Chương mười hai: Tai nạn bất ngờ
Sáng hôm sau Nhã Chi tỉnh dậy khá sớm, đúng hơn là cô không ngủ được mấy, cảm đêm chập chờn với những giấc mơ không đầu không cuối.
Vừa đến công ty, Huỳnh Anh đã chạy lại chào cô, nhìn thấy cuồng thâm trên mắt Nhã Chi, cậu lại liên tưởng đến người con trai hôm qua đợi Nhã Chi.
“Đào hoa nhiều quá nên ngủ không ngon hả chị gái?”
Nhã Chi chau mày nhìn Huỳnh Anh, cậu nhóc này chỉ được cái tối ngày hóng chuyện mách lẻo, lại kiếm được thông tin hot của cô từ chợ nào không biết.
“Cậu lại có trò gì mới nữa hả? Nói cho cậu biết nhé, mấy hôm nay chị đây mệt, không có hứng nghe mấy chuyện thiên hạ bàn tán đâu.”
“Ha ha, chị còn muốn giấu đến bao giờ, rõ ràng là gặp tình cũ, tình ý bay tùm lum còn không chịu thừa nhận. Em nhìn thấy hết rồi. Lợi dụng công việc hẹn hò chứ gì.” Huỳnh Anh vẫn không buông tha cô.
Nhã Chi nhìn lại cậu nhóc nghi ngờ, lẽ nào cậu ta nhìn thấy cô và Tùng Lâm đi cùng nhau hôm qua sao?
“Chị nói cho cậu biết nhé, đó chỉ là gặp gỡ vì công việc, không liên quan đến tình cảm.”
“Á à, không khảo tự khai nhé, còn hẹn hò rồi cơ đấy. Thảo nào, anh chàng đợi chị cả một buổi trưa, cũng coi như có thành ý.” Huỳnh Anh gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. “Uổng công hai vị đại tổng của chúng ta, theo đuổi chị bao lâu, xách dép cho anh chàng không kịp. Vẫn là tình cũ tốt hơn.”
Nhã Chi nghe tiếng cười của Huỳnh Anh, để ý lời cậu ta nói hình như không đúng lắm.
“Em nói sao? Ai đợi chị hôm qua cơ?”
“Còn ai vào đây nữa, chính là cái anh chàng đánh em ở quán bar hôm nọ ý. Chẳng phải anh ta đợi chị của buổi sáng hôm qua ở đây ư? Chị không biết à?” Huỳnh Anh ngơ ngác nhìn Nhã Chi.
Hôm qua nhân viên lễ tân nói với cô người của trung tâm thượng mại đến tìm cô, lại là người đánh Huỳnh Anh, vậy không phải Tùng Lâm sao? Vì sao cô hỏi mà anh chối? Nhã Chi không hiểu lắm, nhưng trong lòng lại dâng lên chút ngọt ngào.
Huỳnh Anh thấy nụ cười ngọt ngào hiện lên trên môi Nhã Chi, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì diễn ra, rõ ràng cậu định trêu cô nàng vậy mà giờ lại cảm thấy hai người mỗi người nói một chuyện, ông nói gà bà nói vịt.
Nhã Chi không nói mà bỏ về phòng làm việc.
“Ơ, chị còn chưa nói với em hôm qua chị hẹn với ai.” Huỳnh Anh với theo nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ của Nhã Chi.
“Chắc chắn có bí mật.” Cậu nhóc lẩm bẩm. Lần này lại có chuyện để tám với các chị trong công ty rồi.
Layout được thông qua, Nhã Chi nhanh chóng liên lạc với đội thi công để tiến hành xây dựng gian hàng. Sáng sớm, Nhã Chi vừa đến trung tâm thương mại đã bắt gặp Thùy Dung cũng có mặt ở trung tâm thương mại, ở gian hàng đối diện.
“Ơ, sao cậu đến đây? Chẳng phải bảo bận chuẩn bị khai trương gian hàng… ” Nhã Chi nói rồi nhìn sang gian hàng đối diện trước mặt mình, vẻ mặt như hiểu ra.
“Hàng xóm, xin chào.” Thùy Dung tươi cười.
“Thật không ngờ, vậy mà cậu không báo sớm cho mình chứ.” Nhã Chi mỉm cười.
“Mình cũng mới biết thôi, công việc của mình chủ yếu bên thiết kế, mình cũng không để ý lắm kế hoạch của Minh Quân như nào.” Thùy Dung đáp. “Biết tin liền ra đây hóng chuyện với cậu đấy.”
“Tốt quá, sau này lại có thêm đối thủ.” Nhã Chi nở nụ cười trêu Thùy Dung.
Thùy Dung bĩu môi. “Được, xem doanh số nhà nào cao hơn.”
Hai cô nói chuyện một lúc thì Tùng Lâm bước đến, cả hai gian hàng cùng lúc khởi công nên anh thường xuyên đến xem xét tình hình, tiện thể kiểm tra vệ sinh để tránh ảnh hưởng đến khách mua sắm ở trung tâm.
Thùy Dung nhìn thấy Tùng Lâm trong bộ âu phục, điềm đạm nhưng lại không cứng nhắc, cô nàng thoáng ngạc nhiên, lại nhìn sang Nhã Chi, vẻ mặt không hề biểu hiện chút ngạc nhiên nào, chứng tỏ Nhã Chi biết sự xuất hiện của Tùng Lâm ở đây từ trước.
“Nhã Chi cậu, cậu và anh ấy…”
Nhã Chi nhìn sang Thùy Dung khẽ nói: “Cậu đừng làm vẻ ngạc nhiên thế chứ, Tùng Lâm là quản lý bộ phận kinh doanh của trung tâm thương mại.”
“Vậy là hai người…” Ánh mắt Thùy Dung sáng lên tỏ vẻ phẩn khích.
“Quan hệ công việc, đối tác làm ăn.”
