Truyện ngắn Cầu Vòng Dạ Thủy

Tú Khả Liên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/4/17
Bài viết
36
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy
Cảm ơn bạn nhé. Sửa rồi là tốt, sai nhiều là bị xóa bài đó. Mà cho mình làm quen với nha. Mình khá thích lối viết của bạn.
Cảm ơn sự quan tâm của bạn nhé! Nhờ bạn mình mới biết mình sai ở đâu mà sửa lại cho đúng! Không thì mình bị xóa bài mất rồi!
 

Tú Khả Liên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/4/17
Bài viết
36
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy
Khi bước vào trong nhà, Vĩ Hạ rất bất ngờ. Trước mắt cô là một ngôi nhà lớn và đầy đủ tiện nghi, bày trí bên trong thật sang trọng. Phòng khách lộng lẫy bởi ánh đèn chùm to, lung linh giữa trần nhà, thả đổ xuống đất, nội thất hoàng gia tuyệt đẹp. Cô đã từng mơ ước được đặt chân đến những ngôi nhà như thế này, để nhìn ngắm dù chỉ một lần. Và bây giờ đã trở thành hiện thực.
Liệu cuộc sống của cô sẽ thay đổi chóng mặt đến nhường nào? Cô có thể thích ứng với thân phận robot của mình hay không? Điều quan trọng là hằng ngày cô phải đối mặt với chàng hoàng tử kia như thế nào? Có lẽ, không ai có câu trả lời chính xác khi hiện thực vẫn còn chưa tiếp diễn...
Nhà tuy rộng lớn, Vĩ Hạ rất thích nhưng khốn khổ, một mình cô phải dọn dẹp hết tất cả. Từ mọi ngõ ngách trong nhà cho đến sân thượng.
"Phù! Hơi mệt tí nhưng không sao! Mình đã trải qua những thứ khốn cùng nhất của thế gian này rồi thì những chuyện vặt vãnh như thế này, sao có thể làm khó mình được chứ!". Vĩ Hạ mệt mỏi, thở không ra hơi, nhưng rồi lại phấn chấn trở lại, tiếp tục làm việc.
Cô nghĩ, mỗi ngày như vậy, cứ trôi qua một khoảng thời gian là sẽ quen dần với mọi thứ. Chuyện khó cũng thành dễ. Nhọc nhằn nhất là nơi làm việc và phòng ngủ của cậu chủ mang phong cách hoàng gia kia. Đó là những nơi "siêu bừa bộn". Cô nghĩ, mặt mũi cậu ta đẹp đẽ, đường nét rõ ràng, thanh minh vậy nhưng sao có thể hòa nhập với cuộc sống lộn xộn, bừa bãi như thế được. Thật không thể tin nổi. Có lẽ quá bận rộn chăng?
"Rè...rè...rè..." âm thanh của máy hút bụi khá ồn ào, khiến giấc ngủ vàng của Lâm Khanh bị đánh thức. Anh ta mệt mỏi, mở mắt, mơ màng nhìn Vĩ Hạ. Rồi ngồi bật dậy: "Này! À quên! Tôi chưa đặt tên cho cô nữa".
Anh ta nhảy khỏi giường, ngồi xổm xuống đất cạnh Vĩ Hạ, hạ cổ, ngểnh mặt với đôi mắt lờ đờ nhìn cô: "Tôi bảo này, cô tên là Pinky nhé! Từ nay tôi sẽ gọi cô như vậy! Có thích không?". Anh ta cười đắc ý, vẫn với đôi mắt đờ đẫn ấy.
"À quên! Cô không thể nói! Vậy biểu hiện khác đi, thích thì cười hoặc gật đầu, không thích thì lắc đầu".
"Pinky sao? Không khác nào cái tên của một con thú cưng" Vĩ Hạ nghĩ vậy rồi lắc đầu nhanh chóng.
Lâm Khanh tỏ ra khá bất ngờ. Mặt anh ta tiến sát lại mặt Vĩ Hạ, trố mắt nhìn cô. Vẻ mặt anh ta có vẻ nghiêm trọng khiến Vĩ Hạ cảm thấy vô cùng lo lắng, trong lòng không yên rộn lên câu hỏi: "Không lẽ bị phát hiện rồi sao?". Cảm giác như đang đổ gục trong bóng tối của nỗi sợ. Bỗng nhiên Lâm Khanh bật cười. Trong ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, nụ cười rạng rỡ của anh ta hòa vào những tia nắng ấm áp, khiến trái tim người khác dù băng giá đến đâu cũng đều sẽ tan chảy. Vĩ Hạ hỗn loạn, nhìn Lâm Khanh chằm chằm, không hiểu tại sao anh ta lại cười.
"Cô mà cũng biết chọn lựa nữa hay sao hả? Tên đẹp vậy mà lắc đầu à! Chắc là anh bạn của tôi lại bất cẩn gây ra lỗi kỹ thuật này rồi!". Anh ta ôm bụng cười một lúc rồi lấy lại sự nghiêm túc:
"Không sao! Lấy tên này vậy, hãy làm tốt công việc của mình nhé, Pinky! Giúp tôi làm việc nhà nào!".
Vĩ Hạ thở phào nhẹ nhõm, may là anh ta chưa phát hiện.
 

Tú Khả Liên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/4/17
Bài viết
36
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy
Lâm Khanh đứng dậy, vươn vai rồi múa vài động tác thể dục đơn giản: "Sau này, mỗi buổi sáng, cô cứ dọn dẹp các phòng khác hoặc tưới hoa. Còn phòng ngủ của tôi thì đợi sau khi tôi thức dậy hãy dọn nhé! Tôi làm việc cả đêm, giấc ngủ rất ít, nếu ngày nào cô cũng cầm cái máy đó rè, rè... như vậy! Chắc tôi sẽ thành cương thi mất!".
Vĩ Hạ muốn cười phá lên nhưng thật khó. Cô phải cố kìm nén, giữ bình thản trên gương mặt. Không thể để gợn một chút cảm xúc thật của mình được.
Cơn gió khẽ lùa qua tấm vải rèm mong manh, mang hương gió nhẹ nhàng nhưng rất mới. Có chút man mác, lành lạnh thật dễ chịu. Cảm giác như cuộc đời ai đó là một quyển sách đang được lật sang một trang mới.
Cô khẽ nhìn trộm chàng trai đang tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, với bài tập thể dục khá hài hước. Mặc dù động tác của anh ta có chút kì quặc, nhưng rất đáng yêu, mang nét trẻ con tinh nghịch.
Cô dường như bị thu hút và cuốn theo nét trẻ con ấy, nụ cười tươi sáng bật lên môi cô lúc nào không hay. Thế mà, anh chàng kia vẫn vô tư với điệu tập, rồi chợt quay sang, bắt gặp nụ cười ấy. Theo phản xạ tự nhiên, anh ta cũng mỉm cười hiền hòa đáp trả, quên bén việc Pinky là người máy mất rồi!
Thế giới của hai người bây giờ hòa thành một, không có sự phân biệt giữa chủ nhân và robot.
Khoảnh khắc ấy, chỉ có những cảm xúc là đang hoạt động nhộn nhịp, còn lại tất cả mọi thứ như dừng lại. Sự cảm nhận cuộc sống tươi đẹp, trôi một cách chậm rãi, không còn vội vã, tất bật nữa. Khiến người ta trân quý những phút giây này. Hạnh phúc đơn giản chỉ là những niềm vui nhỏ bé mà ta góp nhặt được trong cuộc sống đầy phiền muộn này.
Tiếng chuông báo thức làm cho khoảnh khắc trong trẻo ấy trở nên vỡ vụn. Thời gian hối thúc Lâm Khanh phải chuẩn bị, sửa soạn để đi làm. Vĩ Hạ thì phải nhanh tay làm bữa sáng cho cậu chủ. Chiếc máy giặt bận rộn với việc nhồi nhét quần áo, kim đồng hồ vội vã quay tíc tắc... Mọi thứ đều hối hả trở lại, khiến người ta muốn nín thở.
Mì Ý là món Lâm Khanh thích nhất, ngay cả bữa sáng anh ta cũng yêu cầu Pinky phải làm món này. Một cô gái ở vùng thôn quê hẻo lánh, xa xôi, thường ngày ăn những món đạm bạc, thì làm sao có thể biết đến món mì ngoại quốc này được chứ? Cô nghĩ, không biết robot thật có biết làm món này không nữa, bây giờ phải làm sao đây? Đương lúc lúng túng, không biết phải nấu như thế nào? Thì cô lại nghe giọng nói ấm áp của Lâm Khanh ở rất gần, sát cạnh tai cô, bàn tay thon dài, ấm mịn của anh ta cầm lấy tay cô, đang đảo cái vá trong nồi luộc mì: "Cô không biết nấu mì à? Tôi sẽ hướng dẫn cô lần đầu vậy! Xem và ghi nhớ nhé!".
Tay anh ta vẫn giữ lấy tay cô, khuấy đều mì cho chín hết. Thì ra, anh ta đang đứng phía sau cô nhưng dường như không có khoảng cách, khiến cô có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn của anh ấy. Mùi hương dìu dịu như em bé của Lâm Khanh khiến người ta thấy cảm mến. Nhìn vào họ, cứ như đôi vợ chồng trẻ đang hạnh phúc trong căn bếp. Cảm giác như hoa hồng và trái tim đang bay bổng trong gian phòng này. Nếu có điệu nhạc lãng mạn vang lên lúc này thì thật tuyệt...
Cô e thẹn xoay đầu nhìn anh ta đang chăm chú hướng dẫn. Rồi bỗng, cô hốt hoảng đẩy anh ta ra. Xuýt nữa là cô đã la "á!" lên rồi. Cũng may là cô vẫn chưa thốt lên. Anh ta thản nhiên như vậy sao, vẫn chưa cài cúc áo mà. Lâm Khanh khá bất ngờ, nhưng rồi anh ta lại kết thúc sự bất ngờ bằng nụ cười hiểu chuyện. Anh ta nhìn lại mình, rồi từ từ cài cúc áo lại, gật gù cười nói: "Gì thế! cô cũng biết xấu hổ à?".
Pinky vội vã tìm một mảnh giấy và một cây bút, cô ta ghi lại những điều mình muốn nói cho cậu chủ biết: "Tôi được chế tạo giống con người đến 89%, nên cảm xúc cũng được lập trình, đó là phát minh vĩ đại nhất của người tạo ra tôi". (Đổ lỗi cho đấng sáng tạo).
Anh ta lại cười khải: "Được rồi, vậy sau này tôi sẽ cẩn thận hơn! Được chưa?"
Ấy, thế mà anh ta vẫn tin đấy thôi, thật là một con người ngờ nghệch.
Lâm Khanh gảy gảy đầu, rồi lại chỉ dẫn cô nấu mì Ý tiếp. Cô nhéo vào tay áo anh ta, kéo kéo, rồi chỉ về phía đồng hồ đang đính kim ngay bảy giờ. Có lẽ, cô ấy đang nhắc nhở anh ta đến giờ đi làm rồi.
Anh ta nhướn mày, nhún vai vẻ vô tội: "Thà trễ việc, còn hơn trễ ăn! Cô biết không? Không ăn sẽ đói, đói thì không thể nói, không thể nói thì cũng đồng nghĩa với không làm việc được!". Rồi thản nhiên ngồi ăn mà không chút lo lắng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tú Khả Liên

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/4/17
Bài viết
36
Gạo
0,0
Re: Cầu Vòng Dạ Thủy
Do yêu cầu công việc của anh ta là ngoại giao và chỉ đạo, nên "nói" chính là công việc. Đùa thôi! Hôm nay là ngày nghỉ, lúc nãy anh ta còn gấp gáp chuẩn bị đi làm này nọ. Thật ra là do chứng đãng trí và nỗi ám ảnh công việc hàng ngày, khiến anh ta ngỡ là hôm nay cũng bận rộn. Nhìn anh ta trong chiếc áo sơ mi trắng được ủi thẳng tắp, ngồi ăn mì một cách chậm chạp như một cậu bé lười học, cố tình kéo dài thời gian để trốn tiết, thật buồn cười. Nhưng càng nhìn, anh ta lại càng tỏa ra ánh "mỹ nam vương siêu cấp", thật lấp lánh khiến người ta muốn hoa cả mắt. Nước da trăng trắng kiểu con nhà đại gia, nhưng không phải kiểu trắng nữ tính, yếu đuối mà chúng ta nghĩ tới. Là kiểu trắng sang trọng và nam tính, đôi môi đỏ lam hồng căng mộng điểm tô cho khuôn miệng trái tim đang hút từng sợi mì. Trông thật đáng yêu! Nắng tơ non của sớm mai pha chút vàng, nhuộm mái tóc anh ta óng ánh đến diệu kì. Vài nét sơ lược thế thôi là đủ hiểu nhan sắc anh ta cuốn hút đến mức nào rồi. Làm cho người đối diện phải cảm thấy xao động và chết lặng vài giây. Không biết cô gái xinh đẹp kia nghĩ thế nào nhỉ?
Có lẽ cô ta cũng đang bối rối lắm đây! Quả thật như vậy, Pinky đang chăm chú nhìn anh ta nhưng khoảng cách khá xa.
"Ọt, ọt..." bụng của cô ta kêu lên thảm thiết, thì ra là đói quá rồi! Cô ấy là đang bị thu hút bởi đĩa mì hấp dẫn của anh ta. Khi đói thì còn ai mà màn đến sắc đẹp nữa chứ!
Robot thì đâu cần ăn, cô đành bấm bụng rút lui, đợi lát nữa tìm một chỗ kín đáo mà lắp đầy khoảng trống. Anh ta vẫn hồn nhiên mà thưởng thức bữa sáng tuyệt vời.
Cô định ra ngoài với cớ mua nguyên liệu nấu ăn, sẵn tiện mua gì đó chống đói. Vừa ra đến cổng, cô thấy có gói bưu phẩm đặt trên hộp thư. Đặc biệt là không ghi tên người gửi hay người nhận gì cả, cùng lúc đó người đưa thư vừa đến nói với cô rằng: "Tôi đợi cô nãy giờ đấy! Có người gửi cô gói bưu phẩm này, người đó nói cô không cần biết anh ta là ai, chỉ cần nhận và dùng, đừng nghĩ ngợi gì cả! Cứ xem như ông trời bù đắp cho những ngày tháng thiếu thốn trong cuộc đời cô vậy!".
Sao mà không suy nghĩ được chứ! Đâu ra gói hàng này, đâu ra chàng trai tốt bụng kia chứ? Quan trọng anh ta là ai? Tại sao phải làm như vậy?
Cô chưa khỏi băn khoăn, anh đưa thư lại nói tiếp: "Chắc tôi sẽ thường xuyên gặp cô đấy, vì đây là nhiệm vụ của tôi mà!". Nói rồi anh ta leo lên xe đạp đi mất hút.
Bỏ lại sau lưng bao nỗi ngỡ ngàng, lo lắng của Vĩ Hạ. Cô hồi hộp mở gói hàng đó ra, không đáng sợ như cô nghĩ, chỉ là một vài cái bánh thơm ngon, còn nóng hổi. Thì ra, người lúc nãy không phải người đưa thư mà là anh giao bánh tận nơi.
Cơn đói kéo đến dữ dội khiến cô ăn gấp mà quên cả những nỗi lo. Không có cảm giác nguy hiểm gì nữa, có lẽ no rồi thì sẽ có đủ sức mạnh để đẩy lùi hết tất cả những điều đáng sợ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên