Truyện ngắn Cầu Vòng Dạ Thủy

Tú Khả Liên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/4/17
Bài viết
36
Gạo
0,0
"Cầu vòng rất đẹp, dù in trên bầu trời hay soi bóng xuống mặt nước. Cũng giống như em, dù em là Pinky hay Vĩ Hạ, đối với tôi, em vẫn là em, vẫn là người quan trọng nhất.
Tôi hy vọng, mình sẽ được là bầu trời kia để em tỏa sáng, hoặc là mặt nước để em soi bóng suốt cả cuộc đời".

Tiếng réo gọi vang vọng, đầy phẫn nộ của những kẻ đuổi bắt như muốn xé tan màn đêm yên tĩnh. Những ngọn đuốc đỏ rực lơ lửng trong không trung đang bay về cùng một phía, thật gấp gáp. Thì ra, đó là cuộc truy bắt vô cùng cấp thiết trong rừng giữa đêm khuya. Chuyện gì đã xảy ra, đuổi bắt ai? Tội phạm hay người vô tội? Tại sao lại truy cùng bắt tận như thế?

Sáng hôm sau, khi sương giăng kín một thành phố hiện đại vẫn chưa tan. Các tòa nhà chọc trời dường như vẫn còn đang mơ màng trong làn sương trắng đục. Thế nhưng, trong lòng thành phố nhìn xa khá yên tĩnh này lại là cuộc sống đầy náo nhiệt. Tiếng ồn ào của một đô thị đông đúc, ai cũng vội vã. Từ người lớn đến trẻ nhỏ, cả những người già, ai cũng đều rất bận. Có lẽ, giữa cuộc sống ngày càng hiện đại sẽ có ít kẻ rảnh rang.
“Bịch!” Một ổ bánh mì vừa rơi xuống đất cũng thật vội vã.
“Vứt đi con, nhanh lên nào, mẹ mua cho con bánh khác!” Tiếng một người phụ nữ có vẻ gấp gáp, thúc giục đứa con đang luyến tiếc cái bánh vừa cầm xảy tay. Nó rất ý thức, cúi xuống nhặt để bỏ vào thùng rác.

Vừa lúc đó, một cô gái xinh xắn chạy lại, đôi mắt to, long lanh sáng rỡ, cầm lấy cái bánh và nói:
“Hai người có vẻ vội, để tôi vứt cái này giúp cô!”
Họ vui vẻ, cảm ơn cô gái ấy và còn nói cô ta thật tốt bụng. Khi họ vừa đi khỏi, cô ấy chờ cho họ đi xa tít, rồi vội vàng xuýt xoa, phủi chỗ bẩn trên ổ bánh mì: “Thật lãng phí, chỉ dính một ít cát thôi mà, chỉ cần bỏ phần này đi là được rồi!”. Cô ta bặm môi rồi vui vẻ, nhún vai tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì to tát.

Vừa gặm nhấm ổ bánh mì xém bị bỏ đi, cô ta ung dung nhưng không kém phần tinh nghịch, mắt đảo khắp nơi vì mọi thứ ở đây đều xa lạ, cô chưa từng thấy cũng chưa từng biết. Tung tăng trên phố đông đúc, chân cô bỗng dừng lại ở một trung tâm trưng bày và bán ROBOT. Mắt cô mở to hết cỡ, mồm há hốc, ổ bánh mì trên tay cũng rớt xuống đất. Bên trong tấm kính lớn kia là một ROBOT có vẻ ngoài giống với cô như đúc, không những thế mà còn sống động như người thật, từ đôi mắt, mái tóc, đến làn da. Đều đáng ngạc nhiên hơn, khi tấm bảng giới thiệu ROBOT này được đặt cạnh, ghi giá rao bán với số tiền khủng. Số tiền mà trước đây, cô chỉ tưởng tượng chứ không bao giờ nghĩ là có thật. Do buổi sáng sớm nên nơi đây có vẻ vắng lặng, an ninh cũng khá lỏng lẻo. Một anh bảo vệ vẫn còn say ngủ, một anh thì đang cặm cụi với bữa ăn sáng.
“ Dậy đi, mày là bảo vệ mà ngủ như thế à? Có sơ suất là chúng ta chết đấy!”

Anh kia đang say ngủ mà bị gọi dậy, mặt mày cau có: “Mày ồn chết đi được, ở đây chỉ có con ROBOT mỹ nhân kia là đắt nhất thôi! Yên tâm đi, mới sáng sớm chưa ai cả, vả lại đắt thế không ai mua nổi đâu! Ế là cái chắc, nhìn sang thấy còn ở đó là ổn rồi. Lo gì chứ!" .
Thế rồi, cả hai cứ lơ là ai làm việc nấy. Chẳng quan tâm đến ROBOT hiện đại, tiên tiến nhất của trung tâm.

Người ra kẻ vào bắt đầu đông hơn. Mọi người xúm lại chụp hình, quay phim cô ROBOT xinh xắn. Bên cạnh đó là một người đang quảng cáo về sản phẩm của công ty, anh ta rất chuyên nghiệp và vui vẻ. Mọi người đều bị thu hút bởi lời quảng cáo, cũng như cung cấp thông tin về sản phẩm của anh chàng trẻ này:

“Như mọi người được biết, đây là ROBOT xinh đẹp và tiên tiến nhất hiện nay của công ty chúng tôi. Không những có chiều cao lý tưởng, gương mặt dễ thương, mà điều đặc biệt là giống con người chúng ta đến 89%. Do còn thiếu một chút về kỹ thuật, nên ROBOT này mặc dù không biết nói và còn một số việc chưa giống chúng ta được, nhưng vẫn biết cười, vẫn biết làm việc nhà, làm mọi thứ mà chúng ta biết làm,… Tôi không thể gọi là ROBOT nữa rồi, vì không phù hợp tí nào. Phải gọi là cô gái đảm đang nhất của công ty chúng tôi hiện nay. Đây là cô gái duy nhất, cũng là đầu tiên được sáng tạo giống người thật nhất. Nào mọi người, ai sẽ may mắn là chủ nhân của cô gái xinh đẹp này đây? Ai đây?”

Một anh chàng to con, dõng mãnh bước ra hiên ngang: “Tôi, tôi sẽ mua ROBOT này!”

Anh nhân viên quảng cáo khá bất ngờ, nhưng giả vờ luyến tiếc, nâng giá trị sản phẩm lên cao nhất và hỏi: “Xin hỏi, anh chàng này thật sự muốn mua cô ROBOT này sao? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh định bán gia sản bốn đời của anh để mua à?”
Mọi người cười ầm lên. Giữa tiếng cười của mọi người, anh ta có chút ngượng ngạo. Một chàng trai nữa bước ra, nhưng lại đối lập với anh kia, vẻ ngoài thấp bé nhưng ăn mặc sang trọng “ Nếu tôi cũng muốn mua thì sao?”

Lúc này, ánh mắt của hai chàng trai nhìn nhau như phóng điện. Có vẻ sắp có sự cạnh tranh, anh nhân viên mừng thầm, nghĩ hai tên ngốc này sắp trúng kế rồi, mình phải mau ra quyết định bán đấu giá thôi. Anh ta tằng hắng một tiếng, vẻ mặt kênh kiệu, hất lên. “Vậy chúng ta đấu giá đi, ai cao hơn sẽ mua được sản phẩm này”

Chưa đợi hai tên kia đồng ý, giọng nói ấm áp của một chàng trai với vẻ ngoài thư sinh bước tới: “ Anh Ngưu, anh làm loạn đủ rồi!” Anh ta nhìn tên nhân viên lắc đầu ngán ngẩm.

Rồi nhìn sang hai tên muốn mua ROBOT lúc nãy, cười hiền hòa: “Xin lỗi quý khách, ROBOT này quả thật mới nhất hiện nay, nhưng đã có chủ nhân rồi, xin hai vị thông cảm, ở chỗ chúng tôi cũng còn rất nhiều sản phẩm tiên tiến khác, không kém nhiều với sản phẩm này đâu!”.
Anh ta ra lệnh cho một cô nhân viên xinh đẹp, mời hai vị khách đến tham quan các sản phẩm mới khác. Cô ấy vừa đi, vừa hướng dẫn, giới thiệu với giọng nói ngọt ngào, cử chỉ vui vẻ dịu dàng khiến hai tên kia ngơ ra một lúc, rồi như ong bay theo mật. Đi theo cô ấy đến các quầy sản phẩm khác mà chẳng chút luyến tiếc với ROBOT hạng nhất lúc nãy.

Ở lại nơi trưng bày cô ROBOT xinh đẹp, chỉ còn những cô nàng đang bàn tán xôn xao, có những cô gái cười e thẹn chỉ trỏ gì đấy. À, thì ra là họ đang để ý một nam thần đang đi bên cạnh chàng thư sinh điển trai đầy quyền lực vừa nãy. Anh ta nổi tiếng không những bởi vẻ ngoài lịch lãm, gương mặt tỏa sáng mà còn ấn tượng bởi tài năng và gia thế khủng. Giỏi thể thao, nổi tiếng vì đạt nhiều thành tích trong lĩnh vực này và kinh doanh. Kế nghiệp cha khi còn quá trẻ, khiến anh ta trở thành hình mẫu lí tưởng của biết bao nhiêu cô gái. Người đó không ai khác chính là Hàn Lâm Khanh con trai của ông chủ Tập đoàn ROBOT TIÊN PHÁT, một tập đoàn hùng mạnh và nổi tiếng từ trước đến nay. Chàng trai thư sinh kia là bạn thân của Lâm Khanh, tuy còn trẻ nhưng anh ta đã có cơ ngơi vững chắc, cùng với tài năng và niềm đam mê, anh ta đã sáng tạo ra hàng loạt các Robot khác nhau, với công dụng ngày càng hiện đại, giúp đỡ con người trong nhiều lĩnh vực. Trung tâm lớn này là của anh ta thành lập, tất cả các robot ở đây đều do anh ta tạo ra. Mệnh danh là “cha trẻ” của các robot, anh ta luôn không ngừng tìm tòi, học hỏi, chế tạo ra các thế hệ robot hiện đại, đáp ứng với sự phát triển của khoa học công nghệ. Bên cạnh đó, cũng có người đặt biệt danh cho anh là “hoàng tử robot” bởi anh có vẻ ngoài khôi ngô, tuấn tú cùng với tài năng thiên phú đã tạo ra nhiều sản phẩm rất có giá trị. Anh ta tên là Ngọc Kỳ Quân.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tú Khả Liên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/4/17
Bài viết
36
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy
Nắng bắt đầu lên dần, nhưng đó là cái nắng mới ấm áp, màu nắng tươi và tràn đầy sức sống. Gương mặt tươi tắn như người thật của robot bây giờ lại càng thêm rạng rỡ. Cô nở nhẹ một nụ cười để chờ đợi những ngày tháng tốt lành sắp tới. Một cuộc sống của con người bình thường mà cô phải hòa nhập hay khao khát được hòa nhập đã từ rất lâu rồi...
Tạm biệt Kỳ Quân bằng một cái ôm bằng hữu đầy lưu luyến. Lâm Khanh đưa robot mới về nhà. Mục đích của anh khi có được cô robot này chỉ đơn giản là để cô ta dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, giặc đồ,... Nói tóm lại, là anh ta cần một cô osin người máy. Nhiều người cứ nghĩ "tại sao không mướn hẳn một người giúp việc cho thuận tiện?". Nhưng anh ta nghĩ "người máy giúp việc sẽ tiện lợi hơn, khỏi phải mất tiền trả lương, không ốm đau bệnh tật, làm việc theo lập trình nên cứ thế mà làm, không có ý kiến này nọ". Anh ta có vẻ khá hài lòng với sự lựa chọn của mình, điều mà anh ta đặc biệt thích ở cô người máy này "lỗi kỹ thuật" làm cô ta không biết nói, anh ta cho đó là ưu điểm vì sẽ không gây ồn ào. Anh ta bị ám ảnh bởi giọng nói rùng rợn của một số robot, cứ lặp đi lặp lại mấy từ suốt cả ngày.
Lâm Khanh là một người thích sự đơn giản, ghét phức tạp. Trong cuộc sống của anh duy chỉ có gia đình và công việc là quan trọng nhất, ngoài ra chuyện tình cảm đối với anh dường như rất hời hợt, có cũng được, không có cũng không sao. Tuy nhiên, lại rất cẩn thận trong các mối quan hệ, mặc dù có nhiều cô nàng xinh đẹp, giỏi giang ngỏ ý làm quen, nhưng anh ta chỉ đáp trả bằng việc xem họ là bạn bè bình thường. Vì thế, đến bây giờ vẫn "ế".
Dù là người ưa chuộng sự giản đơn nhưng anh ta lại khá bừa bộn, chỉ lao đầu vào công việc mà bỏ quên mọi thứ. Vì vậy, căn nhà anh ta ở trở nên lung tung không lối thoát. Không biết dọn lại từ đâu, thế là anh ta cho đó là cục diện phức tạp và đơn giản hóa mọi chuyện bằng cách mua cô robot "siêu dọn dẹp" kia về.
Hihi! Không đơn giản như thế đâu, con người ngây ngô kia đang dần bước vào tình thế phức tạp mà không hay biết. Bởi cô robot thật đã bị đánh tráo mất rồi, người máy đang tồn tại cạnh hắn là một con người thật! (Bí mật này chỉ có cô gái kia và chúng ta biết thôi nhé! À, cô ấy tên là Vĩ Hạ, một cô gái đáng thương đang thay đổi cuộc đời đau khổ của mình dưới thân phận người máy tinh vi).
Cuối cùng, cũng đến căn biệt thự sa hoa, tráng lệ của Lâm Khanh. Anh ta thản nhiên, mở cửa xe và bước vào nhà một mạch. Vĩ Hạ vô cùng lúng túng vì cô không biết phải mở cửa như thế nào, vì thế cô cứ ngồi im trên xe. Đột nhiên, anh ta lại xuất hiện, thò đầu vào ô cửa kính làm Vĩ Hạ giật mình, nhưng cô khá bình tĩnh, không để lộ sự hoảng hốt của mình. Mặt lạnh như một con robot thực thụ. Bấy giờ, Lâm Khanh nhếch mép cười, nụ cười nửa miệng đầy tinh nghịch: "Cô có thể nghe người khác nói gì không?" Vĩ Hạ gật đầu.
"Cô tự vào nhà được không? Có cần tôi bế vào không?"
Vĩ Hạ gật đầu rồi lại lắc đầu. Thỏa mãn hai câu hỏi trên rồi nhé! "Cô tự vào nhà được không ?"gật đầu, "có cần tôi bế vào không" lắc đầu.
Anh ta lại mỉm cười, còn nhướng một bên mày, tỏ vẻ thách thức. Rồi mở cửa xe, né sang một bên. Vĩ Hạ vẫn đóng băng gương mặt lạnh, bước đi bình thường vào trong nhà.
Vì mô tả robot này giống con người đến 89% nên cô có cơ hội hoạt động như người bình thường mà không sợ bị bại lộ, chỉ cần không lên tiếng là ổn rồi. Hơn nữa, tên kia có vẻ không để ý nhiều đến cô, chỉ loáng thoáng nghe nhân viên giới thiệu về công dụng là ok ngay, không cần giây phút nghĩ ngợi gì cả. Ngoài việc xem cô là một loại máy móc hiện đại, tiên tiến để làm việc nhà thì anh ta cũng chẳng quan tâm là hàng thật hay giả. Vì là bạn thân với ông chủ trung tâm robot Kỳ Quân nên anh ta được ưu tiên sở hữu robot mới nhất này. Tình nghĩa thì không thể dùng tiền mua được, dù có bao nhiêu người đặt hàng với giá cao hơn thì Kỳ Quân cũng không bán. Vốn dĩ, cô robot này quà sinh nhật mà Kỳ Quân kỳ công chế tạo ra, để tặng Lâm Khanh. Đồng thời kỉ niệm 20 năm tình bạn của hai người.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy
Bạn vui lòng đọc lại mục số 1 nói về quy định đặt tên chủ đề trong Nội quy box Truyện ngắn - Tản văn, và chỉnh sửa lại cho đúng quy định.

Để sửa tên chủ đề bạn vào mục Công cụ chủ đề ngay bên phía trên góc tay phải của chủ đề, chọn Edit Title để chỉnh sửa.
 

Bảo bảo yết

Gà cận
Tham gia
12/3/17
Bài viết
375
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy

Tú Khả Liên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/4/17
Bài viết
36
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy
Sau dấu chấm lửng cách nha bạn!

Viết hoa hết bạn này!
Một số lỗi vậy thôi chứ bài bạn viết đối với mình là hay, nội dung sáng tạo. Mong bạn viết thêm vậy.
Cảm ơn sự đóng góp của bạn nhiều nha! Ủng hộ truyện mình nhé!
 
Bên trên