Thùy Dung nhìn ánh mắt điềm tĩnh, không hề có chút khác biệt nào so với trước đây, nhắc đến Tùng Lâm như một người quen bình thường. Cô bỗng nhớ lại những ngày tháng trước đây, trong lòng không khỏi bi ai. Hai người bọn họ từ lúc quen nhau đến nay cũng gần mười năm, duyên cớ gì mà thành như ngày hôm nay chứ? Thùy Dung chỉ nghe Nhã Chi nói một lần duy nhất về việc cô ấy và Tùng Lâm chia tay nhau, là ba năm trước, vẻ mặt vẫn như bây giờ, thản nhiên không chút đau thương, tiếc nuối.
Thùy Dung quan sát Nhã Chi và Tùng Lâm nói chuyện, ánh mắt hai người họ nhàn nhạt nhìn nhau, thảo luận về công việc rồi lại lịch sự cười chào lướt qua nhau. Chẳng lẽ đây chính là cái kết cuối cùng của tình yêu sao? Yên bình mà sao cô lại cảm thấy bi thương. Liệu có khi nào cô và Minh Quân cũng sẽ như thế? Từng cùng nhau bước qua giông tố, đến cuối cùng không phải hạnh phúc viên mãn mà là bình thản lướt qua nhau.
Nhã Chi không hề nhắc đến Tùng Lâm sau đó, trước đây cũng vậy, cô lặng lẽ làm việc của mình, mỗi ngày đều đến gian hàng giám sát tiến độ công trình. Một mặt, ở công ty vẫn tiếp tục chuẩn bị mẫu và chụp hình sản phẩm.
“Ừ, chị biết rồi, chiều chị sẽ quay lại công ty.” Nhã Chi vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, mắt nhìn xung quanh gian hàng hoàn thành được quá nửa.
Cô mải nói chuyện mà không hề chú ý bên trên, một thanh gỗ ngang xếp lệch đang rơi xuống.
“Cẩn thận!”
Tùng Lâm đứng cách đó không xa, anh thấy vậy liền chạy đến đẩy Nhã Chi ra.
Khi Nhã Chi ý thức được mọi việc xảy ra xung quanh mình thì cả hai đã nằm dưới đất, một nửa người Tùng Lâm đè lên người cô, máu từ trên trán anh chảy ra, chiếc áo vest rách một mảng trên vai, sắc mặt anh tím tái, đôi mắt khép hờ.
Nhã Chi hoảng hốt đẩy anh dậy nhưng dường như toàn bộ sức nặng của anh đều đè lên người cô.
“Tùng Lâm.”
Mấy nhân viên xung quanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến giúp cô một tay đỡ Tùng Lâm lên.
Tùng Lâm lúc này mới tỉnh táo một chút, anh ngồi dậy, ánh mắt lo lắng nhìn Nhã Chi. “Em có sao không ? Bị thương chỗ nào không?”
Câu này rất quen thuộc, hình như anh đã nói rất nhiều lần, lúc cô gây sự đánh nhau với bạn học, lúc cô bị người ta bắt nạt ở Pháp, lần nào cũng là câu nói ấy cùng với ánh mắt dịu dàng đầy lo lắng.
“Sao anh ngốc thế? Anh không lo cho mình trước mà đi lo cho em.”
Tùng Lâm lấy tay khẽ lau nước mắt trên mặt cô. Làm sao anh không lo lắng cho cô chứ, anh sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ cô.
Nhã Chi nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh, bàn tay anh dần buông xuống, trái tim cô như bị dao đâm phải, đau đớn, bất lực.
Martin vừa đến nơi, chứng kiến toàn bộ những gì vừa xảy ra, đến giờ vẫn chưa hết kinh ngạc. Anh theo nhân viên cấp cứu cùng Nhã Chi vào viện, làm thủ tục nhập viện cho Tùng Lâm, xong xuôi mới bước đến bên cạnh nhã Chi.
Nhã Chi đứng thất thần trước của phòng cấp cứu, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào cánh cửa khép chặt, sắc mặt cô nhợt nhạt, hai hốc mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ lúc này cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau sự cố bất ngờ lúc nãy.
“Nhã Chi.” Martin nhẹ giọng lên tiếng, anh đưa cho cô một chai nước mát, hi vọng nó sẽ làm cô tỉnh táo trở lại.
“Anh ấy sẽ không sao chứ?” Nhã chi khẽ lên tiếng, giọng rời rạc không chút sức lực.
“Em đừng quá lo, không sao đâu.” Anh khẽ an ủi, bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhẹ vỗ về.
“Đây không phải lần đầu tiên anh ấy vì em mà bị thương.” Cô vẫn nói, dường như chẳng hề để lời Martin vừa nói vào tai.
Martin nhìn Nhã Chi, chân mày khẽ cau lại, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy biểu hiện ấy trong con mắt của Nhã Chi. Thất thần, ngây dại. Nó không phải là đau đớn, mà là mất cảm giác. Lần đầu tiên là ngày cô chia tay với Tùng Lâm, lần này là lần thứ hai.
Anh vốn nghĩ Tùng Lâm chỉ là một người thoáng qua xuất hiện trong cuộc đời cô gái phóng khoáng như Nhã Chi, nhưng đến hôm nay, anh chợt nhận ra mình đã sai. Nhã Chi yêu Tùng Lâm, Tùng Lâm cũng dùng cả sinh mệnh để yêu cô.
Nhã Chi quay sang nhìn Martin, khóe mắt cô đỏ hoe, ngây dại nhìn anh. “Có phải em đã sai rồi không?”
Dứt lời, nước mắt trên khóe mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Martin ôm lấy cô, để cô dựa vào vai mình. “Không, em không sai gì cả.”
Martin vẫn nhớ, Tùng Lâm rời khỏi hai ngày, là hai ngày hai đêm Nhã Chi nhốt mình trong căn hộ nhỏ, không ăn uống, không ra ngoài cũng không liên lạc với ai. Martin không tìm được cô, gọi điện cô cũng không bắt máy, đến ngày thứ hai anh liền chạy đến nhà cô. Anh vừa tính đạp cửa nhưng lại thấy của không khóa.
Bước vào nhà, thấy Nhã Chi ngồi ngây một góc trên giường, đèn không bật, xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu từ bên ngoài vào. Gió thổi, rèm cửa khẽ lay động. Tất cả khung cảnh tạo nên một cảm giác ảm đạm, ngột ngạt.
Martin với tay bật công tắc đén trước cửa, Nhã Chi thấy ánh sáng, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn. Bị ánh đèn đột ngột chiếu vào, cô khẽ nheo mắt tay bất giác đưa lên che trước mặt.
“Em sao thế này?”
Martin bước lại gần cô, chỉ thấy ánh mắt cô ảm đạm, hỡ hững nhìn anh.
“Em không sao.” Cô nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, giọng có chút khàn khàn vì mấy hôm không nói.
“Đứng dậy, anh đưa em ra khỏi nhà, cứ ở trong nhà thế này không tốt.” Anh không biết chuyện gì xảy ra, cô không chịu nói, nên chỉ đành làm theo những gì mình cho là đúng.
Nhã Chi bị Martin kéo dậy, thân thể mấy hôm nhịn ăn đã không còn chút sức lực, anh vừa buông tay cô liền ngày nhào xuống đất.
Nhã Chi nằm trong viện truyền nước hai ngày, tỉnh dậy đã là sáng ngày thứ ba. Cô một mực đòi xuất viện, bác sỹ thấy không có gì nghiêm trọng nên đồng ý để cô đi.
Trong ba ngày đó, Tùng Lâm không hề xuất hiện, chỉ có Martin túc trực bên cô, chăm sóc cô từng li từng tí. Sau khi xuất viện, cô bắt đầu đi làm trong một hãng thời trang có tiếng tại Pháp. Từ đó cô không nhắc đến Tùng Lâm lấy một lần.
Cuộc sống của Nhã Chi lại trở về như những ngày tháng trước đây, ồn ào, náo nhiệt, không còn người nào tên Tùng Lâm.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sỹ cùng một y tá trẻ bước ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi.” Nhã Chi lên tiếng, bước chân vội vã đến trước mặt ông bác sỹ kia.
“Bệnh nhân không sao, bị trật khớp xương bả vai trái, cần tĩnh dưỡng một thời gian, những chỗ khác là vết thương ngoài da thôi, vài ngày sẽ lành.” Ông điềm đạm lên tiếng.
“Cảm ơn bác sỹ. Tôi có thể vào thăm anh ấy được không?”
“Được, có điều mọi người giữ yên lặng cho cậu ấy nghỉ ngơi, cậu ấy còn chưa tỉnh lại đâu.”
Nhã Chi gật đầu, miệng khẽ nói cảm ơn rồi đi vào bên trong phòng bệnh.
Tùng Lâm yên lặng nằm trên giường như đang say ngủ, trên trán còn băng một tấm gạc trắng, chân mày vẫn chau lại, sắc mặt nhợt nhạt. Nhã Chi ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay chầm chậm đưa lên mặt anh, vuốt nhẹ nếp nhăn ở giữa chân mày. Về nước đã lâu, gặp anh nhiều nhưng chưa một lần nào cô có cơ hội nhìn kĩ khuôn mặt anh như bây giờ. Anh vẫn vậy, thay đổi có chăng là nét trưởng thành chín chắn hơn.
Nước mắt khẽ lăn trên hai gò má hồng hào, bàn tay run run vuốt nhẹ má anh. Nếu năm xưa cô không cố chấp, bướng bỉnh mà nghe lời anh, phải chăng hai người đã không cãi nhau nhiều như vậy. Nếu năm xưa cô chịu gọi điện lại cho anh dù chỉ một lần khi thấy cuộc gọi lỡ, hai người sẽ không xa nhau?
Nhưng cuộc đời vốn không tồn tại hai chữ ‘nếu như’, Nhã Chi cô cũng vì kiêu ngạo mà lỡ mất anh. Anh bỏ về nước rồi có gọi điện cho cô, nhưng cô hôn mê trong bệnh viện, lúc tỉnh dậy lại vì giận dỗi mà không gọi cho anh. Cứ như vậy đẩy anh đi xa khỏi cuộc đời mình.
Nhã Chi vẫn nghĩ, Tùng Lâm sẽ không vì bất cứ điều gì mà rời bỏ cô, như mùa thu năm nào, anh cố chấp đợi cô cả một buổi chiều. Nhưng anh đã không như vậy, cô không gọi điện, anh cũng không trở lại Pháp, hai người cứ thế mà xa nhau trong im lặng.
Martin nhìn bộ dạng của Nhã Chi bây giờ, trong lòng anh thực sự không nỡ, cô cứ tự dày vò mình như này sẽ ốm mất. Anh sợ nhìn thấy cô lại ngã xuống mà ngất đi một lần nữa, giống như lần trước.
“Nhã Chi, anh ta không sao rồi, hay là em về nghỉ ngơi trước? Ở đây đã có anh.”
Nhã Chi nghe Martin nói, cô lắc đầu: “Em muốn ở đây chờ anh ấy tỉnh dậy.”
“Nhưng em như vậy…”
“Em không sao, anh không phải lo, anh về trước đi, ở trung tâm thương mại cũng cần xử lý vài chuyện.” Cô đáp.
Mọi việc ở trung tâm thương mại đã có Đức Thịnh lo, anh không phải đến đó nữa, ngược lại người anh lo lắng chính là Nhã Chi.
“Vậy anh ở đây cùng em.” Martin biết không khuyên nổi cô đành ở lại cùng cô.
Nhã Chi ngồi ngây trước giường một đêm. Quá nửa đêm, lúc Martin quay lại đã thấy Nhã Chi nằm gục bên cạnh giường, anh nhẹ bước tiến lại gần, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
Nhã Chi tỉnh dậy, ngẩng lên nhìn Martin. “Anh vẫn ở đây à?”
“Anh không yên tâm về em.” Anh dịu giọng nói.
“Martin, cảm ơn anh.”
Martin nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Nhã Chi, trong lòng anh cũng dịu lại. “Ngốc ạ, anh là ai chứ, cần em phải nói khách sáo thế không?”
Khóe môi Nhã Chi cong lên, ánh mắt lóe lên tia sáng, đầu khẽ lắc:
“Không cần.”
Quả thực không cần khách sáo trước mặt anh, anh là người ở bên cô suốt những năm đầu tiên khó khăn ở bên Pháp, giúp cô nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới. Đối với cô, anh chính là anh trai, là người thân. Nhưng ngoài câu cảm ơn ra cô chẳng biết nói gì để biểu đạt sự cảm kích cả.
Đức Thịnh giải quyết xong xuôi mọi việc liền lái xe đến bệnh viện. Lúc anh đến nơi đã khuya lắm, nhìn Martin và Nhã Chi nói chuyện cùng nhau anh cũng yên tâm hơn.
“Không nghỉ ngơi đi còn thức thế này, dù sao cậu ta vẫn chưa tỉnh ngay được.” Đức Thịnh lên tiếng trách móc nhưng ánh mắt lại mang mười phần dịu dàng lo lắng cho Nhã Chi. Mới một buổi chiều đến giờ, cô đã xơ xác, tiều tụy như thế kia.
Đức Thịnh liếc nhìn người nằm trên giường, anh biết trước đó là Tùng Lâm nhưng trong lòng vẫn không tránh được trấn động khi nhìn thấy người thật. Năm năm không gặp, ấn tượng của anh về người con trai kia không hề thay đổi, ngay cả khi cậu ta đang bất tỉnh.
“Mọi việc thế nào rồi anh?” Nhã Chi lên tiếng hỏi.
“Một nhân viên bị thương nhẹ, cậu ta cũng thừa nhận là do mình không cẩn thận. Mọi việc anh thu xếp ổn thỏa rồi, em không phải lo.” Đức Thịnh lên tiếng. “Ngược lại là em đấy, mau về nhà nghỉ ngơi đi. Em trông lại mình xem, có khác nào ma ngày không?” Anh khẽ lắc đầu.
Nhã Chi nhìn vẻ mặt chê bai người khác của Đức Thịnh, cô khẽ cười : “Anh còn chưa nhìn thấy bộ dạng này của em bao giờ?”
“Phải, nhưng trước đây em còn trẻ, trông còn có chút tinh anh dễ thương, giờ như bà già lại còn xấu xí.” Đức Thịnh vẫn tiếp tục trêu cô nhưng trong ánh mắt là quan tâm thực sự.
Cả ba người không nói nhiều nhưng đều đang hồi tưởng lại thời đại học vô tư bên Pháp, ba người đều từ quán bar mà thân nhau. Martin thường hay gây sự với đám thanh niên nghịch ngợm mà nhiều lần đánh nhau. Trong những lần đó không thể thiểu bạn thân của anh là Thomas - Đức Thịnh. Khi Nhã Chi thân thiết với bọn họ, cô cũng gia nhập vào hội gây sự đó.
“Em con gái con đứa mà gan lì gớm.” Đức Thịnh lên tiếng.
Anh nhớ có một lần anh và Martin bị bọn thanh niên gây khó dễ, như thường lệ anh sẽ chẳng ngại mà cùng Martin lao vào đánh nhau. Nhưng lần đó có Nhã Chi đi cùng, hai anh không thể không ấm ức chịu thiệt mà rời khỏi hiện trường nhanh nhất có thể. Càng xuống nước bọn chúng càng lấn tới, hai bên đánh nhau, anh đẩy Nhã Chi kêu cô chạy đi. Nhã Chi không những không chạy mà còn cầm ghế vạng thẳng vào người bọn chúng, cùng anh lao vào đánh nhau loạn xạ.
Đức Thịnh và Martin bị Nhã Chi dọa cho ngây người, mãi sau mới hoàn hồn. Đánh nhau một hồi, ai cũng bị thương, bộ dạng nhếch nhác thảm hại. Cũng sau lần đó mà Nhã Chi nổi tiếng trong quán bar.
Ba người thả mình trong hồi ức cũ, Đức Thịnh chợt lên tiếng cắt ngang. “Thôi được rồi, nữ hán tử của tôi, bây giờ em mau về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch, nghỉ ngơi một lúc hãy quay lại. Em không tự thấy mình xấu nhưng anh không chịu nổi, cậu ta tỉnh dậy thấy em thế này cũng chạy mấy dép.”
Nhã Chi bĩu môi lấy gương trong túi ra soi, thấy khuôn mặt thảm hại của mình trước gương, mascara đã nhòe, chảy hết xuống má, son môi cũng trôi hết từ lúc nào, chưa kể quần áo bẩn thỉu. Quả thực anh nói chẳng ngoa. Cô khẽ lè lưỡi cất vội gương đi.
“Anh ở đây trông chừng cậu ấy.” Đức Thịnh nhìn ánh mắt lo lắng của Nhã Chi dành cho Tùng Lâm liền lên tiếng.
“Vậy sáng mai em quay lại.”
Đức Thịnh gật đầu, quay sang nhìn Martin. “Cậu cũng về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây được rồi.”
Đức Thịnh ngồi trông ở phòng bệnh một lúc thì một cô gái từ bên ngoài chạy vào, bộ dạng hớt hải, do quá vội vã không chú ý mà va phải anh.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?”
“Xin lỗi, là tại tôi không để ý.” Cô gái nói, ánh mắt ngẩng lên nhìn anh.
Đức Thịnh sững sờ nhìn cô gái trước mặt mình. Cô gái mà anh dường như đã lật tung các ngóc ngách Hà Nội, hỏi thăm tất cả những người quen biết để tìm mà không thấy.
Cô bặt vô âm tín sáu năm trời, bây giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh.
Sáng hôm sau Nhã Chi tỉnh dậy khá sớm, đúng hơn là cô không ngủ được mấy, cảm đêm chập chờn với những giấc mơ không đầu không cuối.
Vừa đến công ty, Huỳnh Anh đã chạy lại chào cô, nhìn thấy cuồng thâm trên mắt Nhã Chi, cậu lại liên tưởng đến người con trai hôm qua đợi Nhã Chi.
“Đào hoa nhiều quá nên ngủ không ngon hả chị gái?”
Nhã Chi chau mày nhìn Huỳnh Anh, cậu nhóc này chỉ được cái tối ngày hóng chuyện mách lẻo, lại kiếm được thông tin hot của cô từ chợ nào không biết.
“Cậu lại có trò gì mới nữa hả? Nói cho cậu biết nhé, mấy hôm nay chị đây mệt, không có hứng nghe mấy chuyện thiên hạ bàn tán đâu.”
“Ha ha, chị còn muốn giấu đến bao giờ, rõ ràng là gặp tình cũ, tình ý bay tùm lum còn không chịu thừa nhận. Em nhìn thấy hết rồi. Lợi dụng công việc hẹn hò chứ gì.” Huỳnh Anh vẫn không buông tha cô.
Nhã Chi nhìn lại cậu nhóc nghi ngờ, lẽ nào cậu ta nhìn thấy cô và Tùng Lâm đi cùng nhau hôm qua sao?
“Chị nói cho cậu biết nhé, đó chỉ là gặp gỡ vì công việc, không liên quan đến tình cảm.”
“Á à, không khảo tự khai nhé, còn hẹn hò rồi cơ đấy. Thảo nào, anh chàng đợi chị cả một buổi trưa, cũng coi như có thành ý.” Huỳnh Anh gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. “Uổng công hai vị đại tổng của chúng ta, theo đuổi chị bao lâu, xách dép cho anh chàng không kịp. Vẫn là tình cũ tốt hơn.”
Nhã Chi nghe tiếng cười của Huỳnh Anh, để ý lời cậu ta nói hình như không đúng lắm.
“Em nói sao? Ai đợi chị hôm qua cơ?”
“Còn ai vào đây nữa, chính là cái anh chàng đánh em ở quán bar hôm nọ ý. Chẳng phải anh ta đợi chị của buổi sáng hôm qua ở đây ư? Chị không biết à?” Huỳnh Anh ngơ ngác nhìn Nhã Chi.
Hôm qua nhân viên lễ tân nói với cô người của trung tâm thượng mại đến tìm cô, lại là người đánh Huỳnh Anh, vậy không phải Tùng Lâm sao? Vì sao cô hỏi mà anh chối? Nhã Chi không hiểu lắm, nhưng trong lòng lại dâng lên chút ngọt ngào.
Huỳnh Anh thấy nụ cười ngọt ngào hiện lên trên môi Nhã Chi, ánh mắt cũng dịu dàng hơn, cậu ngơ ngác không hiểu chuyện gì diễn ra, rõ ràng cậu định trêu cô nàng vậy mà giờ lại cảm thấy hai người mỗi người nói một chuyện, ông nói gà bà nói vịt.
Nhã Chi không nói mà bỏ về phòng làm việc.
“Ơ, chị còn chưa nói với em hôm qua chị hẹn với ai.” Huỳnh Anh với theo nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ của Nhã Chi.
“Chắc chắn có bí mật.” Cậu nhóc lẩm bẩm. Lần này lại có chuyện để tám với các chị trong công ty rồi.
Layout được thông qua, Nhã Chi nhanh chóng liên lạc với đội thi công để tiến hành xây dựng gian hàng. Sáng sớm, Nhã Chi vừa đến trung tâm thương mại đã bắt gặp Thùy Dung cũng có mặt ở trung tâm thương mại, ở gian hàng đối diện.
“Ơ, sao cậu đến đây? Chẳng phải bảo bận chuẩn bị khai trương gian hàng… ” Nhã Chi nói rồi nhìn sang gian hàng đối diện trước mặt mình, vẻ mặt như hiểu ra.
“Hàng xóm, xin chào.” Thùy Dung tươi cười.
“Thật không ngờ, vậy mà cậu không báo sớm cho mình chứ.” Nhã Chi mỉm cười.
“Mình cũng mới biết thôi, công việc của mình chủ yếu bên thiết kế, mình cũng không để ý lắm kế hoạch của Minh Quân như nào.” Thùy Dung đáp. “Biết tin liền ra đây hóng chuyện với cậu đấy.”
“Tốt quá, sau này lại có thêm đối thủ.” Nhã Chi nở nụ cười trêu Thùy Dung.
Thùy Dung bĩu môi. “Được, xem doanh số nhà nào cao hơn.”
Hai cô nói chuyện một lúc thì Tùng Lâm bước đến, cả hai gian hàng cùng lúc khởi công nên anh thường xuyên đến xem xét tình hình, tiện thể kiểm tra vệ sinh để tránh ảnh hưởng đến khách mua sắm ở trung tâm.
Thùy Dung nhìn thấy Tùng Lâm trong bộ âu phục, điềm đạm nhưng lại không cứng nhắc, cô nàng thoáng ngạc nhiên, lại nhìn sang Nhã Chi, vẻ mặt không hề biểu hiện chút ngạc nhiên nào, chứng tỏ Nhã Chi biết sự xuất hiện của Tùng Lâm ở đây từ trước.
“Nhã Chi cậu, cậu và anh ấy…”
Nhã Chi nhìn sang Thùy Dung khẽ nói: “Cậu đừng làm vẻ ngạc nhiên thế chứ, Tùng Lâm là quản lý bộ phận kinh doanh của trung tâm thương mại.”
“Vậy là hai người…” Ánh mắt Thùy Dung sáng lên tỏ vẻ phẩn khích.
“Quan hệ công việc, đối tác làm ăn.”
Thùy Dung nhìn ánh mắt điềm tĩnh, không hề có chút khác biệt nào so với trước đây, nhắc đến Tùng Lâm như một người quen bình thường. Cô bỗng nhớ lại những ngày tháng trước đây, trong lòng không khỏi bi ai. Hai người bọn họ từ lúc quen nhau đến nay cũng gần mười năm, duyên cớ gì mà thành như ngày hôm nay chứ? Thùy Dung chỉ nghe Nhã Chi nói một lần duy nhất về việc cô ấy và Tùng Lâm chia tay nhau, là ba năm trước, vẻ mặt vẫn như bây giờ, thản nhiên không chút đau thương, tiếc nuối.
Thùy Dung quan sát Nhã Chi và Tùng Lâm nói chuyện, ánh mắt hai người họ nhàn nhạt nhìn nhau, thảo luận về công việc rồi lại lịch sự cười chào lướt qua nhau. Chẳng lẽ đây chính là cái kết cuối cùng của tình yêu sao? Yên bình mà sao cô lại cảm thấy bi thương. Liệu có khi nào cô và Minh Quân cũng sẽ như thế? Từng cùng nhau bước qua giông tố, đến cuối cùng không phải hạnh phúc viên mãn mà là bình thản lướt qua nhau.
Nhã Chi không hề nhắc đến Tùng Lâm sau đó, trước đây cũng vậy, cô lặng lẽ làm việc của mình, mỗi ngày đều đến gian hàng giám sát tiến độ công trình. Một mặt, ở công ty vẫn tiếp tục chuẩn bị mẫu và chụp hình sản phẩm.
“Ừ, chị biết rồi, chiều chị sẽ quay lại công ty.” Nhã Chi vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, mắt nhìn xung quanh gian hàng hoàn thành được quá nửa.
Cô mải nói chuyện mà không hề chú ý bên trên, một thanh gỗ ngang xếp lệch đang rơi xuống.
“Cẩn thận!”
Tùng Lâm đứng cách đó không xa, anh thấy vậy liền chạy đến đẩy Nhã Chi ra.
Khi Nhã Chi ý thức được mọi việc xảy ra xung quanh mình thì cả hai đã nằm dưới đất, một nửa người Tùng Lâm đè lên người cô, máu từ trên trán anh chảy ra, chiếc áo vest rách một mảng trên vai, sắc mặt anh tím tái, đôi mắt khép hờ.
Nhã Chi hoảng hốt đẩy anh dậy nhưng dường như toàn bộ sức nặng của anh đều đè lên người cô.
“Tùng Lâm.”
Mấy nhân viên xung quanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy đến giúp cô một tay đỡ Tùng Lâm lên.
Tùng Lâm lúc này mới tỉnh táo một chút, anh ngồi dậy, ánh mắt lo lắng nhìn Nhã Chi. “Em có sao không ? Bị thương chỗ nào không?”
Câu này rất quen thuộc, hình như anh đã nói rất nhiều lần, lúc cô gây sự đánh nhau với bạn học, lúc cô bị người ta bắt nạt ở Pháp, lần nào cũng là câu nói ấy cùng với ánh mắt dịu dàng đầy lo lắng.
“Sao anh ngốc thế? Anh không lo cho mình trước mà đi lo cho em.”
Tùng Lâm lấy tay khẽ lau nước mắt trên mặt cô. Làm sao anh không lo lắng cho cô chứ, anh sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ cô.
Nhã Chi nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh, bàn tay anh dần buông xuống, trái tim cô như bị dao đâm phải, đau đớn, bất lực.
Martin vừa đến nơi, chứng kiến toàn bộ những gì vừa xảy ra, đến giờ vẫn chưa hết kinh ngạc. Anh theo nhân viên cấp cứu cùng Nhã Chi vào viện, làm thủ tục nhập viện cho Tùng Lâm, xong xuôi mới bước đến bên cạnh nhã Chi.
Nhã Chi đứng thất thần trước của phòng cấp cứu, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào cánh cửa khép chặt, sắc mặt cô nhợt nhạt, hai hốc mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt nào. Có lẽ lúc này cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau sự cố bất ngờ lúc nãy.
“Nhã Chi.” Martin nhẹ giọng lên tiếng, anh đưa cho cô một chai nước mát, hi vọng nó sẽ làm cô tỉnh táo trở lại.
“Anh ấy sẽ không sao chứ?” Nhã chi khẽ lên tiếng, giọng rời rạc không chút sức lực.
“Em đừng quá lo, không sao đâu.” Anh khẽ an ủi, bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhẹ vỗ về.
“Đây không phải lần đầu tiên anh ấy vì em mà bị thương.” Cô vẫn nói, dường như chẳng hề để lời Martin vừa nói vào tai.
Martin nhìn Nhã Chi, chân mày khẽ cau lại, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy biểu hiện ấy trong con mắt của Nhã Chi. Thất thần, ngây dại. Nó không phải là đau đớn, mà là mất cảm giác. Lần đầu tiên là ngày cô chia tay với Tùng Lâm, lần này là lần thứ hai.
Anh vốn nghĩ Tùng Lâm chỉ là một người thoáng qua xuất hiện trong cuộc đời cô gái phóng khoáng như Nhã Chi, nhưng đến hôm nay, anh chợt nhận ra mình đã sai. Nhã Chi yêu Tùng Lâm, Tùng Lâm cũng dùng cả sinh mệnh để yêu cô.
Nhã Chi quay sang nhìn Martin, khóe mắt cô đỏ hoe, ngây dại nhìn anh. “Có phải em đã sai rồi không?”
Dứt lời, nước mắt trên khóe mắt cô không ngừng tuôn rơi.
Martin ôm lấy cô, để cô dựa vào vai mình. “Không, em không sai gì cả.”
Martin vẫn nhớ, Tùng Lâm rời khỏi hai ngày, là hai ngày hai đêm Nhã Chi nhốt mình trong căn hộ nhỏ, không ăn uống, không ra ngoài cũng không liên lạc với ai. Martin không tìm được cô, gọi điện cô cũng không bắt máy, đến ngày thứ hai anh liền chạy đến nhà cô. Anh vừa tính đạp cửa nhưng lại thấy của không khóa.
Bước vào nhà, thấy Nhã Chi ngồi ngây một góc trên giường, đèn không bật, xung quanh tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu từ bên ngoài vào. Gió thổi, rèm cửa khẽ lay động. Tất cả khung cảnh tạo nên một cảm giác ảm đạm, ngột ngạt.
Martin với tay bật công tắc đén trước cửa, Nhã Chi thấy ánh sáng, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn. Bị ánh đèn đột ngột chiếu vào, cô khẽ nheo mắt tay bất giác đưa lên che trước mặt.
“Em sao thế này?”
Martin bước lại gần cô, chỉ thấy ánh mắt cô ảm đạm, hỡ hững nhìn anh.
“Em không sao.” Cô nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, giọng có chút khàn khàn vì mấy hôm không nói.
“Đứng dậy, anh đưa em ra khỏi nhà, cứ ở trong nhà thế này không tốt.” Anh không biết chuyện gì xảy ra, cô không chịu nói, nên chỉ đành làm theo những gì mình cho là đúng.
Nhã Chi bị Martin kéo dậy, thân thể mấy hôm nhịn ăn đã không còn chút sức lực, anh vừa buông tay cô liền ngày nhào xuống đất.
Nhã Chi nằm trong viện truyền nước hai ngày, tỉnh dậy đã là sáng ngày thứ ba. Cô một mực đòi xuất viện, bác sỹ thấy không có gì nghiêm trọng nên đồng ý để cô đi.
Trong ba ngày đó, Tùng Lâm không hề xuất hiện, chỉ có Martin túc trực bên cô, chăm sóc cô từng li từng tí. Sau khi xuất viện, cô bắt đầu đi làm trong một hãng thời trang có tiếng tại Pháp. Từ đó cô không nhắc đến Tùng Lâm lấy một lần.
Cuộc sống của Nhã Chi lại trở về như những ngày tháng trước đây, ồn ào, náo nhiệt, không còn người nào tên Tùng Lâm.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sỹ cùng một y tá trẻ bước ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi.” Nhã Chi lên tiếng, bước chân vội vã đến trước mặt ông bác sỹ kia.
“Bệnh nhân không sao, bị trật khớp xương bả vai trái, cần tĩnh dưỡng một thời gian, những chỗ khác là vết thương ngoài da thôi, vài ngày sẽ lành.” Ông điềm đạm lên tiếng.
“Cảm ơn bác sỹ. Tôi có thể vào thăm anh ấy được không?”
“Được, có điều mọi người giữ yên lặng cho cậu ấy nghỉ ngơi, cậu ấy còn chưa tỉnh lại đâu.”
Nhã Chi gật đầu, miệng khẽ nói cảm ơn rồi đi vào bên trong phòng bệnh.
Tùng Lâm yên lặng nằm trên giường như đang say ngủ, trên trán còn băng một tấm gạc trắng, chân mày vẫn chau lại, sắc mặt nhợt nhạt. Nhã Chi ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay chầm chậm đưa lên mặt anh, vuốt nhẹ nếp nhăn ở giữa chân mày. Về nước đã lâu, gặp anh nhiều nhưng chưa một lần nào cô có cơ hội nhìn kĩ khuôn mặt anh như bây giờ. Anh vẫn vậy, thay đổi có chăng là nét trưởng thành chín chắn hơn.
Nước mắt khẽ lăn trên hai gò má hồng hào, bàn tay run run vuốt nhẹ má anh. Nếu năm xưa cô không cố chấp, bướng bỉnh mà nghe lời anh, phải chăng hai người đã không cãi nhau nhiều như vậy. Nếu năm xưa cô chịu gọi điện lại cho anh dù chỉ một lần khi thấy cuộc gọi lỡ, hai người sẽ không xa nhau?
Nhưng cuộc đời vốn không tồn tại hai chữ ‘nếu như’, Nhã Chi cô cũng vì kiêu ngạo mà lỡ mất anh. Anh bỏ về nước rồi có gọi điện cho cô, nhưng cô hôn mê trong bệnh viện, lúc tỉnh dậy lại vì giận dỗi mà không gọi cho anh. Cứ như vậy đẩy anh đi xa khỏi cuộc đời mình.
Nhã Chi vẫn nghĩ, Tùng Lâm sẽ không vì bất cứ điều gì mà rời bỏ cô, như mùa thu năm nào, anh cố chấp đợi cô cả một buổi chiều. Nhưng anh đã không như vậy, cô không gọi điện, anh cũng không trở lại Pháp, hai người cứ thế mà xa nhau trong im lặng.
Martin nhìn bộ dạng của Nhã Chi bây giờ, trong lòng anh thực sự không nỡ, cô cứ tự dày vò mình như này sẽ ốm mất. Anh sợ nhìn thấy cô lại ngã xuống mà ngất đi một lần nữa, giống như lần trước.
“Nhã Chi, anh ta không sao rồi, hay là em về nghỉ ngơi trước? Ở đây đã có anh.”
Nhã Chi nghe Martin nói, cô lắc đầu: “Em muốn ở đây chờ anh ấy tỉnh dậy.”
“Nhưng em như vậy…”
“Em không sao, anh không phải lo, anh về trước đi, ở trung tâm thương mại cũng cần xử lý vài chuyện.” Cô đáp.
Mọi việc ở trung tâm thương mại đã có Đức Thịnh lo, anh không phải đến đó nữa, ngược lại người anh lo lắng chính là Nhã Chi.
“Vậy anh ở đây cùng em.” Martin biết không khuyên nổi cô đành ở lại cùng cô.
Nhã Chi ngồi ngây trước giường một đêm. Quá nửa đêm, lúc Martin quay lại đã thấy Nhã Chi nằm gục bên cạnh giường, anh nhẹ bước tiến lại gần, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
Nhã Chi tỉnh dậy, ngẩng lên nhìn Martin. “Anh vẫn ở đây à?”
“Anh không yên tâm về em.” Anh dịu giọng nói.
“Martin, cảm ơn anh.”
Martin nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của Nhã Chi, trong lòng anh cũng dịu lại. “Ngốc ạ, anh là ai chứ, cần em phải nói khách sáo thế không?”
Khóe môi Nhã Chi cong lên, ánh mắt lóe lên tia sáng, đầu khẽ lắc:
“Không cần.”
Quả thực không cần khách sáo trước mặt anh, anh là người ở bên cô suốt những năm đầu tiên khó khăn ở bên Pháp, giúp cô nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới. Đối với cô, anh chính là anh trai, là người thân. Nhưng ngoài câu cảm ơn ra cô chẳng biết nói gì để biểu đạt sự cảm kích cả.
Đức Thịnh giải quyết xong xuôi mọi việc liền lái xe đến bệnh viện. Lúc anh đến nơi đã khuya lắm, nhìn Martin và Nhã Chi nói chuyện cùng nhau anh cũng yên tâm hơn.
“Không nghỉ ngơi đi còn thức thế này, dù sao cậu ta vẫn chưa tỉnh ngay được.” Đức Thịnh lên tiếng trách móc nhưng ánh mắt lại mang mười phần dịu dàng lo lắng cho Nhã Chi. Mới một buổi chiều đến giờ, cô đã xơ xác, tiều tụy như thế kia.
Đức Thịnh liếc nhìn người nằm trên giường, anh biết trước đó là Tùng Lâm nhưng trong lòng vẫn không tránh được trấn động khi nhìn thấy người thật. Năm năm không gặp, ấn tượng của anh về người con trai kia không hề thay đổi, ngay cả khi cậu ta đang bất tỉnh.
“Mọi việc thế nào rồi anh?” Nhã Chi lên tiếng hỏi.
“Một nhân viên bị thương nhẹ, cậu ta cũng thừa nhận là do mình không cẩn thận. Mọi việc anh thu xếp ổn thỏa rồi, em không phải lo.” Đức Thịnh lên tiếng. “Ngược lại là em đấy, mau về nhà nghỉ ngơi đi. Em trông lại mình xem, có khác nào ma ngày không?” Anh khẽ lắc đầu.
Nhã Chi nhìn vẻ mặt chê bai người khác của Đức Thịnh, cô khẽ cười : “Anh còn chưa nhìn thấy bộ dạng này của em bao giờ?”
“Phải, nhưng trước đây em còn trẻ, trông còn có chút tinh anh dễ thương, giờ như bà già lại còn xấu xí.” Đức Thịnh vẫn tiếp tục trêu cô nhưng trong ánh mắt là quan tâm thực sự.
Cả ba người không nói nhiều nhưng đều đang hồi tưởng lại thời đại học vô tư bên Pháp, ba người đều từ quán bar mà thân nhau. Martin thường hay gây sự với đám thanh niên nghịch ngợm mà nhiều lần đánh nhau. Trong những lần đó không thể thiểu bạn thân của anh là Thomas - Đức Thịnh. Khi Nhã Chi thân thiết với bọn họ, cô cũng gia nhập vào hội gây sự đó.
“Em con gái con đứa mà gan lì gớm.” Đức Thịnh lên tiếng.
Anh nhớ có một lần anh và Martin bị bọn thanh niên gây khó dễ, như thường lệ anh sẽ chẳng ngại mà cùng Martin lao vào đánh nhau. Nhưng lần đó có Nhã Chi đi cùng, hai anh không thể không ấm ức chịu thiệt mà rời khỏi hiện trường nhanh nhất có thể. Càng xuống nước bọn chúng càng lấn tới, hai bên đánh nhau, anh đẩy Nhã Chi kêu cô chạy đi. Nhã Chi không những không chạy mà còn cầm ghế vạng thẳng vào người bọn chúng, cùng anh lao vào đánh nhau loạn xạ.
Đức Thịnh và Martin bị Nhã Chi dọa cho ngây người, mãi sau mới hoàn hồn. Đánh nhau một hồi, ai cũng bị thương, bộ dạng nhếch nhác thảm hại. Cũng sau lần đó mà Nhã Chi nổi tiếng trong quán bar.
Ba người thả mình trong hồi ức cũ, Đức Thịnh chợt lên tiếng cắt ngang. “Thôi được rồi, nữ hán tử của tôi, bây giờ em mau về nhà tắm rửa, thay quần áo sạch, nghỉ ngơi một lúc hãy quay lại. Em không tự thấy mình xấu nhưng anh không chịu nổi, cậu ta tỉnh dậy thấy em thế này cũng chạy mấy dép.”
Nhã Chi bĩu môi lấy gương trong túi ra soi, thấy khuôn mặt thảm hại của mình trước gương, mascara đã nhòe, chảy hết xuống má, son môi cũng trôi hết từ lúc nào, chưa kể quần áo bẩn thỉu. Quả thực anh nói chẳng ngoa. Cô khẽ lè lưỡi cất vội gương đi.
“Anh ở đây trông chừng cậu ấy.” Đức Thịnh nhìn ánh mắt lo lắng của Nhã Chi dành cho Tùng Lâm liền lên tiếng.
“Vậy sáng mai em quay lại.”
Đức Thịnh gật đầu, quay sang nhìn Martin. “Cậu cũng về nghỉ ngơi đi, tôi ở đây được rồi.”
Đức Thịnh ngồi trông ở phòng bệnh một lúc thì một cô gái từ bên ngoài chạy vào, bộ dạng hớt hải, do quá vội vã không chú ý mà va phải anh.
“Xin lỗi, cô không sao chứ?”
“Xin lỗi, là tại tôi không để ý.” Cô gái nói, ánh mắt ngẩng lên nhìn anh.
Đức Thịnh sững sờ nhìn cô gái trước mặt mình. Cô gái mà anh dường như đã lật tung các ngóc ngách Hà Nội, hỏi thăm tất cả những người quen biết để tìm mà không thấy.
Cô bặt vô âm tín sáu năm trời, bây giờ lại đột ngột xuất hiện trước mặt anh.