểu lắm? Hồi tụi chị thì dùng hình ảnh: đồng hồ sinh học bị đảo ngược. ^^
 

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
Đoạn đầu viết rất hay nhưng kết thì cụt cụt kiểu gì ấy em ạ
Hic, hầu hết mấy truyện em viết ra toàn bị đầu voi đuôi cụt. Tại không đủ nhẫn tâm cho bọn trẻ xa nhau, mà cho chúng nó đến với nhau thì hường phấn quá nên em chọn kết mở, mà lại vụng làm mất hay. Em có thêm đoạn cuối nhưng chỉnh sửa mãi vẫn không ưng lắm. :-?

Đá hay đả?
Đả mới đúng, em bị nhầm. Đã sửa ạ. :))

Hơm hiểu lắm? Hồi tụi chị thì dùng hình ảnh: đồng hồ sinh học bị đảo ngược. ^^
Lúc nghỉ Tết lũ học sinh tụi em biến thành cú đêm hết, ngày thường ráng ngủ sớm bao nhiêu thì ngày nghỉ trợn mắt thức trắng bấy nhiêu. Đến lúc vào học lại không ngủ sớm được mà cứ bị thao thức như mấy hôm nghỉ lễ, lịch sinh hoạt bị thay đổi cái xoạch như những người qua lại giữa các nước sai lệch múi giờ lớn (ví dụ phổ biến nhất là Việt kiều về nước), người cứ lâng lâng, gật gù liên tục nên gọi đùa là "lệch múi giờ". Từ này em mượn của nhỏ bạn. :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Re: Tập truyện ngắn: Hành lang thanh xuân
cho-husky-kenhchomeo-03.jpg


(Bìa: Ngọc Sinh Yên)

Tình yêu và Husky
27.05.2016
Chỉnh sửa lại từ Thầm lặng như nắng đông.
Ánh đèn xe loang loáng, khói bụi, hơi nóng của đủ loại phương tiện giao thông chìm nghỉm trong những làn gió lạnh cắt qua da thịt. Theo thói quen, Tố quẹo phải vào con hẻm im lìm, tĩnh mịch trong đêm đen, trái ngược với dòng xe đông đúc ngoài kia.
Ngõ nhỏ vắng tanh, hôm nay đến tiếng côn trùng cũng im bặt, các nhà xung quanh đều đã tắt đèn. Chỉ có đèn đường mờ ảo và tiếng lá cây rì rào không ngừng làm Tố do dự. Có lẽ anh đã ngủ mất, nơi này làm cô có cảm giác không an toàn lắm... Hay là quẹo ra đường lớn về nhà?

Cô còn chưa kịp nghĩ ngợi thêm thì phía trước đã vọng tới vài tiếng cười khả ố cùng những câu chửi thề tục tĩu. Tố giật thót, quay xe lại ngay nhưng không kịp, một tên lưu manh ghì chặt yên sau chiếc xe đạp làm cô không chạy được. Cô chỉ muốn đập đầu vào tường, lúc trước bị tai nạn nên sợ không dám đi xe máy nữa, giờ thì... Hối hận quá đi!

"Cô em đi đâu thế? Giờ này mà vẫn la cà ngoài đường, gan nhể?"
"Đi một mình buồn lắm, lại đây bọn anh dẫn đi chỗ này vui vẻ tí, hế hế hế..."

Bốn tên côn đồ chặn xung quanh Tố, vừa buông những câu suồng sã vừa cười sằng sặc. Mặt Tố méo xệch, cô biết lúc này phải làm gì đó dời sự chú ý của chúng để dễ dàng thoát thân, nhưng cổ họng cô như bị ai thít chặt, không phát ra được tiếng nào. Hai bên đường tối đen, nhà nhà đóng kín cửa, tiếng bọn côn đồ vang lên rõ mồn một làm cô gai cả người.

Một tên nhuộm tóc vàng hoe, xăm trổ đầy mình tiến lại lôi kéo cánh tay cô. Theo phản xạ, cô nắm ngay khớp cổ tay hắn vặn mạnh hết sức, tiếng "răng rắc" giòn tan và tiếng thét của tên đó cùng lúc vang lên. Tố lập tức đấm mạnh vào mắt hắn, lách người sang một bên rồi bỏ chạy, vứt cả chiếc xe đạp tại đó.

Từ lớp một cho đến đại học, Tố luôn là người đội sổ trong môn thể dục. Mỗi ngày tập luyện ở võ đường chỉ giúp cô cải thiện sức chịu đau và phản xạ nhanh chứ thể chất chỉ khá thêm chút xíu, bởi bình thường cô có chịu tập thể dục đâu... Chạy được một đoạn, cổ họng cô khô cháy, hai chân rệu rã, mồ hôi tuôn như suối nhưng tiếng gào giận dữ của bọn chúng từ đằng sau làm cô chẳng thể ngừng lại nghỉ ngơi. Lại một lần nữa, Tố hối hận cực kì vì cái tội lười biếng. Huy từng răn cô: “Kĩ thuật và động tác của em khá tốt, nhưng không chịu tập luyện cho bền sức thì gặp chuyện cũng phải bó tay. Lúc đó đừng có khóc!”

Một tên to con đuổi kịp và giật tóc cô, Tố lảo đảo suýt ngã ngửa, chợt nghe tiếng tên đó hét thảm thiết xen lẫn tiếng chó sủa inh ỏi.
Người vừa đến giải quyết hai tên đằng sau, động tác gọn ghẽ quen thuộc làm tim cô đập thình thịch. Anh lẳng lặng dựng chiếc xe đạp nằm chỏng chơ dưới đất dậy rồi dắt đi một mạch, Tố ngơ ngác theo sau.

Em cún Husky to con đã đứng sẵn trước cửa nhà chờ hai người, cổ còn lủng lẳng cái dây xích. Một cơn gió lùa mạnh qua khiến vài cánh hoa dừa cạn trong giàn treo trước hiên nhà rơi xuống, đáp ngay gương mặt siêu ngầu của chú cún, trông cực kì buồn cười. Nó vẫy đuôi liên tục mừng Huy, miệng thì không ngừng gầm gừ với Tố.

"Chào nhóc!"
Hai mắt Tố sáng rực, cô yêu nhất là chó, đặc biệt là Husky nhưng vẫn không dám nuôi vì chúng khó chiều quá. Vốn định xoa đầu nó nhưng được nửa chừng thì cô phải rụt tay lại vì mấy cái nanh trắng ởn. Tố bối rối nhìn Huy, lúc này mới chú ý đến gương mặt sa sầm của ai kia. Cô cười rõ tươi:
"Em chào thầy ạ!"
"Cốp" - đầu Tố bị cốc một phát đau điếng. Cô nhảy bật lùi ra sau, mặt nhăn nhúm lại nhìn anh.

"Giờ này còn lang thang ngoài đường, em ăn gan hùm phải không? Con gái mà không cẩn thận gì hết, khu này vắng người, đã trễ rồi còn tới làm gì?"
Tai Tố ong ong, anh không la hét gì nhưng ngày thường hô khẩu lệnh sang sảng đã thành thói quen, cô lại đứng ở khoảng cách gần thế này...
"Chị Yến rủ em đi ăn... Về trễ..."
Nhìn cô nàng gục đầu xuống, ấp a ấp úng mãi không nói thành lời, cơn giận của Huy dần dịu lại. Anh ngập ngừng đưa tay xoa đầu Tố, giọng nói rất nhẹ như dỗ dành:
"Sau này phải biết cảnh giác, nhớ chưa? Em chờ ở đây, tôi vào lấy xe đưa em về."

Dõi theo dáng anh bước vào trong, Tố bỗng thấy tủi thân, khóe mắt cay cay. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen kiên cường một mình. Mẹ cô vất vả chèo chống gia đình, thời gian dành cho cô rất ít, càng hiếm khi dỗ dành cô, dù chỉ nhẹ nhàng như ban nãy...
Chợt Huy bước ra, thấy gương mặt tội nghiệp của Tố lại vụng về xoa nhẹ mái tóc mềm mại, định an ủi nhưng chẳng biết nói thế nào. Hai người chậm rãi chạy sóng đôi, vài câu trò chuyện vụn vặt tản theo tiếng gió.

