Ác quỷ - Cập nhật - A Thụy

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Mình rất thích chương này. Càng lúc càng tò mò về Nguyễn An (Mà tên Việt của con gái mình cũng là Nguyễn An :))). Mình thích kiểu nhân vật nhìn ngoài không có gì nguy hiểm nhưng bên trong thì cực kỳ bí hiểm thế này. Việc mất trí nhớ khiến nhân vật càng bí hiểm hơn.
Không ai có thể ghét được người đàn ông này. Xem bà Lan thì biết, lúc đầu còn xa cách, giờ thì mở miệng ra là gọi “Cậu An ơi” rất thân thiết.
Đọc cái này làm mình tò mò. Điểm gì ở cậu ấy mà ai cũng bị thu hút. ;))
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
À cái này thì không có gì bí mật. Nguyễn An thu hút người khác từ ngoại hình lẫn tính cách. Gương mặt đẹp lạ lùng, tính tình dịu dàng, khiêm tốn. Dần dần rồi từng người từng người sẽ bị cậu ta "thu phục". ;))

Tưởng cậu không thích chương này. :))
Không hiểu sao lúc đọc mình thấy nhân vật này thu hút vì sự bí hiểm, nhưng chưa thấy rõ được vẻ đẹp và sự dịu dàng khiêm tốn của cậu ấy lắm. Mình chờ xem các chương tới xem cậu ý sẽ "thể hiện" thế nào. ;))
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Không hiểu sao lúc đọc mình thấy nhân vật này thu hút vì sự bí hiểm, nhưng chưa thấy rõ được vẻ đẹp và sự dịu dàng khiêm tốn của cậu ấy lắm. Mình chờ xem các chương tới xem cậu ý sẽ "thể hiện" thế nào. ;))
Ừ thì bật mí trước cho cậu mà. :">
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
CHƯƠNG 4


Chuyến công tác bất ngờ kéo dài hai tháng khiến Diêu Tân không còn thời gian để ý đến Nguyễn An. Anh dự tính sẽ tự mình sang Đức một chuyến, nên cũng không cho người ở trong nước theo dõi cậu nữa. Không ngờ vừa trở về, đã nhận được hai tin tức khiến anh nhíu chặt chân mày.


Tin tức thứ nhất: Nguyễn An đã vào làm trong công ty Minh Đan của Lý Từ Dung.


Vỏn vẹn mới mấy tháng, cậu thanh niên đó ban đầu còn không nói được một câu tiếng Việt, hiện tại đã trở thành cố vấn đặc biệt của Minh Đan rồi?


Tin tức thứ hai: Mùng mười tháng ba (tức chỉ còn mười hai ngày nữa), tiểu thư Nguyễn Đan sẽ tổ chức lễ đính hôn tại căn biệt thự ngoại ô thành phố. Là đối tác của Minh Đan, Diêu Tân đương nhiên cũng nhận được thiệp mời tới tham dự.


Ngô Phong vừa báo lại tin tức xong, trông thấy giám đốc của anh ta nắm chặt tờ giấy mời đến biến dạng thì âm thầm nuốt nước bọt. Dường như giám đốc rất tức giận? Lần cuối cùng Ngô Phong trông thấy vẻ mặt này của cấp trên đã cách đây hai năm rồi. Kẻ gặp xui xẻo lần đó là tổng giám đốc công ty Kim Hóa, à hiện tại nên gọi là “cựu tổng giám đốc”. Giờ đã chẳng còn công ty Kim Hóa gì nữa rồi…


Lần này chẳng nhẽ là vị tiểu thư họ Nguyễn kia? Nhưng mà cho dù giám đốc có nhắm đến Nguyễn An, xem cậu ta là “con mồi”. Thì đối phương dẫu sao cũng là đàn ông. Người ta lấy vợ là chuyện thường tình, đâu đến mức phải nổi giận? Ngô Phong có thắc mắc đến đâu cũng không ngu ngốc mở miệng hỏi. Tính toán trong lòng vị cấp trên này, một thư kí nho nhỏ như anh còn chưa đủ khả năng để đoán ra đâu.


Diêu Tân cũng không rõ tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy. Có lẽ ba mươi mốt năm qua, chưa từng có người nào anh không thể nắm bắt giống như cậu thanh niên đó. Ấn tượng bởi ngoại hình khác biệt của cậu ta, khiến anh trong vô thức quên đi việc đối phương là một người đàn ông đầy bí ẩn. Hay vì giấc mơ kì lạ thường xuyên lặp đi lặp lại, đã khắc sâu trong anh hình ảnh một cậu bé yếu ớt đang cầu cứu. Anh cũng cảm thấy khó hiểu, người đàn bà kia sao lại dễ dàng chấp thuận cuộc hôn nhân chóng vánh này? Lý Từ Dung thực sự coi trọng Nguyễn An, hay còn có nguyên do nào khác?


Ngược lại với tâm trạng rối rắm của Diêu Tân. Nguyễn Đan lúc này đang rất vui vẻ. Niềm vui bất ngờ không đến từ việc mẹ cô đồng ý hôn sự mà là cái gật đầu của Nguyễn An. Anh đồng ý lấy cô. Việc anh có lấy lại ký ức hay không, với cô mà nói đã chẳng còn quan trọng nữa. Cô còn nghĩ, nếu anh không bao giờ nhớ ra có lẽ tốt cho anh hơn. Tầng hầm kia không phải nơi tốt lành gì, chắc chắn đã để lại cho anh không ít vết thương. Quên đi thì hơn.


Người thứ hai cảm thấy hài lòng với hôn sự này là bà Lan. Bà tất bật trong phòng bếp, tay chân bận rộn nhưng gương mặt lại tràn ngập nét vui mừng. Từ lúc cậu An đến đây, cô chủ không còn chạy ra nước ngoài nữa. Bà chủ cũng thường xuyên về nhà dùng bữa cơm chiều. Vì phải chuẩn bị thức ăn làm vừa lòng cả ba người mà bà Lan không còn chút thời gian rảnh, nhưng bà lại chẳng hề thấy phiền.


“Cộc cộc”.


Đã quen thuộc với tiếng gõ cửa này, bà Lan cười tươi xoay người lại, quả nhiên trông thấy Nguyễn An đứng ở cửa phòng bếp. Cậu vừa mới từ công ty trở về, trên người còn mặc tây trang. Lúc đi làm cậu ăn mặc rất chỉn chu, kiểu tóc cũng thay đổi, để lộ ra vầng trán cao nhìn rất thông thái. Cô chủ nói, chỉ số IQ của cậu An những 180. Bà chủ nói, cậu An là nhân tài của công ty. Bà Lan không quan tâm mấy cái này, bà quý cậu vì sự tốt bụng và khiêm tốn cơ.


“Hôm nay về sớm, để cháu giúp cô nhé!”.


“Không cần. Không cần. Cậu mau thay đồ nghỉ ngơi đi. Tôi làm loáng cái là xong ấy mà”. Bà Lan từ chối nhưng mặt lại tươi roi rói.


Nguyễn An không cố nài, thay bộ đồ thoải mái ra ngoài vườn tưới cây. Cậu đã dần quen thuộc với cuộc sống nơi này. Không chỉ Nguyễn Đan, mà bản thân cậu cũng cảm thấy không cần tìm hiểu về quá khứ đã qua nữa.



Nguyễn Đan đi mua sắm trở về, xuống xe trông thấy chồng chưa cưới của mình. Trong lòng ngọt ngào, cô sải bước đi tới mỉm cười hỏi:


“Anh đã về rồi à?”.


Nguyễn An xoay người lại, nhìn “thành quả mua sắm cả ngày” của cô, nét mặt dịu dàng.


“Em mua sắm có vui không?”.


Cô gật đầu. Toàn bộ chỗ đồ này đều là cô mua cho anh. Vóc người Nguyễn An không cao lớn, nhưng có lẽ vì gương mặt anh rất thu hút, trên người lại tỏa ra khí chất thong dong trấn định nên cô cảm thấy anh mặc gì cũng đều rất đẹp, rất bắt mắt. Hai căn phòng còn trống trong nhà đã được cô sửa sang lại. Một phòng là nơi làm việc của anh, đầy đủ vật dụng với hàng nghìn cuốn sách thể loại đa dạng. Phòng còn lại được trưng dụng trở thành phòng thay đồ dành riêng cho anh. Trang phục đi làm, đồ mặc ở nhà, cà vạt, giày, đồng hồ… mỗi thứ sắp xếp ngăn nắp trong từng tủ kính. Anh không thích dùng nước hoa. Trên người chỉ có hơi thở ấm áp dễ chịu của riêng anh, không có thứ mùi nào khác.


Nguyễn An đặt bình tưới cây xuống, thay cô đánh xe vào “garage”.


Ngày mười tháng ba.


Căn biệt thự màu trắng nằm ở ngoại ô thành phố này là một trong những bất động sản đứng tên Nguyễn Đan. Thói quen tặng quà sinh nhật cho con gái của Lý Từ Dung rất đặc biệt. Mỗi năm nếu không phải biệt thự thì sẽ là một chiếc ô tô thể thao đời mới nhất.


Trong phòng trên lầu hai của dãy nhà chính, Nguyễn Đan ngắm nghía mình trong chiếc gương lớn khảm trên tường. Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng hở vai, tóc vấn cao lộ ra chiếc cổ thiên nga xinh đẹp. Ngày thường sắc đẹp của cô đã khiến cho cánh đàn ông ao ước, đám đông phụ nữ ghen tị. Huống chi hôm nay lại là ngày đặc biệt, trông cô càng rạng rỡ như viên đá quý.


Nguyễn An bước vào, ánh mắt tràn ngập yêu chiều nhìn cô.


Qua chiếc gương, nhìn người đàn ông trẻ trong bộ âu phục đi về phía mình, Nguyễn Đan có ảo giác như cô đang ở trên một tầng trời nào đấy, dưới chân là mây ngũ sắc bồng bềnh. Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy vầng sáng phía trên anh. Người đàn ông này, là thiên sứ của cô. Ngón tay thon dài của anh chạm vào vành tai cô có cảm giác lành lạnh.


“Em thích nó không?”.


Ngắm đôi hoa tai đính kim cương anh vừa đeo cho mình, cô ngọt ngào gật đầu.


“Rất thích. Cảm ơn anh”.


Đây là món quà đầu tiên anh tặng cô. Nguyễn Đan đã mở cho anh một tài khoản. Tiền anh kiếm được từ việc đầu tư cổ phiếu sẽ bỏ vào đấy. Cô muốn anh có tài sản riêng, ra ngoài sẽ thuận tiện hơn. Nhưng dường như anh chẳng tiêu xài vào bất cứ việc gì. Anh còn chẳng quan tâm có mấy số 0 trong đó. Cô tạo điều kiện cho anh được thoải mái, anh ngược lại chỉ dùng tiền đấy để mua sắm cho cô.


Khách mời đã đến đông đủ. Nguyễn Đan khoác tay anh đi xuống phòng lớn đã được trang hoàng lộng lẫy bên dưới. Vì tính chất công việc, Nguyễn Đan hầu như không có bạn bè. Tính cách cô lại lạnh lùng trong trẻo, không ưa giao thiệp. Khách đến dự bữa tiệc hôm nay đều là đối tác làm ăn của Minh Đan và một số nhân vật có “máu mặt” trong thành phố.


Diêu Tân ngồi ở chiếc bàn gần vị trí trung tâm, nhìn hai người đang đi xuống. Anh không quan tâm đến “cô dâu” mà chỉ chăm chú quan sát người bên cạnh cô. Gần bốn tháng trước, lần đầu gặp “cậu bé” đó trên đường phố Hamburg, hai ánh nhìn trái ngược của cậu ta đã khảm sâu vào trí óc anh. Một ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, một ánh mắt trong sáng như trẻ nhỏ. Còn lúc này, Nguyễn An không chỉ có một thân phận mới, còn mang đến cho anh cảm giác mới mẻ. Điềm tĩnh, thanh lịch, cao quý. Giữa một bữa tiệc lớn toàn nhân vật không tầm thường, cậu vẫn là điểm sáng nổi bật nhất. Giống như mọi ánh sáng đều tập trung lên người cậu, những kẻ khác chỉ là phông nền mờ nhạt. Bao gồm cả anh! Diêu Tân nâng ly rượu uống cạn một hơi. Anh cảm thấy trong lòng mâu thuẫn.


Ngô Phong đứng một góc nhìn “sếp” của mình lúc thì vẻ mặt tràn đầy tán thưởng, khi thì cau có như gặp kẻ địch. Giám đốc chưa ăn gì đã uống rượu, chắc không phải đau dạ dày chứ?


Ngoài Diêu Tân, còn có rất nhiều người âm thầm đánh giá người đàn ông trẻ kia. Minh Đan là công ty có tiếng, bọn họ đều có ý định hợp tác lâu dài. Mà việc đơn giản và hiệu quả nhất để thắt chặt quan hệ chính là hôn nhân giữa những người thừa kế. Đùng một cái, ở đâu xuất hiện một anh chàng cướp lấy vị trí mà bọn họ tranh giành sứt đầu mẻ trán. Thật là đáng hận!


Giữa tiếng nghiến răng trèo trẹo của đám khách mời, Lý Từ Dung xuất hiện trong bộ sườn xám cắt may khéo léo từ chất liệu gấm tốt nhất. Bà mỉm cười chào hỏi một lượt rồi bước lên bục giới thiệu hai nhân vật chính và tuyên bố lại lần nữa lý do vốn đã ghi rõ trong thiệp mời. Đám đàn ông độc thân có không hài lòng thế nào, ngoài mặt vẫn chỉ có thể nói mấy câu chúc mừng.


Hai nhân vật chính nhận ly rượu từ người phục vụ, đi tới từng bàn để “ra mắt”. Nguyễn An cho dù đối mặt với cái nhìn nóng bỏng của các cô gái hay ánh mắt thù địch của những người đàn ông, đều duy trì nụ cười thản nhiên, không kiêu ngạo đắc ý cũng chẳng lo âu sợ sệt. Là thiện cảm hay địch ý thì tất cả những người có mặt ở đây đều hiếu kỳ về người đàn ông trẻ này.


Cho đến khi hai người bước đến bàn của Diêu Tân, lại có kẻ muốn gây rối. Một người khoảng hai tám, hai chín tuổi tay cầm đũa gảy gảy đĩa thức ăn.


“Món ếch này thật kì cục, trông cứ như cóc ghẻ vậy”.


Nguyễn Đan đanh mặt. Cái tên họ Cao này không chỉ có bản mặt khó ưa, mà mồm miệng cũng thật đáng ghét!


Nguyễn An dù học tiếng Việt chưa lâu, nhưng cậu vẫn có thể nghe ra đối phương có ác ý. Vỗ nhẹ mu bàn tay của Nguyễn Đan, cậu gọi phục vụ đến.


“Đổi cho anh ấy món khác”.


Cậu không thích gây ra bất hòa, không có nghĩa là đối phương cũng vậy. Cao Thanh Vỹ cười khẩy.


“Đổi thức ăn có tác dụng gì, cái nên đổi là người mới phải”.


Nguyễn Đan hết nhịn nổi.


“Anh có ý gì hả?”.


“Em đừng tức giận, tôi chỉ thấy anh ta không xứng với em. Mọi người xem, ai đời chú rể lại đứng tới vai cô dâu. Làm liên lụy một cô gái xinh đẹp đến mang giày cũng không dám mang cao một chút”.


Thực ra thì cậu cao một mét sáu lăm, còn cô cao một mét sáu chín. Nguyễn Đan hôm nay đúng là chủ ý chọn một đôi giày vừa phải. Tuy cô vẫn cao hơn, nhưng cũng không đến mức như Cao Thanh Vỹ nói.


Mọi người bắt đầu xì xầm to nhỏ. Đàn ông Việt Nam cũng rất nhiều người tầm thước, bọn họ chỉ cần có thể làm ra tiền, ai đặt nặng vấn đề cao hay thấp làm gì. Quan trọng hơn, lấy đề tài này ra để hạ bệ đối thủ, còn đáng mặt đàn ông sao? Một số người dần dần thấy cảm thông với Nguyễn An. Nếu bản thân ở trong hoàn cảnh của cậu lúc này, khẳng định sẽ thấy vừa bực vừa xấu hổ.


Trái ngược với suy nghĩ của đám khách mời. Nguyễn An vẫn một vẻ mặt điềm nhiên không chút gợn sóng. Lưng vẫn thẳng, môi như cười như không.


“Chân tôi ngắn, cái khác không ngắn là được”.


Vài tiếng cười khúc khích bật lên khe khẽ. Cao Thanh Vỹ liền bắt thóp câu nói mập mờ của cậu.


“Ăn nói thô tục, ở đây còn có phụ nữ đấy!”.


“Xin hỏi, tôi nói thô tục lúc nào?”.


“Anh vừa nói cái đấy của anh không ngắn”.


“Hình như cái mà tôi nói đến và cái anh nghĩ tới không giống nhau thì phải?”.


Cậu nhẹ nhàng cười, còn cố ý gãi gãi đầu ra vẻ khó hiểu. Cao Thanh Vỹ lại hiểu thành cậu nói móc anh ta “não ngắn”. Không kịp suy nghĩ đã sừng sộ truy vấn.


“Anh nói người khác não ngắn? Đây là thái độ của anh dành cho khách mời hay sao?”.


Nguyễn An chỉ vào mũi mình.


“Tôi chỉ muốn nói tới chiếc mũi này. Cô ấy cao, mũi tôi cao. Sinh con ra nhất định sẽ rất đáng yêu. Khiến anh hiểu lầm, thành thật xin lỗi. Tôi chỉ mới học tiếng Việt, không tránh khỏi nói chuyện không rõ ràng”.


Cậu nói năng trơn tru, không ngập ngừng không vấp. Ai cũng nhận ra cậu cố tình nhưng mọi người chỉ cười thoải mái. Người đàn ông này xem chừng rất thú vị! Cao Thanh Vỹ tức tới xanh mặt, người đàn ông ngồi cạnh anh ta muốn ngăn lại nhưng không kịp. Lời nói thách thức của anh ta đã ra khỏi miệng.


“Nghe nói anh là trẻ mồ côi, một chút tài sản cũng không có. Không phải là định lợi dụng tình cảm rồi chiếm đoạt gia sản của người ta đấy chứ?”.


Nguyễn Đan biến sắc. Cô thực sự chỉ muốn lôi cổ tên khốn kiếp này quăng ra ngoài. Câu nào của anh ta không chỉ khó nghe mà còn khó ngửi!


Lý Từ Dung cũng lộ vẻ không vui. Dựa vào sự thể hiện của Nguyễn An trong hai tháng qua, bà tin tưởng vào tài năng của cậu trong công việc. Nhưng liệu cậu có khả năng xử lý những tình huống hóc búa thế này không? Gốc gác của cậu là một vấn đề không nhỏ. Nếu cậu không đủ bản lĩnh, về sau sẽ rất khó đứng vững trên thương trường. Lý Từ Dung là người đàn bà có tham vọng. Đối thủ bà luôn muốn đánh bại là công ty con dưới quyền điều hành của Diêu Tân. Mà thực lực đối phương quá hùng hậu. Bà cho Nguyễn An cơ hội, vì nhìn thấy ở cậu tài năng hơn người, có thể giúp bà đối phó với Diêu Tân. Cậu có thể cho bà sự tin tưởng tuyệt đối? Lý Từ Dung nhìn cậu chờ đợi.

chuyencuangan
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chương này thú vị hấp dẫn. Nguyễn An bắt đầu thể hiện rồi đây. Mình rất thích! =D>

Cho dù đám đàn ông độc thân có không hài lòng thế nào, ngoài mặt vẫn chỉ có thể nói mấy câu chúc mừng.

Hai nhân vật chính nhận ly rượu từ người phục vụ, đi tới từng bàn để “ra mắt”. Nguyễn An cho dù đối mặt với cái nhìn nóng bỏng của cáccô gái hay ánh mắt thù địch của
Từ "cho dù" thấy có vẻ bị lặp. Còn chỗ kia thì thiếu khoảng trống.
Đàn ông Việt Nam cũng rất nhiều người tầm thước, bọn họ chỉ cần có thể có tiền có tài, ai đặt nặng vấn đề cao hay thấp làm gì.
Cụm "có thể có tiền có tài" nghe không xuôi lắm. Đổi thành "chỉ cần làm ra tiền" có được không?
“Hình như cái mà tôi nói đến và cái anh nghĩ tới không giống nhau thì phải?”.
=))=))=)) Thâm!
Lý Từ Dung nhìn cậu chờ đợi.
Mình cũng hóng tiếp!
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Từ "cho dù" thấy có vẻ bị lặp. Còn chỗ kia thì thiếu khoảng trống.
Ô kê để tôi sửa. :3

Cụm "có thể có tiền có tài" nghe không xuôi lắm. Đổi thành "chỉ cần làm ra tiền" có được không?
Tại "chỉ cần làm ra tiền" nghe cũ quá ấy mà...
Nghiên cứu thêm vậy. :))

Tưởng hiền dễ bắt nạt chắc. =)) =))
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
CHƯƠNG 5



Không chỉ riêng Lý Từ Dung, mà toàn bộ những người trong phòng tiệc đều nhìn chằm chằm về phía “mắt bão”. Nguyễn An cất giọng đều đều, không có chút nào giận dữ.


“Nếu đã vậy, không bằng chúng ta đánh cược một ván”.


Nghe xong câu ấy, Lý Từ Dung và Diêu Tân đồng thời nhướn mày. Cao Thanh Vỹ lại cười nhạt.


“Cược? Anh có cái gì đáng giá để mang ra đặt cược? Tôi có 15% cổ phần trong công ty. Nếu anh định dùng cuộc hôn nhân này để thế chấp, tôi có thể suy nghĩ đấy…”.


“Cô ấy không phải đồ vật”.


Lần đầu tiên Nguyễn Đan trông thấy anh cau mày lộ rõ vẻ khó chịu như vậy. Cao Thanh Vỹ còn định nói gì, Nguyễn An đã lạnh lùng đặt ly rượu xuống bàn.


“Tôi đặt một mạng”.


Mọi người trợn mắt. Trên đời còn có người dám đem tính mạng ra đặt cược hay sao? Trước nay Lý Từ Dung vốn nổi danh là liều lĩnh, không ngờ chàng trai trẻ có khả năng kế nghiệp của bà ta còn liều hơn cả chữ liều!


Cao Thanh Vỹ lại nghĩ câu nói kia là để chặn đầu, muốn khiến anh ta chủ động nhận thua, bĩu môi nói.


“Mạng của anh không biết có đáng giá hay không, nhưng tôi không rảnh để chơi với cảnh sát”.


Nguyễn An mỉm cười nhìn về phía bàn của “các ông lớn”. Cảnh sát? Chẳng phải có sẵn một người ngồi đó hay sao?


“Có các vị này làm chứng, tôi thua sẽ tự leo lên tòa nhà cao nhất thành phố này mà nhảy xuống, không liên can gì đến anh. 100% tính mạng của tôi, cược lấy 15% cổ phần trong công ty Cao Cường của anh. Nếu anh thắng, đồng nghĩa với việc hôn lễ của tôi với cô ấy sẽ không diễn ra. Còn anh sợ thua, thì thôi vậy”.


Cao Thanh Vỹ giống như cưỡi lên lưng hổ khó xuống! Bọn họ cược cái gì? Đương nhiên là làm ăn. Một vụ làm ăn có giá là toàn bộ tài sản của bản thân. Cao Thanh Vỹ liền cảm thấy do dự. Chú ruột anh ta, Cao Thanh Hùng ngồi bên cạnh lên tiếng:


“Tôi cảm thấy hôn lễ này rất tốt, hai người rất xứng đôi. Thằng cháu tôi tính tình háo thắng, ưa náo nhiệt thôi. Chuyện đánh cược này rất không hay, cũng không hợp lý. Mọi người về sau làm ăn còn hợp tác lâu dài, tôi kính hai người ly rượu mừng. Hiểu lầm thì nên xóa bỏ…”.


Ông ta vừa cầm đến ly rượu, một người nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:


“Tôi thấy không có gì là không hợp lý. Nếu anh Vỹ đây thua, 15% kia xem như quà mừng cho Nguyễn Đan tiểu thư. Còn nếu thắng, chẳng phải là anh được như ý nguyện rồi?”.


Cao Thanh Hùng siết chặt ly rượu trong tay. Cái gì mà quà mừng? Cái gì mà được như ý nguyện? Đã xảy ra chuyện hôm nay, Lý Từ Dung có ý kết thông gia với họ Cao thì bà ta sẽ không phải là Lý Từ Dung! Nhưng không đợi Cao Thanh Hùng phản đối, Diêu Tân đã nói tiếp.


“Tôi cũng tham gia. Cược bằng 5% cổ phần của tôi ở Diêu thị”.


Câu nói này như quả bom nguyên tử. Ai nấy đều khiếp sợ! Có người còn không nhịn được lau mồ hôi trán. Là cổ phần Diêu thị! Không phải công ty con ở Việt Nam mà là Diêu thị, tập đoàn tài chính được ví là con bạch tuộc ảnh hưởng lên mọi ngành công nghiệp, xúc tu vươn dài không riêng châu Á, mà tới tận châu Âu! Đừng nói là 15% của Cao Cường, cho dù Cao Thanh Hùng thế chấp hết tài sản cũng không bằng 1% của Diêu thị.


Cao Thanh Vỹ lẫn chú anh ta nhìn nhau ánh mắt lóe sáng. Món lợi này quá lớn, bọn họ không nỡ bỏ qua…


Ngô Phong cũng đứng trong góc nuốt nước bọt. “Sếp à, anh định chơi lớn thật sao?”.


Nguyễn An liếc mắt nhìn Diêu Tân, cậu nhận ra người này! “Ân nhân cứu mạng” năm ngoái, năm nay lại muốn lấy mạng cậu ư? Cậu không ngốc, cũng phần nào nhận ra ý định của “mẹ vợ”, nên đối với đối thủ cạnh tranh này, ít nhiều cũng đã tìm hiểu qua. Chỉ là có nắm chắc thắng được anh ta hay không, Nguyễn An không dám xác định. Như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt cậu, Diêu Tân nhẹ nhàng cười.


“Tôi thua, cổ phần đặt cược sẽ thuộc về người thắng. Ngược lại, tôi thắng sẽ nhận 15% cổ phần Cao Cường. Còn anh An thua thì ký hợp đồng cả đời làm việc không lương cho tôi là được”.


Cả đời làm nô lệ không công? Nguyễn Đan trừng mắt nhìn Diêu Tân. Cái bàn này nhất định không hợp phong thủy, toàn những kẻ đáng ghét!


Diêu Tân nói xong chỉ yên lặng uống rượu, đợi hai đối thủ đưa ra quyết định. Trận này, anh thắng hay thua vẫn đều có lợi.

Thắng, 15% cổ phần mất đi không phải là chuyện nhỏ đối với một công ty. Cho dù hội đồng quản trị có để yên cho Cao Thanh Vỹ thì các công ty khác đều sẽ không buông tha cơ hội đạp cho bọn họ xuống bùn. Chuyện phá sản sẽ không còn xa nữa! Anh đưa ra miếng mồi là 5% cổ phần của mình, người có lòng tham như Cao Thanh Hùng nhất định không bỏ qua. Anh cũng chướng mắt với Cao Cường từ lâu rồi. Hơn nữa nghĩ tới việc khiến “cậu bé” kia cả đời đi theo anh, Diêu Tân liền cảm thấy tâm trạng rất tốt!

Thua, không có khả năng anh sẽ thua. Nhưng cho dù là có, thì người thắng chỉ có thể là Nguyễn An. Hai tên họ Cao kia không có cái diễm phúc ấy đâu! Nguyễn An có tài năng, Lý Từ Dung thừa kinh nghiệm. Nếu Nguyễn An thắng, 5% không đủ để gây sóng gió gì cho Diêu thị, mà anh nhất định cũng sẽ đoạt lại về tay mình. Quan trọng hơn là, cậu có cổ phần Diêu thị trong tay, sẽ ở trong tầm kiểm soát của anh. Để cậu trở thành cổ đông, cũng chính là tháng nào đều phải gặp anh họp hội đồng, bàn công việc. Anh sẽ có cơ hội tìm ra bí mật ẩn đằng sau vẻ ngoài hiền lành kia!


Nguyễn An có cảm giác lời đề nghị của Diêu Tân rất… có vấn đề! Giống như mật ngọt bẫy ruồi vậy…


Nhưng giống Diêu Tân, Nguyễn An trong lòng cũng có tính toán. Cậu cần không chỉ 15% cổ phần, mà còn cần danh tiếng. Nếu không một kẻ thiếu kinh nghiệm, không gia sản, xuất thân không cao sang như cậu muốn bàn chuyện làm ăn sẽ gặp không ít khó khăn. Cậu cũng đồng thời muốn chứng minh với Lý Từ Dung. Là cậu sẽ giúp bà, chứ không phải là ngược lại, muốn bà nâng đỡ cậu! Nguyễn An cũng tin tưởng, người thắng chỉ có thể là cậu hoặc Diêu Tân. Cao Thanh Hùng tham lam, Cao Thanh Vỹ háo thắng. Cậu sẽ không bại dưới tay những kẻ như vậy.


Cuối cùng ba người Nguyễn An, Diêu Tân, Cao Thanh Vỹ ký hợp đồng giấy trắng mực đen thỏa thuận rõ ràng. Lần này cược, không phải thị trường chứng khoán vốn là thế mạnh của Nguyễn An. Mà để cho công bằng, bọn họ sẽ tranh đấu thầu dự án xây dựng công viên trò chơi quốc tế Á Châu vào hai tháng sau.


Nguyễn Đan trong lòng lo lắng, nhưng thấy mẹ mình không ngăn cản nên chỉ có thể đứng nhìn anh ký hợp đồng. Cô tin tưởng anh sẽ thắng! Cùng lắm anh thua, cô “tuẫn tình” theo anh hoặc đến Diêu thị bán sức lao động cùng anh là được. Nghĩ nghĩ, cô lại càng thấy hai tên ngồi bên bàn cực kì, cực kì đáng ghét! Phá hoại buổi lễ đính hôn tốt đẹp của cô! Thù này không báo, cô sẽ không thèm làm phóng viên nữa!


Buổi lễ đính hôn kết thúc. Dường như những người khách mới đến đây hôm nay chẳng còn nhớ gì đến hôn lễ này nữa. Bọn họ đều đang tập trung mọi sự chú ý vào vụ cá cược kia. Hai tháng sau, ai trong số ba người đàn ông kia sẽ giành phần thắng đây?


Những người khác đều lần lượt ra về, Diêu Tân vẫn ngồi đó thưởng rượu. Tiễn khách khứa xong, Nguyễn An bảo vị hôn thê của mình lên lầu nghỉ ngơi trước, một mình đi tới chiếc bàn chỉ còn lại Diêu Tân, ngồi xuống đối diện.


“Lần trước vội ra sân bay, không kịp cảm ơn anh chu đáo. Hôm nay giám đốc Diêu có thể nể mặt đến chúc mừng, tôi rất vui”.


Cậu nâng ly rượu vang mỉm cười. Diêu Tân chạm ly với cậu, trong lòng hồ nghi. Ý cậu ta là lúc trên máy bay, cậu không hề trông thấy anh ở khoang sát bên cạnh?

Đối mặt với ánh nhìn sắc lẹm của đối phương, Nguyễn An vẫn không lúng túng, thái độ trước sau ôn hòa, điềm đạm. Cậu đã quá quen với việc người khác đánh giá, săm soi cậu từ đầu tới chân. Ở công ty, những ánh mắt tò mò dành cho cậu cũng chẳng khiến cậu thấy bất an hay tự ti chút nào. Chỉ là, người đàn ông đang ngồi cùng bàn với cậu lúc này, ánh mắt so với hết thảy những người khác, lợi hại hơn hẳn!


Diêu Tân thu hồi tia sáng trong đáy mắt, tỏ ra rất phong độ, lịch thiệp cười đáp lại.


“Có thể quen biết với anh An đây, là may mắn của tôi mới đúng. Hy vọng hai tháng sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.


Hai người bắt tay. Lúc chạm đến lòng bàn tay cậu, Diêu Tân khẽ khựng lại, không tự chủ được liếc mắt nhìn xuống. Đột nhiên anh siết tay cậu với một lực rất mạnh. Nguyễn An mở to mắt kinh ngạc nhìn anh. Diêu Tân vội buông ra, nói xin lỗi. Giống như vừa rồi chỉ là vô ý. Chỉ đến khi xoay người rời đi, môi anh mới thoáng nét cười. Vẻ mặt bối rối đó của cậu, giống hệt ngày hôm ấy.


Khác với tâm trạng thỏa mãn của Diêu Tân. Nguyễn An yên lặng đứng đấy suy nghĩ. Anh ta nói hai tháng sau hợp tác vui vẻ là muốn nói cậu sẽ thắng và có một chân trong hội đồng quản trị của Diêu thị, hay anh ta sẽ thắng còn cậu phải “hợp tác” với anh ta cả đời? Vừa rồi không giống như là anh ta cố ý thử cậu, nhưng Nguyễn An không hiểu sao bóng lưng anh ta lúc bước đi cho cậu cảm giác rằng anh ta có vẻ rất… vui sướng?


Nguyễn An lắc lắc đầu, cố suy đoán mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì. Cậu dời sự chú ý của mình về hướng lầu trên, bước lên cầu thang đi tìm Nguyễn Đan.


Trong phòng, Nguyễn Đan đã thay đồ, đang đi đi lại lại xem chừng rất sốt ruột. Vừa trông thấy Nguyễn An liền hỏi.


“Chuyện cá cược anh nắm chắc được mấy phần? Có cần em giúp anh gì không? Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với mẹ. Kết quả mẹ làm em tức chết!”.


“Mẹ em đã nói gì?”.


“Mẹ bảo đêm nay chúng ta cứ ở đây thoải mái… tận hưởng”.


Nguyễn Đan lí nhí nói. Người mẹ này của cô vốn chả mấy khi nói đùa, giờ đúng lúc cô lo lắng thì bà lại chẳng nghiêm túc gì cả! Tuy cô với anh ở chung nhà mấy tháng, tuy anh đối với cô rất dịu dàng chu đáo… Nhưng bọn họ thậm chí còn chưa hôn qua…


Nguyễn An nghe xong, liền hiểu ý Lý Từ Dung. Cậu vuốt tóc cô trấn an.


“Ý của mẹ em là đã xem anh là con rể, sẽ ủng hộ anh hết mình. Em đừng lo gì cả”.


“Thật sao? Thế thì tốt quá!”.


Cô thả lỏng tâm tình, thở phào một hơi.


Thật ra nói Lý Từ Dung giúp cậu không bằng nói bà tự giúp mình. 5% cổ phần Diêu thị kia ai mà không muốn? Bà tất nhiên cũng không ngoại lệ. Huống chi bà vốn có lòng cạnh tranh với công ty của Diêu Tân. Nguyễn An cũng không cảm thấy khó chịu. Đã là người làm ăn sao có thể xem nhẹ lợi ích? Là nguyên tắc hàng đầu của người trên thương trường mà thôi!


Tuy vẫn chưa biết phải bắt đầu từ đâu, cậu còn chưa nghĩ ra được phương án tối ưu. Nhưng không hiểu sao, Nguyễn An không hề có cảm giác sợ hãi. Giống như đối với cậu, từ trước tới nay chẳng có chuyện gì cậu không thể giải quyết. Từ trước tới nay? Nguyễn An giật mình tự hỏi trước kia cậu là người như thế nào?

chuyencuangan
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Cậu năng suất nhỉ. Xem ra đang có cảm hứng hả.

Lần đầu tiên Nguyễn Đan trông thấy anh cau mày lộ rõ vẻ khó chịu như vậy.
Hihi thích cái cau mày này của anh Nguyễn An nha. ;))
Thích cái cách cậu miêu tả thật tinh tế sự quan tâm tôn trọng của Nguyễn An dành cho Đan.
“Tôi cũng tham gia. Cược bằng 5% cổ phần của tôi ở Diêu thị”.
Đọc đến đây còn tưởng anh này muốn dồn An vào chỗ chết. Đọc hết mới biết không phải. Là "yêu" chứ không phải là "hận". :))
Hơn nữa nghĩ tới việc khiến “cậu bé” kia cả đời đi theo anh, Diêu Tân liền cảm thấy tâm trạng rất tốt!
Chính là đây! Còn tưởng anh ấy nghi ngờ có ý định xấu gì. Hóa ra lại là tình ý!;))
Cùng lắm anh thua, cô “tuẫn tình” theo anh hoặc đến Diêu thị bán sức lao động cùng anh là được.
Thích tính cách chung tình này của Nguyễn Đan nha. :x
Vừa rồi không giống như là anh ta cố ý thử cậu, nhưng Nguyễn An không hiểu sao bóng lưng anh ta lúc bước đi cho cậu cảm giác rằng anh ta có vẻ rất… vui sướng?
=))Cẩn thận An ạ!
 

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Chính là đây! Còn tưởng anh ấy nghi ngờ có ý định xấu gì. Hóa ra lại là tình ý!;))
Gian tình. =)) =))

Cậu năng suất nhỉ. Xem ra đang có cảm hứng hả.
Tới chương này thôi. Chương 6 chắc sẽ ngốn rất nhiều thời gian vì nội dung phức tạp và lạ lẫm với tôi.
Với cả ngoài cậu ra chả có ai đọc nên cũng hơi bị lười. :-B
Thích tính cách chung tình này của Nguyễn Đan nha. :x

Nguyễn An mà thua thì Diêu Tân cũng chỉ nhận mỗi mình cậu, chả thèm thu nhận thêm Nguyễn Đan làm gì cho rách việc của anh ta. =))
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
=))
Tới chương này thôi. Chương 6 chắc sẽ ngốn rất nhiều thời gian vì nội dung phức tạp và lạ lẫm với tôi.
Với cả ngoài cậu ra chả có ai đọc nên cũng hơi bị lười. :-B
Chắc thể loại lạ nên không thu hút nhiều người bình luận. Mình cảm thấy rất tiếc là không nhiều người chú ý, vì mình thấy truyện càng lúc càng hay đấy. Nói thực cậu toàn viết mấy cái loại mình thích. :))
Nguyễn An mà thua thì Diêu Tân cũng chỉ nhận mỗi mình cậu, chả thèm thu nhận thêm Nguyễn Đan làm gì cho rách việc của anh ta. =))
Khổ thân Nguyễn Đan. =))
 
Bên trên