Đóa sen bên hồ Tả Vọng - Cập nhật - Dưa Hấu

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 30: HẠ MÌNH CẦU XIN

Đến tối hôm đó Hải vẫn chưa trở về, Đình Duệ thấy tôi nôn nóng đi ra đi vào mới hỏi:

- Đinh Thanh, em đang đợi ai sao?

- Không có, em đi lui đi tới cho tiêu cơm. – Tôi chột dạ chỉ có thể trả lời qua loa rồi đến ngồi yên ở bàn đá.

Đình Duệ cầm ấm trà rót vào chén đưa qua cho tôi, khói nóng từ trà phả lên. Tôi cầm chén trà nóng thổi thổi rồi nhấp một ngụm.

- Gần đây không thấy em ngồi chơi với cuộn len, có phải đã làm xong rồi không? – Đình Duệ vừa nói vừa cười.

Nếu Đình Duệ không nhắc đến có lẽ tôi đã quên mất chiếc khăn quàng tôi đan dở dang nằm ở đâu đó trong phòng. Thực ra chiếc khăn quàng chỉ cần đan phần cuối nữa là xong nhưng từ ngày biết tin Trịnh Khải bị truất ngôi thì tôi đã không còn tâm trí để hoàn thành nó nữa. Đình Duệ thấy tôi không trả lời bèn trêu chọc:

- Có phải em làm xấu quá nên không dám đem ra không?

Tôi bĩu môi, liếc Đình Duệ một cái thật dài.

- Đừng có coi thường tài năng của em.

- Ấy ấy, anh nào dám coi thường em. – Đình Duệ ngẩng đầu vừa nhìn cây lựu vừa thở dài. – Lựu ơi, khi nào mới có quả ăn?

Đình Duệ đổi đề tài đột ngột, tôi nhíu mày nghi ngờ anh có ý khác. Quả nhiên, Đình Duệ thấy biểu cảm của tôi thì bật cười:

- Không phải nói em nên mang bài thơ "Cây lựu" ra treo ở đây sao? Có nó rồi thì anh sẽ biết được khi nào sẽ có lựu ăn.

Tôi nghẹn họng, chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Đình Duệ rồi bỏ vào phòng. Anh nhìn thấy tôi quay người đi thì bật cười lớn, tiếng cười rất sảng khoái. Thỉnh thoảng Đình Duệ vẫn trêu chọc tôi, hôm nay coi như cho anh vui vẻ một chút vậy.

***

Sáng hôm sau vẫn chưa thấy bóng dáng của Hải, tôi đành lôi chiếc khăn len ra ngồi đan tiếp trong lúc chờ đợi. Thật ra nếu không có sách địa lý thì tôi sẽ đổi sang một loại sách khác, nhưng việc Hải chưa trở về khiến tôi có chút sốt ruột cũng có chút lo lắng, sợ rằng anh ta gặp phải bất trắc gì. Việc ngồi đan khăn ít nhất giúp tôi trấn tĩnh hơn, không phải đi ra đi vào.

Lúc tôi vừa hoàn thành chiếc khăn len quàng cổ để tặng Đình Duệ thì Hải cũng vừa về đến. Tôi đặt chiếc khăn xuống bàn, đi vội đến trước mặt anh ta. Hải cưỡi ngựa đi đường, cả người đều bám bụi, đôi mắt cũng có tia máu đỏ. Tôi hỏi:

- Sao ngươi về trễ như vậy? Có phải gặp chuyện gì hay không?

- Tôi không gặp chuyện gì. – Hải lấy từ trong ngực áo ra một bọc giấy đưa cho tôi. – Tiểu thư, đây có phải là vật người cần không?

Tôi đưa tay nhận lấy, mở bọc giấy ra thấy bên trong có hai quyển mỏng. Tôi mở một quyển ra, là sách truyền giáo viết song ngữ, một bên là tiếng Pháp, một bên là tiếng Việt. Tôi thực sự bị làm cho ngạc nhiên, ra chữ Quốc ngữ Việt Nam đã có từ thời này rồi. Một quyển khác là một tập chép tay viết bằng thứ tiếng lạ. Tôi không khỏi thở dài trong lòng nhưng nhìn Hải mệt mỏi nên cũng không dám nói ra.

- Sao đi lâu như vậy? – Tôi hỏi thăm.

- Thưa, ở Phố Hiến không còn người ngoại quốc đến từ phương Tây, tôi cầm giấy của tiểu thư đi hỏi xung quanh, có người nhận ra mặt chữ lại chỉ đường cho đến một nhà thương buôn ở phủ lân cận tìm.

Ra vậy. Họ có thể phân biệt được chữ Hán hay chữ La-tinh, nhưng không phân biệt được đâu là tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Bồ Đào Nha... Tôi nói Hải trở về nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ tìm anh ta.

Cầm hai cuốn sách vào phòng, tôi ngồi mở coi từng trang. Tuy rằng tôi học tiếng Anh nhưng đối với tiếng Pháp cũng có sự nhận biết nhất định, quyển truyền giáo chia làm hai cột, một bên là tiếng Pháp, một bên là tiếng Việt viết bằng chữ La-tinh nhưng chưa hoàn thiện như ở thời hiện đại. Riêng quyển chép tay được viết bằng tiếng Bồ Đào Nha, bởi trang đầu tiên có tên và quê hương của người viết nên tôi dễ dàng nhận ra. Nhìn từng trang có ghi ngày tháng, tôi đoán đây là quyển nhật ký đi biển của một thương buôn người Bồ Đào Nha, nhưng tại sao nó lại thất lạc ở trấn Sơn Nam thì tôi không thể đoán được. Lật ra đến trang giữa thì một tờ giấy gấp tư rơi ra. Tôi nhặt lên, mở ra xem. Đó là một tấm bản đồ.

Tôi đặt bản đồ xuống bàn, đến đứng bên cửa sổ nhìn ra sân. Lê Quý Đôn là nhà bác học uyên thâm, đối với những thứ mới lạ ông đều rất hứng thú. Ông đặc biệt quan tâm đến Nho giáo, Triết học và Địa lý. Trí nhớ của tôi về Lê Quý Đôn chỉ dừng lại ở đó nhưng nhờ vậy tôi mới nảy ra được ý định tiếp cận ông.

Lê Quý Đôn ham học lại là quan mẫu mực, không thể dùng vàng bạc để nhờ cậy, cho nên tôi mới nghĩ đến dùng một cuốn sách Địa lý bằng tiếng Anh để tặng ông. Tại sao lại là sách Địa lý? Đơn giản vì ông có hứng thú với thế giới xung quanh và tôi cũng dễ kiếm nó từ các thương buôn đi thuyền người nước ngoài hơn các loại sách khác. Còn bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng Hán là để tôi có thể đọc hiểu được và để có lý do nói chuyện nhiều hơn với ông.

Nhưng việc tìm kiếm không đơn giản như tôi nghĩ. Đối với các nhà Nho thì quyển sách truyền giáo kia là một thứ cấm. Quyển chép tay thì không thể dùng tới. Nhưng tấm bản đồ thì có thể, chỉ là có chút khó khăn.

Còn có hai rủi ro nữa, đó là Lê Quý Đôn tuy học vấn uyên bác nhưng liệu có hứng thú với sách của người phương Tây? Và liệu ông có cởi mở để chấp nhận một cô gái đến tìm ông bàn luận kiến thức? Hay là người mang tư tưởng Nho giáo luôn nghĩ rằng con gái phải ở trong nhà?

Giaoly.jpg

***

Chiều tà ngày hôm sau, đến trước phủ nhà Lê Quý Đôn, tôi nói Hải đánh xe ngựa đi qua con phố bên cạnh. Tôi không muốn Lê Quý Đôn biết tôi là tiểu thư nhà Huy Quận Công.

Tôi không gõ cửa mà đứng ở một bên cổng đợi, thỉnh thoảng đưa tay sờ tấm bản đồ gấp tư trong túi áo và lẩm nhẩm những câu nói đã dự định trước từ tối qua. Tôi đang cúi đầu nhìn đôi giày của mình thì nghe tiếng bước chân đến gần, liền ngẩng đầu lên nhìn. Lê Quý Đôn ngồi võng được hai người hầu khiêng vừa dừng lại trước cửa phủ. Ông chậm rãi đứng dậy, một người hầu nhanh chân tới trước cổng để mở cửa.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, bước qua đứng trước mặt Lê Quý Đôn. Tôi cúi đầu chào:

- Kính chào quan lớn. – Tôi học cách chào của những người ở thời này.

Lê Quý Đôn dừng bước nhìn tôi, trên gương mặt của ông có chút ngạc nhiên:

- Cô gái, nếu là việc của bộ Hình thì thứ lỗi, ta không thể giúp được.

Ra Lê Quý Đôn tưởng tôi đến nhờ vả việc ở bộ Hình, tôi cố gắng nói rành mạch:

- Thưa không, tôi được nghe đến Thị lang bộ Hình là người kiến thức uyên thâm nên mới mạn phép đến tìm. Chẳng là tôi cũng có hiểu biết chút ít nhưng vẫn còn nhiều điều chưa rõ nên mới tìm đến ngài để hỏi. – Chỉ nói có hai câu những tôi phải suy nghĩ cả đêm, lúc này nói ra vẫn còn có chút run run.

Lê Quý Đôn im lặng đứng nhìn tôi một hồi, mày có chút nhíu lại. Bỗng dưng tôi sợ là sẽ bị ông đuổi về, nhưng ông lại nở nụ cười:

- Cô gái tên gì?

Ở nhà tôi đã có dự tính trước, Lê Quý Đôn mà hỏi tên tôi sẽ không nói mình là Đinh Thanh, tránh cho ông phát hiện ra thân phận của tôi. Tôi cúi đầu trả lời:

- Thưa tôi… – Tôi chưa nói hết câu thì có tiếng mở cổng.

Tôi quay người nhìn thì thấy một người phụ nữ mặc áo tím đi ra, đứng trên bậc thềm nói:

- Ông đã về sao chưa vào nhà?

Tôi đoán đây là vợ của Lê Quý Đôn liền cúi đầu chào:

- Kính chào phu nhân.

- Ngẩng mặt lên ta coi. – Phu nhân nhà Thị lang bộ Hình nói với tôi.

Tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt của bà có chút sửng sốt:

- Cô là Đinh Thanh?

Tôi giật mình, phu nhân nhà Lê Quý Đôn sao lại biết tôi? Tôi cúi đầu đáp:

- Thưa đúng, tôi là Đinh Thanh.

Phu nhân nghe thấy thì mặt biến đổi, Lê Quý Đôn nhíu mày, sau lên tiếng:

- Vào nhà rồi nói.

Trong gian phòng khách, Lê Quý Đôn và vợ ông ngồi trên ghế, tôi ngồi đối diện. Họ cứ thế im lặng nhìn tôi, tôi cũng không biết nên mở lời như thế nào. Lê Quý Đôn nhìn tôi mà hỏi:

- Tiểu thư nhà Huy quận công đến nhà chúng tôi có việc gì?

Tôi cắn môi, cố gắng nói rõ ràng:

- Thưa, tôi đến không phải với thân phận là tiểu thư nhà Huy quận công.

Phu nhân nhà Thị lang hừ một tiếng trong họng, mắt muốn bắn ra tia lửa nhìn tôi:

- Không phải trước đây Huy quận công chê nhà chúng tôi mất danh vị nên từ hôn sao? Giờ cô đến có phải muốn nối lại?

Tôi chấn động. Từ hôn? Như vậy Lê Quý Đôn chính là Nghĩa Phái hầu? Lần trước Nguyễn Hoàn có nhắc đến một lần, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ Nghĩa Phái hầu bị Huy quận công từ hôn thì sẽ không đứng về phía quận công để xử sai cho Trịnh Khải. Hơn nữa Nguyễn Hoàn cũng không nói đến người đó họ tên là Lê Quý Đôn. Tôi thực sự không lường trước được, sự việc vốn khó khăn giờ càng khó khăn hơn thế này.

Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, giọng run run trả lời:

- Thưa phu nhân, tôi thực sự xin lỗi chuyện lần trước. – Tôi cố giữ giọng mình bớt run. – Nhưng tôi đến chỉ để thỉnh giáo ngài Thị lang về học vấn, không liên quan đến hôn ước.

Bà ta nghe thấy thì sững sờ, nhìn qua Lê Quý Đôn, ông nói bà vào nhà trong để ông nói chuyện với tôi. Bà ta không gây thêm khó dễ, đứng dậy trừng mắt nhìn tôi. Tôi đứng dậy cúi đầu chào, bà hừ một tiếng trong họng rồi quay người đi vào. Tôi thầm thở nhẹ, phu nhân của nhà này tính ra vẫn còn hiền lành, gặp nhà khác với việc con trai mình bị hủy hôn thì không chỉ mắng chửi mà còn có thể động thủ tay chân cũng nên.

- Tiểu thư nói đi. – Giọng của Lê Quý Đôn vang lên.

Theo kế hoạch, tôi sẽ tìm cách tặng sách về địa lý hay lĩnh vực nào đó để lấy lòng Lê Quý Đôn, sau đó mới bịa một chuyện thương tâm để ông mủi lòng mà cho tôi vào gặp Trịnh Khải. Nhưng lúc này, Lê Quý Đôn đã biết thân phận của tôi, nói chuyện không cẩn thận thì Huy quận công sẽ biết được tôi đã đến đây, sẽ thấy tôi có nhiều điểm khác lạ mà sinh nghi. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân rối rắm như tơ vò.

Tôi cắn răng, sự việc đã đến nước này chỉ còn một cách thôi. Bước ra khỏi ghế, tôi nắm chặt tay mình cúi gập người xuống, nói:

- Thưa ngài, thực ra tôi đến đây là để cầu xin một việc.

Lê Quý Đôn bị bất ngờ nhưng ông vẫn ngồi yên không nói gì. Tôi cắn môi nói tiếp:

- Tôi trước đây mang ơn huệ của vương tử Tông, biết ngài ấy bị giam lỏng trong nhà ngói nên đau lòng mới đến cầu xin quan cho tôi vào gặp vương tử Tông một lần. – Rốt cuộc tôi đã nói ra được.

Ông có chút sửng sốt, trầm ngâm một hồi mới trả lời:

- Chúa thượng đã có lệnh xuống, không một ai có thể tùy tiện vào gặp vương tử Tông. Việc này, ta không thể giúp cô được.

- Ngài có thể giúp. – Tôi nói cứng rắn nhưng vẫn có chút run rẩy trong lòng.

Lê Quý Đôn chỉ im lặng nhìn tôi, tôi cũng không đoán được ông đang suy nghĩ gì, bèn nói:

- Không phải mỗi ngày sẽ có người đưa cơm vào cho vương tử sao? Ngài để tôi thay người hầu đưa cơm vào thì không ai có thể biết được.

Lần này Lê Quý Đôn nghe tôi nói xong thì sững người. Có lẽ ông bị bất ngờ vì không ngờ tôi đã nghĩ qua biện pháp, hơn nữa còn cảm thấy nó rất khả thi, chỉ cần Lê Quý Đôn cho phép là được. Ông chỉ vào ghế:

- Ngồi đi.

Tôi nghe lời, đi đến bên ghế ngồi xuống. Lê Quý Đôn nhìn tôi, giọng chậm rãi:

- Tiểu thư có biết là Huy quận công không ủng hộ vương tử Tông hay không?

- Dạ có. – Tôi đáp – Đó là lý do tôi đến cầu xin ngài chứ không phải cha tôi.

Lê Quý Đôn đưa tay vuốt chỏm râu dưới cằm, mắt vẫn nhìn tôi:

- Là mang ơn như thế nào để tiểu thư phải hạ mình đi cầu xin như vậy?

- Thưa, là ơn cứu mạng. – Tôi cắn môi nói bừa, suy nghĩ rất nhanh liền nói tiếp – Tôi từng được vương tử cứu mạng, việc này Huy quận công không biết đến, nhưng ơn thì vẫn phải trả. Từ ngày nghe tin vương tử gặp nạn, tôi luôn ăn ngủ không yên.

Câu nói cuối cùng của tôi là thật lòng. Cũng may Lê Quý Đôn không hỏi thêm ơn cứu mạng ra sao, không thì tôi lại phải nói dối thêm một chuyện. Ông chỉ trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Được, trưa mai cô đến sớm một chút, thay người hầu trong phủ ta đưa cơm đến cho vương tử Tông. Việc này không được để cho người khác biết.

Tôi nghe được thì mừng rỡ, những người đọc nhiều sách như Lê Quý Đôn tất nhiên sẽ dễ động lòng trước việc báo ơn trả nghĩa. Tôi cúi đầu nói cám ơn sau đó nhớ đến tấm bản đồ trong túi áo thì lấy ra, cầm bằng hai tay đưa tới trước mặt.

- Thưa ngài, đây là bản đồ đi biển của thương buôn người nước ngoài. Cả thế giới rộng lớn này đều được vẽ trên tờ giấy này ạ.

Lê Quý Đôn nghe thấy thì giãn mặt, mở tấm bản đồ ra xem. Tôi nói nhỏ:

- Những địa danh được đánh dấu trên bản đồ tôi đã viết chú thích bằng chữ Nôm bên cạnh rồi ạ.

Ông ngẩng mặt lên nhìn tôi, giọng có vẻ rất ngạc nhiên:

- Cô biết chữ của người ngoại quốc?

- Dạ, tôi biết được một ít. – Tôi cắn môi, để cẩn thận tôi nói thêm – Xin ngài đừng để chuyện hôm nay tôi đến tìm ngài cho người bên ngoài biết.

Tôi sợ chuyện tôi đến gặp Lê Quý Đôn thì sẽ đến tai của Huy quận công, lúc đó tôi có trăm miệng cũng không biết phải trả lời như thế nào. Lê Quý Đôn nở một nụ cười hiền:

- Được.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chào rồi đi ra cổng. Ngày mai thôi, tôi sẽ gặp được Trịnh Khải.

-----------------------------------
Beta: Lê La :)
---> Chương 31
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
CHƯƠNG 16: ƯỚC HẸN CHỜ NHAU
- Ta nhất định sẽ đến tìm nàng.

Không có một lời yêu thương, chỉ có một lời hứa hẹn. Lời hứa chờ đợi nhau.

Vì đã trễ, tôi phải chào tạm biệt Trịnh Khải để cùng Gạo trở về. Mỗi lần gặp gỡ anh không hiểu sao lại luôn ngắn ngủi như vậy. Nhưng nó lại luôn ngọt ngào khắc ghi vào tim cốt.
...
Chị ơi, từ kia hơi lạ, chị giải thích giúp em với.:).
Mà đọc chương này xong em có cảm giác Ông Hân kia cứng đầu quá. Hừm.:eek::eek:
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Chị ơi, từ kia hơi lạ, chị giải thích giúp em với.:).
Mà đọc chương này xong em có cảm giác Ông Hân kia cứng đầu quá. Hừm.:eek::eek:
Hề hề, nó là "khắc cốt ghi tâm" đó em, chị muốn viết thành: "khắc ghi vào tâm cốt" nhưng viết nhầm "tim cốt". ;;) Chị đã sửa lại rồi. :D
 

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Hề hề, nó là "khắc cốt ghi tâm" đó em, chị muốn viết thành: "khắc ghi vào tâm cốt" nhưng viết nhầm "tim cốt". ;;) Chị đã sửa lại rồi. :D
À, bảo sao em đọc nó lạ lạ.:D:D.
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 31: TƯƠNG PHÙNG

hoa sen 1.jpg

Chưa đến giờ Ngọ tôi đã đến đứng chờ trước cổng nhà Thị lang bộ Hình Lê Quý Đôn, rất nhanh một người hầu nữ mang giỏ đựng cơm được đan bằng tre và một thẻ bài bằng gỗ đưa cho tôi. Trên thẻ bài có khắc một hình chữ nhật, bên trong khắc hai chữ Hán rất phức tạp tôi không đọc được, còn bên dưới có đóng con dấu đỏ của bộ Hình. Tôi nói với cô người hầu là sẽ trả lại đầy đủ, cô ta cúi đầu chào tôi rồi đi vào trong.

Hải đòi đánh xe ngựa đưa tôi qua nhưng tôi nói chỉ cách một con phố, gần như vậy không cần ngồi xe, hơn nữa có người hầu nào đưa cơm lại ngồi xe ngựa bao giờ. Hải biết tôi nói có lý nên nói sẽ chờ tôi ở gần đó. Tôi gật đầu rồi cầm lấy giỏ cơm đi bộ đến gian nhà giam Trịnh Khải.

Trước lúc đến đây tôi đã mặc sẵn trong người bộ đồ màu nâu sòng của người hầu, phủ bên ngoài là bộ áo khoác dài có thêu hoa văn. Khi ngồi trên xe ngựa, tôi cởi áo khoác ra, mặc vào một áo bông cũ kỹ mà Hải đã chuẩn bị sẵn. Tóc cũng rút bớt trâm cài, chỉ tết đơn giản, cài một trâm gỗ như cây đũa.

Đến gần cổng ngôi nhà ba gian đang giam Trịnh Khải, tôi hít vào một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân mình, sau lại đưa tay sửa sang một áo bông trên người. Xách giỏ cơm đi từ từ đến gần cổng tôi mới ngẩng đầu nhìn một tên lính đang canh cửa mà nói:

- Tôi mang cơm đến cho vương tử.

Anh ta nhìn tôi soi mói, giọng lạnh băng:

- Người kia đâu sao lại là ngươi đến?

- Nàng ta bị bệnh, tôi đi thay. – Tôi đáp rõ ràng, tiện thể cầm thẻ bài giơ trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn thẻ bài rồi ngẩng đầu cười, giọng đã hiền hòa hơn:

- Tôi chỉ hỏi vậy thôi, vào đi.

Tên lính còn lại mở cổng, tôi xách giỏ cơm, đi thẳng vào, vừa bước được ba bước đã nghe tiếng cổng đóng lại sau lưng. Đi được năm bước, lại gặp hai tên lính gác hai bên đường, thêm năm bước nữa đã đi hết bụi chè tàu, sân gạch nhỏ hiện ra. Trên sân gạch một bóng người mang áo xanh đen đang luyện võ, từng động tác lúc nhanh lúc chậm nhưng rất dứt khoát. Tôi đứng yên, tay nắm chặt giỏ cơm, mắt dán vào bóng người kia, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đang lấm tấm vài giọt mồ hôi hai bên má, thấm ướt cả khăn cột ngang trên trán. Ánh mắt vô định vài lần quét ngang qua người tôi khiến tôi giật thót nhưng anh vẫn không nhìn thấy tôi, hoặc là không nhận ra tôi.

- Sao không mang cơm vào đi? – Giọng của một lính gác đứng bên mép tường, có lẽ anh ta thấy tôi cứ đứng mãi một chỗ nên lên tiếng nhắc nhở.

Tên lính không chỉ nhắc nhở tôi mà còn khiến cho Trịnh Khải để ý đến tôi, khoảnh khắc nhìn thấy mặt tôi trong mắt anh thoáng sững sờ ngạc nhiên, động tác cũng dừng lại. Tôi nghe tim mình đập liên hồi, tay cố nắm thật chặt giỏ cơm, cúi đầu đi thẳng vào trong gian nhà. Lúc đi ngang qua anh, tôi cố gắng để mình trông không có gì khác lạ nhưng thực ra đến thở tôi cũng quên mất.

Tôi chậm rãi bước lên bậc thềm đi vào nhà. Ngôi nhà này khá nhỏ, từ cửa đi vào đã gặp bộ bàn ghế gỗ, bên cửa sổ bên kia là bộ bàn giấy, trên bàn còn có một chồng sách và giấy, bút nghiêng trên lọ mực. Một vách ngăn thưa ngăn phòng khách và phòng ngủ, tôi có thể thấy được một sạp gỗ để ngủ và tủ gỗ đơn sơ trong kia. Tôi cắn môi, một màn sương mỏng đã che phủ đôi mắt từ lúc nào. Đây sao có thể gọi là nhà ba gian? Nơi ở của một vương tử sao có thể đơn sơ đến như vậy?

- Sao nàng vào được đây? – Trịnh Khải hỏi tôi.

Anh đã đứng ngay bên cạnh tôi từ lúc nào. Tôi ngẩng lên đã thấy gương mặt tuấn tú sát gần trong tầm mắt. Anh gầy quá. Trịnh Khải thấy tôi không trả lời thì hừ một tiếng trong họng rồi đến bên ghế ngồi, giọng nói lạnh lẽo:

- Nàng đến làm gì?

- Đưa cơm. – Tôi đáp ngắn gọn.

Anh nhìn tôi trong mắt có tia ngạc nhiên xen lẫn tức giận nhưng không nói được chỉ có thể quay người nhìn ra hướng khác. Tôi lấy cơm và thức ăn từ trong giỏ để ra bàn, sau đó cẩn thận xúc cơm ra một chén sứ trắng đặt trên bàn trước mặt anh. Trịnh Khải quay qua nhìn chén cơm trắng rồi ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt anh đỏ bừng, tay vớ lấy đôi đũa ném thẳng ra sân. Đôi đũa va đập vào nền gạch vang lên những tiếng khô khốc rồi nằm im mỗi chiếc mỗi góc. Hai tên lính đang đứng gác ngoài sân ngạc nhiên nhìn vào trong nhà nhưng rất nhanh cúi đầu nhìn xuống chân.

Tôi cố trấn tĩnh, đi đến kéo hai cánh cửa khép lại rồi quay về vị trí cũ, lấy một đôi đũa khác từ trong giỏ đặt lên bàn. Trịnh Khải cười mỉa mai:

- Nàng có hài lòng không?

Tôi không hiểu anh đang cố ý nói về chuyện gì, chỉ có thể đứng im lặng. Anh hừ một tiếng trong họng rồi nói:

- Không phải nàng muốn ta không làm thế tử sao? Giờ nàng đã thỏa mãn chưa?

Không, tôi sao có thể hài lòng, sao có thể vui vẻ khi nhìn anh đau thương như vậy. Tôi lắc đầu:

- Không, thiếp không vui vẻ chút nào.

Ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên, sau đó Trịnh Khải gằn từng chữ:

- Nàng về đi.

Tôi chỉ mới đến sao có thể nói về là về nhưng tôi cũng không nói gì, chỉ đứng im lặng.

- Nàng có nghe gì không? – Trịnh Khải mất kiên nhẫn, trừng mắt nhìn tôi.

- Có. – Tôi nói, tiện thể đưa tấm thẻ bài ra. – Nhưng thiếp là người hầu của phủ Thị lang bộ Hình, hôm nay thiếp đưa cơm, chàng ăn xong thiếp sẽ về.

Trịnh Khải nghiến răng:

- Nàng thành người hầu từ lúc nào?

- Vừa mới. – Tôi nhe răng cười đáp lại.

Anh biết tôi nãy giờ đùa giỡn nên không thèm nói nữa, chỉ ngồi im trên ghế, tay nắm chặt để trên bàn. Từ trước khi bước vào cổng của ngôi nhà này tôi đã luôn tự nhủ thầm rằng mình phải cứng rắn lên, không được mang khuôn mặt u ám xám xịt vào gặp anh, nhưng có vẻ như sự cố gắng của tôi đã khiến anh tức giận.

Tôi đẩy đẩy cánh tay của anh, anh không phản ứng gì. Tôi đẩy đẩy thêm vài cái, anh vẫn ngồi yên như tượng. Tôi hít vào một hơi thật sâu, không đẩy đẩy nữa, cầm lấy ống tay áo của anh kéo kéo. Trịnh Khải đột nhiên quay qua nắm chặt cổ tay của tôi, nói lớn:

- Nàng nghịch đủ chưa?

Tôi mím môi không nói gì, cố làm mặt tội nghiệp để anh bớt giận. Trịnh Khải buông tay tôi, thở dài:

- Ta và nàng đã không còn liên quan. Nàng đừng bao giờ đến đây nữa.

Anh nói xong quay mặt nhìn qua hướng khác, lưng quay về phía tôi. Mặc dù ở nhà tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe anh nói câu này rồi nhưng vẫn cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

- Là chàng nói, thiếp chưa từng đồng ý. – Tôi bắt bẻ.

- Nàng… – Trịnh Khải quay qua nhìn tôi, ánh mắt thoáng có nét ngạc nhiên lại rất nhanh nhen nhóm lửa tức giận.

- Thiếp chưa từng đồng ý là chúng ta sẽ không còn liên quan. – Tôi cắn môi nói rõ ràng. – Hơn nữa, thiếp đã hứa là sẽ đợi chàng.

Trong mắt anh, lửa giận đã bị dập tắt hoàn toàn, chỉ còn lại nét bi thương. Anh thở dài:

- Nàng đừng đợi ta nữa, quên ta đi.

Tôi nghe tim mình nhói lên đau đớn, bảo tôi quên anh sao? Tôi đã cố gắng suốt gần hai năm qua, rốt cuộc tôi quên được gì?

- Không. – Tôi kiên quyết.

Trịnh Khải bất ngờ đứng dậy, hai tay anh nắm chặt hai vai tôi, chút nữa tôi đã bị anh làm cho giật mình mà ngã ngửa ra sau. Anh gằn lên từng chữ:

- Sao nàng lại cố chấp như vậy?

Mặc kệ cho hai bên vai bị anh bóp chặt đau đớn, tôi đưa tay mình lên chạm thật nhẹ một bên mặt anh, cảm giác được người anh thoáng run lên. Gương mặt anh trước mắt tôi nhòe dần, nước mắt đã rơi từ lúc nào. Anh buông lỏng hai vai tôi, sợ mình đứng không vững tay tôi liền bấu chặt một bên cánh tay của anh.

Nếu là trước đây tôi vô tâm với anh, không biết được những nỗi đau, những nỗi cô đơn mà anh đã chịu đựng, thì lúc này tôi càng không thể quay mặt làm ngơ, tiếp tục vô tư vô tâm.

Tôi không thương hại anh, tôi không tội nghiệp anh, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh, để anh không cô đơn trong những tháng ngày tiếp theo.

Tôi bắt đầu rung động từ lúc nào? Có lẽ là khi anh nói: “Nàng sẽ không cô đơn.”, cũng có thể là khi anh khẽ nắm lấy bàn tay tôi từng bước đến gần ao sen thơm ngát kia. Dù không biết bắt đầu từ đâu nhưng tôi đã không cách nào xóa bỏ được gương mặt anh, nụ cười của anh ra khỏi tâm trí mình. Tiếng sáo dìu dặt đêm đó thỉnh thoảng vẫn ám ảnh trong giấc mơ của tôi, mặc dù tôi không thể nhớ rõ âm điệu của nó như thế nào. Anh nói tôi cố chấp, có lẽ tôi thực sự cố chấp với tình cảm của bản thân, bởi dù có giấu kín nó cỡ nào, nó vẫn hiển hiện ở đó, trong tim của tôi.

Trịnh Khải đưa tay gạt nước mắt đang rơi bên má tôi, anh nói rất nhỏ, rất ấm áp:

- Nàng đừng khóc.

Câu nói của anh chạm đến đáy tim tôi khiến nước mắt cứ tuôn ra không ngừng. Anh bất lực đành lấy khăn ra lau mặt cho tôi, sau đó để tôi ngồi thút thít trên ghế một hồi mới nói:

- Nàng thật giỏi, nói vài câu cũng có thể khóc đến long trời lở đất như vậy.

Tôi giả bộ thút thít lớn hơn, Trịnh Khải có vẻ hoảng hốt:

- Được rồi, được rồi. Ta chưa từng nói lại nàng. Đừng khóc nữa, mắt sưng đỏ rồi. – Ngón tay anh khẽ vuốt mí mắt của tôi.

Khóe miệng của tôi giãn ra, thật không ngờ vương tử cao quý từng lạnh lùng cũng có biểu cảm xót xa cho người khác như vậy.

- Khóc xong rồi cười, nàng có phải đang trêu chọc ta không?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, giọng có chút khàn:

- Không có.

Trịnh Khải ngồi một bên im lặng nhìn tôi, đợi cho đến khi nước mắt của tôi khô hẳn. Tôi đoán lần này anh không còn tỏ ra lạnh lùng hay đuổi tôi đi được nữa rồi.

- Nàng trở về đi. Đừng đến nơi này nữa. – Giọng anh có chút buồn bã nhưng cũng rất kiên quyết.

Tôi trố mắt ngạc nhiên, anh chàng dịu dàng ban nãy đâu rồi? Nói một hồi, khóc lóc một hồi sao lại trở về điểm xuất phát thế này? Tôi tức giận:

- Tại sao?

Anh đứng dậy, nhìn tôi mà thở dài:

- Vì sẽ nguy hiểm cho nàng.

- Ở đâu? Sao thiếp không thấy? – Tôi cũng đứng dậy, bĩu môi trả lời.

Trịnh Khải lắc đầu, tay bắt đầu lấy thức ăn đem bỏ lại vào trong giỏ. Tôi đứng yên một bên nhìn anh, tự hỏi anh đang làm gì vậy? Đi chỗ khác ăn cơm sao? Nhưng nơi này chỉ có một bàn, chiếc bàn giấy kia bên trên để toàn giấy và sách sao ăn cơm được. Sau khi thu dọn xong xuôi, anh đưa giỏ cơm đến bên tay tôi:

- Nàng về đi.

- Nhưng chàng chưa ăn cơm. – Tôi nhíu mày.

- Được rồi, ta không đói. Nếu nàng còn lằng nhằng ở đây sẽ khiến người ta nghi ngờ. – Anh kéo tôi ra trước cửa. – Mau về đi.

Quay người lại nhìn anh, tôi cứ chần chừ không muốn đi. Anh lắc đầu nhìn tôi:

- Lần sau mặc nhiều áo vào, trời lạnh này chỉ mặc một áo bông mỏng kia sao ấm được.

Tôi gật đầu như một cái máy.

- Nếu nàng cần gì cứ nói với một tên người hầu trong phủ của nàng, tên hắn là Hải. Hắn sẽ giúp nàng.

- Thiếp biết. – Tôi cười.

Trịnh Khải tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó chỉ thở dài:

- Đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, ở lại lâu sẽ nguy hiểm, mau về đi. – Anh vừa nói xong liền đưa tay đẩy cánh cửa.

Tôi bị bất ngờ chỉ có thể bước ra ngoài, mắt vẫn dán vào anh. Trịnh Khải khẽ ho một tiếng, bỗng nhiên quát lớn:

- Cút, mang có chút cơm cũng đổ trong đổ ngoài. Vô dụng! – Anh nói xong thì quay người vào trong đóng cửa cái rầm trước gương mặt đang há hốc ngạc nhiên của tôi.

Hai tên linh canh gác ngoài sân đưa mắt nhìn, tôi rụt vai, cúi đầu, xách giỏ cơm đi nhanh ra cổng. Ra đến gần cổng nhưng vẫn nghe tiếng một tên lính nói với tên còn lại:

- Cô gái kia bị vương tử quát đến mắt đỏ hoe, tội nghiệp.

Tôi cố nín cười, gõ cổng để lính canh bên ngoài mở cửa, sau đó chỉ cắm cúi đi thẳng. Đi vừa khuất tầm nhìn của lính canh thì tôi đã bắt gặp xe ngựa và Hải đang đứng chờ. Hải thấy tôi liền chạy đến nhưng anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngập ngừng rồi không nói gì, chỉ cầm giúp giỏ cơm và đỡ tôi lên xe ngựa. Vừa lên xe ngựa, tôi lấy áo khoác dài thêu hoa ban sáng choàng thêm vào bên ngoài. Thời tiết lạnh như vậy mà anh còn luyện võ giữa sân sau lại vì tôi mà nhịn đói, nghĩ vậy tôi không khỏi thở dài, chỉ mong tối nay người hầu mang cơm đến sớm một chút.

Tựa người vào vách xe, tôi lắng nghe tim mình đang đập mạnh mẽ từng hồi. Ban đầu tôi chỉ muốn gặp anh một lần, muốn biết anh có khỏe mạnh hay không nhưng gặp rồi lại muốn gặp thêm nữa.Tình cảm bao tháng ngày qua bị nén chặt tận sâu trong đáy lòng lại bùng lên không cách nào dập tắt được. Dẫu biết những ngày phía trước sẽ nhiều chông gai và khó khăn nhưng chân vẫn không ngừng bước tới, tôi chỉ có thể tự an ủi mình: sẽ ổn thôi.

-----------------------------------
Beta: Lê La :)
-----> Chương 32
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
CHƯƠNG 4: GẶP CƯỚP GIẬT

Anh ta nói như thế rốt cuộc chính là đang chê tôi không phải con gái sao? Tôi nổi máu nóng lên mặt, tức giận:

- Công tử, tôi thấy anh mới không có ra dáng nam tử hán đầu đội trời, chân đạp đất một tí nào cả. – Anh ta không coi tôi là nữ nhi, tôi không cần coi anh ta là nam nhi.

Con người là vậy, tuy biết bản thân mình có khuyết điểm nhưng không chịu được bị người khác nói huỵt toẹt nó ra. Hơn nữa, tôi vốn tính cách thoải mái đã quen, về đây tất nhiên không phù hợp với cái mà gọi là “khuê các, hiền thục” ở thời này rồi. Ban đầu cũng không phải tôi muốn trêu chọc anh ta, chỉ tại đúng lúc tâm trạng không tốt, anh ta lại xuất hiện làm gì.

Nhìn thấy mặt anh ta biến đổi, tôi nghĩ nghĩ, chỉ ăn vạ anh ta một bữa ăn mà bị chê này nọ, tôi lại giận hơn, tức giận làm mụ mị đầu óc:

- Bữa này tôi ăn, tôi trả tiền. Rượu đó, tôi có uống, cũng trả luôn. Coi như anh uống rượu thừa của tôi đi, tôi không thèm tính toán.

Mặt anh ta chuyển sang đỏ rồi đen. Tôi đoán anh ta tức giận lắm rồi, phải nhanh móc tiền ra trả rồi chạy về nhà thôi. Nhưng tôi lại chợt nhớ ra, tôi trốn đi chơi không mang theo tiền. Lần này khuôn mặt của tôi chính là từ đỏ chuyển sang trắng.

Anh ta kiên nhẫn nhìn tôi rồi quay qua gọi người đến trả tiền. Xong anh ta đứng dậy, ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống rất đáng sợ:

- Tiểu thư, nàng nên cẩn thận cái miệng của mình. Lần này, ta tha cho nàng.

Người tôi hơi run lên một cái rồi nhanh chóng đi theo anh ta ra đường. Tôi quyết không để mất mặt như vậy, tôi đứng chặn trước mặt anh ta, hùng hổ:

- Coi như tôi nợ anh. Tôi sẽ trả lại. Có cần hung dữ vậy không?

Anh ta liếc tôi một cái, lách người qua bên tiếp tục đi về phía trước. Tôi chạy theo, nói:

- Anh nói đi, nhà anh ở đâu, tôi sẽ mang đến trả.

Đúng vậy, đã chửi anh ta nhiều như vậy, tôi nhất quyết phải trả tiền cho anh ta để giữ hình tượng mới được. Trả tiền xong, tôi mới có thể vênh mặt chửi anh ta tiếp được. Nếu không, tôi sẽ thấy hổ thẹn trong lòng.

- Tránh ra. - Anh ta gằn ra từng từ.

- Tôi không tránh, anh nói đi, nhà ở đâu tôi biết mới mang tiền trả lại được. - Tôi cứ quyết bám lấy không buông.

Anh ta bị tôi bám một đoạn, cuối cùng kiềm chế mà nói:

- Được. Hoặc là nàng trả ngay lúc này. Hoặc là quên chuyện này đi. Ta không tiếc mấy xu lẻ kia.

Tôi có chút bối rối, anh ta hẳn tức giận lắm rồi. Dù tôi chưa rành về đồng tiền và chi tiêu ở đây, nhưng tôi biết, bữa ăn hết hai đồng không phải là xu lẻ. Anh ta thì vẫn đang đứng im nhìn tôi. Tôi nhanh mắt nhìn thấy hai người đàn ông ngoại quốc buổi sáng đang đứng ở phía trước, hình như đang cố gắng nói chuyện với một người địa phương. Tôi liền nảy ra ý, cười với anh ta:

- Được, tôi trả ngay bây giờ. Anh đứng đợi tôi. Nhất định không được đi đâu.

Nói xong, tôi đi nhanh đến trước mặt hai người ngoại quốc Hà Lan kia, mở miệng hỏi thăm. Hai người đó thấy tôi như vớ được xuồng cứu sinh, nhanh chóng kể lể. Ra là họ muốn mua những bộ ly chén bằng đồng thau được khắc họa tiết kia nhưng tiếng Việt của họ chỉ biết khá ít, nói tiếng Hoa thì người bán không hiểu. Người bán lại nói tiếng địa phương Nghệ An, hai người Hà Lan kia căn bản không thể nghe ra được từ nào. Thế là tôi đứng ra phiên dịch. Người bán bán được vui mừng, người mua lại càng vui mừng hơn.

Người đàn ông râu xoăn liên tục cám ơn tôi, lại hỏi có thể làm gì để báo đáp. Tôi vui mừng nói, tôi đang mắc nợ hai đồng, có thể cho tôi mượn được không. Họ cười lớn, đưa tiền, lại nói, không cần trả. Tôi cười cám ơn.

Vẫy vẫy tay tạm biệt hai người ngoại quốc, tôi nhìn qua anh chàng áo xanh đen đang đứng một bên. Tôi miệng cười, ngửa tay xòe ra hai đồng ở trong đó, đưa lên trước mặt anh ta:

- Trả cho công tử. Vậy là hết nợ nhé.

Trịnh Khải vẫn đứng im, nhìn sững tôi. Tôi đoán chắc anh ta đang không ngờ tôi lại tài giỏi như vậy. Tôi cười tít mắt.

Tình huống lúc này là thế này. Tôi và Trịnh Khải đang đứng bên đường, một tay tôi đang xòe tiền, anh ta thì đứng bất động. Mặt tôi thì cười sáng lạn, mặt anh ta thì đơ ra, không biết đang suy nghĩ gì.

“Á”

Tôi theo phản xạ mà la lên khi bả vai của tôi bị ai đó đụng mạnh vào. Người tôi không phòng bị ngã ra sau thì Trịnh Khải đã nhanh tay kéo tôi lại. Tôi vừa đứng vững đã thấy anh ta nhanh chân đuổi theo ai đó sau lưng tôi.

Lúc này tôi mới hoàn hồn lại. Tôi vừa bị giật tiền. Tôi vừa bị giật tiền ở thời này. Ra là ở đâu cũng giống nhau. Tôi thở dài, nhìn lòng bàn tay có ba vết dấu đỏ do bị cào, may mà không bị trầy xước.

A, Trịnh Khải, anh ta đi đâu? Không phải là đuổi theo tên giật tiền đó chứ?

Tôi chạy về hướng Trịnh Khải đuổi chạy ban nãy. Vừa tới góc đường đã thấy Trịnh Khải và một người áo đen đang đánh nhau. Người dân đứng xem xung quanh nhưng không ai dám tới gần.

Tôi chạy đến gần thì Trịnh Khải đã áp chế được tên áo đen. Tuy ngắn ngủi nhưng tôi biết Trịnh Khải võ công rất giỏi, nhanh như vậy đã bắt được tên cướp giật. Lúc này những người xung quanh bắt đầu ồn ào trở lại. Người vỗ tay khen Trịnh Khải, người chỉ chỏ chửi tên giật tiền. Tên áo đen thấy tôi xòe tiền không phòng bị, lại thấy Trịnh Khải khăn áo lượt là, tưởng công tử bột nên mới ra tay. Thật không ngờ, hắn ta gặp xui.

Trịnh Khải lấy lại hai đồng tiền, giao tên áo đen cho những người đàn ông xung quanh, giải lên quan phủ.

Còn tôi, tôi đang đứng sững, bất động. Trong đầu tôi lúc này hiện lên câu nói ban nãy của anh ta: “Lần này, ta tha cho nàng.” Nếu anh ta không tha cho tôi, vậy anh ta sẽ làm gì? Cái miệng hại cái thân, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn mới được.

Trịnh Khải phủi áo, đến bên cạnh tôi, chìa hai đồng tiền trước mặt tôi:

- Tiểu thư, ta không muốn làm người keo kiệt. Nàng cầm đi.

Anh ta rõ ràng đang nói móc tôi đây mà, tôi hơi ngượng, nhưng cũng không nên kì kèo, liền cầm lấy, đầu cúi xuống đất, nói nhỏ:

- Tôi xin lỗi vì ban nãy hơi nóng tính đã nói nhiều lời không hay.

Tôi nói lời xin lỗi chính là tôi cảm thấy mình đã làm quá lên, lại còn chửi anh ta, thật mất hình tượng. Anh ta hơi sững người rồi cười, trả lời:

- Tiểu thư thật không giống những cô gái khác. Tuy rằng nàng nói nhiều thứ ta không thể hiểu được nhưng…

- Nhưng gì? - Tôi ngước mặt chờ anh ta nói tiếp.

- Nhưng ta cảm thấy nàng rất đặc biệt. Không ngốc tí nào.

Trịnh Khải nói xong thì quay mặt đi thẳng bỏ tôi đang đứng ngỡ ngàng. Anh ta vừa nói tôi đặc biệt, tôi không ngốc? Ý là của anh ta là gì? Tôi nhìn bóng anh ta rẽ sang con đường khác rồi nhìn hai đồng tiền trong tay. Trời đang chiều tà. Tôi cũng nên về thôi. Nhưng, tôi không biết đường về nhà. A, không phải mẹ tôi hay nói đường nằm ngay dưới lỗ mũi sao. Tôi hỏi thăm một ông chú đang kéo mấy con nghé trên đường, hỏi đường đến nhà của Quận Công Huy. Ông chú chỉ đường: đi tới trước gặp quán nước, rẽ trái đi tới miếu nhỏ lại rẽ phải, đi thẳng tới cây đa thì nhìn đối diện là nhà Quận Công Huy.

Tôi nói cám ơn rồi nhẩm nhẩm lại, sợ quên mất. Nhưng tôi chỉ mới tới trước cái miếu nhỏ đã gặp Gạo đang hớt hải chạy tới, nói là đang đi tìm tôi.

-----------------
Bạn rất đầu tư trong việc miêu tả quang cảnh Đại Việt thế kỉ XVIII cũng như cách ăn mặc của nhân vật, thật sự khâm phục bạn vì đã khai thác một đề tài rất khó đối với văn học sử Việt Nam. Mình chỉ có hai góp ý nhỏ:
- Thứ nhất, nhân vật chính đã 22 tuổi nhưng có vẻ tâm tư, tình cảm cùng cách ứng xử của cô thực sự chỉ mới 15, 16 tuổi. Ở những chương đầu, nhân vật này mình dường như không thấy sự chín chắn trong từng hành động hay suy nghĩ của một cô gái đã qua tuổi hai mươi.
- Thứ hai, bạn xem lại cách viết hoa các danh từ riêng và danh từ chung nhé. Ví dụ như "Lê trung hưng" thì chỉ viết hoa chữ "Lê", quận công, quận chúa, thế tử, thái tử... nếu không phải đứng đầu câu hoặc dùng như danh từ riêng thì không được viết hoa. Rõ ràng, lỗi này bạn sai khá nhiều.
P/s: mình thật sự mong đọc được nhiều tác phẩm viết về thời xưa của nước ta nên mình hi vọng bạn sẽ lưu tâm đến lời nhận xét của mình chút xíu.
Like your story!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Bạn rất đầu tư trong việc miêu tả quang cảnh Đại Việt thế kỉ XVIII cũng như cách ăn mặc của nhân vật, thật sự khâm phục bạn vì đã khai thác một đề tài rất khó đối với văn học sử Việt Nam. Mình chỉ có hai góp ý nhỏ:
- Thứ nhất, nhân vật chính đã 22 tuổi nhưng có vẻ tâm tư, tình cảm cùng cách ứng xử của cô thực sự chỉ mới 15, 16 tuổi. Ở những chương đầu, nhân vật này mình dường như không thấy sự chín chắn trong từng hành động hay suy nghĩ của một cô gái đã qua tuổi hai mươi.
- Thứ hai, bạn xem lại cách viết hoa các danh từ riêng và danh từ chung nhé. Ví dụ như "Lê tung hưng" thì chỉ viết hoa chữ "Lê", quận công, quận chúa, thế tử, thái tử... nếu không phải đứng đầu câu hoặc dùng như danh từ riêng thì không được viết hoa. Rõ ràng, lỗi này bạn sai khá nhiều.
P/s: mình thật sự mong đọc được nhiều tác phẩm viết về thời xưa của nước ta nên mình hi vọng bạn sẽ lưu tâm đến lời nhận xét của mình chút xíu.
Like your story!
Rất cám ơn bạn đã đọc và cho góp ý nha. :D
- Về góp ý thứ 1 của bạn, mình nghĩ rằng đó là tính cách của nữ chính, có chút nghịch ngợm, lạc quan và đặc biệt nữ chính lại còn là người hiện đại nên đối với bối cảnh cổ đại sẽ có nhiều lạ lẫm và vui thích. :|
- Về góp ý thứ 2, hụ hụ, mình quả nhiên rất sơ suất khi cứ nghĩ "quận công" là một tước danh, vì thế viết hoa vô tội vạ. *Xấu hổ* :"> Mình cũng đã kiểm tra lại, thời "Lê Trung Hưng" hay "Lê trung hưng", tuy một số trang viết loạn cả lên nhưng Hoàng Lê Nhất Thống Chí viết đúng như bạn nói, *lại xấu hổ*. :((

P/s: Mình đã sửa lỗi toàn bộ các chương rồi nha. ;;) Cơ mà không biết còn sót lại chỗ nào không :-s.
P/ss: Hi vọng bạn tiếp tục đọc truyện và cho mình góp ý. >:D<
 

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
CHƯƠNG 6: ĐÁM GIỖ

Chiều tôi và Đinh Ngọc đi cùng mẹ cả ra phố mua đồ. Mẹ cả, Đinh Ngọc và tôi đi trước, dẫn theo hai gã gia nhân đi theo sau để phụ việc xách đồ. Hoa và Gạo ở phủ cùng người hầu tiếp tục dọn dẹp, xếp đặt.

Đến cửa hàng vải, chúng tôi lựa một hồi rồi lấy ba xấp vải tốt, màu sắc nhuộm thanh nhã. Lại qua cửa hàng đồ trang sức, mẹ cả rất thích chiếc kiềng cổ bằng vàng có đính hình con gà trống đang vươn cổ gáy, rất tinh xảo. Năm nay là năm Đinh Dậu, chiếc kiềng này càng phù hợp. Trả tiền, mẹ cả bắt ông chủ để vào hộp gỗ cẩn thận.

Lúc ra khỏi cửa hàng, tôi nhìn thấy bên góc đường đang có hai người đàn ông dắt theo hai con ngựa, từ từ rẽ ra đường lớn. Một người mặc áo dài xám tro, một người mặc áo đen. Tôi đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng người áo xám tro. Rất quen. Tôi không dám chắc, bởi tầm nhìn khá xa, người qua lại cũng đông đúc.

Đang đứng thẫn thờ, tôi đã được Đinh Ngọc kéo tay đi. Người áo xám tro cũng biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Về đến nhà, mẹ cả viết một thiệp chúc mừng, để một phong bì đỏ chúc may mắn và chiếc hộp trang sức ban sáng vào một túi vải lớn, cột cẩn thận. Đây là phần quà chúc mừng quý tử mới sinh ra của chúa thượng và Tuyên phi. Hoàng Lộc – người hầu thân tín của quận công – và một gã gia nhân khác sẽ lập tức lên đường, đưa quà đến tận phủ chúa.

Ngày hôm sau là giỗ đầu của ông nội nuôi – Quận công Việp.

Sáng sớm, mọi người đã tất bật, bận rộn. Tôi để ý thấy rất nhiều khách đến, mang theo phần lễ vật cúng, rồi sẽ ra bàn ngồi nói chuyện với quận công. Mẹ cả sẽ chỉ huy người hầu đặt lễ vật ở đâu. Bàn thờ vốn không hề nhỏ nhưng nhanh chóng đầy kín vật lễ cúng bái. Mẹ cả sai người kê thêm một chiếc bàn trước bàn thờ, chiếc bàn lại nhanh chóng kín lễ vật.

Những người khách hầu hết là quan lại của trấn Nghệ An. Một số khác đến từ nơi khác. Một nửa trong đó là vì quận công mời mà đến, một nửa lại là nhớ ngày mà đến.

Tôi thực sự tò mò, Việp quận công là người như thế nào? Thông thường, một người khi chết đi, có thể có nhiều người chỉ vì một lần gặp mặt mà đến thắp một nén nhang tiễn đưa. Nhưng ngày giỗ đầu thường chỉ có người trong nhà nhớ đến. Còn giỗ đầu của Việp quận công lại có nhiều người nhớ mà đến thắp nhang?

Tôi tranh thủ lúc Đinh Ngọc rảnh rỗi, kéo nàng vào phòng hỏi chuyện.

- Chị, ông nội là người rất nổi tiếng phải không?

- Em thật không nhớ tí nào sao? Mới năm kia em còn nói, sau này sẽ lấy người oai hùng như ông nội còn gì. – Đinh Ngọc rót trà, vừa uống vừa nói.

Nghe vậy, tôi càng tò mò hơn, càng gặng hỏi cho được. Đinh Ngọc nhìn tôi, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ngày giỗ đầu của ông, kể chuyện của ông cũng rất hay.

Tôi gật gật. Đinh Ngọc uống một ngụm nước, bắt đầu kể.

Việp quận công xuất thân từ một hoạn quan, tên là Hoàng Ngũ Phúc. Tuy là một hoạn quan nhưng ông là người văn võ song toàn, nổi tiếng mưu trí. Ông giữ chức Tả thiếu giám sau lên chức Nội sai trong Hình phiên. Khi khởi nghĩa nông dân nổi lên khắp nơi, Hoàng Ngũ Phúc đã dâng 12 điều binh pháp lên chúa Trịnh Doanh. Chúa đọc, biết được tài năng của ông, ban cho ông thống lĩnh kỳ binh, mang quân dẹp loạn.

Sau khi dẹp loạn quân Nguyễn Hữu Cầu, Hoàng Ngũ Phúc còn dẹp yên quân cướp bóc, dẫn quân dẹp loạn các phiến quân khác. Từ đó, chúa Trịnh Doanh càng thêm phần tin tưởng, phong làm Việp quận công, trở thành vị tướng quan trọng nhất triều đình.

Việp quận công tuy giữ chức lớn nhưng thái độ ôn hòa, không vì được chúa yêu mến mà kiêu ngạo, vẫn đối xử tốt với các quan lại khác và người dân trong thành. Vì vậy ông rất được yêu mến, tôn kính và cũng nhận được nhiều đố kỵ. Ông vẫn còn giữ chức cho đến khi chúa Trịnh Sâm lên ngôi. Sau vì nhiều lời gièm pha, ông cáo già xin từ chức về hưu, được phong làm Quốc lão.

Mấy năm trước, anh em nhà Tây Sơn nổi dậy khởi nghĩa, nhà chúa Nguyễn ở Đàng Trong lục đục, chúa Trịnh quyết định mang quân tiêu diệt họ Nguyễn. Chúa Trịnh Sâm gọi Hoàng Ngũ Phúc, lúc đó đã 62 tuổi, ra cầm quân, gọi là Bình nam thượng tướng quân. Ông mang theo các con trai nuôi và tướng quân khác ra trận.

Chỉ mới hai năm trước thôi, tức năm 1775, Việp quận công cùng các tướng tá của mình đã chiếm được Phú Xuân, đẩy lùi họ Nguyễn về phía Nam, phá trận của quân Tây Sơn khiến Nguyễn Nhạc phải quy phục.

Thừa thắng xông lên, Việp quận công tiếp tục tiến đánh đuổi quân Nguyễn. Nhưng cuối năm 1775, quân Trịnh gặp bệnh dịch. Việp quận công lúc này đã 63 tuổi, tuổi già, sức yếu. Tháng giêng năm ngoái, ông qua đời trên đường quay trở lại Thăng Long, thọ 64 tuổi.

Quả thật là lịch sử hùng tráng của một đời người. Tuy rằng ông mang quân đánh dẹp cuộc khởi nghĩa nông dân, nhưng nếu nhìn ở khía cạnh khác, thì ông là người mang đến cuộc sống yên ổn cho Đại Việt. Tôi nghe mà thật sự muốn gặp lấy Việp quận công một lần.

- Sao chị biết rõ đến vậy? – Tôi hỏi.

- Em ngốc sao. Là ông nội của chúng ta đấy. Năm ngoái hai chị em còn ra ngõ đứng chờ cha về, rốt cuộc cha về còn mang theo cả quan tài của ông nội. – Đinh Ngọc buồn bã.

- Vậy hôm nay chúng ta có ra lăng mộ của ông nội không? – Tôi lại hỏi.

- Lăng mộ của ông nằm ở Thăng Long, cha đã cho người đến cúng bái. Giỗ bốn chín ngày của ông, chúng ta vẫn còn ở kinh thành. Năm nay giỗ đầu ông lại cúng ở đây. – Đinh Ngọc nhìn ra cửa sổ.

Gạo ở đâu hớt hải chạy vào:

- Tiểu thư, công tử Đình Duệ đến rồi.

Đinh Ngọc nghe thấy, vui mừng kéo tay tôi đi ra ngoài. Lúc này ở gian nhà giữa, Quận Công và mẹ cả đang ngồi trên ghế hỏi chuyện người ngồi đối diện. Đó là một anh chàng mặc áo dài nâu sẫm, vạt chéo màu đen, không quấn khăn quanh đầu mà chỉ cột một dây đen quanh búi tỏi, lộ ra cái trán cao. Người thanh niên đang ngồi, nhìn thấy tôi và Đinh Ngọc đi tới liền đứng dậy, cười:

- Đã lâu không gặp các em.

- Anh Đình Duệ. – Đinh Ngọc cười mỉm, gọi một tiếng thay lời chào.

Tôi vẫn đứng im bên cạnh Đinh Ngọc, mẹ cả nhắc nhở:

- Đinh Thanh, mau chào anh con đi. Đình Duệ đi vất vả mấy ngày đường mới đến được, sao con lại đứng im ở đó.

- Dạ, chào anh. – Tôi đáp lời.

Là ai đây? Xem ra rất thân thiết, không phải là anh trai chứ? Nhưng nếu là anh trai thì ngay từ đầu Gạo nói về thân phận của tôi sao không nhắc đến. Quận công và mẹ cả nói phải ra gian ngoài tiếp khách, để Đình Duệ ngồi ở đây nghỉ ngơi.

Đinh Ngọc kéo tôi vào ghế ngồi xuống, cười:

- Anh Đình Duệ là con của chú Hoàng Đình Thể, cùng là con nuôi của ông nội. Anh Đình Duệ cũng không nên trách Đinh Thanh, nó vừa rồi bị sốt mê man đến hỏng cả đầu óc rồi. Từ từ trí nhớ mới hồi phục được.

A, ra là anh họ. Đình Duệ nghe thế, có chút bất ngờ, quay qua nhìn chằm chằm vào tôi:

- Đinh Thanh, em thực sự không nhớ gì hả?

- Em chỉ quên một số chuyện và một số người thôi. Không phải nhiều người lâu không gặp thì sẽ bị quên đó sao. – Tôi cười trả lời.

- A, thì ra em đang trách anh lâu ngày không đến thăm các em phải không? – Đình Duệ cười lớn. Tiếng cười của anh ta rất sảng khoái, làm người nghe cảm giác rất thoải mái.

Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi:

- Anh chỉ đi một mình thôi sao?

Đình Duệ gật đầu, nói:

- Thành Phú Xuân cách trấn Nghệ An xa, cha anh phải ở trấn giữ thành, đi vài ngày là không được, Đình Khuê và Đình Vị cũng đều không thể đi được.

Tôi đoán cái tên Đình Khuê, Đình Vị kia là anh em của anh ta. Sau đó chúng tôi ngồi nói chuyện rất vui vẻ. Tính tình Đình Duệ phóng khoáng, khi vui sẽ cười lớn, do đó tôi rất thích nói chuyện với vị anh họ này.

Chưa đến một giờ, Hoa đến gọi chúng tôi ra gian nhà trước làm lễ. Lễ cúng rất nhiều nghi thức, có cả thầy cúng. Đốt giấy tiền âm phủ, áo giấy xong thì khách quan được mời ở lại dùng bữa.

Bàn ghế từ hôm qua đã được kê ra giữa sân, che lọng. Mọi người ngồi vào bàn, nâng chén rượu, kể lại những thành tích ngày trước của Việp quận công. Tôi ngồi cùng bàn với Đinh Ngọc và những người phụ nữ khác ở trong góc nhà.

Món ăn vừa mang ra, một gã sai vặt chạy vào báo nhỏ vào tai quận công. Ông liền đứng dậy, đi về phía cổng. Tôi đoán là có khách quý đến.

À, còn một điều nữa, đó là việc bạn dùng năm dương lịch. Dương lịch vào nước ta vào cuối thế kỷ XIX được sử dụng trên một số văn bản của người Pháp, còn nước ta chính thức dùng DL thì phải sau năm 1954, và lịch thống nhất 2 miền là từ sau năm 1967. Do đó thiết nghĩ bạn để nhân vật thời này tự nói chính xác năm DL thì không hợp lý. Theo mình bạn nên dùng năm theo tên hiệu mà vua đặt sau đó mở ngoặc chú thích năm DL. Cách này tuy hơi phiền phức nhưng khoa học hơn, tạo được tính chân thực cho tác phẩm.
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
À, còn một điều nữa, đó là việc bạn dùng năm dương lịch. Dương lịch vào nước ta vào cuối thế kỷ XIX được sử dụng trên một số văn bản của người Pháp, còn nước ta chính thức dùng DL thì phải sau năm 1954, và lịch thống nhất 2 miền là từ sau năm 1967. Do đó thiết nghĩ bạn để nhân vật thời này tự nói chính xác năm DL thì không hợp lý. Theo mình bạn nên dùng năm theo tên hiệu mà vua đặt sau đó mở ngoặc chú thích năm DL. Cách này tuy hơi phiền phức nhưng khoa học hơn, tạo được tính chân thực cho tác phẩm.
Woa, bạn nói đúng ngay vào điểm mà mình đang lăn tăn, mình cũng muốn sửa lại và để nữ chính tự ngồi tính ra năm dương lịch nhưng mà chưa kịp sửa lại thì bạn đã góp ý rồi. :))
Cám ơn bạn nhiều nha. @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-
P/s: Khâm phục kiến thức của bạn quá. :x
**
tennycin : Mình đã sửa lại về thời gian ở chương 1, chương 2 và chương 6 để phù hợp hơn rồi. Cám ơn bạn một lần nữa. :-*
 
Chỉnh sửa lần cuối:

_TA_

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/1/14
Bài viết
760
Gạo
180,0
Woa, bạn nói đúng ngay vào điểm mà mình đang lăn tăn, mình cũng muốn sửa lại và để nữ chính tự ngồi tính ra năm dương lịch nhưng mà chưa kịp sửa lại thì bạn đã góp ý rồi. :))
Cám ơn bạn nhiều nha. @};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-@};-
P/s: Khâm phục kiến thức của bạn quá. :x
Toàn người siêu lịch sử, em ngồi đọc bình luận mà cũng muốn tặng hoa. @};-@};-@};-:">.
 
Bên trên