***

Đến tận chiều hôm sau Tố mới tỉnh dậy. Giải quyết nhanh bữa trưa đã nguội, Tố phi thẳng đến võ đường Thanh Đức - nơi cô đang theo học Karate. Mưa phùn lất phất đáp trên mặt, trên vai cô. Cho xe chạy chậm lại, Tố khẽ ngâm nga, suy nghĩ vẩn vơ. Hôm nay sẽ là chocolate hay hoa dừa cạn, hay...? Ừm, 80% là "người bí ẩn" sẽ đưa dầu nóng, thầy có dặn hôm nay lại tập đánh tay đôi mà.

***

Tố nhìn người đàn ông trước mặt, nhịp tim không kìm được lại tăng lên. Gương mặt hơi vuông rất nam tính, mái tóc hớt cao tỏ rõ sự nghiêm túc của chủ nhân. Khí chất con nhà võ cùng biểu cảm lạnh nhạt của anh khiến nhiều cô gái không dám lại gần, nhưng lại có sức hút rất lớn với cô. Có thể nói, Tố vừa thích vừa sợ anh...

"A!"
Lo suy nghĩ linh tinh, chợt bụng dưới đau nhói làm cô mất thăng bằng suýt ngã. Một bàn tay khoẻ mạnh túm cổ áo cô lôi về vị trí ban đầu, kèm theo tiếng quát như sấm: "Đòn cơ bản mà còn không đỡ được, ra ngoài chạy năm vòng cho tôi!"
Cô nhăn mặt, định năn nỉ lại nhìn thấy gương mặt uy nghiêm của anh, đành phải ỉu xìu ra sân chạy bộ.
Mặt trời vẫn toả sáng nhưng những cơn gió thổi tới làm tay cô lạnh cóng. Nắng đông thường ấm áp một cách dịu dàng, êm ái và mờ nhạt bởi sương đông ướt lạnh cùng gió đông se sắt lòng người.
Mới đó mà đã hơn một năm.

Chính sự nghiêm nghị của anh làm cho Tố nản chí trong những buổi tập đầu tiên. Anh là võ sư của lớp cô - Thanh Huy - con trai gia chủ lập ra võ đường này. Không tuân thủ quy định, chạy. Lén lút nói chuyện, hít đất. Nghỉ ngơi khi chưa được cho phép, nhảy cóc. Năn nỉ thế nào cũng không được. Anh ít nói, nhưng mỗi lần cất giọng khiển trách luôn làm người khác sợ run.
Những tuần đầu tiên, tuy cô chưa bị anh trách phạt lần nào nhưng vẫn không ít lần muốn chuyển lớp vì sự hà khắc của anh. Khi đó, cô chỉ cảm thấy đây là một người kiệm lời, thô lỗ, cộc cằn, khó chịu, khó gần, khó tính, khó đủ đường! Suy nghĩ ấy tan biến dần theo thời gian, khi cô có dịp hiểu thêm về con người anh.

"Lan Tố!"
Giật cả mình, thì ra từ nãy đến giờ mãi nghĩ lan man nên toàn đi bộ. Bĩu môi với anh, cô cất bước chạy chậm rãi, sau khi anh trở vào trong lại tiếp tục lười biếng... tản bộ, miễn sao đủ năm vòng là được chứ gì. Chợt, thanh giọng trầm quen thuộc mang theo sự tức giận vang lên:
"Thêm năm vòng!"

Sét đánh bên tai! Tố quay phắt lại, Huy đang đứng ngay cửa, nheo mắt nhìn chằm chằm về phía cô, miệng hơi hé như sắp nói gì. Tố lập tức vắt giò lên cổ mà chạy, rề rà nữa anh nổi giận bắt cô chạy cả buổi chiều thì chết!

***

Tố nằm ngửa trên thảm, thở hồng hộc. Chị Yến ngồi khoanh chân bên cạnh chẳng thương thì chớ, lại còn chọc ghẹo cô.
“Cho em chừa, chị lớn tuổi hơn Huy mà còn chưa dám giỡn mặt với nó. Tính nó hà khắc vậy mà chỉ bắt em chạy mười vòng thôi là may đấy. Hôm trước chị nằm lười ở nhà mấy ngày, vừa thò chân vô đã bị nó đuổi thẳng luôn. Không nhờ Thanh Hương lên tiếng dám nó chừa mặt chị ra lắm.”
Tố lăn một vòng, định làm nũng với Yến lại thấy chị đứng phắt dậy, nháy mắt với cô đầy gian xảo rồi phủi mông đi mất.

“Chính em cũng tập trên cái thảm này mỗi ngày mà không biết nó dơ tới mức nào à? Mới chạy xong đã vội nằm xuống, đứng dậy ngay!”
Tố chớp chớp mắt, vừa nghe giọng đã biết là người nào đó rồi, cô bĩu môi ngồi dậy. Huy đưa bàn tay ra, Tố nắm lấy tay áo anh nhanh chóng đứng lên, hớn hở cầm chai nước trên tay còn lại của anh. Cô không hỏi một tiếng vì biết chắc anh mang nước đến cho mình. Huy trông có vẻ nghiêm nghị thế thôi, thật ra anh rất chu đáo và quan tâm đến người khác.

Có lẽ vì từ nhỏ thiếu thốn tình cảm nên cô rất thích nhõng nhẽo với những người mình quý mến. Với mẹ, với chị Yến, thậm chí với cả Choco và Anna. Tố cho rằng Huy là một người đáng mặt đàn ông, ít nhất là người “chuẩn man” đầu tiên được cô công nhận. Vì thế, khi đã thân thiết với anh hơn, Tố không ngần ngại mà làm nũng với Huy, thậm chí còn hơi dựa dẫm vào anh.

***

Bước ra từ phòng thay đồ, Tố giật mình đến đánh rơi cả chiếc lược khi trông thấy Huy. Anh cũng ngẩn người, một bàn tay còn đặt trên cửa tủ đồ cá nhân của Tố, tay kia cầm tuýp dầu nóng trông quen quen.
Cả hai lặng thinh hồi lâu. Huy mở lời, giọng nói gượng gạo:
"Những lần trước định đưa cho em, nhưng tôi thường phải về gấp."
Tố tròn mắt nhìn anh. Thì ra những món quà nhỏ âm thầm xuất hiện trong tủ đồ của cô sau mỗi buổi học là anh lén đặt vào.

“Cảm ơn thầy.”
Câu đáp gọn lỏn lại khiến Huy sững sờ, đứng yên nhìn Tố vác ba lô trên vai phóng ra ngoài.

***

Sau ngày hôm đó, Tố không đến võ đường nữa. Cô không biết vì sao mình lại trốn anh. Không ít lần cô xem Huy như “người tình trong mộng” của mình. Nhưng chỉ là “trong mộng” mà thôi. Cô có thể tưởng tượng ra những khoảnh khắc ngọt ngào sến sẩm như phim Hàn Quốc giữa hai người, nhưng khi mộng ước biến thành sự thật cô lại vô thức né tránh. Tố sợ rằng mình chỉ bồng bột chứ không thật sự có tình cảm với anh, hoặc giả đó chỉ là sự ngưỡng mộ với người mình kính trọng, vì sự chín chắn, khôn khéo và bộc trực của anh, vì anh là “người tốt” hiếm hoi mà Tố vốn cho rằng chỉ có trong cổ tích. Cô cũng sợ rằng đó chỉ là bề nổi mà thôi. Cô không muốn tiến xa thêm, không muốn biết đến những mặt tối phía sau mỗi người. Vốn nghĩ, chỉ cần khoảng cách này thôi, vừa đủ để cô vô tư kéo tay áo anh, để cô bĩu môi vờ ấm ức khi bị anh phạt, để cô tiếp tục õng ẹo đòi anh dâng nước tận tay, để được gần gũi với người mình mến...

Mà không phải là yêu.

Gần hai mươi tuổi hoa, Tố chưa một lần yêu ai. À, không phải, cô chưa yêu một người khác giới nào. Từ khi có ý thức, cô đã quen với cảnh chỉ hai mẹ con cô nương tựa vào nhau, quen ngủ một mình khi mẹ chong đèn làm việc, quen lủi thủi cô độc cả ngày. Cô có rất ít bạn, hai "đứa" bạn thân nhất của cô là Anna và Choco - hai chú cún cưng cho Tố trút bầu tâm sự.

Khi mới lớn, Tố cũng từng mơ mộng, từng đơn phương những cậu trai dễ thương, học giỏi, năng động. Nhưng chẳng chàng nào thèm để ý đến con bé ít nói, đơn độc và chìm nghỉm trong lớp. Khó gần, già dặn, nhàm chán và quái gở là những gì bọn con trai nói về Tố. Suốt những ngày tháng học trò cô không có lấy một "vệ tinh" nào, dù chỉ là đùa cợt.
Có lẽ đó là lý do khiến cô chỉ quen mơ mộng huyễn hoặc chứ không hề có ý định thực hiện. Mà Huy thích cô ở điểm nào nhỉ? Mà anh có thích cô không? Anh có nói gì đâu... Cô nghĩ rằng “người bí ẩn” thường tặng quà cho mình là một “kẻ si tình” thầm lặng, thì ra người đó lại là anh. Nếu thế... có lẽ anh ngại đưa đồ trực tiếp nên mới nhét vào tủ của cô, như cách hàng ngày anh vẫn lẳng lặng quan tâm đến mọi người vậy. Lăn một vòng trên nệm, Tố ôm đôi má đỏ bừng khi nhớ đến ánh mắt anh nhìn cô ngày hôm đó. Dịu dàng, trìu mến xen chút nuông chiều, pha lẫn thêm những cảm xúc mà cô không hiểu được. Khi ấy, Tố hơi hoảng, thậm chí còn có ý nghĩ phải xa cách một chút. Vỗ mặt mình một cái, Tố thật sự hối hận khi nhớ đến câu đáp quá nhạt của mình và cả gương mặt kinh ngạc của anh. Có lẽ cô nên chủ động xin lỗi, dù sao anh đã nói thích cô đâu mà cứ suy nghĩ linh tinh thế chứ.

Nghĩ là làm, Tố đón xe buýt đến con hẻm nhà Huy. Từ ngày Huy đưa cô về và nói rõ chuyện gặp phải hôm đó với mẹ, Tố bị tịch thu xe đạp, mẹ hạ tối hậu thư rằng nếu cô không tập chạy xe máy lại thì cứ việc đón xe buýt đến già.
Mặt trời vừa lặn, dòng người tan sở, tan học chen lấn nhau khiến Tố đổ mồ hôi, hì hục mãi mới ra khỏi được bến xe buýt rồi quẹo vào ngõ nhỏ. Giấu hai tay vào túi áo khoác, vừa nhẩn nha được mấy bước vai Tố đã bị ai đó kéo lại. Cô giật bắn mình, hoảng hốt nghĩ đến những tên du côn hôm trước, chẳng dè lại gặp Huy đang đi dạo.

"Sao mấy hôm nay em lại nghỉ học?" Huy mỉm cười, gương mặt như sáng bừng lên làm Tố mờ cả mắt. Cô đứng ngơ ngác, suýt nữa đã quay người bỏ chạy, tim đập thình thịch như bị bắt gian tại trận. Vốn cô chẳng có ý định gặp trực diện Huy thế này, chỉ nghĩ rằng lấy cớ xin lỗi đi qua nhà anh nhìn trộm một cái rồi về thôi.

"Dạo này, phải, phải chuẩn bị bài thuyết trình, nên, em không, không đi học được..."
Gương mặt Huy càng trở nên ôn hòa hơn:
"Bây giờ có thời gian tản bộ thế này, đi uống ly nước với tôi nhé? Hôm trước tôi vừa phát hiện một quán cà phê thú cưng mới mở..."
"Được ạ!" Mắt Tố sáng rực, lon ton chạy theo Huy, không chú ý nụ cười đắc thắng chợt xuất hiện trên mặt anh.

Đến quán Maru, Huy lặng lẽ chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, ngắm cô bé kia đùa giỡn với những chú cún trong cửa hàng. Nhìn gương mặt ngây ngô tươi rói ấy, Huy bất giác cười mỉm theo. Biết ngay mà, hễ nhắc đến cún là mắt cô nàng sáng rực như đèn pha, chẳng chú ý đến chuyện gì khác nữa.
Sau khi vật lộn với mấy bé Husky mũm mĩm đến đổ mồ hôi, Tố mới chạy lại ngồi đối diện Huy, trước mặt đã đặt sẵn một ly lục trà mà cô thích nhất. Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ thơ ngây khiến anh bật cười, đẩy đầu cô thẳng lại:
"Em là cún đấy à? Uống nước cho thấm giọng đã."

Tố đỏ mặt, cảm giác bối rối lại ùa đến. Cô nhấp một ngụm, tay vặn xoắn ve áo, im thin thít.
"Tôi có chuyện muốn nói với em."
Nhìn nét nghiêm túc đã trở lại trên mặt anh, Tố phản xạ có điều kiện ngồi thẳng lưng, hai tay cứng đờ, suy nghĩ hỗn loạn vì... Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt ấy! Tim cô đập bình bịch, át cả tiếng nói cười trong quán, nhưng giọng nói của anh vẫn xuyên qua mọi âm thanh khác, rõ mồn một:
"Tôi có tình cảm với em từ rất lâu rồi. Tố, tôi..." Anh dừng lại, mặt dần ửng đỏ, cố gắng nói tiếp. "Tôi yêu em."

Tay Huy ướt đẫm mồ hôi, nắm lại thật chặt, nét mặt cứng đờ vì không muốn để lộ sự ngại ngùng, chỉ có đôi mắt thoáng chút hồi hộp mong chờ nhìn cô. Cô bé kia tròn mắt, vẫn chưa có phản ứng mà nhìn chăm chú đến nỗi tay anh bắt đầu run rẩy. Một lúc sau, Tố hơi giật mình như thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, nhẹ giọng hỏi anh:
"Thầy chắc chắn là thầy “yêu” em?"

Thấy cô phục vụ tò mò dỏng tai hóng hớt, Huy hơi lúng túng:
"Đừng gọi tôi là thầy, tôi chỉ dạy võ cho em, không xem như thầy trò được... Ý tôi là, không phải nghĩa thầy trò sâu nặng như giáo viên ở trường em..."

Biết thế đã không chọn quán cà phê để tỏ tình! Huy cắn răng, nửa tay nhúng chàm rồi thì nhúng cả cánh tay luôn đi:
"Chưa có người con gái nào khiến tôi quan tâm đến thế. Tôi rất chắc chắn, tình cảm tôi trao em không phải là thứ cảm xúc hời hợt nông nổi trong khoảng thời gian ngắn, đã một năm rồi. Hơn nữa..." Anh cười dịu dàng khi nhớ đến bóng dáng lén lút của ai kia. "Tình cảm của tôi với em không phải là đơn phương, đúng không? Mỗi chiều em đều đứng sau gốc cổ thụ trước nhà tôi..."
Tố chợt nhảy dựng lên, mặt đỏ ửng tới tận mang tai. "Em chỉ ngắm cún nhà thầy, không phải đi rình thầy, á! Tóm lại là em chỉ tình cờ đi ngang, tình cờ thôi!"
Huy ho khẽ một tiếng che giấu nụ cười, trở lại vấn đề chính:
"Vậy câu trả lời của em là gì?"
Tố ngớ ra, vốn đang xù lông bỗng rụt người lại, trở về trạng thái bối rối tơ vò lúc đầu. Suy nghĩ của cô rất mơ hồ.
Huy kiên nhẫn chờ đợi, không ngờ cô lại đáp bằng một câu chẳng liên quan:
“Hôm trước em hơi thô lỗ, xin lỗi thầy.”

Huy giật mình, cô bé vẫn cúi mặt không nhìn anh.
Tố trầm ngâm một lúc, quyết định nói rõ ràng. Theo quan điểm của cô, nếu cứ lập lờ trong chuyện tình cảm sẽ chỉ làm mọi chuyện rắc rối thêm.
"À, chuyện này... Nói sao đây? Giống như em thích bé Husky ở đằng kia nhưng em sẽ không nhận nuôi bé vì ở nhà có hai đứa rồi, còn yêu... là khi em sẵn sàng đưa bé về nuôi mà không suy nghĩ gì hết! Thầy hiểu ý em chứ?"

Mặt Huy tối sầm, cô nhóc này, sao lại đi so sánh anh với chó hả?! Còn tiếng "thầy" đáng ghét kia... Cô phục vụ ban nãy cứ rảo qua rảo lại, nhìn anh như thể nhìn kẻ biến thái đang dụ dỗ trẻ em. Thôi, bình tĩnh!

"Chỉ khi bé Husky đó đã chia sẻ vui buồn hoặc có những kỉ niệm sâu sắc với em thì em mới nhận nuôi bé ngay được mà không lo ngại Anna và Choco sẽ giận. Em nghĩ yêu cũng vậy, đó là những cảm xúc giữa hai người đã gắn bó lâu dài. Nếu không xây dựng trên cơ sở đó thì tình yêu sẽ dễ sụp đổ bởi những yếu tố bên ngoài.
Thật sự, em rất mến thầy. Nhưng có lẽ đó không phải là tình yêu. Em cũng không có dũng khí tìm hiểu thêm.”

Hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng, Huy đáp: "Không sao cả," giọng anh vẫn đầy kiên định, "tôi sẽ giúp em nhận ra cảm xúc của mình là gì. Rồi dần dần em sẽ yêu tôi."
"Em không biết.” Tố hơi lúng túng.
Huy không nói tiếp. Theo thời gian, cô ấy sẽ hiểu được tấm lòng của anh, chẳng cần những lời thề hẹn sáo rỗng.
"Mai phải đi học lại đấy. Em không chịu tập luyện chăm chỉ vào, lại gặp du côn thì tự mình lo liệu. Không phải lúc nào cũng có anh hùng đẹp trai như tôi nhảy ra cứu em đâu."
Tố vừa kinh ngạc vừa xấu hổ nhìn anh, Huy lại vờ như không thấy:
"Đi thôi."

Chẳng ngờ trời lại mưa. Huy đứng trước mái hiên, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn xem Tố có bị mưa tạt không. Không khí giữa hai người hơi kì lạ, Huy muốn bắt chuyện đến mấy lần mà cô nàng kia cứ nhìn vẩn vơ xung quanh, không thì nhìn chằm chằm mặt đất. Mưa giăng mờ tầm mắt, những cơn gió thỉnh thoảng lại xốc mạnh qua, hất vài giọt nước vào chỗ hai người đang đứng. Anh vừa định hỏi cô có lạnh không, bỗng một bàn tay nhè nhẹ nắm lấy tay anh. Huy đứng hình tại chỗ.

“Em lạnh.”
Vẫn là giọng điệu nũng nịu như khi trước, cô bé vừa nãy còn ngượng ngập giờ đây nhìn lơ đãng ngoài trời, khóe miệng vểnh lên, bàn tay nho nhỏ lồng vào tay anh, rồi như hối hận, lại lơi nhẹ ra. Huy vội giữ tay cô, siết chặt. Nước mưa tí tách nhỏ xuống từ mái hiên sau lưng cô, gió mơn man gò má ửng hồng, vài lọn tóc mềm mại uốn lượn theo gió như đang nhảy múa cùng những chiếc lá rơi xào xạc ngoài kia.

Sự ấm áp và hình ảnh động lòng người này đã in dấu vào trái tim anh... mãi mãi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên